Song Bích
Chương 164
Minh Hoa Chương ôm chặt lấy Minh Hoa Thường, bao dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu dần tiêu tan, chỉ còn lại sự kiên định. Thời gian gấp gáp, cuối cùng, hắn ôm Minh Hoa Thường một cái rồi đứng dậy và nói: “Nghi trượng xuất cung đã đi rồi, ta phải đến vườn Phù Dung ngăn cản Liêu Ngọc Sơn.”
“Muội và huynh đi cùng nhau.” Minh Hoa Thường cũng vội vàng đứng dậy theo, chỉ muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, Minh Hoa Chương nhìn thấy thì vội nói: “Mặc y phục vào, coi chừng bị lạnh. Cũng cần phải có thời gian chuẩn bị ngựa, muội về thay y phục trước đi, lát nữa gặp ở chuồng ngựa.”
Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn áo choàng và quần áo trong trên người mình, có thể gặp người khác hay không là chuyện thứ yếu, quan trọng là mặc bộ đồ này thì không dễ hành động thật. Nàng không phản bác, vội chạy ra ngoài, khi chạy ra đến cửa thì nàng dừng lại và nói: “Nhị huynh, nhớ chuẩn bị ba con ngựa.”
Ba con? Minh Hoa Chương đang thấy lạ, không hiểu vì sao lại cần ba con, nhưng rồi, hắn chợt nhìn thấy người bên ngoài thông qua cánh cửa mở rộng.
Sương mù mỏng sáng sớm còn chưa tan, cây cối lâu năm tiêu điều bị bao phủ trong thứ ánh sáng lạnh lẽo, Tô Vũ Tễ mặc một bộ trang phục gọn gàng, nàng ấy dựa vào góc tường tối kín đáo, bấy giờ, hắn không thể thấy rõ nét mặt của nàng ấy.
Minh Hoa Chương run lên, cảm thấy hơi bất ngờ: “Nhược Thủy? Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn liên tưởng đến nét mặt của Minh Hoa Thường thì hơi khựng lại, đột nhiên hắn nhận ra được điều gì đó.
Bọn họ từng tập luyện ở núi Chung Nam, sau đó, cả bảy người đều ở lại thành Trường An, cho nên biết rõ thân phận thật sự của nhau. Tên thật của Nhược Thủy là Tô Vũ Tễ, là muội muội của Tô Hành Chỉ, hai người đến từ phủ Thái Nguyên, Bắc Đô.
Tô…
Hình như vị ma ma năm đó ôm nữ nhi còn lại của Trấn Quốc Công rời đi, mang họ Tô. Điều trùng hợp hơn nữa đó chính là, nguyên quán của mẫu thân Minh Hoa Thường ở Thái Nguyên.
Rốt cuộc Nhược Thủy là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, chuyện đã rõ rành rành.
Minh Hoa Thường đã chạy xa, trong viện chỉ còn lại Minh Hoa Chương và Tô Vũ Tễ, hình như trong gió có một dòng từ trường khác thường đang chuyển động. Minh Hoa Chương chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này, hắn nói: “Ta xin lỗi.”
Tô Vũ Tễ ôm đao, nhìn hắn từ xa. Nàng ấy chậm rãi nói: “Không biết nên gọi ngươi thế nào đây, Thiếu doãn, Nam Đẩu, hay là Quận vương điện hạ?”
Minh Hoa Chương biết rõ mình có lỗi với tỷ muội Minh gia rất nhiều, Tô Vũ Tễ có thù với hắn cũng là chuyện rất bình thường. Minh Hoa Chương nói: “Gọi tên ta là được. Đêm qua là ngươi đã khuyên nhủ Thường Thường à?”
“Không phải.” Tô Vũ Tễ lạnh lùng nói.
Minh Hoa Chương gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ. Có mấy lời ta không biết nên nói với muội ấy như thế nào, may mà ngươi đến, bởi thế nên muội ấy mới có thể phấn chấn lên nhanh như vậy.”
Tô Vũ Tễ khẽ “ha” một tiếng, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài, chẳng hề hiểu ý. Minh Hoa Chương cũng không để bụng, hắn chủ động dẫn đường, nói: “Chuồng ngựa ở đây.”
Hôm qua ngựa đã được cho ăn, Minh Hoa Chương không làm ảnh hưởng đến người trông ngựa, nhanh chóng dẫn ba con ngựa ra. Tô Vũ Tễ đứng ở bên cạnh chải chuốt bờm ngựa, Minh Hoa Chương điều chỉnh vật dụng cưỡi ngựa cho Minh Hoa Thường, sau đó, hắn dừng lại một chút rồi vẫn nói: “Ta biết đây là lựa chọn của chính ngươi, nhưng xuất phát từ lòng riêng, ta vẫn muốn nhiều chuyện mấy câu. Mấy năm qua, là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng trách Trấn Quốc Công, ông ấy cũng vì bất đắc dĩ. Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, ông ấy luôn thấy áy náy vì đã đưa ngươi đi. Nếu ngươi bằng lòng, ta vẫn muốn xin ngươi đi gặp ông ấy, mấy năm qua của ông ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tô Vũ Tễ nghe đến tên Trấn Quốc Công thì biểu cảm càng lạnh hơn. Minh Hoa Chương nói xong là thôi, không nhiều lời nữa, sau đó, cả hai người đều chẳng nói năng gì. Minh Hoa Thường nhanh chóng chạy qua, nhìn thấy bọn họ một trái một phải đang đứng bên đình, mặc dù khoảng cách giữa hai người không hẳn là xa, nhưng khoảng trống ấy cứ như là cả dải ngân hà vậy.
Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau rồi, chỉ là, hình như kết quả nói chuyện không khả quan cho lắm. Minh Hoa Thường xem như không phát hiện ra, nhiệt tình chạy đến và nói: “Đi nhanh đi, chúng ta phải nhắc nhở thánh nhan trước Kinh Triệu Doãn!”
Nếu như có một ngày, sau khi biết là có kẻ muốn ám sát Hoàng đế, ngươi nên làm như thế nào đây? Minh Hoa Thường chưa bao giờ ngờ được rằng, hoá ra là cũng có ngày nàng phải nghiêm túc tự hỏi mình vấn đề này.
