Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang
Chương 11: Mê dược
Tác giả: Lũy Niên
Màn đêm bao trùm lấy bầu trời, Trần Ninh Hoài đi theo những vết chân lộn xộn trên mặt đất mà khi nãy đứng ở cửa sân hắn đã nhìn thấy.
Hắn nhìn những bước chân trước mặt, khóe miệng sẽ nhếch lên. Chẳng biết bọn cướp này đầu óc ngu xi đến cỡ nào mà đi cướp dấu chân để lại cũng không biết.
Nhưng thôi cũng đỡ mất công đi tìm, không tốn sức hốt trọn một mẻ.
....
Trần Ninh Hoài đi theo dấu chân đến nơi ngày trước hắn nhìn thấy Nguyễn Trọng Minh bên đường thì dừng lại. Không phải hắn không đi tiếp, mà đến đây thì không còn dấu chân nào hết.
Trần Ninh Hoài nhìn bốn phía xung quanh, tất cả đều chỉ một mảng đen xì. Trần Ninh Hoài cầm đèn lồ ng nhìn xung quanh, ý muốn tìm ra chút dấu vết gì đó. Nhưng tìm cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Hoàn toàn không có dấu vết gì cả.
Chúng không thể nào biến mất một cánh vô căn cứ như vậy. Dấu vết không thể nào biến mất giữa đường được. Suy nghĩ hoài cũng không ra kết quả, hắn nhìn bốn phía xung quanh xác định không có ai lập tức chui vào không gian.
Trần Ninh Hoài nghĩ bọn cướp có khả năng sẽ hành động một lần nữa vào ban đêm. Hồi chiều, ở nhà hắn có lẽ bọn chúng nhìn thấy ngựa nên mới nổi ý đến cướp nhưng khi đánh đến thì lại chẳng có gì giá trị nên mới nổi giận mà đập phá như vậy.
Trộm cướp thường là những kẻ rất dễ nổi giận và cay cú, nếu như chuyến này không thu hoạch được gì thì bọn chúng sẽ tìm cách gỡ vào chuyến sau. Thường thường, sẽ là lúc đêm vắng khi người ta không cảnh giác như vậy.
Trần Ninh Hoài ngồi trước dòng sông linh tuyền, phất tay lên trời vẽ một chữ N lập tức trước mặt hắn xuất hiện một tấm gương hình chữ nhật nhỏ. Hắn chạm nhẹ hai cái lên mặt gương, lập tức hiện ra quang cảnh của bốn phía khi nãy bản thân hắn đứng.
Trần Ninh Hoài cứ ngồi như vậy quan sát, độ khoảng một canh giờ sau trên màn hình xuất hiện bóng người di chuyển. Tuy rằng, những người ở trong màn gương mặc đồ đen, lại di chuyển rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn so với tốc độ thu của màn gương. Rất nhanh hắn đã bắt được bóng của những người đó.
Bọn chúng đi đến nơi này liền dùng khinh công bay lên, rồi di chuyển trên những tán cây. Trần Ninh Hoài nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình. Sử dụng khinh công, vậy bọn chúng biết võ công. Nếu như đánh trực diện, hắn không phải đối thủ của bọn chúng.
Vậy chỉ còn cách là đánh lén.
Trần Ninh Hoài đứng dậy, trong đầu nghĩ đến một thứ gì đó. Hắn vừa nghĩ đã lập tức đi đến căn nhà ngỗ.
Hắn nhớ, có một lần hắn từng mua một thứ chỉ cần ngửi cũng khiến con người ta ngủ say như chết.
Trần Ninh Hoài đi lục tục nhà gõ lên cuối cùng cũng tìm được thuốc mê dạng hương. Thứ này chỉ cần ngửi một hơi lập tức ngủ say như chết. Hốt trọn ổ mà không cần động tay chân.
Nhìn thuốc mê trong tay Trần Ninh Hoài mỉm cười, may mắn hắn đã nhét nó vào đây.
Xoay người đi ra bên ngoài, nhìn chằm chằm về phía màn gương. Nếu bọn chúng chỉ biết đánh nhau bình thường thì hắn có thể, nhưng dính để võ công thì hắn không thể không đề phòng.
Ở hiện đại, tập võ chỉ để phòng thân cứu mạng của chính mình. Thế nhưng bản thân hắn là thiếu gia nhà giàu luôn có người bảo vệ 24/7, chính vì vậy khả năng thực chiến cũng chỉ dừng lại ở chỗ học sinh đánh nhau.
Còn nơi giang hồ cổ đại đầy ắt này không thể khinh thường được.
Thế nhưng, ánh mắt của Trần Ninh Hoài vẫn không bớt được tí sát khí nào. Hắn nắm chặt thứ trong tay, chờ thời cơ hành động.
....
"Báo cáo đại ca, ngày hôm nay chúng tiểu đệ thu hoạch được ba rương bạc trắng ở nhà đại địa chủ thôn Nam. Đều ở đây xin mời, đại ca kiểm tra." Tên đang báo cáo có một khuôn mặt nhăn nhớn, trên trán hắn ta còn có một vết sẹo dài. Vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía tên được gọi là đại ca.
