Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 94: Uất Trì khiến người chán ghét
Edit + beta: Iris
Lúc Trương Thiệu Viễn vui vẻ hưng phấn chạy tới, Quý Từ đang luyện kiếm trong viện cùng Tần Giác.
Một mình hắn đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ, đợi khoảng một canh giờ, hắn thật sự chịu không nổi nữa, do dự nói:
“Các ngươi đã luyện kiếm bao lâu rồi? Có cần phải vất vả vậy không?”
Làm gì có nhà ai luyện kiếm lâu vậy chứ? Có thiên phú thì thôi đi, lại còn chăm chỉ như vậy, người thường như bọn họ biết sống sao đây?
Càng nghĩ càng tức, thấy không có ai để ý đến mình, Trương Thiệu Viễn càng tức hơn:
“Này! Có nghe không vậy!
Quý Từ vừa nói thầm trong lòng không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy, vừa hung hăng chém Chiết Liễu Kiếm ra.
Anh đã không để ý đến người khác, Tần Giác thì càng khỏi phải nói.
Trương — vị khách đến thăm nhà — Thiệu Viễn hoàn toàn bị hai chủ nhà xem nhẹ.
Cuối cùng vẫn là Minh Viễn không nhìn nổi nữa, lén bò ra khỏi Giới Tử Hoàn, rót trà cho Trương Thiệu Viễn.
Từ rất lâu trước kia, Trương Thiệu Viễn đã biết đến sự tồn tại của Minh Viễn, hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị, nói rằng cậu nhóc Quý Từ tuổi còn trẻ, sao lại có cơ duyên lớn như vậy?
Lúc ấy Quý Từ hừ cười một tiếng, nói một cách đáng khinh —— ta chưa bao giờ đi tìm cơ duyên, mà là cơ duyên hấp tấp chạy đến tìm ta.
Trái tim vốn dĩ đã không kiên cường gì mấy của Trương Thiệu Viễn tức khắc càng trở nên yếu ớt hơn.
Bây giờ cũng vậy, hắn nước mắt lưng tròng nhìn về phía Minh Viễn:
“Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn trà của ngươi.”
Minh Viễn hơi hé môi, không nói gì.
Nó nhìn chằm chằm Trương Thiệu Viễn một lúc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn hướng đi, hình như là muốn đi quét tước sương phòng.
Đợi đến khi Quý Từ luyện kiếm xong, đi nghỉ ngơi, thì thấy một mình Trương Thiệu Viễn ngồi uống trà trên bàn đá, vẻ mặt buồn bã.
Quý Từ khẽ nhướng mày: “Cái vẻ mặt gì đây? Ngại Lương Hoàng thưởng ít quá hả?”
Vừa dứt lời, Trương Thiệu Viễn lập tức lườm y một cái: “Đánh rắm, là vì cái gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?”
“Luyện kiếm mà cũng luyện lâu như vậy, ngươi dám chắc hiện giờ ta không dám tức giận với ngươi đúng không?”
Quý Từ vờ như không nghe thấy, trực tiếp chuyển chủ đề: “Nói thẳng đi, sao hôm nay lại đến đây?”
“Khụ khụ.” Trông Trương Thiệu Viễn hơi chột dạ, sau đó lấy một tấm lệnh bài trong túi ra, “Đây, cái này cho ngươi.”
Lệnh bài này giống ngọc bội hoàng tử, là vật dùng để chứng minh thân phận hoàng tử.
“Trả cho ngươi, bây giờ ta không làm ở Thái Y Viện nữa.”
Quý Từ không để ý lắm, cất ngọc bội hoàng tử đi: “Trước đây ta đã muốn hỏi ngươi, đang yên đang lành, ngươi chạy tới Thái Y Viện làm gì?”
Trương Thiệu Viễn đắc ý dào dạt, xoa eo: “Tuy tu vi của ta không tính là thâm hậu, nhưng kiến thức của ta rất rộng rãi, đối với ta, tri thức đắt hơn tinh hoa, nghe nói Thái Y Viện có rất nhiều bí phương bất truyền nên ta muốn vào đó xem thử.”
