Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 90: Suy nghĩ về tương lai
Cuộc cãi vã kỳ quặc trong thư phòng bắt nguồn từ một bức tranh thêu cuối cùng đã kết thúc bởi Ứng Nguyệt Như đi lên từ tầng dưới.
Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm, may mà có người đến cứu viện.
Cậu vội vàng nắm lấy tay Vệ Đình Tiêu, cố ý nói: “Anh, em hơi đói rồi.”
Câu nói này quả nhiên rất hiệu quả, cuối cùng cũng chuyển được sự chú ý của Vệ Đình Tiêu.
“Vậy chúng ta xuống dưới thôi, chắc nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm rồi.” Vệ Đình Tiêu nói.
Vệ Thừa Lễ còn muốn nói gì đó, có chút do dự, Ứng Nguyệt Như liếc mắt ra hiệu, ông liền không dám động đậy nữa.
Ông hơi hối hận vì vừa nãy đã cãi nhau với con trai trước mặt Ngạn Sơ, hình tượng tốt đẹp của ông hôm nay chẳng phải đã bị hủy hoại hết rồi sao?
Vì vậy lúc ăn cơm hai bên đều rất im lặng.
Vệ Đình Tiêu chỉ lo gắp thức ăn cho Ngạn Sơ, Vệ Thừa Lễ bên kia chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Trái lại lại tạo ra một bầu không khí hòa thuận hiếm có.
Sau khi ăn xong, Ngạn Sơ bị Vệ Đình Tiêu kéo đi trước, sợ ba hắn giành mất cơ hội.
Vệ Đình Tiêu đưa Ngạn Sơ đến phòng của mình, bên trong còn lưu giữ một số đồ vật thời thơ ấu của hắn.
“Căn phòng này anh đã ở hơn mười năm, sau đó đồ đạc bên trong được thay mới một lần, sắp xếp lại nhưng đồ thời học sinh của anh vẫn còn.” Vệ Đình Tiêu giới thiệu.
Ngạn Sơ nhìn từ tủ bên trái sang bên phải, bên trong có bằng khen, cúp thi đua các kiểu của Vệ Đình Tiêu từ nhỏ đến lớn, toàn là những vinh dự đạt được thời học sinh.
“Hồi đi học tuy anh không thích học lắm nhưng thành tích vẫn được.” Vệ Đình Tiêu khéo léo khoe khoang, muốn được vợ khen ngợi.
Ngạn Sơ cũng rất nể mặt, cười nói: “Anh luôn rất xuất sắc, dù nhìn từ khía cạnh nào, anh làm việc gì cũng có thể thành công bởi vì anh có quyết tâm tiến về phía trước.”
Phẩm chất kiên định không lùi bước này cũng chính là một điểm mà Ngạn Sơ thích ở Vệ Đình Tiêu.
Bị khen có chút ngại ngùng, Vệ Đình Tiêu sờ mũi.
Đột nhiên Ngạn Sơ phát hiện ra bức ảnh thời cấp hai của Vệ Đình Tiêu ở góc tường.
Cậu tò mò cầm khung ảnh lên xem.
Non nớt quá…
Vệ Đình Tiêu lúc đó chưa phát triển hết, chiều cao cũng không cao lắm, đúng là độ tuổi thích làm màu, vẻ mặt có chút ngông cuồng, rất cá tính.
“Đáng yêu quá.” Ngạn Sơ nhận xét.
Vệ Đình Tiêu: “…” Chưa từng có ai nói hắn đáng yêu.
Từ đáng yêu không thể dùng cho hắn.
Vệ Đình Tiêu: “Không đáng yêu bằng em, em mới là người đáng yêu nhất trong lòng anh.”
Ngạn Sơ đỏ mặt, đặt bức ảnh xuống.
“Những lời ngon tiếng ngọt này anh nên nói với ba anh một chút, hôm nay tiếp xúc với ông ấy, em thấy ông ấy cũng khá tốt.”
Ngạn Sơ đột nhiên lên tiếng bênh vực Vệ Thừa Lễ, Vệ Đình Tiêu hơi ngớ người.
Ngay sau đó, người đàn ông bĩu môi: “Ba mẹ anh là người thế nào, anh đương nhiên biết rõ…”
Nhà họ Vệ có thể bén rễ sâu ở Kinh thị, không thể tách rời gia phong và phẩm chất tốt đẹp.
Hắn và ba hắn chính là…
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau.” Ngạn Sơ lại nhận xét, “Em thấy từ này trên mạng rất phù hợp với quan hệ giữa anh và ba anh.”
“Được rồi, đã là em đề nghị thì anh vẫn sẽ nghe.” Đàn ông nhà họ Vệ chủ yếu là nghe lời vợ.
Hai người ở trong phòng một lúc rồi ra sân dạo chơi.
Phải nói biệt thự đúng là biệt thự.
