Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 37
Sở Chiêu thô bạo kéo Lâm Hành Chi lại gần, ôm lấy eo nửa ôm y vào lòng, sau đó lạnh lùng nhìn Sở Khâm, "Người của bổn vương, từ khi nào đến lượt ngươi mở miệng nói? Bổn vương muốn ngươi ngay bây giờ, lập tức ở trước mặt những người ở đây xin lỗi y!"
"Hít,” không ai có mặt ở đó ngờ rằng Lệ Vương đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa không cho An Vương chút mặt mũi nào, nên mới tức khắc hít một hơi lạnh.
Sở Khâm cũng tức giận đến tái mặt vì lời nói của Sở Chiêu, Sở Chiêu dám sỉ nhục gã trước mặt nhiều người như vậy, gã tuyệt đối không thể nhịn được.
“Hắn tính là cái thứ gì, cũng xứng để bổn vương xin lỗi,” Sở Khâm trên mặt khinh thường nói, cười nhạo Sở Chiêu, “Ngay cả ngươi, bổn vương cũng mắng đấy!”
“Sở Chiêu, ngươi hiện tại liền quỳ xuống cầu xin bổn vương tha thứ cho ngươi một lần, nếu không……”
“Nếu không thì sao?” Sở Khâm nói còn chưa dứt lời, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên cổ gã, dùng lực siết chặt đến mức có thể bẻ gãy cổ gã bất cứ lúc nào.
Tựa như cái buổi tối đó lần đầu tiên Sở Chiêu cảnh cáo gã.
Sở Khâm trợn tròn đôi mắt, tay muốn đánh Sở Chiêu, lại bị Sở Chiêu dùng một tay nhấc cổ gã lên khỏi mặt đất, Sở Chiêu cười khẽ, hỏi gã, “Nếu không, ngươi sẽ bóp chết bổn vương như vậy sao?"
Sở Khâm biểu tình dữ tợn, trong mắt tràn đầy sợ hãi, người khác không biết, nhưng chính bản thân gã có thể cảm giác được, tay Sở Chiêu đang siết chặt, hắn có chết, cũng muốn giết chết gã.
Càng hoàn toàn không sợ bị người khác nhìn, đây rõ ràng là một kẻ điên không màng hậu quả!
Mà những người khác cũng hoàn toàn ngây người, vị Lệ Vương điện hạ này nói động thủ liền động thủ, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không tha.
Lâm Hành Chi bị Sở Chiêu ôm vào trong lòng cũng lộ ra vẻ mặt không thoải mái, thoạt nhìn hoàn toàn giống bị ép, phối hợp rất ăn ý với Sở Chiêu tạo ra hình tượng của một kẻ điên giết người.
Những người khác không dám khuyên, hận không thể để Sở Chiêu trực tiếp bóp chết Sở Khâm, tốt nhất là nhất tiễn song tiêu mà Thái Tử lại không thể không quản, nếu không thì danh tiếng hắn ta vừa tạo dựng sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.
Thái Tử duỗi tay kéo Sở Chiêu, nhưng lại dùng rất nhiều lực ở cánh tay đang nắm Sở Khâm, ý đồ rất rõ ràng.
Đương nhiên, Sở Chiêu không có ý định thoả mãn hắn ta, hắn đẩy Lâm Hành Chi ra khỏi ngực mình, cười nhìn Thái tử: “Thái Tử điện hạ, nếu ngươi lại thêm sức nữa, đại hoàng huynh tốt của ngươi thật sự bị bóp chết. Ngươi nói xem là ta giết hay ngươi giết hắn?"
Sở Khâm hai mắt gần như trắng dã, tự nhiên không phản ứng, nhưng những người khác ở đây lại vì lời này có biểu tình khác nhau.
Thái Tử sắc mặt cứng đờ, theo bản năng buông tay.
Sở Chiêu cũng buông lỏng Sở Khâm ra, vị An Vương điện hạ lập tức giống như một bãi bùn lầy ngã ở trên mặt đất.
Người rơi xuống đất liền bắt đầu ho khan, sau khi được người đỡ nằm ngửa xuống, gã liền chỉ vào Sở Chiêu, đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm hắn.
