Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 95: Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc
Edit + beta: Iris
Đợi sau khi Trương Thiệu Viễn rời đi, Quý Từ cong ngón tay, vung Chiết Liễu Kiếm.
Dáng vẻ anh thảnh thơi như không hề nhớ những nhân vật khác ở Tây Vực, chỉ mỉm cười rồi nói:
“Không nói cái khác, những thứ được vẽ trên miếng vải lụa này thật sự rất xấu.”
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu, thứ trong tay Cô Hồng thì có thể đàng hoàng đẹp đẽ bao nhiêu?
Nghĩ vậy, khóe môi Quý Từ cong lên:
“Trước tiên cứ chờ xem, đến khi A Hồ tìm được người thì chúng ta sẽ rời hoàng cung.”
Về phần Trương Thiệu Viễn…
Quý Từ vốn kêu hắn đi cùng, ai ngờ ban đầu Trương Thiệu Viễn hơi hơi gật đầu, sau đó lại lắc đầu thật mạnh, nói thế nào cũng không chịu đi cùng bọn họ.
Quý Từ hỏi lý do, hắn cũng không nói lý do là gì, nhưng nhìn vẻ mặt phấn khởi một cách kỳ lạ của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Quý Từ ẩn chứa ý khiển trách khiến anh không hiểu ra sao.
Thôi vậy, không đi cùng thì không đi cùng, ai không biết còn tưởng Quý Từ anh khăng khăng muốn tiểu lão đầu Trương Thiệu Viễn đi theo.
Anh đứng dậy từ ghế đá, vươn ngón tay ra gõ nhẹ vào Ngọc Tủy trên tai phải của Tần Giác, nói:
“Đừng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn để làm vẻ mặt người lớn, ngoan, mấy ngày nữa sư huynh dẫn đệ rời hoàng cung ăn thịt người này.”
Thấy Tần Giác vẫn không vui, Quý Từ nghĩ trái nghĩ phải, lại nói:
“Chờ chúng ta rời kinh thành, chẳng phải sẽ không còn ai tới cầu hôn sư huynh thân yêu của đệ nữa hay sao?”
Nói đến đây, quả nhiên thấy vẻ mặt Tần Giác thả lỏng một chút.
Bên môi Quý Từ lộ ra nụ cười nhè nhẹ, cuối cùng vỗ vai y: “Được rồi, đi thu dọn đồ đạc trước đi.”
……
Hiệu suất làm việc của nhị hoàng tử rất cao, chỉ mới mấy ngày đã mang tin tức đến.
Lúc đó, Quý Từ đã thu dọn hành lý xong, đang ôm một con chồn nhỏ trong lòng, ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một cây bút đỏ sạch sẽ, tốc độ xoay bút cực nhanh.
Nhị hoàng tử nhìn cây bút đỏ di chuyển linh hoạt trong tay hoàng huynh thì rất kính nể.
Không hổ là sư huynh, thế mà có thể khiến một cây bút nho nhỏ làm ra khí thế như bảo kiếm!
Trên thực tế, Quý Từ chỉ đang rảnh đến phát chán xoay bút, anh mệt mỏi xoa nhẹ giữa mày, nói:
“Tra được gì rồi, nói đi.”
Giọng điệu ra lệnh như một lẽ đương nhiên khiến nhị hoàng tử hơi khựng lại, hắn bỗng nghĩ tới phụ hoàng.
Khi phụ hoàng bắt bọn họ đưa ra lời giải thích, cũng dùng chính giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này.
Nhị hoàng tử không khỏi cảm thấy may mắn, may mà vị hoàng huynh này bị đưa đi tu tiên từ rất sớm, phụ hoàng cũng không có ý truyền ngôi vị hoàng đế cho anh.
Nếu không thì những người khác… Không biết có ai đủ sức tranh giành hay không.
Nhị hoàng tử cười khổ, nói ra toàn bộ tin tức tra được trong khoảng thời gian này.
Hóa ra Du Dũng Trì bị phái đi đóng giữ biên cương vào ba năm trước, đảm nhận chức phó tướng của quân đội sáu, vả lại cũng đã chết trận vào hai năm trước.
Khi nghe xong, Quý Từ hơi hối hận vì đã để A Hồ đi theo mình.
Anh đang nghĩ xem bây giờ có nên dùng đao đánh ngất A Hồ, sau đó trợn mắt nói dối để khiến A Hồ vui vẻ một chút.