Những gia đình giàu có bản địa như nhà họ Vệ rất coi trọng phong cách kiến trúc.
Qua sự tiếp xúc với ba mẹ Vệ, Ngạn Sơ cảm thấy gu thẩm mỹ của nhà bọn họ khá tốt, cộng thêm sở thích của ba Vệ đối với đồ thủ công truyền thống và một số đồ cổ, tổng thể phong cách nghiêng về kiểu truyền thống Trung Hoa, rất tao nhã.
Trong sân còn có một cái đình nghỉ mát, lúc Ngạn Sơ ngồi bên trong có cảm giác như đang ở Đại Quân.
Vẫn là ở trong một cái sân như vậy nhưng lần này, Ngạn Sơ có cảm giác như đang ở nhà, bên cạnh có người mình yêu, không còn cô đơn nữa.
Sau khi về phòng, Vệ Đình Tiêu lại nhận được điện thoại công việc của La Huy, khá gấp, hắn không thể cúp máy ngay được nên ra ngoài nghe.
Chỉ trong chốc lát Ngạn Sơ đã bị Vệ Thừa Lễ kéo đi.
Thằng nhóc thối tha kia chiếm giữ Ngạn Sơ cả nửa ngày rồi, cuối cùng cũng cho ông ta cơ hội được nói chuyện riêng với Tiểu Ngạn.
“Tiểu Ngạn, vừa rồi bác lại nghe bác gái kể về cháu, bây giờ cháu ở nhà kiếm tiền bằng cách livestream thêu thùa sao?” Vệ Thừa Lễ hỏi.
“Vâng, còn bán một số tác phẩm thêu nữa.” Ngạn Sơ bổ sung.
Vệ Thừa Lễ nghĩ ngợi, thân thiện đề nghị: “Cháu có từng nghĩ đến việc mở một phòng làm việc riêng ở Kinh thị không? Với năng lực của cháu, hoàn toàn có thể tồn tại và phát triển lâu dài trên thị trường đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống.”
Ngạn Sơ lẩm bẩm lặp lại: “Phòng làm việc?”
Vệ Thừa Lễ tiếp tục giải thích: “Nghệ thuật thêu truyền thống nên được những người trẻ tuổi như cháu phát huy, cháu vẫn có thể tiếp tục công việc livestream nhưng cũng có thể phát triển nó ở các thành phố lớn. Hai việc này không mâu thuẫn. Nếu cháu mở phòng làm việc ở Kinh thị, bác sẵn sàng đầu tư, việc tuyển người và quảng bá, cháu đều không cần phải lo, đợi cháu có thương hiệu riêng của mình, đứng vững gót chân, sẽ có ngày càng nhiều người yêu thích thêu tìm đến, vừa là thu nhập, cũng là kế thừa.”
“Hơn nữa, nếu cháu và Đình Tiêu suy nghĩ cho tương lai của hai đứa, chắc chắn không thể cứ yêu xa mãi được đúng không? Sau khi hai đứa kết hôn, cháu có sự nghiệp riêng ở Kinh thị, hai đứa ổn định lại, thỉnh thoảng tiện thì về đây một chuyến, bác và bác gái cũng có thể chăm sóc cho hai đứa.”
Mặt Ngạn Sơ đỏ bừng.
Kết, kết hôn… tạm thời bọn họ vẫn chưa nghĩ xa đến vậy.
Nhưng việc ba Vệ có thể nói ra câu này một cách dễ dàng như vậy tức là đã nhận định sau này bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Điều này như một viên thuốc an thần cho Ngạn Sơ, trong lòng cậu dâng lên một dòng nước ấm.
Đột nhiên cảm động quá…
“Con sẽ suy nghĩ kỹ về lời khuyên của bác, con thấy bác nói đúng, con quả thật… nên có kế hoạch cho tương lai rồi.” Ngạn Sơ chân thành nói, trong lòng cảm khái vạn phần.
Từng nghĩ rằng chuyện tình cảm của cậu và Vệ Đình Tiêu sẽ rất trắc trở, sự chênh lệch về thực lực của hai nhà sẽ khiến hôn nhân cũng trở nên khó khăn.
Không ngờ những chuyện cậu lo sợ đều không xảy ra.
Vệ Đình Tiêu rất tốt, người nhà của Vệ Đình Tiêu cũng rất tốt, mong muốn lập gia đình trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt.
Nếu là trước đây, những ca nhi ở độ tuổi này của cậu đã sớm kết hôn sinh con rồi.
Tuy kiếp này cậu và Vệ Đình Tiêu không thể có con của riêng mình, nhưng hai người cũng có thể sống rất hạnh phúc. Nếu thêm được sự chúc phúc của người thân và bạn bè nữa, cậu sẽ cảm thấy vô cùng viên mãn.
Sau khi nói chuyện với ba Vệ một lúc, Ngạn Sơ đi xuống từ tầng trên.
