Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 48: (Hạ): Hôn Cũng Hôn Rồi, Còn Giả Vờ Cái Gì Chứ
Sau thời gian nửa tách trà, Giang Sở Dung vẫn quấn kín như một con nhộng mặt mày hớn hở cầm tấm bản đồ trong tay, hai mắt lấp lánh nhìn Ma Tôn nói: "Sư tôn thực sự cho con tấm bản đồ này sao?"
Ma Tôn cười cười: "Chẳng phải bổn tôn đã nói chỉ cần ngươi làm đồ đệ của bổn tôn thì ngươi sẽ có tất cả sao, tại sao ngươi lại không tin?"
Giang Sở Dung tim đập thình thịch, cậu lập tức ngoan ngoãn nịnh nọt: "Sư tôn, con cũng là vừa mới lừa Thần Vương Tử Quang lấy được tấm bản đồ này, còn chưa kịp đi tìm người. Lần sau có chuyện tốt, con nhất định sẽ tìm đến người!"
Nghe vậy, Ma Tôn nhàn nhạt liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi tốt hơn hết là nên làm như vậy."
Giang Sở Dung:...
Cậu không dám nói nữa rồi.
Ma Tôn chuyển động ánh mắt: "Nhưng nếu ngươi đã nói như thế, vậy để bổn tôn kiểm tra ngươi thử xem, mấy vị Thần Vương mà ngươi gặp hôm nay đã lén lút nói với ngươi điều gì?"
Giang Sở Dung đột nhiên mím môi, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Ma Tôn chậm rãi nói: "Bổn tôn đoán, hẳn là bọn chúng đã hứa cho ngươi rất nhiều thứ tốt, bảo ngươi tìm ra thiếu sót trong công pháp mà bổn tôn đã truyền cho bọn chúng."
Giang Sở Dung mặt mày tái mét, triệt để câm nín.
Có vẻ như lão già âm hiểm này không chỉ đơn thuần là một lão già âm hiểm mà còn là một lão già âm hiểm Super Gold Plus. (kiểu như cấp S +++++ ấy)
Xong rồi! Toi đời rồi!
Đụng phải lão hồ ly tinh này thì sao cậu thắng nổi chứ?!
Lúc này, Ma Tôn nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Giang Sở Dung, dường như cảm thấy rất thú vị, ông ta cười khẽ một tiếng, lại nói: "Thực ra ngươi cũng nên nói cho bổn tôn biết sớm chuyện này, bổn tôn có thể nói cho ngươi biết một vài lỗ hổng giả, để ngươi mang đi cho mấy vị Thần Vương đó đổi lấy lợi ích."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung trộm liếc nhìn Ma Tôn.
Bắt gặp ánh mắt của Giang Sở Dung, Ma Tôn lại nhướng mày nói: "Hay là ngươi cho rằng ngươi có thể trộm được những thiếu sót thật từ chỗ bổn tôn?"
Giang Sở Dung giật thót, cậu vội vàng cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Con không có ý định trộm..."
"Coi như ngươi thông minh." Ma Tôn nói.
Giang Sở Dung không hiểu sao thấy chột dạ khi nghe thấy lời khen này.
"Nếu như ngươi trộm thật, ngươi sẽ bị bọn chúng tế trời, bọn chúng muốn lợi dụng chuyện này để châm ngòi ly gián ngươi và bổn tôn, tiếp tục cô lập bổn tôn."
"Nếu ly gián thành công, bọn họ chỉ cần trả một cái giá rất rẻ là đã có thể giết được ngươi, một thiên tài còn chưa biết sự đời."
"Mà nếu như ngươi thật sự tài giỏi như vậy, trộm được chỗ thiếu sót trong công pháp giao cho bọn chúng, chắc chắn bọn chúng cũng không chịu thiệt."
Ánh mắt Ma Tôn như tia điện: "Đồ nhi, bây giờ ngươi có còn cảm thấy mình thông minh không?"
Giang Sở Dung chết trân.
Nếu Ma Tôn không đề cập đến điểm này, cậu sẽ không nghĩ sâu xa đến vậy.
Đúng vậy, bất luận như thế nào thì các vị Thần Vương đều không bị thiệt.