Sở Chiêu đối điều này tỏ vẻ,"Nhìn bộ dạng đại hoàng huynh như muốn lập tức giết bổn vương, hắn có thể sẽ không chết trong chốc lát, các ngươi nhất định phải hầu hạ cẩn thận, đừng để đại hoàng huynh của bổn vương sớm đi gặp Diêm Vương, bằng không, phụ hoàng sẽ tìm các ngươi để tính sổ."
Những lời này vừa là lời trào phúng vừa là lời cảnh báo cho những kẻ muốn nhân cơ hội giết Sở Khâm và đổ lỗi cho hắn.
Các thị vệ An Vương mang đến nhanh chóng tiến lên đỡ người, một bên cho người đi thỉnh thái y.
Sở Chiêu cũng xoay người, chỉ thẳng vào Thái tử “Người cũng sắp bị bóp chết Thái tử mới đến ngăn cản, có phải quá chậm hay không?"
“Không biết vì sao bổn vương lại cảm thấy ngươi so với ta càng muốn Sở Khâm chết hơn?"
“Làm càn!” Từng câu của Sở Chiêu khiến Thái tử hoàn toàn tức giận.
“Sở Chiêu, ngươi thật to gan! Ngươi không chỉ trước mặt mọi người mưu sát huynh trưởng mà còn vu oan cho cô. Ngươi cho rằng không ai có thể không chế được ngươi, vô pháp vô thiên phải không?"
Phản ứng của Sở Chiêu rất bình thường, thậm chí còn rút một thanh chuỷ thủ, cũng bởi vì thanh chuỷ thủ này mà các thị vệ do Thái tử mang đến đều vung đao, chỉ cần hắn động thủ là tiến lên.
Nhưng mà Sở Chiêu chỉ là dùng chủy thủ mài móng tay, nhàn nhạt nói, “Bổn vương là dạng người gì, Thái Tử điện hạ không phải đã sớm biết sao?”
Sau đó hắn quay đầu nhìn những người có mặt, "Các ngươi không phải cũng biết sao?”
Hắn lại kéo Lâm Hành Chi lại rồi dùng chủy thủ vỗ vỗ vào mặt y, khiến Lâm Hành Chi muốn trốn cũng không dám, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Sở Chiêu nói: “Nhớ kỹ, đây là người của bổn vương, trừ bỏ bổn vương, không tới phiên bất luận kẻ nào nói một câu không phải về y, nếu không..."
Chủy thủ bị Sở Chiêu ném ra, sượt qua thái dương của một người, cuối cùng đâm phập vào cây cột.
“Giống như cây cột này.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Thái Tử tức giận đến càn rỡ mặt đỏ thành màu gan heo, “Được, Sở Chiêu ngươi rất giỏi, ngươi cuồng vọng như thế, thực sự cho rằng không ai có thể thu thậo được ngươi sao?!"
Hắn ta phẫn nộ phất tay áo rời đi.
Làm mọi người vừa thấy liền biết ai đang chiếm thế thượng phong, đương nhiên ở đây có rất nhiều người bất mãn với Sở Chiêu, nhưng lại không có người nào dám ra mặt mạo hiểm.
Thái Tử rời đi, An Vương cũng bị nâng đi rồi, Sở Chiêu lại không có ý định rời đi, hắn đi tới ngồi xuống ghế, sau đó vỗ vỗ đùi nói với Lâm Hành Chi:" "Mau ngồi lên."
Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn đừng quá mức.
Sở Chiêu tâm tình lại rất tốt, khó có cơ hội để thê tử quang minh chính đại ngồi trên đùi mình, hắn nhất định sẽ không buông tha.
Lâm Hành Chi bị hắn lôi kéo, bị bắt ngồi ở trên đùi hắn.
Sau khi làm xong việc của mình, Sở Chiêu liền nhắm vào những người khác:" Không phải nói hôm nay muốn tỷ thí sao, sao lại không bắt đầu?"
“Yên tâm, Thái Tử cùng An Vương đi rồi, bổn vương còn ở, bổn vương sẽ nhận xét cho các ngươi.”
Bị dọa như vậy, ai còn có tâm tình tỷ thí, nếu không phải sợ chết, chắc chắn đã có người mắng hắn.
