Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 91: Đại lão chân chính
Một tuần sau, mắt Ngạn Sơ dần hồi phục, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều.
Tại bệnh viện, sau khi tái khám bác sĩ nói không có vấn đề gì, cuối tháng này sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu, khi đó Ngạn Sơ có thể tiếp tục công việc thêu thùa của mình.
Vệ Đình Tiêu nhận một công việc cần phải đi công tác ở Pháp.
Hắn có chút không yên tâm về Ngạn Sơ: “Công việc này đột nhiên được đẩy lên sớm, vốn dĩ anh định đợi mắt em hoàn toàn bình phục rồi mới đi…”
Ngạn Sơ an ủi: “Không sao, anh cứ đi đi, bác sĩ nói không có vấn đề gì rồi, anh đừng lo lắng, với lại ba em cũng ở bên cạnh em.”
Vệ Đình Tiêu xót xa trước sự hiểu chuyện của Ngạn Sơ, trước khi rời đi hắn ôm cậu hôn thật lâu.
Cùng ngày, Vệ Đình Tiêu và La Huy đáp chuyến bay tới Pháp. Hơn chín tiếng sau, máy bay hạ cánh, việc đầu tiên Vệ Đình Tiêu làm là liên lạc với Ngạn Sơ.
“Ngạn Ngạn, anh đến rồi. Mấy ngày tới có thể hơi bận, có thể anh sẽ không xem tin nhắn được, nếu có việc gấp thì cứ gọi điện thoại trực tiếp nhé. Trong thời gian diễn ra hoạt động, La Huy sẽ giữ điện thoại cho anh, anh ấy thấy cuộc gọi của em sẽ báo anh gọi lại.” Vệ Đình Tiêu dặn dò một hồi dài, cứ như một ông bố già không yên tâm con ở nhà.
Ngạn Sơ: “Em biết rồi, anh làm việc tốt nhé, cố lên, yêu anh.”
Một câu “yêu anh” ngọt ngào khiến trái tim Vệ ảnh đế tan chảy.
Bảo bối của hắn thật ngọt ngào! Là chồng, hắn phải tiếp tục cố gắng kiếm tiền!
Những ngày Vệ Đình Tiêu vắng nhà, Ngạn Sơ và ba Ngạn cũng không hề buồn chán, mỗi khi ăn tối xong hai ba con đều đi dạo quanh đó.
Hôm nay họ đi dạo đến gần một bảo tàng nghệ thuật văn hóa, trước cửa có trưng bày một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ.
“Triển lãm Thủ công mỹ nghệ Truyền thống Phong cách Quốc gia… Khai mạc lúc 9 giờ sáng ngày 18 tháng 11… Kéo dài đến cuối tháng này…” Ngạn Sơ lẩm nhẩm đọc những thông tin quan trọng trên poster.
Cậu quay lại nhìn ba mình với vẻ mặt hào hứng: “Ba, triển lãm này khai mạc vào ngày mai, chúng ta cùng đi xem nhé, có vẻ khá thú vị.”
Trên đó ghi rằng triển lãm thủ công mỹ nghệ lần này bao gồm các dự án thủ công mỹ nghệ truyền thống, di sản văn hóa phi vật thể khác nhau của Trung Quốc.
Chắc sẽ có rất nhiều nghệ sĩ hoặc những người yêu thích nghệ thuật dân gian đến tham quan?
Dù sao tháng này cậu cũng không thể thêu được, chi bằng đến đây học hỏi, tiếp thu tinh hoa của các tác phẩm nghệ thuật khác, tìm kiếm cảm hứng, biết đâu tác phẩm tiếp theo có thể thêu đẹp hơn.
“Được chứ.” Ba Ngạn cũng tỏ ra khá hứng thú.
Ông nhìn thoáng qua đơn vị tổ chức: Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Nghệ thuật Tư Mộc.
Ông cũng không để ý lắm, một số công ty ở Bắc Kinh ông không biết.
Sống ở trong núi đã lâu, những xô bồ bên ngoài đã rời xa ông từ lâu rồi.
Nghe nói hiện nay áp lực công việc của những người trẻ tuổi rất lớn, tình hình việc làm ngày càng gay gắt, ai ai cũng phải cố gắng, sống trong thành phố với nhịp sống nhanh này, họ gánh vác những trách nhiệm nặng nề.
