Song Bích
Chương 163
Minh Hoa Thường chạy nhanh đến bên cạnh Chiêu Tài, nhưng nàng lại không nhìn vết thương, mà nàng lật y phục ra xem. Quả nhiên, Minh Hoa Thường nhìn thấy một tấm kim bài tinh xảo trong hầu bao của Chiêu Tài.
Ban nãy, khi khám nghiệm tử thi, Minh Hoa Thường đã vô tình nhìn lướt qua và thấy nó, nhưng nàng không chú ý đến, nên mới bỏ nó vào trong hầu bao của Chiêu Tài lại như cũ. Nhưng đến bây giờ nàng mới nhận ra được, mấy năm qua Chiêu tài đều ở bên cạnh nàng, Chiêu Tài có đồ đạc gì, sao nàng lại không biết cho được cơ chứ?
Nhưng Minh Hoa Thường chưa bao giờ nhìn thấy Chiêu Tài mang theo tấm kim bài này.
Huống chi, khi Minh Hoa Thường quan sát kỹ tấm kim bài này, nàng thấy nó chỉ dài bằng một nửa bàn tay, mỏng manh và nhỏ nhắn, nhìn thì thấy có vẻ giống đồ trang trí, nhưng trên đó lại có khắc một chữ “Không” bằng chữ tiểu Triện, ngoài ra thì không còn bất kỳ một hoa văn nào khác.
lời của Chiêu Tài để nói thì vật này quá là “xui xẻo”, nàng ấy sẽ không thích kiểu trang sức được chế tác theo phong cách này, càng không có khả năng mang theo trong người như thế này. Vậy thì, tại sao nó lại xuất hiện trong hầu bao của Chiêu Tài?
Gần như là ngay lập tức, Minh Hoa Thường đã nghĩ ra ngay, hung thủ đã để lại thứ này.
Tại sao hắn ta lại phải để lại một tấm kim bài trên thi thể của Chiêu Tài, hắn ta muốn nói gì đây?
Trong thoáng chốc, Minh Hoa Thường nghĩ ngay đến câu đố chữ ở hiện trường vụ án thứ ba. Mọi người đều cho rằng, chữ mà hung thủ để lại là “Minh”, Chiêu Tài bị hung thủ tưởng lầm là Minh Hoa Thường mà chết. Nhưng, nếu bọn họ cũng đoán sai thì sao?
Minh Hoa Thường nhanh chóng nhớ lại hiện trường vụ nổ của Nghiêm Tinh Thành, trên đình khắc hoa văn nhật nguyệt, trên câu đố được treo ở bên ngoài viết “Nhật xuất hiểu sắc vô nhân quản, nguyệt minh lưu thủy nhậm sở chi”, thi thể của Nghiêm Tinh Thành ngã ở bên dưới đó, trên người ông ta chỉ còn mỗi đồ bằng vàng là vẫn nguyên vẹn. Tạ Tế Xuyên nói, hình như trên thi thể của Nghiêm Tinh Thành thiếu đi một món đồ gì đó, mà khi Chiêu Tài chết, trên người nàng ấy lại có thêm một tấm kim bài không rõ lai lịch.
Nhật, nguyệt, không.
Lẽ nào…
Minh Hoa Thường chợt trợn to hai mắt, Tô Vũ Tễ thấy Minh Hoa Thường đột ngột nói chuyện một mình như thế thì động vào vai nàng một cái, lo lắng hỏi nàng rằng: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Minh Hoa Thường quay phắt lại, nắm cổ tay Tô Vũ Tễ thật chặt, nàng kích động nói: “Ta biết mục tiêu chân chính của hung thủ là ai rồi! Không được, ngày Hoa triêu thánh nhan muốn xuất cung thả đèn, vườn Phù Dung sẽ rất nguy hiểm!”
Tô Vũ Tễ nghe thấy thế thì như lọt vào sương mù, không thể không cản Minh Hoa Thường lại, ép nàng phải bình tĩnh lại, sau đó, nàng ấy lại hỏi nàng: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Hắn ta muốn giết vua.” Đôi mắt Minh Hoa Thường trong trẻo đến khiếp người, như có đốm lửa thiêu đốt, ánh mắt nàng sáng ngời và rực rỡ: “Người tiếp theo hắn ta muốn giết, căn bản không phải là Chiêu Tài, cũng không phải là muội, mà là Nữ hoàng bệ hạ!”
Nhật nguyệt trên không [*], trên đời chỉ có một người mang cái tên này mà thôi.
Nữ hoàng, Võ Chiếu [*].
[*] Nhật (日) nguyệt (月) trên không (空), Võ Chiếu (武曌).
Mà, bấy giờ, trên phố Chu Tước, tiếng lễ nhạc thoáng vang lên, sắc mặt Minh Hoa Thường chợt thay đổi, nàng vô cùng kinh ngạc: “Hình như đây là nghi thức chỉ sử dụng vào dịp để vương xuất hành, nhưng rõ ràng hôm nay chỉ mới là ngày Mười bốn thôi mà, chẳng phải thánh nhan đã nói là ngày Mười lăm tháng Hai mới đi ngắm đèn hoa thần sao? Sao lại đi sớm hơn một ngày?”
…
Đêm qua, sau khi Minh Hoa Chương nhận được tin của Thái Bình Công chúa thì hắn vẫn luôn ngồi bên bệ cửa sổ, hắn cứ nhìn vào bóng đêm ngoài mái hiên mà chẳng nhúc nhích gì như thế.
Đêm nay không trăng, bầu trời mênh mông, ánh sao chiếu toả.
Minh Hoa Chương nghĩ đến chuyện, cách đây không lâu, khi hắn đến huyện Hộ tìm cha mẹ của Tống Nham Bách, dải sao trời cũng sáng chói lòa như vậy.
Hai ông bà cụ ấy đã chết lặng, chỉ biết nói rằng bọn họ đã chấp nhận số phận rồi. Đã từng có rất nhiều lần không phục khi nhi tử bị phán chết ngoài ý muốn, cũng nhiều lần tố cáo, nhưng, dù có nhận được sự ủng hộ của người có lòng tốt đi chăng nữa, thì vẫn cứ như là trứng chọi đá vậy.
Sau khi phủ Kinh Triệu điều tra qua thì vẫn giữ nguyên lời phán. Sở Ký đức cao vọng trọng, có gì để mưu toan với đồ đệ đâu, vậy thì chỉ có thể là do Tống Nham Bách không cẩn thận khi bào chế dược liệu, bởi thế nên mới vô tình trúng độc mà chết.
Cha Tống mẹ Tống dốc hết toàn bộ sức lực ra, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì cả. Bọn họ đi từ phẫn nộ đến chết lặng, bây giờ, đến cả chính bọn họ cũng cảm thấy, có thể là do nhi tử họ nhớ nhầm thuốc, tự mình hại chết mình thật.
Minh Hoa Chương không nói gì mà chỉ thở dài, hắn thuận miệng hỏi người giúp bọn họ sửa sang lại bằng chứng, cổ vũ bọn họ tố cáo lên trên là ai, ông bà cụ đó nói, là một vị đại nhân họ Liêu.
Liêu đại nhân… Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nghĩ đến Liễu thị.
Trước đó, khi trao đổi, bọn họ cực khổ tìm điểm chung của người chết mà mãi vẫn không thể tìm ra được. Thật ra, điểm chung của người chết trong hai vụ án trước đó, ngoại trừ Liễu thị ra, thì vẫn còn một điểm nữa, đó chính là, bọn họ đều từng bị tố cáo.
