Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi - Trang 4
Chương 53: Chương 53
Cả một ngày, Kiều Tịch và mẹ Kiều cùng bà cụ xem vài vở kịch.
Bà cụ cảm thấy rất thỏa mãn.
Mấy người đi khách sạn cạnh lầu kịch ăn cơm, mẹ Kiều gọi là rượu gạo ngọt được ủ ra, lúc bà cụ còn trẻ có tửu lượng rất tốt, bây giờ già rồi vẫn sẽ mê rượu.
Hôm nay là ngày vui của bà cụ, mẹ Kiều liền để cho bà uống thêm mấy chén.
“Tiểu Tịch, con không thể uống rượu.” Mẹ Kiều cố ý nhắc nhở con gái.
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô sẽ không uống đâu.
Mà một khác bên, Triệu Vũ Tích ngồi cạnh Hoắc Vũ, cô ta không chỉ tự uống mà còn rót rượu giúp Hoắc Vũ, sống lại, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta cách anh ấy gần như vậy.
Dù sao cũng là người đàn ông mà đời trước mình thích đầy điên cuồng, Triệu Vũ Tích không khỏi đỏ mặt.
Kiều Tịch thất thần, cô vẫn luôn chú ý tới điện thoại, thấy điện thoại rung lên, ánh mắt cô mới sáng lên.
“Con đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Kiều Tịch đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cô bước nhanh đi ra bên ngoài, ánh mắt của Hoắc Vũ vẫn luôn dõi theo bóng dáng của cô, cho đến khi không nhìn thấy nữa anh ấy mới thu lại ánh mắt.
Triệu Vũ Tích nhìn ở trong mắt, trong lòng đầy khó chịu.
Đời trước cô ta đã biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ là Kiều Tịch, trong lòng cô ta cũng sẽ đau khổ, nhưng ít ra lúc ấy Kiều Tịch đã chết.
Mà bây giờ, Kiều Tịch vẫn sống rất tốt, trong mắt Hoắc Vũ đều là đối phương.
Triệu Vũ Tích cắn môi, ấm ức nhìn Hoắc Vũ, cô ta không ngừng rót rượu cho đối phương.
Đóng lại cửa phòng riếng, ánh đèn ngoài hành lang sáng trưng.
Kiều Tịch cầm điện thoại, sốt ruột hỏi Ôn Tình ở đầu điện thoại bên kia, “Chị Tình, chị đến Lục gia nhìn chưa? Sao Lục Hoặc còn chưa liên hệ với em?”
Ôn Tình mở miệng: “Tiểu Tịch, chị nghe được một tin tức xấu.”
Ánh mắt Kiều Tịch trống rỗng nhìn hành lang, nắm chặt điện thoại trong vô thức: “Chị nói đi.”
“Tiểu Tịch, sau khi chị trở về, phát hiện đồ của cậu Hoặc đều không còn nữa, chỉ có Tức Hỏa trốn dưới ngăn tủ, nó bây giờ đang ở chỗ của chị.” Ôn Tình tiếp tục nói: “Chị tìm hiểu được từ những người giúp việc khác, cậu Hoặc bị đưa đi vào buổi tuối hôm trước.”
Đồng tử Kiều Tịch nhanh chóng co rút lại, “Lục Hoặc bị đưa đi?”
“Có lẽ vậy, đêm đó có người thấy cậu Hoặc bị đè trên mặt đất, đưa lên xe.” Ôn Tình phản ứng lại, hẳn là quản gia Lục cố ý tách cô ấy ra.
“Tiểu Tịch, thật xin lỗi, có một việc lúc trước quên nói với em.” Ôn Tình xin lỗi: “Lần trước lúc em rời đi, Lục Vinh Diệu đúng lúc xuất hiện, chị không biết lúc ấy cậu ta có thấy em hay không, bây giờ xem ra, khả năng cậu ta phát hiện rồi.”
Ánh mắt Kiều Tịch tối lại, hẳn là chuyện của cô và Lục Hoặc bị phát hiện, ông cụ Lục cường ép đưa Lục Hoặc đi.
“Chị Tình, em biết rồi, cảm ơn chị.”
Cúp điện thoại, Kiều Tịch trở về phòng ăn, cô nói với mẹ Kiều: “Mẹ, con có chút việc, bây giờ phải đi về thành phố B.”