Nhưng ngay khi Quý Từ định làm như vậy, anh cúi đầu xuống thì thấy đôi mắt bình tĩnh của A Hồ.
Quý Từ nhìn chằm chằm đôi mắt kia ba giây, sau khi kết luận trong mắt không có bất kỳ cảm xúc bi thương nào mới quyết định từ bỏ suy nghĩ này.
Bàn tay đang siết chặt của anh thả lỏng, sau đó ngẩng đầu lên:
“Hy sinh thân mình vì nước, là một người vĩ đại.”
Sau đó lại hỏi: “Vậy đệ có tra được trước đó Du Dũng Trì bị điều nhiệm đến những đâu không? Chẳng hạn như từng đến Kinh Châu gì đó.”
Nghe vậy, nhị hoàng tử hơi suy tư một chút rồi nói: “Cái này thì đúng là có, nhưng không phải điều nhiệm, hình như là lúc hành binh đánh giặc đi ngang qua Kinh Châu, ở đó hết mấy tháng, không lâu sau thì trở về.”
“Thời gian hình như là… 5 năm trước?”
Nghe thế, Quý Từ thong thả chớp chớp mắt.
5 năm trước, thôn trang ở biên giới Kinh Châu bị diệt môn, cùng năm đó, Tư Tu Viện bị tận diệt.
Năm đó vì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Về phần Tư Tu Viện, nghe nói bị diệt môn là vì ý chỉ của Lương Hoàng.
Nghe nói là vì viện trưởng Tư Tu Viện ép Lương Hoàng cho đệ tử tông môn hắn một chức quan, nhưng Lương Hoàng cảm thấy học thức và năng lực của bọn họ không đủ trình độ tiếp nhận vị trí này, sau vài lần tranh cãi, Lương Hoàng nổi cơn thịnh nộ, liên hợp với tiểu tiên môn khác đánh Tư Tu Viện một trận.
Tư Tu Viện mất đi chỗ dựa lớn nhất, đương nhiên không bò dậy nổi, không thu hút được đệ tử, cuối cùng tất nhiên chỉ có thể rơi vào kết cục bị diệt môn.
Sau đó anh tìm tình báo ở khắp nơi, phát hiện những người từng là đệ tử Tư Tu Viện, bây giờ đang kiếm ăn ở Kinh Châu.
Không còn cách nào khác, Tam Thanh Đạo Tông ở ngay Kinh Châu, cho dù không thể tiến vào Đạo Tông, nhưng cọ chút linh mạch ở Kinh Châu cũng không thành vấn đề.
Vậy thôn trang của A Hồ bị nhiệt môn có liên quan gì đến Tư Tu Viện không?
Rõ ràng là hai chuyện này có quăng tám cái sào cũng không tới, nhưng Quý Từ không khống chế được mà liên tưởng hai chuyện này lại với nhau.
Anh thấy đau đầu, tùy ý cho nhị hoàng tử một ít bảo vật tiên gia rồi đuổi người đi.
Trong sương phòng chỉ còn lại Quý Từ và A Hồ.
Không lâu sau, A Hồ biến trở lại hình người, khuôn mặt thanh tú có chút buồn bực.
“Thật đáng tiếc, sao lại chết vậy chứ?”
Phản ứng của hắn thật sự quá bình thản, Quý Từ vốn cho rằng, người có thể khiến A Hồ từ Kinh Châu ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành để tìm kiếm, giữa bọn họ chí ít cũng có chút tình cảm sâu sắc, nhưng bây giờ xem ra… Hình như không phải như thế.
“Không đau lòng hả?” Quý Từ hỏi.
A Hồ do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu: “Đau lòng, nhưng ta là yêu, hắn là người, cho dù bây giờ có thể ở bên nhau, tương lai cũng sẽ trải qua sinh ly tử biệt.”
Quý Từ: “… Trước đây ngươi nói các ngươi không tình cảm nào khác.”
A Hồ cho anh cái nhìn sâu kín: “Gạt ngươi đấy, cái này mà cũng không nhìn ra à? Ngu ngốc.”
Hắn khẽ ngáp một cái, giọng nhỏ xíu: “Chỉ là không thể ăn gà nướng hắn làm, thật đáng tiếc.”
Nói xong, hắn nhón mũi chân ngồi lên bàn làm việc, Quý Từ im lặng dịch giấy Tuyên Thành và bút đỏ ra chỗ khác.
Đối với thái độ của anh, A Hồ rất bất mãn, cuối cùng dứt khoát tự nói ra:
“Kỳ thật ta biết ta là chồn, không phải hồ ly, ngươi biết vì sao ta lại tự gạt bản thân không?”