Vừa xuống tới nơi liền thấy Vệ Đình Tiêu đang ngồi trên ghế sofa khoanh tay vẻ mặt khó chịu.
Trên mặt người này rõ ràng viết mấy chữ “Ông cướp vợ tôi, ông không biết xấu hổ”.
Ngạn Sơ vội vàng đi đến ngồi bên cạnh Vệ Đình Tiêu, nắm tay hắn dỗ dành: “Ba anh vừa tìm em nói chuyện chút thôi, công việc của anh xử lý xong chưa?”
Vệ Đình Tiêu không trả lời, nhìn Vệ Thừa Lễ.
Vệ Thừa Lễ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này còn không quên nói móc một câu: “Bảo con đổi nghề từ sớm rồi, hôm nay về nhà còn nghe điện thoại công việc, sau này kết hôn rồi chẳng phải còn nghiêm trọng hơn sao.”
Vẻ mặt của Vệ Thừa Lễ như đang nói “Người như con mà cũng có vợ được”.
Vệ Đình Tiêu vốn còn muốn nghe theo lời khuyên của Ngạn Sơ, nói vài câu dễ nghe với ba mình, không cãi nhau với ông, nhưng câu nói này lại châm ngòi cho hắn.
Những lời ngon tiếng ngọt gì đó, không hợp với ông già này.
Thực sự không nhịn nổi nữa rồi.
Vệ Đình Tiêu hừ lạnh mỉa mai: “Ba là người nhàn rỗi đương nhiên nói nghe dễ dàng, đợi đến khi nào Vệ thị phá sản, thư ký gọi điện cho ba, tốt nhất ba cũng nên tắt máy đi.”
Công việc kinh doanh của nhà họ Vệ hiện tại đang dần do chú hai của hắn quản lý, cũng chính là ba của Vệ Gia Hằng.
Vệ Thừa Lễ chỉ có một người em trai ruột này, tình anh em giữa hai người rất hòa thuận, những năm trước ông đã vất vả nhiều rồi, bây giờ tuổi tác đã cao, dần dần lui về ở ẩn, trở về với gia đình.
Vệ Thừa Lễ thời trẻ kỳ thực cũng vì công việc mà không thể hoàn toàn chăm sóc cho gia đình, nếu không có sự bao dung và ủng hộ của Ứng Nguyệt Như, ông cũng sẽ không thể toàn tâm toàn ý phấn đấu phía trước, điểm này ông phải cảm ơn vợ mình.
Ông thừa nhận lời mình vừa nói có chút tiêu chuẩn kép, nhưng ông cũng không nhịn được việc thằng nhóc này cố ý nói móc ông mà còn nguyền rủa Vệ thị phá sản.
Lập tức tức đến mặt đỏ tía tai, mắng: “Vệ Đình Tiêu, có phải con bị điên rồi không? Có giỏi thì cút khỏi giới giải trí, đến công ty đi làm đi, con giỏi giả vờ lắm mà, Vệ thị phá sản thì con đi cứu, ta chờ xem.”
Ngạn Sơ lại lần nữa phải kinh ngạc trước khả năng vừa gặp mặt đã cãi nhau của hai cha con này.
Chủ đề sao lại lái sang hướng này rồi?
Nói tiếp nữa, cậu sợ hai người sẽ lấy sản nghiệp của nhà mình ra làm vật cá cược.
Ngạn Sơ cảm thấy từ trường ở đây không đúng lắm, khuyên cũng không được, xen vào cũng không xong nên lặng lẽ rời khỏi trung tâm chiến sự.
Cậu đến phòng bếp tìm Ứng Nguyệt Như.
Ứng Nguyệt Như đang tự tay làm bánh, trong lò nướng đã nướng xong một mẻ bánh quy rồi.
“Thơm quá.”
“Tiểu Sơ đến rồi à? Mau đến giúp bác nếm thử món tráng miệng bác làm.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười đưa một miếng bánh ngọt nhỏ qua.
Hình dạng rất nhỏ, một miếng là có thể ăn hết.
Ngạn Sơ nếm được vị sữa và mật ong đậm đà.
“Ngon quá.”
“A Tiêu nói với bác là cháu thích ăn đồ ngọt, hai ba con nhà nó đều không thích ăn nên bác cũng không có cơ hội làm. Bây giờ tốt rồi, sau này bác có thể chuyên làm đồ ngọt cho cháu.” Ứng Nguyệt Như rất thích làm mấy thứ này, nhưng vì không có ai ăn nên đành gác lại.
Tương lai có thêm một người con có cùng sở thích với mình, Ứng Nguyệt Như vui mừng khôn xiết.
Nhà họ Vệ cuối cùng cũng có một đứa con ngoan ngoãn biết quan tâm rồi.
