Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 36
Cuối cùng, Chu thị được Lâm Hành Chi thuyết phục quay về, dù sao An Vương phủ cũng không phải Lâm gia, những kẻ như An Vương làm nhiều chuyện ác, tham sống sợ chết, chắc chắn sẽ có rất nhiều thị vệ canh gác chặt chẽ. Chu thị ban đêm xông vào Vương phủ sợ là cửa cũng không vào được.
Lâm Hành Chi rất hiểu sự bực mình trong lòng Chu thị, một là trượng phu một là nữ nhu, thậm chí cháu dâu nhà bà cũng bị liên lụy, ai mà chịu đựng nổi.
Bọn họ không thể trực tiếp giết An Vương, nhưng nhất định phải đánh một trận, Phẩm thu yến ngày mai là một cơ hội tốt.
Lâm Hành Chi dám khẳng định An Vương muốn nhằm vào Lâm gia, chắc chắn sẽ không chỉ bắt Lâm Uyển, ngày mai chắc chắn sẽ tự mình đi xem náo nhiệt ở Phẩm thu yến, chỉ cần gã dám ra cửa, vậy chuyện trùm bao bố đánh gã càng dễ hơn nữa.
Chu thị bị thuyết phục, xoay người trở về ngủ.
Ngược lại là Lâm Hành Chi tự mình cầm đèn lồng đứng trong đêm một lúc lâu.
Y đang tự mình nghĩ lại, vì sao phải nhất định đi theo con đừng đời trước?
Vì cái gì lại để cho kẻ thù của mình sống lâu như vậy, không phải nên chết càng sớm càng tốt sao?
Gió thu mang theo sương làm ướt quần áo, Lâm Hành Chi suy nghĩ hồi lâu, ngồi đó cho đến rạng sáng, quần áo ướt một nửa mới đứng dậy trở về phòng.
Ngủ được mấy khắc, sau đó hăng hái thức dậy, dùng bữa sáng, lại thay một bộ quần áo thập phần ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ vô song, mang theo Thạch Nghiên và muội muội và hai nha hoàn ra khỏi cửa.
Trên đường đi, Lâm Hành Chi trực tiếp nói cho Lâm Uyển, hôm nay Phẩm thu yến sẽ không diễn ra tốt đẹp lắm, cũng sẽ có không ít lời nhắm vào nàng.
Lâm Uyển cười khẩy, nói với Lâm Hành Chi: “Tam ca, ta sẽ không khóc nhè, còn nữa, ai dám ở trước mặt ta nói gì về ta, ta trực tiếp đập nát miệng hắn, xem xem có bao nhiêu kẻ dám khua môi múa mép."
Lâm Hành Chi cảm thấy có đạo lý, có người muốn cho bọn họ chịu ủy khuất, bọn họ dựa vào cái gì phải nghe theo mà chịu đựng, cũng không phải là đánh không lại.
Lâm Hành Chi còn dặn dò Kim Bảo Bạc Bảo, “Nhớ kỹ, đừng để tiểu thư của các ngươi đánh đau tay."
Hai người đồng thời gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, Kim Bảo còn từ trong tay áo rút ra một cây thước, “Tam thiếu gia yên tâm, đều chuẩn bị tốt.”
Lâm Hành Chi:……
“Thật là chu đáo!”
Tiểu cô nương cười tươi như hoa, nói rằng tất cả đều dựa trên kinh nghiệm, trước đây có người ở sau lưng mắng nàng là nữ tử vũ phu, thô bỉ không có giáo dưỡng, đều bị nành dùng thước đánh cho đến phục thì thôi.
Sau này, mỗi khi tham gia yến tiệc đủ loại người lắm miệng, thước trở thành vật bất ly thân.
Điều mà Lâm Hành Chi không biết là muội muội mình mặc dù ngụy trang khá tốt, nhưng hung danh đã vang khắp nơi.
Yến hội hôm nay sẽ được tổ chức tại biệt uyển của Công chúa Thanh Hà, cách phủ tướng quân nửa canh giờ đi xe.