Cuối cùng vẫn là Thanh Hà công chúa cho bậc thang, “Nếu như thế, vậy phẩm thu yến hôm nay sẽ chính thức bắt đầu. Theo quy định trước đây của chúng ta, trước tiên là thi đấu khúc nhạc, làm náo nhiệt trước."
Một nhóm tiểu thư thường ngày trong tối ngoài sáng tranh đấu muốn giành vị trí đầu bảng của Phẩm thu yến, lúc này hoàn toàn biến thành chim cút, rụt đầu lại vì sợ bị Thanh Hà công chúa gọi tên.
Các công tử thiếu gia ở phía trước tấm mành còn tệ hơn, bọn họ không dám lớn tiếng trút giận vì sợ bị Lệ Vương hỉ nộ vô thường nhìn tới.
Toàn bộ nơi này càng trở nên yên tĩnh hơn.
Lâm Hành Chi nhéo đùi Sở Chiêu, dùng khẩu hình khoa tay múa chân, "Nhìn xem ngài dọa họ thành cái dạng gì."
Sở Chiêu nắm lấy bàn tay phản nghịch của y, nhỏ giọng nói: “Không vội, sẽ có người đứng ra.”
……
Phía sau tấm rèm, Lâm Uyển nhìn những nữ tử từ lúc nàng bước vào vẫn luôn hỏi có phải nàng đã mất đi trong sạch vào tay bọn thổ phỉ không, đôi tay cầm khăn tay run rẩy, nàng còn chưa cáo trạng với "tẩu tẩu" của mình đâu đó, mà đã sợ thành như vậy.
Trong lòng cười, Lâm Uyển dùng khuỷu tay huých thiếu nữ bên cạnh, thấp giọng nói: “Kiều Kiều ngươi đi đi, hôm nay tất cả mọi người sẽ chú ý tới ngươi, đừng sợ, Lệ Vương điện hạ không ăn thịt người.”
Không ăn, nhưng giết đó trời.
Nhưng nàng xác thật thực tâm động, chỉ cần nàng nguyện ý bước ra, nhất định có thể một khúc thành danh, nếu không có Lệ Vương điện hạ động thủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ hôm nay yến hội kết thúc cũng sẽ không có bất luận kẻ nào chú ý tới nàng.
Một đích nữ bị mờ nhạt trong biển người, ngay cả thứ nữ cũng không bỏ vào mắt.
Dưới ánh mắt khích lệ của Lâm Uyển, Vương Kiều Kiều đứng lên, hành lễ với công chúa,"Công chúa, thần nữ nguyện xướng trước một khúc."
Thanh Hà công chúa tỏ vẻ tán thành, “Vậy thì để Vương tiểu thư mở màn đi.”
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Vương Kiều Kiều, có hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ, thưởng thức, xem kịch, mỗi người đều khác nhau.
Vương Kiều Kiều đứng thẳng người rồi ngồi xuống, giơ tay gảy đàn.
Có người mở đầu, một ít gan lớn liên tiếp đứng lên, thấy Lệ Vương không vô cớ đả thương ai hay mắng chửi ai, khung cảnh cũng dần ấm lại, trở nên náo nhiệt.
Mà đương sự Lệ Vương điện hạ tâm tư lại hoàn toàn không đặt vào những màn diễn tấu đó, mà lặng lẽ siết chặt tay Vương phi nhà hắn, còn dùng ánh mắt dụ dỗ Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi ngồi trên đùi hắn muốn tê rần, rất muốn lập tức kết thúc màn cưỡng bách này chạy lấy người, nhưng bị Sở Chiêu ôm chặt lấy, không cho y một chút cơ hội.
“Chân ngài không tê sao?” Lâm Hành Chi thập phần tò mò.
Sở Chiêu nghĩ thầm, tê cũng không thể nói, nói ra chính là không được, mà nam nhân tuyệt đối không thể thừa nhận chính mình không được.
Cho nên hắn ngoài miệng nói chính là, “Chỉ mới một chút, sao có thể tê được, chỉ cần Vương phi nguyện ý, muốn ngồi bao lâu tùy thích.”