“Bây giờ?” Vẻ mặt mẹ Kiều đầy kinh ngạc, “Chuyện gì gấp như vậy, khiến con phải đi về bây giờ.”
Bà ngoại cũng dừng đũa, nhìn về phía Kiều Tịch, “Làm sao vậy?”
“Bạn con xảy ra chút chuyện, con phải đi về tìm anh ấy.”
“Bây giờ đã trễ thế này, không thể ngày mai đi về à? Người nào mà quan trọng như vậy?” Mẹ Kiều lo lắng nhìn con gái.
“Anh ấy rất quan trọng với con, thời gian gấp gáp, mẹ yên tâm, về đến nơi con sẽ gọi điện thoại báo bình an.”
Kiều Tịch vội vàng rời đi, Hoắc Vũ lập tức đứng lên, “Cháu đi xem Tiểu Tịch có cần giúp đỡ gì không.”
Nói rồi, anh ấy đuổi theo.
Nơi hành lang, Hoắc Vũ đuổi theo Kiều Tịch, “Sao em đột nhiên phải về thành phố B? Có khó khăn gì, anh có thể giúp đỡ.”
Tài xế đã đợi ở bên ngoài, Kiều Tịch trực tiếp từ chối: “Không cần, em có thể xử lý được.”
Mắt Hoắc Vũ ngưng đọng, nhìn Kiều Tịch thật sâu, “Có phải bởi vì Lục Hoặc không?”
“Cái này không liên quan đến anh.” Kiều Tịch vòng qua anh ấy, bước nhanh rời đi.
Vốn dĩ Hoắc Vũ cho rằng, Kiều Tịch đối với tên Lục Hoặc kia chỉ là ham thích cảm giác mới mẻ nhất thời, mà bây giờ, cô bỏ lại bà ngoại đang đến ngày sinh nhật, bỏ lại tất cả bọn họ, cũng phải chạy về phía Lục Hoặc.
Anh ấy không dám nghĩ sâu đây là vì cái gì.
Lúc trở lại thành phố B đã là rạng sáng.
Bầu trời sáng lên, Kiều Tịch đi đến cửa sau của Lục gia một chuyến, quả nhiên, nơi đó đã bị khóa lại chặt chẽ, lại còn có người canh cửa.
Cô đi đến cửa chính, muốn đi gặp ông cụ Lục.
Quản gia Lục đưa cô đi vào.
Ông cụ mới dậy không lâu, vẻ mặt của ông đầy bình tĩnh, giữa mày là dấu vết của con người đã trải qua sương gió, ánh mắt sắc bén của ông nhìn về phía Kiều Tịch.
“Ông Lục, chào buổi sáng.” Trên mặt Kiều Tịch mang theo ý cười nhạt, cô lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả đôi mắt cũng rất đẹp, cười rộ lên cũng rất động lòng người, thoạt nhìn rất vô hại.
“Cô muốn gặp tôi, có chuyện gì?” Ông cụ Lục bưng lên tách trà mới pha xong, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó uống một ngụm.
“Tôi muốn gặp Lục Hoặc.” Kiều Tịch trực tiếp cho thấy ý đồ đến.
Ông cụ Lục nặng nề buông tách trà, ánh mắt sắc bén của ông quét về phía Kiều Tịch, “Tôi cho rằng, sự dạy dỗ của Kiều gia sẽ rất tốt, lại không ngờ được sẽ dạy ra người như cô, lén lút tự tiện xông vào nhà người khác.”
“Thật xin lỗi, tự tiện ra vào Lục gia là cháu sai.” Kiều Tịch nhận lỗi rất nhanh, “Nhưng mà, xin cho cháu gặp Lục Hoặc.”
“Nó không ở Lục gia.” Ông cụ Lục cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của Kiều Tịch, “Sau này, hai đứa không cần gặp mặt nữa.”
“Là ý của Lục Hoặc hay là ý của ông?” Kiều Tịch hỏi.
Ánh mắt tinh nhuệ của ông cụ Lục nhìn về phía Kiều Tịch, khuôn mặt ông nghiêm nghị, mang theo sự uy nghiêm, “Điều này không quan trọng, hai đứa không thích hợp.”
Nhận thấy được sự đe dọa của đối phương, Kiều Tịch đón nhận lấy ánh mắt sắc bén của ông cụ, “Thích hợp hay không là chuyện giữa cháu và Lục Hoặc, không phải người khác nói không thích hợp thì không thích hợp.”
