Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Quyển 1 - Chương 52
Sương mù nổi lên trên biển.
Hình dáng cột buồm dần hiện lên trong sương mù, chiếc thuyền đầu tiên tiến đến bãi đá ngầm, sau đó ba chiếc thuyền cũng lái ra khỏi bóng tối.
Thả neo.
Thuyền dừng lại cách bờ biển một đoạn mà không có ý định cập bến. Charles với phong thái giáo sư xuất hiện ở mũi thuyền, người đứng cùng với ông là một phù thủy với chiếc mũ nhọn và một con quạ trên vai.
"Khoảng cách này đã đủ chưa?"
Charles hỏi phù thủy.
Sau khi nhận được "đặc xá" của quốc vương, thuyền địa ngục mang lại cho họ một lời nguyền nay đã trở thành con tàu mới của hải tặc Walway. Charles đã dẫn theo một nhóm hải tặc tinh nhuệ Walway, ngồi trên một con tàu ma phiêu bạt trên biển rộng vượt qua eo biển Abyss, tiến hành tìm kiếm cho quốc vương.
Để tránh bị Blaise và thuyền của Thánh Đình phát hiện, họ chỉ đi vào ban đêm. Sau khi đến eo biển Abyss phía Đông, họ tiếp tục đi về hướng Đông Nam, vòng qua vịnh biển Noginia, mạnh dạn đi sâu vào vùng biển nội địa vô vọng nơi có rất nhiều ảnh hưởng của Thánh Đình.
Lúc này họ đang ở vùng biển thuộc vương quốc El, nơi này là điểm giao nhau của lục địa.
Theo tính toán của phù thủy trong khoảng thời gian này, nếu cái chết đen thực sự bùng phát thì phía Đông sẽ là nguồn gốc của nó.
Gió biển thổi bay chiếc mũ trùm đầu của phù thủy, dưới chiếc mũ chùm trầu là một khuôn mặt có đường nét sắc sảo, đuôi mắt màu tím sẫm và làn da tái nhợt dị thường. Phù thủy đeo cặp kính dày cộp, nhìn thành phố thấp thoáng trong tầm mắt một lúc rồi gật đầu.
"Bắt đầu đi."
Trong lòng Charles có linh cảm.
Nơi họ chọn tương đối vắng vẻ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ bên kia bến cảng —— nơi đó yên tĩnh, thuyền neo đậu, trên bến tàu không có bóng người hoạt động giống như chìm sâu vào giấc ngủ.
Phù thủy giơ tay.
Quạ đen vỗ cánh bay lên.
Đồng tử màu xanh của cô hơi giãn ra rồi liên kết đôi mắt của mình với con quạ.
Gió biển thổi qua, con quạ lượn hai vòng trên không trung, sau khi xác định phương hướng thì nó liền bay về phía thành Frunya.
Thành phố tĩnh mịch, chuông nhà thờ không vang, không có tiếng ồn ào mà một thành phố nên có. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy những bóng người lác đác loạng choạng chạy về phía dãy núi. Có người vừa chạy vừa ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
Quạ đen hạ thấp độ cao đang bay xuống.
Trong đôi mắt màu đỏ sậm in ra nghĩa trang cách thành phố không xa —— nếu có thể gọi đó là nghĩa địa —— trên vùng đất hoang vu đào rất nhiều mương, hàng trăm thi thể giống như hàng hóa chất đống bên trong, có mấy mương được phủ một lớp đất mỏng, nhưng có nhiều xác chết khác bị lộ luôn ra ngoài.
Ngoài ra còn có mấy giá đỡ xác ngã bên cạnh, xác chết chưa kịp vác xuống.
Bởi vì người khuân xác chưa kịp làm xong công việc của mình nên đã chết bên cạnh.
Quạ đen bay vào thành phố.
Cửa sổ của nhiều phòng đều mở toang, chủ nhà và khách đều đã chết hoặc vừa mới chết, thi thể không có người khuân vác. Cứ cách một đoạn trên đường phố sẽ có vài xác chết nằm la liệt, thỉnh thoảng sẽ có vài ẩn sĩ của thành Frunya mặc áo choàng đen, tay chống gậy đến chăm sóc những bệnh nhân nguy kịch sắp chết.
Bệnh nhân rên rỉ trong đau đớn.
Có người nổi khối u to bằng quả trứng gà, có người nổi đầy mụn nhọt, bệnh nhân vừa yếu ớt kêu la, vừa khạc ra từng ngụm máu đen. Các tu sĩ, nữ tu phụ trách chăm sóc phụ trách chăm sóc bệnh nhân, vẻ mặt của ai cũng ủ rũ.
Có người đau khổ van xin người qua đường giúp chôn xác.
Quạ đen bay thấp một chút, nghe rõ những người đó đang nói cái gì.
"Giúp chúng ta khiêng xác đến mộ đi mà!" Họ như chực gào khóc: "Như vậy chúng ta chết thì cũng có người khiêng!" [1]
Quạ đen lượn một vòng rồi đậu lên cửa sổ nhà của bệnh nhân mới chết đó, nó hơi nghiêng đầu, trong căn phòng tối tăm có một người phụ nữ vừa mới chết, đứa con của bà đang đau đớn quằn quại dưới đất, tay ôm chặt khối u trên người, miệng phun ra mùi hôi thối kèm theo máu đen.
Quạ đen lại vỗ cánh bay đi.
Vừa mới bay được một đoạn, quạ đen bất ngờ rơi thẳng xuống giữa không trung.
Nó cũng đã chết.
...
Trên thuyền.
Con ngươi của phù thủy đột nhiên sáng rõ trở lại.
"Sao rồi?
Charles hỏi ngay.
"Thành phố đã chết." Phù thủy trả lời ngắn gọn.
Sương mù dày đặc phủ xuống, Charles chăm chú nhìn thành phố chết cách đó không xa, thật lâu sau mới thở dài.
"Trở về địa điểm xuất phát."
Ông ra lệnh.
Dưới sự dẫn dắt của thuyền địa ngục, ba chiếc tàu ma lặng lẽ rút vào sương mù như lúc đến. Mà sau khi họ đi được một đoạn thì phát hiện phía trước xuất hiện một chiếc thuyền buôn có biểu tượng của một thương hội nào đó.
Chiếc tàu buôn đó lái ra khỏi bến cảng thành phố có dịch bệnh bùng phát rồi cố gắng chạy trốn khỏi đây.
"Charles." Phù thủy nhìn chăm chú vào con tàu qua cặp kính dày: "Con tàu đó bị nhiễm dịch bệnh."
Charles khẽ nhíu mày: "Toàn bộ?"
"Có người còn sống, rất ít, họ sống không nổi." Phù thủy thuật lại.
Một thứ gì đó lạnh lùng và đáng sợ được tiết lộ qua từng từ ngắn gọn.
"Tiễn nó đoạn đường."
Charles, người thuyền phó hải tặc nho nhã này im lặng một lát rồi đưa ra quyết định.
Không có người phản đối.
