Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 180: Vô sỉ
Edit + beta: Iris
Quý Từ thề, anh thật sự không ngờ hiện trường sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Giờ phút này, hơn một nửa người trên đại điển đổi chủ đều nhìn về phía anh.
Còn đóa hoa mà vũ nữ đặt lên người Quý Từ, nó đã rơi vào trong ly rượu mà anh tự rót cho mình.
Một đóa hoa sạch sẽ xinh đẹp ngâm trong ly rượu trong vắt, nhìn hoa vô cùng xinh đẹp phong nhã.
Không chỉ có thế, người xung quanh còn bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Một công tử bên cạnh cười to:
"Huynh đài đúng là có phúc, đây chính là vũ cơ nổi danh nhất khắp Kinh Châu, chỉ bán nghệ không bán thân, không biết đã có bao nhiêu công tử muốn tiêu tiền mua đêm đầu tiên của nàng."
Trong lòng Quý Từ nói chuyện này thì liên quan gì đến anh.
Anh cũng đâu có thích vũ nữ.
Anh là gay mà! Anh là gay thích đàn ông!
Yết hầu Quý Từ giật giật, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị.
Quả nhiên, Tần Giác đang ngồi ở kia, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Giống như sự bình yên trước cơn giông bão.
Trong lòng Quý Từ biết rõ có lẽ sẽ không dễ vượt qua, tức khắc khóc không ra nước mắt.
Anh đứng lên hành lễ với vũ nữ: "Cảm ơn cô nương nâng đỡ."
Đôi mắt vũ nữ nóng bỏng, vẫn liếc mắt đưa tình với Quý Từ.
Trên gò má đào hiện lên một tia ửng hồng quyến rũ, thậm chí xét theo thẩm mỹ của Quý Từ, cô nương này có một khuôn mặt quốc sắc thiên hương.
Nhưng bây giờ Quý Từ đã bắt đầu làm gay.
Hơn nữa anh còn là gay trung trinh, không thể nào làm ra chuyện phản bội đạo lữ.
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vũ nữ kia thấy Quý Từ không nói lời nào thì hơi hành lễ, chủ động nói:
"Công tử, có cần nô gia uống rượu cùng người không?"
Xung quanh vang lên tiếng cười ái muội không lớn không nhỏ, nhưng Quý Từ vẫn nắm bắt chính xác âm thanh Tần Giác đặt ly rượu lên bàn.
Quý Từ tức khắc luống cuống, vội vàng xua tay:
"Cô nương, chỉ sợ là không ổn, ta là người đã có gia thất."
Nghe vậy, vũ nữ kia sửng sốt, đôi mày đẹp nhíu lại, dường như còn đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, nàng như đã quyết tâm, nhẹ giọng nói:
"Công tử, cho dù là làm thiếp, nô gia cũng bằng lòng."
Quý Từ: "..."
Cô nương, thật sự không cần phải tuyệt vọng thế đâu.
Anh hoảng loạn sờ mũi mình, bất đắc dĩ nói:
"Cô nương, thật sự không ổn đâu."
Hốc mắt vũ nữ kia tức khắc ươn ướt, biết mình không có hy vọng nên cũng không dây dưa nữa, lau khóe mắt rồi trở về.
Quý Từ thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, ngã lên giường nệm.
Anh nhìn về phía Mạnh Trung với vẻ mặt chán nản: "Rốt cuộc ta đã trêu chọc tiểu cô nương kia khi nào vậy?"
Mạnh Trung nhìn Quý Từ, muốn nói lại thôi.
Hắn nên nói thế nào đây?
Người trước mặt mặc bộ y phục hơi rộng, phần cổ áo lộ ra xương quai xanh và hơn phân nửa ngực, khớp xương cổ tay rõ ràng, gân xanh như ẩn như hiện, dáng ngồi thoải mái, khuôn mặt hơi đỏ ửng do uống rượu, dáng vẻ xuân sắc quyến rũ.
Mạnh Trung kìm nén bốn chữ "không giữ nam đức" sắp thốt ra khỏi miệng, che giấu lương tâm:
"Cái này... Tiểu sinh cũng không biết."
Nghe vậy, Quý Từ thở dài: "Sức quyến rũ của tiểu gia quả nhiên như một con chó điên xuyên biên giới, không một ngọn cỏ nào mọc được."
Mạnh Trung: "..."
Chó điên?
Sắc mặt hắn phức tạp ăn một miếng cơm.
Vị đạo lữ của Tần tông chủ... Thật sự từng đọc sách sao?
Quý Từ không biết có người đang lén chửi thầm trình độ văn hóa của mình, bây giờ anh đang sứt đầu mẻ trán.
Không vì lý do nào khác, sau khi vũ nữ kia thể hiện màn trình diễn trước mặt anh, sự chú ý của những người xung quanh đối với anh tăng lên mạnh mẽ.
Thường xuyên có người đi lên nói chuyện, trong sáng ngoài tối hỏi thăm về gia thất của anh.