Vốn dĩ vườn Phù Dung chính là “thánh địa” dạo chơi, mấy ngày nay gần tới ngày Hoa triêu, cộng thêm việc Nữ hoàng muốn xuất cung ngắm đèn, thế nên, Trường An hôm nay có thể nói là “muôn người đều đổ xô ra đường”. Dân chúng chen chúc tuôn về phía vườn Phù Dung, càng đến gần đường Khúc Giang thì càng kẹt cứng, cuối cùng, đến cả ngựa cũng chẳng thể chạy nổi nữa, chỉ có thể chen chúc nhau mà di chuyển trong đám người.
Minh Hoa Thường cưỡi ngựa không tốt lắm, nàng phải cố gắng khống chế dây cương lắm, thì mới có thể đảm bảo là ngựa không bị kinh động bởi người qua đường. Trong lúc nàng đang suy xét xem có cần xuống ngựa đi bộ hay không, thì đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên, vì nàng đã thấy một người quen.
Minh Hoa Thường không hề quan tâm đến đám người xung quanh, chỉ lo kéo căng cuống họng mà la lên thật to: “Nhậm tỷ tỷ!”
Vũ Lâm quân là quân đội bên cạnh thiên tử, hôm nay chịu trách nhiệm mở đường, bảo vệ, tránh để dân chúng tiếp xúc gần. Nhậm Dao đang sắp xếp người thì loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình. Khi nàng ấy quay đầu lại vì kinh ngạc, thì nàng ấy nhìn thấy một vị tiểu nương tử ở xa xa đang điên cuồng vẫy tay với mình.
Minh Hoa Thường? Chẳng phải là nàng còn đang dưỡng bệnh à? Sao lại tới đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặc dù Nhậm Dao lấy làm lạ, nhưng nàng ấy vẫn bảo người ta cho đi, đón Minh Hoa Thường vào bên trong. Sau khi đến gần thì Nhậm Dao mới phát hiện ra rằng, không chỉ có mỗi Minh Hoa Thường, mà còn có cả Minh Hoa Chương, thậm chí là Tô Vũ Tễ cũng tới.
Nhậm Dao nhìn tổ hợp ba người bọn họ, càng nhìn thì lại càng thấy lạ. Minh Hoa Thường không có thời gian hàn huyên, vừa được đón vào là chạy đến bên cạnh Nhậm Dao ngay, sau đó thì kề tai nói gì đó.
Nhậm Dao nghe xong thì hai mắt dần dần mở to ra. Cuối cùng, đến cả sắc mặt cũng thay đổi. Nàng ấy đảo mắt qua lại giữa Minh Hoa Chương và Tô Vũ Tễ, vẻ mặt nghi hoặc không thôi, Minh Hoa Thường gật đầu với nàng ấy rồi nói: “Không cần huý kỵ, bọn họ đều biết chuyện này, có thể tin được. Nhậm tỷ tỷ, tình hình hôm nay đặc biệt, dù có ra sao thì cũng không thể để tin tức này rò rỉ ra ngoài. Tỷ biết bây giờ thánh nhan đang ở đâu không?”
Nhậm Dao đảo mắt nhìn qua đám người đông nghịt bên ngoài, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Có kẻ có ý đồ hành thích thánh nhan là đã đủ đáng sợ rồi, mà điều còn đáng sợ hơn nữa đó chính là, đây không phải chỉ là một vụ ám sát bình thường, mà là tạo nên vụ nổ. Chỉ cần xử lý không ổn thoả ở một chỗ nào nhỏ thôi, sẽ dẫn tới tình trạng dân chúng khủng hoảng, hoặc là kinh động đến Liêu Ngọc Sơn, khiến ông ta để nổ sớm hơn, “đồng quy vu tận” với mọi người; vậy thì, rất có thể là sẽ dẫn đến thảm hoạ xô đẩy, giẫm đạp, rơi xuống nước, hậu quả thì thật sự là không thể tưởng tượng ra nổi.
Nhậm Dao lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, nàng ấy vứt bỏ nhiệm vụ ban đầu mà không hề do dự gì, sau đó nói: “Ta không biết, nhưng có lẽ là ông ta biết các muội đi theo ta tới.”
Giang Lăng là “Giang công tử” Bắc Nha mà mọi người đều biết đến. Hôm nay Vũ Lâm quân trực, hắn ta được phân đến khu vực thoải mái nhất và “có thể diện” nhất, có thể lộ mặt trước quý nhân nhất. Giang Lăng nhìn các vị tiểu thư, phu nhân quý tộc đang nhã nhặn cười nói ở cách đó không xa, hắn ta thấy hơi nhàm chán.
Nhậm Dao ở bên ngoài viện Phù Dung giữ gìn an ninh trật tự, có thể bắt người bắt trộm, uy phong biết bao nhiêu; còn hắn ta thì lại ở đây đứng gác cho người ta, thật là vô vị quá mà. Hắn ta đang ngẩn người ra đếm mây, thì đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Giang Lăng!”
Giang Lăng sửng sốt, cứ ngỡ rằng mình đã đếm mây đến mức sinh ra ảo giác rồi, rồi hắn ta lại nghe thấy người trong đầu nói chuyện với mình. Nhậm Dao thấy là đã gọi hắn ta mấy tiếng rồi mà hắn ta vẫn không có phản ứng gì, nàng ấy bèn không nhịn được mà đấm vào đầu hắn ta một cái. Giang Lăng bị đau nên che gáy lại, tốt lắm, bây giờ hắn ta xác định chắc chắn được rồi, không phải là ảo giác.
Giang Lăng xoay người lại định phàn nàn, mà bấy giờ, Nhậm Dao cũng đến gần để nói chuyện với hắn ta. Môi của Nhậm Dao vô tình lướt qua khóe miệng của Giang Lăng, hai người đều ngẩn người ra ngay khoảnh khắc ấy.