Có điều, không ai phát hiện ra tội của bọn họ, bọn họ đều thoát được hoàn toàn, sau đó, họ lại tiếp tục an hưởng tiền tài và danh lợi.
Giống như một đốm lửa trong bóng tối, bấy giờ, Minh Hoa Chương lại nhớ ra nhiều chuyện hơn nữa. Trong số những người đã đi đến lầu Cẩm Tú ngắm đèn bách tuế, không chỉ có những người có tên trong danh sách, mà còn bao gồm cả quan phủ. Trước Tết Nguyên tiêu, quan phủ phải kiểm tra đèn đóm trên toàn thành, mà, chuyện này vẫn luôn do phủ Kinh Triệu phụ trách.
Có ai có thể hiểu rõ được chi tiết án treo đã phủ bụi nhiều năm trong thành Trường An, có thể biết được người nào rõ ràng là có tội nhưng lại được thả đi như thể là họ vô tội? Lại có ai có thể giết Hắc Hổ một cách im hơi lặng tiếng trong đại lao, lần nào cũng có thể thả hung thủ đi một cách chuẩn xác trước lúc phủ Kinh Triệu “thu lưới”?
Những dấu vết được lưu lại này như một tấm lưới, cuối cùng, đều chỉ về phía một người.
Tư pháp tòng quân mười năm ở thành Trường An, năm ngoái vừa bay lên làm một “dung quan [*]” của phủ Kinh Triệu, Liêu Ngọc Sơn.
[*] Dung quan (庸官): ý chỉ một người tầm thường, không có hứa hẹn gì, đang nắm giữ một chức vụ.
Sau khi Minh Hoa Chương quay trở về từ huyện Hộ, thì hắn đã bắt đầu nghi ngờ Kinh Triệu Doãn rồi. Chỉ là, những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, Lý Trọng Nhuận bị đánh chết, Quận chúa Vĩnh Thái sinh non, Chiêu Tài bị giết, Minh Hoa Thường hôn mê bất tỉnh, Minh Hoa Chương mệt mỏi giải quyết xong hậu quả, thì đã không còn thời gian để đi đến phủ Kinh Triệu tìm Liêu Ngọc Sơn đối chất nữa.
Nhưng mà, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã đủ để xác minh giả thiết ấy của Minh Hoa Chương rồi. Cái chết của Chiêu Tài đã giáng một đòn nặng nề vào phòng tuyến tâm lý của Minh Hoa Thường nên nàng không có mặt ở hiện trường, Minh Hoa Chương cũng vì chuyện nhà mà xin nghỉ, dưới sự chỉ huy của trưởng quan, phủ Kinh Triệu lại “thuận lợi” bắt được một kẻ tình nghi, đối phương thì như điên như dại, không có cách nào có thể tự biện hộ cho mình được. Và, như một lẽ hiển nhiên, ai ai cũng đều cảm thấy đây chính là hung thủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một kẻ điên, đúng là con dê thế tội tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa. Lần trước Liêu Ngọc Sơn đã muốn vu oan cho Hạ Dũng, có điều, khi ấy có Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường ở đó, hai người đối chất, biện luận, lại truy vấn ngọn nguồn, nên Liêu Ngọc Sơn không thể diễn vở kịch “vu oan giá họa” ấy được, chỉ đành thả Hạ Dũng đi. Lần này không có Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhiễu loạn, cuối cùng thì ông ta cũng đã được như ý nguyện.
Ngăn cơn sóng dữ trước lúc cơ hội bị dập tắt, phá án kịp thời, xem như là công lớn. Nhưng, Liêu Ngọc Sơn phí hoài bao công sức như thế, cũng chỉ vì để “lập công” thôi ư?
Vậy thì ông ta có rất nhiều cách, cần gì phải ra tay giết người?
Trừ phi, ông ta có lý do “không thể không giết người”.
Minh Hoa Chương chậm rãi nắm chặt tin mật trong lòng bàn tay, hắn biết, chỉ cần mở bức thư này ra, thì hắn sẽ có thể biết được đáp án.
Lúc thư của Thái Bình Công chúa được gửi đến cho Minh Hoa Chương, còn được đính kèm theo một tin tức. Kinh Triệu Doãn phá án trước hạn chót, Nữ hoàng cho mọi người lui ra, triệu kiến riêng ông ta ở trong điện, không có một ai biết được nội dung cuộc trò chuyện ấy. Chỉ là, sau khi ra ngoài, Nữ hoàng đã hạ lệnh tiến hành hành trình của ngày Hoa triêu sớm hơn kế hoạch, ngày mai sẽ xuất cung thả đèn.
Lúc động vật kinh hãi, chúng chạy trốn đến đâu thì chứng tỏ hang ổ nằm ở nơi đó. Cũng tương tự như vậy, vào lúc một người ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm, thì việc người đó làm gì đã đủ để chứng tỏ người đó để ý đến cái gì nhất.
Minh Hoa Chương không tin là Liêu Ngọc Sơn không biết rằng ông ta đã bị người khác nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn vào cung báo cáo công tác, chỉ để khuyên nhủ Nữ hoàng xuất cung sớm hơn một ngày. Ông ta đang muốn làm gì đây?
Minh Hoa Chương ngồi im như thế rất rất lâu, cuối cùng, hắn vẫn xé mở tin mật ra.
Năm ngoái, trong Huyền Kiêu Vệ có kẻ phản bội, kẻ ấy đã tiết lộ hành tung của Song Bích cho Ngụy Vương biết, suýt chút nữa đã hại Minh Hoa Chương, khiến Ngụy Vương phát hiện ra hắn. Vì để tìm ra được kẻ phản bội ấy, Minh Hoa Thường đã cố ý truyền tin tức giả. Quả nhiên, ngày hôm đó, người của Ngụy Vương đã đến địa điểm mai phục. Điều này đã chứng minh được rằng, trong số những người xử lý thông tin, tất có kẻ phản bội.
Minh Hoa Thường khéo léo lợi dụng quy tắc khóa cửa cung mỗi ngày mà tính ra thời gian sai lệch. Nàng cố ý truyền tin trước khi cửa cung được khóa lại vào tối hôm trước, sáng sớm ngày hôm sau thì đến trước để chiếm thế chủ động, tuy nhiên, người mai phục vẫn đến trước họ một bước. Muốn truyền thông tin trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có nhóm người xuất cung đầu tiên mới có thể làm kịp.
Cứ vậy, phạm vi nội gian đã thu hẹp lại rất nhiều. Vốn dĩ ban đầu Minh Hoa Chương chỉ muốn tra ra kẻ phản bội nhờ vào năng lực của bản thân mình, hắn không đồng ý với cách làm của Thái Bình Công chúa, cho nên hắn không hề muốn “mượn lực” từ bà ta. Nhưng mà bây giờ, Minh Hoa Chương dao động rồi.
Hình như là, chỉ cần có thể đạt được kết quả như mong muốn, thì có sử dụng thủ đoạn gì cũng chẳng sao cả. Thái Bình Công chúa đã hoạt động trong cung đình nhiều năm, thế lực thâm hậu, sử dụng bà ta là cách nhanh nhất, ít tốn công tốn sức nhất, vì sao lại không làm như thế?
