Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Quyển 1 - Chương 53
Chuộc lại tướng quân John thực sự là một bước ngoặt, đầu tiên là thu thuế thừa kế của các quý tộc, sau đó biến cố Tường Vi đã làm gián đoạn việc thu tiền chuộc, kế tiếp nội chiến được dập tắt và các quý tộc đã nộp tiền chuộc cho mình, nhưng mà tiếp theo lại bùng nổ phong trào phản kháng của Liên minh Ngũ cảng, quân viễn chinh Blaise định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Từ tháng chín kéo dài đến cuối mùa đông, tướng quân có huyết thống gần gũi với quốc vương này mới có thể trở về thủ đô Merz.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quốc vương chọn thời gian công tước Buckingham vắng mặt ở cung điện Tường Vi, để tướng quân John đến gặp mình.
Tướng quân John lớn hơn quốc vương tám tuổi, cái năm anh trở thành kỵ sĩ thì đã bị công tước Buckingham ném vào chiến trường, anh không dựa vào thân phận cao quý để trở thành tướng quân. Anh là dựa vào chiến công của mình trở thành tướng quân. Mái tóc bạch kim biểu tượng của gia tộc Tường Vi được buộc lại sau đầu khiến anh trông giống như một chú sư tử trẻ.
"Cám ơn ngài nhân từ, bệ hạ."
Hiện tại chú sư tử trẻ tuổi này khá chán nản, anh quỳ xuống trước mặt quốc vương với âm thanh trầm thấp.
"Sơ suất của ta đã gây ra thảm cho Legrand, xin ngài trừng phạt ta."
Anh cúi người, trán áp xuống mặt đất.
"Ngài đúng là sơ suất."
Giọng nói của quốc vương từ vang lên từ trên cao, kèm theo tiếng lật trang sách ngẫu nhiên.
Tướng quân John không nói một lời nào để biện minh cho mình, cảm giác tội lỗi gần như lấn át tướng quân trẻ tuổi này.
"20.000 bảng." Quốc vương trầm thấp cười một tiếng: "Sơ suất của ngài làm tổn thất tới 20.000 bảng, ngài nói cái giá này, có đủ cao không?"
"Ta đã làm ngài thất vọng."
Tướng quân John đau khổ trả lời.
"Bốp" một tiếng, bản chép tay trong tay quốc vương bị cậu khép mạnh lại, giọng nói nhẹ nhàng vừa nãy bất ngờ trở nên lạnh lùng sắc bén.
"Ngài nghĩ 20.000 bảng nhiều lắm sao? Không, còn hơn thế nữa."
"Ta xin ngài tước bỏ mọi tước vị của ta, nhưng xin ngài cho phép ta tiếp tục cống hiến sức lực cho ngài. Bệ hạ."
Tướng quân John trầm thấp trả lời.
"Ngài nghĩ thế là đủ rồi sao?"
Trong giọng nói của quốc vương đầy giận dữ.
Cậu đặt quyển sách xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh tướng quân John.
"Anh suýt nữa để mất người con trai yêu quý của một cụ già đã giúp mình kéo dài tính mạng, anh suýt nữa đã để mất một tướng quân đắc lực của một quốc vương, anh suýt nữa làm Legrand mất đi rào cản bất khả xâm phạm của nó, cũng suýt nữa khiến một người không dễ dàng trao niềm tin mất đi người anh cả đáng kính của mình."
Tướng quân John đột nhiên ngẩng đầu, anh có hơi ngơ ngác nhìn quốc vương.
Quốc vương ngồi xổm trước mặt anh, tay đặt trên đầu gối, trong đôi mắt băng lam chứa đầy lửa giận: "Bây giờ, anh nói cho ta biết, anh cảm thấy sai lầm của mình, 20.000 bảng đã đủ sao?"
Tướng quân John ngơ ngác nhìn cậu.
Quốc vương đưa tay cho anh.
Anh nắm chặt tay quốc vương, vì những biến đổi nhanh của Legrand trong khoảng thời gian này nên có lẽ người tướng quân đáng thương đã đổ lỗi cho thất bại của bản thân, cảm giác tội lỗi gần như lấn át anh. Anh nắm thật chặt tay quốc vương, không thể thốt nên lời trong một lúc lâu.
Nếu những binh lính dưới quyền của tướng quân John thấy bộ dạng này của anh, có lẽ họ sẽ kinh ngạc đến không nói nên lời.
Quốc vương thở dài trong lòng.
Trong thời gian tướng quân John bị bắt làm tù binh —— cậu đã biết hành động của anh từ những người bị đánh bại và bị bắt khác được thả ra, quân viễn chinh Blaise đã tốn rất nhiều công sức để ngăn cản tướng quân John tự sát.
Trước khi John đến cung điện, quốc vương đã suy nghĩ rất lâu, làm thế nào để xử lý cuộc gặp ngày hôm nay.
"Ngài khiến ta phải chọn một người trước đó đã cố giết ta làm tướng quân, đó là sai lầm của ngài."
Quốc vương nhẹ nhàng nói.
Cậu vươn tay, ôm chầm lấy người anh họ của mình như công tước Buckingham đã ôm lấy cậu.
"Ngài phải đền bù cho ta một đội quân mạnh hơn, đó là điều ngài nên làm."
"Bệ hạ, ta biết, ta biết."
Tướng quân John gấp gáp lặp lại, đôi mắt xanh như bầu trời của anh ẩm ướt như thể được nước mưa gột rửa.
Một lát sau, quốc vương có hơi không được tự nhiên buông anh ra, trở lại chỗ ngồi của mình: "Bây giờ, xin ngài kể cho ta nghe đôi điều về trận chiến Buvin. Dù ngài có nghi ngờ về bản thân thì xin đừng nghi ngờ những lời dạy của bác đã dạy bảo nhiều năm, ta không tin thất bại của ngài lại đơn giản như vậy."
Quốc vương chỉ sang một chiếc ghế khác bên cạnh mình, ý bảo tướng quân John ngồi xuống.
Nhắc tới chiến dịch Buvin, mặt tướng quân John bao phủ một tầng mây đen. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này, anh cũng đã nghĩ đi nghĩ lại về trận chiến đó.
"Có người phản bội." Giọng anh trầm thấp: "Nhưng đó không phải trọng điểm lớn nhất... Ta tự hỏi làm thế nào họ có thể biết trước hành động của ta."
Dường như sự nghi ngờ này đã đeo bám tướng quân John rất lâu.
Thời cơ quân viễn chinh Blaise đã lựa chọn rất tốt, đó là sau khi Legrand vừa trải qua phản loạn ở hai nơi, công tước Buckingham vốn muốn tự mình đẫn binh, nhưng vì tình hình trong nước, đành phải ở lại trấn giữ.
Tướng quân John đến mặt trận, anh đã bố trí các biện pháp phòng thủ nghiêm ngặt.