Ha hả, Lâm Hành Chi cười lạnh, “Ta đương nhiên là muốn bồi Vương gia ngồi đến thiên lão địa hoang,” cho chân ngươi gãy luôn cũng được!
Sở Chiêu nghe ra được trong lời này có oán khí, hỏi y: "Em giận sao?"
Lâm Hành Chi không biết mình có nên tức giận hay không, vốn dĩ là muốn tự mình giải quyết việc này, kết quả Sở Chiêu lại tiến tới uy hiếp, mà y thì không cần làm gì khác ngoại trừ đóng vai tiểu đáng thương bị đại ác bá Vương gia coi trọng.
Lại bởi vì Sở Chiêu vừa đến đã thẳng tay thực hiện hành vi ngông cuồng có thể ngay lập tức giết người, nên những người muốn nói những điều không phải về y và Lâm Uyển, khẳng định không dám mở miệng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn bóp cổ Sở Chiêu thành như vậy, thì kế hoạch trùm bao bố đánh người của mẫu thân khẳng định không thành công.
Nghĩ đến đây, Lâm Hành Chi đột nhiên có chút vui sướng khi người gặp họa, “Từ hôm nay, mẫu thân nhất định sẽ ghét ngươi."
Sở Chiêu mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân Chu phu nhân ghét hắn, hắn nói, “Trước khi Sở Khâm chết ta sẽ đem hắn đến cửa phủ để nhạc mẫu dạy dỗ hắn." đương một con rể tri kỷ.
Lâm Hành Chi: “…… Vương gia có nước cờ hay nhỉ.”
Sở Chiêu cũng rất hài lòng với câu trả lời của chính mình.
Tuy rằng có người vẫn luôn chú ý tới bọn họ, nhưng không dám tới gần hai người nói chuyện cũng nhỏ, những người khác cũng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Chẳng bao lâu sau, Sở Chiêu phải đưa ra nhận xét, Thanh Hà công chúa gọi hắn.
Lâm Hành Chi nắm chặt cơ hội, từ trên đùi hắn nhảy xuống, nhanh chân chạy đi, lúc chạy còn hơi loạng choạng vì chân tê cứng rất giống như sau lưng có chó rượt.
Trong mắt người khác, phản ứng như vậy có nghĩa là Lâm Hành Chi đối với Lệ Vương tránh còn không kịp, vì sợ hãi, trước đây còn cho rằng y câu dẫn nam nhân không biết xấu hổ, lúc này lại đồng cảm với sự phản kháng của y.
Bị người như Lệ Vương nhắm tới, sợ là hàng đêm cũng phải gặp ác mộng.
Lâm Hành Chi không biết những người này suy nghĩ cái gì, chạy đến một chỗ không có ai ngồi xuống, sau đó xoa chân.
Bất quá Lâm Hành Chi không dự đoán được, sau lưng còn có mấy cái đuôi chạy theo, đúng là Từ Văn Ngạn cùng mấy người bạn của cậu ta.
Từ Văn Ngạn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành Chi, giơ ngón tay cái cho y, “Biểu ca hôm nay mời chúng ta xem trò hay chúng ta đều thấy hay, một câu, vẫn là biểu ca lợi hại, biểu ca có năng lực.”
“Chính là chính là, có thể làm Lệ Vương điện hạ chống lưng, biểu ca thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, người duy nhất Đại Sở.”
Từ Văn Ngạn cùng mấy hồ bằng cẩu hữu trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Lâm Hành Chi nghĩ, đầu óc mấy tên ăn chơi trác táng đúng là có chút không giống người thường.
Có người còn đưa ra đề nghị, “Nếu các ngươi thật sự hâm mộ như vậy cũng có thể đi tìm người chống lưng cho mình, Ninh Vương điện hạ cũng chưa thành thân, không bằng các ngươi đi tranh thủ đi?"
“Ý kiến hay!” Có người một vỗ tay khen ngợi.
Cũng có người đưa ra ý nghĩ mới, “Không nhất định phải là nam tử, chúng ta có thể cưới nữ tử biết võ công, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên ngoài nơi chốn bảo vệ ta, ta bảo đảm ở nhà bưng trà rót nước cho nàng, hầu hạ như tổ tông."