Cho nên Minh Hoa Chương đã truyền tin cho Thái Bình Công chúa, muốn có danh sách thành viên Khống Hạc Giám xuất cung gần đây. Khống Hạc Giám là đầu não của Huyền Kiêu Vệ, thân phận của mỗi một thành viên đều là thông tin cơ mật. Nhưng, thông tin cơ mật là thế, quan trọng là thế, mà chỉ mới qua một canh giờ thôi, Thái Bình Công chúa đã truyền tin tới rồi.
Minh Hoa Chương lướt qua tên của từng người một trong danh sách, và hắn đã chú ý tới một người trong số đó.
Mỗi ngày, Khống Hạc Giám đều có thái giám chuyên môn xuất cung chọn mua đồ, và người đã mượn cơ hội gửi và nhận thông tin, đồng thời, xuất cung vào chạng vạng tối khi “Song Bích” đưa tin giả và sáng ngày hôm sau, là một thái giám hồi sự họ Trịnh.
Minh Hoa Chương lại đi thăm dò phạm vi phụ trách của Trịnh hồi sự, quả đúng là trùng hợp thay, trong đó có bao gồm cả phường Trường Thọ.
Minh Hoa Chương lặng lẽ thở dài, đến đây thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ rồi.
Cấp trên của hắn, Liêu Ngọc Sơn, cũng là một người giống như hắn, cũng có hai thân phận.
Kinh Triệu Doãn cũng cống hiến cho Huyền Kiêu Vệ. Cho nên ông ta biết bắt chước vụ án nào thì có thể dẫn tới “sự chấn động”, có thể khiến cho Song Bích xuất hiện, lập công trước mặt Ngụy Vương. Nếu như Minh Hoa Chương nhớ không lầm, thì khoảng thời gian đó Ngụy Vương đang chế tác đèn hoa thần hòng lấy lòng Nữ hoàng.
Hoặc là nói, sau khi Liêu Ngọc Sơn biết Ngụy Vương dâng đèn lên cho Nữ hoàng, ông ta mới có suy nghĩ tìm Ngụy Vương làm điểm tựa.
Liêu Ngọc Sơn lượn một vòng lớn như thế, khổ tâm lấy lòng Ngụy Vương, vì kết án mà không tiếc lôi người vô tội ra để gánh tội thay cho mình, rồi lại liên tục tạo ra các vụ nổ trong Trường An, vu oan giá họa ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến sự giám sát của Ngự sử đài. Vì cái trước mắt mà gần như tự sát như vậy, rốt cuộc là ông ta đang vội vã vì điều gì?
Chẳng biết tự lúc nào, ở phía Đông đã nổi lên một tia sáng bạc, trời đã sáng. Dường như thứ ánh sáng ấy đã khiến Minh Hoa Chương chói mắt, hắn đưa tay lên che hai mắt lại.
Minh Hoa Chương và Kinh Triệu Doãn gặp nhau không nhiều, cũng đã có mấy lần hắn bắt gặp Liêu Ngọc Sơn ho ra máu, có thể thấy được rằng, tình trạng cơ thể của Liêu Ngọc Sơn đã tệ lắm rồi. Liêu Ngọc Sơn biết rõ là mình sống không được bao lâu nữa, cho nên, vì muốn hoàn thành kế hoạch trước khi mình qua đời, ông ta mới sốt ruột đến mức độ ấy.
Ông ta điên cuồng như vậy, bởi vì ông ta không hề nghĩ tới tương lai sau này. Ngay từ ban đầu, mục đích của ông ta chính là giết vua.
Lần đầu tiên Minh Hoa Chương cảm thấy ánh nắng sớm thật chói mắt. Hắn che mắt, thế giới như một vũng nước đọng tối tăm. Hắn nghĩ, nếu như hắn không làm gì cả, để Liêu Ngọc Sơn giết Nữ hoàng, vậy thì thiên hạ sẽ lại quay về tay Lý gia.
Tất cả mọi chuyện rồi sẽ kết thúc. Cái chết của Lý Trọng Nhuận, Quận chúa Vĩnh Thái, nỗi oan khuất của phụ thân, sự bi thương của Lý gia khi vì tự vệ mà không thể không mất đi tình thân và nhân tính… Những khổ cực này, đều sẽ được giải quyết một cách vô cùng dễ dàng.
Trong bóng tối khép kín ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên, từ xa đến gần, giọng nói của nàng giống như ánh mặt trời vậy, chợt đâm thủng mọi sự hỗn độn: “Nhị huynh, muội tìm ra được đáp án rồi!”
Là nàng, không đúng, sao nàng lại tỉnh lại?
Minh Hoa Chương bỗng mở mắt, thực tế, khi hắn nhìn thấy Minh Hoa Thường chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, tóc dài tản ra, nàng chạy trong gió, thì sắc mặt hắn chuyển từ nặng nề sang lạnh lẽo. Hắn lập tức đứng dậy, bước nhanh xuống bậc thềm, đón lấy Minh Hoa Thường.
Hắn chạm vào bàn tay lạnh buốt của Minh Hoa Thường, vẻ tức giận càng rõ hơn. Hắn vội cởi áo choàng của mình ra, bọc Minh Hoa Thường thật kỹ càng, xong xuôi hết thảy, hắn bắt đầu trách mắng: “Sao muội mặc mỏng như vậy mà lại đi ra ngoài?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường nào còn tâm tư đâu mà quan tâm đến y phục của mình, nàng nắm chặt tay Minh Hoa Chương và nói: “Nhị huynh, muội biết hung thủ là ai rồi, đó chính là Kinh Triệu Doãn. Câu đố mà ông ta để lại ở vụ án trước không phải là “Minh”, mà là “Nhật nguyệt trên không”, là “Chiếu”, khả năng rất cao là ông ta sẽ gây chuyện trong ngày Hoa triêu đó!”
Biểu cảm của Minh Hoa Chương thản nhiên đến lạnh nhạt, như chẳng mảy may quan tâm đến, Minh Hoa Thường dần nhận ra được điều gì đó không đúng cho lắm: “Nhị huynh, huynh đã biết từ trước rồi à?”
Minh Hoa Chương không lên tiếng, hắn bọc Minh Hoa Thường lại thật kỹ rồi kéo nàng đi vào phòng. Hắn đã ngồi ở đây suốt cả đêm, nước trà đã nguội lạnh từ lâu rồi, hắn cũng chưa bao giờ có thói quen dùng chậu than. Minh Hoa Chương tìm khắp một vòng, không tìm được thứ gì có thể sưởi ấm, nên hắn chỉ đành để cho Minh Hoa Thường ngồi trên giường, còn hắn thì ngồi xổm trước đầu gối nàng, sưởi ấm cho nàng bằng tay của mình.
Ngón tay Minh Hoa Chương thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay to mà không thô, có thể bao bọc cả hai bàn tay của Minh Hoa Thường một cách dễ dàng. Hắn vừa cẩn thận giúp Minh Hoa Thường làm ấm tay, vừa khẽ nói: “Ta biết. Nhưng mà, chẳng phải là như vậy cũng rất tốt hay sao?”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì đã thật sự ngẩn người ra: “Gì cơ?”
“Người tận tâm thì không được chết tử tế, tiểu nhân tố giác thì lại có thể lên như diều gặp gió, vương triều như vậy thì còn có gì để bảo vệ nữa đâu? Là bà ta, chính bà ta đã mang đến ác quan, sự đẫm máu, tai họa cho Đại Đường. Bà ta dồn cha ta vào sự chết, ám sát huynh trưởng gần bảy tuổi của ta, theo làn sóng mật báo rầm rộ, chỉ bởi vì hai chữ “tạo phản” vô căn cứ mà có thể giơ lên đồ đao với phụ nữ và trẻ em “tay trói gà không chặt”, Quận vương và Công chúa của Lý gia đã bị bà ta tàn sát đến nỗi gần như không còn lại mấy người. Bây giờ, bà ta lại vì hai tên nam sủng kia mà đánh chết tươi cháu nội và cháu trai của chính bà ta. Một bạo quân như vậy mà cũng đáng được cứu ư?”