Thấy Ứng Nguyệt Như đã nghĩ đến chuyện tương lai, nhớ đến lời Vệ Thừa Lễ nói lúc trước trong thư phòng, Ngạn Sơ bỗng dũng cảm hỏi một câu: “Nếu cháu và anh Đình Tiêu yêu nhau không lâu đã kết hôn, bác và bác trai có phiền không?”
Ứng Nguyệt Như ngẩn người, sau đó hỏi: “Cháu và A Tiêu yêu nhau được bao lâu rồi?”
Ngạn Sơ tính toán ngày tháng: “Sắp được nửa năm rồi ạ.”
Ứng Nguyệt Như cười: “Cháu đoán xem bác và ba của A Tiêu yêu nhau bao lâu thì kết hôn?”
Ngạn Sơ lắc đầu.
Ứng Nguyệt Như giơ ba ngón tay lên.
Ngạn Sơ: “Ba năm?”
Ứng Nguyệt Như: “Đâu có lâu như vậy.”
Ngạn Sơ: “Ba, ba tháng?”
Ứng Nguyệt Như véo mũi Ngạn Sơ: “Là ba tuần đấy.”
Ngạn Sơ: “…” Cứng đờ người.
Ứng Nguyệt Như kể chuyện xưa, vẻ mặt dịu dàng hẳn đi.
“Bác và ba của A Tiêu quen nhau trong một buổi tiệc tối, đôi khi duyên phận là một thứ rất kỳ diệu. Có lẽ có người không tin vào tình yêu sét đánh nhưng chúng ta đều biết rất rõ đây là cảm giác gì. Có lẽ hồi trẻ đúng là có chút bốc đồng, hai người quen nhau chưa được mấy ngày đã nhanh chóng yêu nhau say đắm, sau đó không ngoài dự đoán mà kết hôn chớp nhoáng.”
“Một năm sau khi kết hôn, chúng ta có A Tiêu, cuộc sống hôn nhân đôi khi sẽ rất nhàm chán nhưng ba của A Tiêu rất biết thông cảm cho những vất vả của bác ở nhà, bác cũng biết thông cảm cho những khó khăn trong công việc của ông ấy.”
“Nếu lúc đó bác nhìn nhầm người, bác có thể sẽ suy sút một thời gian, nhưng vẫn sẽ không từ bỏ sự dũng cảm của mình. Tuổi trẻ là để bùng cháy mãnh liệt trong đam mê, đi con đường nào cũng sẽ có rủi ro, bác tình nguyện đi con đường do mình lựa chọn, chứ không phải con đường bị sắp đặt, cho dù con đường bác chọn có chông gai trắc trở.”
“Tiểu Sơ, cả đời này có một người thực sự hiểu mình, lại nguyện ý hy sinh vì mình là không dễ dàng, gặp được rồi thì hãy nắm chắc lấy, lúc bác làm những chuyện đó, bác chưa từng hối hận.”
“Nếu cháu cũng có việc gì kiên quyết muốn làm, vậy thì cứ làm đi.”
Ngạn Sơ nghe xong những lời này không hiểu sao mũi hơi cay cay, trong mắt cũng có chút ươn ướt.
Đời này cậu thật may mắn khi có nhiều người ủng hộ và động viên mình như vậy, thật may mắn khi có tình yêu thương ấm áp bao quanh, để cho bước chân của cậu khi tiến về phía trước có thể tự tin và tràn đầy hy vọng hơn.
“Cảm ơn bác, bác gái.” Ngạn Sơ cung kính cúi đầu.
Trong lòng cậu đã biết mình nên làm gì rồi.
Ứng Nguyệt Như bỗng nhiên ghé sát tai Ngạn Sơ nhỏ giọng nói: “Vậy… bây giờ bác có thể bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của hai đứa rồi chứ? Có rất nhiều thứ cần phải đặt trước một năm đấy.”
Ngạn Sơ: “Cháu, cháu có nên bàn bạc với anh Đình Tiêu không…”
Ứng Nguyệt Như nói: “Không cần bàn bạc nữa, nó là con trai bác, bác hiểu nó, trong lòng nó còn sốt ruột hơn cả cháu nữa, còn Tiểu Sơ, cháu phải về nhà bàn bạc với người nhà của cháu.”
“Vâng, cháu sẽ ạ, bác gái, chuyện hôm nay cháu nói chuyện với bác, có thể đừng nói với anh Đình Tiêu được không? Cháu muốn tự mình nói cho anh ấy biết sau khi đã chắc chắn với người nhà.” Ngạn Sơ muốn giữ lại một chút bất ngờ.
“Được chứ, đây là chuyện của hai đứa, bác và bác trai sẽ không can thiệp đâu.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười, cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Tận hưởng tuổi xuân tươi đẹp nhất, tình yêu mãnh liệt nhất, cuộc sống sôi nổi nhất, như vậy là đủ rồi.
Ngạn Sơ ở lại nhà họ Vệ một đêm, ngày hôm sau liền cùng Vệ Đình Tiêu trở về.
Chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã khiến cho sự hoang mang trong lòng cậu hoàn toàn tan biến. Lúc rời đi khóe miệng cậu luôn nở nụ cười.
Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm, may mà có người đến cứu viện.
Cậu vội vàng nắm lấy tay Vệ Đình Tiêu, cố ý nói: “Anh, em hơi đói rồi.”
Câu nói này quả nhiên rất hiệu quả, cuối cùng cũng chuyển được sự chú ý của Vệ Đình Tiêu.
“Vậy chúng ta xuống dưới thôi, chắc nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm rồi.” Vệ Đình Tiêu nói.
Vệ Thừa Lễ còn muốn nói gì đó, có chút do dự, Ứng Nguyệt Như liếc mắt ra hiệu, ông liền không dám động đậy nữa.
Ông hơi hối hận vì vừa nãy đã cãi nhau với con trai trước mặt Ngạn Sơ, hình tượng tốt đẹp của ông hôm nay chẳng phải đã bị hủy hoại hết rồi sao?
Vì vậy lúc ăn cơm hai bên đều rất im lặng.
Vệ Đình Tiêu chỉ lo gắp thức ăn cho Ngạn Sơ, Vệ Thừa Lễ bên kia chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Trái lại lại tạo ra một bầu không khí hòa thuận hiếm có.
Sau khi ăn xong, Ngạn Sơ bị Vệ Đình Tiêu kéo đi trước, sợ ba hắn giành mất cơ hội.
Vệ Đình Tiêu đưa Ngạn Sơ đến phòng của mình, bên trong còn lưu giữ một số đồ vật thời thơ ấu của hắn.
“Căn phòng này anh đã ở hơn mười năm, sau đó đồ đạc bên trong được thay mới một lần, sắp xếp lại nhưng đồ thời học sinh của anh vẫn còn.” Vệ Đình Tiêu giới thiệu.
Ngạn Sơ nhìn từ tủ bên trái sang bên phải, bên trong có bằng khen, cúp thi đua các kiểu của Vệ Đình Tiêu từ nhỏ đến lớn, toàn là những vinh dự đạt được thời học sinh.
“Hồi đi học tuy anh không thích học lắm nhưng thành tích vẫn được.” Vệ Đình Tiêu khéo léo khoe khoang, muốn được vợ khen ngợi.
Ngạn Sơ cũng rất nể mặt, cười nói: “Anh luôn rất xuất sắc, dù nhìn từ khía cạnh nào, anh làm việc gì cũng có thể thành công bởi vì anh có quyết tâm tiến về phía trước.”
Phẩm chất kiên định không lùi bước này cũng chính là một điểm mà Ngạn Sơ thích ở Vệ Đình Tiêu.
Bị khen có chút ngại ngùng, Vệ Đình Tiêu sờ mũi.
Đột nhiên Ngạn Sơ phát hiện ra bức ảnh thời cấp hai của Vệ Đình Tiêu ở góc tường.
Cậu tò mò cầm khung ảnh lên xem.
Non nớt quá…
Vệ Đình Tiêu lúc đó chưa phát triển hết, chiều cao cũng không cao lắm, đúng là độ tuổi thích làm màu, vẻ mặt có chút ngông cuồng, rất cá tính.
“Đáng yêu quá.” Ngạn Sơ nhận xét.
Vệ Đình Tiêu: “…” Chưa từng có ai nói hắn đáng yêu.
Từ đáng yêu không thể dùng cho hắn.
Vệ Đình Tiêu: “Không đáng yêu bằng em, em mới là người đáng yêu nhất trong lòng anh.”
Ngạn Sơ đỏ mặt, đặt bức ảnh xuống.
“Những lời ngon tiếng ngọt này anh nên nói với ba anh một chút, hôm nay tiếp xúc với ông ấy, em thấy ông ấy cũng khá tốt.”
Ngạn Sơ đột nhiên lên tiếng bênh vực Vệ Thừa Lễ, Vệ Đình Tiêu hơi ngớ người.
Ngay sau đó, người đàn ông bĩu môi: “Ba mẹ anh là người thế nào, anh đương nhiên biết rõ…”
Nhà họ Vệ có thể bén rễ sâu ở Kinh thị, không thể tách rời gia phong và phẩm chất tốt đẹp.
Hắn và ba hắn chính là…
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau.” Ngạn Sơ lại nhận xét, “Em thấy từ này trên mạng rất phù hợp với quan hệ giữa anh và ba anh.”
“Được rồi, đã là em đề nghị thì anh vẫn sẽ nghe.” Đàn ông nhà họ Vệ chủ yếu là nghe lời vợ.
Hai người ở trong phòng một lúc rồi ra sân dạo chơi.
Phải nói biệt thự đúng là biệt thự.
Những gia đình giàu có bản địa như nhà họ Vệ rất coi trọng phong cách kiến trúc.