Máy ném đá thu được từ Liên minh Năm cảng đang dựng lên trên tàu, tảng đá khổng lồ gầm lên rồi đập vào con tàu mang dịch bệnh đang liều mạng chạy trốn. Chiếc thuyền buôn đó cũng không lớn, thủy thủ trên thuyền đều chết không ít. Thuyền địa ngục và tàu ma cách nó một khoảng, nhưng vẫn dễ dàng đánh chìm nó.
Chiếc thuyền bị nhiễm dịch bệnh, người bệnh, thi thể và người còn sống muốn giãy dụa đều bị nước biển nuốt chửng.
Charles và phù thủy đứng ở mũi tàu, im lặng quan sát cảnh tượng này.
Lòng của họ cũng dần dần nặng trĩu.
Cái chết đen.
Đại dịch, thảm họa, đã đến.
...
"... Dịch bệnh xuất hiện ở thành phố phía Đông của nội hải vô vọng. Khi chúng ta đến, đã có những nơi đã trở thành thành phố chết vì dịch bệnh. Hiện nay dịch bệnh vẫn chưa nhanh chóng lan ra bên ngoài, bởi vì ban đầu những nơi này không thường xuyên qua lại với thế giới bên ngoài, nhưng cũng nhanh thôi.
Trên đường trở về, chúng ta đã đánh chìm một số thuyền có dịch bệnh, mà để tránh bị bắt, chúng ta không thể làm gì hơn.
...
Dịch bệnh đang lan rộng, một khi nó đến nơi giao nhau giữa nội hải vô vọng và eo biển Abyss, đó sẽ là lúc bùng phát mạnh... Greira đã hiểu "bầy cá" trong lời tiên đoán có nghĩa là gì —— đó là cái chết lan ra từ nội hải.
Bệ hạ, xin trời cao phù hộ cho Legrand."
Quốc vương đọc xong bức thư mà Charles đã nhanh chóng gửi về từ biển bằng một phương thức đặc biệt.
Charles đã cố gắng hết sức để viết bức thư một cách bình tĩnh, nhưng giọng văn của ông vẫn không khỏi lộ ra nỗi xót xa về cái chết đen —— đây là một thảm họa.
Quốc vương nhẹ ấn trán, đầu cậu lại bắt đầu đau âm ỉ, có lẽ, có lẽ giọng văn của Charles quá mức chán nản nên đã lây nhiễm cho cậu.
Dù quốc vương đã cố gắng hết sức để suy nghĩ cái chết đen có nghĩa gì, nhưng có một số thứ chỉ có thể tự đối mặt thì mới có thể thấy nó đáng sợ.
"Ngài đang lo lắng điều gì? Bệ hạ thân yêu của ta."
m thanh nhẹ nhàng của ác ma vang lên, sương mù đen tràn ngập trong phòng, ác ma mặc lễ phục màu đen, trên vạt áo cài tường vi đỏ, hắn bước ra từ trong bóng tối.
"Ta cảm nhận được sự bất mãn của ngài với ta... Ta đã làm gì khiến ngài không hài lòng sao?"
Hắn đặt tay lên ngực, cúi người hành lễ với quốc vương.
"Cái chết đen đã xuất hiện." Ánh mắt của quốc vương vẫn rơi trên tờ giấy trong tay: "Ngươi không có lời giải thích nào sao? Ngài ác ma đầy lời dối trá."
"Bệ hạ thân yêu của ta, ngài không thể trách một kỵ sĩ đã làm tròn bổn phận của mình cho ngài như thế này." Ác ma rất bình tĩnh, hắn mỉm cười: "Ta chưa bao giờ lừa dối ngài, ngài thấy đấy, không phải đến tháng giêng thì cái chết đen mới hoàn toàn bùng phát ở Legrand sao?"
"Ngài ác ma, ngươi đúng là bậc thầy ngôn ngữ."
"Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi?"
"Vậy ý của ngươi là chờ đến khi dịch bệnh bùng phát ở Legrand rồi mới giải quyết, phải không?" Quốc vương chuyển chủ đề, bỏ qua câu hỏi về thời gian bùng phát cái chết đen mà đi thẳng vào vấn đề.
"Ừ thì..." Ác ma bị vạch trần nên đành buông tay: "Tại sao ngài lại nhạy bén như thế."
"Ngươi đúng là đại biểu điển hình của địa ngục, ta có nên đưa ra nghi vấn cho tất cả những lời của ngươi không? Ta có nên mời cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện lại không?" Quốc vương nhẹ nhàng hỏi: "Một kỵ sĩ như ngài xứng đáng là kỵ sĩ địa ngục số một."
"Bệ hạ, đó là vì lợi ích của ngài."
Nụ cười của ác ma đã hơi biến mất.
"Ta e rằng độ đáng tin trong câu nói của ngươi không đáng một xu."
"Nhưng ngài đã trách oan ta rồi." Nụ cười của ác ma tắt dần, hắn đến gần quốc vương: "Không phải ngài đã chuẩn bị phong tỏa hải quan sao? Nhưng chẳng lẽ ngài cho rằng những người vì tư lợi kia —— những con kiến tầm nhìn hạn hẹp kia sẽ cảm kích ngài sao?"
Hắn bật ra một tiếng cười lạnh, trong nụ cười không chút nào che giấu sự mỉa mai.
"Ha, bệ hạ thân yêu của ta, ngài sẵn sàng cứu mạng họ, nhưng ngài thấy đấy, họ sẽ không biết ơn sự vĩ đại của ngài... họ sẽ nói gì đây? Họ sẽ nói ồ! Do tên quân vương ác độc đó, cậu ta đã làm cho chúng ta phá sản, cậu ta đã làm cho chúng ta nghèo đói, cậu ta đã làm cho chúng ta chết đói!"
"Để ta nghĩ xem còn gì nữa, chờ ngài ngăn cản tất cả hàng hải bên ngoài thì sẽ có bao nhiêu thánh nhân —— A ha! Thánh nhân! —— nhảy ra chỉ trích ngài là kẻ máu lạnh!... Ngài giúp họ tránh xa dịch bệnh, nhưng chỉ cần họ không tận mắt chứng kiến những cái chết đó, từ đầu tới cuối vẫn ở trong vòng an toàn ấm áp, họ có thể sẽ không biết ơn ngài đâu."
Giọng của hắn không còn ngả ngớn như ngày xưa mà lại đầy giễu cợt.
Dường như có một loại căm hận nào đó ẩn giấu dưới những lời chế nhạo của hắn.
"Thật hiếm thấy, ngươi đang bất bình dùm?" Quốc vương bắt được nỗi hận ẩn chứa trong lời của ác ma, nhưng cậu không thể hiểu nó từ đâu mà đến: "Điều này không phù hợp với hình tượng thường ngày của ngươi."
"Bệ hạ, có gì không phù hợp chứ?" Ác ma thì thầm, quỳ một gối xuống trước mặt quốc vương: "Nếu ngài muốn, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ngài... Còn ai trung thành với ngài hơn ta?"
Không có lòng nhân từ, không có giới hạn, không có lý do gì...
Ngoài ác ma ra, ai có thể trung thành và dốc sức cho ngài một cách điên cuồng như vậy?