Sắc mặt Minh Hoa Thường dần trở nên nghiêm túc, nàng chăm chú nhìn Minh Hoa Chương, rồi sau đó nàng nói: “Nhưng, đồng thời, bà ta cũng là tổ mẫu của huynh. Huynh quên rồi à? Trước đó chúng ta đã từng nói, dù là người có tội thì cũng nên để luật pháp xử lý, thiên hạ tự có lẽ công bằng, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Nhưng mà, trên đời này có tồn tại lẽ công bằng thật ư?” Giọng nói của Minh Hoa Chương lạnh tanh, đôi mắt đen nhánh, hắn như đang hỏi Minh Hoa Thường, cũng như đang hỏi chính hắn.
Hắn đã từng vững tin vào thanh giả tự thanh, quân tử nhớ ân đức, vững tin vào việc nghèo thì bồi dưỡng bản thân, thành đạt thì cứu tế thiên hạ. Nhưng rồi, thứ mà hắn nhận lại được, là người thân chết thảm, máu chảy thành sông, những thứ mà hắn bảo vệ đã lăn vào bùn bẩn, người mà hắn muốn bảo vệ nhất đã suýt mất mạng.
Đích thân hắn đã trải nghiệm những đạo lý lớn đó, nhưng hắn không làm được gì cả. Hắn hận Nữ hoàng, hận bà ấy dùng cường quyền đả kích nhân tính, khiến Thái tử, Tương Vương không thể không để Lý Trọng Nhuận “sống chết mặc bay” chỉ vì để tự vệ. Nhưng, chuyện mà bản thân hắn làm, có khác gì Nữ hoàng đâu?
Trấn Quốc Công cũng vì hắn mà bỏ qua nữ nhi của mình, khi cần thiết thì còn phải chấp nhận bỏ qua Thường Thường vì hắn. Tất cả những điều này, có đáng không?
Lúc Minh Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường mê man, hắn đã hối hận vô số lần. Vì sao hắn lại phải rời kinh thành? Tại sao phải truy tìm cái thứ được gọi là “sự thật” mà bỏ nàng lại, mà mặc kệ nàng? Nếu như ngày đó hắn không rời khỏi nơi đây, mà ở lại bên cạnh Minh Hoa Thường, không chừng là Chiêu Tài sẽ không chết.
Nhưng, theo đó, Minh Hoa Chương lại tự hỏi ngược lại chính mình, nếu như ngày đó hắn ở đây, khi biết được Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ bị đánh ở Đan Phượng Môn, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào đây? Một bên là người thân về mặt huyết thống, một bên là cha nuôi có ơn trao ban sự sống mới, lẽ nào hắn lại chọn đưa phủ Trấn Quốc Công vào cảnh hiểm nguy chỉ vì cứu Lý Trọng Nhuận thôi sao?
Mặc dù bản thân không trải qua sự việc ấy, nhưng tình cảnh của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác trong đầu Minh Hoa Chương. Mỗi một lần lựa chọn, sự chán ghét mà hắn dành cho bản thân mình cũng sẽ dày lên thêm một chút nữa. Hắn chẳng cứu vãn được gì, hắn đã như vậy rồi mà vẫn còn nhất quyết ôm khư khư cái thứ gọi là “quân tử” ư? Nó có tác dụng thật ư?
Bắt đầu từ hôm qua, từ lúc truyền tin cho Thái Bình Công chúa, Minh Hoa Chương đã trở nên giống như con thiên nga trắng cô đơn cô độc, cuối cùng cũng chịu từ bỏ sự thanh cao và lòng can đảm của mình, người đời đều như vậy, vậy thì hắn cũng đi trong bùn bẩn thôi, thế thì có đáng là gì đâu? Niềm tin và sự kiêu ngạo của hắn dần dao động, hắn bắt đầu nghĩ, có phải là chỉ cần có thể đạt được kết quả mà mình cần, thì căn bản là không cần phải quan tâm đến thủ đoạn hay không?
Khiến Nữ hoàng qua đời, chính là một thủ đoạn không nằm trong dự tính của hắn, nhưng điều này lại có thể đạt được kết quả tương tự.
Nữ hoàng chết, hiển nhiên là phải thay người ngồi vào hoàng vị, và Thái tử là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất hiện giờ. Con đường “phản Chu phục Đường” mà hắn theo đuổi suốt mười năm, sẽ được thực hiện mà không cần tốn nhiều công sức.
Nếu đã là như vậy, vậy thì tại sao lại phải đi vạch trần Liêu Ngọc Sơn cơ chứ? Sau khi Liêu Ngọc Sơn khiến cho Nữ hoàng nổ chết, chắc chắn là bản thân ông ta cũng không thể sống được, chẳng qua ông ta cũng chỉ là một con dê thế tội tuyệt hảo của Lý gia thôi.
Minh Hoa Thường lẳng lặng nhìn Minh Hoa Chương, đột nhiên, nàng vươn tay, ra sức ôm lấy Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương vô thức muốn né tránh cái ôm này. Hắn là huynh trưởng, lẽ ra hắn nên bảo vệ muội muội của hắn, sao hắn có thể dựa vào muội muội cho được kia chứ? Nhưng Minh Hoa Thường lại càng ôm chặt hắn hơn, nàng cố chấp không chịu buông tay. Minh Hoa Chương sợ làm nàng đau nên chỉ giãy giụa nhè nhẹ vài lần, cuối cùng, hắn như đã hao tổn hết thảy khí huyết, mệt mỏi mà dựa vào vai Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường ôm lấy hắn, nàng nói: “Nhị huynh, huynh mãi mãi là ánh trăng trong lòng muội. Huynh ở đây thì ánh trăng sáng của Đại Đường cũng ở đây, huynh tin vào công bằng chính nghĩa, vậy thì trên đời này, tà mãi mãi không thể áp được chính, và cuối cùng, ánh sáng sẽ chiến thắng bóng tối.”
“Muội chưa bao giờ trách huynh. Trước đó muội bị bệnh là vì muội tự trách mình vô dụng, không bảo vệ được cho ai cả. Chiêu Tài đi rồi, muội không có năng lực cứu vãn, nhưng ít nhất là, muội muốn bảo vệ huynh.”
“Trên đời này vẫn còn lẽ công bằng, chúng ta cùng nhau tìm.”
Minh Hoa Chương áp trán lên vai Minh Hoa Thường, nàng đã bệnh nặng một trận, giờ đây chỉ mặc lớp áo mỏng. Minh Hoa Chương có thể cảm nhận rõ được là màng mảnh mai đến mức độ nào. Song, bờ vai mảnh mai đó lại vô cùng dẻo dai, đầy nữ tính và mềm mại, tựa như là nước, nhưng sau khi bị đánh tan, thì nó vẫn có thể hợp lại.
Tâm tư cuồn cuộn dâng trào trong Minh Hoa Chương dần bình ổn lại, hắn đưa tay ra, ôm chặt lấy tấm lưng của Minh Hoa Thường, hắn như lại có được một nguồn sức mạnh vô hạn.
