Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 347
"Em muốn đi!" Tô Ngọc Kiều đỡ bụng, phản bác Lục Kiêu: "Tại sao em không thể đến ga đón mẹ em? Em chỉ mang thai chứ không phải gãy chân. Với cả, không phải anh mượn xe rồi sao?"
Lục Kiêu tiến lên bịt miệng cô, nhíu mày nói: "Kiều Kiều, em đừng nói bừa như vậy!"
"Em không quan tâm. Tóm tại là anh không thể bỏ em ở nhà."
Tô Ngọc Kiều bĩu môi, kéo tay áo anh không chịu buông.
"Vậy anh để Tiểu Bảo ở nhà với em."
Lục Kiêu cố gắng khuyên nhủ cô:
"Bây giờ còn một tuần nữa là em sinh rồi, trên đường xóc nảy lỡ có chuyện gì thì sao?"
Tô Ngọc Kiều thấy cứng rắn không được, lại ôm eo anh, ngước mặt lên làm nũng:
"Nhưng em rất nhớ mẹ, em muốn gặp bà ấy ngay. Anh cho em đi với nhé, được không?”
Lục Kiêu nhất quyết giữ vững lập trường từ chối: "Không được."
Mắt Tô Ngọc Kiều đỏ hoe, chảy hai giọt nước mắt giả vờ tủi thân.
Biết cô giả vờ nhưng Lục Kiêu vẫn ôm lưng cô vỗ nhẹ, lại xoa tóc cô, hôn nhẹ khóe mắt cô, giọng trầm thấp dỗ dành:"Kiều Kiều ngoan, em mà đi thì mẹ mới lo lắng đấy. Em ở nhà đợi, anh sẽ sớm đón mẹ em về, được không?"
Chỉ dỗ dành thôi chưa đủ, anh còn lấy Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn sang làm ví dụ:"Em xem, Tiểu Bảo cũng không được đi đón bà ngoại nhưng vẫn ngoan lắm."
Ban đầu còn được đi nhưng bị ba nói một câu liền bị ở nhà, Tiểu Bảo:"..."
May mà mà cậu khác với những đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện không thì chắc chắn sẽ làm ầm lên rồi.
Có ai dỗ dành như vậy không. Tô Ngọc Kiều ngại làm loạn trước mặt con trai, quay đầu tránh khỏi mặt anh, hừ một tiếng không hài lòng nhưng cũng không nhắc lại chuyện đi đón Dương Mẫn nữa.
Lục Kiêu cười cười. Trong lòng anh, người vợ đang giận dỗi này cũng không trưởng thành hơn con trai là bao nhưng lời này không thể nói ra, nếu không Tô Ngọc Kiều chắc chắn sẽ nổi giận.
"Được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi rồi. Em ở nhà ngoan ngoãn, đừng đi đâu cả nhé?"
Trước khi đi, Lục Kiêu lại không yên tâm dặn dò cô một lần nữa. Tô Ngọc Kiều rất muốn gặp Dương Mẫn. Thấy mình thực sự không thể đi được, liền giục anh nhanh đi:
"Anh đi nhanh đi, đừng lỡ giờ tàu, lúc đó lại lạc nhau."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Lục Kiêu còn muốn dặn dò cô thêm vài câu nhưng bị người vợ nóng lòng giục ra khỏi nhà.
"Anh đừng lo cho em, trên đường đi chậm thôi, chú ý an toàn."
Tô Ngọc Kiều vẫy tay, dắt Tiểu Bảo đứng ở cửa tiễn anh đi. Dương Mẫn và thím Lưu đi chuyến tàu lúc ba giờ chiều. Lục Kiêu mượn xe Jeep của quân đội, ăn trưa xong liền lên đường. Hai giờ sau thì đến ga tàu, lại đợi hơn một giờ mới đón được Dương Mẫn và thím Lưu.
"Mẹ, trên đường vất vả rồi."
Lục Kiêu đi tới nhận lấy đồ hai người đang xách trên tay. Dương Mẫn cũng thương con rể. Bà và thím Lưu mỗi người xách hai cái bọc nhẹ trên tay, không thấy con gái đến cũng không bất ngờ. Trên đường về bà vẫn luôn hỏi Lục Kiêu về tình hình của Tô Ngọc Kiều.
Lần trước khi bà đến, bụng của Tô Ngọc Kiều còn chưa lộ, lần này gặp lại, đã sắp sinh rồi.
Dương Mẫn thấy con gái đứng đợi ở cửa nhà, vội bước nhanh tới đỡ cô vào nhà, miệng không quên trách móc:
"Sao không ngồi trong nhà đợi. Đến giờ này rồi, còn đám đi tung tung một mình."
"Không sao đâu mẹ, con ngồi mệt quá nên ra ngoài đi dạo, vừa đứng ở đó thì mẹ và thím đã đến, mà còn có Tiểu Bảo đỡ con nữa."
Tô Ngọc Kiều ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu, trong nháy mắt quên mất chồng mình.
Thím Lưu xách hành lý đi vào, Tô Ngọc Kiều cũng cười chào hỏi:
"Thím Lưu, gần một năm không gặp, con cũng nhớ thím lắm."
"Kiều Kiều vẫn xinh đẹp như vậy, thím cũng nhớ các con. Ôi chao, đây là Tiểu Bảo sao? Đã cao lớn thế này rồi."
Thím thím Lưu đã nhìn Tiểu Bảo lớn lên nên rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu bé.