Thứ gì đó chảy xuôi trong không khí, dòng nước ngầm mang theo những bí mật dâng trào mãnh liệt.
Quốc vương và ác ma nhìn nhau, trên khuôn mặt ác ma treo nụ cười giả dối.
"Nói như vậy, ta còn phải khen ngợi nỗi khổ tâm của ngươi?"
Quốc vương nhíu mày, dời ánh mắt đi.
"Nếu như ngài muốn." Nỗi căm hận lạnh lẽo vừa nãy giống như chỉ là ảo giác, giọng nói ác ma lại trở nên nhẹ nhàng, hắn cười dịu dàng: "Ngài thấy đấy, ta đã khổ tâm suy nghĩ cho ngài...Dù sao thì tất cả các quốc gia thù địch với ngài đều đang bị cái chết đen tấn công."
"Mọi người đều đang chết dần chết mòn, nếu để cái chết đen bùng phát ở phía Đông Nam trước vậy không phải có lợi hơn sao?"
Ác ma cố thuyết phục bệ hạ của hắn.
"Chỉ cần bùng phát trước một thời gian, vừa tránh cho Legrand trở nên đặc biệt, vừa khiến cho việc sắp tới ngài định làm trở nên suôn sẻ hơn, không phải tốt hơn sao?"
"Ta định làm gì?"
Quốc vương hỏi lại.
"Không phải ngài muốn lấy lại quyền lực từ đám quý tộc ngu xuẩn đó sao?" Ác ma cười rộ lên, giọng nói chân thành: "Ngài xem, khi cái chết đen mang đi một số người, những tá điền và nông nô bị chủ trang viên thống trị sẽ lớn mạnh hơn, ngài chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì có thể khiến trang viên lâu đời này biến mất khỏi sân khấu của Legrand."
"Trang viên không có vốn liếng thì chúng lấy cái gì để làm cho ngài buồn rầu đây?"
"Ngài thông minh như thế, đương nhiên sẽ không rõ nhân thủ giảm bớt sẽ mang đến chuyển biến chứ? Ngài có thể thúc đẩy sự xuất hiện của chế độ sản xuất mới một cách tự nhiên và dễ dàng như thế nào, cái ý nghĩ của ngài... Nhà máy lớn và pháo hơi nước mà ngài muốn xuất hiện ở Legrand dễ dàng hơn bao nhiêu lần?
"Thương hội cũ ở phía Đông Nam đã hoàn toàn chết, nhưng Thương hội Tự do của ngài có thể xây dựng lại và trở thành thương hội hoàn toàn khống chế bến cảng, tất cả tàu thuyền sẽ chỉ treo cờ của ngài, hướng ý chí của ngài là hướng của con tàu, nếu ngài muốn, ta sẵn sàng giúp ngài mở ra đường hàng hải mới."
"Đến lúc đó, từ nội hải vô vọng đến eo biển Abyss, chỉ có tàu của ngài sẽ dệt thành cạm bẫy."
"Người xem, tất cả những điều này đều là lợi ích của dịch bệnh mang lại, mà ngài chỉ cần làm như không biết gì, để nó bùng phát trên mặt đất vài ngày, sau đó để ta giải quyết nó cho ngài."
"Chẳng lẽ đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao?"
Ác ma là nhà thuyết phục giỏi nhất trên thế giới.
Hắn phác họa ra cái bóng sự nghiệp vĩ đại kia, nhìn trộm khát khao sâu thẳm trong lòng người, lần lượt đặt lên bàn tất cả những lợi ích xao xuyến lòng người.
Quốc vương hiểu rõ một điều.
Liên quan đến sự bùng phát của cái chết đen, những thay đổi sẽ xảy ra do cái chết hàng loạt của dân số, những.... Lợi ích này, ác ma không nói sai, sự thật là vậy.
Ác ma mỉm cười.
"Ta không cần."
Quốc vương cụp mắt chậm rãi nói.
Nụ cười trên mặt ác ma biến mất.
Đôi mắt băng lam của quốc vương nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ác ma buồn rầu thở dài: "Ngài cần gì phải lựa chọn một con đường bêu danh và tốn công mà không có kết quả chứ? Bệ hạ thân yêu của ta."
"Bởi vì, ta không cần."
"Ngài thật là kiêu ngạo, đám người Legrand nên cảm thấy may mắn vì họ có được quân vương như ngài." Ác ma giống như thỏa hiệp rồi đứng lên, hắn hơi xoay người: "Vậy thì... Như ngài mong muốn, cái chết đen sẽ không bùng phát ra ở Legrand."
.........
Tướng quân Skien dẫn theo đội kỵ binh Tường Vi Sắt đầu tiên sắp tới Kossoya.
Anh ta im lặng một cách đáng sợ suốt cả quãng đường, thậm chí còn có hơi thất thần.
Tùy tùng đi theo bên cạnh anh ta, không biết anh ta đang suy nghĩ gì. Khi Kossoya xuất hiện ở trước mặt thì chỉ có thể nhắc nhở anh ta "đến rồi".
Tướng quân Skien ngẩng đầu, nhìn thành phố trước mặt với vẻ phức tạp.
Chỉ có một số người biết được mục đích thực sự của việc điều động quân đội lần này, tướng quân Skien chính là một trong số đó.
Trước khi xuất phát, công tước Buckingham đã gặp anh ta một lần, nói mục đích thực sự của chuyến đi —— anh ta phải hỗ trợ phong tỏa thành phố, tất cả những người cản trở phong tỏa hải vực, dù cho có thân phận gì, nguyên nhân gì đều phải thống nhất xử tử.
"Ta biết, trong lòng cậu chính nghĩa là trên hết."
Trong cơn gió lạnh giữa mùa đông, công tước Buckingham ngồi đối diện với anh ta.
Anh ta kính trọng ông lão đã nhiều năm bảo vệ Legrand, thế là giữ im lặng.
"Phong tỏa cảng biển, giết tất cả những người chống đối mà trong đó sẽ có nhiều người vô tội. Họ không bao giờ trộm cắp, họ không bao giờ giết người và cướp của, họ tuân thủ luật pháp, họ chỉ muốn giữ hàng hóa của mình không bị hư hỏng vô ích trên tàu, vì để vợ con của mình không chết đói."
Công tước Buckingham nhẹ nhàng nói, giọng ông trầm xuống.
Tướng quân Skien không trả lời.
"Ta đã từng nói với bệ hạ, cậu là người quá lý tưởng." Công tước Buckingham thở dài: "Cậu nghĩ kỵ sĩ là để bảo vệ chứ không phải để tàn sát, vì công lý chứ không phải vì gây tội, phải không?"
"Nếu một người mặc áo giáp và cầm kiếm không bảo vệ kẻ yếu, thì anh ta có tư cách gì để được gọi là kỵ sĩ?" Tướng quân Skien cuối cùng cũng lên tiếng: "Chẳng phải đó là lời thề mà chúng ta đã thề phải tuân thủ khi được phong làm kỵ sĩ sao?"
"Bệ hạ đánh giá cậu rất đúng."
