Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 47: (Thượng): Cuối Cùng Gã Bị Ta Thiến, Chặt Hết Chân Tay,..
Ma Tôn không rõ hỉ nộ, chỉ nhướng mày hỏi: "Thật sao?"
Nhìn vẻ mặt của Ma Tôn, Giang Sở Dung liền biết không phải chuyện đùa, cậu vừa cảnh giác lặng lẽ trốn ra sau lưng Văn Lăng, vừa cố giữ gương mặt thẹn thùng nói: "Vâng ạ, trước khi con ra ngoài đã nói với sư tôn là con đến đây thư giãn rồi mà phải không?"
Ma Tôn không quan tâm đến điều này, chỉ nói: "Chẳng phải ngươi không thích đàn ông sao? Hửm?"
Giang Sở Dung:...............
Chết tiệt, tự mình nói dối tự mình quên mất tiêu.
Thần Vương Tử Quang nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo lại, ông ta vội vàng giải thích với Ma Tôn: "Tôn Thượng minh giám, Tần tiểu bằng hữu chỉ nói đùa thôi, thần và Tần tiểu bằng hữu chỉ là——"
"Chỉ là muốn thử một chút mà thôi! Sẽ không có lần sau, phải không? Thần Vương." Giang Sở Dung nói nhanh như bay, đồng thời còn điên cuồng nháy mắt với Thần Vương Tử Quang.
Thần Vương Tử Quang hóa đá lần thứ hai.
Nhưng lần này khi nhìn thấy Giang Sở Dung trốn sau lưng Văn Lăng điên cuồng nháy mắt với mình, ông ta chợt hiểu ra gì đó, trái tim ông ta thắt lại, gương mặt từ từ sưng lên như gan lợn.
Thì thôi vậy... Thà bị coi là dâm loạn tập thể còn hơn là mưu phản tập thể.
Cuối cùng, ông ta cực kỳ miễn cưỡng cười khan một tiếng, nói: "Đúng vậy... chúng ta chỉ là... chơi một chút thôi, không có lần sau."
Ánh mắt của Ma Tôn dừng lại trên khuôn mặt của Thần Vương Tử Quang một lúc, sau đó ông ta mặt vô biểu tình nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung đang trốn sau lưng Văn Lăng, hai tay vẫn ôm eo Văn Lăng, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp rụt rè lặng lẽ chớp động sau bả vai Văn Lăng, mái tóc đen ướt sũng dính vào bờ vai và cần cổ trắng nõn của cậu, ngược lại quả thật có chút ái muội.
Văn Lăng lại bày ra tư thế phòng thủ, để tay ra phía sau bảo vệ cậu, vành tai lại hơi hơi ửng đỏ.
Ma Tôn nhìn một lát, sau đó thản nhiên nói: "Ta có chuyện tìm Lâu Nguyệt, hai người các ngươi lui ra đi."
Giang Sở Dung:!
Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Giang Sở Dung.
Nghe vậy, Thần Vương Tử Quang hơi giật mình, vội vàng ứng lời, sau đó nhanh chóng đứng dậy khom người rời đi.
Nhất thời, chỉ còn lại Văn Lăng và Giang Sở Dung trong hồ nước nóng khổng lồ.
Không có Thần Vương Tử Quang ở đây, bọn họ đối đầu với Ma Tôn lập tức sinh ra một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được.
Nhưng Ma Tôn hiếm khi không thúc giục Văn Lăng, chỉ im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây một, trong căn phòng trống trải chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách của suối nước chảy.
Thỉnh thoảng còn có tiếng giọt nước nhỏ xuống.
Cuối cùng, Giang Sở Dung nhận ra Ma Tôn không có ý định giết người, vì vậy cậu do dự một lúc, lặng lẽ vỗ nhẹ vào cánh tay căng chặt của Văn Lăng, truyền âm nói: "Ta nói chuyện với ông ta một lát, chàng ra ngoài đợi ta đi."