Tai Giang Lăng chợt đỏ rực, vốn dĩ Nhậm Dao cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi, nàng ấy nghĩ đến chuyện ở đây sắp xảy ra cháy nổ, hôn hay không hôn đã không còn quan trọng nữa, nên nàng ấy cũng ném mấy cái tâm tư đó lên tận chín tầng mây. Nàng ấy nắm chặt lấy tai Giang Lăng và nói: “Hôm qua tìm nhầm hung thủ rồi, người thật sự tạo ra vụ án cháy nổ là Kinh Triệu Doãn, bây giờ ông ta muốn hành thích thánh nhan. Kiểm soát biểu cảm của ngươi đi, đừng để lộ sự khác thường ra ngoài.”
Giang Lăng nhanh chóng chớp chớp mắt, rồi hắn ta chậm rãi “À” một tiếng.
Quá nhiều sự kiện trực tiếp thiêu cháy đầu óc rồi.
Vốn dĩ lúc đầu Nhậm Dao còn lo rằng phản ứng của Giang Lăng sẽ thái quá, sẽ khiến cho người khác chú ý đến. Nhưng bây giờ, xem ra là nàng đã đánh giá đầu óc của tên ngốc này quá cao rồi. Nhậm Dao tức giận nói: “Đừng ngẩn người ra đó nữa, thánh nhan ở đâu, dẫn đường đi!”
Cuối cùng Giang Lăng cũng chậm rãi hoàn hồn lại, biết rõ không thể qua loa trong chuyện này được, bèn thu lại cái tâm tư không cần thiết kia mà nghiêm mặt nói: “Thánh nhan dẫn theo đám người Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công và Thái Bình Công chúa đi đến lầu ngắm đèn rồi. Ngụy Vương đã chuẩn bị xe kết hoa hiến nghệ cho thánh nhan, giờ Tỵ bắt đầu.”
Nhậm Dao nhìn mặt trời, vội nói: “Sắp tới giờ Tỵ rồi, đi mau!”
Giang Lăng mở đặc quyền dựa vào khuôn mặt, cả đoạn đường đều thuận lợi, không có trở ngại nào, nhưng khi đi đến dưới lầu ngắm đèn, thì bọn họ bị thái giám ngăn cản lại. Thái giám đảo mắt nhìn qua mấy người bọn họ, ánh mắt trở nên cảnh giác, gã hỏi họ: “Các ngươi là ai, đi theo vị đại nhân nào tới?”
Giang Lăng đang định lấy tên cha mình ra, nhưng thật sự là Minh Hoa Chương không có kiên nhẫn đâu để mà lãng phí thì giờ ở khu vực này, nên giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Ta là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, đến đây tìm Kinh Triệu Doãn.”
Đúng thật là Kinh Triệu Doãn đang ở phía trên lầu ngắm đèn, nhưng thái giám vẫn giữ vẻ mặt bắt bẻ kia, gã cứ quan sát bọn họ từ trên xuống dưới như thế vài lượt.
Loại người này gã thấy nhiều rồi, vì để lộ mặt trước quý nhân mà quan hệ gì cũng dám bám vào. Nếu Kinh Triệu Doãn đã không dẫn theo Thiếu doãn lên lầu, vậy thì có nghĩa là hắn không có tư cách đi theo. Nếu như ai cũng cho lên được, thì quý nhân còn cần bọn họ để làm gì?
Thái giám lạnh nhạt nói: “Có phải Thiếu doãn nhớ lầm rồi không? Kinh Triệu Doãn đã lên lầu từ lâu, tạp gia không nhớ ngài ấy từng nhắc đến việc có người đi theo.”
Thật sự là Minh Hoa Chương chỉ muốn nổi giận trước những gì mà tên thái giám này nói thôi, mắt thấy mặt hắn đã đen lại, Minh Hoa Thường vội vàng níu tay hắn, cười nói: “Công công vất vả rồi, nhưng bọn ta có hẹn thật. Bọn ta đi theo Đông Cung tới, nếu không tin thì ngài đi hỏi Tạ Xá nhân bên cạnh Thái tử đi, ngài ấy biết bọn ta.”
Minh Hoa Thường cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng, biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng thản nhiên, trông vô cùng đáng tin. Thái giám liếc nàng một cái, sợ mình sẽ đắc tội với người ta thật nên gã đã xoay người đi lên lầu hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không bao lâu sau, một vị lang quân y phục xanh đi từ trên lầu xuống. Thái giám ban nãy đang đi bên cạnh hắn ta, ra sức lấy lòng, hỏi hắn ta rằng: “Tạ Xá nhân, chính là mấy người đó đấy ạ. Bọn họ nói là đi theo ngài tới đây, không biết tại sao lại sót lại ở bên ngoài, ngài xem…”
Tạ Tế Xuyên đảo mắt nhìn qua mấy người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường, biểu cảm kín kẽ, không để lộ ra sơ hở, hắn ta ra vẻ ôn tồn lễ độ, cười đáp: “Đúng vậy. Điện hạ bảo bọn họ đi lấy đồ, không ngờ là bọn họ lại chậm trễ, lâu như vậy mới tới, làm phiền công công thông truyền rồi.”
Thái giám nghe thấy họ là người của Thái tử thật, thì thái độ thái đổi hoàn toàn, cúi đầu khom lưng đưa bọn họ vào trong. Mãi cho đến khi đi đến ngã rẽ, Tạ Tế Xuyên mới thu nụ cười lại, nhướng mày hỏi: “Các ngươi làm gì vậy?”
Minh Hoa Chương không có thời gian để nói nhảm với hắn ta nữa, hắn nhấc vạt áo lên, bước vài bước lớn lên bậc thang, chạy nhanh như bay để lên lầu. Nhậm Dao cũng không nói hai lời mà đuổi theo hắn, Minh Hoa Thường thì sót lại sau cùng, nàng có lòng tốt giải thích với Tạ Tế Xuyên rằng: “Chúng ta đều trúng kế rồi, huynh còn nhớ sau khi Nghiêm Tinh Thành được đưa đến nghĩa trang, hình như trên người ông ta đã mất đi một món đồ gì đó hay không? Đêm qua ta tìm được trên người Chiêu Tài rồi, là một tấm kim bài lớn bằng bàn tay, trên đó khắc chữ “Không”.”