Công tước Buckingham nhàn nhạt cười.
"Cậu nghĩ sao về anh William của ta?"
Tướng quân Skien trịnh trọng trả lời: "Ông ấy là anh hùng của Legrand, một quân vương có triển vọng và vĩ đại."
Theo quan điểm của anh ta, William III là người đã thống nhất ba mươi sáu bang và chấm dứt tình trạng hỗn loạn.
"Anh hùng? Có triển vọng? Vĩ đại?" Công tước Buckingham đọc lại: "Có triển vọng thì không sai, nhưng anh hùng? Vĩ đại? Đây không phải là từ có thể dùng để miêu tả một quân vương."
Tướng quân Skien khó hiểu nhìn công tước Buckingham, với quan hệ giữa công tước Buckingham và William III, ông không thể khinh thường anh trai mình được.
"Cậu có biết về trận Cassin không?" Công tước không giải thích mà hỏi ngược lại.
"Biết."
Tướng quân Skien trả lời.
Đó là một trận chiến xảy ra vào năm thứ ba sau khi William III lên ngôi, tất cả những người kính ngưỡng William III đều khắc ghi trong lòng.
"Lần đó ta đã theo anh ấy xuất chiến." Suy nghĩ của công tước giống như quay lại rất lâu trước đây: "Kẻ thù của chúng ta là liên minh phương Bắc được Blaise ủng hộ, trận chiến quan trọng nhất diễn ra ở Cassian, quân đội của chúng ta chỉ có bảy ngàn, mà kẻ thù có tới mười lăm ngàn."
Người Legrand đều biết về trận chiến đó, William III và công tước Buckingham lấy yếu thắng mạnh, kế hoạch xâm lược của Blaise với sự trợ giúp của quân phản loạn đã bị đập tan.
Khi tin chiến thắng truyền về Merz, mọi người mừng rỡ như điên, tràn ra đường hô vang: "Trời cao phù hộ Legrand" "Trời cao hãy phù hộ cho quân vương".
Các nhà thơ cung đình đã viết với giọng văn ngưỡng mộ "Trong lịch sử của Legrand chưa bao giờ có một quốc vương nào có thể ngăn cơn sóng dữ, giành được thắng lợi quan trọng trong cục diện nguy cấp như thế, người đã bảo vệ tự do của Legrand, từ nay về sau để cho tất cả người dân của Legrand không đến mức trở thành đồ mất nước. Khi người trở về cùng vinh quang và chiến thắng vĩ đại, đất nước này chỉ cúi đầu trước người."
"Chẳng lẽ điều này không đủ vĩ đại để được gọi là anh hùng sao?"
Tướng quân Skien khó hiểu hỏi lại.
"Người ta chỉ nhớ đến vinh quang." Công tước Buckingham thản nhiên nói: "Sau trận chiến, chúng ta còn lại không tới hai ngàn người, mà tù binh và thương binh của địch cộng lại cũng có hơn hai hai ngàn người. Cậu có biết anh ấy đã ra lệnh gì không?"
"Cái gì?"
Đột nhiên tướng quân Skien căng thẳng.
"Anh ấy ra lệnh —— giết tất cả tù binh."
Công tước Buckingham chậm rãi nói.
Tướng quân Skien kinh ngạc nhìn ông.
Giết tất cả tù binh đầu hàng và thương binh không thể cử động... Đây là mệnh lệnh chỉ có thể dùng từ "tàn nhẫn vô tình" để hình dung. Tinh thần kỵ sĩ và đạo đức nhân văn cơ bản đã bị nó chà đạp hoàn toàn.
Công tước Buckingham hơi nhắm mắt lại.
Dường như ông lại nhớ tới rất lâu trước đây, khi đó ông vẫn còn trẻ, đi theo vương huynh bôn ba trên chiến trường. Ông nhìn William tự tay cầm trường cung, kéo dây cung ra rồi bắn chết người bị thương đầu tiên đang rên rỉ trong bùn lầy —— vương huynh của hắn, kỵ sĩ kiêu ngạo như vậy đã dần đầu vi phạm nguyên tắc "không ức hiếp kẻ yếu".
Vì thế tất cả mọi người lặng thinh nhặt vũ khí của mình lên, vung dao mổ về phía kẻ địch đã buông bỏ vũ khí.
"Giết tù binh, giết thương binh."
Công tước Buckingham đột ngột mở to mắt, giọng nói trầm và mạnh mẽ.
"Đúng vậy, đó là lạnh lùng, tàn nhẫn, làm trái chính nghĩa."
Cả người tướng quân Skien lạnh lẽo ngồi ở nơi đó, cảm thấy hình tượng anh hùng mà mình ngưỡng mộ trong lòng đang dần sụp đổ.
"Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Quân đội Legrand chỉ còn hai ngàn người và lương thực của chúng ta còn chưa đến một ngày, chúng ta có thể mang họ đi không? Chúng ta có thể đảm bảo rằng họ sẽ không nổi loạn nữa không?"
"Sau lưng chúng ta chính là vương thành Legrand, bên cạnh chúng ta là vô số chiến hữu đã chết, chúng ta có thể vì một chút chính nghĩa mà mạo hiểm thua trận mất nước sao?"
Công tước Buckingham hỏi tướng quân Skien một cách dữ dội.
Tướng quân Skien bàng hoàng không nói gì.
"Bệ hạ là người ra lệnh phong tỏa hải quan, vì ngài là quốc vương của Legrand. Người đời sau chỉ nhớ rõ một năm này, quân vương tàn ác đã ra lệnh gì, nhưng sẽ không nhớ rõ ai chấp hành mệnh lệnh. Tiếng xấu cũng được, chỉ trích cũng không sao vì chỉ rơi trên người ngài thôi."
Công tước Buckingham sâu sắc nhìn tướng quân Skien.
"Nếu người làm quốc vương đề cao chính nghĩa thì ai sẽ gánh tội nghiệt cho những người đã hy sinh vô tội kia?"
Công tước Buckingham đứng lên, vỗ nhẹ vào vai của anh ta: "Cậu là tướng quân đầu tiên mà bệ hạ chọn ra, đừng để ngài thất vọng."
"Bệ hạ có hiểu mệnh lệnh của ngài nghĩa là gì không?"
Tướng quân Skien nhỏ giọng hỏi.
"Ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai."
Công tước Buckingham quay người, đi vào cơn bão tuyết.
—— ai cũng có thể mong được cứu rỗi, ai cũng có thể hy vọng được bước vào thiên đường an nghỉ, duy chỉ có quốc vương thì không thể.
Áo choàng của quốc vương định sẵn đã nhuộm đỏ bằng máu... Máu của người vô tội, má của kẻ thù và máu của chính mình.
"Skien? Skien?" Tùy tùng gọi hai tiếng: "Chúng ta đến rồi."
Tướng quân Skien đột nhiên bừng tỉnh.
Anh ta siết chặt dây cương.
"Đi."
Anh ta thi hành mệnh lệnh của quốc vương.
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Từ "Biên niên sử Pisa", một ghi chép có thật về đại dịch lần thứ hai của cái chết đen.