Qua sự tiếp xúc với ba mẹ Vệ, Ngạn Sơ cảm thấy gu thẩm mỹ của nhà bọn họ khá tốt, cộng thêm sở thích của ba Vệ đối với đồ thủ công truyền thống và một số đồ cổ, tổng thể phong cách nghiêng về kiểu truyền thống Trung Hoa, rất tao nhã.
Trong sân còn có một cái đình nghỉ mát, lúc Ngạn Sơ ngồi bên trong có cảm giác như đang ở Đại Quân.
Vẫn là ở trong một cái sân như vậy nhưng lần này, Ngạn Sơ có cảm giác như đang ở nhà, bên cạnh có người mình yêu, không còn cô đơn nữa.
Sau khi về phòng, Vệ Đình Tiêu lại nhận được điện thoại công việc của La Huy, khá gấp, hắn không thể cúp máy ngay được nên ra ngoài nghe.
Chỉ trong chốc lát Ngạn Sơ đã bị Vệ Thừa Lễ kéo đi.
Thằng nhóc thối tha kia chiếm giữ Ngạn Sơ cả nửa ngày rồi, cuối cùng cũng cho ông ta cơ hội được nói chuyện riêng với Tiểu Ngạn.
“Tiểu Ngạn, vừa rồi bác lại nghe bác gái kể về cháu, bây giờ cháu ở nhà kiếm tiền bằng cách livestream thêu thùa sao?” Vệ Thừa Lễ hỏi.
“Vâng, còn bán một số tác phẩm thêu nữa.” Ngạn Sơ bổ sung.
Vệ Thừa Lễ nghĩ ngợi, thân thiện đề nghị: “Cháu có từng nghĩ đến việc mở một phòng làm việc riêng ở Kinh thị không? Với năng lực của cháu, hoàn toàn có thể tồn tại và phát triển lâu dài trên thị trường đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống.”
Ngạn Sơ lẩm bẩm lặp lại: “Phòng làm việc?”
Vệ Thừa Lễ tiếp tục giải thích: “Nghệ thuật thêu truyền thống nên được những người trẻ tuổi như cháu phát huy, cháu vẫn có thể tiếp tục công việc livestream nhưng cũng có thể phát triển nó ở các thành phố lớn. Hai việc này không mâu thuẫn. Nếu cháu mở phòng làm việc ở Kinh thị, bác sẵn sàng đầu tư, việc tuyển người và quảng bá, cháu đều không cần phải lo, đợi cháu có thương hiệu riêng của mình, đứng vững gót chân, sẽ có ngày càng nhiều người yêu thích thêu tìm đến, vừa là thu nhập, cũng là kế thừa.”
“Hơn nữa, nếu cháu và Đình Tiêu suy nghĩ cho tương lai của hai đứa, chắc chắn không thể cứ yêu xa mãi được đúng không? Sau khi hai đứa kết hôn, cháu có sự nghiệp riêng ở Kinh thị, hai đứa ổn định lại, thỉnh thoảng tiện thì về đây một chuyến, bác và bác gái cũng có thể chăm sóc cho hai đứa.”
Mặt Ngạn Sơ đỏ bừng.
Kết, kết hôn… tạm thời bọn họ vẫn chưa nghĩ xa đến vậy.
Nhưng việc ba Vệ có thể nói ra câu này một cách dễ dàng như vậy tức là đã nhận định sau này bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Điều này như một viên thuốc an thần cho Ngạn Sơ, trong lòng cậu dâng lên một dòng nước ấm.
Đột nhiên cảm động quá…
“Con sẽ suy nghĩ kỹ về lời khuyên của bác, con thấy bác nói đúng, con quả thật… nên có kế hoạch cho tương lai rồi.” Ngạn Sơ chân thành nói, trong lòng cảm khái vạn phần.
Từng nghĩ rằng chuyện tình cảm của cậu và Vệ Đình Tiêu sẽ rất trắc trở, sự chênh lệch về thực lực của hai nhà sẽ khiến hôn nhân cũng trở nên khó khăn.
Không ngờ những chuyện cậu lo sợ đều không xảy ra.
Vệ Đình Tiêu rất tốt, người nhà của Vệ Đình Tiêu cũng rất tốt, mong muốn lập gia đình trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt.
Nếu là trước đây, những ca nhi ở độ tuổi này của cậu đã sớm kết hôn sinh con rồi.
Tuy kiếp này cậu và Vệ Đình Tiêu không thể có con của riêng mình, nhưng hai người cũng có thể sống rất hạnh phúc. Nếu thêm được sự chúc phúc của người thân và bạn bè nữa, cậu sẽ cảm thấy vô cùng viên mãn.
Sau khi nói chuyện với ba Vệ một lúc, Ngạn Sơ đi xuống từ tầng trên.
Vừa xuống tới nơi liền thấy Vệ Đình Tiêu đang ngồi trên ghế sofa khoanh tay vẻ mặt khó chịu.
