Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão
Chương 51
Ba ngày sau, tứ hoàng tử đăng cơ hoàng đế.
Thái tử không chịu nổi nhục nhã, tự sát trong ngục, Tự thái phó giả truyền thánh chỉ, qua mùa thu sẽ xử trảm, nhưng niệm tình những công lao trong quá khứ và thể hiện ân điển của tân đế, gia đình không bị liên lụy. Tự Phương Hư bị bãi bỏ chức quan, giáng xuống làm thường dân, tử tôn suốt đời không được làm quan.
Ta không biết tại sao lại là Tứ hoàng tử, trong ấn tượng của ta, hắn ta là một người ôn hòa, không thích tranh đấu.
Nhưng vào lúc này tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi phán quyết được tuyên cáo, ta đã cầu xin Nhiếp Hàn Sơn đi thăm phụ thân.
Hắn không nói gì, chỉ phái người đưa ta đến đó.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào đại lao Hình bộ, trong đó ánh sáng lờ mờ, lạnh lẽo lại ẩm ướt, có những vết m.á.u không thể rửa sạch bằng nước bên trong các vết nứt giữa những viên gạch đá lạnh lẽo.
Mặc dù ta là nữ nhi của tội nhân nhưng cũng là vương phi của Trấn Bắc vương, trước khi Nhiếp Hàn Sơn tỏ thái độ rõ ràng thì không ai dám khinh thường ta.
Ngục tốt dẫn ra tới trước một phòng giam ngột ngạt.
Ta lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao đưa tới: "Làm phiền để chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Viên ngục tốt l.i.ế.m môi, sắc mặt có chút động nhưng cũng có chút không dám.
"Không sao đâu, ta tới đây, hắn cũng biết.”
Chữ “hắn” này không cần nói cũng biết.
Ngục tốt nhìn chung quanh một chút, động tác nhanh nhẹn nhét hầu bao vào trong ngực, thấp giọng nói: “Vương phi nương nương, xin đừng nói lâu quá, đừng làm khó tiểu nhân.”
“Được.” Ta khẽ mỉm cười.
Phòng giam rất nhỏ, vách tường vuông vức giống như một cái lồng lớn đè lên n.g.ự.c người khác, u ám, ngột ngạt, chỉ là phía trên vách đá có một cái lỗ to bằng lòng bàn tay để lộ ra ánh sáng.
Khi ta xách theo hộp cơm đi vào, phụ thân mặc một cái áo vải bông mỏng, đang khom người chấm chút nước viết gì đó lên gạch đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-51.html.]
Có thể nhìn ra được, người của Hình bộ cũng không để ông ấy phải chịu khổ.
Ta bước tới, đặt hộp cơm xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho cuộc sống bá tính, kế thừa tuyệt học của thánh hiền, tạo lập hòa bình cho vạn thể.
Một đoạn thời gian rất dài, đây đã là nền tảng trong cách làm người của phụ thân, đồng thời cũng là lời dạy mà ông ấy truyền lại cho nhi tử trong nhà.
“Đến rồi sao?” Ông ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta, bộ dạng hoà ái không khác gì lúc trước.
“Vâng.” Ta nhướng mày cúi đầu, giơ tay mở hộp cơm ra, lấy ra mấy đĩa đồ ăn và cơm: “Cái này là mẫu thân tự tay làm, gạo là gạo ở quê, bà ấy chạy mấy con phố mới tìm được, bà ấy nói trước khi c.h.ế.t nên an một chút cơm canh trong nhà, như vậy sau khi c.h.ế.t mới không quên đường về nhà.”
"Mẫu thân con thế nào rồi?"
“Khóc lóc mấy ngày, bây giờ đã dần dần bình phục. Một thời gian nữa, chờ nhận t.h.i t.h.ể của phụ thân xong, sẽ chuẩn bị cùng mấy người ca ca trở về quê hương.”
“Mẫu thân con là một nữ nhân kiên cường.”
Ta từ chối cho ý kiến, cung kính đưa đũa lên.
Phụ thân gắp một miếng thịt nhét vào bên trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, nheo mắt lại giống như đang hưởng thụ.
“Hắn để ai ngồi vào vị trí đó?” Ông ấy đột nhiên hỏi.
“Tứ hoàng tử.” Ta trả lời.
“A! Ta cũng đã từng dạy hắn ta, hắn ta là một người tính tình ôn hòa.” Bên trong đôi mắt ông ấy hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
"Vương gia đối xử với con thật là tốt."
Nhắc đến chuyện này, trong giọng điệu ta không khỏi có chút mỉa mai, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Đây không phải đều nằm trong kế hoạch của phụ thân sao?”
“Chuyện chỉ hôn bảy năm trước là phụ thân tự mình bàn bạc với Thái hậu nương nương phải không?”
Ông ấy trầm mặc một lúc rồi nói với ánh mắt phức tạp: “Con đã biết hết rồi.”
"Phụ thân, con không phải kẻ ngốc, lúc đầu có lẽ con cũng không biết gì, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn lạnh lùng, đề phòng con, mỗi ngày đều trông chừng tiểu viện trong vương phủ, nếu như con còn có thể không hiểu rõ ràng một số chuyện, không khỏi xấu hổ với những gì phụ thân đã dạy bảo con.”