Trên đường còn “vô tình” gặp phải xe ngựa Lệ Vương phủ, cứ bám theo phía sau, hôm nay Lệ Vương điện hạ không chạy tới đây mà còn ném từng quả bóng giấy vào xe ngựa của Phủ tướng quân.
Lâm Uyển cảm thấy mình là người cản đường, vài lần đưa ra ý có muốn nàng đi xuống đi dạo hoặc đổi xe ngựa với Lệ Vương điện hạ không, nàng không muốn quấy rầy "tẩu tẩu" cùng tam ca ân ái.
Lâm Hành Chi không trả lời, yêu cầu Thạch Nghiên mượn giấy bút bên Lệ Vương, viết một phong thư gửi qua, người mới thành thật ngồi yên.
Về phần trên giấy viết gì, Lâm Hành từ chối nói ra, dù sao sau khi viết xong, vành tai y có chút đỏ lên.
Tới gần biệt uyển, ngày càng có nhiều xe ngựa, cũng có thể nghe thấy mọi người đang trò chuyện và cuời đùa.
Trong đó đáng chú ý nhất là nam tử tay cầm quạt xếp, vẻ mặt lấm la lấm lét, sở dĩ gã hấp dẫn không phải vì lớn lên khó coi, mà là mỗi lần thấy ai cũng sẽ hỏi, "Các ngươi có nghe nói chưa? Hôm qua, nữ nhi duy nhất của Tướng quân phủ bị thổ phỉ bắt đi, cũng không biết là sống hay chết rồi?"
Lời này vừa ra, đã thu hút vô số ánh mắt, ngay sau đó có người hỏi là thật hay giả, còn có một số tiểu thư không hợp với Lâm Uyển càng vui ra mặt nói xứng đáng.
Trước khi huynh muội hai người xuống xe, Lâm Hành Chi chỉ vào những người đang nghị luận muội muội mình, nói với Lâm Uyển, "Bắt đầu rồi."
Bị thổ phỉ bắt đi, chẳng khác nào nói nàng không còn trong sạch, cho dù bọn thổ phỉ chưa chạm vào nàng cũng sẽ có rất nhiều người nói nàng từng vào hang ổ của thổ phỉ, ai biết nàng có còn sạch sẽ hay không?
Đây cũng là thủ đoạn được các thế gia dùng để hủy hoại sự trong sạch của một người.
Bất luận Lâm Uyển có được cứu hay không, Sở Khâm cũng sẽ dùng thủ đoạn này, nếu không cũng không cần phải chọn một ngày trùng hợp là hôm qua để bắt người.
"Vậy tam ca cứ xem đi, ta lập tức đập nát miệng bọn họ!"
Nói xong, Lâm Uyển liền chui ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên thành xe, rút roi từ thắt lưng quất mạnh xuống đất, thành công chuyển sự chú ý về mình.
Lâm Uyển không nói gì, phi thân về phía trước, roi vừa động, chuẩn xác quất lên miệng nam nhân lấm la lấm lét kia.
Không cho gã ta có cơ hội hét lên, roi thứ hai quất tới, thứ ba thứ tư... Lâm Uyển quất vào miệng nam nhân kia trước mặt mọi người.
Những người đang tụ tập thảo luận về Lâm Uyển theo tiềm thức lùi về sau một bước, một số người lá gan nhỏ trực tiếp bỏ chạy, vì sợ người tiếp theo có thể là mình.
Lâm Uyển đứng ở chính giữa, mà những người xung quanh đã đặt biệt dành riêng cho nàng. Lâm Uyển cầm roi quay đầu nhìn từng người, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn ôn nhu, thấy thế nào cũng không giống người vừa mới đánh nát miệng một người.
“Các ngươi có phải cảm thấy bổn tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi?”
Những người có mặt ở đây đều vô thức lắc đầu, không cần thiết vì những lời bàn tán này mà làm miệng mình bị thương.
Cũng có người cảm thấy như vậy, nhưng không ai dám nói ra.
