Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang
Chương 10: Cướp
Tác giả: Lũy Niên
Thông báo được đưa ra, không ít thôn dân đến ghi tên đăng ký. Bọn họ bình thường làm quần quật cả ngày cũng chỉ được có 40-50 văn là cao. Một trăm văn với họ mà nói là hai ngày công. Có những người làm ba bốn ngày cũng không đủ một trăm văn, hơn nữa còn phải đi làm ở trên trấn mới có cái giá đấy. Ở thôn xa xôi như thế này, có đi dọn dẹp cũng chỉ có hai mươi, ba mươi văn.
Vậy nên khi thôn trưởng vừa thông báo không ít người cơm còn không ăn chạy đến, còn có những người gọi cả bằng hữu ở thôn khác đến đăng ký.
Buổi chiều hôm đó, hơn một trăm người tụ tập trước bãi đất của Trần Ninh Hoài. Hắn cùng Dương phụ, Dương đại ca và thôn trưởng đã sớm đứng mọi người đến. Đợi những người đăng ký đến hết. Trần Ninh Hoài lại nhìn từng người, loại đi một số người thích ăn không ngồi rồi từ thôn khác đến chiếm hời mà Dương đại ca nói cho hắn biết.
Nhưng người bị loại đều dậm chân bỏ đi, vừa đi còn lẩm bẩm chửi Trần Ninh Hoài. Nhưng hắn không quan tâm, hắn chấp nhận bỏ ra công cao hơn cũng phải cho người xứng đáng. Kẻ không làm mà đòi có ăn là loại người hắn chán ghét nhất.
Trần Ninh Hoài để mọi người ổn định lại ngồi mới nói: "Các vị, chắc hẳn có một số đã biết ta. Còn có một số không biết, nên ta xin được phép giới thiệu lại. Ta gọi Trần Ninh Hoài, mọi người có thể gọi ta là Ninh Hoài. Chắc hẳn thôn trưởng cũng đã nói với các vị yêu cầu của ta. Ta không ngại trả tiền công cao cho các vị, nhưng với điều kiện mọi người phải chiu trách nhiệm cho ta chậm nhất năm ngày phải xong hết toàn bộ. Tất nhiên, công các vị bỏ ra như thế nào cũng dẽ nhận lại được xứng đáng như vậy."
Mọi người nghe hắn nói xong ai lấy cũng quay sang nhìn sau gật đầu, có người dẫn đầu nói hắn yên tâm, những người còn lại đều phụ họa đáp lại.
Trần Ninh Hoài lại nói tiếp: "Ngày mai các vị có thể bắt đầu làm từ đầu giờ Tuất đến giữa giờ Dậu. Giữa trưa có thể hết giờ Ngọ để mọi người có thể ăn cơm. Thời gian ấy cũng đủ để mọi người nghỉ ngơi lấy sức. Nhưng ta không bao ăn ở, nên hy vọng mọi người có thể tự mình chuẩn bị." Thời gian Trần Ninh Hoài yêu cầu cũng là từ 7 giờ sáng đến 6 giờ tối. Giữa trưa có thể nghỉ từ 11 giờ đến 1 giờ chiều.
Những người ở đây nghe hắn nói đều sửng sờ, không nghĩ đến đi làm công còn có thể nghỉ ngơi. Trước giờ bọn họ đi làm đều chỉ có thời gian hơi một điểm để ăn cơ và nghỉ ngơi mà cũng chỉ có thể kiếm được mấy chục văn. Không nghĩ đến Trần Ninh Hoài lại hào phóng đến vậy.
Mọi người ai cũng nhìn hắn gật đầu, cảm thán.
Trần Ninh Hoài lại nói tiếp: "Mọi người, tuy rằng ta tin tưởng mọi người. Nhưng vẫn để đảm bảo tính công bằng cho mỗi người làm ở đây. Ta cùng thôn trưởng, nhạc phụ và đại cửu của ta cùng giám sát mọi người. Ai nếu như lười biếng sẽ đuổi thẳng tay và coi như làm không công cho ta. Vậy nên cảm phiền mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, muốn làm thì đầu giờ Tuất ngày mai hãy đến chỗ này, ta sẽ đợi mọi người."
Mọi người nghe hắn nói xong đều nhất nhất gật đầu, bọn họ cũng không muốn có sự bất công. Mình làm nhiều mà người khác làm ít, tuy không phải mình trả những nhận số tiền như nhau thì bọn họ cũng cảm thấy khó chịu. Trần Ninh Hoài như vậy càng đúng ý họ, mọi người đều thầm khen Trần Ninh Hoài trong lòng, cũng thêm bài phần quý mếm Trần Ninh Hoài.
Lúc đầu loại mấy người kia, những người ôm ý định đến làm cho có. Cũng bắt đầu cảm thấy nguy cơ, bọn họ cũng đã nghe chuyện của Trần gia. Nhất là hai chuyện của Vũ thị và Trần Trọng Minh, âm thâm nuốt nước miếng. Bọn họ không muốn chảy máu dưới con dao của Trần Ninh Hoài đâu.
....