Cuộc sống của hai ba con bây giờ đã rất tốt, ba Ngạn tất nhiên không muốn Ngạn Sơ sống quá vất vả, may mà giờ con trai ông cũng có một nghề có thể kiếm tiền tại nhà, trong lòng ba Ngạn cảm thấy rất an ủi.
Sáng sớm hôm sau, Ngạn Sơ đã dậy.
Ăn sáng xong Ngạn Sơ giục ba mình mau đi.
“Ba, chén cứ để đó, lát nữa về rửa cũng được, con sợ đi muộn người sẽ đông lắm.” Ngạn Sơ nói.
“Được, nghe con. Hôm nay nắng to con ra ngoài nhớ đeo kính râm nhé.” Ba Ngạn cởi tạp dề, thay quần áo.
“Vâng vâng, con biết rồi.” Ngạn Sơ gật đầu.
Sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Con đường này đã trở nên quen thuộc với họ, không lâu sau hai người đến địa điểm hôm qua.
Hôm qua bên ngoài bảo tàng vẫn còn trống trải, vậy mà hôm nay ngay cả bên ngoài cũng được dựng thêm một số gian hàng triển lãm, trên đó có mái che tạm thời.
Khu vực này trưng bày tranh thủ công truyền thống với đủ loại hình thức được tạo ra bằng cách ghép, khảm, vẽ màu các vật liệu.
Nhìn những bức tranh trước mắt, mắt Ngạn Sơ sáng lên.
Đều là đại lão cả… Thật lợi hại…
“Đẹp quá.” Ngạn Sơ thốt lên lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Quả thật rất có giá trị nghệ thuật và giá trị thưởng lãm.” Ba Ngạn cũng đồng tình.
“Ba, bên trong còn nữa, chúng ta vào trong xem đi.” Ngạn Sơ hào hứng nói.
Ba Ngạn bất đắc dĩ mỉm cười, dù con trai đã 20 tuổi rồi nhưng trước mặt ông, dáng vẻ vui mừng vẫn giống hệt như lúc còn nhỏ.
Ba Ngạn nhớ lại những ngày tháng vô tư lự ấy, lòng chợt dâng lên nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã nhiều năm rồi…
Đứa trẻ nhỏ hay lẽo đẽo theo sau ông ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai lịch sự, hiểu chuyện.
Từ bên ngoài đi vào bên trong, ánh sáng rõ ràng tối hơn nhiều.
Đeo kính râm khiến Ngạn Sơ không nhìn rõ màu sắc và chi tiết của nhiều vật trưng bày, cậu liền tháo kính ra.
Dù sao ở trong nhà cậu cũng không cần đeo kính.
Bảo tàng này được thiết kế rất độc đáo, dùng các vật trưng bày dẫn lối, mỗi vật trưng bày từ ngoài vào trong đều có sự sắp xếp, như từ đơn giản đến phức tạp, hay màu sắc từ nhạt đến đậm, kích thước từ lớn đến nhỏ, được bố trí rất trật tự, khiến người xem có sự chuẩn bị nhất định trong lòng, càng thêm mong chờ những vật trưng bày bên trong.
Ngạn Sơ và ba Ngạn đi từ vòng ngoài vào vòng trong, tham quan toàn bộ.
Chỉ là vật trưng bày đặt ở trong cùng có vẻ không mấy ăn nhập với xung quanh, có lẽ là dụng ý của nhà thiết kế, Ngạn Sơ cũng không hiểu lắm.
Đó là một con chim Cát Tường được chạm khắc thủ công bằng gỗ hoàng đàn, thân và đuôi chim có nhiều chi tiết tinh xảo, toát lên vẻ linh hoạt.
Nhưng so với các tác phẩm chạm khắc gỗ khác đã xem thì tác phẩm này cũng không quá đặc sắc, dường như mang theo dấu ấn thời gian, giống như đã được người ta mân mê nhiều lần, có chỗ đã lên nước bóng, chắc hẳn tác phẩm này được tác giả nâng niu chăm sóc, nếu không bề mặt cũng sẽ không có lớp màu hổ phách như vậy.
Ngạn Sơ muốn xem tên người chế tác, nhưng lại thấy tấm thẻ trưng bày bên cạnh ghi: 【Vô danh】.
Vậy là… không rõ tác giả?