Minh Hoa Thường vừa nói, Tạ Tế Xuyên cũng nhớ ra ngay. Đúng là vào lúc khám nghiệm tử thi của Nghiêm Tinh Thành, hắn ta đã vô tình thấy một tấm kim bài, chỉ là, không hiểu sao sau đó nó lại biến mất, hắn ta cũng không chú ý thêm nữa, không ngờ là lại ở trên người Chiêu Tài.
Tất nhiên là do hung thủ làm ra chuyện này rồi, mà, người có thể tiếp xúc với thi thể của Nghiêm Tinh Thành sau khi khám nghiệm, có thể lấy đồ đi mà không kinh động đến người trông coi nghĩa trang…
Đầu óc Tạ Tế Xuyên xoay chuyển cực nhanh, trong nháy mắt, hắn ta đã xâu chuỗi lại được sự việc. Kẻ này chỉ có thể là Kinh Triệu Doãn, “Nhật” và “Nguyệt” có rất nhiều loại tổ hợp, nhưng nếu thêm một chữ “Không”, vậy thì trên đời này chỉ có một người mà thôi.
Thiên Thụ năm thứ nhất, Nữ hoàng đăng cơ, “Chiếu” là chữ được tạo mới, nhật nguyệt trên không, chiếu khắp thiên hạ, cho nên lấy “Chiếu” làm tên.
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường nhìn nhau, nàng không cần phải nói thêm gì nữa, vì hắn ta đã hiểu hết những gì Minh Hoa Thường muốn nói sau đó, Minh Hoa Thường cũng biết là hắn ta đã hiểu được rồi. Tạ Tế Xuyên liếc mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương, người xông đi đầu tiên, nhỏ giọng hỏi nàng rằng: “Cho nên, bây giờ làm thế nào đây? Các muội đang làm gì vậy?”
“Cứu người.” Minh Hoa Thường nói, lời ít mà ý nhiều, thậm chí là nàng còn không thèm dùng đến từ “cứu giá”, như thể là trong mắt nàng, Nữ hoàng cũng chỉ là một người cụ thể thôi vậy. Nàng xách váy chạy về phía bậc thang, rồi nói: “Tạ huynh, phiền huynh ở lại đây trông coi lối ra, tuyệt đối không thể để người ta phá hủy lối ra được.”
Tạ Tế Xuyên hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng lọt vào tầng lầu, tựa như lối ra của đường hầm thời gian. Bọn họ làm việc nghĩa chẳng lùi bước, bọn họ bước vào trong ánh sáng, còn hắn ta, hắn ta thì lại lặng lẽ một mình trong bóng tối.
Tạ Tế Xuyên nghĩ, có một việc mà hắn ta không thể hiểu được chợt xuất hiện. Tại sao phải cứu bà ta kia chứ? Bà ta chết đi, đối với phủ Trấn Quốc Công, đối với phủ Giang An Hầu, nhất là đối với Minh Hoa Chương, chẳng phải là một việc vô cùng tốt à?
Vì sao lại có người, phấn đấu quên mình mà đi cứu mạng kẻ địch cơ chứ?
Minh Hoa Chương dẫn đầu chạy lên bậc thang, tòa lầu này được Ngụy Vương xây mới để lấy lòng Nữ hoàng, lầu hai dựng sảnh ngắm cảnh rộng lớn, cực kỳ tinh xảo, xa hoa và lãng phí. Giờ đây, trước đài ngắm cảnh, chiếc hoa đăng lộng lẫy đang chầm chậm được đẩy đến gần.
Chiếc đèn đó được làm giống như hình ảnh Hoa thần, cao khoảng bằng ba tầng lầu, khuôn mặt Hoa thần từ bi, y phục ngọc bội rực rỡ, đón gió lướt tới. Trong tay Hoa thần là một đóa hoa phượng, đang e ấp chờ nở rộ, dưới chân Hoa thần là vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở.
Dưới tay Hoa thần dựng một vùng sân phẳng nhỏ hẹp, một đám vũ cơ chân đeo dây băng chuỗi ngọc đang nhẹ nhàng nhảy múa ở trên đó. Bọn họ khi thì tản ra, khi thì hợp lại, ở trên ván gỗ nhỏ hẹp mà như đi trên đất bằng, dáng múa nhẹ nhàng hoa mỹ, tựa như tinh linh giữa hoa.
Nữ hoàng dẫn theo đông đảo hoàng thân quốc thích đứng trước lan can, đang vỗ tay khen hay. Minh Hoa Chương liếc nhìn một vòng, lập tức chú ý tới đóa hoa phượng trong tay Hoa thần.
Những chỗ Nữ hoàng đến đều phải trải qua nhiều thủ tục, kiểm tra nhiều lần. Ở trong lầu, đến cả một con ruồi cũng không có cách nào có thể trốn được, càng không cần phải nói đến thuốc nổ. Nhưng còn xe hoa chạy từ bên ngoài vào thì khác, cấm quân sẽ chỉ điều tra xem trên người vũ cơ có vũ khí hay không, sẽ không kiểm tra xem đèn có bị ai động tay động chân vào hay không.
Nhất là khi, người phía bên dưới chịu trách nhiệm mà động tay chân vào, thì thần càng không thể biết, quỷ càng không thể hay.
Việc làm đèn Hoa thần và xây lầu ngắm đèn, đều do một tay Ngụy Vương đảm nhận, khoảng cách đã được tính toán một cách vô cùng cẩn thận. Chỗ vũ cơ nhảy múa hơi thấp hơn so với đài ngắm cảnh ở lầu hai, Nữ hoàng có thể nhìn thấy điệu múa mà không cần phải tốn sức, mà, tay cầm hoa của Hoa thần chỉ cao hơn đài ngắm cảnh một chút thôi.
Nói cách khác, nếu như chỗ này nổ, chắc chắn là nó sẽ lan đến tận chỗ gần đài ngắm cảnh.
Và bây giờ, đèn hoa thần đã dừng trước mặt Nữ hoàng, bàn tay mảnh khảnh của nhóm vũ cơ bày ra tư thế hoa nở, đang muốn đốt đèn.