Thái tử không chịu nổi nhục nhã, tự sát trong ngục, Tự thái phó giả truyền thánh chỉ, qua mùa thu sẽ xử trảm, nhưng niệm tình những công lao trong quá khứ và thể hiện ân điển của tân đế, gia đình không bị liên lụy. Tự Phương Hư bị bãi bỏ chức quan, giáng xuống làm thường dân, tử tôn suốt đời không được làm quan.
Ta không biết tại sao lại là Tứ hoàng tử, trong ấn tượng của ta, hắn ta là một người ôn hòa, không thích tranh đấu.
Nhưng vào lúc này tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi phán quyết được tuyên cáo, ta đã cầu xin Nhiếp Hàn Sơn đi thăm phụ thân.
Hắn không nói gì, chỉ phái người đưa ta đến đó.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào đại lao Hình bộ, trong đó ánh sáng lờ mờ, lạnh lẽo lại ẩm ướt, có những vết m.á.u không thể rửa sạch bằng nước bên trong các vết nứt giữa những viên gạch đá lạnh lẽo.
Mặc dù ta là nữ nhi của tội nhân nhưng cũng là vương phi của Trấn Bắc vương, trước khi Nhiếp Hàn Sơn tỏ thái độ rõ ràng thì không ai dám khinh thường ta.
Ngục tốt dẫn ra tới trước một phòng giam ngột ngạt.
Ta lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao đưa tới: "Làm phiền để chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Viên ngục tốt l.i.ế.m môi, sắc mặt có chút động nhưng cũng có chút không dám.
"Không sao đâu, ta tới đây, hắn cũng biết.”
Chữ “hắn” này không cần nói cũng biết.
Ngục tốt nhìn chung quanh một chút, động tác nhanh nhẹn nhét hầu bao vào trong ngực, thấp giọng nói: “Vương phi nương nương, xin đừng nói lâu quá, đừng làm khó tiểu nhân.”
“Được.” Ta khẽ mỉm cười.
Phòng giam rất nhỏ, vách tường vuông vức giống như một cái lồng lớn đè lên n.g.ự.c người khác, u ám, ngột ngạt, chỉ là phía trên vách đá có một cái lỗ to bằng lòng bàn tay để lộ ra ánh sáng.
Khi ta xách theo hộp cơm đi vào, phụ thân mặc một cái áo vải bông mỏng, đang khom người chấm chút nước viết gì đó lên gạch đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-51.html.]
Có thể nhìn ra được, người của Hình bộ cũng không để ông ấy phải chịu khổ.
Ta bước tới, đặt hộp cơm xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho cuộc sống bá tính, kế thừa tuyệt học của thánh hiền, tạo lập hòa bình cho vạn thể.
Một đoạn thời gian rất dài, đây đã là nền tảng trong cách làm người của phụ thân, đồng thời cũng là lời dạy mà ông ấy truyền lại cho nhi tử trong nhà.
“Đến rồi sao?” Ông ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười với ta, bộ dạng hoà ái không khác gì lúc trước.
“Vâng.” Ta nhướng mày cúi đầu, giơ tay mở hộp cơm ra, lấy ra mấy đĩa đồ ăn và cơm: “Cái này là mẫu thân tự tay làm, gạo là gạo ở quê, bà ấy chạy mấy con phố mới tìm được, bà ấy nói trước khi c.h.ế.t nên an một chút cơm canh trong nhà, như vậy sau khi c.h.ế.t mới không quên đường về nhà.”
"Mẫu thân con thế nào rồi?"
“Khóc lóc mấy ngày, bây giờ đã dần dần bình phục. Một thời gian nữa, chờ nhận t.h.i t.h.ể của phụ thân xong, sẽ chuẩn bị cùng mấy người ca ca trở về quê hương.”
“Mẫu thân con là một nữ nhân kiên cường.”
Ta từ chối cho ý kiến, cung kính đưa đũa lên.
Phụ thân gắp một miếng thịt nhét vào bên trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, nheo mắt lại giống như đang hưởng thụ.
“Hắn để ai ngồi vào vị trí đó?” Ông ấy đột nhiên hỏi.
“Tứ hoàng tử.” Ta trả lời.
“A! Ta cũng đã từng dạy hắn ta, hắn ta là một người tính tình ôn hòa.” Bên trong đôi mắt ông ấy hiện lên một tia kinh ngạc, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
"Vương gia đối xử với con thật là tốt."
Nhắc đến chuyện này, trong giọng điệu ta không khỏi có chút mỉa mai, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Đây không phải đều nằm trong kế hoạch của phụ thân sao?”
“Chuyện chỉ hôn bảy năm trước là phụ thân tự mình bàn bạc với Thái hậu nương nương phải không?”
Ông ấy trầm mặc một lúc rồi nói với ánh mắt phức tạp: “Con đã biết hết rồi.”
"Phụ thân, con không phải kẻ ngốc, lúc đầu có lẽ con cũng không biết gì, nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn lạnh lùng, đề phòng con, mỗi ngày đều trông chừng tiểu viện trong vương phủ, nếu như con còn có thể không hiểu rõ ràng một số chuyện, không khỏi xấu hổ với những gì phụ thân đã dạy bảo con.”