Ngạn Sơ nói: “Ba, con thấy những tác phẩm mà ba khắc hoàn toàn có thể trưng bày ở đây.”
Ngạn Sơ không suy nghĩ nhiều, nói xong liền bị những vật trưng bày ở khu vực khác thu hút chạy đến xem.
Cậu tưởng ba Ngạn sẽ như mọi khi đi theo sau cậu, nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện ba Ngạn vẫn đứng im tại chỗ.
Ông nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc gỗ trước mặt như thể mất hồn.
Vật nhỏ bé này đã kéo ký ức của ông trở về quá khứ xa xôi.
Dù đã 20 năm trôi qua, ông vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lúc đó.
Tác giả của con chim Cát Tường này không ai khác, chính là ba Ngạn lúc 18 tuổi.
Năm đó chính tay ông đã tặng tác phẩm điêu khắc này cho người ấy.
Bây giờ tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ông ta đã bán món quà của mình tặng sao… Suy cho cùng cũng đã ghi là vô danh.
Tâm trạng ba Ngạn rất phức tạp, không biết là cảm giác gì, buồn hay chua xót? Hình như đều không phải, những cảm xúc này ông đã trải qua hết khi rời xa người đó rồi.
Giờ nhìn thấy món đồ cũ này chỉ biết thở dài một câu “vật đổi sao dời”, chẳng còn gì đáng lưu luyến nữa, dù là đồ vật, hay là con người…
…đều như nhau.
…
Ngạn Sơ gần như đi hết bảo tàng mới phát hiện mình đã lạc mất ba.
Đều tại cậu mải mê tham quan quá hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Có lẽ cậu chạy quá nhanh, ba Ngạn không theo kịp.
Nơi đây có một số chỗ trang trí giống như mê cung, quả thật rất dễ bị lạc.
Ngạn Sơ vừa định quay lại đi vào trong thì lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông trung niên đang xem triển lãm ở đằng kia… chẳng phải là người đàn ông đẹp trai hôm nọ cậu gặp ở hồ câu cá sao?
Người đàn ông trung niên vẫn mặc một bộ Đường trang thêu, hôm nay lại thay một bộ màu đen càng làm tôn lên dáng người thon gọn.
Tuy Vệ Đình Tiêu vì ghen nên không cho cậu nói chuyện nhiều với người lạ nhưng trong lòng cậu có khả năng phán đoán, cậu thật sự không nghĩ người đàn ông này là người xấu.
Đến đây xem triển lãm, chẳng phải cũng chứng tỏ đối phương yêu thích nghệ thuật sao?
Ngạn Sơ có thiện cảm tự nhiên với những người cùng sở thích.
Có lẽ đối phương cũng cảm nhận được ánh mắt của mình, người đàn ông đẹp trai bỗng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau ở khoảng cách mười mét.
Lúc này Ngạn Sơ không tiện giả vờ như không thấy, vì vậy cậu chỉ đơn giản vẫy tay chào.
Còn việc đối phương có nhận ra cậu hay không, cậu cũng không quan tâm.
Cứ mỉm cười một cách ngại ngùng nhưng không thất lễ rồi rời đi thôi.
Tuy nhiên sắc mặt người đàn ông trung niên lại thay đổi, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh mà Ngạn Sơ đã thấy trước đó. Đối phương dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, sững người một lúc rồi lại đi về phía cậu.
Ngạn Sơ không biết phải làm gì, thấy người đàn ông trung niên càng lúc càng đến gần mình rồi đứng lại trước mặt cậu.
“Cháu…” Mạnh Phó Thanh giấu những ngón tay run rẩy ra sau lưng, ông mở lời với vẻ khó tin.
Mới nói được một chữ, chàng trai trước mặt đã chủ động nói: “Chú, chú chắc… chưa quên cháu chứ?”
Vừa nói, cậu vừa đeo kính râm vào, như muốn nhắc nhở: “Hôm đó ở hồ câu cá, chúng ta vô tình đụng phải nhau.”
Ngạn Sơ đeo kính râm, che đi nửa khuôn mặt, điều này mới giúp Mạnh Phó Thanh thoát khỏi trạng thái thất thần.
“Dĩ nhiên là nhớ cháu, cháu thích xem triển lãm nghệ thuật kiểu này à?” Mạnh Phó Thanh cố gắng lấy lại giọng nói bình tĩnh của mình, bắt chuyện hỏi.