Bản đồ hoặc là những thứ linh tinh mà Thần Vương hứa hẹn, ở trong mắt Thần Vương đều không đáng nhắc tới, cho cậu cũng không tính là gì, còn có thể tạo mối quan hệ với cậu.
Mà nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, Ma Tôn không xem được nội dung của những tấm lệnh bài phải nhỏ máu đó, sẽ không thể kết tội các vị Thần Vương.
Ác thật...
Giang Sở Dung không khỏi liếm môi một cái, thầm thấy may mắn: Cũng may cậu biết sức mạnh của Ma Tôn, ngay từ đầu cậu chỉ định moi móc một chút, không có ý định trộm...
Nhưng nghĩ đến đây, Giang Sở Dung chợt giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Ma Tôn ở trước mặt.
Bốn mắt giao nhau, trầm mặc trong chốc lát, Giang Sở Dung quấn màn giường trông cực kỳ buồn cười lại nghiêm túc cúi đầu bái lạy Ma Tôn, chân thành nói: "Đa tạ sư tôn đã nhắc nhở, bằng không đệ tử sẽ thật sự tự mãn, tự cho bản thân là thông minh."
"Sau này đồ nhi gặp chuyện gì, nhất định sẽ bẩm báo với sư tôn trước tiên, sẽ không tự cho mình thông minh nữa."
Dù cho Ma Tôn nói những điều này với mục đích gì, thì ông ta cũng đã thực sự nhắc nhở cậu.
Làm một sư tôn, Ma Tôn thực sự rất tận chức tận trách.
Ma Tôn thấy Giang Sở Dung bái mình, ánh mắt ông ta khẽ động, sắc mặt mới hơi nguôi giận: "Cũng là trẻ nhỏ dễ dạy hơn, khi bổn tôn bằng tuổi ngươi, tâm nhãn chưa chắc được như ngươi."
Lỗ tai của Giang Sở Dung giật giật, âm thầm thở ra một hơi.
Nghe giọng điệu này của Ma Tôn, có lẽ cũng không có ý định trừng phạt cậu.
"Ngươi tự giữ kỹ tấm bản đồ đi, nếu ngươi có thể làm tốt việc bổn tôn giao, bổn tôn cũng có một tấm bản đồ cho ngươi."
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, vội vàng ngẩng đầu lên.
Kết quả đúng lúc chạm mắt với Ma Tôn, cậu chợt nhìn thấy đôi con ngươi của Ma Tôn giờ phút này đã trở nên đen kịt sâu hun hút, lòng cậu không khỏi run rẩy kịch liệt.
Tự nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Giang Sở Dung lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
"Tạ ơn sư tôn."
Ma Tôn: "Đứng dậy đi."
Giang Sở Dung đành phải ngọ nguậy đứng dậy.
Ma Tôn lại liếc cậu một cái, chợt thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy câu chuyện về bổn tôn mà Tử Quang vừa kể có bao nhiêu phần trăm là thật?"
Giang Sở Dung:???
Sao lại là một vấn đề đòi mạng nữa vậy?
Giang Sở Dung ấp a ấp úng, không dám nói.
Ma Tôn nhìn dáng vẻ của Giang Sở Dung trái lại còn mỉm cười: "Tốt lắm, ngươi không dám nói dối bổn tôn, cũng coi như có tiến bộ."
Giang Sở Dung lập tức mím chặt môi, ước gì có thể khâu miệng mình lại.
Lúc này Ma Tôn lại nói: "Tử Quang rất thông minh, ông ta đoán không sai, không phải tự tay ta giết Ma Hậu."
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, vểnh hai tai lên nghe ngóng —— xem ra Ma Tôn đang muốn đánh con bài tình cảm. Làm sáng tỏ chuyện quá khứ với cậu chẳng phải là muốn tỏ rõ bản thân ông ta không có tàn nhẫn đến vậy sao?
Đây là một chuyện tốt nha.
Nhưng Giang Sở Dung nào có ngờ, Ma Tôn nói xong câu này lại cười nhạt một tiếng: "Nhưng Tử Quang không có nói cho ngươi biết một chuyện, nếu tình thế năm xưa phải giết Ma Hậu là lựa chọn tốt nhất thì ta cũng sẽ ra tay không chút do dự."