Sắc mặt Văn Lăng hơi trầm xuống.
Giang Sở Dung: "Nếu ông ta muốn giết ta, ngay khi Thần Vương Tử Quang ra ngoài ông ta đã giết cả hai chúng ta rồi, không sao đâu."
Văn Lăng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi bất an khi nhớ đến dáng vẻ bị bóng đè của Giang Sở Dung sau khi bị Ma Tôn dắt đi thần du.
Bằng không hắn đã chẳng khăng khăng không rời đi.
Lúc này hắn vẫn còn do dự.
Cho đến khi, từ trên người Ma Tôn lộ ra một chút uy áp——
Giang Sở Dung thấy thế vội vàng thúc giục Văn Lăng: "Đi nhanh lên, nếu còn không đi cả hai chúng ta sẽ gánh không nổi đâu."
Văn Lăng cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ đành đứng lên rời khỏi suối nước nóng.
•
Văn Lăng từ trong phòng đi ra, vừa định đóng cửa lại thì chợt thấy Thần Vương Tử Quang đang cau mày đứng ở bên cửa tìm tới tìm lui trên người.
Vừa mò tìm ông ta vừa lẩm bẩm: "Lạ thiệt, chẳng lẽ nó rơi xuống suối nước nóng rồi?"
Nghe Thần Vương Tử Quang nói ra những lời này, lòng Văn Lăng khẽ động, hỏi: "Thần Vương làm mất gì sao?"
Thần Vương Tử Quang nghe Văn Lăng hỏi, sắc mặt chợt ngưng trọng, sau đó vội vàng cười nói: "Không có gì, chỉ là món quà nhỏ do ái thiếp của ta tặng thôi, rơi mất thì có hơi tiếc."
Văn Lăng nhìn vẻ mặt của Thần Vương Tử Quang, hắn gật gật đầu, xoay người đi, không hỏi nữa.
Thấy sắc mặt của Văn Lăng, Thần Vương Tử Quang trầm tư chốc lát liền thấp giọng hỏi: "Tình hình ở trong đó thế nào?"
Văn Lăng lui về sau hai bước, ra hiệu nói: "Thần Vương có thể nghe thấy, tu vi của ta thấp, không dám khinh suất."
Thần Vương Tử Quang:...
Một lát sau, Thần Vương Tử Quang cười khan nói: "Văn tiểu bằng hữu cứ đùa, ta chỉ là, hỏi thử thôi... "
Lúc này, trong phòng lại là một khung cảnh khác.
Sau khi Văn Lăng rời khỏi phòng, Giang Sở Dung tự giác thu mình vào trong suối nước nóng, đồng thời nở một nụ cười lấy lòng với bạch y lạnh lùng đứng ở trên bờ, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn tìm con có chuyện gì ạ?"
Ma Tôn nhìn ý cười trên mặt Giang Sở Dung, chìa tay về phía cậu: "Đưa thứ kia đây."
Giang Sở Dung:?!
Cậu giật thót trong lòng, lúc này mới nhận ra lão già âm hiểm này đã chờ ở đây từ lâu rồi!
Nhưng cậu cũng không phải kẻ ăn chay, giờ phút này cậu vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, chớp chớp mắt hỏi: "Thứ gì vậy sư tôn? Người không nói sao con biết được?"
Ma Tôn hơi nheo mắt lại.
Giang Sở Dung thấy thế mí mắt giật mạnh một cái, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Ma Tôn đã giơ tay lên, ở trong không trung nắm một cái——
Nước trong suối nước nóng trào dâng lên, Giang Sở Dung bị một lực hút mạnh mẽ hút ra khỏi bể.
Giang Sở Dung vừa định giãy giụa thì Ma Tôn vung tay lên, cả người cậu liền bay ra ngoài, "rầm" một tiếng va bể trần giường cách đó không xa, sau đó đáp xuống chiếc giường lớn mềm mại!