Những lời này vang lên, mấy cái đầu cùng nhau gật gật, khiến Lâm Hành Chi cảm thấy rất mệt mỏi.
Rất muốn hỏi một chút, có cô nương nguyện ý gả cho các ngươi sao?
Bất quá y không mở miệng, mà là lặng lẽ rời đi trong khi cuộc thảo luận đang lên cao trào.
Dưới sự chỉ dẫn của ám vệ, Lâm Hành Chi đến nơi Sở Khâm nghỉ ngơi, Sở Khâm mang theo người của mình, trước đó không dám cản Sở Chiêu nhưng đối với Lâm Hành Chi thì không khách khí.
Lâm Hành Chi cười một cái, “Kỳ thật An Vương điện hạ hẳn là muốn gặp ta, bằng không sẽ có một số bí mật sẽ bại lộ, các ngươi không bằng phái người đi vào hỏi một câu?”
Các thị vệ sắc mặt chần chờ, giọng điệu của người dẫn đầu không mấy tốt, nói với Lâm Hành Chi: “Ngươi chờ.”
Sau đó đẩy cửa đi vào, khi đi ra ngoài thì nói là An Vương cho mời.
Thấy Lâm Hành Chi vào cửa Sở Khâm còn rất kích động, ngồi ở trên giường duỗi tay chỉ vào Lâm Hành Chi, há mồm sau đó là liên tiếp ho khan.
Lâm Hành Chi tỏ vẻ lý giải, rốt cuộc bị bóp tàn nhẫn như vậy, cổ không gãy đã là rất may, ho khan là rất bình thường.
Chờ gã ho gần xong, Lâm Hành Chi mới mở miệng, “Nếu An Vương điện hạ không tiện, vậy cứ nghe hạ quan nói."
Lâm Hành Chi tự nhủ nói: “Cũng không có gì, ta chỉ là tò mò muốn hỏi điện hạ, ở trong kinh thành sao lại có thổ phỉ?”
“Điện hạ ngươi nói xem, mấy tên thổ phỉ này ngày hôm qua dám ngay trên đường lớn bắt nữ nhi tướng quân, vậy ngày mai có phải cũng có thể tiến cung ám sát Hoàng Thượng hay không?”
Sắc mặt Sở Khâm nháy mắt biến đổi, “Khụ khụ… Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Lâm Hành Chi không đáp, mà là tiếp tục nói: “Đúng vậy, còn có cái mật đạo kia, ngài nói xem nếu Hoàng Thượng biết trong kinh có một cái mật đạo sẽ phản ứng như thế nào?"
“Câm miệng!” Sở Khâm càng ngày càng kinh hoảng, đề cao âm lượng hướng Lâm Hành Chi quát, quát xong lại bắt đầu ho, phản ứng kịch liệt, giống như muốn đem phổi ho ra ngoài.
Lâm Hành Chi hảo ngôn khuyên bảo, “Điện hạ, ngài đừng kích động, ho quá nhiều sẽ ngất không tốt đâu."
Một lúc sau, Sở Khâm ngừng ho, lạnh lùng hỏi Lâm Hành Chi:"Ngươi muốn cái gì?"
Lâm Hành Chi hơi hơi mỉm cười, “Còn tưởng rằng điện hạ sẽ há mồm liền nói muốn giết ta.”
Sở Khâm đương nhiên nghĩ như vậy, nhưng gã biết Lâm Hành Chi dám đến tìm gã thì nhất định có hậu chiêu, nếu như gã giết người chuyện của gã sẽ bại lộ trước Kiến Nguyên Đế, gã tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Sở Khâm tức giận quát lớn nói: “Câm miệng, ngươi muốn cái gì thì nói thẳng, nếu không hôm nay bổn vương sẽ khiến ngươi không thể ra khỏi căn phòng này!”
Lâm Hành Chi như gã mong muốn, đưa ra yêu cầu của chính mình, “Ta muốn ngươi lập tức rút hết những kẻ chặn giết phụ thân và nhị ca ta, ta muốn toàn kinh thành không còn nghe thấy một lời đồn nào về muội muội của ta, còn muốn ngươi nhớ rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói!"