Tiểu Bảo trước đây trắng trẻo mịn màng, để kiểu đầu dưa hấu rất đáng yêu, còn Tiểu Bảo bây giờ thì càng ngày càng giống ba, giống như một tiểu nam tử hán rồi.
Lục Kiêu tiến lên bịt miệng cô, nhíu mày nói: "Kiều Kiều, em đừng nói bừa như vậy!"
"Em không quan tâm. Tóm tại là anh không thể bỏ em ở nhà."
Tô Ngọc Kiều bĩu môi, kéo tay áo anh không chịu buông.
"Vậy anh để Tiểu Bảo ở nhà với em."
Lục Kiêu cố gắng khuyên nhủ cô:
"Bây giờ còn một tuần nữa là em sinh rồi, trên đường xóc nảy lỡ có chuyện gì thì sao?"
Tô Ngọc Kiều thấy cứng rắn không được, lại ôm eo anh, ngước mặt lên làm nũng:
"Nhưng em rất nhớ mẹ, em muốn gặp bà ấy ngay. Anh cho em đi với nhé, được không?”
Lục Kiêu nhất quyết giữ vững lập trường từ chối: "Không được."
Mắt Tô Ngọc Kiều đỏ hoe, chảy hai giọt nước mắt giả vờ tủi thân.
Biết cô giả vờ nhưng Lục Kiêu vẫn ôm lưng cô vỗ nhẹ, lại xoa tóc cô, hôn nhẹ khóe mắt cô, giọng trầm thấp dỗ dành:"Kiều Kiều ngoan, em mà đi thì mẹ mới lo lắng đấy. Em ở nhà đợi, anh sẽ sớm đón mẹ em về, được không?"
Chỉ dỗ dành thôi chưa đủ, anh còn lấy Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn sang làm ví dụ:"Em xem, Tiểu Bảo cũng không được đi đón bà ngoại nhưng vẫn ngoan lắm."
Ban đầu còn được đi nhưng bị ba nói một câu liền bị ở nhà, Tiểu Bảo:"..."
May mà mà cậu khác với những đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện không thì chắc chắn sẽ làm ầm lên rồi.
Có ai dỗ dành như vậy không. Tô Ngọc Kiều ngại làm loạn trước mặt con trai, quay đầu tránh khỏi mặt anh, hừ một tiếng không hài lòng nhưng cũng không nhắc lại chuyện đi đón Dương Mẫn nữa.
Lục Kiêu cười cười. Trong lòng anh, người vợ đang giận dỗi này cũng không trưởng thành hơn con trai là bao nhưng lời này không thể nói ra, nếu không Tô Ngọc Kiều chắc chắn sẽ nổi giận.
"Được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi rồi. Em ở nhà ngoan ngoãn, đừng đi đâu cả nhé?"
Trước khi đi, Lục Kiêu lại không yên tâm dặn dò cô một lần nữa. Tô Ngọc Kiều rất muốn gặp Dương Mẫn. Thấy mình thực sự không thể đi được, liền giục anh nhanh đi:
"Anh đi nhanh đi, đừng lỡ giờ tàu, lúc đó lại lạc nhau."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Lục Kiêu còn muốn dặn dò cô thêm vài câu nhưng bị người vợ nóng lòng giục ra khỏi nhà.
"Anh đừng lo cho em, trên đường đi chậm thôi, chú ý an toàn."
Tô Ngọc Kiều vẫy tay, dắt Tiểu Bảo đứng ở cửa tiễn anh đi. Dương Mẫn và thím Lưu đi chuyến tàu lúc ba giờ chiều. Lục Kiêu mượn xe Jeep của quân đội, ăn trưa xong liền lên đường. Hai giờ sau thì đến ga tàu, lại đợi hơn một giờ mới đón được Dương Mẫn và thím Lưu.
"Mẹ, trên đường vất vả rồi."
Lục Kiêu đi tới nhận lấy đồ hai người đang xách trên tay. Dương Mẫn cũng thương con rể. Bà và thím Lưu mỗi người xách hai cái bọc nhẹ trên tay, không thấy con gái đến cũng không bất ngờ. Trên đường về bà vẫn luôn hỏi Lục Kiêu về tình hình của Tô Ngọc Kiều.
Lần trước khi bà đến, bụng của Tô Ngọc Kiều còn chưa lộ, lần này gặp lại, đã sắp sinh rồi.
Dương Mẫn thấy con gái đứng đợi ở cửa nhà, vội bước nhanh tới đỡ cô vào nhà, miệng không quên trách móc:
"Sao không ngồi trong nhà đợi. Đến giờ này rồi, còn đám đi tung tung một mình."
"Không sao đâu mẹ, con ngồi mệt quá nên ra ngoài đi dạo, vừa đứng ở đó thì mẹ và thím đã đến, mà còn có Tiểu Bảo đỡ con nữa."
Tô Ngọc Kiều ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu, trong nháy mắt quên mất chồng mình.
Thím Lưu xách hành lý đi vào, Tô Ngọc Kiều cũng cười chào hỏi:
"Thím Lưu, gần một năm không gặp, con cũng nhớ thím lắm."
"Kiều Kiều vẫn xinh đẹp như vậy, thím cũng nhớ các con. Ôi chao, đây là Tiểu Bảo sao? Đã cao lớn thế này rồi."
Thím thím Lưu đã nhìn Tiểu Bảo lớn lên nên rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu bé.
Tiểu Bảo trước đây trắng trẻo mịn màng, để kiểu đầu dưa hấu rất đáng yêu, còn Tiểu Bảo bây giờ thì càng ngày càng giống ba, giống như một tiểu nam tử hán rồi.