Hình dáng cột buồm dần hiện lên trong sương mù, chiếc thuyền đầu tiên tiến đến bãi đá ngầm, sau đó ba chiếc thuyền cũng lái ra khỏi bóng tối.
Thả neo.
Thuyền dừng lại cách bờ biển một đoạn mà không có ý định cập bến. Charles với phong thái giáo sư xuất hiện ở mũi thuyền, người đứng cùng với ông là một phù thủy với chiếc mũ nhọn và một con quạ trên vai.
"Khoảng cách này đã đủ chưa?"
Charles hỏi phù thủy.
Sau khi nhận được "đặc xá" của quốc vương, thuyền địa ngục mang lại cho họ một lời nguyền nay đã trở thành con tàu mới của hải tặc Walway. Charles đã dẫn theo một nhóm hải tặc tinh nhuệ Walway, ngồi trên một con tàu ma phiêu bạt trên biển rộng vượt qua eo biển Abyss, tiến hành tìm kiếm cho quốc vương.
Để tránh bị Blaise và thuyền của Thánh Đình phát hiện, họ chỉ đi vào ban đêm. Sau khi đến eo biển Abyss phía Đông, họ tiếp tục đi về hướng Đông Nam, vòng qua vịnh biển Noginia, mạnh dạn đi sâu vào vùng biển nội địa vô vọng nơi có rất nhiều ảnh hưởng của Thánh Đình.
Lúc này họ đang ở vùng biển thuộc vương quốc El, nơi này là điểm giao nhau của lục địa.
Theo tính toán của phù thủy trong khoảng thời gian này, nếu cái chết đen thực sự bùng phát thì phía Đông sẽ là nguồn gốc của nó.
Gió biển thổi bay chiếc mũ trùm đầu của phù thủy, dưới chiếc mũ chùm trầu là một khuôn mặt có đường nét sắc sảo, đuôi mắt màu tím sẫm và làn da tái nhợt dị thường. Phù thủy đeo cặp kính dày cộp, nhìn thành phố thấp thoáng trong tầm mắt một lúc rồi gật đầu.
"Bắt đầu đi."
Trong lòng Charles có linh cảm.
Nơi họ chọn tương đối vắng vẻ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ bên kia bến cảng —— nơi đó yên tĩnh, thuyền neo đậu, trên bến tàu không có bóng người hoạt động giống như chìm sâu vào giấc ngủ.
Phù thủy giơ tay.
Quạ đen vỗ cánh bay lên.
Đồng tử màu xanh của cô hơi giãn ra rồi liên kết đôi mắt của mình với con quạ.
Gió biển thổi qua, con quạ lượn hai vòng trên không trung, sau khi xác định phương hướng thì nó liền bay về phía thành Frunya.
Thành phố tĩnh mịch, chuông nhà thờ không vang, không có tiếng ồn ào mà một thành phố nên có. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy những bóng người lác đác loạng choạng chạy về phía dãy núi. Có người vừa chạy vừa ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
Quạ đen hạ thấp độ cao đang bay xuống.
Trong đôi mắt màu đỏ sậm in ra nghĩa trang cách thành phố không xa —— nếu có thể gọi đó là nghĩa địa —— trên vùng đất hoang vu đào rất nhiều mương, hàng trăm thi thể giống như hàng hóa chất đống bên trong, có mấy mương được phủ một lớp đất mỏng, nhưng có nhiều xác chết khác bị lộ luôn ra ngoài.
Ngoài ra còn có mấy giá đỡ xác ngã bên cạnh, xác chết chưa kịp vác xuống.
Bởi vì người khuân xác chưa kịp làm xong công việc của mình nên đã chết bên cạnh.
Quạ đen bay vào thành phố.
Cửa sổ của nhiều phòng đều mở toang, chủ nhà và khách đều đã chết hoặc vừa mới chết, thi thể không có người khuân vác. Cứ cách một đoạn trên đường phố sẽ có vài xác chết nằm la liệt, thỉnh thoảng sẽ có vài ẩn sĩ của thành Frunya mặc áo choàng đen, tay chống gậy đến chăm sóc những bệnh nhân nguy kịch sắp chết.
Bệnh nhân rên rỉ trong đau đớn.
Có người nổi khối u to bằng quả trứng gà, có người nổi đầy mụn nhọt, bệnh nhân vừa yếu ớt kêu la, vừa khạc ra từng ngụm máu đen. Các tu sĩ, nữ tu phụ trách chăm sóc phụ trách chăm sóc bệnh nhân, vẻ mặt của ai cũng ủ rũ.
Có người đau khổ van xin người qua đường giúp chôn xác.
Quạ đen bay thấp một chút, nghe rõ những người đó đang nói cái gì.
"Giúp chúng ta khiêng xác đến mộ đi mà!" Họ như chực gào khóc: "Như vậy chúng ta chết thì cũng có người khiêng!" [1]
Quạ đen lượn một vòng rồi đậu lên cửa sổ nhà của bệnh nhân mới chết đó, nó hơi nghiêng đầu, trong căn phòng tối tăm có một người phụ nữ vừa mới chết, đứa con của bà đang đau đớn quằn quại dưới đất, tay ôm chặt khối u trên người, miệng phun ra mùi hôi thối kèm theo máu đen.
Quạ đen lại vỗ cánh bay đi.
Vừa mới bay được một đoạn, quạ đen bất ngờ rơi thẳng xuống giữa không trung.
Nó cũng đã chết.
...
Trên thuyền.
Con ngươi của phù thủy đột nhiên sáng rõ trở lại.
"Sao rồi?
Charles hỏi ngay.
"Thành phố đã chết." Phù thủy trả lời ngắn gọn.
Sương mù dày đặc phủ xuống, Charles chăm chú nhìn thành phố chết cách đó không xa, thật lâu sau mới thở dài.
"Trở về địa điểm xuất phát."
Ông ra lệnh.
Dưới sự dẫn dắt của thuyền địa ngục, ba chiếc tàu ma lặng lẽ rút vào sương mù như lúc đến. Mà sau khi họ đi được một đoạn thì phát hiện phía trước xuất hiện một chiếc thuyền buôn có biểu tượng của một thương hội nào đó.
Chiếc tàu buôn đó lái ra khỏi bến cảng thành phố có dịch bệnh bùng phát rồi cố gắng chạy trốn khỏi đây.
"Charles." Phù thủy nhìn chăm chú vào con tàu qua cặp kính dày: "Con tàu đó bị nhiễm dịch bệnh."
Charles khẽ nhíu mày: "Toàn bộ?"
"Có người còn sống, rất ít, họ sống không nổi." Phù thủy thuật lại.
Một thứ gì đó lạnh lùng và đáng sợ được tiết lộ qua từng từ ngắn gọn.
"Tiễn nó đoạn đường."
Charles, người thuyền phó hải tặc nho nhã này im lặng một lát rồi đưa ra quyết định.
Không có người phản đối.