Ông cụ Lục nói trúng tim đen, “Lời này, chỉ sợ cô cần về nói với cha mẹ mình.”
Hô hấp Kiều Tịch cứng lại, cô quả thật chưa từng đề cập chuyện mình và Lục Hoặc ở bên nhau trước mặt cha mẹ, đó là vì cô muốn chữa khỏi chân của Lục Hoặc rồi mới nói.
“Cháu sẽ nói với họ chuyện cháu thích Lục Hoặc.” Kiều Tịch nói.
Ông cụ Lục cũng không hề lay động, “Tôi mặc kệ chuyện của Kiều gia mấy người, cô và Lục Hoặc không thích hợp.”
Kiều Tịch tức cười: “Ông Lục, yêu đương là chuyện của hai người, thích hợp hay không là do chính chúng cháu quyết định.”
“Kiều gia dạy cô như vậy à? Ngây thơ, ngu xuẩn, lại lỗ mãng? Hôn nhân hào môn, trước nay đều không phải chuyện của hai con người, căn bản không phải do mình tự định đoạt, Lục Hoặc là con cháu của Lục gia, nó đến với ai là Lục gia quyết định, mà không phải tự nó có thể quyết định.”
Ánh mắt Kiều Tịch tối lại.
Ông cụ Lục thở dài, thay đổi giọng điệu: “Từ nhỏ Lục Hoặc đã không có được sự yêu thương nào, cô đột nhiên xuất hiện, khiến nó tìm được cọng rơm cứu mạng, nếu cô vứt bỏ nó, nó tuyệt đối sẽ rơi vào vực sâu, nếu như vậy, thà rằng hai đứa không ở bên nhau.”
“Cháu đừng nói những lời như cháu thích nó, cháu là thiên kim của Kiều gia, có bao nhiêu đối tượng ưu tú để cháu tùy ý chọn lựa, cha mẹ cháu tuyệt đối không sẽ đồng ý để cháu và Lục Hoặc đến với nhau.
Đừng vì sự hứng thú nhất thời mà huỷ hoại Lục Hoặc, cháu trở về làm đại tiểu thư được nuông chiều, Lục Hoặc cũng sẽ có cuộc sống của chính nó.”
Kiều Tịch cười trào phúng, cô không hề bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của ông cụ Lục, cũng không bị đối phương nắm mũi dắt đi, “Người huỷ hoại anh ấy không phải cháu, mà là ông.
Ông vẫn luôn nhốt Lục Hoặc lại là tốt với anh ấy? Ông dùng danh nghĩa tốt đẹp là bảo vệ anh ấy, thực tế đang tra tấn tổn thương anh ấy.”
Lục Hoặc bởi vì cơ thể tàn tật và đuôi cá của mình mà tự ti, thỏa hiệp để bị nuôi nhốt.
Trong đó cũng không thiếu sự chèn ép trên tâm hồn và tinh thần của ông cụ Lục đối với anh, khiến anh cảm thấy mình là quái vật, nên sống trong bóng đêm, sẽ không có ai thích quái vật, chỉ cần bị người khác phát hiện anh là quái vật thì sẽ phải chịu sự kỳ thị, chán ghét và phỉ nhổ.
“Cô……” Gương mặt ông cụ Lục rất tức giận, “Con cháu mà Kiều gia dạy ra đúng là miệng lưỡi sắc bén.”
Kiều Tịch không để ý tới sự châm chọc trong giọng nói của ông, cô không tranh luận nữa: “Hôm nay cháu tới là muốn gặp Lục Hoặc, ông không thể nhốt anh ấy.”
“Lục Hoặc là cháu của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương nó, cơ thể nó không tốt, cần nghỉ ngơi.” Ông cụ Lục gọi quản gia Lục vào, “Cháu không cần nhiều lời nữa, tiễn khách.”
“Kiều tiểu thư, mời.”
Con ngươi đen nhánh của Kiều Tịch lạnh lẽo, cô biết, ông cụ Lục sẽ không để cô gặp Lục Hoặc.
Sau khi rời khỏi Lục gia, Kiều Tịch đi tìm Ôn Tình.