Trên mặt người này rõ ràng viết mấy chữ “Ông cướp vợ tôi, ông không biết xấu hổ”.
Ngạn Sơ vội vàng đi đến ngồi bên cạnh Vệ Đình Tiêu, nắm tay hắn dỗ dành: “Ba anh vừa tìm em nói chuyện chút thôi, công việc của anh xử lý xong chưa?”
Vệ Đình Tiêu không trả lời, nhìn Vệ Thừa Lễ.
Vệ Thừa Lễ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này còn không quên nói móc một câu: “Bảo con đổi nghề từ sớm rồi, hôm nay về nhà còn nghe điện thoại công việc, sau này kết hôn rồi chẳng phải còn nghiêm trọng hơn sao.”
Vẻ mặt của Vệ Thừa Lễ như đang nói “Người như con mà cũng có vợ được”.
Vệ Đình Tiêu vốn còn muốn nghe theo lời khuyên của Ngạn Sơ, nói vài câu dễ nghe với ba mình, không cãi nhau với ông, nhưng câu nói này lại châm ngòi cho hắn.
Những lời ngon tiếng ngọt gì đó, không hợp với ông già này.
Thực sự không nhịn nổi nữa rồi.
Vệ Đình Tiêu hừ lạnh mỉa mai: “Ba là người nhàn rỗi đương nhiên nói nghe dễ dàng, đợi đến khi nào Vệ thị phá sản, thư ký gọi điện cho ba, tốt nhất ba cũng nên tắt máy đi.”
Công việc kinh doanh của nhà họ Vệ hiện tại đang dần do chú hai của hắn quản lý, cũng chính là ba của Vệ Gia Hằng.
Vệ Thừa Lễ chỉ có một người em trai ruột này, tình anh em giữa hai người rất hòa thuận, những năm trước ông đã vất vả nhiều rồi, bây giờ tuổi tác đã cao, dần dần lui về ở ẩn, trở về với gia đình.
Vệ Thừa Lễ thời trẻ kỳ thực cũng vì công việc mà không thể hoàn toàn chăm sóc cho gia đình, nếu không có sự bao dung và ủng hộ của Ứng Nguyệt Như, ông cũng sẽ không thể toàn tâm toàn ý phấn đấu phía trước, điểm này ông phải cảm ơn vợ mình.
Ông thừa nhận lời mình vừa nói có chút tiêu chuẩn kép, nhưng ông cũng không nhịn được việc thằng nhóc này cố ý nói móc ông mà còn nguyền rủa Vệ thị phá sản.
Lập tức tức đến mặt đỏ tía tai, mắng: “Vệ Đình Tiêu, có phải con bị điên rồi không? Có giỏi thì cút khỏi giới giải trí, đến công ty đi làm đi, con giỏi giả vờ lắm mà, Vệ thị phá sản thì con đi cứu, ta chờ xem.”
Ngạn Sơ lại lần nữa phải kinh ngạc trước khả năng vừa gặp mặt đã cãi nhau của hai cha con này.
Chủ đề sao lại lái sang hướng này rồi?
Nói tiếp nữa, cậu sợ hai người sẽ lấy sản nghiệp của nhà mình ra làm vật cá cược.
Ngạn Sơ cảm thấy từ trường ở đây không đúng lắm, khuyên cũng không được, xen vào cũng không xong nên lặng lẽ rời khỏi trung tâm chiến sự.
Cậu đến phòng bếp tìm Ứng Nguyệt Như.
Ứng Nguyệt Như đang tự tay làm bánh, trong lò nướng đã nướng xong một mẻ bánh quy rồi.
“Thơm quá.”
“Tiểu Sơ đến rồi à? Mau đến giúp bác nếm thử món tráng miệng bác làm.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười đưa một miếng bánh ngọt nhỏ qua.
Hình dạng rất nhỏ, một miếng là có thể ăn hết.
Ngạn Sơ nếm được vị sữa và mật ong đậm đà.
“Ngon quá.”
“A Tiêu nói với bác là cháu thích ăn đồ ngọt, hai ba con nhà nó đều không thích ăn nên bác cũng không có cơ hội làm. Bây giờ tốt rồi, sau này bác có thể chuyên làm đồ ngọt cho cháu.” Ứng Nguyệt Như rất thích làm mấy thứ này, nhưng vì không có ai ăn nên đành gác lại.
Tương lai có thêm một người con có cùng sở thích với mình, Ứng Nguyệt Như vui mừng khôn xiết.
Nhà họ Vệ cuối cùng cũng có một đứa con ngoan ngoãn biết quan tâm rồi.
Thấy Ứng Nguyệt Như đã nghĩ đến chuyện tương lai, nhớ đến lời Vệ Thừa Lễ nói lúc trước trong thư phòng, Ngạn Sơ bỗng dũng cảm hỏi một câu: “Nếu cháu và anh Đình Tiêu yêu nhau không lâu đã kết hôn, bác và bác trai có phiền không?”