Máy ném đá thu được từ Liên minh Năm cảng đang dựng lên trên tàu, tảng đá khổng lồ gầm lên rồi đập vào con tàu mang dịch bệnh đang liều mạng chạy trốn. Chiếc thuyền buôn đó cũng không lớn, thủy thủ trên thuyền đều chết không ít. Thuyền địa ngục và tàu ma cách nó một khoảng, nhưng vẫn dễ dàng đánh chìm nó.
Chiếc thuyền bị nhiễm dịch bệnh, người bệnh, thi thể và người còn sống muốn giãy dụa đều bị nước biển nuốt chửng.
Charles và phù thủy đứng ở mũi tàu, im lặng quan sát cảnh tượng này.
Lòng của họ cũng dần dần nặng trĩu.
Cái chết đen.
Đại dịch, thảm họa, đã đến.
...
"... Dịch bệnh xuất hiện ở thành phố phía Đông của nội hải vô vọng. Khi chúng ta đến, đã có những nơi đã trở thành thành phố chết vì dịch bệnh. Hiện nay dịch bệnh vẫn chưa nhanh chóng lan ra bên ngoài, bởi vì ban đầu những nơi này không thường xuyên qua lại với thế giới bên ngoài, nhưng cũng nhanh thôi.
Trên đường trở về, chúng ta đã đánh chìm một số thuyền có dịch bệnh, mà để tránh bị bắt, chúng ta không thể làm gì hơn.
...
Dịch bệnh đang lan rộng, một khi nó đến nơi giao nhau giữa nội hải vô vọng và eo biển Abyss, đó sẽ là lúc bùng phát mạnh... Greira đã hiểu "bầy cá" trong lời tiên đoán có nghĩa là gì —— đó là cái chết lan ra từ nội hải.
Bệ hạ, xin trời cao phù hộ cho Legrand."
Quốc vương đọc xong bức thư mà Charles đã nhanh chóng gửi về từ biển bằng một phương thức đặc biệt.
Charles đã cố gắng hết sức để viết bức thư một cách bình tĩnh, nhưng giọng văn của ông vẫn không khỏi lộ ra nỗi xót xa về cái chết đen —— đây là một thảm họa.
Quốc vương nhẹ ấn trán, đầu cậu lại bắt đầu đau âm ỉ, có lẽ, có lẽ giọng văn của Charles quá mức chán nản nên đã lây nhiễm cho cậu.
Dù quốc vương đã cố gắng hết sức để suy nghĩ cái chết đen có nghĩa gì, nhưng có một số thứ chỉ có thể tự đối mặt thì mới có thể thấy nó đáng sợ.
"Ngài đang lo lắng điều gì? Bệ hạ thân yêu của ta."
m thanh nhẹ nhàng của ác ma vang lên, sương mù đen tràn ngập trong phòng, ác ma mặc lễ phục màu đen, trên vạt áo cài tường vi đỏ, hắn bước ra từ trong bóng tối.
"Ta cảm nhận được sự bất mãn của ngài với ta... Ta đã làm gì khiến ngài không hài lòng sao?"
Hắn đặt tay lên ngực, cúi người hành lễ với quốc vương.
"Cái chết đen đã xuất hiện." Ánh mắt của quốc vương vẫn rơi trên tờ giấy trong tay: "Ngươi không có lời giải thích nào sao? Ngài ác ma đầy lời dối trá."
"Bệ hạ thân yêu của ta, ngài không thể trách một kỵ sĩ đã làm tròn bổn phận của mình cho ngài như thế này." Ác ma rất bình tĩnh, hắn mỉm cười: "Ta chưa bao giờ lừa dối ngài, ngài thấy đấy, không phải đến tháng giêng thì cái chết đen mới hoàn toàn bùng phát ở Legrand sao?"
"Ngài ác ma, ngươi đúng là bậc thầy ngôn ngữ."
"Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi?"
"Vậy ý của ngươi là chờ đến khi dịch bệnh bùng phát ở Legrand rồi mới giải quyết, phải không?" Quốc vương chuyển chủ đề, bỏ qua câu hỏi về thời gian bùng phát cái chết đen mà đi thẳng vào vấn đề.
"Ừ thì..." Ác ma bị vạch trần nên đành buông tay: "Tại sao ngài lại nhạy bén như thế."
"Ngươi đúng là đại biểu điển hình của địa ngục, ta có nên đưa ra nghi vấn cho tất cả những lời của ngươi không? Ta có nên mời cựu trưởng kỵ sĩ Thánh Điện lại không?" Quốc vương nhẹ nhàng hỏi: "Một kỵ sĩ như ngài xứng đáng là kỵ sĩ địa ngục số một."
"Bệ hạ, đó là vì lợi ích của ngài."
Nụ cười của ác ma đã hơi biến mất.
"Ta e rằng độ đáng tin trong câu nói của ngươi không đáng một xu."
"Nhưng ngài đã trách oan ta rồi." Nụ cười của ác ma tắt dần, hắn đến gần quốc vương: "Không phải ngài đã chuẩn bị phong tỏa hải quan sao? Nhưng chẳng lẽ ngài cho rằng những người vì tư lợi kia —— những con kiến tầm nhìn hạn hẹp kia sẽ cảm kích ngài sao?"
Hắn bật ra một tiếng cười lạnh, trong nụ cười không chút nào che giấu sự mỉa mai.
"Ha, bệ hạ thân yêu của ta, ngài sẵn sàng cứu mạng họ, nhưng ngài thấy đấy, họ sẽ không biết ơn sự vĩ đại của ngài... họ sẽ nói gì đây? Họ sẽ nói ồ! Do tên quân vương ác độc đó, cậu ta đã làm cho chúng ta phá sản, cậu ta đã làm cho chúng ta nghèo đói, cậu ta đã làm cho chúng ta chết đói!"
"Để ta nghĩ xem còn gì nữa, chờ ngài ngăn cản tất cả hàng hải bên ngoài thì sẽ có bao nhiêu thánh nhân —— A ha! Thánh nhân! —— nhảy ra chỉ trích ngài là kẻ máu lạnh!... Ngài giúp họ tránh xa dịch bệnh, nhưng chỉ cần họ không tận mắt chứng kiến những cái chết đó, từ đầu tới cuối vẫn ở trong vòng an toàn ấm áp, họ có thể sẽ không biết ơn ngài đâu."
Giọng của hắn không còn ngả ngớn như ngày xưa mà lại đầy giễu cợt.
Dường như có một loại căm hận nào đó ẩn giấu dưới những lời chế nhạo của hắn.
"Thật hiếm thấy, ngươi đang bất bình dùm?" Quốc vương bắt được nỗi hận ẩn chứa trong lời của ác ma, nhưng cậu không thể hiểu nó từ đâu mà đến: "Điều này không phù hợp với hình tượng thường ngày của ngươi."
"Bệ hạ, có gì không phù hợp chứ?" Ác ma thì thầm, quỳ một gối xuống trước mặt quốc vương: "Nếu ngài muốn, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ngài... Còn ai trung thành với ngài hơn ta?"
Không có lòng nhân từ, không có giới hạn, không có lý do gì...
Ngoài ác ma ra, ai có thể trung thành và dốc sức cho ngài một cách điên cuồng như vậy?