Đầu ngón tay Minh Hoa Chương kẹp lấy ám khí, không hề do dự mà ném về phía đèn Hoa thần, hắn hô to: “Mau tránh ra, trong đèn có thuốc nổ!”
“Muội và huynh đi cùng nhau.” Minh Hoa Thường cũng vội vàng đứng dậy theo, chỉ muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, Minh Hoa Chương nhìn thấy thì vội nói: “Mặc y phục vào, coi chừng bị lạnh. Cũng cần phải có thời gian chuẩn bị ngựa, muội về thay y phục trước đi, lát nữa gặp ở chuồng ngựa.”
Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn áo choàng và quần áo trong trên người mình, có thể gặp người khác hay không là chuyện thứ yếu, quan trọng là mặc bộ đồ này thì không dễ hành động thật. Nàng không phản bác, vội chạy ra ngoài, khi chạy ra đến cửa thì nàng dừng lại và nói: “Nhị huynh, nhớ chuẩn bị ba con ngựa.”
Ba con? Minh Hoa Chương đang thấy lạ, không hiểu vì sao lại cần ba con, nhưng rồi, hắn chợt nhìn thấy người bên ngoài thông qua cánh cửa mở rộng.
Sương mù mỏng sáng sớm còn chưa tan, cây cối lâu năm tiêu điều bị bao phủ trong thứ ánh sáng lạnh lẽo, Tô Vũ Tễ mặc một bộ trang phục gọn gàng, nàng ấy dựa vào góc tường tối kín đáo, bấy giờ, hắn không thể thấy rõ nét mặt của nàng ấy.
Minh Hoa Chương run lên, cảm thấy hơi bất ngờ: “Nhược Thủy? Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn liên tưởng đến nét mặt của Minh Hoa Thường thì hơi khựng lại, đột nhiên hắn nhận ra được điều gì đó.
Bọn họ từng tập luyện ở núi Chung Nam, sau đó, cả bảy người đều ở lại thành Trường An, cho nên biết rõ thân phận thật sự của nhau. Tên thật của Nhược Thủy là Tô Vũ Tễ, là muội muội của Tô Hành Chỉ, hai người đến từ phủ Thái Nguyên, Bắc Đô.
Tô…
Hình như vị ma ma năm đó ôm nữ nhi còn lại của Trấn Quốc Công rời đi, mang họ Tô. Điều trùng hợp hơn nữa đó chính là, nguyên quán của mẫu thân Minh Hoa Thường ở Thái Nguyên.
Rốt cuộc Nhược Thủy là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, chuyện đã rõ rành rành.
Minh Hoa Thường đã chạy xa, trong viện chỉ còn lại Minh Hoa Chương và Tô Vũ Tễ, hình như trong gió có một dòng từ trường khác thường đang chuyển động. Minh Hoa Chương chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này, hắn nói: “Ta xin lỗi.”
Tô Vũ Tễ ôm đao, nhìn hắn từ xa. Nàng ấy chậm rãi nói: “Không biết nên gọi ngươi thế nào đây, Thiếu doãn, Nam Đẩu, hay là Quận vương điện hạ?”
Minh Hoa Chương biết rõ mình có lỗi với tỷ muội Minh gia rất nhiều, Tô Vũ Tễ có thù với hắn cũng là chuyện rất bình thường. Minh Hoa Chương nói: “Gọi tên ta là được. Đêm qua là ngươi đã khuyên nhủ Thường Thường à?”
“Không phải.” Tô Vũ Tễ lạnh lùng nói.
Minh Hoa Chương gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ. Có mấy lời ta không biết nên nói với muội ấy như thế nào, may mà ngươi đến, bởi thế nên muội ấy mới có thể phấn chấn lên nhanh như vậy.”
Tô Vũ Tễ khẽ “ha” một tiếng, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài, chẳng hề hiểu ý. Minh Hoa Chương cũng không để bụng, hắn chủ động dẫn đường, nói: “Chuồng ngựa ở đây.”
Hôm qua ngựa đã được cho ăn, Minh Hoa Chương không làm ảnh hưởng đến người trông ngựa, nhanh chóng dẫn ba con ngựa ra. Tô Vũ Tễ đứng ở bên cạnh chải chuốt bờm ngựa, Minh Hoa Chương điều chỉnh vật dụng cưỡi ngựa cho Minh Hoa Thường, sau đó, hắn dừng lại một chút rồi vẫn nói: “Ta biết đây là lựa chọn của chính ngươi, nhưng xuất phát từ lòng riêng, ta vẫn muốn nhiều chuyện mấy câu. Mấy năm qua, là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng trách Trấn Quốc Công, ông ấy cũng vì bất đắc dĩ. Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, ông ấy luôn thấy áy náy vì đã đưa ngươi đi. Nếu ngươi bằng lòng, ta vẫn muốn xin ngươi đi gặp ông ấy, mấy năm qua của ông ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tô Vũ Tễ nghe đến tên Trấn Quốc Công thì biểu cảm càng lạnh hơn. Minh Hoa Chương nói xong là thôi, không nhiều lời nữa, sau đó, cả hai người đều chẳng nói năng gì. Minh Hoa Thường nhanh chóng chạy qua, nhìn thấy bọn họ một trái một phải đang đứng bên đình, mặc dù khoảng cách giữa hai người không hẳn là xa, nhưng khoảng trống ấy cứ như là cả dải ngân hà vậy.
Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau rồi, chỉ là, hình như kết quả nói chuyện không khả quan cho lắm. Minh Hoa Thường xem như không phát hiện ra, nhiệt tình chạy đến và nói: “Đi nhanh đi, chúng ta phải nhắc nhở thánh nhan trước Kinh Triệu Doãn!”
Nếu như có một ngày, sau khi biết là có kẻ muốn ám sát Hoàng đế, ngươi nên làm như thế nào đây? Minh Hoa Thường chưa bao giờ ngờ được rằng, hoá ra là cũng có ngày nàng phải nghiêm túc tự hỏi mình vấn đề này.