Ứng Nguyệt Như ngẩn người, sau đó hỏi: “Cháu và A Tiêu yêu nhau được bao lâu rồi?”
Ngạn Sơ tính toán ngày tháng: “Sắp được nửa năm rồi ạ.”
Ứng Nguyệt Như cười: “Cháu đoán xem bác và ba của A Tiêu yêu nhau bao lâu thì kết hôn?”
Ngạn Sơ lắc đầu.
Ứng Nguyệt Như giơ ba ngón tay lên.
Ngạn Sơ: “Ba năm?”
Ứng Nguyệt Như: “Đâu có lâu như vậy.”
Ngạn Sơ: “Ba, ba tháng?”
Ứng Nguyệt Như véo mũi Ngạn Sơ: “Là ba tuần đấy.”
Ngạn Sơ: “…” Cứng đờ người.
Ứng Nguyệt Như kể chuyện xưa, vẻ mặt dịu dàng hẳn đi.
“Bác và ba của A Tiêu quen nhau trong một buổi tiệc tối, đôi khi duyên phận là một thứ rất kỳ diệu. Có lẽ có người không tin vào tình yêu sét đánh nhưng chúng ta đều biết rất rõ đây là cảm giác gì. Có lẽ hồi trẻ đúng là có chút bốc đồng, hai người quen nhau chưa được mấy ngày đã nhanh chóng yêu nhau say đắm, sau đó không ngoài dự đoán mà kết hôn chớp nhoáng.”
“Một năm sau khi kết hôn, chúng ta có A Tiêu, cuộc sống hôn nhân đôi khi sẽ rất nhàm chán nhưng ba của A Tiêu rất biết thông cảm cho những vất vả của bác ở nhà, bác cũng biết thông cảm cho những khó khăn trong công việc của ông ấy.”
“Nếu lúc đó bác nhìn nhầm người, bác có thể sẽ suy sút một thời gian, nhưng vẫn sẽ không từ bỏ sự dũng cảm của mình. Tuổi trẻ là để bùng cháy mãnh liệt trong đam mê, đi con đường nào cũng sẽ có rủi ro, bác tình nguyện đi con đường do mình lựa chọn, chứ không phải con đường bị sắp đặt, cho dù con đường bác chọn có chông gai trắc trở.”
“Tiểu Sơ, cả đời này có một người thực sự hiểu mình, lại nguyện ý hy sinh vì mình là không dễ dàng, gặp được rồi thì hãy nắm chắc lấy, lúc bác làm những chuyện đó, bác chưa từng hối hận.”
“Nếu cháu cũng có việc gì kiên quyết muốn làm, vậy thì cứ làm đi.”
Ngạn Sơ nghe xong những lời này không hiểu sao mũi hơi cay cay, trong mắt cũng có chút ươn ướt.
Đời này cậu thật may mắn khi có nhiều người ủng hộ và động viên mình như vậy, thật may mắn khi có tình yêu thương ấm áp bao quanh, để cho bước chân của cậu khi tiến về phía trước có thể tự tin và tràn đầy hy vọng hơn.
“Cảm ơn bác, bác gái.” Ngạn Sơ cung kính cúi đầu.
Trong lòng cậu đã biết mình nên làm gì rồi.
Ứng Nguyệt Như bỗng nhiên ghé sát tai Ngạn Sơ nhỏ giọng nói: “Vậy… bây giờ bác có thể bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của hai đứa rồi chứ? Có rất nhiều thứ cần phải đặt trước một năm đấy.”
Ngạn Sơ: “Cháu, cháu có nên bàn bạc với anh Đình Tiêu không…”
Ứng Nguyệt Như nói: “Không cần bàn bạc nữa, nó là con trai bác, bác hiểu nó, trong lòng nó còn sốt ruột hơn cả cháu nữa, còn Tiểu Sơ, cháu phải về nhà bàn bạc với người nhà của cháu.”
“Vâng, cháu sẽ ạ, bác gái, chuyện hôm nay cháu nói chuyện với bác, có thể đừng nói với anh Đình Tiêu được không? Cháu muốn tự mình nói cho anh ấy biết sau khi đã chắc chắn với người nhà.” Ngạn Sơ muốn giữ lại một chút bất ngờ.
“Được chứ, đây là chuyện của hai đứa, bác và bác trai sẽ không can thiệp đâu.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười, cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Tận hưởng tuổi xuân tươi đẹp nhất, tình yêu mãnh liệt nhất, cuộc sống sôi nổi nhất, như vậy là đủ rồi.
Ngạn Sơ ở lại nhà họ Vệ một đêm, ngày hôm sau liền cùng Vệ Đình Tiêu trở về.
Chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã khiến cho sự hoang mang trong lòng cậu hoàn toàn tan biến. Lúc rời đi khóe miệng cậu luôn nở nụ cười.