“Tiểu Tịch, em gặp được Lục Hoặc chưa?” Sau khi Ôn Tình biết Lục Hoặc bị đưa đi, chính cô ấy đã bị Lục gia hoài nghi thì sáng nay đã từ chức.
“Chưa, ông cụ Lục không cho em gặp anh ấy.”
Ôn Tình biết tình cảm giữa hai đứa trẻ Kiều Tịch và Lục Hoặc tốt bao nhiêu, điều kiện Kiều Tịch tốt như vậy, cô ấy không hiểu vì sao Lục gia sẽ phản đối hai người ở bên nhau, “Tức Hỏa ở bên trong, cũng không biết có phải vì chủ nhân không ở bên cạnh hay không, nó không ăn uống không tốt lắm.”
Ôn Tình ôm Tức Hỏa ra giao cho Kiều Tịch, “Lúc chị tìm đượcc nó thì nó đang trốn dưới ngăn tủ, chắc là bị hoảng sợ.”
Kiều Tịch nhận lấy Tức Hỏa, “Chị Tình, cảm ơn chị đã chăm sóc nó.”
Sau khi trở lại trên xe, Kiều Tịch gọi điện thoại, “Trong khoảng thời gian này giúp tôi theo dõi điều tra hành tung tất cả mọi người của Lục gia, tôi phải biết được mỗi ngày bọn họ đi qua nơi nào.”
Đầu kia điện thoại lập tức đồng ý.
Kiều Tịch ôm Tức Hỏa, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô, cái đầu mềm như tuyết còn cọ vào tay cô, hiếm khi nó ngoan như vậy.
Kiều Tịch sờ đầu của nó, ánh mắt bình tĩnh, “Không sao, chị sẽ tìm được anh ấy.”
Sau khi trở về từ thành phố J.
Triệu Vũ Tích phát hiện thế mà Kiều Tịch lại nuôi một con thỏ, con thỏ kia còn thường xuyên chạy tới trước phòng cô ta đi tiểu, giống như đánh dấu địa bàn của mình rồi, cô ta tức giận muốn nấu con thỏ kia thành món thịt kho tàu.
Có điều, quan trọng là, cô ta thấy Kiều Tịch lại tái phát bệnh.
Khuôn mặt nhỏ Kiều Tịch không còn giọt máu, ốm yếu tái nhợt, ngay cả màu môi cũng trắng bệch, cả người giống như đóa hoa đẹp đẽ mất hết sức sống, đang dần dần khô héo.
Triệu Vũ Tích nỗ lực kiềm chế sự vui sướng trên mặt, cô ta biết, Kiều Tịch sắp chết rồi, tuy rằng không giống với thời gian của đời trước, nhưng Kiều Tịch vẫn phải chết.
Thời tiết buổi chiều rất tốt.
Trong phòng, cô gái ngồi trước giá vẽ, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô, làn da trắng tuyết của cô như muốn tan chảy dưới ánh nắng.
“Chủ nhân, cô còn thời gian hai tháng, nhất định sẽ không chết.” Giọng nói ngây thơ của Bạo Phú đầy đau lòng.
“Tôi biết.”
Vẻ mặt Kiều Tịch rất bình tĩnh, cô chậm rãi vẽ cảnh trong bức tranh.
Lúc này, cửa phòng mở ra, mẹ Kiều đi đến.
“Tiểu Tịch.” Bà đi đến bên cạnh con gái.
Mẹ Kiều nhìn thấy con gái vẽ một bờ biển rộng màu xanh, trong biển loáng thoáng nhìn thấy được một đuôi cá màu vàng.
Mấy ngày nay con gái đã tái phát bệnh hai lần, cộng thêm lần ở thành phố J đã là ba lần, bà không thể không lo lắng.
Nhìn thân hình gầy gò ốm yếu của con gái, mẹ Kiều đầy đau lòng, “Hoắc Vũ tới, cậu ấy chờ dưới tầng, muốn gặp con.”
Mấy ngày nay, ngày nào Hoắc Vũ cũng chạy tới Kiều gia, mỗi lần đều mang theo các loại đồ bổ, anh ấy rất lo lắng cho sức khỏe của Kiều Tịch.
Mẹ Kiều nhìn sự nhiệt tình của anh ấy ở trong mắt, sự hài lòng đối với Hoắc Vũ lại tăng thêm vài phần.