Vốn dĩ vườn Phù Dung chính là “thánh địa” dạo chơi, mấy ngày nay gần tới ngày Hoa triêu, cộng thêm việc Nữ hoàng muốn xuất cung ngắm đèn, thế nên, Trường An hôm nay có thể nói là “muôn người đều đổ xô ra đường”. Dân chúng chen chúc tuôn về phía vườn Phù Dung, càng đến gần đường Khúc Giang thì càng kẹt cứng, cuối cùng, đến cả ngựa cũng chẳng thể chạy nổi nữa, chỉ có thể chen chúc nhau mà di chuyển trong đám người.
Minh Hoa Thường cưỡi ngựa không tốt lắm, nàng phải cố gắng khống chế dây cương lắm, thì mới có thể đảm bảo là ngựa không bị kinh động bởi người qua đường. Trong lúc nàng đang suy xét xem có cần xuống ngựa đi bộ hay không, thì đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên, vì nàng đã thấy một người quen.
Minh Hoa Thường không hề quan tâm đến đám người xung quanh, chỉ lo kéo căng cuống họng mà la lên thật to: “Nhậm tỷ tỷ!”
Vũ Lâm quân là quân đội bên cạnh thiên tử, hôm nay chịu trách nhiệm mở đường, bảo vệ, tránh để dân chúng tiếp xúc gần. Nhậm Dao đang sắp xếp người thì loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình. Khi nàng ấy quay đầu lại vì kinh ngạc, thì nàng ấy nhìn thấy một vị tiểu nương tử ở xa xa đang điên cuồng vẫy tay với mình.
Minh Hoa Thường? Chẳng phải là nàng còn đang dưỡng bệnh à? Sao lại tới đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặc dù Nhậm Dao lấy làm lạ, nhưng nàng ấy vẫn bảo người ta cho đi, đón Minh Hoa Thường vào bên trong. Sau khi đến gần thì Nhậm Dao mới phát hiện ra rằng, không chỉ có mỗi Minh Hoa Thường, mà còn có cả Minh Hoa Chương, thậm chí là Tô Vũ Tễ cũng tới.
Nhậm Dao nhìn tổ hợp ba người bọn họ, càng nhìn thì lại càng thấy lạ. Minh Hoa Thường không có thời gian hàn huyên, vừa được đón vào là chạy đến bên cạnh Nhậm Dao ngay, sau đó thì kề tai nói gì đó.
Nhậm Dao nghe xong thì hai mắt dần dần mở to ra. Cuối cùng, đến cả sắc mặt cũng thay đổi. Nàng ấy đảo mắt qua lại giữa Minh Hoa Chương và Tô Vũ Tễ, vẻ mặt nghi hoặc không thôi, Minh Hoa Thường gật đầu với nàng ấy rồi nói: “Không cần huý kỵ, bọn họ đều biết chuyện này, có thể tin được. Nhậm tỷ tỷ, tình hình hôm nay đặc biệt, dù có ra sao thì cũng không thể để tin tức này rò rỉ ra ngoài. Tỷ biết bây giờ thánh nhan đang ở đâu không?”
Nhậm Dao đảo mắt nhìn qua đám người đông nghịt bên ngoài, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều. Có kẻ có ý đồ hành thích thánh nhan là đã đủ đáng sợ rồi, mà điều còn đáng sợ hơn nữa đó chính là, đây không phải chỉ là một vụ ám sát bình thường, mà là tạo nên vụ nổ. Chỉ cần xử lý không ổn thoả ở một chỗ nào nhỏ thôi, sẽ dẫn tới tình trạng dân chúng khủng hoảng, hoặc là kinh động đến Liêu Ngọc Sơn, khiến ông ta để nổ sớm hơn, “đồng quy vu tận” với mọi người; vậy thì, rất có thể là sẽ dẫn đến thảm hoạ xô đẩy, giẫm đạp, rơi xuống nước, hậu quả thì thật sự là không thể tưởng tượng ra nổi.
Nhậm Dao lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, nàng ấy vứt bỏ nhiệm vụ ban đầu mà không hề do dự gì, sau đó nói: “Ta không biết, nhưng có lẽ là ông ta biết các muội đi theo ta tới.”
Giang Lăng là “Giang công tử” Bắc Nha mà mọi người đều biết đến. Hôm nay Vũ Lâm quân trực, hắn ta được phân đến khu vực thoải mái nhất và “có thể diện” nhất, có thể lộ mặt trước quý nhân nhất. Giang Lăng nhìn các vị tiểu thư, phu nhân quý tộc đang nhã nhặn cười nói ở cách đó không xa, hắn ta thấy hơi nhàm chán.
Nhậm Dao ở bên ngoài viện Phù Dung giữ gìn an ninh trật tự, có thể bắt người bắt trộm, uy phong biết bao nhiêu; còn hắn ta thì lại ở đây đứng gác cho người ta, thật là vô vị quá mà. Hắn ta đang ngẩn người ra đếm mây, thì đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Giang Lăng!”
Giang Lăng sửng sốt, cứ ngỡ rằng mình đã đếm mây đến mức sinh ra ảo giác rồi, rồi hắn ta lại nghe thấy người trong đầu nói chuyện với mình. Nhậm Dao thấy là đã gọi hắn ta mấy tiếng rồi mà hắn ta vẫn không có phản ứng gì, nàng ấy bèn không nhịn được mà đấm vào đầu hắn ta một cái. Giang Lăng bị đau nên che gáy lại, tốt lắm, bây giờ hắn ta xác định chắc chắn được rồi, không phải là ảo giác.
Giang Lăng xoay người lại định phàn nàn, mà bấy giờ, Nhậm Dao cũng đến gần để nói chuyện với hắn ta. Môi của Nhậm Dao vô tình lướt qua khóe miệng của Giang Lăng, hai người đều ngẩn người ra ngay khoảnh khắc ấy.
Tai Giang Lăng chợt đỏ rực, vốn dĩ Nhậm Dao cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi, nàng ấy nghĩ đến chuyện ở đây sắp xảy ra cháy nổ, hôn hay không hôn đã không còn quan trọng nữa, nên nàng ấy cũng ném mấy cái tâm tư đó lên tận chín tầng mây. Nàng ấy nắm chặt lấy tai Giang Lăng và nói: “Hôm qua tìm nhầm hung thủ rồi, người thật sự tạo ra vụ án cháy nổ là Kinh Triệu Doãn, bây giờ ông ta muốn hành thích thánh nhan. Kiểm soát biểu cảm của ngươi đi, đừng để lộ sự khác thường ra ngoài.”