“Vâng, cháu rất thích. Thực không giấu gì chú, bản thân cháu cũng làm công việc liên quan, xem nhiều tác phẩm của người khác sẽ cho cháu nhiều cảm hứng.”
Chỉ cần nhắc đến thứ mình thích, Ngạn Sơ liền thay đổi vẻ kiệm lời trước đó.
“Chú cũng thích sao?” Ngạn Sơ cũng hỏi lại một câu.
“Thích, cũng giống như cháu, ta làm công việc liên quan.” Mạnh Phó Thanh mỉm cười.
Ngạn Sơ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ chú cũng… Chú không phải là một trong số các tác giả của những tác phẩm trưng bày ở đây chứ?”
Mạnh Phó Thanh lắc đầu: “Tay chú không khéo léo như vậy, cũng không có năng khiếu đó, chú là GIám đốc của bảo tàng văn hóa này, đồng thời cũng là người chủ trì triển lãm thủ công mỹ nghệ lần này.”
Mạnh Phó Thanh không hề giấu giếm thân phận của mình, còn tự giới thiệu: “Chú họ Mạnh, cậu bạn nhỏ, còn cháu thì sao?”
Ngạn Sơ sững sờ trước hàng loạt thông tin.
Cậu cứ tưởng người trước mắt cũng là nghệ nhân giống như mình, không ngờ lại là ông chủ của bên tổ chức!
Cái này, cái này, cái này…
Đây mới đúng là đại lão chân chính!
“Cháu, cháu họ Ngạn, Viện trưởng Mạnh, triển lãm mà chú tổ chức rất thành công, cháu tin sẽ có nhiều người cùng chí hướng đến đây hơn nữa, cảm ơn chú vì những việc chú đã làm, cháu thấy rất có ý nghĩa.”
Ngạn Sơ lúc đầu còn hơi lắp bắp, nhưng sau đó lại thốt lên lời khen ngợi chân thành.
Những người như Viện trưởng Mạnh chẳng phải là đang tạo phúc cho những người làm nghệ thuật như họ sao?
Quảng bá văn hóa truyền thống, để những người trẻ tuổi chưa tiếp xúc với thủ công mỹ nghệ truyền thống yêu thích chúng.
Mạnh Phó Thanh dường như không nghe thấy lời khen của cậu, ông hơi sững người, hỏi lại: “Cháu họ Nhan sao?”
Ngạn Sơ lắc đầu nói: “Không phải Nhan, là Ngạn, chữ Nhan thiếu mất một nửa.”
颜 và 彦
Vừa nói, cậu vừa dùng tay ra hiệu hình dạng chữ.
Mạnh Phó Thanh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn Ngạn Sơ đầy ẩn ý.
Trước đây ông đã cảm thấy giống rồi, lúc nãy không đeo kính lại càng giống.
Mạnh Phó Thanh suýt nữa thì tưởng mình đã nhìn thấy chàng trai trẻ năm xưa.
Nụ cười, cử chỉ đều giống hệt.
Trên đời này sao lại có người giống nhau đến vậy, ngay cả họ cũng gần giống.
“Viện trưởng Mạnh, cháu không thể nói chuyện với chú thêm nữa rồi, ba cháu vẫn còn ở trong đó chưa ra, vừa nãy cháu và ba đi lạc nhau, cháu phải vào trong tìm ông ấy.” Ngạn Sơ giải thích.
“Cháu và người nhà cùng đến xem triển lãm à?” Mạnh Phó Thanh cứ tưởng chỉ có mỗi Ngạn Sơ.
“Vâng ạ, cho nên cháu xin phép.” Ngạn Sơ lịch sự gật đầu với Mạnh Phó Thanh rồi chạy nhanh vào bên trong bảo tàng.
Mạnh Phó Thanh nhìn theo bóng lưng chàng trai rời đi, thất thần hồi lâu.
Ông trời đang thương hại ông sao? Đã phái đến cho ông một cậu bé giống hệt người ấy.
Nhưng rồi thì sao chứ? Thời gian đã trôi qua, chàng trai vừa rồi tràn đầy sức sống tuổi trẻ, còn ông đã không còn là Mạnh tam thiếu năm xưa, một người phóng khoáng, ý chí mạnh mẽ nữa rồi.