Nhưng thật ra hai nữ tử nói Lâm Uyển xứng đáng đã đứng dậy, trong đó một người mặc áo hồng chỉ vào Lâm Uyển, vẻ mặt khinh miệt nói: “Lâm Uyển, ngươi đã mất đi sự trong sạch còn dám tới dự tiệc, ngươi có biết xấu hổ hay không!”
Lâm Uyển cũng không khách khí dùng roi đánh vào vai nàng, tình cờ nhấc nửa tấm vải lên, nữ tử mặc áo hồng ngay tại chỗ khóc rống lên, mắng Lâm Uyển, “Ngươi dám đánh ta, Lâm Uyển, ngươi thật to gan, ta giết ngươi!”
Vừa khóc vừa muốn đánh người.
Lâm Uyển lắc roi nói, “Đừng nhúc nhích nha, nếu nhúc nhích nữa miếng vải trên người ngươi sẽ rơi đó. Lúc đó mọi nguời có thể nhìn thấy bờ vai trắng nõn như ngọc của ngươi nha! Í nếu nói vậy ngươi cũng sẽ mất đi trong sạch."
Lâm Uyển mỉm cười nói, thành công ngăn cản nữ tử mặc áo hồng.
Sau đó tiếng gào khóc càng lớn hơn.
Nữ tử áo vàng đi cùng nàng đúng lúc đứng dậy trút giận thay cho tỷ muội tốt của mình, "Lâm Uyển, ngươi thật quá đáng, bọn họ bất quá cũng chỉ nói vài câu ngươi bị thổ phỉ bắt đi liền đánh người. Đây là cách Lâm gia dạy ngươi sao?"
“Lâm gia dạy dỗ con cái như thế nào cũng không tới phiên ngươi nhọc lòng. Bất quá vị cô nương này miệng đầy lời dối trá, nhất định là công lao của phụ mẫu ngươi."
Lâm Uyển còn chưa nói chuyện thì có tiếng nói từ trong xe ngựa vang lên.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vén tấm màn lên, sau đó nửa thân người nhoài ra lộ ra khuôn mặt khuynh đảo trước mặt mọi người.
Bọn họ liền như vậy không nhúc nhích nhìn, một vị công tử bạch y phiêu phiêu nhanh nhẹn xuống xe ngựa, khuôn mặt bạch ngọc không tì vết mang vài phần lãnh diễm, lại lộ ra vẻ lãnh đạm cao quý khó gần, như là thần tiên hạ phàm.
Lâm Hành Chi rất hài lòng với phản ứng ngây người của đám người, không uổng công y tỉ mỉ chỉnh trang một phen.
Bất quá, những kẻ ngây người không bao gồm nữ tử áo vàng, bị Lâm Hành Chi nói một miệng chỉ toàn lời dối trá, khi nhìn thấy Lâm Hành Chi, mở miệng chế nhạo, “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lâm Trạng Nguyên ngay cả nam nhân cũng câu dẫn, Lâm gia các ngươi quả là nhân tài, hai huynh muội một hai người đều không biết xấu hổ."
Lâm Hành Chi nghe được tiếng cười khúc khích và tiếng hít khí lạnh của ai đó.
Y đi thẳng về phía nữ tử áo vàng: "Xin hỏi lệnh tôn là?"
Ngay khi nữ tử áo vàng hất cằm kiêu ngạo trả lời, Lâm Hành Chi quay người lại trước nói:“Bất quá cũng không quan trọng, có thể dạy ra loại mở mồm ra đều là những lời dối trá, chỉ biết nói những lời nghe được. Phụ mẫu chắc cũng không ra làm sao."
“Lâm Hành Chi!” Nữ tử áo vàng nữ tử bị chọc giận, đề cao âm lượng hô: “Ngươi dám mắng phụ mẫu ta, ngươi cũng biết cha ta là Lễ Bộ thượng thư, ta muốn ngươi hôm nay trước mặt mọi người xin lỗi phụ thân ta, bằng không..."
“Bằng không thế nào?” Lâm Hành Chi ngắt lời nàng.