"Không cần, bọn ngươi làm rất tốt. Mau đem vào nhà kho đi. Nhớ khóa kỹ cho kỹ." Tay trái tên đại ca ôm một mỹ nhân, vị mỹ nhân kia còn mềm mại ngả lên người gã vuốt v e.
Đôi mắt của tên đại ca nhuốm đầy sắc dục, tay gã lần mò xuống bờ m ông căng tròn của mỹ nhân, hất cằm về phía tên đang nịnh hót dưới kia: "Thưởng cho ngươi mấy mỹ nữ, nhớ mang chút vàng bạc đưa cho nhóm giang hồ kia. Nhờ bọn chúng bảo vệ chúng ta thêm mấy chuyến nữa, dạo này quan phủ đang điều tra nhớ cẩn thận." Dứt lời một phát liền ôm xốc vị mỹ nhân kia lên giường đằng sau.
Tên kia cũng rất biết thời biết thế, vẻ mặt hắn ta nổi lên sự tham lam, chà xát hai tay tuân lệnh lui ra bên ngoài. Vừa ra đến cửa lập tức hô người chọn cho hắn mấy vị mỹ nhân, còn bản thân mình trực tiếp đi chuyển tiền vào nhà kho. Sau khi kiểm kê trong xuôi, lát lén lún giấu bạc vào trong túi áo rồi thản nhiên đi ra bên ngoài.
Ánh mắt hắn ta không thèm che giấu d*c vọng bên trong, nhấc chân nhảy lên những lá trúc nhẹ nhàng chạy về phòng, nơi có mỹ nhân đang chờ.
...
Trấn Ninh Hoài thu hết vẻ mặt của bọn chúng vào trong mắt, khóe miệng sẽ nhếch lên.
Thôi thì cứ để bọn chúng tận hưởng đi, ngày mai không thể sung sướng nữa rồi.
Ánh mắt hắn nhìn về cánh cửa nhà kho, trước cửa có hai ba người canh giữ, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, nơi hắn đứng chính là bên trong nhà kho. Xung quanh tối đen như mưc, cái gì cũng không nhìn thấy. Căn phòng này không có bất kỳ lỗ thông khí hay cửa sổ gì hết, chỉ có độc nhất một cánh cửa to đùng được đóng kín phía trước. Nếu như không đi đường cửa thì chỉ có thể nhảy từ mái nhà xuống.
Trong đầu thoáng nghĩ, trên tay hắn lập tức xuất hiện một cái đèn pin. Bật nấc yếu nhất, chút ánh đèn yếu ớt soi sáng nơi hắn đứng. Trần Ninh Hoài cầm đèn lia một vòng, khắp nơi đều là những giương gỗ không rõ thứ bên trong là gì. Nhưng Trần Ninh Hoài có thể chắc chắn ngoài ba rương bạc khi nãy thì ở đây đều là những thứ giá trị mà bọn chúng cướp được trong thời gian gần đây.
Trần Ninh Hoài cầm quai rương nhấc lên, bên trong rương này là đều là tranh được cuộn lại và xếp ngăn nắp. Trần Ninh Hoài cảm thấy không hứng thú, hắn đi về phía một cái rương gỗ xa hơn được đặt gần tường. Nhấc lên, lần này toàn bộ rương đều là bạc trắng. Trần Ninh Hoài đoán chứng phải hơn năm nghìn lượng, bởi rương này nó lớn hơn cái rương mà Đặng Phong trả cho hắn.
Lại mở thêm mấy gương, nếu như không phải bạc trắng thì cũng là mấy đồ trang sức quý giá, đá quý cũng có, vải vóc cũng có, còn có mấy rương vàng nhỏ không biết là trộm được từ đâu.
Trần Ninh Hoài cầm viên đá mặt trăng trong tay, loại đá này ở hiện đại có giá trị không cao. Ngày trước hắn cũng có mua vài trụ đá này chơi, màu sắc rất đẹp lại có nhiều công dụng phong thủy khác nhau, nếu dùng làm trang sức thì rất đẹp.
Ở hiện đại loại đá này thường được tìm thấy ở nước ngoài như là Ấn Độ, hắn không biết tại sao loại đá này lại xuất hiện ở đây. Nhưng nếu là đồ mà bọn cuớp này nhắm hẳn cũng có chút giá trị chứ nhỉ? Hơn nữa độ trong suốt của viên đá này rất cao, không lẫn quá nhiều tạp chất nếu dùng để làm vòng cho Dương An thì thật sự rất đẹp.
Trần Ninh Hoài đặt viên đá lại vào rương gỗ rồi đậy nắp lại. Một lần nữa dùng ý niệm của bản thân để thu hồi toàn bộ số rương gỗ này vào trong không gian, hoàn toàn không để lại cho bọn chúng một rương nào. Đằng nào thì ngày mái cũng vào tay quan phủ, hắn có để lại bọn chúng cũng không dùng được. Thôi thì đã đến đập phá ở nhà hắn thì cũng nên lấy chút bồi thường chứ hả?