Tại bệnh viện, sau khi tái khám bác sĩ nói không có vấn đề gì, cuối tháng này sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu, khi đó Ngạn Sơ có thể tiếp tục công việc thêu thùa của mình.
Vệ Đình Tiêu nhận một công việc cần phải đi công tác ở Pháp.
Hắn có chút không yên tâm về Ngạn Sơ: “Công việc này đột nhiên được đẩy lên sớm, vốn dĩ anh định đợi mắt em hoàn toàn bình phục rồi mới đi…”
Ngạn Sơ an ủi: “Không sao, anh cứ đi đi, bác sĩ nói không có vấn đề gì rồi, anh đừng lo lắng, với lại ba em cũng ở bên cạnh em.”
Vệ Đình Tiêu xót xa trước sự hiểu chuyện của Ngạn Sơ, trước khi rời đi hắn ôm cậu hôn thật lâu.
Cùng ngày, Vệ Đình Tiêu và La Huy đáp chuyến bay tới Pháp. Hơn chín tiếng sau, máy bay hạ cánh, việc đầu tiên Vệ Đình Tiêu làm là liên lạc với Ngạn Sơ.
“Ngạn Ngạn, anh đến rồi. Mấy ngày tới có thể hơi bận, có thể anh sẽ không xem tin nhắn được, nếu có việc gấp thì cứ gọi điện thoại trực tiếp nhé. Trong thời gian diễn ra hoạt động, La Huy sẽ giữ điện thoại cho anh, anh ấy thấy cuộc gọi của em sẽ báo anh gọi lại.” Vệ Đình Tiêu dặn dò một hồi dài, cứ như một ông bố già không yên tâm con ở nhà.
Ngạn Sơ: “Em biết rồi, anh làm việc tốt nhé, cố lên, yêu anh.”
Một câu “yêu anh” ngọt ngào khiến trái tim Vệ ảnh đế tan chảy.
Bảo bối của hắn thật ngọt ngào! Là chồng, hắn phải tiếp tục cố gắng kiếm tiền!
Những ngày Vệ Đình Tiêu vắng nhà, Ngạn Sơ và ba Ngạn cũng không hề buồn chán, mỗi khi ăn tối xong hai ba con đều đi dạo quanh đó.
Hôm nay họ đi dạo đến gần một bảo tàng nghệ thuật văn hóa, trước cửa có trưng bày một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ.
“Triển lãm Thủ công mỹ nghệ Truyền thống Phong cách Quốc gia… Khai mạc lúc 9 giờ sáng ngày 18 tháng 11… Kéo dài đến cuối tháng này…” Ngạn Sơ lẩm nhẩm đọc những thông tin quan trọng trên poster.
Cậu quay lại nhìn ba mình với vẻ mặt hào hứng: “Ba, triển lãm này khai mạc vào ngày mai, chúng ta cùng đi xem nhé, có vẻ khá thú vị.”
Trên đó ghi rằng triển lãm thủ công mỹ nghệ lần này bao gồm các dự án thủ công mỹ nghệ truyền thống, di sản văn hóa phi vật thể khác nhau của Trung Quốc.
Chắc sẽ có rất nhiều nghệ sĩ hoặc những người yêu thích nghệ thuật dân gian đến tham quan?
Dù sao tháng này cậu cũng không thể thêu được, chi bằng đến đây học hỏi, tiếp thu tinh hoa của các tác phẩm nghệ thuật khác, tìm kiếm cảm hứng, biết đâu tác phẩm tiếp theo có thể thêu đẹp hơn.
“Được chứ.” Ba Ngạn cũng tỏ ra khá hứng thú.
Ông nhìn thoáng qua đơn vị tổ chức: Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Nghệ thuật Tư Mộc.
Ông cũng không để ý lắm, một số công ty ở Bắc Kinh ông không biết.
Sống ở trong núi đã lâu, những xô bồ bên ngoài đã rời xa ông từ lâu rồi.
Nghe nói hiện nay áp lực công việc của những người trẻ tuổi rất lớn, tình hình việc làm ngày càng gay gắt, ai ai cũng phải cố gắng, sống trong thành phố với nhịp sống nhanh này, họ gánh vác những trách nhiệm nặng nề.