Thứ gì đó chảy xuôi trong không khí, dòng nước ngầm mang theo những bí mật dâng trào mãnh liệt.
Quốc vương và ác ma nhìn nhau, trên khuôn mặt ác ma treo nụ cười giả dối.
"Nói như vậy, ta còn phải khen ngợi nỗi khổ tâm của ngươi?"
Quốc vương nhíu mày, dời ánh mắt đi.
"Nếu như ngài muốn." Nỗi căm hận lạnh lẽo vừa nãy giống như chỉ là ảo giác, giọng nói ác ma lại trở nên nhẹ nhàng, hắn cười dịu dàng: "Ngài thấy đấy, ta đã khổ tâm suy nghĩ cho ngài...Dù sao thì tất cả các quốc gia thù địch với ngài đều đang bị cái chết đen tấn công."
"Mọi người đều đang chết dần chết mòn, nếu để cái chết đen bùng phát ở phía Đông Nam trước vậy không phải có lợi hơn sao?"
Ác ma cố thuyết phục bệ hạ của hắn.
"Chỉ cần bùng phát trước một thời gian, vừa tránh cho Legrand trở nên đặc biệt, vừa khiến cho việc sắp tới ngài định làm trở nên suôn sẻ hơn, không phải tốt hơn sao?"
"Ta định làm gì?"
Quốc vương hỏi lại.
"Không phải ngài muốn lấy lại quyền lực từ đám quý tộc ngu xuẩn đó sao?" Ác ma cười rộ lên, giọng nói chân thành: "Ngài xem, khi cái chết đen mang đi một số người, những tá điền và nông nô bị chủ trang viên thống trị sẽ lớn mạnh hơn, ngài chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì có thể khiến trang viên lâu đời này biến mất khỏi sân khấu của Legrand."
"Trang viên không có vốn liếng thì chúng lấy cái gì để làm cho ngài buồn rầu đây?"
"Ngài thông minh như thế, đương nhiên sẽ không rõ nhân thủ giảm bớt sẽ mang đến chuyển biến chứ? Ngài có thể thúc đẩy sự xuất hiện của chế độ sản xuất mới một cách tự nhiên và dễ dàng như thế nào, cái ý nghĩ của ngài... Nhà máy lớn và pháo hơi nước mà ngài muốn xuất hiện ở Legrand dễ dàng hơn bao nhiêu lần?
"Thương hội cũ ở phía Đông Nam đã hoàn toàn chết, nhưng Thương hội Tự do của ngài có thể xây dựng lại và trở thành thương hội hoàn toàn khống chế bến cảng, tất cả tàu thuyền sẽ chỉ treo cờ của ngài, hướng ý chí của ngài là hướng của con tàu, nếu ngài muốn, ta sẵn sàng giúp ngài mở ra đường hàng hải mới."
"Đến lúc đó, từ nội hải vô vọng đến eo biển Abyss, chỉ có tàu của ngài sẽ dệt thành cạm bẫy."
"Người xem, tất cả những điều này đều là lợi ích của dịch bệnh mang lại, mà ngài chỉ cần làm như không biết gì, để nó bùng phát trên mặt đất vài ngày, sau đó để ta giải quyết nó cho ngài."
"Chẳng lẽ đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao?"
Ác ma là nhà thuyết phục giỏi nhất trên thế giới.
Hắn phác họa ra cái bóng sự nghiệp vĩ đại kia, nhìn trộm khát khao sâu thẳm trong lòng người, lần lượt đặt lên bàn tất cả những lợi ích xao xuyến lòng người.
Quốc vương hiểu rõ một điều.
Liên quan đến sự bùng phát của cái chết đen, những thay đổi sẽ xảy ra do cái chết hàng loạt của dân số, những.... Lợi ích này, ác ma không nói sai, sự thật là vậy.
Ác ma mỉm cười.
"Ta không cần."
Quốc vương cụp mắt chậm rãi nói.
Nụ cười trên mặt ác ma biến mất.
Đôi mắt băng lam của quốc vương nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ác ma buồn rầu thở dài: "Ngài cần gì phải lựa chọn một con đường bêu danh và tốn công mà không có kết quả chứ? Bệ hạ thân yêu của ta."
"Bởi vì, ta không cần."
"Ngài thật là kiêu ngạo, đám người Legrand nên cảm thấy may mắn vì họ có được quân vương như ngài." Ác ma giống như thỏa hiệp rồi đứng lên, hắn hơi xoay người: "Vậy thì... Như ngài mong muốn, cái chết đen sẽ không bùng phát ra ở Legrand."
.........
Tướng quân Skien dẫn theo đội kỵ binh Tường Vi Sắt đầu tiên sắp tới Kossoya.
Anh ta im lặng một cách đáng sợ suốt cả quãng đường, thậm chí còn có hơi thất thần.
Tùy tùng đi theo bên cạnh anh ta, không biết anh ta đang suy nghĩ gì. Khi Kossoya xuất hiện ở trước mặt thì chỉ có thể nhắc nhở anh ta "đến rồi".
Tướng quân Skien ngẩng đầu, nhìn thành phố trước mặt với vẻ phức tạp.
Chỉ có một số người biết được mục đích thực sự của việc điều động quân đội lần này, tướng quân Skien chính là một trong số đó.
Trước khi xuất phát, công tước Buckingham đã gặp anh ta một lần, nói mục đích thực sự của chuyến đi —— anh ta phải hỗ trợ phong tỏa thành phố, tất cả những người cản trở phong tỏa hải vực, dù cho có thân phận gì, nguyên nhân gì đều phải thống nhất xử tử.
"Ta biết, trong lòng cậu chính nghĩa là trên hết."
Trong cơn gió lạnh giữa mùa đông, công tước Buckingham ngồi đối diện với anh ta.
Anh ta kính trọng ông lão đã nhiều năm bảo vệ Legrand, thế là giữ im lặng.
"Phong tỏa cảng biển, giết tất cả những người chống đối mà trong đó sẽ có nhiều người vô tội. Họ không bao giờ trộm cắp, họ không bao giờ giết người và cướp của, họ tuân thủ luật pháp, họ chỉ muốn giữ hàng hóa của mình không bị hư hỏng vô ích trên tàu, vì để vợ con của mình không chết đói."
Công tước Buckingham nhẹ nhàng nói, giọng ông trầm xuống.
Tướng quân Skien không trả lời.
"Ta đã từng nói với bệ hạ, cậu là người quá lý tưởng." Công tước Buckingham thở dài: "Cậu nghĩ kỵ sĩ là để bảo vệ chứ không phải để tàn sát, vì công lý chứ không phải vì gây tội, phải không?"
"Nếu một người mặc áo giáp và cầm kiếm không bảo vệ kẻ yếu, thì anh ta có tư cách gì để được gọi là kỵ sĩ?" Tướng quân Skien cuối cùng cũng lên tiếng: "Chẳng phải đó là lời thề mà chúng ta đã thề phải tuân thủ khi được phong làm kỵ sĩ sao?"
"Bệ hạ đánh giá cậu rất đúng."
Công tước Buckingham nhàn nhạt cười.