Phòng tuyến tổng cộng có ba cái, pháo đài Moon River ở tuyến cuối cùng. Mà bản thân tướng quân John đang phải đối mặt với quân viễn chinh Blaise ở chiến tuyến đầu tiên. Anh không phòng thủ một cách mù quáng, trước khi quân viễn chinh Blaise còn chưa đứng vững gót chân, anh đã cửa ra hai đội, một đội dọc theo sông Doma tấn công đội quân viễn chinh Blaise đang đóng quân ở Casson, một đội tập kích quân viễn chinh Blaise đổ bộ ở bến cảng, cố cắt đứt đường tiếp tế của họ.
Quân trên tiền tuyến Casson đã giành được rất nhiều thắng lợi khiến cho quân viễn chinh Blaise nhất thời không thể trực tiếp phát động tấn công, cuộc tập kích bến cảng không thu được nhiều kết quả, nhưng cũng có tác dụng quấy rối.
Các chiến dịch trước đó vẫn diễn ra suôn sẻ, quân viễn chinh Blaise tấn công tòa thành thì bị kéo vào vũng bùn lâu dài, tướng quân John cho rằng họ đang vượt biển chiến đấu nên sẽ phải tiêu hao một lượng lớn vật chất và không thể nào chịu đựng hơn mình —— chiến thắng đàm phán sau đó của quốc vương cũng khẳng định điểm này.
Nhưng, trong chiến đấu thủ thành lại xuất hiện kẻ phản bội.
Một người thủ thành của một tòa thành quan trọng đã hạ cầu treo xuống, quân viễn chinh Blaise đánh thẳng một mạch làm tướng quân John trở tay không kịp.
Dưới tình huống nguy cấp, anh đã đưa ra phản ứng nhanh nhất, chính là rút lui với quân đội nòng cốt của mình.
Biến cố ở tòa thành đầu tiên khiến tướng quân John nhận ra được trong quân đội của mình có kẻ phản bội, mấy tòa thành kế tiếp rất có thể cũng có vấn đề. Sau khi phán đoán ngắn ngủi, tướng quân John đã đưa ra một quyết định —— "Dùng công thay thủ".
Anh dẫn theo quân đội rút lui và ở giữa cuộc hành quân, đột nhiên anh dẫn quân quay đầu đi đường vòng, tập kích bất ngờ cánh sau của quân viễn chinh Blaise. Trong tình huống lúc đó đây là quyết định do chính anh lập tức đưa ra, tuyệt đối không có khả năng để lộ bí mật.
—— nhưng anh vẫn gặp phải phục kích, sau trận chiến đấu gian nan mới có thể thoát thân.
Tướng quân John hiểu rõ đối thủ của mình, chỉ huy quân viễn chinh Blaise là một tướng quân điềm tĩnh, sau khi chiếm được tòa thành, không thể nào chia quân để chặn đánh giữa chừng.
Sau đó, còn có mấy lần hành động then chốt, kẻ địch đều đã đề phòng trước.
Sao họ làm điều đó được?
Tướng quân John gần như đặt câu hỏi về khả năng chỉ huy của mình.
Nghe tướng quân John trình bày xong, dường như trong mắt quốc vương có một tầng mây đen.
"Xin đừng áy náy, đây không phải là thất trách của ngài."
Tướng quân John khó hiểu nhìn cậu.
Quốc vương không có ý giải thích luôn, dường như cậu đang suy nghĩ cái gì, trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Hiện tại có một mệnh lệnh."
"Xin ngài phân phó."
"Đi gặp bác, đây là mệnh lệnh."
Quốc vương khẽ mỉm cười.
...
Sau khi tướng quân John rời đi, khóe môi của quốc vương đột nhiên mím thành đường thẳng, lạnh lùng lạ thường.
Cậu có một suy đoán.
Suy đoán về hành động của kẻ thù trên chiến trường quả thật là việc mà các tướng lĩnh đều sẽ làm, nhưng quốc vương tin tưởng vào thực lực của tướng quân John, đồng thời cũng cảm nhận được điều gì đó từ những lần "trùng hợp" đó.
Nếu như hành động không bị bại lộ mà kẻ địch lại biết trước thì cái "phán đoán" này có thể liên quan đến một thứ —— dự đoán.
Quốc vương nghĩ tới chàng trai mà mình đã gặp trong cuộc đàm phán tại pháo đài Moon River, nhà chiêm tinh trẻ tuổi đứng bên cạnh tướng quân Blaise.
Một cuộc chiến tranh lại để cho một chiêm tinh trẻ tuổi tham dự, hơn nữa địa vị của nhà chiêm tinh có vẻ rất cao, đây là vì sao? Bởi vì nhà chiêm tinh dễ bị bỏ qua này, có lẽ có một tác dụng quan trọng trong trận chiến —— chẳng hạn như dự đoán hành động của kẻ địch.
Những thế lực phi nhân loại đang âm thầm can thiệp vào hướng đi của cuộc chiến.
Nếu đúng như vậy thì đằng sau chiến dịch Buvin, còn tiềm tàng một bóng dáng khác —— Thánh Đình.
Hầu như bây giờ các nhà chiêm tinh đều nằm dưới sự kiểm soát của Thánh Đình.
Quốc vương tựa lưng vào ghế ngồi phía sau rồi tự hỏi.
Cậu đã từng hỏi ác ma, những thế lực phi nhân loại như hắn có trực tiếp tham gia chiến tranh của nhân loại hay không rồi nhận được câu trả lời phủ định. Ác ma đã từng nhắc tới "con dao chết tiệt gác ở trên đầu" có nghĩa có một giới hạn nào đó.
Nhà chiêm tinh trong chiến dịch Buvin nên giải thích thế nào?
Dù ác ma đầy rẫy những lời dối trá, nhưng trong thời gian này thông tin quốc vương nhận được thông qua cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đã xác nhận thực sự có một "luật lệ" hạn chế.
Nếu nhà chiêm tinh thực sự có thể tham gia vào cuộc chiến mà không bị trừng phạt thì các lực lượng phi nhân loại khác cũng sẽ tham gia —— và xét từ lịch sử của Legrand và lịch sử của các quốc gia khác thì điều này chắc chắn không thể.
Vậy thì chỉ một lời giải thích.
Thánh Đình thông qua thủ đoạn nào đó rồi "lách luật", gián tiếp can thiệp vào chiến tranh.
Quốc vương phải biết, cái giá phải trả cho thủ đoạn đó là gì? Điều này liên quan đến việc quốc vương sẽ phải đối mặt với kẻ thù luôn dự đoán trước hành động của mình.
Cậu đã triệu kiến nhà chiêm tinh từ viện khoa học tâm thần.
Nghe câu hỏi của quốc vương xong, nhà chiêm tinh lộ vẻ kinh ngạc: "Nhà chiêm tinh nào lại sẵn sàng vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình như vậy?"