Giang Sở Dung đè bể trần giường, vụn trần rơi xuống đầy mặt cậu, cả người cậu ướt sũng, chật vật khôn tả, đang định lấy vụn trần ra khỏi mặt thì đột nhiên, một thân bạch y quen thuộc lặng lẽ xuất hiện trước giường.
Giang Sở Dung dừng lại động tác: "Sư, sư tôn..."
Ma Tôn cười mà như không cười nhìn cậu: "Không thích đàn ông nhưng vẫn muốn chơi ba người, phải không?"
Giang Sở Dung ấp a ấp úng, không dám nói gì.
Ma Tôn giơ tay lên, tia sáng lóe lên, đầu ngón tay bắn ra một luồng ma quang ——
"Xoẹt" một tiếng bén nhọn, toàn bộ vụn trần rơi trên người Giang Sở Dung đều bị ma quang sắc bén vô địch cắt thành hai mảnh.
Tuy nhiên, bản thân Giang Sở Dung vẫn bình an vô sự.
Ma Tôn xuất ra chiêu này xong, ông ta không ra tay tiếp, chỉ lặng yên đứng ở đó.
Giang Sở Dung cứng ngắc thân thể đợi một lúc, thấy Ma Tôn không còn gây khó dễ nữa, cứ nghĩ là Ma Tôn giơ cao đánh khẽ, cậu yên tâm thở ra một hơi, đang định lặng lẽ đứng dậy làm một bé chó liếm liếm cho lão già âm hiểm hỉ nộ thất thường này vui.
Ít ra cũng tạm thời giữ được mạng chó này~
Kết quả cậu vừa cử động, liền chợt thấy từ lồ.ng ngực đến bụng dưới truyền đến một cảm giác mát lạnh!
Giang Sở Dung:?!
Ngay lập tức, sắc mặt của Giang Sở Dung từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang trắng trong tích tắc, cậu lật người nằm xuống giường, che đi phần lớn da thịt lộ ra ngoài.
Bởi vì, đạo ma quang lúc nãy không chỉ cắt nát vụn trần mà còn cắt rách cả y phục của cậu...
Giọng nói lạnh lùng của Ma Tôn truyền đến từ phía sau: "Trước đây khi ta còn ở cảnh giới Thiên Hầu, có một vị Thần Vương ngấp nghé mỹ sắc của ta, nói dối ta gã không thích đàn ông, muốn xưng huynh gọi đệ với ta."
Giang Sở Dung điên cuồng kéo màn giường che lại người.
"Đồ nhi, ngươi đoán xem kết cục của gã thế nào?"
Giang Sở Dung lạnh run, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, con sai rồi, con thật sự sai rồi..."
Chủ yếu là cậu đâu có thèm muốn lão già âm hiểm này!
Ma Tôn: "Cuối cùng gã bị ta thiến, chặt hết chân tay, ném xuống vực sâu."
Giang Sở Dung:...
Đột nhiên cậu cảm thấy lưng mình rất lạnh, rất rất lạnh.
"Bổn tôn làm như vậy không phải vì gã ta thèm muốn mỹ sắc của bổn tôn, mà bởi vì, gã rõ ràng có thể nói thẳng, nhưng lại lựa chọn lừa dối. Gã đang đánh lừa trí thông minh của bổn tôn."
Giang Sở Dung hãi hùng trong lòng, cậu cũng không dám mạo hiểm chống cự nữa, lập tức xin tha thứ: "Sư tôn, bản đồ đây, con đưa cho người ngay!"
Ma Tôn hỏi vặn: "Ồ? Bản đồ gì?"
Giang Sở Dung:......
Hít sâu một hơi, Giang Sở Dung chỉ có thể miễn cưỡng kéo màn giường, quấn lung tung lên người mình, sau đó luồn lách xuống giường giống như một con nhộng kỳ quái.
Rồi lại móc ra tấm bản đồ vừa lén trộm được từ chỗ Thần Vương Tử Quang, sau đó nhích từng tí một về phía Ma Tôn.
