Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 346
Nghĩ vậy, Trương Thành đứng dậy kéo mẹ sang một bên, vẻ mặt hối hận nhận sai: "Chủ nhiệm Giang, tôi xin lỗi, bởi vì việc riêng trong nhà phiền toái cô như vậy, cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ mau chóng xử lý ổn thỏa.”
Buổi chiều vừa trở về thì bị sư trưởng gọi đi nói hai câu, lúc ấy Trương Thành còn như lọt vào sương mù không biết có lọt tai được chữ nào không, hiện tại anh hoàn toàn hiểu được, sợ mình bị coi là ví ** điển hình tiếp theo.
Giang Thanh khoát tay áo, chỉ vào La Tiểu Quyên nói: "Anh nên xin lỗi vợ anh mà không phải tôi, nếu anh thật sự cảm thấy sai, thì hãy suy nghĩ xem nên bù đắp cho cô ấy như thế nào đi.”
"Chuyện này tôi cho anh thời gian thêm hai ngày, hai ngày sau tôi để cho các nữ đồng chí ở Hội Phụ nữ kiểm tra, hi vọng đến lúc đó tiểu đoàn trưởng Trương đã xử lý xong chuyện này."
Trương Thành mặt nóng bừng, một người đàn ông đột nhiên cảm thấy không ngẩng đầu tên được, anh ta nói: "Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Giang.”
Giang Thanh lắc đầu, cảm thấy anh cũng không tính là hết thuốc chữa, nhưng có thể tạo thành cục diện như hôm nay, có thể thấy được cũng khó nói.
Ngày hôm sau khi đồng chí Thu Hà đi thăm lại liền phát hiện Trương Thành cũng không biết làm như thế nào, bà ta lúc trước nói không quản được quả thực là suốt đêm đã bị anh đuổi đi.
Lúc đi ra khỏi nhà, vừa vặn bị Trương Mai quan tâm chuyện này gặp được, lôi kéo nàng bắt đầu hỏi từ đầu đến cuối chuyện này.
“Sau đó xảy ra chuyện gì? Bà ta lợi hại như vậy, sao có thể bằng lòng rời đi nhanh thế?”
Thu Hà nói: "Tôi cũng buồn bực, bà ta nhìn cũng không phải là người tốt, tôi cũng không ngờ rằng tiểu đoàn trưởng Trương đã đuổi bà ta đi trong một ngày.”
Vì câu hỏi của cô chưa nhận được câu trả lời, sau khi Trương Mai về nhà suy nghĩ một chút, vẫn có chút lo lắng cho La Tiểu Quyên, xách mấy quả trứng gà liền lấy danh nghĩa thăm hỏi tới cửa tìm hiểu tin tức.
Sau đó cô mới hiểu được chuyện gì xảy ra khi nghe từ miệng La Tiểu Quyên.
"Trương Thành nói với bà, hoặc là bà tự nguyện trở về thì về sau anh ấy sẽ gửi 20 đồng mỗi tháng, hoặc là bà ở lại tiếp tục náo loạn, đến mức tất cả bị đuổi về nông thôn thì lúc đó 1 đồng cũng không có mà đưa."
La Tiểu Quyên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nghĩ đến chồng thì tâm tình phức tạp, trước kia anh nói với cô đó là mẹ ruột của anh, dưỡng dục anh, anh không thể làm gì cô, để cho cô nhường nhịn nhiều một chút.
Nhưng lần này, chỉ là có một chút khả năng sẽ ảnh hưởng tiền đồ của anh, anh liền lập tức có thể hạ quyết tâm ra tay tiễn người, đuổi đi.
Cho nên trước kia anh cảm thấy có lỗi với cô, hẵn là đang dỗ dành cô.
"Đi là tốt rồi, lão Trương nhà cô giống như nhà tôi trông coi trợ cấp, dùng 20 đồng đuổi bà ta đi, trong tay cô còn có thể để lại hơn 40 đồng, cũng đủ xài rồi."
Trương Mai nhìn ra tâm tình của cô không đúng nhưng chuyện này cô cũng không tiện khuyên, chỉ có thể nói cái gì khác dời đi sự chú ý của cô. La Tiểu Quyên hướng nàng cười cười:
"Chị, chị không cần an ủi em, em đều hiểu."
Nói xong nàng cúi đầu nhìn nhi tử lại nói:
"Hiện tại em chẳng muốn cái gì cả, chỉ mong con của em khỏe mạnh là được.”