Quốc vương đã có câu trả lời.
Việc bói toán của các nhà chiêm tinh thường rất mơ hồ, mờ ảo không rõ ràng, muốn bói toán chính xác như vậy thì phải cần thêm một số vật phẩm đặc biệt, hơn nữa cần tập hợp sức mạnh của nhiều nhà chiêm tinh mạnh mẽ, từ đó mới có thể chuyển khả năng bói toán rõ ràng cho một người cụ thể.
Cái giá phải trả cho khả năng này rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Quan trọng hơn là "trừng phạt" tiếp theo.
Về "hình phạt" là gì thì nhà chiêm tinh nói một cách mơ hồ do tồn tại một loại cấm đoán nào đó, nhưng vẫn cho quốc vương biết —— một khi làm như vậy, tất cả các nhà chiêm tinh tham gia chắc chắn sẽ chết.
Sau khi nhà chiêm tinh rời đi, quốc vương giơ tay ấn trán của mình.
Cậu có bệnh đau đầu, mấy ngày nay bệnh càng nặng hơn.
Cậu cau mày, nhớ tới gia tộc Gourros muốn dùng "thánh vật" làm lợi thế thương lượng với Thánh Đình —— Thánh Đình đang thu thập các thánh vật, liệu những thánh vật đó có phải là vật phẩm đặc biệt cần thiết cho loại bói toán này hay không, nếu là như vậy...
Vẻ mặt quốc vương trở nên nghiêm túc.
Thánh Đình, có lẽ muốn ——
Bắt đầu chiến tranh.
...
Kossoya.
Tàu hải tặc treo lá cờ Tường Vi lang thang dọc theo bờ biển.
Dù có tiền, nhưng thuyền cũng không thể chế tạo nhanh như vậy, vậy nên trước mắt hạm đội của quốc vương tạo thành từ —— 40% hạm đội hoàng gia, 40% tàu hải tặc. Còn 20% còn lại là các tàu còn sót lại của Liên minh Năm cảng và một số tàu buôn có vũ trang.
Ngay từ đầu, người dân dọc bờ biển và các cảng vẫn còn hơi lo lắng, vì sợ những chiếc tàu hải tặc treo cờ hoàng gia sẽ trở lại nghề cũ rồi trắng trợn cướp bóc.
Nhưng mà họ sớm phát hiện ra những tên hải tặc không hề từ bỏ nghề cũ, nhưng họ không còn là mục tiêu của những vụ cướp nữa.
—— đó là các tàu buôn của Blaise và một số tàu buôn của Noginia.
Người trước và Blaise là kẻ thù truyền kiếp, người sau... Khụ, đừng quên, hiện giờ thuyền buôn cũng thường tham gia một ít hoạt động cướp bóc không quá vẻ vang. Chỉ cần hải tặc không nhắm vào tàu của Legrand thì ai quản hắn cướp của ai.
Mà còn dựa trên sự thù địch với người Blaise, mọi người rất vui khi thấy những con tàu Blaise đó gặp nạn. Bởi vậy bóng dáng của những tên hải tặc Walway hoạt động mạnh ở nhiều bến cảng khác nhau.
—— có thể vui vẻ uống rượu, vui chơi thì ai lại muốn sống trong một căn nhà nhỏ bé trên biển?
Đám hải tặc Walway còn nhận được sự ủng hộ từ một số người trẻ vì tính cởi mở, hào phóng cũng như kiến thức về truyền thuyết biển cả. Các bậc cha mẹ lớn tuổi không thể không phát sầu nên làm thế nào để ngăn lũ nhóc nhà mình chạy theo những tên hải tặc tùy tiện đó.
Quốc vương đã giành được một... Ừ thì... danh hiệu không thể khen.
Quân chủ hải tặc.
Nhưng mà dường như "bạo quân" được dùng để hình dung quốc vương trước đây, dường như cũng không phải từ hay ho gì.
Quán rượu.
"Quân chủ hải tặc?"
Người đàn ông say rượu đội mũ đen và có vết sẹo trên mặt giơ bia lên, một tay kéo một tên có vẻ mặt đầy cay đắng. Ông cười khinh bỉ vỗ bàn.
"Ngay cả tàu hải tặc cậu ta cũng chưa từng đặt chân lên thì sao tính là hải tặc quân chủ... Ôi, ngay cả tàu hải tặc còn chưa bước lên, lúc trước... Tên khốn William đó..."
Thuyền trưởng hải tặc Walway và thượng tướng hải quân hạm đội hoàng gia, giọng nói của Hawkins ngày càng thấp.
Ông lẩm bẩm một tiếng, trèo lên bàn, bỏ tay xuống gầm bàn.
Vẻ mặt thủy thủ Walway đau khổ bị ông móc ví ra.
—— sau khi biết thuyền trưởng đảm nhận chức tướng quân, đám hải tặc trên thuyền lớn hò reo cả đêm, ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi tên thuyền trưởng điên rồ và không đáng tin cậy này. Lúc đó ngay cả tàu ma cũng cũng có vẻ rất tinh thần.
Kết quả đợi đến ngày hôm sau, họ tỉnh lại sau cơn say.
Vừa tỉnh lại đã đối diện với khuôn mặt tươi cười sáng lạn nào đó.
"Hey! Các ngươi vì chào đón ta mà tổ chức một bữa tiệc lớn như vậy, ta thật sự —— quá —— cảm —— động!"
Không!! Không có người nào chào đón ông về cả!
Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.
Tên hải tặc đáng thương phải trả tiền, khóc khăn lôi thuyền trưởng Hawkins đang ôm chặt cái chai rượu bước ra ngoài. Cậu ta kéo khăn trùm đầu của mình xuống rồi cẩn thận che kín mặt để không bị mất mặt.
Cả người tướng quân Skien đầy chính trực, anh ta ấn chặt chuôi kiếm bên hông, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Anh ta đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn thuyền trưởng Hawkins bị hải tặc che kín mặt kéo đi, anh ta cảm thấy sức chịu đựng của mình đang tăng thẳng lên cao.
Đây là đồng nghiệp chịu trách nhiệm cùng phong tỏa của anh ta?
Tướng quân Skien cảm giác được bầu không khí nặng nề, ngột ngạt, bi tráng dọc đường trước đó tan nát thành một đống quạ đen, kêu "quạc quạc" bay đi từ trên đầu.
Tướng quân Skien hít một hơi thật sâu và bước vào.
Anh ta vừa định nói.
Thuyền trưởng Hawkins bị thủy thủ kéo một chân đột nhiên lật người, há miệng ra phun thẳng vào mặt tướng quân Skien một hơi rượu, cắt ngang màn tự giới thiệu của anh ta.
Tướng quân Skien:...
Nghiêm túc mà nói, anh ta có thể rút kiếm chém chết ông già này không?