Ma Tôn đứng im tại chỗ, cứ thế đợi Giang Sở Dung nhọc nhằn giơ bản đồ lên bò trườn qua từng chút một, bò đến khi mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này ông ta mới đưa tay ra, cầm tấm bản đồ nhìn lướt qua.
Sau khi xem xong, Ma Tôn cảm khái nói: "Không hổ là bút tích của Ma Thánh, ba đạo phong ấn ở trên rất tinh vi, Tử Quang cũng coi như thông minh, đã phá được hai ấn."
Giang Sở Dung nghe thấy vậy, tim cậu đập nhanh một nhịp: Thần Vương Tử Quang đã phá được hai phong ấn sao? Vậy mà ông ta lại nói với cậu và Văn Lăng là mình không thu hoạch được gì?
Hừ, đồ chó chết, đều là lũ cáo già.
Ma Tôn không để ý đến vẻ mặt âm tình bất định của Giang Sở Dung, ông ta giơ tay lên, đâm rách đầu ngón tay, ngưng tụ ra một giọt máu ma màu tím vàng.
Ông ta hóa lỏng giọt máu ma, nhỏ nó lên bản đồ.
Chớp mắt, một tầng linh quang nổi lên trên bề mặt bản đồ, bắt đầu chiến đấu chống lại giọt máu của Ma Tôn.
Ma Tôn mặt vô biểu tình bình thản nhìn.
Không lâu sau, hào quang trên bản đồ vỡ tan, hình dáng ban đầu của bản đồ cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Giang Sở Dung ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, âm thầm kinh ngạc trong lòng, cậu không khỏi vươn cổ thò đầu ra nhìn trộm, tranh thủ trước khi Ma Tôn thu hồi bản đồ nhìn nhiều hơn một chút.
Biết đâu có thể nhìn thấy thứ gì đó hữu ích.
Kết quả một giây sau, tấm bản đồ "bộp" một tiếng bay tới, đáp vào mặt cậu.
Giang Sở Dung bị bất ngờ ngã ngồi xuống đất.
Nhìn vẻ mặt của Ma Tôn, Giang Sở Dung liền biết không phải chuyện đùa, cậu vừa cảnh giác lặng lẽ trốn ra sau lưng Văn Lăng, vừa cố giữ gương mặt thẹn thùng nói: "Vâng ạ, trước khi con ra ngoài đã nói với sư tôn là con đến đây thư giãn rồi mà phải không?"
Ma Tôn không quan tâm đến điều này, chỉ nói: "Chẳng phải ngươi không thích đàn ông sao? Hửm?"
Giang Sở Dung:...............
Chết tiệt, tự mình nói dối tự mình quên mất tiêu.
Thần Vương Tử Quang nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo lại, ông ta vội vàng giải thích với Ma Tôn: "Tôn Thượng minh giám, Tần tiểu bằng hữu chỉ nói đùa thôi, thần và Tần tiểu bằng hữu chỉ là——"
"Chỉ là muốn thử một chút mà thôi! Sẽ không có lần sau, phải không? Thần Vương." Giang Sở Dung nói nhanh như bay, đồng thời còn điên cuồng nháy mắt với Thần Vương Tử Quang.
Thần Vương Tử Quang hóa đá lần thứ hai.
Nhưng lần này khi nhìn thấy Giang Sở Dung trốn sau lưng Văn Lăng điên cuồng nháy mắt với mình, ông ta chợt hiểu ra gì đó, trái tim ông ta thắt lại, gương mặt từ từ sưng lên như gan lợn.
Thì thôi vậy... Thà bị coi là dâm loạn tập thể còn hơn là mưu phản tập thể.
Cuối cùng, ông ta cực kỳ miễn cưỡng cười khan một tiếng, nói: "Đúng vậy... chúng ta chỉ là... chơi một chút thôi, không có lần sau."