Cuộc sống của hai ba con bây giờ đã rất tốt, ba Ngạn tất nhiên không muốn Ngạn Sơ sống quá vất vả, may mà giờ con trai ông cũng có một nghề có thể kiếm tiền tại nhà, trong lòng ba Ngạn cảm thấy rất an ủi.
Sáng sớm hôm sau, Ngạn Sơ đã dậy.
Ăn sáng xong Ngạn Sơ giục ba mình mau đi.
“Ba, chén cứ để đó, lát nữa về rửa cũng được, con sợ đi muộn người sẽ đông lắm.” Ngạn Sơ nói.
“Được, nghe con. Hôm nay nắng to con ra ngoài nhớ đeo kính râm nhé.” Ba Ngạn cởi tạp dề, thay quần áo.
“Vâng vâng, con biết rồi.” Ngạn Sơ gật đầu.
Sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Con đường này đã trở nên quen thuộc với họ, không lâu sau hai người đến địa điểm hôm qua.
Hôm qua bên ngoài bảo tàng vẫn còn trống trải, vậy mà hôm nay ngay cả bên ngoài cũng được dựng thêm một số gian hàng triển lãm, trên đó có mái che tạm thời.
Khu vực này trưng bày tranh thủ công truyền thống với đủ loại hình thức được tạo ra bằng cách ghép, khảm, vẽ màu các vật liệu.
Nhìn những bức tranh trước mắt, mắt Ngạn Sơ sáng lên.
Đều là đại lão cả… Thật lợi hại…
“Đẹp quá.” Ngạn Sơ thốt lên lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Quả thật rất có giá trị nghệ thuật và giá trị thưởng lãm.” Ba Ngạn cũng đồng tình.
“Ba, bên trong còn nữa, chúng ta vào trong xem đi.” Ngạn Sơ hào hứng nói.
Ba Ngạn bất đắc dĩ mỉm cười, dù con trai đã 20 tuổi rồi nhưng trước mặt ông, dáng vẻ vui mừng vẫn giống hệt như lúc còn nhỏ.
Ba Ngạn nhớ lại những ngày tháng vô tư lự ấy, lòng chợt dâng lên nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã nhiều năm rồi…
Đứa trẻ nhỏ hay lẽo đẽo theo sau ông ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai lịch sự, hiểu chuyện.
Từ bên ngoài đi vào bên trong, ánh sáng rõ ràng tối hơn nhiều.
Đeo kính râm khiến Ngạn Sơ không nhìn rõ màu sắc và chi tiết của nhiều vật trưng bày, cậu liền tháo kính ra.
Dù sao ở trong nhà cậu cũng không cần đeo kính.
Bảo tàng này được thiết kế rất độc đáo, dùng các vật trưng bày dẫn lối, mỗi vật trưng bày từ ngoài vào trong đều có sự sắp xếp, như từ đơn giản đến phức tạp, hay màu sắc từ nhạt đến đậm, kích thước từ lớn đến nhỏ, được bố trí rất trật tự, khiến người xem có sự chuẩn bị nhất định trong lòng, càng thêm mong chờ những vật trưng bày bên trong.
Ngạn Sơ và ba Ngạn đi từ vòng ngoài vào vòng trong, tham quan toàn bộ.
Chỉ là vật trưng bày đặt ở trong cùng có vẻ không mấy ăn nhập với xung quanh, có lẽ là dụng ý của nhà thiết kế, Ngạn Sơ cũng không hiểu lắm.
Đó là một con chim Cát Tường được chạm khắc thủ công bằng gỗ hoàng đàn, thân và đuôi chim có nhiều chi tiết tinh xảo, toát lên vẻ linh hoạt.
Nhưng so với các tác phẩm chạm khắc gỗ khác đã xem thì tác phẩm này cũng không quá đặc sắc, dường như mang theo dấu ấn thời gian, giống như đã được người ta mân mê nhiều lần, có chỗ đã lên nước bóng, chắc hẳn tác phẩm này được tác giả nâng niu chăm sóc, nếu không bề mặt cũng sẽ không có lớp màu hổ phách như vậy.
Ngạn Sơ muốn xem tên người chế tác, nhưng lại thấy tấm thẻ trưng bày bên cạnh ghi: 【Vô danh】.
Vậy là… không rõ tác giả?