Giang Lăng nhanh chóng chớp chớp mắt, rồi hắn ta chậm rãi “À” một tiếng.
Quá nhiều sự kiện trực tiếp thiêu cháy đầu óc rồi.
Vốn dĩ lúc đầu Nhậm Dao còn lo rằng phản ứng của Giang Lăng sẽ thái quá, sẽ khiến cho người khác chú ý đến. Nhưng bây giờ, xem ra là nàng đã đánh giá đầu óc của tên ngốc này quá cao rồi. Nhậm Dao tức giận nói: “Đừng ngẩn người ra đó nữa, thánh nhan ở đâu, dẫn đường đi!”
Cuối cùng Giang Lăng cũng chậm rãi hoàn hồn lại, biết rõ không thể qua loa trong chuyện này được, bèn thu lại cái tâm tư không cần thiết kia mà nghiêm mặt nói: “Thánh nhan dẫn theo đám người Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công và Thái Bình Công chúa đi đến lầu ngắm đèn rồi. Ngụy Vương đã chuẩn bị xe kết hoa hiến nghệ cho thánh nhan, giờ Tỵ bắt đầu.”
Nhậm Dao nhìn mặt trời, vội nói: “Sắp tới giờ Tỵ rồi, đi mau!”
Giang Lăng mở đặc quyền dựa vào khuôn mặt, cả đoạn đường đều thuận lợi, không có trở ngại nào, nhưng khi đi đến dưới lầu ngắm đèn, thì bọn họ bị thái giám ngăn cản lại. Thái giám đảo mắt nhìn qua mấy người bọn họ, ánh mắt trở nên cảnh giác, gã hỏi họ: “Các ngươi là ai, đi theo vị đại nhân nào tới?”
Giang Lăng đang định lấy tên cha mình ra, nhưng thật sự là Minh Hoa Chương không có kiên nhẫn đâu để mà lãng phí thì giờ ở khu vực này, nên giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Ta là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, đến đây tìm Kinh Triệu Doãn.”
Đúng thật là Kinh Triệu Doãn đang ở phía trên lầu ngắm đèn, nhưng thái giám vẫn giữ vẻ mặt bắt bẻ kia, gã cứ quan sát bọn họ từ trên xuống dưới như thế vài lượt.
Loại người này gã thấy nhiều rồi, vì để lộ mặt trước quý nhân mà quan hệ gì cũng dám bám vào. Nếu Kinh Triệu Doãn đã không dẫn theo Thiếu doãn lên lầu, vậy thì có nghĩa là hắn không có tư cách đi theo. Nếu như ai cũng cho lên được, thì quý nhân còn cần bọn họ để làm gì?
Thái giám lạnh nhạt nói: “Có phải Thiếu doãn nhớ lầm rồi không? Kinh Triệu Doãn đã lên lầu từ lâu, tạp gia không nhớ ngài ấy từng nhắc đến việc có người đi theo.”
Thật sự là Minh Hoa Chương chỉ muốn nổi giận trước những gì mà tên thái giám này nói thôi, mắt thấy mặt hắn đã đen lại, Minh Hoa Thường vội vàng níu tay hắn, cười nói: “Công công vất vả rồi, nhưng bọn ta có hẹn thật. Bọn ta đi theo Đông Cung tới, nếu không tin thì ngài đi hỏi Tạ Xá nhân bên cạnh Thái tử đi, ngài ấy biết bọn ta.”
Minh Hoa Thường cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng, biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng thản nhiên, trông vô cùng đáng tin. Thái giám liếc nàng một cái, sợ mình sẽ đắc tội với người ta thật nên gã đã xoay người đi lên lầu hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không bao lâu sau, một vị lang quân y phục xanh đi từ trên lầu xuống. Thái giám ban nãy đang đi bên cạnh hắn ta, ra sức lấy lòng, hỏi hắn ta rằng: “Tạ Xá nhân, chính là mấy người đó đấy ạ. Bọn họ nói là đi theo ngài tới đây, không biết tại sao lại sót lại ở bên ngoài, ngài xem…”
Tạ Tế Xuyên đảo mắt nhìn qua mấy người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường, biểu cảm kín kẽ, không để lộ ra sơ hở, hắn ta ra vẻ ôn tồn lễ độ, cười đáp: “Đúng vậy. Điện hạ bảo bọn họ đi lấy đồ, không ngờ là bọn họ lại chậm trễ, lâu như vậy mới tới, làm phiền công công thông truyền rồi.”
Thái giám nghe thấy họ là người của Thái tử thật, thì thái độ thái đổi hoàn toàn, cúi đầu khom lưng đưa bọn họ vào trong. Mãi cho đến khi đi đến ngã rẽ, Tạ Tế Xuyên mới thu nụ cười lại, nhướng mày hỏi: “Các ngươi làm gì vậy?”
Minh Hoa Chương không có thời gian để nói nhảm với hắn ta nữa, hắn nhấc vạt áo lên, bước vài bước lớn lên bậc thang, chạy nhanh như bay để lên lầu. Nhậm Dao cũng không nói hai lời mà đuổi theo hắn, Minh Hoa Thường thì sót lại sau cùng, nàng có lòng tốt giải thích với Tạ Tế Xuyên rằng: “Chúng ta đều trúng kế rồi, huynh còn nhớ sau khi Nghiêm Tinh Thành được đưa đến nghĩa trang, hình như trên người ông ta đã mất đi một món đồ gì đó hay không? Đêm qua ta tìm được trên người Chiêu Tài rồi, là một tấm kim bài lớn bằng bàn tay, trên đó khắc chữ “Không”.”