Giang Sở Dung kinh hãi:!
Mẹ nó, lão già âm hiểm này không ra bài theo sách giáo khoa.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Giang Sở Dung, Ma Tôn rất hài lòng.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: "Cho nên, nếu ngươi bằng lòng trở thành cây đao sắc bén nhất của bổn tôn, bổn tôn cũng sẽ không ngại làm đá mài đao cho ngươi."
"Nhưng nếu mũi dao của ngươi chỉa sai hướng, bổn tôn cũng có thể bẻ gãy ngươi bất cứ lúc nào."
"Hiểu chưa?"
Giọng nói thản nhiên, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự.
Giang Sở Dung không dám lên tiếng, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Ma Tôn nhìn bộ dạng gật đầu của Giang Sở Dung, chắc là cảm thấy buồn cười nên ông ta bất giác mỉm cười.
"Hôm nay nói nhiều như vậy, ta cũng mệt rồi. Sau này nếu ngươi có chuyện gì cần bổn tôn chỉ bảo, ngươi có thể trực tiếp đến tẩm cung của bổn tôn."
Giang Sở Dung lại tiếp tục gật đầu điên cuồng.
Ma Tôn xoay người, cất bước rời đi.
Giang Sở Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi bạch y Ma Tôn lướt ngang qua Giang Sở Dung, Giang Sở Dung chợt nghe thấy Ma Tôn nói: "Coi chừng Tử Quang."
Giang Sở Dung:?!
Cậu ngẩng phắt đầu lên, nhưng lúc này đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Ma Tôn nữa.
Giang Sở Dung im lặng đứng đó một lúc lâu, sau lưng cậu tự nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu không khỏi nghĩ thầm: Ma Tôn khó đối phó như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự phải trở về Vô Vọng Kiếm Phái làm nội gián sao?
•
Khi Văn Lăng bước vào, Giang Sở Dung đang quấn màn giường ngồi bên bể suối nước nóng, mặt ủ mày ê lẩm bà lẩm bẩm.
Thấy Văn Lăng đi vào, Giang Sở Dung nhìn xung quanh một cái, không khỏi hỏi: "Thần Vương Tử Quang đâu?"
Văn Lăng: "Ông ta có việc đi trước rồi."
Giang Sở Dung giật mình: "Đi trước rồi?"
Đồng thời, cậu không khỏi nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Ma Tôn — Coi chừng Tử Quang.
Lẽ nào... giống như cậu nghĩ sao?
Giang Sở Dung lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Đám Chí Tôn và Thần Vương này của Ma tộc, hết kẻ này đến kẻ khác đều là những con hồ ly tinh ngàn năm...
Văn Lăng nhìn thấy biểu tình của Giang Sở Dung, hắn khẽ cau mày: "Sao vậy?"
Giang Sở Dung nhanh chóng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, kể cho Văn Lăng nghe tất cả những chuyện mình vừa trải qua.
Nghe xong, Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Quả nhiên là như vậy."
Giang Sở Dung mím môi, trầm giọng nói: "Bản thân Thần Vương Tử Quang không phá giải được bản đồ, tự nhiên cũng sẽ không dám đi tìm thuộc hạ cũ của Ma Thánh để giải, ông ta sợ bị đội cái nồi tạo phản. Nhưng Ma Tôn là đệ tử của Ma Thánh, chắc chắn có thể phá giải được bản đồ."
"Cho nên ông ta mới mượn tay ta cho Ma Tôn nhìn thấy bản đồ. Có lẽ ông ta cũng biết Ma Tôn sẽ không cướp đồ của đệ tử. Hơn nữa Ma Tôn đã ở cảnh giới Chí Tôn, không thể đến Cấm địa Thần Ma nữa, nói không chừng sẽ phá giải bản đồ cho ta, để ta đi lấy bảo tàng."
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Không sai, đến lúc đó ông ta chỉ cần phái một tên thuộc hạ đi theo ngươi là có thể bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau cướp đồ."