“Mẹ, con không muốn gặp anh ấy, mẹ bảo anh ấy về đi.” Kiều Tịch vẽ từng nét phác họa, đuôi cá màu vàng lấp lánh rực rỡ trong biển.
Mẹ Kiều thở dài, từ khi Hoắc Vũ đi nước ngoài về, con gái rất lạnh nhạt với cậu ấy, hoàn toàn không nhiệt tình dính lấy Hoắc Vũ như trước kia, hai người cũng xa lạ hơn, mà Hoắc Vũ vẫn kiên trì, hiển nhiên vẫn rất thích cô.
Mẹ Kiều không miễn cưỡng, “Được, mẹ đi xuống nói với cậu ấy, con nghỉ ngơi cho tốt, đừng vẽ lâu, vẽ tranh hao tổn tinh thần.”
“Vâng, con biết rồi.”
Mẹ Kiều rời đi, bà đóng cửa phòng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Trên giấy vẽ, ngòi bút dần dần vẽ ra một khuôn mặt của thiếu niên.
Một hồi lâu, điện thoại của Kiều Tịch đột nhiên vang lên.
“Tiểu thư, lúc nãy chúng tôi đi theo Lục Vinh Diệu, nhưng bị cắt đuôi.”
Bút vẽ trong tay Kiều Tịch dừng lại, trên đầu thiếu niên nhiều thêm một nét, “Nơi bị cắt đuôi là ở đâu?”
Người ở đầu bên kia điện thoại báo cáo một địa điểm cho Kiều Tịch.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch vẽ tiếp trên nét vẽ lúc nãy vẽ nhiều ra, chớp mắt, trên đầu thiếu niên hiện ra một lá mầm non màu xanh lục.
Cô vừa lòng buông bút, thay quần áo, đi ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào trên giá vẽ, trong bức tranh, trên biển rộng màu xanh có thiếu niên tuyệt sắc mọc ra đuôi cá màu vàng, cơ thể thấp thoáng trong nước biển xanh.
Trong căn nhà hẻo lánh.
Nữ giúp việc trẻ bưng khay đi vào phòng ngủ chính ở tầng một, “Thiếu gia, cậu nên uống thuốc.”
Mấy ngày nay bệnh của Lục Hoặc còn chưa khỏi hẳn, lặp đi lặp lại, anh không nghỉ ngơi cho tốt, chạy trốn rất nhiều lần nhưng bị vệ sĩ áp giải trở về.
Thiếu niên rất thông minh, đáng tiếc hai chân anh không thể đi, căn bản rất khó chạy thoát.
Nữ giúp việc nghe nói, ngày hôm qua khi Lục Hoặc chạy trốn, anh vứt xe lăn, trốn dưới cống nước ven đường ở trong thôn.
Lúc vệ sĩ tìm được anh, trên áo sơmi trắng của anh dính đầy nước bùn và nước thối.
Cũng không biết vì sao anh muốn tìm mọi cách để chạy trốn.
Nữ giúp việc đặt thuốc lên trên mặt bàn, “Thiếu gia, thuốc vừa nấu xong, còn có chút nóng.” Cô ấy nhắc nhở.
Thiếu niên ngồi trước cửa kính sát đất, yên tĩnh nhìn bên ngoài ban công, không lên tiếng.
Cơ thể thiếu niên thon chắc, vòng eo rắn rỏi, anh ngồi thẳng tắp, càng khiến bóng dáng của anh thêm cô đơn lạnh lùng.
Nữ giúp việc trẻ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, giây tiếp theo, cô ấy bị thiếu niên gọi lại.
“Đưa điện thoại của cô cho tôi mượn.” Có thể là vì rất nhiều ngày không nói nên giọng nói trầm thấp của thiếu niên có vẻ rất khàn.
Nữ giúp việc xin lỗi: “Thật xin lỗi, trên người tôi không có điện thoại, không có bất cứ công cụ liên lạc nào, ngày đầu tiên đến đây làm việc, điện thoại của tôi đã bị tịch thu.”
Ánh mắt Lục Hoặc tối lại.
Lúc này, Lục Vinh Diệu ngoài cửa đưa bác sĩ đi vào.
Vẻ mặt anh ta rất khó chịu, “Lục Hoặc, rốt cuộc anh có phải muốn chết hay không, chân không thể đi mà anh còn muốn chạy trốn?”