Nàng là điểm yếu mà hắn phải bảo vệ, cũng là áo giáp cứng cáp vô đối của hắn. Có nàng ở đây, hắn sẽ có dũng khí đối mặt với tất cả.
“Được.”
Ban nãy, khi khám nghiệm tử thi, Minh Hoa Thường đã vô tình nhìn lướt qua và thấy nó, nhưng nàng không chú ý đến, nên mới bỏ nó vào trong hầu bao của Chiêu Tài lại như cũ. Nhưng đến bây giờ nàng mới nhận ra được, mấy năm qua Chiêu tài đều ở bên cạnh nàng, Chiêu Tài có đồ đạc gì, sao nàng lại không biết cho được cơ chứ?
Nhưng Minh Hoa Thường chưa bao giờ nhìn thấy Chiêu Tài mang theo tấm kim bài này.
Huống chi, khi Minh Hoa Thường quan sát kỹ tấm kim bài này, nàng thấy nó chỉ dài bằng một nửa bàn tay, mỏng manh và nhỏ nhắn, nhìn thì thấy có vẻ giống đồ trang trí, nhưng trên đó lại có khắc một chữ “Không” bằng chữ tiểu Triện, ngoài ra thì không còn bất kỳ một hoa văn nào khác.
lời của Chiêu Tài để nói thì vật này quá là “xui xẻo”, nàng ấy sẽ không thích kiểu trang sức được chế tác theo phong cách này, càng không có khả năng mang theo trong người như thế này. Vậy thì, tại sao nó lại xuất hiện trong hầu bao của Chiêu Tài?
Gần như là ngay lập tức, Minh Hoa Thường đã nghĩ ra ngay, hung thủ đã để lại thứ này.
Tại sao hắn ta lại phải để lại một tấm kim bài trên thi thể của Chiêu Tài, hắn ta muốn nói gì đây?
Trong thoáng chốc, Minh Hoa Thường nghĩ ngay đến câu đố chữ ở hiện trường vụ án thứ ba. Mọi người đều cho rằng, chữ mà hung thủ để lại là “Minh”, Chiêu Tài bị hung thủ tưởng lầm là Minh Hoa Thường mà chết. Nhưng, nếu bọn họ cũng đoán sai thì sao?
Minh Hoa Thường nhanh chóng nhớ lại hiện trường vụ nổ của Nghiêm Tinh Thành, trên đình khắc hoa văn nhật nguyệt, trên câu đố được treo ở bên ngoài viết “Nhật xuất hiểu sắc vô nhân quản, nguyệt minh lưu thủy nhậm sở chi”, thi thể của Nghiêm Tinh Thành ngã ở bên dưới đó, trên người ông ta chỉ còn mỗi đồ bằng vàng là vẫn nguyên vẹn. Tạ Tế Xuyên nói, hình như trên thi thể của Nghiêm Tinh Thành thiếu đi một món đồ gì đó, mà khi Chiêu Tài chết, trên người nàng ấy lại có thêm một tấm kim bài không rõ lai lịch.
Nhật, nguyệt, không.
Lẽ nào…
Minh Hoa Thường chợt trợn to hai mắt, Tô Vũ Tễ thấy Minh Hoa Thường đột ngột nói chuyện một mình như thế thì động vào vai nàng một cái, lo lắng hỏi nàng rằng: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Minh Hoa Thường quay phắt lại, nắm cổ tay Tô Vũ Tễ thật chặt, nàng kích động nói: “Ta biết mục tiêu chân chính của hung thủ là ai rồi! Không được, ngày Hoa triêu thánh nhan muốn xuất cung thả đèn, vườn Phù Dung sẽ rất nguy hiểm!”
Tô Vũ Tễ nghe thấy thế thì như lọt vào sương mù, không thể không cản Minh Hoa Thường lại, ép nàng phải bình tĩnh lại, sau đó, nàng ấy lại hỏi nàng: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Hắn ta muốn giết vua.” Đôi mắt Minh Hoa Thường trong trẻo đến khiếp người, như có đốm lửa thiêu đốt, ánh mắt nàng sáng ngời và rực rỡ: “Người tiếp theo hắn ta muốn giết, căn bản không phải là Chiêu Tài, cũng không phải là muội, mà là Nữ hoàng bệ hạ!”
Nhật nguyệt trên không [*], trên đời chỉ có một người mang cái tên này mà thôi.
Nữ hoàng, Võ Chiếu [*].
[*] Nhật (日) nguyệt (月) trên không (空), Võ Chiếu (武曌).
Mà, bấy giờ, trên phố Chu Tước, tiếng lễ nhạc thoáng vang lên, sắc mặt Minh Hoa Thường chợt thay đổi, nàng vô cùng kinh ngạc: “Hình như đây là nghi thức chỉ sử dụng vào dịp để vương xuất hành, nhưng rõ ràng hôm nay chỉ mới là ngày Mười bốn thôi mà, chẳng phải thánh nhan đã nói là ngày Mười lăm tháng Hai mới đi ngắm đèn hoa thần sao? Sao lại đi sớm hơn một ngày?”
…
Đêm qua, sau khi Minh Hoa Chương nhận được tin của Thái Bình Công chúa thì hắn vẫn luôn ngồi bên bệ cửa sổ, hắn cứ nhìn vào bóng đêm ngoài mái hiên mà chẳng nhúc nhích gì như thế.
Đêm nay không trăng, bầu trời mênh mông, ánh sao chiếu toả.
Minh Hoa Chương nghĩ đến chuyện, cách đây không lâu, khi hắn đến huyện Hộ tìm cha mẹ của Tống Nham Bách, dải sao trời cũng sáng chói lòa như vậy.
Hai ông bà cụ ấy đã chết lặng, chỉ biết nói rằng bọn họ đã chấp nhận số phận rồi. Đã từng có rất nhiều lần không phục khi nhi tử bị phán chết ngoài ý muốn, cũng nhiều lần tố cáo, nhưng, dù có nhận được sự ủng hộ của người có lòng tốt đi chăng nữa, thì vẫn cứ như là trứng chọi đá vậy.
Sau khi phủ Kinh Triệu điều tra qua thì vẫn giữ nguyên lời phán. Sở Ký đức cao vọng trọng, có gì để mưu toan với đồ đệ đâu, vậy thì chỉ có thể là do Tống Nham Bách không cẩn thận khi bào chế dược liệu, bởi thế nên mới vô tình trúng độc mà chết.
Cha Tống mẹ Tống dốc hết toàn bộ sức lực ra, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì cả. Bọn họ đi từ phẫn nộ đến chết lặng, bây giờ, đến cả chính bọn họ cũng cảm thấy, có thể là do nhi tử họ nhớ nhầm thuốc, tự mình hại chết mình thật.
Minh Hoa Chương không nói gì mà chỉ thở dài, hắn thuận miệng hỏi người giúp bọn họ sửa sang lại bằng chứng, cổ vũ bọn họ tố cáo lên trên là ai, ông bà cụ đó nói, là một vị đại nhân họ Liêu.
Liêu đại nhân… Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nghĩ đến Liễu thị.
Trước đó, khi trao đổi, bọn họ cực khổ tìm điểm chung của người chết mà mãi vẫn không thể tìm ra được. Thật ra, điểm chung của người chết trong hai vụ án trước đó, ngoại trừ Liễu thị ra, thì vẫn còn một điểm nữa, đó chính là, bọn họ đều từng bị tố cáo.
Có điều, không ai phát hiện ra tội của bọn họ, bọn họ đều thoát được hoàn toàn, sau đó, họ lại tiếp tục an hưởng tiền tài và danh lợi.