Quý Từ đã hoàn toàn đoán được nguyên nhân kết quả, tâm trạng tốt hỏi:
“Không biết, vì sao vậy?”
A Hồ lau nước mắt:
“Bởi vì lần đầu tiên Dũng Trì đại ca nhìn thấy ta, cho rằng ta là hồ ly, khi phát hiện ta là chồn, hắn còn hơi thất vọng, hắn nói một con chồn sao lại đẹp đến vậy, giống như hồ ly vậy.”
A Hồ hơi không phục: “Hồ ly thì sao chứ, bộ là hồ ly thì chắc chắn đẹp hơn chồn sao? Hắn đây là kì thị chủng tộc!”
“Đúng vậy, đúng là kì thị chủng tộc.” Quý Từ phụ họa theo.
A Hồ u oán nhìn về phía anh: “Nhưng sau khi Dũng Trì đại ca rời đi, ta lại bắt đầu nhớ hắn. Ta nghĩ, nếu ta là hồ ly, không phải chồn, liệu hắn có nguyện ý dẫn ta đi không?”
Quý Từ muốn nói có lẽ cái bể bơi vô dụng kia không phải vì hắn là chồn nên mới không dẫn hắn theo, rất có thể chỉ đơn thuần là không có trách nhiệm nên lười mang theo một con chồn về.
Nhưng thấy dáng vẻ chân thành tình ý của A Hồ, cuối cùng anh vẫn không nói gì thêm.
Sau khi nói rất nhiều, A Hồ nhỏ giọng nói: “Thật ra ta rất hâm mộ ngươi và vị Tần công tử kia, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc gì đó, hạnh phúc quá đi.”
*Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc (有情人终成眷属): tiếng Anh là “love will find a way”, nghĩa là tình yêu sẽ tìm ra cách. Thành ngữ thể hiện tinh thần bất khuất của tình yêu và tương tự như thành ngữ “love conquers all” — Tình yêu chiến thắng tất cả.
Quý Từ: “…”
Anh im lặng một lúc, nói:
“Có phải ngươi lầm rồi không, ta và sư đệ không phải là đạo lữ.”
Đợi sau khi Trương Thiệu Viễn rời đi, Quý Từ cong ngón tay, vung Chiết Liễu Kiếm.
Dáng vẻ anh thảnh thơi như không hề nhớ những nhân vật khác ở Tây Vực, chỉ mỉm cười rồi nói:
“Không nói cái khác, những thứ được vẽ trên miếng vải lụa này thật sự rất xấu.”
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu, thứ trong tay Cô Hồng thì có thể đàng hoàng đẹp đẽ bao nhiêu?
Nghĩ vậy, khóe môi Quý Từ cong lên:
“Trước tiên cứ chờ xem, đến khi A Hồ tìm được người thì chúng ta sẽ rời hoàng cung.”
Về phần Trương Thiệu Viễn…
Quý Từ vốn kêu hắn đi cùng, ai ngờ ban đầu Trương Thiệu Viễn hơi hơi gật đầu, sau đó lại lắc đầu thật mạnh, nói thế nào cũng không chịu đi cùng bọn họ.
Quý Từ hỏi lý do, hắn cũng không nói lý do là gì, nhưng nhìn vẻ mặt phấn khởi một cách kỳ lạ của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Quý Từ ẩn chứa ý khiển trách khiến anh không hiểu ra sao.
Thôi vậy, không đi cùng thì không đi cùng, ai không biết còn tưởng Quý Từ anh khăng khăng muốn tiểu lão đầu Trương Thiệu Viễn đi theo.
Anh đứng dậy từ ghế đá, vươn ngón tay ra gõ nhẹ vào Ngọc Tủy trên tai phải của Tần Giác, nói:
“Đừng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn để làm vẻ mặt người lớn, ngoan, mấy ngày nữa sư huynh dẫn đệ rời hoàng cung ăn thịt người này.”
Thấy Tần Giác vẫn không vui, Quý Từ nghĩ trái nghĩ phải, lại nói:
“Chờ chúng ta rời kinh thành, chẳng phải sẽ không còn ai tới cầu hôn sư huynh thân yêu của đệ nữa hay sao?”
Nói đến đây, quả nhiên thấy vẻ mặt Tần Giác thả lỏng một chút.