Ánh mắt của Ma Tôn dừng lại trên khuôn mặt của Thần Vương Tử Quang một lúc, sau đó ông ta mặt vô biểu tình nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung đang trốn sau lưng Văn Lăng, hai tay vẫn ôm eo Văn Lăng, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp rụt rè lặng lẽ chớp động sau bả vai Văn Lăng, mái tóc đen ướt sũng dính vào bờ vai và cần cổ trắng nõn của cậu, ngược lại quả thật có chút ái muội.
Văn Lăng lại bày ra tư thế phòng thủ, để tay ra phía sau bảo vệ cậu, vành tai lại hơi hơi ửng đỏ.
Ma Tôn nhìn một lát, sau đó thản nhiên nói: "Ta có chuyện tìm Lâu Nguyệt, hai người các ngươi lui ra đi."
Giang Sở Dung:!
Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Giang Sở Dung.
Nghe vậy, Thần Vương Tử Quang hơi giật mình, vội vàng ứng lời, sau đó nhanh chóng đứng dậy khom người rời đi.
Nhất thời, chỉ còn lại Văn Lăng và Giang Sở Dung trong hồ nước nóng khổng lồ.
Không có Thần Vương Tử Quang ở đây, bọn họ đối đầu với Ma Tôn lập tức sinh ra một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được.
Nhưng Ma Tôn hiếm khi không thúc giục Văn Lăng, chỉ im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây một, trong căn phòng trống trải chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách của suối nước chảy.
Thỉnh thoảng còn có tiếng giọt nước nhỏ xuống.
Cuối cùng, Giang Sở Dung nhận ra Ma Tôn không có ý định giết người, vì vậy cậu do dự một lúc, lặng lẽ vỗ nhẹ vào cánh tay căng chặt của Văn Lăng, truyền âm nói: "Ta nói chuyện với ông ta một lát, chàng ra ngoài đợi ta đi."
Sắc mặt Văn Lăng hơi trầm xuống.
Giang Sở Dung: "Nếu ông ta muốn giết ta, ngay khi Thần Vương Tử Quang ra ngoài ông ta đã giết cả hai chúng ta rồi, không sao đâu."
Văn Lăng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi bất an khi nhớ đến dáng vẻ bị bóng đè của Giang Sở Dung sau khi bị Ma Tôn dắt đi thần du.
Bằng không hắn đã chẳng khăng khăng không rời đi.
Lúc này hắn vẫn còn do dự.
Cho đến khi, từ trên người Ma Tôn lộ ra một chút uy áp——
Giang Sở Dung thấy thế vội vàng thúc giục Văn Lăng: "Đi nhanh lên, nếu còn không đi cả hai chúng ta sẽ gánh không nổi đâu."
Văn Lăng cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ đành đứng lên rời khỏi suối nước nóng.
•
Văn Lăng từ trong phòng đi ra, vừa định đóng cửa lại thì chợt thấy Thần Vương Tử Quang đang cau mày đứng ở bên cửa tìm tới tìm lui trên người.
Vừa mò tìm ông ta vừa lẩm bẩm: "Lạ thiệt, chẳng lẽ nó rơi xuống suối nước nóng rồi?"
Nghe Thần Vương Tử Quang nói ra những lời này, lòng Văn Lăng khẽ động, hỏi: "Thần Vương làm mất gì sao?"
Thần Vương Tử Quang nghe Văn Lăng hỏi, sắc mặt chợt ngưng trọng, sau đó vội vàng cười nói: "Không có gì, chỉ là món quà nhỏ do ái thiếp của ta tặng thôi, rơi mất thì có hơi tiếc."
Văn Lăng nhìn vẻ mặt của Thần Vương Tử Quang, hắn gật gật đầu, xoay người đi, không hỏi nữa.
Thấy sắc mặt của Văn Lăng, Thần Vương Tử Quang trầm tư chốc lát liền thấp giọng hỏi: "Tình hình ở trong đó thế nào?"
