Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi - Trang 4
Chương 52: Chương 52
Sắc trời tối đen, mưa càng ngày càng lớn.
Xe của Lục gia chạy nhanh trên đường, cũng không biết qua bao lâu, xe xuyên qua rất nhiều hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa của một căn nhà hẻo lánh.
“Hoặc thiếu gia, tới rồi, mời xuống xe.” Vệ sĩ mở cửa xe, bật ô che mưa, một người bảo vệ khác đẩy xe lăn mới tinh đứng chờ một bên.
Mặt Lục Hoặc vô cảm ngồi đó, không động đậy.
“Hoặc thiếu gia, đừng làm chúng tôi khó xử.” Vệ sĩ nói.
Mưa vẫn rơi xuống trên mặt đất, xung quanh đều là tiếng mưa rơi “Ào ào” nhức tai.
Giằng co một hồi lâu, ngay khi vệ sĩ muốn tiến lên áp giải Lục Hoặc lên xe lăn, môi Lục Hoặc mím chặt, anh di chuyển cơ thể ngồi lên xe lăn.
Vệ sĩ che mưa cho anh, đi đến trước cửa sắt to trao đổi với bảo vệ cửa, đối phương lập tức mở cửa ra.
Giống như lời quản gia Lục nói, hoàn cảnh của căn phòng mà ông cụ Lục chuẩn bị rất tốt, có sân vườn, có vòi phun nước, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi điều dưỡng, so với nơi ban đầu Lục Hoặc ở là căn nhà nhỏ được cải tạo từ phòng để đồ thì đúng là khác nhau như trời và đất.
Hiển nhiên, tất cả những thứ này đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong nhà có một nữ giúp việc trẻ tuổi, mà không phải Ôn Tình.
Đối phương phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Lục Hoặc, thấy Lục Hoặc xuất hiện, cô ấy hơi sửng sốt, cô ấy không ngờ tới mình phải chăm sóc người tuổi trẻ như vậy, hơn nữa bề ngoài xuất sắc như vậy.
Cô ấy vội tiến lên hỏi Lục Hoặc có yêu cầu gì.
Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc còn lạnh lẽo hơn cả nước mưa bên ngoài, “Phòng tôi ơ đâu?”
Nữ giúp việc trẻ tuổi nhanh chóng phản ứng lại, “Thiếu gia, xin mời đi theo tôi.”
Cô ấy đi trước dẫn đường, Lục Hoặc chuyển động xe lăn, hai vệ sĩ đi theo.
Phòng của Lục Hoặc là phòng ngủ chính ở tầng một, căn phòng lớn hơn gấp ba căn phòng nhỏ trước kia Lục Hoặc ở, có một nhà tắm to rộng.
Nhà tắm không chỉ lắp đặt một chiếc gương to gần như chiếm đến 1/3 mặt tường, còn lắp một bồn tắm to có hình thức mát xa, ước chừng có thể nằm 5-6 người ở bên trong.
Vị trí căn phòng cũng rất tốt, mở cửa kính ra, bên ngoài có một ban công lớn ngoài trời, để rất nhiều cây xanh, chỉ là bây giờ bên ngoài đang mưa, không nhìn thấy rõ phong cảnh đẹp bao nhiêu.
Màu sắc của căn phòng rất giống với phong cách của Lục Hoặc, xám trắng là chính, ngay cả chăn trên giường cũng là màu xám nhạt, sạch sẽ lại lạnh lùng.
Lục Hoặc nhìn hai vệ sĩ đứng trước mặt, anh cười lạnh: “Sao, mấy người muốn ở mãi trong phòng giám sát tôi?”
“Không phải.
Hoặc thiếu gia, chúng tôi ở ngay bên ngoài, nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi chúng tôi.” Vệ sĩ nói xong, đi ra ngoài.
Nữ giúp việc trẻ nói: “Thiếu gia, cần tôi đi lấy khăn sạch cho cậu lau qua không? Bây giờ cầ chuẩn bị quần áo và xả nước ấm giúp cậu à?”
Mi mắt Lục Hoặc rũ xuống, ngũ quan thâm sâu mang theo sự lạnh lẽo, “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”
“Vâng, thiếu gia.” Nữ giúp việc vội đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, trong căn phòng to rộng thật yên tĩnh.
Cả người Lục Hoặc ướt đẫm, nước giọt từ trên người anh xuống, rơi trên mặt đất.
Anh bắt đầu kiểm tra căn phòng, anh lật tung cả căn phòng lên cũng không tìm được bất cứ thứ gì có thể liên lạc.