Ngạn Sơ nói: “Ba, con thấy những tác phẩm mà ba khắc hoàn toàn có thể trưng bày ở đây.”
Ngạn Sơ không suy nghĩ nhiều, nói xong liền bị những vật trưng bày ở khu vực khác thu hút chạy đến xem.
Cậu tưởng ba Ngạn sẽ như mọi khi đi theo sau cậu, nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện ba Ngạn vẫn đứng im tại chỗ.
Ông nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc gỗ trước mặt như thể mất hồn.
Vật nhỏ bé này đã kéo ký ức của ông trở về quá khứ xa xôi.
Dù đã 20 năm trôi qua, ông vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lúc đó.
Tác giả của con chim Cát Tường này không ai khác, chính là ba Ngạn lúc 18 tuổi.
Năm đó chính tay ông đã tặng tác phẩm điêu khắc này cho người ấy.
Bây giờ tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ông ta đã bán món quà của mình tặng sao… Suy cho cùng cũng đã ghi là vô danh.
Tâm trạng ba Ngạn rất phức tạp, không biết là cảm giác gì, buồn hay chua xót? Hình như đều không phải, những cảm xúc này ông đã trải qua hết khi rời xa người đó rồi.
Giờ nhìn thấy món đồ cũ này chỉ biết thở dài một câu “vật đổi sao dời”, chẳng còn gì đáng lưu luyến nữa, dù là đồ vật, hay là con người…
…đều như nhau.
…
Ngạn Sơ gần như đi hết bảo tàng mới phát hiện mình đã lạc mất ba.
Đều tại cậu mải mê tham quan quá hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Có lẽ cậu chạy quá nhanh, ba Ngạn không theo kịp.
Nơi đây có một số chỗ trang trí giống như mê cung, quả thật rất dễ bị lạc.
Ngạn Sơ vừa định quay lại đi vào trong thì lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông trung niên đang xem triển lãm ở đằng kia… chẳng phải là người đàn ông đẹp trai hôm nọ cậu gặp ở hồ câu cá sao?
Người đàn ông trung niên vẫn mặc một bộ Đường trang thêu, hôm nay lại thay một bộ màu đen càng làm tôn lên dáng người thon gọn.
Tuy Vệ Đình Tiêu vì ghen nên không cho cậu nói chuyện nhiều với người lạ nhưng trong lòng cậu có khả năng phán đoán, cậu thật sự không nghĩ người đàn ông này là người xấu.
Đến đây xem triển lãm, chẳng phải cũng chứng tỏ đối phương yêu thích nghệ thuật sao?
Ngạn Sơ có thiện cảm tự nhiên với những người cùng sở thích.
Có lẽ đối phương cũng cảm nhận được ánh mắt của mình, người đàn ông đẹp trai bỗng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau ở khoảng cách mười mét.
Lúc này Ngạn Sơ không tiện giả vờ như không thấy, vì vậy cậu chỉ đơn giản vẫy tay chào.
Còn việc đối phương có nhận ra cậu hay không, cậu cũng không quan tâm.
Cứ mỉm cười một cách ngại ngùng nhưng không thất lễ rồi rời đi thôi.
Tuy nhiên sắc mặt người đàn ông trung niên lại thay đổi, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh mà Ngạn Sơ đã thấy trước đó. Đối phương dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, sững người một lúc rồi lại đi về phía cậu.
Ngạn Sơ không biết phải làm gì, thấy người đàn ông trung niên càng lúc càng đến gần mình rồi đứng lại trước mặt cậu.
“Cháu…” Mạnh Phó Thanh giấu những ngón tay run rẩy ra sau lưng, ông mở lời với vẻ khó tin.
Mới nói được một chữ, chàng trai trước mặt đã chủ động nói: “Chú, chú chắc… chưa quên cháu chứ?”
Vừa nói, cậu vừa đeo kính râm vào, như muốn nhắc nhở: “Hôm đó ở hồ câu cá, chúng ta vô tình đụng phải nhau.”
Ngạn Sơ đeo kính râm, che đi nửa khuôn mặt, điều này mới giúp Mạnh Phó Thanh thoát khỏi trạng thái thất thần.
“Dĩ nhiên là nhớ cháu, cháu thích xem triển lãm nghệ thuật kiểu này à?” Mạnh Phó Thanh cố gắng lấy lại giọng nói bình tĩnh của mình, bắt chuyện hỏi.