Nội dung hỏi thăm bao gồm thê tử con cái, từ cụ già 80 tuổi nhà anh đến con chó con mèo mà anh nuôi, tóm lại không có gì là không hỏi được.
Quý Từ bị làm phiền muốn chết, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, chân thành hỏi một công tử đang đi đến gần:
"Ngươi quan tâm người nhà của ta như vậy, là muốn đoạn tụ với ta sao?"
Công tử vui mừng: "Làm sao ngươi biết?! Ngươi cũng có ý đúng không?!"
Quý Từ: "..."
Hủy diệt đi, cái thế giới khốn nạn này.
Mãi đến khi trăng treo đầu cành, đại điển đổi chủ mới coi như là kết thúc.
Khách khứa lần lượt rời khỏi bữa tiệc, Quý Từ cũng định lén lút trộn lẫn vào đám đông để đi ra ngoài.
Ngặt nỗi có quá nhiều người xung quanh chú ý đến anh, không ít người đến đây muốn xin tên và phương thức liên hệ với Quý Từ.
Anh bây giờ có thể nói là không thể di chuyển được.
Vốn muốn nhờ Mạnh Trung hỗ trợ giúp mình, nhưng ai ngờ Quý Từ vừa quay đầu lại thì phát hiện tên nhóc kia đã cách xa anh 800m từ khi nào.
Ở khoảng cách này, cho dù có một con mãng xà lớn xuất hiện từ không trung cũng không thể nào nuốt Quý Từ để giúp đỡ anh.
Không còn cách nào khác, Quý Từ biết bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ngay khi anh thầm lấy hết can đảm, suy nghĩ xem có nên nói mình bị bệnh liệt dương để lừa đám người chay mặn không kiêng này không, thì trên cổ tay đột nhiên mát lạnh.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Quý Từ ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tần Giác.
Quý Từ: "..."
Yết hầu anh giật giật, sau đó nở nụ cười xấu hổ:
"Cái đó, Tần tông chủ..."
Còn chưa nói xong, Tần Giác đã kéo anh vào từ đường.
Chỉ cần là nơi Tần Giác đi qua, đám đông sẽ tự giác chừa ra một đường đủ để hai người đi.
Sau khi bóng dáng hai người Tần Giác hoàn toàn biến mất, không biết là ai mở miệng chỉ trích mạnh mẽ:
"Rõ như ban ngày, trước mặt bao nhiêu người, Tần tông chủ bắt một nam tử trẻ trung đi như vậy! Bộ không sợ đạo lữ thất vọng buồn lòng sao?!"
Trong đám đông, môi Mạnh Trung giật giật, nhẹ giọng nói: "Lỡ như đó là đạo lữ của Tần tông chủ thì sao?"
Vừa dứt lời, xung quanh lại sửng sốt.
"Có lý."
"Cũng chưa chắc, không phải nói là đại điển đổi chủ không được dẫn đạo lữ tông của chủ tham gia sao?"
"Ai ra cái quy định quá đáng vậy? Nếu để ta lên làm tông chủ, ta chẳng những muốn dẫn đạo lữ tham gia đại điển, còn muốn dẫn tất cả bình thê thị thiếp theo bên cạnh, xem có ai dám nói một chữ nào với ta không!"
"Ngươi cứ khoác lác đi."
—
Dù bên ngoài có bàn luận thế nào thì bên trong từ đường cũng không nghe được gì.
Bây giờ Quý Từ có hơi căng thẳng.
Một lúc lâu sau, trong không gian yên tĩnh, Tần Giác mới mở miệng trước:
"Biết sai chưa?"
Quý Từ trầm giọng: "Biết sai rồi!"
"Sai chỗ nào?" Tần Giác lại hỏi.
Quý Từ nhốt mình trong vỏ ốc, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi do dự nói:
"Sai ở chỗ quá đẹp trai."
Tần Giác: "..."
Quý Từ cảm thấy mình nói rất có lý.
Nếu không phải vì bề ngoài quá đẹp trai, anh sẽ bị vũ nữ kia nhìn trúng rồi tặng hoa tỏ tình chắc?
Nếu vũ nữ kia không tặng hoa cho anh, Tần Giác cũng sẽ không chú ý tới anh đã đến đại điển đổi chủ, dĩ nhiên cũng sẽ không truy hỏi trách mắng.
Ừm, nói có sách mách có chứng, rất thuyết phục.
Nhìn khuôn mặt tự tin của Quý Từ, Tần Giác từ bỏ việc giảng đạo lý với anh, ngược lại nói:
"Sư huynh đang mặc y phục của ta."
Nghe vậy, Quý Từ cúi đầu nhìn: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Rất đẹp, nhưng hơi rộng..."
"Từ từ, tay đệ đang đặt ở đâu vậy hả?"
"Đệt, Tần Giác đệ vô sỉ!"
Quý Từ thề, anh thật sự không ngờ hiện trường sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Giờ phút này, hơn một nửa người trên đại điển đổi chủ đều nhìn về phía anh.