Một loại dự cảm không lành ——
Nhiệm vụ lần này giống như đang diễn ra trong một giai điệu không bình thường.
...
Khi lá cờ Tường Vi của hoàng gia Legrand tung bay trên biển, Thánh Đình.
Trong tòa thành rộng lớn của Thánh Đình.
Trong bóng đêm sâu thẳm, một đám người mặc áo bào đen đi trong bóng tối của thánh quang. Áo bào đen của họ đều thêu máu và chữ thập màu trắng, trên tay áo thêu một thanh kiếm.
Một thanh kiếm quấn quanh ngọn lửa.
Điều này tiết lộ thân phận của những người này, họ là "Viện Phán Quyết" của Thánh Đình.
Những người này là một thế lực khác của Thánh Đình.
Thánh Đình đề xướng "Thánh Chủ ngưng chiến" cũng nói: "Các ngươi đừng nghĩ ta đến để mang lại hòa bình cho mặt đất; ta không đến để mang lại hòa bình cho mặt đất, mà là để mang gươm giáo trên mặt đất." —— họ là đao kiếm thanh tẩy tất cả những kẻ dị đồ đi ngược lại ý muốn của Thánh Chủ.
Họ là đao binh của Thánh Đình.
Các thẩm phán lặng lẽ bước vào một tòa nhà bằng sắt đen.
Một đám nhà chiêm tinh im lặng khác cũng tập trung ở đây, họ ngồi ở các góc khác nhau của căn phòng, đối mặt với quả cầu thủy tinh khổng lồ, nhắm chặt hai mắt. Mà ở giữa sảnh là một cái ao sâu —— đó là phỏng theo cái hồ thánh mà lúc trước Rock Reeves đứng rửa tội.
Hiện tại, trong hồ chứa chính là máu loãng.
"Bắt đầu."
Các thẩm phán phân tán xung quanh hồ, họ đặt những cây thánh giá bằng bạc vào dòng nước đẫm máu rồi ngồi xuống quanh hồ thánh.
Họ đang thực hiện một sắc lệnh được chính giáo hoàng và hồng y giáo chủ đồng ký tên:
Thanh tẩy tuyệt mật.
"Linh thiêng, linh thiêng." Trưởng thẩm phán trầm giọng đọc rồi cắt đứt tay mình, máu từ đầu ngon tay ông ta như rắn rơi xuống hồ thánh.
Nước hồ sôi sùng sục.
Ở địa phương cách hồ thánh không xa, trên một cái đài có bức phù điêu tinh xảo, bình dầu thánh Ưng Chủy được chế tạo bằng vàng đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh lửa bập bùng.
"Linh thiêng linh thiêng linh thiêng!"
Tất cả thẩm phán đồng thanh niệm, họ đồng dạng cắt tay của mình.
Từng cây thánh giá màu bạc trong dòng nước đẫm máu nổi lên rồi cắm thẳng xuống, giống như từng thanh kiếm bỗng nhiên chém xuống.
...
Đêm khuya, cung điện Tường Vi.
Quốc vương đã nghỉ ngơi.
Thủ vệ cung điện tận chức tận trách, thị vệ trưởng tuần tra đi ngang qua phòng ngủ của quốc vương, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.
Quốc vương nhắm mắt lại, không biết mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong đại giáo đường Wies.
Cậu đang nằm mơ sao?
Trong đại giáo đường Wies có rất nhiều người, họ mặc áo bào màu đen dày, tay cầm thánh giá và sách thánh. Mỗi người họ đều cúi thấp đầu, ánh sáng chói mắt từ khung cửa sổ bằng liễu trên mái vòm hạ xuống, từng vệt trắng xóa khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quốc vương đứng trên thảm đỏ, đứng ở cửa đại giáo đường Wies, cậu nhìn những tu sĩ áo đen này, cảm giác đầu của mình lại đau lên lần nữa.
Mà càng ngày càng đau hơn.
Cảm giác như ngàn mũi dao cứa qua ập đến một lần nữa, mạnh mẽ hơn bao giờ, còn từ trong ra ngoài. Quốc vương bất giác giơ tay lên, ấn mạnh vào đầu mình —— cậu cảm giác linh hồn mình đang bị xé nát.
Nỗi đau này rất quen thuộc lại xa lạ.
Cứ như thể cậu thực sự bị xé nát linh hồn vậy.
Cậu cắn chặt răng, không để mình khuỵu xuống do cơn đau đột ngột bùng ra, ý thức dần mất đi. Khi cậu tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang ở giữa đại giáo đường Wies —— trên đài cao kia.
Đài cao có phần giống với tế đàn mà đại công tước Grice cử hành nghi thức đăng quang, nhưng lại không giống lắm.
Cậu đang chìm trong vũng máu, những người khoác áo bào đen kia đã từ ghế hợp xướng đến đài cao, vây xung quanh cậu. Họ giơ tay lên, tay áo của họ có lửa và kiếm, tất cả họ đều đeo mặt nạ nhợt nhạt —— ngoại trừ một ngươời.
Người đó đeo mặt nạ sắt màu đen.
Trong tay người đeo mặt nạ sắt màu đen cầm một chiếc bình mỏ ưng vàng, máu tươi tuôn ra từ trong miệng Ưng Chủy, từ giữa không trung tưới xuống trên đầu quốc vương.
Họ tới giết cậu!
—— ý nghĩ này chợt lóe lên.
Quốc vương theo bản năng muốn thoát ra khỏi hồ thánh, nhưng những giọt đó nặng vây chặt cậu, ý thức không bị khống chế của cậu cảm thấy mình đang bị xé nát từng chút một. Những đau đớn trào ra từ sâu thẳm linh hồn, giờ phút này những cơn đau đầu giống như dao găm kia hội tụ cùng máu từ giữa không trung tưới xuống.
Trong tai đều là tiếng "vù vù".
Cậu có một dự cảm.
Nếu cậu chết trong giấc mơ kỳ lạ này —— nếu đây là giấc mơ —— mà chết trong đó, vậy thì cậu sẽ chết thật!
Họ, họ đến để giết cậu!
Cảm giác quen thuộc bao trùm, tất cả mọi người muốn cậu chết... Những người đó, những người đang vây quanh cậu lúc này! Hơn mười năm qua họ vẫn như bóng ma quấn quanh cậu, chỉ để khiến cậu chết hoàn toàn.
Chính là những người này!
Tức giận đan xen lẫn cảm giác bị xé nát linh hồn, quốc vương cố gắng giơ tay lên khỏi mặt nước.
—— ập đến những tiếng gầm sống soát của hoàng tộc.
Cậu không muốn chết!
Người đang cầm chiếc bình ưng vàng trầm thấp niệm tụng.
"Linh thiêng linh thiêng linh thiêng! Thanh kiếm vạn quân!"