Nghĩ tới đây, Văn Lăng không khỏi nhíu mày: "Lúc nãy ông ta không có động đến ngươi chứ?"
Giang Sở Dung lắc đầu: "Không có, nhưng mà—"
Giang Sở Dung lấy tấm bản đồ đã được Ma Tôn phá giải ra, bất lực nói: "E là ấn ký của ông ta đã lưu trên tấm bản đồ này rồi."
Ánh mắt Văn Lăng tối sầm lại, không nói nữa.
Nhìn vẻ mặt Văn Lăng, Giang Sở Dung biết Văn Lăng cũng bó tay, trầm mặc giây lát, cậu cực kỳ ai oán dang hai tay ra, ngã ngửa ra sau.
"Ta đã tạo nghiệp gì mà gặp phải đám lão già âm hiểm này a a a a a a a——"
Văn Lăng ở bên cạnh bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng nhìn thấy một mảnh trắng trẻo mịn màng, hắn vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không nói nên lời.
Nhưng Giang Sở Dung đang tự than thở giữa chừng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Ngực và bụng mát lạnh một mảnh.
Cậu chợt giật mình, lật đật bật dậy, rồi lại kéo màn giường quấn kín người.
Văn Lăng vốn đã im hơi lặng tiếng dời ánh mắt đi lại nhìn thấy một màn này, hắn nhịn không được nhíu mày, lành lạnh nói: "Đều là đàn ông, có gì đâu phải mắc cỡ?"
Hôn cũng hôn rồi, còn giả vờ cái gì chứ.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Văn Lăng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung nhất thời không biết nói gì.
Nhưng ngay lập tức, cậu khẽ cười một tiếng nói với Văn Lăng: "Đương nhiên phải mắc cỡ ời, ai biểu ta thích đàn ông làm chi?"
———-
Tác giả:
– Văn Lăng: Phục luôn......
– Giang Sở Dung: Lêu lêu~ Lêu lêu~
– Ma Tôn là nhân vật rất quan trọng trên con đường trưởng thành của Giang Giang và Tiểu Văn, dù gì hai người này cũng lớn lên một cách dã man, một người thì xuyên không, người kia thì sư phụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, dù có thông minh đến đâu mà không có người dẫn dắt thì cũng khó phấn đấu nên người.
Ma Tôn cười cười: "Chẳng phải bổn tôn đã nói chỉ cần ngươi làm đồ đệ của bổn tôn thì ngươi sẽ có tất cả sao, tại sao ngươi lại không tin?"
Giang Sở Dung tim đập thình thịch, cậu lập tức ngoan ngoãn nịnh nọt: "Sư tôn, con cũng là vừa mới lừa Thần Vương Tử Quang lấy được tấm bản đồ này, còn chưa kịp đi tìm người. Lần sau có chuyện tốt, con nhất định sẽ tìm đến người!"
Nghe vậy, Ma Tôn nhàn nhạt liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi tốt hơn hết là nên làm như vậy."
Giang Sở Dung:...
Cậu không dám nói nữa rồi.
Ma Tôn chuyển động ánh mắt: "Nhưng nếu ngươi đã nói như thế, vậy để bổn tôn kiểm tra ngươi thử xem, mấy vị Thần Vương mà ngươi gặp hôm nay đã lén lút nói với ngươi điều gì?"
Giang Sở Dung đột nhiên mím môi, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Ma Tôn chậm rãi nói: "Bổn tôn đoán, hẳn là bọn chúng đã hứa cho ngươi rất nhiều thứ tốt, bảo ngươi tìm ra thiếu sót trong công pháp mà bổn tôn đã truyền cho bọn chúng."
Giang Sở Dung mặt mày tái mét, triệt để câm nín.
Có vẻ như lão già âm hiểm này không chỉ đơn thuần là một lão già âm hiểm mà còn là một lão già âm hiểm Super Gold Plus. (kiểu như cấp S +++++ ấy)
Xong rồi! Toi đời rồi!
Đụng phải lão hồ ly tinh này thì sao cậu thắng nổi chứ?!