Giống như một đốm lửa trong bóng tối, bấy giờ, Minh Hoa Chương lại nhớ ra nhiều chuyện hơn nữa. Trong số những người đã đi đến lầu Cẩm Tú ngắm đèn bách tuế, không chỉ có những người có tên trong danh sách, mà còn bao gồm cả quan phủ. Trước Tết Nguyên tiêu, quan phủ phải kiểm tra đèn đóm trên toàn thành, mà, chuyện này vẫn luôn do phủ Kinh Triệu phụ trách.
Có ai có thể hiểu rõ được chi tiết án treo đã phủ bụi nhiều năm trong thành Trường An, có thể biết được người nào rõ ràng là có tội nhưng lại được thả đi như thể là họ vô tội? Lại có ai có thể giết Hắc Hổ một cách im hơi lặng tiếng trong đại lao, lần nào cũng có thể thả hung thủ đi một cách chuẩn xác trước lúc phủ Kinh Triệu “thu lưới”?
Những dấu vết được lưu lại này như một tấm lưới, cuối cùng, đều chỉ về phía một người.
Tư pháp tòng quân mười năm ở thành Trường An, năm ngoái vừa bay lên làm một “dung quan [*]” của phủ Kinh Triệu, Liêu Ngọc Sơn.
[*] Dung quan (庸官): ý chỉ một người tầm thường, không có hứa hẹn gì, đang nắm giữ một chức vụ.
Sau khi Minh Hoa Chương quay trở về từ huyện Hộ, thì hắn đã bắt đầu nghi ngờ Kinh Triệu Doãn rồi. Chỉ là, những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, Lý Trọng Nhuận bị đánh chết, Quận chúa Vĩnh Thái sinh non, Chiêu Tài bị giết, Minh Hoa Thường hôn mê bất tỉnh, Minh Hoa Chương mệt mỏi giải quyết xong hậu quả, thì đã không còn thời gian để đi đến phủ Kinh Triệu tìm Liêu Ngọc Sơn đối chất nữa.
Nhưng mà, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã đủ để xác minh giả thiết ấy của Minh Hoa Chương rồi. Cái chết của Chiêu Tài đã giáng một đòn nặng nề vào phòng tuyến tâm lý của Minh Hoa Thường nên nàng không có mặt ở hiện trường, Minh Hoa Chương cũng vì chuyện nhà mà xin nghỉ, dưới sự chỉ huy của trưởng quan, phủ Kinh Triệu lại “thuận lợi” bắt được một kẻ tình nghi, đối phương thì như điên như dại, không có cách nào có thể tự biện hộ cho mình được. Và, như một lẽ hiển nhiên, ai ai cũng đều cảm thấy đây chính là hung thủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một kẻ điên, đúng là con dê thế tội tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa. Lần trước Liêu Ngọc Sơn đã muốn vu oan cho Hạ Dũng, có điều, khi ấy có Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường ở đó, hai người đối chất, biện luận, lại truy vấn ngọn nguồn, nên Liêu Ngọc Sơn không thể diễn vở kịch “vu oan giá họa” ấy được, chỉ đành thả Hạ Dũng đi. Lần này không có Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhiễu loạn, cuối cùng thì ông ta cũng đã được như ý nguyện.
Ngăn cơn sóng dữ trước lúc cơ hội bị dập tắt, phá án kịp thời, xem như là công lớn. Nhưng, Liêu Ngọc Sơn phí hoài bao công sức như thế, cũng chỉ vì để “lập công” thôi ư?
Vậy thì ông ta có rất nhiều cách, cần gì phải ra tay giết người?
Trừ phi, ông ta có lý do “không thể không giết người”.
Minh Hoa Chương chậm rãi nắm chặt tin mật trong lòng bàn tay, hắn biết, chỉ cần mở bức thư này ra, thì hắn sẽ có thể biết được đáp án.
Lúc thư của Thái Bình Công chúa được gửi đến cho Minh Hoa Chương, còn được đính kèm theo một tin tức. Kinh Triệu Doãn phá án trước hạn chót, Nữ hoàng cho mọi người lui ra, triệu kiến riêng ông ta ở trong điện, không có một ai biết được nội dung cuộc trò chuyện ấy. Chỉ là, sau khi ra ngoài, Nữ hoàng đã hạ lệnh tiến hành hành trình của ngày Hoa triêu sớm hơn kế hoạch, ngày mai sẽ xuất cung thả đèn.
Lúc động vật kinh hãi, chúng chạy trốn đến đâu thì chứng tỏ hang ổ nằm ở nơi đó. Cũng tương tự như vậy, vào lúc một người ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm, thì việc người đó làm gì đã đủ để chứng tỏ người đó để ý đến cái gì nhất.
Minh Hoa Chương không tin là Liêu Ngọc Sơn không biết rằng ông ta đã bị người khác nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn vào cung báo cáo công tác, chỉ để khuyên nhủ Nữ hoàng xuất cung sớm hơn một ngày. Ông ta đang muốn làm gì đây?
Minh Hoa Chương ngồi im như thế rất rất lâu, cuối cùng, hắn vẫn xé mở tin mật ra.
Năm ngoái, trong Huyền Kiêu Vệ có kẻ phản bội, kẻ ấy đã tiết lộ hành tung của Song Bích cho Ngụy Vương biết, suýt chút nữa đã hại Minh Hoa Chương, khiến Ngụy Vương phát hiện ra hắn. Vì để tìm ra được kẻ phản bội ấy, Minh Hoa Thường đã cố ý truyền tin tức giả. Quả nhiên, ngày hôm đó, người của Ngụy Vương đã đến địa điểm mai phục. Điều này đã chứng minh được rằng, trong số những người xử lý thông tin, tất có kẻ phản bội.
Minh Hoa Thường khéo léo lợi dụng quy tắc khóa cửa cung mỗi ngày mà tính ra thời gian sai lệch. Nàng cố ý truyền tin trước khi cửa cung được khóa lại vào tối hôm trước, sáng sớm ngày hôm sau thì đến trước để chiếm thế chủ động, tuy nhiên, người mai phục vẫn đến trước họ một bước. Muốn truyền thông tin trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có nhóm người xuất cung đầu tiên mới có thể làm kịp.
Cứ vậy, phạm vi nội gian đã thu hẹp lại rất nhiều. Vốn dĩ ban đầu Minh Hoa Chương chỉ muốn tra ra kẻ phản bội nhờ vào năng lực của bản thân mình, hắn không đồng ý với cách làm của Thái Bình Công chúa, cho nên hắn không hề muốn “mượn lực” từ bà ta. Nhưng mà bây giờ, Minh Hoa Chương dao động rồi.
Hình như là, chỉ cần có thể đạt được kết quả như mong muốn, thì có sử dụng thủ đoạn gì cũng chẳng sao cả. Thái Bình Công chúa đã hoạt động trong cung đình nhiều năm, thế lực thâm hậu, sử dụng bà ta là cách nhanh nhất, ít tốn công tốn sức nhất, vì sao lại không làm như thế?
Cho nên Minh Hoa Chương đã truyền tin cho Thái Bình Công chúa, muốn có danh sách thành viên Khống Hạc Giám xuất cung gần đây. Khống Hạc Giám là đầu não của Huyền Kiêu Vệ, thân phận của mỗi một thành viên đều là thông tin cơ mật. Nhưng, thông tin cơ mật là thế, quan trọng là thế, mà chỉ mới qua một canh giờ thôi, Thái Bình Công chúa đã truyền tin tới rồi.