Những người áo đen còn lại đưa tay ra, ngọn lửa trên ống tay áo họ "phừng" một tiếng cháy lên, họ cầm lấy trường kiếm từ trong lửa.
Quốc vương bị máu loãng bao quanh, con ngươi phản chiếu những trường kiếm rơi về phía cậu.
Từ tháng chín kéo dài đến cuối mùa đông, tướng quân có huyết thống gần gũi với quốc vương này mới có thể trở về thủ đô Merz.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quốc vương chọn thời gian công tước Buckingham vắng mặt ở cung điện Tường Vi, để tướng quân John đến gặp mình.
Tướng quân John lớn hơn quốc vương tám tuổi, cái năm anh trở thành kỵ sĩ thì đã bị công tước Buckingham ném vào chiến trường, anh không dựa vào thân phận cao quý để trở thành tướng quân. Anh là dựa vào chiến công của mình trở thành tướng quân. Mái tóc bạch kim biểu tượng của gia tộc Tường Vi được buộc lại sau đầu khiến anh trông giống như một chú sư tử trẻ.
"Cám ơn ngài nhân từ, bệ hạ."
Hiện tại chú sư tử trẻ tuổi này khá chán nản, anh quỳ xuống trước mặt quốc vương với âm thanh trầm thấp.
"Sơ suất của ta đã gây ra thảm cho Legrand, xin ngài trừng phạt ta."
Anh cúi người, trán áp xuống mặt đất.
"Ngài đúng là sơ suất."
Giọng nói của quốc vương từ vang lên từ trên cao, kèm theo tiếng lật trang sách ngẫu nhiên.
Tướng quân John không nói một lời nào để biện minh cho mình, cảm giác tội lỗi gần như lấn át tướng quân trẻ tuổi này.
"20.000 bảng." Quốc vương trầm thấp cười một tiếng: "Sơ suất của ngài làm tổn thất tới 20.000 bảng, ngài nói cái giá này, có đủ cao không?"
"Ta đã làm ngài thất vọng."
Tướng quân John đau khổ trả lời.
"Bốp" một tiếng, bản chép tay trong tay quốc vương bị cậu khép mạnh lại, giọng nói nhẹ nhàng vừa nãy bất ngờ trở nên lạnh lùng sắc bén.
"Ngài nghĩ 20.000 bảng nhiều lắm sao? Không, còn hơn thế nữa."
"Ta xin ngài tước bỏ mọi tước vị của ta, nhưng xin ngài cho phép ta tiếp tục cống hiến sức lực cho ngài. Bệ hạ."
Tướng quân John trầm thấp trả lời.
"Ngài nghĩ thế là đủ rồi sao?"
Trong giọng nói của quốc vương đầy giận dữ.
Cậu đặt quyển sách xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh tướng quân John.
"Anh suýt nữa để mất người con trai yêu quý của một cụ già đã giúp mình kéo dài tính mạng, anh suýt nữa đã để mất một tướng quân đắc lực của một quốc vương, anh suýt nữa làm Legrand mất đi rào cản bất khả xâm phạm của nó, cũng suýt nữa khiến một người không dễ dàng trao niềm tin mất đi người anh cả đáng kính của mình."
Tướng quân John đột nhiên ngẩng đầu, anh có hơi ngơ ngác nhìn quốc vương.
Quốc vương ngồi xổm trước mặt anh, tay đặt trên đầu gối, trong đôi mắt băng lam chứa đầy lửa giận: "Bây giờ, anh nói cho ta biết, anh cảm thấy sai lầm của mình, 20.000 bảng đã đủ sao?"
Tướng quân John ngơ ngác nhìn cậu.
Quốc vương đưa tay cho anh.
Anh nắm chặt tay quốc vương, vì những biến đổi nhanh của Legrand trong khoảng thời gian này nên có lẽ người tướng quân đáng thương đã đổ lỗi cho thất bại của bản thân, cảm giác tội lỗi gần như lấn át anh. Anh nắm thật chặt tay quốc vương, không thể thốt nên lời trong một lúc lâu.
Nếu những binh lính dưới quyền của tướng quân John thấy bộ dạng này của anh, có lẽ họ sẽ kinh ngạc đến không nói nên lời.
Quốc vương thở dài trong lòng.
Trong thời gian tướng quân John bị bắt làm tù binh —— cậu đã biết hành động của anh từ những người bị đánh bại và bị bắt khác được thả ra, quân viễn chinh Blaise đã tốn rất nhiều công sức để ngăn cản tướng quân John tự sát.
Trước khi John đến cung điện, quốc vương đã suy nghĩ rất lâu, làm thế nào để xử lý cuộc gặp ngày hôm nay.
"Ngài khiến ta phải chọn một người trước đó đã cố giết ta làm tướng quân, đó là sai lầm của ngài."
Quốc vương nhẹ nhàng nói.
Cậu vươn tay, ôm chầm lấy người anh họ của mình như công tước Buckingham đã ôm lấy cậu.
"Ngài phải đền bù cho ta một đội quân mạnh hơn, đó là điều ngài nên làm."
"Bệ hạ, ta biết, ta biết."
Tướng quân John gấp gáp lặp lại, đôi mắt xanh như bầu trời của anh ẩm ướt như thể được nước mưa gột rửa.
Một lát sau, quốc vương có hơi không được tự nhiên buông anh ra, trở lại chỗ ngồi của mình: "Bây giờ, xin ngài kể cho ta nghe đôi điều về trận chiến Buvin. Dù ngài có nghi ngờ về bản thân thì xin đừng nghi ngờ những lời dạy của bác đã dạy bảo nhiều năm, ta không tin thất bại của ngài lại đơn giản như vậy."
Quốc vương chỉ sang một chiếc ghế khác bên cạnh mình, ý bảo tướng quân John ngồi xuống.
Nhắc tới chiến dịch Buvin, mặt tướng quân John bao phủ một tầng mây đen. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này, anh cũng đã nghĩ đi nghĩ lại về trận chiến đó.
"Có người phản bội." Giọng anh trầm thấp: "Nhưng đó không phải trọng điểm lớn nhất... Ta tự hỏi làm thế nào họ có thể biết trước hành động của ta."
Dường như sự nghi ngờ này đã đeo bám tướng quân John rất lâu.
Thời cơ quân viễn chinh Blaise đã lựa chọn rất tốt, đó là sau khi Legrand vừa trải qua phản loạn ở hai nơi, công tước Buckingham vốn muốn tự mình đẫn binh, nhưng vì tình hình trong nước, đành phải ở lại trấn giữ.
Tướng quân John đến mặt trận, anh đã bố trí các biện pháp phòng thủ nghiêm ngặt.