Ánh mắt anh tối lại, Lục Hoặc di chuyển xe lăn đến bên ngoài ban công, mưa xối lên người anh, anh không hề để ý chút nào.
Anh quan sát địa hình ở bên ngoài, đối diện ban công là sân vườn.
Tay anh nắm lấy lan can của ban công, nỗ lực dùng tay chống đỡ nửa người trên, thử đứng dậy.
Vào ngày hôm qua, anh cảm nhận được cơ bắp của hai chân mình nhảy lên, đây là cảm giác trước kia chưa từng có.
Cơ thể anh nghiêng ra phía bên ngoài lan can, sau đó, anh buông tay ra, giây tiếp theo, cơ thể anh ngã nhào xuống bên ngoài lan can, cả người nặng nề ngã xuống bên ngoài ban công.
Cánh tay đụng phải thềm đá, Lục Hoặc không rảnh để ý đến sự đau đớn, anh chống nửa người trên dựa vào vách tường, định đứng lên.
Lục Hoặc cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng mà anh chỉ có thể nâng lên nửa người trên, hai chân vẫn không thể hoạt động như cũ.
Mưa xối lên trên người thiếu niên, sắc mặt anh tái nhợt, anh chậm rãi di chuyển về phía trước, cơn mưa đêm gần như nuốt trọn cơ thể của anh.
Sáng hôm sau, lúc Kiều Tịch tỉnh dậy đã khỏe hơn nhiều.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt có hàng cúc áo ở giữa, bên dưới là một chiếc váy thuần trắng, cả người vừa tiên vừa xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc cô xuống tầng, bà ngoại đã ngồi trong phòng khách, bên cạnh là người giúp việc đang pha trà cho bà.
“Bà ngoại, chào buổi sáng.” Kiều Tịch đi qua.
“Dậy rồi?” Bà ngoại thấy sắc mặt của cháu gái đã bình thường lại, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, “Lại đây ngồi.”
Kiều Tịch đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Một bà lão như bà ngủ không được nhiều mới dậy sớm như vậy, cơ thể cháu vừa khỏi, sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Tối hôm qua cháu nghỉ ngơi sớm, bây giờ cũng không sao rồi.” Kiều Tịch nhận lấy trà mà người giúp việc đưa đến, “Thơm quá.”
“Cháu nếm thử đi, trà này vào miệng ngọt lành, tươi mới, mùa thu uống là thích hợp nhất.” Bà ngoại quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Kiều Tịch, qua một buổi tối, cô quả thật đã khôi phục lại, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết lộ ra màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Không thể không nói, đứa cháu ngoại này của bà rất xinh đẹp.
Kiều Tịch uống từng miếng trà nhỏ, chú ý tới ánh mắt của bà ngoại, cô cười cười, cũng không có bất kỳ sự quẫn bách nào, “Bà ngoại có chuyện gì muốn nói với cháu à?”
Cháu gái không chỉ lớn lên xinh đẹp, tâm tư còn sâu sắc tinh tế, nếu không phải vấn đề sức khỏe, cô nhất định là hoàn mỹ nhất.
“Cháu và Tiểu Hoắc là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt, bà ngoại biết cháu coi nó như anh trai.” Bà ngoại thong thả nói: “Cháu cảm thấy, Tích Tích và Hoắc Vũ thế nào, thoạt nhìn có xứng đôi không?”
Bà ngoại có ý muốn tác hợp hai người họ.
Nhưng trong mắt người ngoài, ai cũng coi Kiều Tịch và Hoắc Vũ là một đôi, bà ngoại sao mà không biết được, bà chỉ là rất áy náy với Triệu Vũ Tích, muốn đẩy Hoắc Vũ có điều kiện tốt như vậy cho cô ta để bồi thường.
Kiều Tịch im lặng.
Bà ngoại thấy bộ dạng cô bình tĩnh không lên tiếng, bà thở dài, “Ngày hôm qua bà chú ý tới Tích Tích vẫn luôn âm thầm nhìn lén Hoắc Vũ, gia thế của Hoắc gia tốt, trong sạch đơn giản, Hoắc Vũ cũng coi như là đứa trẻ mà hai nhà nhìn lớn lên, tính cách rất tốt, nếu Tích Tích và cậu ấy ở bên nhau, bà thấy rất vui mừng.”
“Bà ngoại biết quan hệ giữa cháu và Hoắc Vũ rất tốt, cháu giúp Tích Tích, tác hợp cho hai người họ.”