Thì ra là thế.
Quý Từ không nói chuyện.
Từ một mức độ nào đó, Trương Thiệu Viễn cũng coi như là một kỳ tài.
“Đúng rồi, sau này ngươi sẽ không ở trong hoàng cung nữa đúng không?” Trương Thiệu Viễn ghé sát vào hỏi.
Nghe vậy, Quý Từ cười một tiếng: “Sao có thể, nếu không phải vì Lương Hoàng nhất quyết muốn ta ở lại, ta đã rời đi vào mấy ngày trước rồi.”
Tuy kinh thành phồn hoa, nhưng dù sao cũng không thích hợp cho anh ở.
Nghĩ vậy, Quý Từ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Giác.
Ừm, cũng không thích hợp cho tiểu sư đệ ở.
Kinh thành quá nhiều quy củ, thế lực quá phức tạp, đến bây giờ vẫn thường có một vài hoàng tử không nổi danh đến đây thử anh.
Nói thật, Quý Từ cảm thấy bọn họ quá ngu.
Chỉ cần Lương Hoàng có đầu óc thì sẽ không truyền ngôi hoàng đế cho anh.
Quý Từ anh là người tu tiên, thọ mệnh rất dài, đến lúc đó, mấy đứa con anh sinh ra để kế thừa nối dõi đều chết hết, còn anh thì vẫn tung tăng nhảy nhót.
Tất cả người bên dưới không cần phải làm gì, chỉ việc chơi bời là xong.
Cũng không biết trong đầu bọn họ suy diễn cái gì nữa.
Nghe anh nói như vậy, Trương Thiệu Viễn vô cùng vui mừng.
Hắn chà xát tay: “Đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Quý Từ liếc nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ… Bình Khương Môn không?”
Đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này, vì vậy khi nghe thấy cái tên này, Quý Từ hơi sững sờ.
Qua một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng nhớ ra: “À, ngươi nói là Bình Khương Môn ở Tây Vực đúng không?”
Trương Thiệu Viễn kích động đập bàn: “Chính nó!”
“Trong khoảng thời gian ta làm ở Thái Y Viện, kết quả phát hiện nơi đó có giải dược cổ trùng, ngươi có đoán ra là giải cổ gì không?”
Quý Từ không hiểu: “Cổ gì?”
“Chậc,” Trương Thiệu Viễn mắng y trí nhớ kém, sau đó nói, “Thì là cổ trùng bị giấu trong viên linh thạch lúc trước ngươi đưa ta đó!”
Vừa dứt lời, Tần Giác nãy giờ vẫn luôn im lặng, ngước mắt lên.
Quý Từ cũng trố mắt.
Linh thạch, cổ trùng?
Đó chẳng phải là viên linh thạch nhận lỗi mà trước kia Cô Hồng trưởng lão đưa cho anh sao?
Nghe nói là cổ trùng có thể hút hết toàn bộ tinh khí linh lực của người khác?
Quý Từ cảm thấy hơi vớ vẩn: “Linh thạch kia, ngươi còn giữ?”
“Không thì sao?” Trương Thiệu Viễn nhìn anh một cách kỳ quái, “Ta không giữ, chẳng lẽ quăng ra ngoài như rác sao? Nếu bị người biết nhìn hàng nhặt được thì biết làm sao?”
Loại đồ vật này như bom hẹn giờ, giữ lại là tai họa, quăng ra ngoài cũng là tai họa.
Quý Từ cảm thấy rất hứng thú, hỏi:
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến Bình Khương Môn?”
Trương Thiệu Viễn: “Mặc dù Thái Y Viện có phương thuốc giải cổ, nhưng lại không có nguyên liệu giải cổ.”
“Ta đã xem thử, những loại thảo dược xương cốt gì đó đều ở Tây Vực, hơn nữa đều thuộc quyền quản lý của Bình Khương Môn.”
Nghe đến đây, Quý Từ đã hiểu:
“Vì vậy ngươi đến đây, thật ra là muốn nhờ ta đến Tây Vực tìm nguyên liệu giúp?”