Sau khi tiễn Dương phụ cùng Dương đại ca và thôn trưởng về nhà, Trần Ninh Hoài đi đến nhà Lê Thành đón Dương An về nhà. Trần Ninh Hoài nhìn sắc trời, hai người chẫm rãi dắt tay nhau về. Hai người vừa đi vừa chuyện.
Dương An kể cho Trần Ninh Hoài nghe hôm nay ở nhà Lê Thành làm gì, tuy chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhưng Dương An muốn kẻ cho hắn nghe. Trần Ninh Hoài cũng không chê, mỗi lần như vậy hắn đều yên lặng nắm tay nghe Dương An kể.
Một đoạn đường không dài, nhưng bọn họ đã mất hơn một điểm. Khi về để nhà hoàng hôn cũng đã đổ xuống.
*Một điểm = 24'
...
Gần đến cửa nhà, Trần Ninh Hoài đột nhiên cảm thấy không ổn. Cánh cổng ngày hôm qua dựng lại hiện tại một lần nữa nằm ở dưới đất. Không chỉ vậy trước cổng nhà xuất hiện đủ loại dấu chân lớn nhỏ.
Dương An cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nên tăng tốc độ chân đi theo sau Trần Ninh Hoài vào nhà.
Bộ bàn ghế xung quanh bị đổ ngã, mỗi cái nằm một nơi. Hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng bị xáo trộn. Cái thì bị phá hủy không còn nguyên vẹn, chiếc bàn mới mua trong phòng ngủ của hai người cũng bị chém làm đôi. Ngay cả chiếc xe ngựa hôm trước mua từ nhà phú hộ cũng không còn
Trần Ninh Hoài nhìn khung cảnh trước mặt, bất giác cắn chặt mô. Hai tay bàn tay nắm chặt. Ánh mắt Dương An nhìn đống ngổn ngang trong nhà, ánh mắt trở nên buồn bã.
Tuy rằng nơi này hai người chưa ở bao lâu, thế nhưng ít nhiều cũng là nơi đầu tiên mà hai người ở chung với nhau. Sống chung một cách đúng nghĩa phu thê.
Những kỷ niệm mấy ngày qua như ùa về, Dương An nắm lấy tay Trần Ninh Hoài ngẩng đầu nhìn hắn: "Không sao, chúng ta đi báo với thôn trưởng. Nhờ ông giúp đỡ."
Trần Ninh Hoài nhìn y, vừa tính trả lời thi nghe thấy tiếng của Dương phụ.
"An nhi, Ninh Hoài."
Hai người quay về phía ông, đằng sau ông còn có một chiếc xe ngựa. Là xe ngựa của hai người. Dương An nhìn về phía Trần Ninh Hoài.
Dương phụ nhìn sắc mặt hai người không được tốt, ông lại đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà bên cạnh. Sửng sốt đi nhanh về phía hai người, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Ninh Hoài nở nụ cười khổ: "Khả năng là gặp cướp rồi." Hắn bất giác nhớ đến những tến cướp mà Nguyễn Trọng Quân đã nhắc đến khi còn trong y quán.
Dương Phụ nghe hắn liền sửng sốt kêu lên: "Cái gì!" Sau đó lại lo lắng: "Bọn cướp này dám ngang nhiên lộng hành giữa ban ngày, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại. Chúng ta nên báo cho trưởng thôn. Để ông ấy báo lên quan huyện để quan bắt bọn chúng lại."
Trần Ninh Hoài nhìn về phía canh nhà, cười: "Chỉ sợ bọn chúng còn chẳng thèm sợ quan huyện, nếu không cũng chẳng ngang nhiên như vậy."
Dương An đứng một bên nắm chặt lấy tay hắn, vỗ hai tay y trấn an.
Trần Ninh Hoài quay đầu nhìn về phía y: "Tôi không sao, đừng lo lắng." Dứt lời quay về phía Dương phụ nói: "Nhạc phụ, nơi này có lẽ không ở được nữa rồi. Người cho con gửi nhờ An An..."
Lời hắn nói còn chưa dứt đã bị Dương An ngắt lời: "Không, ta ở với huynh. Nơi này còn ở được. Không ta ngủ dưới đất cũng được..."
Trần Ninh Hoài mỉm cười xoa đầu y: "An An theo cha về nhà ha, ngày mai tôi sẽ đến đón em."
Dương An nắm chặt lấy tay hắn, nhất quyết không chịu buông tay: "Không, nay ta ở với huynh. Ta không đi đâu hết."
Dương phụ nhìn hai đứa rồi lại nhìn về phía ngôi nhà, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Trần Ninh Hoài cầm lấy tay Dương An khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Dương An vẫn chịu thua trước hắn. Nhưng y chỉ nhượng bộ một đêm, sáng ngày mai lập tức quay về.
Trần Ninh Hoài gật đầu đồng ý ngày mai sẽ đến đón y. Lúc này, Dương An mới ngoan ngoãn theo Dương phụ về nhà.
Trần Ninh Hoài nhờ Dương phụ chăm sóc cho Dương An đêm nay. Lúc rời đi Dương An còn quay đầu lo lắng nhìn y mấy lần.
Trần Ninh Hoài nhìn theo bóng lưng của hai người khuất bóng mới quay vào nhà. Lúc nhìn những dấu chân dưới đất, ánh mắt hắn dày đặc sát khí.