Lời nói và ý của bà cụ rất rõ ràng, Kiều Tịch là người thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại, “Bà ngoại, cháu không thích Hoắc Vũ.”
Cô nói: “Nhưng nếu cháu thích anh ấy, có phải bà muốn cháu chủ động nhường anh ấy cho Triệu Vũ Tích không? Bà cảm thấy thiếu nợ em ấy, thiên vị em ấy, cháu sẽ không có ý kiến, nhưng mà, cháu không nợ em ấy, cháu không cần nhường em ấy.”
Kiều Tịch không vòng vo, cô nói trắng ra, “Bà không thể làm tổn thương một đứa cháu gái để bồi thường cho một đứa cháu gái khác.”
“Tiểu Tịch, bà không phải……”
“Bà ngoại, cháu sẽ không quản chuyện của Triệu Vũ Tích và Hoắc Vũ, cũng không muốn để ý, cháu không muốn bị liên lụy vào đó.” Kiều Tịch buông chiếc cốc màu xanh ngọc trong tay xuống, cô đứng lên, “Bà ngoại, cháu đi ra ngoài một chút.”
Nói rồi, cô rời đi.
“Tiểu Tịch……”
Bà ngoại sửng sốt, một hồi lâu, bà cụ hỏi người giúp việc bên cạnh, “Cháu ngoại nhỏ của tôi tức giận? Có phải nó giận tôi không?”
Người giúp việc đổ nước sôi vào trong ấm trà, “Người trẻ tuổi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, giận dỗi cũng là chuyện bình thường.”
“Tiểu Tịch nói tôi thiên vị.” Sự nhã nhặn lịch sự trên mặt bà ngoại không còn nữa, nhiều thêm vài phần phiền muộn, “Nhưng đứa bé Tích Tích kia cái gì cũng không có, Tiểu Tịch có được tất cả, con bé ưu tú như vậy, không có Hoắc Vũ, còn có rất nhiều lựa chọn khác.”
Người giúp việc nói: “Lão thái thái, người mình thích thì không thể nhường, hơn nữa, cô Tịch nói đúng, bà không thể bởi vì muốn bồi thường cho cô Tích Tích, mà tổn thương cô Tịch, hai người đều là cháu ngoại ruột của bà.”
Bà ngoại lắc đầu, “Không giống nhau, Tiểu Tịch có cha mẹ yêu thương, Tích Tích chỉ có người bà ngoại như tôi yêu thương, tôi luôn muốn dành phần lớn tình thương cho con bé mới có thể bù đắp cho nó.”
Người giúp việc không nói thêm gì nữa, dù sao trong lòng lão thái thái đã có định luận.
Đi ra khỏi nhà, Kiều Tịch quyết định ngày mai chúc mừng sinh nhật cho bà ngoại xong sẽ đi ngay, cô cũng không muốn dính líu vào chuyện của bọn họ.
Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, ngày hôm qua thành phố J đổ xuống một trận mưa, mưa không lớn lắm, nửa đêm liền ngừng, xung quanh như được gột rửa, không khí rất tươi mát.
Xung quanh đây đều là căn nhà tường trắng ngói đen, đi trên đường đá nhỏ màu xanh lá, rất có cảm giác nghệ thuật.
“Sao một mình ra đây?” Đột nhiên, bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh Kiều Tịch, hôm nay Hoắc Vũ mặc áo sơ mi trắng, còn có quần dài thoải mái, đẹp trai lại tuấn tú.
“Ra đây hít thở không khí.” Kiều Tịch chậm rãi đi tới.
Phía trước có một con sông, hai bên trồng cây liễu, lá cây rất dài, gần như muốn rũ xuống trên mặt sông.
Hoắc Vũ rất hưởng thụ phút giây được đứng bên cạnh Kiều Tịch, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của anh ấy trở nên dịu dàng hơn, “Anh đi cùng em một lát.”
Kiều Tịch không lên tiếng, đường rộng như vậy, đối phương muốn đi, đây cũng không phải việc cô có thể khống chế được.
“Khi nào em về?” Hoắc Vũ hỏi cô gái.
“Không biết.” Kiều Tịch tùy ý trả lời.
Ánh mặt trời buổi sáng rơi xuống trên mặt cô gái, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô càng thêm trắng nõn bóng loáng, mắt Hoắc Vũ sáng quắc nhìn cô, “Gần đây thành phố B có không ít triển lãm tranh, anh đi xem cùng em, thế nào?”