Trương Thiệu Viễn ho khan vài tiếng, không nói gì coi như đồng ý.
Nói thật, xét từ góc độ tình cảm, Quý Từ không muốn quan tâm đến chuyện này, dù sao những chuyện có liên quan đến mấy tên biến thái Cô Hồng, anh hận không thể tránh xa cả đời.
Nhưng xét về mặt tình cảm, Quý Từ lại không thể không quan tâm.
Dù sao mục tiêu hạ cổ ban đầu của Cô Hồng trưởng lão chính là anh.
Mà viên linh thạch này, Trương Thiệu Viễn đã giúp anh bảo quản rất lâu, dù thế nào thì Quý Từ anh cũng không thể bỏ mặc.
Nghĩ vậy, Quý Từ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói đi, muốn ta làm gì?”
Thấy anh đồng ý giúp đỡ, Trương Thiệu Viễn lập tức hưng phấn lấy ra một vải lụa trong ngực đưa cho Quý Từ.
“Đây, tất cả đều được viết ở bên trên.”
Quý Từ nhận lấy, đọc kỹ.
Vải lụa này hẳn là Trương Thiệu Viễn lấy từ Thái Y Viện, bên trên không chỉ có tên các loại thảo dược xương cốt động vật, còn kèm theo hình ảnh minh họa rất rõ ràng.
Quý Từ đọc nhanh như gió, sau đó hít một hơi:
“Những thứ xấu xí này là gì đây?”
Vừa nói, anh vừa đưa vải lụa cho Tần Giác, để y cũng đọc.
Vẻ mặt Tần Giác rất lạnh nhạt, y chỉ nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: “Sư huynh đã quyết định sẽ đi?”
“Ừm.” Quý Từ gật đầu, “Chúng ta cùng đi, không có ý kiến gì chứ?”
Tần Giác cụp mắt: “Không có ý kiến.”
Chỉ là rất không vui.
Tây Vực, Bình Khương Môn, và cả Uất Trì khiến người chán ghét kia.
Lúc Trương Thiệu Viễn vui vẻ hưng phấn chạy tới, Quý Từ đang luyện kiếm trong viện cùng Tần Giác.
Một mình hắn đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ, đợi khoảng một canh giờ, hắn thật sự chịu không nổi nữa, do dự nói:
“Các ngươi đã luyện kiếm bao lâu rồi? Có cần phải vất vả vậy không?”
Làm gì có nhà ai luyện kiếm lâu vậy chứ? Có thiên phú thì thôi đi, lại còn chăm chỉ như vậy, người thường như bọn họ biết sống sao đây?
Càng nghĩ càng tức, thấy không có ai để ý đến mình, Trương Thiệu Viễn càng tức hơn:
“Này! Có nghe không vậy!
Quý Từ vừa nói thầm trong lòng không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy, vừa hung hăng chém Chiết Liễu Kiếm ra.
Anh đã không để ý đến người khác, Tần Giác thì càng khỏi phải nói.
Trương — vị khách đến thăm nhà — Thiệu Viễn hoàn toàn bị hai chủ nhà xem nhẹ.
Cuối cùng vẫn là Minh Viễn không nhìn nổi nữa, lén bò ra khỏi Giới Tử Hoàn, rót trà cho Trương Thiệu Viễn.
Từ rất lâu trước kia, Trương Thiệu Viễn đã biết đến sự tồn tại của Minh Viễn, hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị, nói rằng cậu nhóc Quý Từ tuổi còn trẻ, sao lại có cơ duyên lớn như vậy?
Lúc ấy Quý Từ hừ cười một tiếng, nói một cách đáng khinh —— ta chưa bao giờ đi tìm cơ duyên, mà là cơ duyên hấp tấp chạy đến tìm ta.
Trái tim vốn dĩ đã không kiên cường gì mấy của Trương Thiệu Viễn tức khắc càng trở nên yếu ớt hơn.
Bây giờ cũng vậy, hắn nước mắt lưng tròng nhìn về phía Minh Viễn:
“Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn trà của ngươi.”