Hỏi ngược lại: “Bằng không trở về thỉnh Thượng Thư đại nhân tới tìm ta tính sổ?”
“Đàm tiểu thư, ngươi có dám về nhà nói là bởi vì ngươi bịa đặt vu hãm người khác bị mắng không được phụ mẫu dạy dỗ? Ngươi cũng chỉ có thể chạy về nhà tìm phụ mẫu chống lưng? Ngươi có dám không?"
Lâm Hành Chi cười nhạo một tiếng, “Đàm tiểu thư, đừng làm cho Đàm thượng thư mất mặt, cũng quản cho tốt cái miệng của mình, nếu ta còn nghe ngươi nói một câu không phải về Lâm gia ta, ta sẽ tự tay xé miệng ngươi thành từng mảnh."
“Còn có chư vị,” uy hiếp xong Đàm gia tiểu thư, Lâm Hành Chi quay sang nhìn những người khác, “Tốt nhất trước khi nói chuyện các ngươi nên suy nghĩ kỹ, bằng không chư vị truyền ra một câu không phải về muội muội ta, cũng đừng trách ta trăm câu ngàn câu trả về."
Ánh mắt Lâm Hành Chi lạnh lùng và sắc bén, khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt.
Đương nhiên, đây chỉ là món khai vị, như bây giờ đe dọa một phen là đủ rồi trò hay chân chính còn ở phía sau.
Lâm Hành Chi mang theo Lâm Uyển lướt qua mọi người đến cửa, những người có hứng thú cũng đi theo, không tiếp tục ở cửa tham gia náo nhiệt.
Đàm gia tiểu thư bị lời nói của Lâm Hành Chi làm mặt lúc xanh lúc đỏ, nàng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này. Khi có người chuẩn bị rời đi, nàng lập tức muốn lao tới tìm hắn để lý luận.
Bất quá bị nữ tử áo hồng vướng chân.
Vào cửa, đã có người tới tiếp đãi bọn họ, khách nam tử và nữ tử được ngăn cách bằng tấm rèm, nam tử ở phía trước, nữ tử ở phía sau, có thể nghe được tiếng nói chuyện của nhau.
Lâm Hành Chi đang muốn dặn dò Lâm Uyển vài câu, lại thấy tiểu cô nương chớp mắt nhìn y, “Tam ca, ca cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để mình chịu thiệt.”
“Là ca mới đúng, hôm nay mặc đẹp như vậy, khẳng định là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, ca mới là người phải cẩn thận đừng để cho người khác chiếm tiện nghi, nếu phát hiện có chuyện gì thì nhất định phải chạy nhanh đi tìm Vương gia cứu.”
Lâm Uyển đặc biệt chân thành nói: “Tam ca, ca nhất định phải nhớ kỹ, ca là người có hôn ước trong người.”
Nàng vừa rồi chính là thấy được, có vài nam nhân nhìn chằm chằm tam ca của nàng.
Trái lại bị giáo huấn một phen Lâm Hành Chi:……
Thôi quên đi, muội muội cao hứng là được.
Còn việc tìm Sở Chiêu cứu y, Lâm Hành Chi tin rằng Sở Chiêu sẽ tự xuất hiện mà không cần y mở miệng.
Lúc này đã tới không ít người, trong đó có người Lâm Hành Chi đã quen biết cả một đời, có một số chỉ là quen biết bình thường, nhưng đa số chỉ nghe đến tên hoặc gặp qua một hai lần, cũng không quen biết sâu.
Người quen thuộc nhất trong số họ chính là biểu đệ Từ Văn Ngạn.
Y vừa xuất hiện, Từ Văn Ngạn liền lập tức mang theo hồ cẩu bằng hữu lại đây, “Biểu ca, sao giờ này ngươi mới đến?”
Lâm Hành Chi khó hiểu, “Tới sớm có chỗ tốt gì?”
“Cũng không có, khả năng còn phải nhiều câu nói ngươi không biết xấu hổ,” Từ Văn Ngạn rất bất bình, hai người lưỡng tình tương duyệt sao có thể gọi là câu dẫn? Đây rõ ràng là tình thú của mấy người yêu nhau.