Lục Vinh Diệu bảo bác sĩ nhanh chóng khám cho Lục Hoặc.
“Nghe nói anh trốn dưới cống nước? Anh cũng không sợ bẩn sợ thối à, cũng đúng, người tàn phế giống anh, đúng là khá thích hợp với hoàn cảnh như vậy.” Lục Vinh Diệu đứng rất xa, giống như chán ghét mùi thối của cống ngầm trên người Lục Hoặc.
Giọng điệu anh ta rất không kiên nhẫn, bệnh của Lục Hoặc không khỏe lại thì ông cụ không yên tâm, sai anh ta đưa bác sĩ tới khám cho Lục Hoặc, một lần hai lần còn được, rất nhiều lần như vậy khiến Lục Vinh Diệu rất phiền.
Lục Hoặc không thèm để ý anh ta.
Lục Vinh Diệu khó chịu, anh ta lấy điện thoại ra, đi đến trước mặt Lục Hoặc, anh ta mở ra tin tức trên mạng kia, “Anh ở đây đòi chết đòi sống có ích gì? Còn ảo tưởng Kiều đại tiểu thư kia nhớ tới anh? Xem đi, gần đây Hoắc Vũ kia của Hoắc gia suốt ngày ra vào Kiều gia, có người truyền ra thông tin hai người họ sắp đính hôn.”
“Nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã? Đại tiểu thư Kiều gia kia cũng chỉ chơi đùa với anh thôi, chỉ có tên tàn phế như anh coi là thật, còn suốt ngày muốn chạy trốn đi ra ngoài tìm cô ta, đừng làm Lục gia chúng ta mất mặt.”
Lục Vinh Diệu cười nhạo, “Anh cũng không động não đi, ai sẽ thật sự thích một tên tàn phế? Đặc biệt là gia cảnh của Kiều gia và Lục gia chúng ta ngang nhau, cũng chỉ có anh mới tin tưởng đối phương sẽ vứt bỏ thanh mai trúc mã ưu tú không cần, mà sẽ thích anh.”
Môi Lục Hoặc rất khô, không còn giọt máu, đôi mắt anh rất đen, đáy mắt tối đen như mực không thể hòa tan được, anh mang theo sự bướng bỉnh, “Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Trừ khi Kiều Tịch ở ngay trước mặt anh, nói với anh rằng không cần anh, nếu không, những người khác nói, một câu anh cũng không tin.
Lục Vinh Diệu cất điện thoại, đôi tay anh ta cắm túi quần, vẻ mặt ngầu lòi, cười nhạo ra tiếng: “Còn không phải thấy anh ngu, lừa mình dối người, tôi mới thức tỉnh anh à.”
Lục Hoặc nhìn về phía Lục Vinh Diệu, đáy mắt đen nhánh của anh mang theo sự dã tính, “Cậu càng giống người đàn bà điêu ngoa.”
Lục Vinh Diệu không nghĩ tới, Lục Hoặc còn dám mạnh miệng.
Anh ta tức giận muốn ra tay, nhưng mà Lục Hoặc xoay người, hoàn toàn ngó lơ anh ta.
Lục Vinh Diệu tức giận thúc giục bác sĩ, “Ông còn chưa khám xong à? Một kẻ tàn phế, khỏi quản anh ta có chết hay không, nói không chừng chết rồi, đối với anh ta mà nói là sự giải thoát.”
Bác sĩ không dám đắc tội Lục Vinh Diệu, ông ấy vội dặn dò Lục Hoặc phải chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đúng hạn, đừng để dầm mưa bị cảm lạnh nữa.
Lục Vinh Diệu tức giận đi ra khỏi phòng của Lục Hoặc, anh ta dặn dò hai vệ sĩ: “Nhìn chằm chằm anh ta cho tôi, không được để anh ta bước ra khỏi phòng này một bước, bò ra ngoài cũng không được.
Nếu anh ta chạy thoát, các người biết hậu quả.”
Nói rồi, anh ta xoay người, một chân dẫm phải con mèo không biết từ nơi nào chạy ra, suýt nữa thì té ngã.
Lục Vinh Diệu ổn định lại cơ thể, anh ta giận dữ: “Sao nơi này lại có mèo!”
Anh ta duỗi chân, muốn đá văng ra con mèo kia ra, nhưng mà chú mèo lập tức tránh ra, anh ta đá trật, lại suýt té ngã.