“Phải không? Không cần làm phiền anh, tôi có thể đưa bạn trai tôi đi cùng.” Kiều Tịch cười nói.
“Tiểu Tịch, đừng dùng người khác để kích thích anh, anh sẽ khó chịu.” Trong giọng nói trầm thấp của Hoắc Vũ có vài phần áp lực, “Khi về nước, trong giây phút nhìn thấy em, anh liền hối hận.”
Anh ấy rời đi quá lâu, cô trở nên xa cách anh.
Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Anh hiểu lầm, tôi không muốn kích thích anh, tôi thích bạn trai của tôi, không liên quan đến những người khác.”
“Tiểu Tịch.” Hoắc Vũ không thích nghe cô nhắc tới bạn trai của cô.
Kiều Tịch: “Lời tôi nói đều là thật.”
“Bác trai và bác gái sẽ không đồng ý để em và người như Lục Hoặc ở bên nhau.” Hoắc Vũ nhắc nhở cô, “Hai người sẽ không có tương lai, cớ gì phải lãng phí thời gian?”
Ánh sáng chiếu rọi vào đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch, cô tức cười nói: “Tôi ở đây nói chuyện với anh mới là lãng phí thời gian.”
Nói rồi, cô xoay người rời đi.
Ban đêm, Kiều Tịch gọi video với Lục Hoặc, nhưng mà đối phương vẫn luôn không nghe máy.
Anh đi tắm?
Kiều Tịch thay áo ngủ nằm trên giường, chuẩn bị chờ Lục Hoặc tìm cô.
Nhưng mà cho đến sáng ngày hôm sau, khi thức dậy, Kiều Tịch phát hiện tối hôm qua chính mình chờ đến ngủ quên luôn, mà điện thoại của cô vẫn không vang lên.
Kiều Tịch trực tiếp gọi điện qua, lại phát hiện Lục Hoặc tắt máy.
Cô lập tức tỉnh táo lại, sao Lục Hoặc lại tắt máy?
Kiều Tịch đổi sang gọi cho Ôn Tình, một hồi lâu, điện thoại mới được đối phương bắt máy, “Chị Tình.”
“Tiểu Tịch, làm sao vậy?” Đầu điện thoại bên kia, giọng nói Ôn Tình vẫn dịu dàng như xưa.
Kiều Tịch nói: “Em không tìm thấy Lục Hoặc, điện thoại của anh ấy tắt máy, làm phiền chị bảo anh ấy gọi lại cho em chút.”
“Ngày hôm qua chị bị Lục gia sai đi làm việc khác, tối nay mới trở về.”
Kiều Tịch nhíu mày, “Chị không ở Lục gia?” Sao lại trùng hợp như vậy?
“Không ở, khả năng điện thoại của cậu Lục Hoặc hết pin, nếu em còn không liên lạc được thì sau khi chị về sẽ giúp em nói với cậu Lục Hoặc một tiếng.” Ôn Tình nói.
Kiều Tịch đè xuống sự bất an trong lòng, “Được, làm phiền chị rồi.”
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: “Sao Lục Hoặc lại không nghe điện thoại của tôi?”
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Khả năng điện thoại của cậu ấy hư rồi.”
Nghe thấy Bạo Phú và Ôn Tình nói không khác nhau lắm, sự bất an trong lòng Kiều Tịch mới thoáng ổn định lại.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ, người đi vào là mẹ Kiều, “Tiểu Tịch, sao con còn chưa thay quần áo, mau dậy đi, mẹ đặt bao một tuồng kịch ở lầu Việt Dương, là bà ngoại con thích nghe nhất, lát nữa chúng ta cùng bà đi nghe kịch.”
Kiều Tịch vội nói: “Được, bây giờ con dậy.”
Mẹ Kiều cười: “Còn nhớ khi con còn nhỏ, bà ngoại đưa con đi lầu kịch nghe kịch, con sẽ thường khóc lóc làm loạn, bà đành phải nhịn đau đưa con rời đi, nhưng lần sau bà vẫn sẽ đưa con theo.”
Bà lão rất thương yêu Tiểu Tịch.
Kiều Tịch tìm kiếm trong trí nhớ, không có ấn tượng gì, “Con quên mất rồi.”
“Khi đó con còn nhỏ.
Được rồi, mẹ không nói nữa, con mau đi thay quần áo.” Mẹ Kiều cười đi ra ngoài.