Minh Viễn hơi hé môi, không nói gì.
Nó nhìn chằm chằm Trương Thiệu Viễn một lúc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn hướng đi, hình như là muốn đi quét tước sương phòng.
Đợi đến khi Quý Từ luyện kiếm xong, đi nghỉ ngơi, thì thấy một mình Trương Thiệu Viễn ngồi uống trà trên bàn đá, vẻ mặt buồn bã.
Quý Từ khẽ nhướng mày: “Cái vẻ mặt gì đây? Ngại Lương Hoàng thưởng ít quá hả?”
Vừa dứt lời, Trương Thiệu Viễn lập tức lườm y một cái: “Đánh rắm, là vì cái gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?”
“Luyện kiếm mà cũng luyện lâu như vậy, ngươi dám chắc hiện giờ ta không dám tức giận với ngươi đúng không?”
Quý Từ vờ như không nghe thấy, trực tiếp chuyển chủ đề: “Nói thẳng đi, sao hôm nay lại đến đây?”
“Khụ khụ.” Trông Trương Thiệu Viễn hơi chột dạ, sau đó lấy một tấm lệnh bài trong túi ra, “Đây, cái này cho ngươi.”
Lệnh bài này giống ngọc bội hoàng tử, là vật dùng để chứng minh thân phận hoàng tử.
“Trả cho ngươi, bây giờ ta không làm ở Thái Y Viện nữa.”
Quý Từ không để ý lắm, cất ngọc bội hoàng tử đi: “Trước đây ta đã muốn hỏi ngươi, đang yên đang lành, ngươi chạy tới Thái Y Viện làm gì?”
Trương Thiệu Viễn đắc ý dào dạt, xoa eo: “Tuy tu vi của ta không tính là thâm hậu, nhưng kiến thức của ta rất rộng rãi, đối với ta, tri thức đắt hơn tinh hoa, nghe nói Thái Y Viện có rất nhiều bí phương bất truyền nên ta muốn vào đó xem thử.”
Thì ra là thế.
Quý Từ không nói chuyện.
Từ một mức độ nào đó, Trương Thiệu Viễn cũng coi như là một kỳ tài.
“Đúng rồi, sau này ngươi sẽ không ở trong hoàng cung nữa đúng không?” Trương Thiệu Viễn ghé sát vào hỏi.
Nghe vậy, Quý Từ cười một tiếng: “Sao có thể, nếu không phải vì Lương Hoàng nhất quyết muốn ta ở lại, ta đã rời đi vào mấy ngày trước rồi.”
Tuy kinh thành phồn hoa, nhưng dù sao cũng không thích hợp cho anh ở.
Nghĩ vậy, Quý Từ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Giác.
Ừm, cũng không thích hợp cho tiểu sư đệ ở.
Kinh thành quá nhiều quy củ, thế lực quá phức tạp, đến bây giờ vẫn thường có một vài hoàng tử không nổi danh đến đây thử anh.
Nói thật, Quý Từ cảm thấy bọn họ quá ngu.
Chỉ cần Lương Hoàng có đầu óc thì sẽ không truyền ngôi hoàng đế cho anh.
Quý Từ anh là người tu tiên, thọ mệnh rất dài, đến lúc đó, mấy đứa con anh sinh ra để kế thừa nối dõi đều chết hết, còn anh thì vẫn tung tăng nhảy nhót.
Tất cả người bên dưới không cần phải làm gì, chỉ việc chơi bời là xong.
Cũng không biết trong đầu bọn họ suy diễn cái gì nữa.
Nghe anh nói như vậy, Trương Thiệu Viễn vô cùng vui mừng.
Hắn chà xát tay: “Đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Quý Từ liếc nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ… Bình Khương Môn không?”
Đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này, vì vậy khi nghe thấy cái tên này, Quý Từ hơi sững sờ.
Qua một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng nhớ ra: “À, ngươi nói là Bình Khương Môn ở Tây Vực đúng không?”
Trương Thiệu Viễn kích động đập bàn: “Chính nó!”