Lúc này, Ma Tôn nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Giang Sở Dung, dường như cảm thấy rất thú vị, ông ta cười khẽ một tiếng, lại nói: "Thực ra ngươi cũng nên nói cho bổn tôn biết sớm chuyện này, bổn tôn có thể nói cho ngươi biết một vài lỗ hổng giả, để ngươi mang đi cho mấy vị Thần Vương đó đổi lấy lợi ích."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung trộm liếc nhìn Ma Tôn.
Bắt gặp ánh mắt của Giang Sở Dung, Ma Tôn lại nhướng mày nói: "Hay là ngươi cho rằng ngươi có thể trộm được những thiếu sót thật từ chỗ bổn tôn?"
Giang Sở Dung giật thót, cậu vội vàng cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Con không có ý định trộm..."
"Coi như ngươi thông minh." Ma Tôn nói.
Giang Sở Dung không hiểu sao thấy chột dạ khi nghe thấy lời khen này.
"Nếu như ngươi trộm thật, ngươi sẽ bị bọn chúng tế trời, bọn chúng muốn lợi dụng chuyện này để châm ngòi ly gián ngươi và bổn tôn, tiếp tục cô lập bổn tôn."
"Nếu ly gián thành công, bọn họ chỉ cần trả một cái giá rất rẻ là đã có thể giết được ngươi, một thiên tài còn chưa biết sự đời."
"Mà nếu như ngươi thật sự tài giỏi như vậy, trộm được chỗ thiếu sót trong công pháp giao cho bọn chúng, chắc chắn bọn chúng cũng không chịu thiệt."
Ánh mắt Ma Tôn như tia điện: "Đồ nhi, bây giờ ngươi có còn cảm thấy mình thông minh không?"
Giang Sở Dung chết trân.
Nếu Ma Tôn không đề cập đến điểm này, cậu sẽ không nghĩ sâu xa đến vậy.
Đúng vậy, bất luận như thế nào thì các vị Thần Vương đều không bị thiệt.
Bản đồ hoặc là những thứ linh tinh mà Thần Vương hứa hẹn, ở trong mắt Thần Vương đều không đáng nhắc tới, cho cậu cũng không tính là gì, còn có thể tạo mối quan hệ với cậu.
Mà nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, Ma Tôn không xem được nội dung của những tấm lệnh bài phải nhỏ máu đó, sẽ không thể kết tội các vị Thần Vương.
Ác thật...
Giang Sở Dung không khỏi liếm môi một cái, thầm thấy may mắn: Cũng may cậu biết sức mạnh của Ma Tôn, ngay từ đầu cậu chỉ định moi móc một chút, không có ý định trộm...
Nhưng nghĩ đến đây, Giang Sở Dung chợt giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Ma Tôn ở trước mặt.
Bốn mắt giao nhau, trầm mặc trong chốc lát, Giang Sở Dung quấn màn giường trông cực kỳ buồn cười lại nghiêm túc cúi đầu bái lạy Ma Tôn, chân thành nói: "Đa tạ sư tôn đã nhắc nhở, bằng không đệ tử sẽ thật sự tự mãn, tự cho bản thân là thông minh."
"Sau này đồ nhi gặp chuyện gì, nhất định sẽ bẩm báo với sư tôn trước tiên, sẽ không tự cho mình thông minh nữa."
Dù cho Ma Tôn nói những điều này với mục đích gì, thì ông ta cũng đã thực sự nhắc nhở cậu.
Làm một sư tôn, Ma Tôn thực sự rất tận chức tận trách.
Ma Tôn thấy Giang Sở Dung bái mình, ánh mắt ông ta khẽ động, sắc mặt mới hơi nguôi giận: "Cũng là trẻ nhỏ dễ dạy hơn, khi bổn tôn bằng tuổi ngươi, tâm nhãn chưa chắc được như ngươi."
Lỗ tai của Giang Sở Dung giật giật, âm thầm thở ra một hơi.
Nghe giọng điệu này của Ma Tôn, có lẽ cũng không có ý định trừng phạt cậu.
"Ngươi tự giữ kỹ tấm bản đồ đi, nếu ngươi có thể làm tốt việc bổn tôn giao, bổn tôn cũng có một tấm bản đồ cho ngươi."