Bây giờ người hiểu hát kịch rất ít, thành phố J chỉ có một chỗ nghe kịch, rất nổi tiếng, trình độ tiêu phí trong lầu kịch cũng tương đối cao, càng không nói đến mẹ Kiều đã bao trọn buổi diễn tiếp theo để dỗ bà cụ vui vẻ.
Triệu Vũ Tích trang điểm tỉ mỉ, váy cô ta mặc trên người rất giống với bộ hôm trước Kiều Tịch mặc.
Biết cô ta thích, bà cụ cố ý sai người dựa vào kích cỡ của Triệu Vũ Tích đi mua.
Chiếc áo cài cúc màu xanh bánh đậu, bên dưới là chiếc váy thuần trắng, khiến Triệu Vũ Tích nhiều thêm vài phần tao nhã thanh lệ, cô ta rất vừa lòng, cũng không phải chỉ có Kiều Tịch mặc mới đẹp.
Sau khi cô ta xuống tầng, trên mặt mang theo nụ cười, đi về phía bà ngoại, mà khóe mắt cô ta vẫn luôn quan sát Hoắc Vũ.
Cô ta thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, ý cười trên mặt Triệu Vũ Tích càng nồng đậm.
Trong nháy mắt lúc nãy, Hoắc Vũ cho rằng người đi tới là Kiều Tịch.
Đối phương trang điểm giống Kiều Tịch, khuôn mặt có hai ba phần giống Kiều Tịch, trong nháy mắt kia, khiến anh ấy có ảo giác nhìn thấy Kiều Tịch.
“Tiểu Tịch đâu?” Bà ngoại nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của cháu ngoại nhỏ, rất vừa lòng.
“Con vừa đi gõ cửa, con bé đang đánh răng, rất nhanh sẽ xuống đây.” Mẹ Kiều nói.
Bà vừa nói xong, đầu bên kia, Kiều Tịch đi đến.
Trên người cô mặc sườn xám thuê hoa chìm màu trắng ngà mà mẹ Kiều sai người thiết kế tỉ mỉ, giây phút cô xuất hiện, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh lại, ngay cả tiếng đổ nước pha trà của người giúp việc cũng dừng lại.
Vẫn là mẹ Kiều phản ứng nhanh nhất, “Tiểu Tịch mau tới đây, mẹ không chọn lầm mà, con mặc bộ này thật đẹp mắt.”
Sườn xám rất kị người mặc, đặc biệt chú ý tới dáng người, thiết kế bó sát hoàn toàn đặc tả dáng người yểu điệu đẹp đẽ của cô gái.
Dáng người của Kiều Tịch rất đẹp, cơ thể mềm mại, cô mặc sườn xám bó sát, vòng eo tinh tế kia còn tinh tế nhỏ nhắn hơn cành liễu bên ngoài nhà.
Hôm nay bà cụ là thọ tinh, bà cố ý trang điểm một chút, bà mặc chiếc váy thêu hoa đỏ sậm, tóc bối lên, chải chuốt gọn gàng không có một sợi tóc loạn, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Thấy cách ăn mặc của Kiều Tịch, bà cụ không nhịn được gật đầu khen, “Đẹp, Tiểu Tịch mặc bộ này đẹp như con gái thời dân quốc đi ra từ trong tranh.”
Bà cụ cười hiền lành, là thật sự thích cách ăn mặc này của cháu gái ngoại.
Kiều Tịch yêu đẹp, cô cũng rất thích chiếc váy này.
Bên cạnh, Triệu Vũ Tích nhìn chằm chằm Kiều Tịch, đáy mắt đều là hận, phảng phất bất kể cô ta làm cái gì, cũng mãi không bằng Kiều Tịch.
Trong lầu kịch, Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi nghe kịch cùng bà ngoại và mẹ, nhưng trái tim cô đã sớm bay xa.
Lục Hoặc còn chưa gọi điện thoại lại cho cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên như thế này.
Mặt mày Kiều Tịch dần dần nhíu chặt, cô lo lắng Lục Hoặc xảy ra chuyện gì.
Cô lấy điện thoại ra, lén lút gửi tin nhắn cho anh, bây giờ cô chỉ có thể đợi Ôn Tình trở về nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Hoắc Vũ vẫn luôn lén lút chú ý đến Kiều Tịch, hôm nay cô xinh đẹp giống như bông hoa tươi đẹp nhất trong ngày tuyết rơi, đột ngột nhìn thấy được, hiếm hoi lại diễm lệ.