“Trong khoảng thời gian ta làm ở Thái Y Viện, kết quả phát hiện nơi đó có giải dược cổ trùng, ngươi có đoán ra là giải cổ gì không?”
Quý Từ không hiểu: “Cổ gì?”
“Chậc,” Trương Thiệu Viễn mắng y trí nhớ kém, sau đó nói, “Thì là cổ trùng bị giấu trong viên linh thạch lúc trước ngươi đưa ta đó!”
Vừa dứt lời, Tần Giác nãy giờ vẫn luôn im lặng, ngước mắt lên.
Quý Từ cũng trố mắt.
Linh thạch, cổ trùng?
Đó chẳng phải là viên linh thạch nhận lỗi mà trước kia Cô Hồng trưởng lão đưa cho anh sao?
Nghe nói là cổ trùng có thể hút hết toàn bộ tinh khí linh lực của người khác?
Quý Từ cảm thấy hơi vớ vẩn: “Linh thạch kia, ngươi còn giữ?”
“Không thì sao?” Trương Thiệu Viễn nhìn anh một cách kỳ quái, “Ta không giữ, chẳng lẽ quăng ra ngoài như rác sao? Nếu bị người biết nhìn hàng nhặt được thì biết làm sao?”
Loại đồ vật này như bom hẹn giờ, giữ lại là tai họa, quăng ra ngoài cũng là tai họa.
Quý Từ cảm thấy rất hứng thú, hỏi:
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến Bình Khương Môn?”
Trương Thiệu Viễn: “Mặc dù Thái Y Viện có phương thuốc giải cổ, nhưng lại không có nguyên liệu giải cổ.”
“Ta đã xem thử, những loại thảo dược xương cốt gì đó đều ở Tây Vực, hơn nữa đều thuộc quyền quản lý của Bình Khương Môn.”
Nghe đến đây, Quý Từ đã hiểu:
“Vì vậy ngươi đến đây, thật ra là muốn nhờ ta đến Tây Vực tìm nguyên liệu giúp?”
Trương Thiệu Viễn ho khan vài tiếng, không nói gì coi như đồng ý.
Nói thật, xét từ góc độ tình cảm, Quý Từ không muốn quan tâm đến chuyện này, dù sao những chuyện có liên quan đến mấy tên biến thái Cô Hồng, anh hận không thể tránh xa cả đời.
Nhưng xét về mặt tình cảm, Quý Từ lại không thể không quan tâm.
Dù sao mục tiêu hạ cổ ban đầu của Cô Hồng trưởng lão chính là anh.
Mà viên linh thạch này, Trương Thiệu Viễn đã giúp anh bảo quản rất lâu, dù thế nào thì Quý Từ anh cũng không thể bỏ mặc.
Nghĩ vậy, Quý Từ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói đi, muốn ta làm gì?”
Thấy anh đồng ý giúp đỡ, Trương Thiệu Viễn lập tức hưng phấn lấy ra một vải lụa trong ngực đưa cho Quý Từ.
“Đây, tất cả đều được viết ở bên trên.”
Quý Từ nhận lấy, đọc kỹ.
Vải lụa này hẳn là Trương Thiệu Viễn lấy từ Thái Y Viện, bên trên không chỉ có tên các loại thảo dược xương cốt động vật, còn kèm theo hình ảnh minh họa rất rõ ràng.
Quý Từ đọc nhanh như gió, sau đó hít một hơi:
“Những thứ xấu xí này là gì đây?”
Vừa nói, anh vừa đưa vải lụa cho Tần Giác, để y cũng đọc.
Vẻ mặt Tần Giác rất lạnh nhạt, y chỉ nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: “Sư huynh đã quyết định sẽ đi?”
“Ừm.” Quý Từ gật đầu, “Chúng ta cùng đi, không có ý kiến gì chứ?”
Tần Giác cụp mắt: “Không có ý kiến.”
Chỉ là rất không vui.
Tây Vực, Bình Khương Môn, và cả Uất Trì khiến người chán ghét kia.