“Vâng, cháu rất thích. Thực không giấu gì chú, bản thân cháu cũng làm công việc liên quan, xem nhiều tác phẩm của người khác sẽ cho cháu nhiều cảm hứng.”
Chỉ cần nhắc đến thứ mình thích, Ngạn Sơ liền thay đổi vẻ kiệm lời trước đó.
“Chú cũng thích sao?” Ngạn Sơ cũng hỏi lại một câu.
“Thích, cũng giống như cháu, ta làm công việc liên quan.” Mạnh Phó Thanh mỉm cười.
Ngạn Sơ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ chú cũng… Chú không phải là một trong số các tác giả của những tác phẩm trưng bày ở đây chứ?”
Mạnh Phó Thanh lắc đầu: “Tay chú không khéo léo như vậy, cũng không có năng khiếu đó, chú là GIám đốc của bảo tàng văn hóa này, đồng thời cũng là người chủ trì triển lãm thủ công mỹ nghệ lần này.”
Mạnh Phó Thanh không hề giấu giếm thân phận của mình, còn tự giới thiệu: “Chú họ Mạnh, cậu bạn nhỏ, còn cháu thì sao?”
Ngạn Sơ sững sờ trước hàng loạt thông tin.
Cậu cứ tưởng người trước mắt cũng là nghệ nhân giống như mình, không ngờ lại là ông chủ của bên tổ chức!
Cái này, cái này, cái này…
Đây mới đúng là đại lão chân chính!
“Cháu, cháu họ Ngạn, Viện trưởng Mạnh, triển lãm mà chú tổ chức rất thành công, cháu tin sẽ có nhiều người cùng chí hướng đến đây hơn nữa, cảm ơn chú vì những việc chú đã làm, cháu thấy rất có ý nghĩa.”
Ngạn Sơ lúc đầu còn hơi lắp bắp, nhưng sau đó lại thốt lên lời khen ngợi chân thành.
Những người như Viện trưởng Mạnh chẳng phải là đang tạo phúc cho những người làm nghệ thuật như họ sao?
Quảng bá văn hóa truyền thống, để những người trẻ tuổi chưa tiếp xúc với thủ công mỹ nghệ truyền thống yêu thích chúng.
Mạnh Phó Thanh dường như không nghe thấy lời khen của cậu, ông hơi sững người, hỏi lại: “Cháu họ Nhan sao?”
Ngạn Sơ lắc đầu nói: “Không phải Nhan, là Ngạn, chữ Nhan thiếu mất một nửa.”
颜 và 彦
Vừa nói, cậu vừa dùng tay ra hiệu hình dạng chữ.
Mạnh Phó Thanh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn Ngạn Sơ đầy ẩn ý.
Trước đây ông đã cảm thấy giống rồi, lúc nãy không đeo kính lại càng giống.
Mạnh Phó Thanh suýt nữa thì tưởng mình đã nhìn thấy chàng trai trẻ năm xưa.
Nụ cười, cử chỉ đều giống hệt.
Trên đời này sao lại có người giống nhau đến vậy, ngay cả họ cũng gần giống.
“Viện trưởng Mạnh, cháu không thể nói chuyện với chú thêm nữa rồi, ba cháu vẫn còn ở trong đó chưa ra, vừa nãy cháu và ba đi lạc nhau, cháu phải vào trong tìm ông ấy.” Ngạn Sơ giải thích.
“Cháu và người nhà cùng đến xem triển lãm à?” Mạnh Phó Thanh cứ tưởng chỉ có mỗi Ngạn Sơ.
“Vâng ạ, cho nên cháu xin phép.” Ngạn Sơ lịch sự gật đầu với Mạnh Phó Thanh rồi chạy nhanh vào bên trong bảo tàng.
Mạnh Phó Thanh nhìn theo bóng lưng chàng trai rời đi, thất thần hồi lâu.
Ông trời đang thương hại ông sao? Đã phái đến cho ông một cậu bé giống hệt người ấy.
Nhưng rồi thì sao chứ? Thời gian đã trôi qua, chàng trai vừa rồi tràn đầy sức sống tuổi trẻ, còn ông đã không còn là Mạnh tam thiếu năm xưa, một người phóng khoáng, ý chí mạnh mẽ nữa rồi.