Minh Hoa Chương lướt qua tên của từng người một trong danh sách, và hắn đã chú ý tới một người trong số đó.
Mỗi ngày, Khống Hạc Giám đều có thái giám chuyên môn xuất cung chọn mua đồ, và người đã mượn cơ hội gửi và nhận thông tin, đồng thời, xuất cung vào chạng vạng tối khi “Song Bích” đưa tin giả và sáng ngày hôm sau, là một thái giám hồi sự họ Trịnh.
Minh Hoa Chương lại đi thăm dò phạm vi phụ trách của Trịnh hồi sự, quả đúng là trùng hợp thay, trong đó có bao gồm cả phường Trường Thọ.
Minh Hoa Chương lặng lẽ thở dài, đến đây thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ rồi.
Cấp trên của hắn, Liêu Ngọc Sơn, cũng là một người giống như hắn, cũng có hai thân phận.
Kinh Triệu Doãn cũng cống hiến cho Huyền Kiêu Vệ. Cho nên ông ta biết bắt chước vụ án nào thì có thể dẫn tới “sự chấn động”, có thể khiến cho Song Bích xuất hiện, lập công trước mặt Ngụy Vương. Nếu như Minh Hoa Chương nhớ không lầm, thì khoảng thời gian đó Ngụy Vương đang chế tác đèn hoa thần hòng lấy lòng Nữ hoàng.
Hoặc là nói, sau khi Liêu Ngọc Sơn biết Ngụy Vương dâng đèn lên cho Nữ hoàng, ông ta mới có suy nghĩ tìm Ngụy Vương làm điểm tựa.
Liêu Ngọc Sơn lượn một vòng lớn như thế, khổ tâm lấy lòng Ngụy Vương, vì kết án mà không tiếc lôi người vô tội ra để gánh tội thay cho mình, rồi lại liên tục tạo ra các vụ nổ trong Trường An, vu oan giá họa ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến sự giám sát của Ngự sử đài. Vì cái trước mắt mà gần như tự sát như vậy, rốt cuộc là ông ta đang vội vã vì điều gì?
Chẳng biết tự lúc nào, ở phía Đông đã nổi lên một tia sáng bạc, trời đã sáng. Dường như thứ ánh sáng ấy đã khiến Minh Hoa Chương chói mắt, hắn đưa tay lên che hai mắt lại.
Minh Hoa Chương và Kinh Triệu Doãn gặp nhau không nhiều, cũng đã có mấy lần hắn bắt gặp Liêu Ngọc Sơn ho ra máu, có thể thấy được rằng, tình trạng cơ thể của Liêu Ngọc Sơn đã tệ lắm rồi. Liêu Ngọc Sơn biết rõ là mình sống không được bao lâu nữa, cho nên, vì muốn hoàn thành kế hoạch trước khi mình qua đời, ông ta mới sốt ruột đến mức độ ấy.
Ông ta điên cuồng như vậy, bởi vì ông ta không hề nghĩ tới tương lai sau này. Ngay từ ban đầu, mục đích của ông ta chính là giết vua.
Lần đầu tiên Minh Hoa Chương cảm thấy ánh nắng sớm thật chói mắt. Hắn che mắt, thế giới như một vũng nước đọng tối tăm. Hắn nghĩ, nếu như hắn không làm gì cả, để Liêu Ngọc Sơn giết Nữ hoàng, vậy thì thiên hạ sẽ lại quay về tay Lý gia.
Tất cả mọi chuyện rồi sẽ kết thúc. Cái chết của Lý Trọng Nhuận, Quận chúa Vĩnh Thái, nỗi oan khuất của phụ thân, sự bi thương của Lý gia khi vì tự vệ mà không thể không mất đi tình thân và nhân tính… Những khổ cực này, đều sẽ được giải quyết một cách vô cùng dễ dàng.
Trong bóng tối khép kín ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên, từ xa đến gần, giọng nói của nàng giống như ánh mặt trời vậy, chợt đâm thủng mọi sự hỗn độn: “Nhị huynh, muội tìm ra được đáp án rồi!”
Là nàng, không đúng, sao nàng lại tỉnh lại?
Minh Hoa Chương bỗng mở mắt, thực tế, khi hắn nhìn thấy Minh Hoa Thường chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, tóc dài tản ra, nàng chạy trong gió, thì sắc mặt hắn chuyển từ nặng nề sang lạnh lẽo. Hắn lập tức đứng dậy, bước nhanh xuống bậc thềm, đón lấy Minh Hoa Thường.
Hắn chạm vào bàn tay lạnh buốt của Minh Hoa Thường, vẻ tức giận càng rõ hơn. Hắn vội cởi áo choàng của mình ra, bọc Minh Hoa Thường thật kỹ càng, xong xuôi hết thảy, hắn bắt đầu trách mắng: “Sao muội mặc mỏng như vậy mà lại đi ra ngoài?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường nào còn tâm tư đâu mà quan tâm đến y phục của mình, nàng nắm chặt tay Minh Hoa Chương và nói: “Nhị huynh, muội biết hung thủ là ai rồi, đó chính là Kinh Triệu Doãn. Câu đố mà ông ta để lại ở vụ án trước không phải là “Minh”, mà là “Nhật nguyệt trên không”, là “Chiếu”, khả năng rất cao là ông ta sẽ gây chuyện trong ngày Hoa triêu đó!”
Biểu cảm của Minh Hoa Chương thản nhiên đến lạnh nhạt, như chẳng mảy may quan tâm đến, Minh Hoa Thường dần nhận ra được điều gì đó không đúng cho lắm: “Nhị huynh, huynh đã biết từ trước rồi à?”
Minh Hoa Chương không lên tiếng, hắn bọc Minh Hoa Thường lại thật kỹ rồi kéo nàng đi vào phòng. Hắn đã ngồi ở đây suốt cả đêm, nước trà đã nguội lạnh từ lâu rồi, hắn cũng chưa bao giờ có thói quen dùng chậu than. Minh Hoa Chương tìm khắp một vòng, không tìm được thứ gì có thể sưởi ấm, nên hắn chỉ đành để cho Minh Hoa Thường ngồi trên giường, còn hắn thì ngồi xổm trước đầu gối nàng, sưởi ấm cho nàng bằng tay của mình.
Ngón tay Minh Hoa Chương thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay to mà không thô, có thể bao bọc cả hai bàn tay của Minh Hoa Thường một cách dễ dàng. Hắn vừa cẩn thận giúp Minh Hoa Thường làm ấm tay, vừa khẽ nói: “Ta biết. Nhưng mà, chẳng phải là như vậy cũng rất tốt hay sao?”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì đã thật sự ngẩn người ra: “Gì cơ?”
“Người tận tâm thì không được chết tử tế, tiểu nhân tố giác thì lại có thể lên như diều gặp gió, vương triều như vậy thì còn có gì để bảo vệ nữa đâu? Là bà ta, chính bà ta đã mang đến ác quan, sự đẫm máu, tai họa cho Đại Đường. Bà ta dồn cha ta vào sự chết, ám sát huynh trưởng gần bảy tuổi của ta, theo làn sóng mật báo rầm rộ, chỉ bởi vì hai chữ “tạo phản” vô căn cứ mà có thể giơ lên đồ đao với phụ nữ và trẻ em “tay trói gà không chặt”, Quận vương và Công chúa của Lý gia đã bị bà ta tàn sát đến nỗi gần như không còn lại mấy người. Bây giờ, bà ta lại vì hai tên nam sủng kia mà đánh chết tươi cháu nội và cháu trai của chính bà ta. Một bạo quân như vậy mà cũng đáng được cứu ư?”