"Cậu nghĩ sao về anh William của ta?"
Tướng quân Skien trịnh trọng trả lời: "Ông ấy là anh hùng của Legrand, một quân vương có triển vọng và vĩ đại."
Theo quan điểm của anh ta, William III là người đã thống nhất ba mươi sáu bang và chấm dứt tình trạng hỗn loạn.
"Anh hùng? Có triển vọng? Vĩ đại?" Công tước Buckingham đọc lại: "Có triển vọng thì không sai, nhưng anh hùng? Vĩ đại? Đây không phải là từ có thể dùng để miêu tả một quân vương."
Tướng quân Skien khó hiểu nhìn công tước Buckingham, với quan hệ giữa công tước Buckingham và William III, ông không thể khinh thường anh trai mình được.
"Cậu có biết về trận Cassin không?" Công tước không giải thích mà hỏi ngược lại.
"Biết."
Tướng quân Skien trả lời.
Đó là một trận chiến xảy ra vào năm thứ ba sau khi William III lên ngôi, tất cả những người kính ngưỡng William III đều khắc ghi trong lòng.
"Lần đó ta đã theo anh ấy xuất chiến." Suy nghĩ của công tước giống như quay lại rất lâu trước đây: "Kẻ thù của chúng ta là liên minh phương Bắc được Blaise ủng hộ, trận chiến quan trọng nhất diễn ra ở Cassian, quân đội của chúng ta chỉ có bảy ngàn, mà kẻ thù có tới mười lăm ngàn."
Người Legrand đều biết về trận chiến đó, William III và công tước Buckingham lấy yếu thắng mạnh, kế hoạch xâm lược của Blaise với sự trợ giúp của quân phản loạn đã bị đập tan.
Khi tin chiến thắng truyền về Merz, mọi người mừng rỡ như điên, tràn ra đường hô vang: "Trời cao phù hộ Legrand" "Trời cao hãy phù hộ cho quân vương".
Các nhà thơ cung đình đã viết với giọng văn ngưỡng mộ "Trong lịch sử của Legrand chưa bao giờ có một quốc vương nào có thể ngăn cơn sóng dữ, giành được thắng lợi quan trọng trong cục diện nguy cấp như thế, người đã bảo vệ tự do của Legrand, từ nay về sau để cho tất cả người dân của Legrand không đến mức trở thành đồ mất nước. Khi người trở về cùng vinh quang và chiến thắng vĩ đại, đất nước này chỉ cúi đầu trước người."
"Chẳng lẽ điều này không đủ vĩ đại để được gọi là anh hùng sao?"
Tướng quân Skien khó hiểu hỏi lại.
"Người ta chỉ nhớ đến vinh quang." Công tước Buckingham thản nhiên nói: "Sau trận chiến, chúng ta còn lại không tới hai ngàn người, mà tù binh và thương binh của địch cộng lại cũng có hơn hai hai ngàn người. Cậu có biết anh ấy đã ra lệnh gì không?"
"Cái gì?"
Đột nhiên tướng quân Skien căng thẳng.
"Anh ấy ra lệnh —— giết tất cả tù binh."
Công tước Buckingham chậm rãi nói.
Tướng quân Skien kinh ngạc nhìn ông.
Giết tất cả tù binh đầu hàng và thương binh không thể cử động... Đây là mệnh lệnh chỉ có thể dùng từ "tàn nhẫn vô tình" để hình dung. Tinh thần kỵ sĩ và đạo đức nhân văn cơ bản đã bị nó chà đạp hoàn toàn.
Công tước Buckingham hơi nhắm mắt lại.
Dường như ông lại nhớ tới rất lâu trước đây, khi đó ông vẫn còn trẻ, đi theo vương huynh bôn ba trên chiến trường. Ông nhìn William tự tay cầm trường cung, kéo dây cung ra rồi bắn chết người bị thương đầu tiên đang rên rỉ trong bùn lầy —— vương huynh của hắn, kỵ sĩ kiêu ngạo như vậy đã dần đầu vi phạm nguyên tắc "không ức hiếp kẻ yếu".
Vì thế tất cả mọi người lặng thinh nhặt vũ khí của mình lên, vung dao mổ về phía kẻ địch đã buông bỏ vũ khí.
"Giết tù binh, giết thương binh."
Công tước Buckingham đột ngột mở to mắt, giọng nói trầm và mạnh mẽ.
"Đúng vậy, đó là lạnh lùng, tàn nhẫn, làm trái chính nghĩa."
Cả người tướng quân Skien lạnh lẽo ngồi ở nơi đó, cảm thấy hình tượng anh hùng mà mình ngưỡng mộ trong lòng đang dần sụp đổ.
"Nhưng chúng ta phải làm sao bây giờ? Quân đội Legrand chỉ còn hai ngàn người và lương thực của chúng ta còn chưa đến một ngày, chúng ta có thể mang họ đi không? Chúng ta có thể đảm bảo rằng họ sẽ không nổi loạn nữa không?"
"Sau lưng chúng ta chính là vương thành Legrand, bên cạnh chúng ta là vô số chiến hữu đã chết, chúng ta có thể vì một chút chính nghĩa mà mạo hiểm thua trận mất nước sao?"
Công tước Buckingham hỏi tướng quân Skien một cách dữ dội.
Tướng quân Skien bàng hoàng không nói gì.
"Bệ hạ là người ra lệnh phong tỏa hải quan, vì ngài là quốc vương của Legrand. Người đời sau chỉ nhớ rõ một năm này, quân vương tàn ác đã ra lệnh gì, nhưng sẽ không nhớ rõ ai chấp hành mệnh lệnh. Tiếng xấu cũng được, chỉ trích cũng không sao vì chỉ rơi trên người ngài thôi."
Công tước Buckingham sâu sắc nhìn tướng quân Skien.
"Nếu người làm quốc vương đề cao chính nghĩa thì ai sẽ gánh tội nghiệt cho những người đã hy sinh vô tội kia?"
Công tước Buckingham đứng lên, vỗ nhẹ vào vai của anh ta: "Cậu là tướng quân đầu tiên mà bệ hạ chọn ra, đừng để ngài thất vọng."
"Bệ hạ có hiểu mệnh lệnh của ngài nghĩa là gì không?"
Tướng quân Skien nhỏ giọng hỏi.
"Ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai."
Công tước Buckingham quay người, đi vào cơn bão tuyết.
—— ai cũng có thể mong được cứu rỗi, ai cũng có thể hy vọng được bước vào thiên đường an nghỉ, duy chỉ có quốc vương thì không thể.
Áo choàng của quốc vương định sẵn đã nhuộm đỏ bằng máu... Máu của người vô tội, má của kẻ thù và máu của chính mình.
"Skien? Skien?" Tùy tùng gọi hai tiếng: "Chúng ta đến rồi."
Tướng quân Skien đột nhiên bừng tỉnh.
Anh ta siết chặt dây cương.
"Đi."
Anh ta thi hành mệnh lệnh của quốc vương.
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Từ "Biên niên sử Pisa", một ghi chép có thật về đại dịch lần thứ hai của cái chết đen.