Văn Lăng lui về sau hai bước, ra hiệu nói: "Thần Vương có thể nghe thấy, tu vi của ta thấp, không dám khinh suất."
Thần Vương Tử Quang:...
Một lát sau, Thần Vương Tử Quang cười khan nói: "Văn tiểu bằng hữu cứ đùa, ta chỉ là, hỏi thử thôi... "
Lúc này, trong phòng lại là một khung cảnh khác.
Sau khi Văn Lăng rời khỏi phòng, Giang Sở Dung tự giác thu mình vào trong suối nước nóng, đồng thời nở một nụ cười lấy lòng với bạch y lạnh lùng đứng ở trên bờ, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn tìm con có chuyện gì ạ?"
Ma Tôn nhìn ý cười trên mặt Giang Sở Dung, chìa tay về phía cậu: "Đưa thứ kia đây."
Giang Sở Dung:?!
Cậu giật thót trong lòng, lúc này mới nhận ra lão già âm hiểm này đã chờ ở đây từ lâu rồi!
Nhưng cậu cũng không phải kẻ ăn chay, giờ phút này cậu vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, chớp chớp mắt hỏi: "Thứ gì vậy sư tôn? Người không nói sao con biết được?"
Ma Tôn hơi nheo mắt lại.
Giang Sở Dung thấy thế mí mắt giật mạnh một cái, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Ma Tôn đã giơ tay lên, ở trong không trung nắm một cái——
Nước trong suối nước nóng trào dâng lên, Giang Sở Dung bị một lực hút mạnh mẽ hút ra khỏi bể.
Giang Sở Dung vừa định giãy giụa thì Ma Tôn vung tay lên, cả người cậu liền bay ra ngoài, "rầm" một tiếng va bể trần giường cách đó không xa, sau đó đáp xuống chiếc giường lớn mềm mại!
Giang Sở Dung đè bể trần giường, vụn trần rơi xuống đầy mặt cậu, cả người cậu ướt sũng, chật vật khôn tả, đang định lấy vụn trần ra khỏi mặt thì đột nhiên, một thân bạch y quen thuộc lặng lẽ xuất hiện trước giường.
Giang Sở Dung dừng lại động tác: "Sư, sư tôn..."
Ma Tôn cười mà như không cười nhìn cậu: "Không thích đàn ông nhưng vẫn muốn chơi ba người, phải không?"
Giang Sở Dung ấp a ấp úng, không dám nói gì.
Ma Tôn giơ tay lên, tia sáng lóe lên, đầu ngón tay bắn ra một luồng ma quang ——
"Xoẹt" một tiếng bén nhọn, toàn bộ vụn trần rơi trên người Giang Sở Dung đều bị ma quang sắc bén vô địch cắt thành hai mảnh.
Tuy nhiên, bản thân Giang Sở Dung vẫn bình an vô sự.
Ma Tôn xuất ra chiêu này xong, ông ta không ra tay tiếp, chỉ lặng yên đứng ở đó.
Giang Sở Dung cứng ngắc thân thể đợi một lúc, thấy Ma Tôn không còn gây khó dễ nữa, cứ nghĩ là Ma Tôn giơ cao đánh khẽ, cậu yên tâm thở ra một hơi, đang định lặng lẽ đứng dậy làm một bé chó liếm liếm cho lão già âm hiểm hỉ nộ thất thường này vui.
Ít ra cũng tạm thời giữ được mạng chó này~
Kết quả cậu vừa cử động, liền chợt thấy từ lồ.ng ngực đến bụng dưới truyền đến một cảm giác mát lạnh!
Giang Sở Dung:?!
Ngay lập tức, sắc mặt của Giang Sở Dung từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang trắng trong tích tắc, cậu lật người nằm xuống giường, che đi phần lớn da thịt lộ ra ngoài.
Bởi vì, đạo ma quang lúc nãy không chỉ cắt nát vụn trần mà còn cắt rách cả y phục của cậu...