Bên môi Quý Từ lộ ra nụ cười nhè nhẹ, cuối cùng vỗ vai y: “Được rồi, đi thu dọn đồ đạc trước đi.”
……
Hiệu suất làm việc của nhị hoàng tử rất cao, chỉ mới mấy ngày đã mang tin tức đến.
Lúc đó, Quý Từ đã thu dọn hành lý xong, đang ôm một con chồn nhỏ trong lòng, ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một cây bút đỏ sạch sẽ, tốc độ xoay bút cực nhanh.
Nhị hoàng tử nhìn cây bút đỏ di chuyển linh hoạt trong tay hoàng huynh thì rất kính nể.
Không hổ là sư huynh, thế mà có thể khiến một cây bút nho nhỏ làm ra khí thế như bảo kiếm!
Trên thực tế, Quý Từ chỉ đang rảnh đến phát chán xoay bút, anh mệt mỏi xoa nhẹ giữa mày, nói:
“Tra được gì rồi, nói đi.”
Giọng điệu ra lệnh như một lẽ đương nhiên khiến nhị hoàng tử hơi khựng lại, hắn bỗng nghĩ tới phụ hoàng.
Khi phụ hoàng bắt bọn họ đưa ra lời giải thích, cũng dùng chính giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này.
Nhị hoàng tử không khỏi cảm thấy may mắn, may mà vị hoàng huynh này bị đưa đi tu tiên từ rất sớm, phụ hoàng cũng không có ý truyền ngôi vị hoàng đế cho anh.
Nếu không thì những người khác… Không biết có ai đủ sức tranh giành hay không.
Nhị hoàng tử cười khổ, nói ra toàn bộ tin tức tra được trong khoảng thời gian này.
Hóa ra Du Dũng Trì bị phái đi đóng giữ biên cương vào ba năm trước, đảm nhận chức phó tướng của quân đội sáu, vả lại cũng đã chết trận vào hai năm trước.
Khi nghe xong, Quý Từ hơi hối hận vì đã để A Hồ đi theo mình.
Anh đang nghĩ xem bây giờ có nên dùng đao đánh ngất A Hồ, sau đó trợn mắt nói dối để khiến A Hồ vui vẻ một chút.
Nhưng ngay khi Quý Từ định làm như vậy, anh cúi đầu xuống thì thấy đôi mắt bình tĩnh của A Hồ.
Quý Từ nhìn chằm chằm đôi mắt kia ba giây, sau khi kết luận trong mắt không có bất kỳ cảm xúc bi thương nào mới quyết định từ bỏ suy nghĩ này.
Bàn tay đang siết chặt của anh thả lỏng, sau đó ngẩng đầu lên:
“Hy sinh thân mình vì nước, là một người vĩ đại.”
Sau đó lại hỏi: “Vậy đệ có tra được trước đó Du Dũng Trì bị điều nhiệm đến những đâu không? Chẳng hạn như từng đến Kinh Châu gì đó.”
Nghe vậy, nhị hoàng tử hơi suy tư một chút rồi nói: “Cái này thì đúng là có, nhưng không phải điều nhiệm, hình như là lúc hành binh đánh giặc đi ngang qua Kinh Châu, ở đó hết mấy tháng, không lâu sau thì trở về.”
“Thời gian hình như là… 5 năm trước?”
Nghe thế, Quý Từ thong thả chớp chớp mắt.
5 năm trước, thôn trang ở biên giới Kinh Châu bị diệt môn, cùng năm đó, Tư Tu Viện bị tận diệt.
Năm đó vì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Về phần Tư Tu Viện, nghe nói bị diệt môn là vì ý chỉ của Lương Hoàng.
Nghe nói là vì viện trưởng Tư Tu Viện ép Lương Hoàng cho đệ tử tông môn hắn một chức quan, nhưng Lương Hoàng cảm thấy học thức và năng lực của bọn họ không đủ trình độ tiếp nhận vị trí này, sau vài lần tranh cãi, Lương Hoàng nổi cơn thịnh nộ, liên hợp với tiểu tiên môn khác đánh Tư Tu Viện một trận.
Tư Tu Viện mất đi chỗ dựa lớn nhất, đương nhiên không bò dậy nổi, không thu hút được đệ tử, cuối cùng tất nhiên chỉ có thể rơi vào kết cục bị diệt môn.
Sau đó anh tìm tình báo ở khắp nơi, phát hiện những người từng là đệ tử Tư Tu Viện, bây giờ đang kiếm ăn ở Kinh Châu.