Phòng tuyến tổng cộng có ba cái, pháo đài Moon River ở tuyến cuối cùng. Mà bản thân tướng quân John đang phải đối mặt với quân viễn chinh Blaise ở chiến tuyến đầu tiên. Anh không phòng thủ một cách mù quáng, trước khi quân viễn chinh Blaise còn chưa đứng vững gót chân, anh đã cửa ra hai đội, một đội dọc theo sông Doma tấn công đội quân viễn chinh Blaise đang đóng quân ở Casson, một đội tập kích quân viễn chinh Blaise đổ bộ ở bến cảng, cố cắt đứt đường tiếp tế của họ.
Quân trên tiền tuyến Casson đã giành được rất nhiều thắng lợi khiến cho quân viễn chinh Blaise nhất thời không thể trực tiếp phát động tấn công, cuộc tập kích bến cảng không thu được nhiều kết quả, nhưng cũng có tác dụng quấy rối.
Các chiến dịch trước đó vẫn diễn ra suôn sẻ, quân viễn chinh Blaise tấn công tòa thành thì bị kéo vào vũng bùn lâu dài, tướng quân John cho rằng họ đang vượt biển chiến đấu nên sẽ phải tiêu hao một lượng lớn vật chất và không thể nào chịu đựng hơn mình —— chiến thắng đàm phán sau đó của quốc vương cũng khẳng định điểm này.
Nhưng, trong chiến đấu thủ thành lại xuất hiện kẻ phản bội.
Một người thủ thành của một tòa thành quan trọng đã hạ cầu treo xuống, quân viễn chinh Blaise đánh thẳng một mạch làm tướng quân John trở tay không kịp.
Dưới tình huống nguy cấp, anh đã đưa ra phản ứng nhanh nhất, chính là rút lui với quân đội nòng cốt của mình.
Biến cố ở tòa thành đầu tiên khiến tướng quân John nhận ra được trong quân đội của mình có kẻ phản bội, mấy tòa thành kế tiếp rất có thể cũng có vấn đề. Sau khi phán đoán ngắn ngủi, tướng quân John đã đưa ra một quyết định —— "Dùng công thay thủ".
Anh dẫn theo quân đội rút lui và ở giữa cuộc hành quân, đột nhiên anh dẫn quân quay đầu đi đường vòng, tập kích bất ngờ cánh sau của quân viễn chinh Blaise. Trong tình huống lúc đó đây là quyết định do chính anh lập tức đưa ra, tuyệt đối không có khả năng để lộ bí mật.
—— nhưng anh vẫn gặp phải phục kích, sau trận chiến đấu gian nan mới có thể thoát thân.
Tướng quân John hiểu rõ đối thủ của mình, chỉ huy quân viễn chinh Blaise là một tướng quân điềm tĩnh, sau khi chiếm được tòa thành, không thể nào chia quân để chặn đánh giữa chừng.
Sau đó, còn có mấy lần hành động then chốt, kẻ địch đều đã đề phòng trước.
Sao họ làm điều đó được?
Tướng quân John gần như đặt câu hỏi về khả năng chỉ huy của mình.
Nghe tướng quân John trình bày xong, dường như trong mắt quốc vương có một tầng mây đen.
"Xin đừng áy náy, đây không phải là thất trách của ngài."
Tướng quân John khó hiểu nhìn cậu.
Quốc vương không có ý giải thích luôn, dường như cậu đang suy nghĩ cái gì, trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Hiện tại có một mệnh lệnh."
"Xin ngài phân phó."
"Đi gặp bác, đây là mệnh lệnh."
Quốc vương khẽ mỉm cười.
...
Sau khi tướng quân John rời đi, khóe môi của quốc vương đột nhiên mím thành đường thẳng, lạnh lùng lạ thường.
Cậu có một suy đoán.
Suy đoán về hành động của kẻ thù trên chiến trường quả thật là việc mà các tướng lĩnh đều sẽ làm, nhưng quốc vương tin tưởng vào thực lực của tướng quân John, đồng thời cũng cảm nhận được điều gì đó từ những lần "trùng hợp" đó.
Nếu như hành động không bị bại lộ mà kẻ địch lại biết trước thì cái "phán đoán" này có thể liên quan đến một thứ —— dự đoán.
Quốc vương nghĩ tới chàng trai mà mình đã gặp trong cuộc đàm phán tại pháo đài Moon River, nhà chiêm tinh trẻ tuổi đứng bên cạnh tướng quân Blaise.
Một cuộc chiến tranh lại để cho một chiêm tinh trẻ tuổi tham dự, hơn nữa địa vị của nhà chiêm tinh có vẻ rất cao, đây là vì sao? Bởi vì nhà chiêm tinh dễ bị bỏ qua này, có lẽ có một tác dụng quan trọng trong trận chiến —— chẳng hạn như dự đoán hành động của kẻ địch.
Những thế lực phi nhân loại đang âm thầm can thiệp vào hướng đi của cuộc chiến.
Nếu đúng như vậy thì đằng sau chiến dịch Buvin, còn tiềm tàng một bóng dáng khác —— Thánh Đình.
Hầu như bây giờ các nhà chiêm tinh đều nằm dưới sự kiểm soát của Thánh Đình.
Quốc vương tựa lưng vào ghế ngồi phía sau rồi tự hỏi.
Cậu đã từng hỏi ác ma, những thế lực phi nhân loại như hắn có trực tiếp tham gia chiến tranh của nhân loại hay không rồi nhận được câu trả lời phủ định. Ác ma đã từng nhắc tới "con dao chết tiệt gác ở trên đầu" có nghĩa có một giới hạn nào đó.
Nhà chiêm tinh trong chiến dịch Buvin nên giải thích thế nào?
Dù ác ma đầy rẫy những lời dối trá, nhưng trong thời gian này thông tin quốc vương nhận được thông qua cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện đã xác nhận thực sự có một "luật lệ" hạn chế.
Nếu nhà chiêm tinh thực sự có thể tham gia vào cuộc chiến mà không bị trừng phạt thì các lực lượng phi nhân loại khác cũng sẽ tham gia —— và xét từ lịch sử của Legrand và lịch sử của các quốc gia khác thì điều này chắc chắn không thể.
Vậy thì chỉ một lời giải thích.
Thánh Đình thông qua thủ đoạn nào đó rồi "lách luật", gián tiếp can thiệp vào chiến tranh.
Quốc vương phải biết, cái giá phải trả cho thủ đoạn đó là gì? Điều này liên quan đến việc quốc vương sẽ phải đối mặt với kẻ thù luôn dự đoán trước hành động của mình.
Cậu đã triệu kiến nhà chiêm tinh từ viện khoa học tâm thần.
Nghe câu hỏi của quốc vương xong, nhà chiêm tinh lộ vẻ kinh ngạc: "Nhà chiêm tinh nào lại sẵn sàng vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình như vậy?"
Quốc vương đã có câu trả lời.