Từ Văn Ngạn cảm thấy mấy kẻ khua môi múa mép lại không có mắt vừa không có đầu óc, không biết tồn tại để làm gì.
Lâm Hành Chi ngước mắt, “Chỉ nói ta?”
“Việc này ta biết,” không đợi Từ Văn Ngạn đáp, một người bạn tốt của cậu ta đã đoạt trước, nhỏ giọng nói:" Những nữ tử phía sau đều đang nói về muội muội Lâm gia."
Người này còn tỏ vẻ, “Lâm biểu ca, hôm nay rõ ràng là có người gài bẫy Lâm biểu ca cùng Lâm muội muội.”
Lâm Hành Chi gật đầu, “Quả là bẫy thật, vậy hôm nay ta liền cho các ngươi xem trò hay."
Y vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người hét vang:"Thái tử điện hạ giá lâm, An Vương điện hạ giá lâm, Lệ Vương điện hạ giá lâm~ Thanh Hà công chúa giá lâm~"
Huynh muội bốn người hai trước hai sau đồng thời xuất hiện, mọi người có mặt đều sôi nổi khom người uốn gối hành lễ.
Thanh Hà công chúa lớn lên thanh lệ động lòng người, là người thông minh, có giáo dưỡng tốt đẹp, vừa thấy liền biết nàng công chúa này cao quý hơn nhưng nữ tử bình thường.
Mà Thái Tử cùng hai vị Vương gia cũng mỗi người mỗi vẻ, nhưng nếu so sánh kỹ sẽ thấy Lệ Vương cao hơn Thái tử và An Vương cả cái đầu, dáng người đĩnh đạc, tướng mạo càng xuất sắc hơn.
Nếu không phải thanh danh không tốt, chỉ sợ nữ tử muốn gả cho hắn có thể tranh đến đầu rơi máu chảy.
Nhìn người đang chậm rãi đi về phía mình, Lâm Hành Chi chợt cảm thấy may mắn vụ thanh danh hắn không tốt, nếu không thì làm sao tới lượt y làm Vương phi.
Đi ngang qua Lâm Hành Chi, Sở Chiêu câu môi cười, đồng thời vang lên một tiếng khinh miệt cười nhạo, đến từ An Vương.
Đương nhiên, Thái Tử biểu tình vẫn phức tạp như cũ, nhìn Lâm Hành Chi muốn nói lại thôi.
“Thái Tử điện hạ, nhớ thương đệ muội không tốt lắm đâu, ngươi tốt xấu gì cũng là Thái tử, thứ dơ bẩn mà người khác ngủ qua ngươi cũng muốn sao? Chừa chút tôn nghiêm cho chính mình đi."
“Còn có ngươi, Lâm Hành Chi, thật đúng là một nam hồ ly tinh có bản lĩnh. Khiến hai đệ đệ này của bổn vương đều yêu ngươi, thủ đoạn câu nhân của ngươi đúng là khiến bổn vương phải lau mắt nhìn."
Sau khi nói xong, An Vương quay sang Sở Chiêu, muốn nói mấy câu nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết chết gã bất cứ lúc nào của Sở Chiêu, lại không dám nói một lời.
Nhìn thấy những ánh mắt tò mò của những người có mặt vì câu nói của Sở Khâm, Thái tử sắc mặt tối sầm, "Đại hoàng huynh ăn nói cho cẩn thận, cũng thỉnh đại hoàng huynh chớ quên thân phận của mình, đừng không biết lựa lời mà nói."
“Chậc,” An Vương cười khẩy, “Không thú vị,” sau đó xua tay bỏ đi, nhìn thái độ của gã, hiển nhiên cũng không đem Thái tử để vào mắt.
Bất quá đi chưa được mấy bước, đã bị người gọi lại, là Sở Chiêu.
Hắn không khách khí gọi thẳng tên thật An Vương, "Sở Khâm, ngươi chửi bới người của bổn vương, mà cứ như vậy bỏ đi sao?"