Sắc mặt Minh Hoa Thường dần trở nên nghiêm túc, nàng chăm chú nhìn Minh Hoa Chương, rồi sau đó nàng nói: “Nhưng, đồng thời, bà ta cũng là tổ mẫu của huynh. Huynh quên rồi à? Trước đó chúng ta đã từng nói, dù là người có tội thì cũng nên để luật pháp xử lý, thiên hạ tự có lẽ công bằng, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Nhưng mà, trên đời này có tồn tại lẽ công bằng thật ư?” Giọng nói của Minh Hoa Chương lạnh tanh, đôi mắt đen nhánh, hắn như đang hỏi Minh Hoa Thường, cũng như đang hỏi chính hắn.
Hắn đã từng vững tin vào thanh giả tự thanh, quân tử nhớ ân đức, vững tin vào việc nghèo thì bồi dưỡng bản thân, thành đạt thì cứu tế thiên hạ. Nhưng rồi, thứ mà hắn nhận lại được, là người thân chết thảm, máu chảy thành sông, những thứ mà hắn bảo vệ đã lăn vào bùn bẩn, người mà hắn muốn bảo vệ nhất đã suýt mất mạng.
Đích thân hắn đã trải nghiệm những đạo lý lớn đó, nhưng hắn không làm được gì cả. Hắn hận Nữ hoàng, hận bà ấy dùng cường quyền đả kích nhân tính, khiến Thái tử, Tương Vương không thể không để Lý Trọng Nhuận “sống chết mặc bay” chỉ vì để tự vệ. Nhưng, chuyện mà bản thân hắn làm, có khác gì Nữ hoàng đâu?
Trấn Quốc Công cũng vì hắn mà bỏ qua nữ nhi của mình, khi cần thiết thì còn phải chấp nhận bỏ qua Thường Thường vì hắn. Tất cả những điều này, có đáng không?
Lúc Minh Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường mê man, hắn đã hối hận vô số lần. Vì sao hắn lại phải rời kinh thành? Tại sao phải truy tìm cái thứ được gọi là “sự thật” mà bỏ nàng lại, mà mặc kệ nàng? Nếu như ngày đó hắn không rời khỏi nơi đây, mà ở lại bên cạnh Minh Hoa Thường, không chừng là Chiêu Tài sẽ không chết.
Nhưng, theo đó, Minh Hoa Chương lại tự hỏi ngược lại chính mình, nếu như ngày đó hắn ở đây, khi biết được Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ bị đánh ở Đan Phượng Môn, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào đây? Một bên là người thân về mặt huyết thống, một bên là cha nuôi có ơn trao ban sự sống mới, lẽ nào hắn lại chọn đưa phủ Trấn Quốc Công vào cảnh hiểm nguy chỉ vì cứu Lý Trọng Nhuận thôi sao?
Mặc dù bản thân không trải qua sự việc ấy, nhưng tình cảnh của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác trong đầu Minh Hoa Chương. Mỗi một lần lựa chọn, sự chán ghét mà hắn dành cho bản thân mình cũng sẽ dày lên thêm một chút nữa. Hắn chẳng cứu vãn được gì, hắn đã như vậy rồi mà vẫn còn nhất quyết ôm khư khư cái thứ gọi là “quân tử” ư? Nó có tác dụng thật ư?
Bắt đầu từ hôm qua, từ lúc truyền tin cho Thái Bình Công chúa, Minh Hoa Chương đã trở nên giống như con thiên nga trắng cô đơn cô độc, cuối cùng cũng chịu từ bỏ sự thanh cao và lòng can đảm của mình, người đời đều như vậy, vậy thì hắn cũng đi trong bùn bẩn thôi, thế thì có đáng là gì đâu? Niềm tin và sự kiêu ngạo của hắn dần dao động, hắn bắt đầu nghĩ, có phải là chỉ cần có thể đạt được kết quả mà mình cần, thì căn bản là không cần phải quan tâm đến thủ đoạn hay không?
Khiến Nữ hoàng qua đời, chính là một thủ đoạn không nằm trong dự tính của hắn, nhưng điều này lại có thể đạt được kết quả tương tự.
Nữ hoàng chết, hiển nhiên là phải thay người ngồi vào hoàng vị, và Thái tử là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất hiện giờ. Con đường “phản Chu phục Đường” mà hắn theo đuổi suốt mười năm, sẽ được thực hiện mà không cần tốn nhiều công sức.
Nếu đã là như vậy, vậy thì tại sao lại phải đi vạch trần Liêu Ngọc Sơn cơ chứ? Sau khi Liêu Ngọc Sơn khiến cho Nữ hoàng nổ chết, chắc chắn là bản thân ông ta cũng không thể sống được, chẳng qua ông ta cũng chỉ là một con dê thế tội tuyệt hảo của Lý gia thôi.
Minh Hoa Thường lẳng lặng nhìn Minh Hoa Chương, đột nhiên, nàng vươn tay, ra sức ôm lấy Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương vô thức muốn né tránh cái ôm này. Hắn là huynh trưởng, lẽ ra hắn nên bảo vệ muội muội của hắn, sao hắn có thể dựa vào muội muội cho được kia chứ? Nhưng Minh Hoa Thường lại càng ôm chặt hắn hơn, nàng cố chấp không chịu buông tay. Minh Hoa Chương sợ làm nàng đau nên chỉ giãy giụa nhè nhẹ vài lần, cuối cùng, hắn như đã hao tổn hết thảy khí huyết, mệt mỏi mà dựa vào vai Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường ôm lấy hắn, nàng nói: “Nhị huynh, huynh mãi mãi là ánh trăng trong lòng muội. Huynh ở đây thì ánh trăng sáng của Đại Đường cũng ở đây, huynh tin vào công bằng chính nghĩa, vậy thì trên đời này, tà mãi mãi không thể áp được chính, và cuối cùng, ánh sáng sẽ chiến thắng bóng tối.”
“Muội chưa bao giờ trách huynh. Trước đó muội bị bệnh là vì muội tự trách mình vô dụng, không bảo vệ được cho ai cả. Chiêu Tài đi rồi, muội không có năng lực cứu vãn, nhưng ít nhất là, muội muốn bảo vệ huynh.”
“Trên đời này vẫn còn lẽ công bằng, chúng ta cùng nhau tìm.”
Minh Hoa Chương áp trán lên vai Minh Hoa Thường, nàng đã bệnh nặng một trận, giờ đây chỉ mặc lớp áo mỏng. Minh Hoa Chương có thể cảm nhận rõ được là màng mảnh mai đến mức độ nào. Song, bờ vai mảnh mai đó lại vô cùng dẻo dai, đầy nữ tính và mềm mại, tựa như là nước, nhưng sau khi bị đánh tan, thì nó vẫn có thể hợp lại.
Tâm tư cuồn cuộn dâng trào trong Minh Hoa Chương dần bình ổn lại, hắn đưa tay ra, ôm chặt lấy tấm lưng của Minh Hoa Thường, hắn như lại có được một nguồn sức mạnh vô hạn.
Nàng là điểm yếu mà hắn phải bảo vệ, cũng là áo giáp cứng cáp vô đối của hắn. Có nàng ở đây, hắn sẽ có dũng khí đối mặt với tất cả.
“Được.”