Việc bói toán của các nhà chiêm tinh thường rất mơ hồ, mờ ảo không rõ ràng, muốn bói toán chính xác như vậy thì phải cần thêm một số vật phẩm đặc biệt, hơn nữa cần tập hợp sức mạnh của nhiều nhà chiêm tinh mạnh mẽ, từ đó mới có thể chuyển khả năng bói toán rõ ràng cho một người cụ thể.
Cái giá phải trả cho khả năng này rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Quan trọng hơn là "trừng phạt" tiếp theo.
Về "hình phạt" là gì thì nhà chiêm tinh nói một cách mơ hồ do tồn tại một loại cấm đoán nào đó, nhưng vẫn cho quốc vương biết —— một khi làm như vậy, tất cả các nhà chiêm tinh tham gia chắc chắn sẽ chết.
Sau khi nhà chiêm tinh rời đi, quốc vương giơ tay ấn trán của mình.
Cậu có bệnh đau đầu, mấy ngày nay bệnh càng nặng hơn.
Cậu cau mày, nhớ tới gia tộc Gourros muốn dùng "thánh vật" làm lợi thế thương lượng với Thánh Đình —— Thánh Đình đang thu thập các thánh vật, liệu những thánh vật đó có phải là vật phẩm đặc biệt cần thiết cho loại bói toán này hay không, nếu là như vậy...
Vẻ mặt quốc vương trở nên nghiêm túc.
Thánh Đình, có lẽ muốn ——
Bắt đầu chiến tranh.
...
Kossoya.
Tàu hải tặc treo lá cờ Tường Vi lang thang dọc theo bờ biển.
Dù có tiền, nhưng thuyền cũng không thể chế tạo nhanh như vậy, vậy nên trước mắt hạm đội của quốc vương tạo thành từ —— 40% hạm đội hoàng gia, 40% tàu hải tặc. Còn 20% còn lại là các tàu còn sót lại của Liên minh Năm cảng và một số tàu buôn có vũ trang.
Ngay từ đầu, người dân dọc bờ biển và các cảng vẫn còn hơi lo lắng, vì sợ những chiếc tàu hải tặc treo cờ hoàng gia sẽ trở lại nghề cũ rồi trắng trợn cướp bóc.
Nhưng mà họ sớm phát hiện ra những tên hải tặc không hề từ bỏ nghề cũ, nhưng họ không còn là mục tiêu của những vụ cướp nữa.
—— đó là các tàu buôn của Blaise và một số tàu buôn của Noginia.
Người trước và Blaise là kẻ thù truyền kiếp, người sau... Khụ, đừng quên, hiện giờ thuyền buôn cũng thường tham gia một ít hoạt động cướp bóc không quá vẻ vang. Chỉ cần hải tặc không nhắm vào tàu của Legrand thì ai quản hắn cướp của ai.
Mà còn dựa trên sự thù địch với người Blaise, mọi người rất vui khi thấy những con tàu Blaise đó gặp nạn. Bởi vậy bóng dáng của những tên hải tặc Walway hoạt động mạnh ở nhiều bến cảng khác nhau.
—— có thể vui vẻ uống rượu, vui chơi thì ai lại muốn sống trong một căn nhà nhỏ bé trên biển?
Đám hải tặc Walway còn nhận được sự ủng hộ từ một số người trẻ vì tính cởi mở, hào phóng cũng như kiến thức về truyền thuyết biển cả. Các bậc cha mẹ lớn tuổi không thể không phát sầu nên làm thế nào để ngăn lũ nhóc nhà mình chạy theo những tên hải tặc tùy tiện đó.
Quốc vương đã giành được một... Ừ thì... danh hiệu không thể khen.
Quân chủ hải tặc.
Nhưng mà dường như "bạo quân" được dùng để hình dung quốc vương trước đây, dường như cũng không phải từ hay ho gì.
Quán rượu.
"Quân chủ hải tặc?"
Người đàn ông say rượu đội mũ đen và có vết sẹo trên mặt giơ bia lên, một tay kéo một tên có vẻ mặt đầy cay đắng. Ông cười khinh bỉ vỗ bàn.
"Ngay cả tàu hải tặc cậu ta cũng chưa từng đặt chân lên thì sao tính là hải tặc quân chủ... Ôi, ngay cả tàu hải tặc còn chưa bước lên, lúc trước... Tên khốn William đó..."
Thuyền trưởng hải tặc Walway và thượng tướng hải quân hạm đội hoàng gia, giọng nói của Hawkins ngày càng thấp.
Ông lẩm bẩm một tiếng, trèo lên bàn, bỏ tay xuống gầm bàn.
Vẻ mặt thủy thủ Walway đau khổ bị ông móc ví ra.
—— sau khi biết thuyền trưởng đảm nhận chức tướng quân, đám hải tặc trên thuyền lớn hò reo cả đêm, ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi tên thuyền trưởng điên rồ và không đáng tin cậy này. Lúc đó ngay cả tàu ma cũng cũng có vẻ rất tinh thần.
Kết quả đợi đến ngày hôm sau, họ tỉnh lại sau cơn say.
Vừa tỉnh lại đã đối diện với khuôn mặt tươi cười sáng lạn nào đó.
"Hey! Các ngươi vì chào đón ta mà tổ chức một bữa tiệc lớn như vậy, ta thật sự —— quá —— cảm —— động!"
Không!! Không có người nào chào đón ông về cả!
Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.
Tên hải tặc đáng thương phải trả tiền, khóc khăn lôi thuyền trưởng Hawkins đang ôm chặt cái chai rượu bước ra ngoài. Cậu ta kéo khăn trùm đầu của mình xuống rồi cẩn thận che kín mặt để không bị mất mặt.
Cả người tướng quân Skien đầy chính trực, anh ta ấn chặt chuôi kiếm bên hông, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Anh ta đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn thuyền trưởng Hawkins bị hải tặc che kín mặt kéo đi, anh ta cảm thấy sức chịu đựng của mình đang tăng thẳng lên cao.
Đây là đồng nghiệp chịu trách nhiệm cùng phong tỏa của anh ta?
Tướng quân Skien cảm giác được bầu không khí nặng nề, ngột ngạt, bi tráng dọc đường trước đó tan nát thành một đống quạ đen, kêu "quạc quạc" bay đi từ trên đầu.
Tướng quân Skien hít một hơi thật sâu và bước vào.
Anh ta vừa định nói.
Thuyền trưởng Hawkins bị thủy thủ kéo một chân đột nhiên lật người, há miệng ra phun thẳng vào mặt tướng quân Skien một hơi rượu, cắt ngang màn tự giới thiệu của anh ta.
Tướng quân Skien:...
Nghiêm túc mà nói, anh ta có thể rút kiếm chém chết ông già này không?
Một loại dự cảm không lành ——
Nhiệm vụ lần này giống như đang diễn ra trong một giai điệu không bình thường.
...
Khi lá cờ Tường Vi của hoàng gia Legrand tung bay trên biển, Thánh Đình.