Không còn cách nào khác, Tam Thanh Đạo Tông ở ngay Kinh Châu, cho dù không thể tiến vào Đạo Tông, nhưng cọ chút linh mạch ở Kinh Châu cũng không thành vấn đề.
Vậy thôn trang của A Hồ bị nhiệt môn có liên quan gì đến Tư Tu Viện không?
Rõ ràng là hai chuyện này có quăng tám cái sào cũng không tới, nhưng Quý Từ không khống chế được mà liên tưởng hai chuyện này lại với nhau.
Anh thấy đau đầu, tùy ý cho nhị hoàng tử một ít bảo vật tiên gia rồi đuổi người đi.
Trong sương phòng chỉ còn lại Quý Từ và A Hồ.
Không lâu sau, A Hồ biến trở lại hình người, khuôn mặt thanh tú có chút buồn bực.
“Thật đáng tiếc, sao lại chết vậy chứ?”
Phản ứng của hắn thật sự quá bình thản, Quý Từ vốn cho rằng, người có thể khiến A Hồ từ Kinh Châu ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành để tìm kiếm, giữa bọn họ chí ít cũng có chút tình cảm sâu sắc, nhưng bây giờ xem ra… Hình như không phải như thế.
“Không đau lòng hả?” Quý Từ hỏi.
A Hồ do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu: “Đau lòng, nhưng ta là yêu, hắn là người, cho dù bây giờ có thể ở bên nhau, tương lai cũng sẽ trải qua sinh ly tử biệt.”
Quý Từ: “… Trước đây ngươi nói các ngươi không tình cảm nào khác.”
A Hồ cho anh cái nhìn sâu kín: “Gạt ngươi đấy, cái này mà cũng không nhìn ra à? Ngu ngốc.”
Hắn khẽ ngáp một cái, giọng nhỏ xíu: “Chỉ là không thể ăn gà nướng hắn làm, thật đáng tiếc.”
Nói xong, hắn nhón mũi chân ngồi lên bàn làm việc, Quý Từ im lặng dịch giấy Tuyên Thành và bút đỏ ra chỗ khác.
Đối với thái độ của anh, A Hồ rất bất mãn, cuối cùng dứt khoát tự nói ra:
“Kỳ thật ta biết ta là chồn, không phải hồ ly, ngươi biết vì sao ta lại tự gạt bản thân không?”
Quý Từ đã hoàn toàn đoán được nguyên nhân kết quả, tâm trạng tốt hỏi:
“Không biết, vì sao vậy?”
A Hồ lau nước mắt:
“Bởi vì lần đầu tiên Dũng Trì đại ca nhìn thấy ta, cho rằng ta là hồ ly, khi phát hiện ta là chồn, hắn còn hơi thất vọng, hắn nói một con chồn sao lại đẹp đến vậy, giống như hồ ly vậy.”
A Hồ hơi không phục: “Hồ ly thì sao chứ, bộ là hồ ly thì chắc chắn đẹp hơn chồn sao? Hắn đây là kì thị chủng tộc!”
“Đúng vậy, đúng là kì thị chủng tộc.” Quý Từ phụ họa theo.
A Hồ u oán nhìn về phía anh: “Nhưng sau khi Dũng Trì đại ca rời đi, ta lại bắt đầu nhớ hắn. Ta nghĩ, nếu ta là hồ ly, không phải chồn, liệu hắn có nguyện ý dẫn ta đi không?”
Quý Từ muốn nói có lẽ cái bể bơi vô dụng kia không phải vì hắn là chồn nên mới không dẫn hắn theo, rất có thể chỉ đơn thuần là không có trách nhiệm nên lười mang theo một con chồn về.
Nhưng thấy dáng vẻ chân thành tình ý của A Hồ, cuối cùng anh vẫn không nói gì thêm.
Sau khi nói rất nhiều, A Hồ nhỏ giọng nói: “Thật ra ta rất hâm mộ ngươi và vị Tần công tử kia, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc gì đó, hạnh phúc quá đi.”
*Hữu tình nhân chung thành quyến thuộc (有情人终成眷属): tiếng Anh là “love will find a way”, nghĩa là tình yêu sẽ tìm ra cách. Thành ngữ thể hiện tinh thần bất khuất của tình yêu và tương tự như thành ngữ “love conquers all” — Tình yêu chiến thắng tất cả.
Quý Từ: “…”
Anh im lặng một lúc, nói:
“Có phải ngươi lầm rồi không, ta và sư đệ không phải là đạo lữ.”