Triệu Vũ Tích ngồi bên cạnh Hoắc Vũ, cô ta đẩy hạt dưa trên bàn về phía Hoắc Vũ, tươi cười rực rỡ, “Em muốn ăn hạt dưa, anh có thể bóc giúp em không?”
Hoắc Vũ muốn từ chối, mà lúc này bà ngoại đang nghe kịch mở miệng, bà cụ cười mắng cháu ngoại lớn, “Muốn ăn thì tự bóc, sao cháu không biết xấu hổ mà làm phiền Tiểu Hoắc?”
“Bà ngoại, không sao, không có gì, cháu có thể giúp.” Hoắc Vũ nói, cầm lấy hạt dưa, bắt đầu giúp Triệu Vũ Tích bóc vỏ.
Triệu Vũ Tích nhìn Hoắc Vũ, nhịp tim dần dần đập nhanh lên.
Ngón tay anh ấy vừa dài vừa linh hoạt, rất nhanh đã bóc được một núi hạt dưa nhỏ, dùng cái đĩa nhỏ đựng vào, anh không đưa hạt dưa cho Triệu Vũ Tích, mà đưa cho Kiều Tịch.
Anh ấy dịu dàng hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Đầu Kiều Tịch cũng không ngẩng lên mà nhìn vào điện thoại, “Không cần, cảm ơn.”
Lúc này Hoắc Vũ mới đưa hạt dưa cho Triệu Vũ Tích.
Nụ cười trên mặt Triệu Vũ Tích cứng đờ, cô ta gần như muốn hất tung đĩa hạt dưa kia xuống đất.
Kiều Tịch không cần, mới đưa cho cô ta!
Ở nơi hẻo lánh.
Tối hôm qua Lục Hoặc không trốn thoát, vệ sĩ tìm được anh ở trong sân, nâng anh về phòng.
Dính mưa cả buổi tối, anh bị sốt.
Vệ sĩ nói chuyện này cho ông cụ Lục, ông cụ bảo Lục Vinh Diệu đưa bác sĩ đến khám cho Lục Hoặc.
Thiếu niên nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi khô da bong tróc, không còn giọt máu, cả người sa sút u ám, có cảm giác ốm yếu không miêu tả được.
Lúc Lục Vinh Diệu đưa bác sĩ đi vào, anh ta thúc giục, “Mau khám cho cậu ta rồi lấy thuốc đi, thời gian của tôi quý giá, không phải để lãng phí ở chỗ này.”
Lục Hoặc chính là đồ vô dụng bị Lục gia vứt bỏ, cái gì cũng không làm được, căn bản không uy hϊếp được anh ta.
Có điều, anh ta thích nhìn tên vô dụng nhỏ này giãy giụa thống khổ, anh ta lấy điện thoại ra, đặt trước mắt Lục Hoặc đang nằm trên giường, “Đây là bạn gái nhỏ của mày, đại tiểu thư Kiều gia?”
Nghe thấy tên Kiều Tịch, mi mắt nhắm chặt của Lục Hoặc khẽ run, anh mở mắt, liếc mắt nhìn điện thoại đặt trước mặt.
Trong ảnh chụp, cô gái mặc một chiếc váy xinh đẹp dịu dàng, bên cạnh cô có một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng.
Hai người đứng trên đường phố tường trắng ngói đen, xứng đôi giống như một bức tranh.
Đôi mắt Lục Hoặc đau đớn, hốc mắt đỏ ửng lên.
“Lục Hoặc, hình như đại tiểu thư Kiều gia đã quên mày, tìm bạn trai mới rồi.” Ảnh chụp là một cư dân mạng nào đó chụp được, đăng lên, vì giá trị nhan sắc của hai người trong ảnh quá cao nên lên hot search.
Lục Vinh Diệu cất điện thoại đi, “Tao thấy ông nội đúng là lo lắng quá mức, người ta đại tiểu thư Kiều gia chỉ là chơi đùa mày, căn bản không để mày vào mắt, cô ta quay đầu đã cười vui vẻ ở bên người khác.”
Anh ta từ trên cao nhìn xuống Lục Hoặc nằm trên giường, cười nói: “Tao khuyên mày, vẫn nên đừng tự mình đa tình.”
Thiếu niên không để ý đến Lục Vinh Diệu, sắc mặt của anh tái nhợt, gần như không còn giọt máu, đôi mắt quá đen tối, yên tĩnh nhìn trần nhà.
Anh giống chú cá bị vứt bỏ, kề bên cái chết, mờ mịt lại tuyệt vọng.