Trong tòa thành rộng lớn của Thánh Đình.
Trong bóng đêm sâu thẳm, một đám người mặc áo bào đen đi trong bóng tối của thánh quang. Áo bào đen của họ đều thêu máu và chữ thập màu trắng, trên tay áo thêu một thanh kiếm.
Một thanh kiếm quấn quanh ngọn lửa.
Điều này tiết lộ thân phận của những người này, họ là "Viện Phán Quyết" của Thánh Đình.
Những người này là một thế lực khác của Thánh Đình.
Thánh Đình đề xướng "Thánh Chủ ngưng chiến" cũng nói: "Các ngươi đừng nghĩ ta đến để mang lại hòa bình cho mặt đất; ta không đến để mang lại hòa bình cho mặt đất, mà là để mang gươm giáo trên mặt đất." —— họ là đao kiếm thanh tẩy tất cả những kẻ dị đồ đi ngược lại ý muốn của Thánh Chủ.
Họ là đao binh của Thánh Đình.
Các thẩm phán lặng lẽ bước vào một tòa nhà bằng sắt đen.
Một đám nhà chiêm tinh im lặng khác cũng tập trung ở đây, họ ngồi ở các góc khác nhau của căn phòng, đối mặt với quả cầu thủy tinh khổng lồ, nhắm chặt hai mắt. Mà ở giữa sảnh là một cái ao sâu —— đó là phỏng theo cái hồ thánh mà lúc trước Rock Reeves đứng rửa tội.
Hiện tại, trong hồ chứa chính là máu loãng.
"Bắt đầu."
Các thẩm phán phân tán xung quanh hồ, họ đặt những cây thánh giá bằng bạc vào dòng nước đẫm máu rồi ngồi xuống quanh hồ thánh.
Họ đang thực hiện một sắc lệnh được chính giáo hoàng và hồng y giáo chủ đồng ký tên:
Thanh tẩy tuyệt mật.
"Linh thiêng, linh thiêng." Trưởng thẩm phán trầm giọng đọc rồi cắt đứt tay mình, máu từ đầu ngon tay ông ta như rắn rơi xuống hồ thánh.
Nước hồ sôi sùng sục.
Ở địa phương cách hồ thánh không xa, trên một cái đài có bức phù điêu tinh xảo, bình dầu thánh Ưng Chủy được chế tạo bằng vàng đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh lửa bập bùng.
"Linh thiêng linh thiêng linh thiêng!"
Tất cả thẩm phán đồng thanh niệm, họ đồng dạng cắt tay của mình.
Từng cây thánh giá màu bạc trong dòng nước đẫm máu nổi lên rồi cắm thẳng xuống, giống như từng thanh kiếm bỗng nhiên chém xuống.
...
Đêm khuya, cung điện Tường Vi.
Quốc vương đã nghỉ ngơi.
Thủ vệ cung điện tận chức tận trách, thị vệ trưởng tuần tra đi ngang qua phòng ngủ của quốc vương, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.
Quốc vương nhắm mắt lại, không biết mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong đại giáo đường Wies.
Cậu đang nằm mơ sao?
Trong đại giáo đường Wies có rất nhiều người, họ mặc áo bào màu đen dày, tay cầm thánh giá và sách thánh. Mỗi người họ đều cúi thấp đầu, ánh sáng chói mắt từ khung cửa sổ bằng liễu trên mái vòm hạ xuống, từng vệt trắng xóa khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quốc vương đứng trên thảm đỏ, đứng ở cửa đại giáo đường Wies, cậu nhìn những tu sĩ áo đen này, cảm giác đầu của mình lại đau lên lần nữa.
Mà càng ngày càng đau hơn.
Cảm giác như ngàn mũi dao cứa qua ập đến một lần nữa, mạnh mẽ hơn bao giờ, còn từ trong ra ngoài. Quốc vương bất giác giơ tay lên, ấn mạnh vào đầu mình —— cậu cảm giác linh hồn mình đang bị xé nát.
Nỗi đau này rất quen thuộc lại xa lạ.
Cứ như thể cậu thực sự bị xé nát linh hồn vậy.
Cậu cắn chặt răng, không để mình khuỵu xuống do cơn đau đột ngột bùng ra, ý thức dần mất đi. Khi cậu tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang ở giữa đại giáo đường Wies —— trên đài cao kia.
Đài cao có phần giống với tế đàn mà đại công tước Grice cử hành nghi thức đăng quang, nhưng lại không giống lắm.
Cậu đang chìm trong vũng máu, những người khoác áo bào đen kia đã từ ghế hợp xướng đến đài cao, vây xung quanh cậu. Họ giơ tay lên, tay áo của họ có lửa và kiếm, tất cả họ đều đeo mặt nạ nhợt nhạt —— ngoại trừ một ngươời.
Người đó đeo mặt nạ sắt màu đen.
Trong tay người đeo mặt nạ sắt màu đen cầm một chiếc bình mỏ ưng vàng, máu tươi tuôn ra từ trong miệng Ưng Chủy, từ giữa không trung tưới xuống trên đầu quốc vương.
Họ tới giết cậu!
—— ý nghĩ này chợt lóe lên.
Quốc vương theo bản năng muốn thoát ra khỏi hồ thánh, nhưng những giọt đó nặng vây chặt cậu, ý thức không bị khống chế của cậu cảm thấy mình đang bị xé nát từng chút một. Những đau đớn trào ra từ sâu thẳm linh hồn, giờ phút này những cơn đau đầu giống như dao găm kia hội tụ cùng máu từ giữa không trung tưới xuống.
Trong tai đều là tiếng "vù vù".
Cậu có một dự cảm.
Nếu cậu chết trong giấc mơ kỳ lạ này —— nếu đây là giấc mơ —— mà chết trong đó, vậy thì cậu sẽ chết thật!
Họ, họ đến để giết cậu!
Cảm giác quen thuộc bao trùm, tất cả mọi người muốn cậu chết... Những người đó, những người đang vây quanh cậu lúc này! Hơn mười năm qua họ vẫn như bóng ma quấn quanh cậu, chỉ để khiến cậu chết hoàn toàn.
Chính là những người này!
Tức giận đan xen lẫn cảm giác bị xé nát linh hồn, quốc vương cố gắng giơ tay lên khỏi mặt nước.
—— ập đến những tiếng gầm sống soát của hoàng tộc.
Cậu không muốn chết!
Người đang cầm chiếc bình ưng vàng trầm thấp niệm tụng.
"Linh thiêng linh thiêng linh thiêng! Thanh kiếm vạn quân!"
Những người áo đen còn lại đưa tay ra, ngọn lửa trên ống tay áo họ "phừng" một tiếng cháy lên, họ cầm lấy trường kiếm từ trong lửa.
Quốc vương bị máu loãng bao quanh, con ngươi phản chiếu những trường kiếm rơi về phía cậu.