Giọng nói lạnh lùng của Ma Tôn truyền đến từ phía sau: "Trước đây khi ta còn ở cảnh giới Thiên Hầu, có một vị Thần Vương ngấp nghé mỹ sắc của ta, nói dối ta gã không thích đàn ông, muốn xưng huynh gọi đệ với ta."
Giang Sở Dung điên cuồng kéo màn giường che lại người.
"Đồ nhi, ngươi đoán xem kết cục của gã thế nào?"
Giang Sở Dung lạnh run, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, con sai rồi, con thật sự sai rồi..."
Chủ yếu là cậu đâu có thèm muốn lão già âm hiểm này!
Ma Tôn: "Cuối cùng gã bị ta thiến, chặt hết chân tay, ném xuống vực sâu."
Giang Sở Dung:...
Đột nhiên cậu cảm thấy lưng mình rất lạnh, rất rất lạnh.
"Bổn tôn làm như vậy không phải vì gã ta thèm muốn mỹ sắc của bổn tôn, mà bởi vì, gã rõ ràng có thể nói thẳng, nhưng lại lựa chọn lừa dối. Gã đang đánh lừa trí thông minh của bổn tôn."
Giang Sở Dung hãi hùng trong lòng, cậu cũng không dám mạo hiểm chống cự nữa, lập tức xin tha thứ: "Sư tôn, bản đồ đây, con đưa cho người ngay!"
Ma Tôn hỏi vặn: "Ồ? Bản đồ gì?"
Giang Sở Dung:......
Hít sâu một hơi, Giang Sở Dung chỉ có thể miễn cưỡng kéo màn giường, quấn lung tung lên người mình, sau đó luồn lách xuống giường giống như một con nhộng kỳ quái.
Rồi lại móc ra tấm bản đồ vừa lén trộm được từ chỗ Thần Vương Tử Quang, sau đó nhích từng tí một về phía Ma Tôn.
Ma Tôn đứng im tại chỗ, cứ thế đợi Giang Sở Dung nhọc nhằn giơ bản đồ lên bò trườn qua từng chút một, bò đến khi mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này ông ta mới đưa tay ra, cầm tấm bản đồ nhìn lướt qua.
Sau khi xem xong, Ma Tôn cảm khái nói: "Không hổ là bút tích của Ma Thánh, ba đạo phong ấn ở trên rất tinh vi, Tử Quang cũng coi như thông minh, đã phá được hai ấn."
Giang Sở Dung nghe thấy vậy, tim cậu đập nhanh một nhịp: Thần Vương Tử Quang đã phá được hai phong ấn sao? Vậy mà ông ta lại nói với cậu và Văn Lăng là mình không thu hoạch được gì?
Hừ, đồ chó chết, đều là lũ cáo già.
Ma Tôn không để ý đến vẻ mặt âm tình bất định của Giang Sở Dung, ông ta giơ tay lên, đâm rách đầu ngón tay, ngưng tụ ra một giọt máu ma màu tím vàng.
Ông ta hóa lỏng giọt máu ma, nhỏ nó lên bản đồ.
Chớp mắt, một tầng linh quang nổi lên trên bề mặt bản đồ, bắt đầu chiến đấu chống lại giọt máu của Ma Tôn.
Ma Tôn mặt vô biểu tình bình thản nhìn.
Không lâu sau, hào quang trên bản đồ vỡ tan, hình dáng ban đầu của bản đồ cuối cùng cũng từ từ hiện ra.
Giang Sở Dung ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, âm thầm kinh ngạc trong lòng, cậu không khỏi vươn cổ thò đầu ra nhìn trộm, tranh thủ trước khi Ma Tôn thu hồi bản đồ nhìn nhiều hơn một chút.
Biết đâu có thể nhìn thấy thứ gì đó hữu ích.
Kết quả một giây sau, tấm bản đồ "bộp" một tiếng bay tới, đáp vào mặt cậu.
Giang Sở Dung bị bất ngờ ngã ngồi xuống đất.