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, vội vàng ngẩng đầu lên.
Kết quả đúng lúc chạm mắt với Ma Tôn, cậu chợt nhìn thấy đôi con ngươi của Ma Tôn giờ phút này đã trở nên đen kịt sâu hun hút, lòng cậu không khỏi run rẩy kịch liệt.
Tự nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Giang Sở Dung lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
"Tạ ơn sư tôn."
Ma Tôn: "Đứng dậy đi."
Giang Sở Dung đành phải ngọ nguậy đứng dậy.
Ma Tôn lại liếc cậu một cái, chợt thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy câu chuyện về bổn tôn mà Tử Quang vừa kể có bao nhiêu phần trăm là thật?"
Giang Sở Dung:???
Sao lại là một vấn đề đòi mạng nữa vậy?
Giang Sở Dung ấp a ấp úng, không dám nói.
Ma Tôn nhìn dáng vẻ của Giang Sở Dung trái lại còn mỉm cười: "Tốt lắm, ngươi không dám nói dối bổn tôn, cũng coi như có tiến bộ."
Giang Sở Dung lập tức mím chặt môi, ước gì có thể khâu miệng mình lại.
Lúc này Ma Tôn lại nói: "Tử Quang rất thông minh, ông ta đoán không sai, không phải tự tay ta giết Ma Hậu."
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, vểnh hai tai lên nghe ngóng —— xem ra Ma Tôn đang muốn đánh con bài tình cảm. Làm sáng tỏ chuyện quá khứ với cậu chẳng phải là muốn tỏ rõ bản thân ông ta không có tàn nhẫn đến vậy sao?
Đây là một chuyện tốt nha.
Nhưng Giang Sở Dung nào có ngờ, Ma Tôn nói xong câu này lại cười nhạt một tiếng: "Nhưng Tử Quang không có nói cho ngươi biết một chuyện, nếu tình thế năm xưa phải giết Ma Hậu là lựa chọn tốt nhất thì ta cũng sẽ ra tay không chút do dự."
Giang Sở Dung kinh hãi:!
Mẹ nó, lão già âm hiểm này không ra bài theo sách giáo khoa.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Giang Sở Dung, Ma Tôn rất hài lòng.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: "Cho nên, nếu ngươi bằng lòng trở thành cây đao sắc bén nhất của bổn tôn, bổn tôn cũng sẽ không ngại làm đá mài đao cho ngươi."
"Nhưng nếu mũi dao của ngươi chỉa sai hướng, bổn tôn cũng có thể bẻ gãy ngươi bất cứ lúc nào."
"Hiểu chưa?"
Giọng nói thản nhiên, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự.
Giang Sở Dung không dám lên tiếng, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Ma Tôn nhìn bộ dạng gật đầu của Giang Sở Dung, chắc là cảm thấy buồn cười nên ông ta bất giác mỉm cười.
"Hôm nay nói nhiều như vậy, ta cũng mệt rồi. Sau này nếu ngươi có chuyện gì cần bổn tôn chỉ bảo, ngươi có thể trực tiếp đến tẩm cung của bổn tôn."
Giang Sở Dung lại tiếp tục gật đầu điên cuồng.
Ma Tôn xoay người, cất bước rời đi.
Giang Sở Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi bạch y Ma Tôn lướt ngang qua Giang Sở Dung, Giang Sở Dung chợt nghe thấy Ma Tôn nói: "Coi chừng Tử Quang."
Giang Sở Dung:?!
Cậu ngẩng phắt đầu lên, nhưng lúc này đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Ma Tôn nữa.
Giang Sở Dung im lặng đứng đó một lúc lâu, sau lưng cậu tự nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu không khỏi nghĩ thầm: Ma Tôn khó đối phó như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự phải trở về Vô Vọng Kiếm Phái làm nội gián sao?
•
Khi Văn Lăng bước vào, Giang Sở Dung đang quấn màn giường ngồi bên bể suối nước nóng, mặt ủ mày ê lẩm bà lẩm bẩm.
Thấy Văn Lăng đi vào, Giang Sở Dung nhìn xung quanh một cái, không khỏi hỏi: "Thần Vương Tử Quang đâu?"