Xong xuôi, Trần Ninh Hoài vào lại không gian. Nhìn đống rương gỗ được đặt xung quanh căn nhà nhỏ, hắn quay đầu nhìn về phía màn gương. Mê dược hắn đã dùng phép dịch chuyển của không gian để đặt vào mọi nơi mà bọn chúng tụ tập.
Bọn cướp này không có nhiều người, ngoài những người giang hồ biết võ công khi này mà tên đại ca kia nói thì cũng chỉ có hơn chục người không tính nử tử.
Màn đêm buông xuống, khói sương lượn lờ tất cả đều chìm vào trong giấc ngủ sâu.
....
Sáng hôm sau, Trần Ninh Hoài đứng ở trước Dương gia từ sớm. Khi Dương An chạy ra ngoài tính chạy về phía căn nhà trúc thì nhìn thấy hắn mỉm cười đứng nhìn y từ gốc cây phía đối diện.
Dưới đáy mắt Dương An có chút thâm, có lẽ là ngày hôm qua lo lắng không ngủ được, nên khi trời còn sớm đã rời giường. Y nhìn thấy hắn, hốc mắt không biết sao đột nhiên đỏ lên, chạy nhanh về phía trước lao thẳng vào lòng hắn dụi dụi
Trần Ninh Hoài không đoán trước được Dương An sẽ lao vào lòng mình, nên đứng không vững bị đẩy lùi hai bước mới có thể ổn định lại. Hai tay Dương An ôm chặt lấy hắn, im lặng không nói một người.
Khóe miệng Trần Ninh Hoài khẽ nâng lên, dùng hai tay ôm lấy y cúi đầu nói: "An An sao vậy?"
Dương An ở trong lòng hắn khẽ lắc đầu: "Không có, ta không sao." Nói xong liền chui ra khỏi lòng của Trần Ninh Hoài: "Hôm qua, huynh có sao không?"
Trần Ninh Hoài lắc đầu, đặt tay lên đầu y xoa: "Tôi không sao."
Dương An mím chặt môi, nhìn hắn từ trên xuống dưới ý muốn xác nhận lại lần nữa.
Trần Ninh Hoài lấy bánh trong giỏ trúc xách trên tay đưa đến bên miệng y: "Chưa ăn gì đúng không? Ăn một miếng, bọn chúng sẽ không quay lại làm phiền chúng ta đâu."
Dương An nhìn chằm chằm khuôn mặt đã không còn đen thui như trước của hắn, làn da màu mật càng khiến cho hắn trở lên tuấn tú. Bản thân y không phải kẻ ngốc, y biết hắn làm gì, y biết hắn có năng lực tự bảo vệ cho mình nhưng y vẫn lo lắng.
Dương An nhận lấy miếng bánh từ tay hắn, ngước mắt lên nhìn: "Huynh ăn chưa?"
Trần Ninh Hoài gật đầu: "Tôi đã ăn rồi, một lát nữa phải ra bên mảnh đất kia để giám sát. An An có muốn đi với tôi không?"
Dương An mở to mắt nhìn y: "Được không?"
Trần Ninh Hoài xoa đầu y: "An An muốn là được, không vấn đề gì cả."
Khuôn mặt Dương An khẽ nóng lên, cúi đầu mềm mại gật một cái.
...
Sau khi bồi Dương An ăn xong, hai người lại đi bộ một vòng quanh thôn. Dương An đã không cần phải làm việc ngoài trời vất vả nữa. Mấy hôm luôn ở trong nhà, nên làn da của y đã không còn đen như xưa, nhưng vẫn chưa trắng trẻo chỉ mới về màu mật ong như của Trần Ninh Hoài mà thôi. Dương An cũng không còn gầy như trước, cuối cùng sau công cuộc bổ béo của Trần Ninh Hoài sang ngày thứ bảy cũng có thể sờ thấy chút thịt trên người y.
Ngày thứ bảy đến nơi này cuối cùng cũng có chút thành tựu
Trần Ninh Hoài nắm lấy tay y sờ nắn nghĩ: Xem ra phải một thời gian nữa mới có thể dưỡng y trắng lại.
Dương An cảm nhận được sự mềm mại, nhẹ nhàng khi Trần Ninh Hoài xòa nắn bàn tay y, khuôn mặt cúi thấp sẽ đỏ bừng nhưng y không giật tay ra.
Những thôn dân dậy sớm nhìn thấy hai người đều nhẹ nhàng tránh xa, hơn nữa còn nhẹ giọng chỉ trỏ. Cũng có những người chào hỏi Trần Ninh Hoài cùng Dương An, hắn nhớ những người này đều đến đăng ký làm việc cho hắn.
"Ninh Hoài, đi đâu vậy?"
"Ta dẫn An An đi bộ buổi sáng, rèn luyện sức khỏe. Thúc đi đâu vậy?"
"Haha, sáng sớm bà nhà kêu đi hái rau. Hái xong ta sẽ đến chỗ làm, sẽ không để bị muộn đâu."
"Vậy thúc đi cẩn thận."
"Ha ha, được được." Vị đại thúc vui vẻ cầm rau đi trước một bước.