“Đại thiếu gia.” Vệ sĩ vội duỗi tay dìu anh ta.
Lục Vinh Diệu tức giận đỏ mắt, mặt mày đầy hung ác, “Ai nuôi mèo? Đuổi ra ngoài cho tôi.”
“Đây là mèo của gia đình lân cận, mấy ngày gần đây đều sẽ có những chú mèo khác nhau chui vào nhà.”
Một trong hai vệ sĩ nói: “Đuổi chúng nó đi, ngày hôm sau chúng nó lại đến tiếp, thậm chí phải có gia đình tới nhận thì mèo mới đi.
Nếu chúng tôi đuổi đi, chớp mắt tụi nó lại chui vào nhà.”
Lục Vinh Diệu cảm thấy đen đủi, “Được rồi, mấy người xem kỹ Lục Hoặc.”
Dặn dò xong, anh ta nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không muốn ở lại chỗ này.
Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường.
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của cô gái trong xe.
“Chúng ta bị cắt đuôi xe của Lục Vinh Diệu ở gần đây à?” Kiều Tịch mở miệng.
“Tiểu thư, lúc xế chiều, đối phương hình như phát hiện người của chúng tôi, cố ý đưa chúng tôi đi đường vòng, sau đó cắt đuôi chúng tôi.”
Kiều Tịch im lặng trong chốc lát, cô mở miệng nói: “Đi xung quang đây đi, xem có manh mối gì hay không.”
“Vâng, tiểu thư.”
Chiếc xe màu đen khiêm tốn lái vào khu nhà ở gần đó.
Phía trước, một bé trai đang khóc lóc, cô gái trẻ bên cạnh đang dỗ cậu bé.
Ánh mắt Kiều Tịch dừng trên mu bàn tay của đối phương, cô gái trẻ có năng lượng xanh.
“Đừng khóc, chị đi tìm Bánh Tuyết cùng em.” Cô gái trẻ lau nước mắt cho cậu bé, “Nó bị lạc khi nào?”
Cậu bé nức nở, cậu dùng sức chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống từ hốc mắt, rất đáng thương, “Em không biết, em xem phim hoạt hình xong thì Bánh Tuyết không thấy nữa.”
Cô gái trẻ xoa đầu cậu bé, “Mèo của chị Tống ngày hôm qua cũng đi lạc, sau đó tìm được ở nhà của người khác, khả năng Bánh Tuyết cũng ở đó, đừng khóc, chị đưa em đi tìm mèo về.”
Xe chậm rãi đi qua bên cạnh hai người, Kiều Tịch nghe được cô gái trẻ ở bên ngoài cửa sổ xe cảm thán, “Sao gần đây mèo đều chạy về căn nhà kia thế nhở?”
Một hồi lâu, Kiều Tịch mở miệng: “Chú Trần, dừng xe.”
Xe đột nhiên dừng lại.
Cậu bé và cô gái trẻ thấy cửa xe phía trước đột nhiên được mở ra.
Bọn họ thấy một cô gái quá xinh đẹp đi xuống từ trên xe, đối phương mặc một chiếc váy màu trắng ngà, dưới ánh mặt trời, cô gái đẹp đến quá mức.
Cô đi về phía bọn họ.
“Lúc nãy cô nói mèo đều chạy về phía căn nhà kia, là nơi nào thế?”
Giọng nói đối phương rất êm tai, cậu bé quên cả khóc, cậu ngơ ngác mà nhìn chị gái rất xinh đẹp ở trước mặt.
Cô gái trẻ phục hồi tinh thần lại, cô ấy nói: “Tôi không biết chỉ đường như nào, cách nơi này hơi xa.”
Kiều Tịch mở miệng: “Không sao, cô có thể đưa tôi qua đó.”
Đối phương không phải đang hỏi cô ấy có thể đưa hay không, mà trực tiếp bảo cô ấy dẫn đường, đối diện với đôi mắt to xinh đẹp của đối phương, cô gái trẻ cảm thấy mình không từ chối được, “Được, tôi đưa cô qua đó.
Mèo của cô cũng đi lạc à?”
Cuối cùng đôi mắt đen nhánh của Kiều Tịch cũng hiện lên chút ý cười, “Không phải, cá vàng nhỏ của tôi đi lạc.”