Văn Lăng: "Ông ta có việc đi trước rồi."
Giang Sở Dung giật mình: "Đi trước rồi?"
Đồng thời, cậu không khỏi nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Ma Tôn — Coi chừng Tử Quang.
Lẽ nào... giống như cậu nghĩ sao?
Giang Sở Dung lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Đám Chí Tôn và Thần Vương này của Ma tộc, hết kẻ này đến kẻ khác đều là những con hồ ly tinh ngàn năm...
Văn Lăng nhìn thấy biểu tình của Giang Sở Dung, hắn khẽ cau mày: "Sao vậy?"
Giang Sở Dung nhanh chóng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, kể cho Văn Lăng nghe tất cả những chuyện mình vừa trải qua.
Nghe xong, Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Quả nhiên là như vậy."
Giang Sở Dung mím môi, trầm giọng nói: "Bản thân Thần Vương Tử Quang không phá giải được bản đồ, tự nhiên cũng sẽ không dám đi tìm thuộc hạ cũ của Ma Thánh để giải, ông ta sợ bị đội cái nồi tạo phản. Nhưng Ma Tôn là đệ tử của Ma Thánh, chắc chắn có thể phá giải được bản đồ."
"Cho nên ông ta mới mượn tay ta cho Ma Tôn nhìn thấy bản đồ. Có lẽ ông ta cũng biết Ma Tôn sẽ không cướp đồ của đệ tử. Hơn nữa Ma Tôn đã ở cảnh giới Chí Tôn, không thể đến Cấm địa Thần Ma nữa, nói không chừng sẽ phá giải bản đồ cho ta, để ta đi lấy bảo tàng."
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Không sai, đến lúc đó ông ta chỉ cần phái một tên thuộc hạ đi theo ngươi là có thể bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau cướp đồ."
Nghĩ tới đây, Văn Lăng không khỏi nhíu mày: "Lúc nãy ông ta không có động đến ngươi chứ?"
Giang Sở Dung lắc đầu: "Không có, nhưng mà—"
Giang Sở Dung lấy tấm bản đồ đã được Ma Tôn phá giải ra, bất lực nói: "E là ấn ký của ông ta đã lưu trên tấm bản đồ này rồi."
Ánh mắt Văn Lăng tối sầm lại, không nói nữa.
Nhìn vẻ mặt Văn Lăng, Giang Sở Dung biết Văn Lăng cũng bó tay, trầm mặc giây lát, cậu cực kỳ ai oán dang hai tay ra, ngã ngửa ra sau.
"Ta đã tạo nghiệp gì mà gặp phải đám lão già âm hiểm này a a a a a a a——"
Văn Lăng ở bên cạnh bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng nhìn thấy một mảnh trắng trẻo mịn màng, hắn vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không nói nên lời.
Nhưng Giang Sở Dung đang tự than thở giữa chừng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Ngực và bụng mát lạnh một mảnh.
Cậu chợt giật mình, lật đật bật dậy, rồi lại kéo màn giường quấn kín người.
Văn Lăng vốn đã im hơi lặng tiếng dời ánh mắt đi lại nhìn thấy một màn này, hắn nhịn không được nhíu mày, lành lạnh nói: "Đều là đàn ông, có gì đâu phải mắc cỡ?"
Hôn cũng hôn rồi, còn giả vờ cái gì chứ.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Văn Lăng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung nhất thời không biết nói gì.
Nhưng ngay lập tức, cậu khẽ cười một tiếng nói với Văn Lăng: "Đương nhiên phải mắc cỡ ời, ai biểu ta thích đàn ông làm chi?"
———-
Tác giả:
– Văn Lăng: Phục luôn......
– Giang Sở Dung: Lêu lêu~ Lêu lêu~
– Ma Tôn là nhân vật rất quan trọng trên con đường trưởng thành của Giang Giang và Tiểu Văn, dù gì hai người này cũng lớn lên một cách dã man, một người thì xuyên không, người kia thì sư phụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, dù có thông minh đến đâu mà không có người dẫn dắt thì cũng khó phấn đấu nên người.