Minh Hoa Thường vừa nói, Tạ Tế Xuyên cũng nhớ ra ngay. Đúng là vào lúc khám nghiệm tử thi của Nghiêm Tinh Thành, hắn ta đã vô tình thấy một tấm kim bài, chỉ là, không hiểu sao sau đó nó lại biến mất, hắn ta cũng không chú ý thêm nữa, không ngờ là lại ở trên người Chiêu Tài.
Tất nhiên là do hung thủ làm ra chuyện này rồi, mà, người có thể tiếp xúc với thi thể của Nghiêm Tinh Thành sau khi khám nghiệm, có thể lấy đồ đi mà không kinh động đến người trông coi nghĩa trang…
Đầu óc Tạ Tế Xuyên xoay chuyển cực nhanh, trong nháy mắt, hắn ta đã xâu chuỗi lại được sự việc. Kẻ này chỉ có thể là Kinh Triệu Doãn, “Nhật” và “Nguyệt” có rất nhiều loại tổ hợp, nhưng nếu thêm một chữ “Không”, vậy thì trên đời này chỉ có một người mà thôi.
Thiên Thụ năm thứ nhất, Nữ hoàng đăng cơ, “Chiếu” là chữ được tạo mới, nhật nguyệt trên không, chiếu khắp thiên hạ, cho nên lấy “Chiếu” làm tên.
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường nhìn nhau, nàng không cần phải nói thêm gì nữa, vì hắn ta đã hiểu hết những gì Minh Hoa Thường muốn nói sau đó, Minh Hoa Thường cũng biết là hắn ta đã hiểu được rồi. Tạ Tế Xuyên liếc mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương, người xông đi đầu tiên, nhỏ giọng hỏi nàng rằng: “Cho nên, bây giờ làm thế nào đây? Các muội đang làm gì vậy?”
“Cứu người.” Minh Hoa Thường nói, lời ít mà ý nhiều, thậm chí là nàng còn không thèm dùng đến từ “cứu giá”, như thể là trong mắt nàng, Nữ hoàng cũng chỉ là một người cụ thể thôi vậy. Nàng xách váy chạy về phía bậc thang, rồi nói: “Tạ huynh, phiền huynh ở lại đây trông coi lối ra, tuyệt đối không thể để người ta phá hủy lối ra được.”
Tạ Tế Xuyên hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng lọt vào tầng lầu, tựa như lối ra của đường hầm thời gian. Bọn họ làm việc nghĩa chẳng lùi bước, bọn họ bước vào trong ánh sáng, còn hắn ta, hắn ta thì lại lặng lẽ một mình trong bóng tối.
Tạ Tế Xuyên nghĩ, có một việc mà hắn ta không thể hiểu được chợt xuất hiện. Tại sao phải cứu bà ta kia chứ? Bà ta chết đi, đối với phủ Trấn Quốc Công, đối với phủ Giang An Hầu, nhất là đối với Minh Hoa Chương, chẳng phải là một việc vô cùng tốt à?
Vì sao lại có người, phấn đấu quên mình mà đi cứu mạng kẻ địch cơ chứ?
Minh Hoa Chương dẫn đầu chạy lên bậc thang, tòa lầu này được Ngụy Vương xây mới để lấy lòng Nữ hoàng, lầu hai dựng sảnh ngắm cảnh rộng lớn, cực kỳ tinh xảo, xa hoa và lãng phí. Giờ đây, trước đài ngắm cảnh, chiếc hoa đăng lộng lẫy đang chầm chậm được đẩy đến gần.
Chiếc đèn đó được làm giống như hình ảnh Hoa thần, cao khoảng bằng ba tầng lầu, khuôn mặt Hoa thần từ bi, y phục ngọc bội rực rỡ, đón gió lướt tới. Trong tay Hoa thần là một đóa hoa phượng, đang e ấp chờ nở rộ, dưới chân Hoa thần là vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở.
Dưới tay Hoa thần dựng một vùng sân phẳng nhỏ hẹp, một đám vũ cơ chân đeo dây băng chuỗi ngọc đang nhẹ nhàng nhảy múa ở trên đó. Bọn họ khi thì tản ra, khi thì hợp lại, ở trên ván gỗ nhỏ hẹp mà như đi trên đất bằng, dáng múa nhẹ nhàng hoa mỹ, tựa như tinh linh giữa hoa.
Nữ hoàng dẫn theo đông đảo hoàng thân quốc thích đứng trước lan can, đang vỗ tay khen hay. Minh Hoa Chương liếc nhìn một vòng, lập tức chú ý tới đóa hoa phượng trong tay Hoa thần.
Những chỗ Nữ hoàng đến đều phải trải qua nhiều thủ tục, kiểm tra nhiều lần. Ở trong lầu, đến cả một con ruồi cũng không có cách nào có thể trốn được, càng không cần phải nói đến thuốc nổ. Nhưng còn xe hoa chạy từ bên ngoài vào thì khác, cấm quân sẽ chỉ điều tra xem trên người vũ cơ có vũ khí hay không, sẽ không kiểm tra xem đèn có bị ai động tay động chân vào hay không.
Nhất là khi, người phía bên dưới chịu trách nhiệm mà động tay chân vào, thì thần càng không thể biết, quỷ càng không thể hay.
Việc làm đèn Hoa thần và xây lầu ngắm đèn, đều do một tay Ngụy Vương đảm nhận, khoảng cách đã được tính toán một cách vô cùng cẩn thận. Chỗ vũ cơ nhảy múa hơi thấp hơn so với đài ngắm cảnh ở lầu hai, Nữ hoàng có thể nhìn thấy điệu múa mà không cần phải tốn sức, mà, tay cầm hoa của Hoa thần chỉ cao hơn đài ngắm cảnh một chút thôi.
Nói cách khác, nếu như chỗ này nổ, chắc chắn là nó sẽ lan đến tận chỗ gần đài ngắm cảnh.
Và bây giờ, đèn hoa thần đã dừng trước mặt Nữ hoàng, bàn tay mảnh khảnh của nhóm vũ cơ bày ra tư thế hoa nở, đang muốn đốt đèn.
Đầu ngón tay Minh Hoa Chương kẹp lấy ám khí, không hề do dự mà ném về phía đèn Hoa thần, hắn hô to: “Mau tránh ra, trong đèn có thuốc nổ!”