“Ồ, em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, bằng không…"
Trương Mai dừng lại, mới ấp úng nói:
"Đừng để trong lòng.”
Đều nói thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân, lời này đối với phụ nữ mà nói, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Buổi chiều vừa trở về thì bị sư trưởng gọi đi nói hai câu, lúc ấy Trương Thành còn như lọt vào sương mù không biết có lọt tai được chữ nào không, hiện tại anh hoàn toàn hiểu được, sợ mình bị coi là ví ** điển hình tiếp theo.
Giang Thanh khoát tay áo, chỉ vào La Tiểu Quyên nói: "Anh nên xin lỗi vợ anh mà không phải tôi, nếu anh thật sự cảm thấy sai, thì hãy suy nghĩ xem nên bù đắp cho cô ấy như thế nào đi.”
"Chuyện này tôi cho anh thời gian thêm hai ngày, hai ngày sau tôi để cho các nữ đồng chí ở Hội Phụ nữ kiểm tra, hi vọng đến lúc đó tiểu đoàn trưởng Trương đã xử lý xong chuyện này."
Trương Thành mặt nóng bừng, một người đàn ông đột nhiên cảm thấy không ngẩng đầu tên được, anh ta nói: "Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Giang.”
Giang Thanh lắc đầu, cảm thấy anh cũng không tính là hết thuốc chữa, nhưng có thể tạo thành cục diện như hôm nay, có thể thấy được cũng khó nói.
Ngày hôm sau khi đồng chí Thu Hà đi thăm lại liền phát hiện Trương Thành cũng không biết làm như thế nào, bà ta lúc trước nói không quản được quả thực là suốt đêm đã bị anh đuổi đi.
Lúc đi ra khỏi nhà, vừa vặn bị Trương Mai quan tâm chuyện này gặp được, lôi kéo nàng bắt đầu hỏi từ đầu đến cuối chuyện này.
“Sau đó xảy ra chuyện gì? Bà ta lợi hại như vậy, sao có thể bằng lòng rời đi nhanh thế?”
Thu Hà nói: "Tôi cũng buồn bực, bà ta nhìn cũng không phải là người tốt, tôi cũng không ngờ rằng tiểu đoàn trưởng Trương đã đuổi bà ta đi trong một ngày.”
Vì câu hỏi của cô chưa nhận được câu trả lời, sau khi Trương Mai về nhà suy nghĩ một chút, vẫn có chút lo lắng cho La Tiểu Quyên, xách mấy quả trứng gà liền lấy danh nghĩa thăm hỏi tới cửa tìm hiểu tin tức.
Sau đó cô mới hiểu được chuyện gì xảy ra khi nghe từ miệng La Tiểu Quyên.
"Trương Thành nói với bà, hoặc là bà tự nguyện trở về thì về sau anh ấy sẽ gửi 20 đồng mỗi tháng, hoặc là bà ở lại tiếp tục náo loạn, đến mức tất cả bị đuổi về nông thôn thì lúc đó 1 đồng cũng không có mà đưa."
La Tiểu Quyên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nghĩ đến chồng thì tâm tình phức tạp, trước kia anh nói với cô đó là mẹ ruột của anh, dưỡng dục anh, anh không thể làm gì cô, để cho cô nhường nhịn nhiều một chút.
Nhưng lần này, chỉ là có một chút khả năng sẽ ảnh hưởng tiền đồ của anh, anh liền lập tức có thể hạ quyết tâm ra tay tiễn người, đuổi đi.
Cho nên trước kia anh cảm thấy có lỗi với cô, hẵn là đang dỗ dành cô.
"Đi là tốt rồi, lão Trương nhà cô giống như nhà tôi trông coi trợ cấp, dùng 20 đồng đuổi bà ta đi, trong tay cô còn có thể để lại hơn 40 đồng, cũng đủ xài rồi."
Trương Mai nhìn ra tâm tình của cô không đúng nhưng chuyện này cô cũng không tiện khuyên, chỉ có thể nói cái gì khác dời đi sự chú ý của cô. La Tiểu Quyên hướng nàng cười cười:
"Chị, chị không cần an ủi em, em đều hiểu."
Nói xong nàng cúi đầu nhìn nhi tử lại nói:
"Hiện tại em chẳng muốn cái gì cả, chỉ mong con của em khỏe mạnh là được.”
“Ồ, em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, bằng không…"
Trương Mai dừng lại, mới ấp úng nói:
"Đừng để trong lòng.”
Đều nói thà phá mười tòa miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân, lời này đối với phụ nữ mà nói, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.