Còn đóa hoa mà vũ nữ đặt lên người Quý Từ, nó đã rơi vào trong ly rượu mà anh tự rót cho mình.
Một đóa hoa sạch sẽ xinh đẹp ngâm trong ly rượu trong vắt, nhìn hoa vô cùng xinh đẹp phong nhã.
Không chỉ có thế, người xung quanh còn bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Một công tử bên cạnh cười to:
"Huynh đài đúng là có phúc, đây chính là vũ cơ nổi danh nhất khắp Kinh Châu, chỉ bán nghệ không bán thân, không biết đã có bao nhiêu công tử muốn tiêu tiền mua đêm đầu tiên của nàng."
Trong lòng Quý Từ nói chuyện này thì liên quan gì đến anh.
Anh cũng đâu có thích vũ nữ.
Anh là gay mà! Anh là gay thích đàn ông!
Yết hầu Quý Từ giật giật, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị.
Quả nhiên, Tần Giác đang ngồi ở kia, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Giống như sự bình yên trước cơn giông bão.
Trong lòng Quý Từ biết rõ có lẽ sẽ không dễ vượt qua, tức khắc khóc không ra nước mắt.
Anh đứng lên hành lễ với vũ nữ: "Cảm ơn cô nương nâng đỡ."
Đôi mắt vũ nữ nóng bỏng, vẫn liếc mắt đưa tình với Quý Từ.
Trên gò má đào hiện lên một tia ửng hồng quyến rũ, thậm chí xét theo thẩm mỹ của Quý Từ, cô nương này có một khuôn mặt quốc sắc thiên hương.
Nhưng bây giờ Quý Từ đã bắt đầu làm gay.
Hơn nữa anh còn là gay trung trinh, không thể nào làm ra chuyện phản bội đạo lữ.
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vũ nữ kia thấy Quý Từ không nói lời nào thì hơi hành lễ, chủ động nói:
"Công tử, có cần nô gia uống rượu cùng người không?"
Xung quanh vang lên tiếng cười ái muội không lớn không nhỏ, nhưng Quý Từ vẫn nắm bắt chính xác âm thanh Tần Giác đặt ly rượu lên bàn.
Quý Từ tức khắc luống cuống, vội vàng xua tay:
"Cô nương, chỉ sợ là không ổn, ta là người đã có gia thất."
Nghe vậy, vũ nữ kia sửng sốt, đôi mày đẹp nhíu lại, dường như còn đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, nàng như đã quyết tâm, nhẹ giọng nói:
"Công tử, cho dù là làm thiếp, nô gia cũng bằng lòng."
Quý Từ: "..."
Cô nương, thật sự không cần phải tuyệt vọng thế đâu.
Anh hoảng loạn sờ mũi mình, bất đắc dĩ nói:
"Cô nương, thật sự không ổn đâu."
Hốc mắt vũ nữ kia tức khắc ươn ướt, biết mình không có hy vọng nên cũng không dây dưa nữa, lau khóe mắt rồi trở về.
Quý Từ thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, ngã lên giường nệm.
Anh nhìn về phía Mạnh Trung với vẻ mặt chán nản: "Rốt cuộc ta đã trêu chọc tiểu cô nương kia khi nào vậy?"
Mạnh Trung nhìn Quý Từ, muốn nói lại thôi.
Hắn nên nói thế nào đây?
Người trước mặt mặc bộ y phục hơi rộng, phần cổ áo lộ ra xương quai xanh và hơn phân nửa ngực, khớp xương cổ tay rõ ràng, gân xanh như ẩn như hiện, dáng ngồi thoải mái, khuôn mặt hơi đỏ ửng do uống rượu, dáng vẻ xuân sắc quyến rũ.
Mạnh Trung kìm nén bốn chữ "không giữ nam đức" sắp thốt ra khỏi miệng, che giấu lương tâm:
"Cái này... Tiểu sinh cũng không biết."
Nghe vậy, Quý Từ thở dài: "Sức quyến rũ của tiểu gia quả nhiên như một con chó điên xuyên biên giới, không một ngọn cỏ nào mọc được."
Mạnh Trung: "..."
Chó điên?
Sắc mặt hắn phức tạp ăn một miếng cơm.
Vị đạo lữ của Tần tông chủ... Thật sự từng đọc sách sao?
Quý Từ không biết có người đang lén chửi thầm trình độ văn hóa của mình, bây giờ anh đang sứt đầu mẻ trán.
Không vì lý do nào khác, sau khi vũ nữ kia thể hiện màn trình diễn trước mặt anh, sự chú ý của những người xung quanh đối với anh tăng lên mạnh mẽ.
Thường xuyên có người đi lên nói chuyện, trong sáng ngoài tối hỏi thăm về gia thất của anh.
Nội dung hỏi thăm bao gồm thê tử con cái, từ cụ già 80 tuổi nhà anh đến con chó con mèo mà anh nuôi, tóm lại không có gì là không hỏi được.
Quý Từ bị làm phiền muốn chết, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, chân thành hỏi một công tử đang đi đến gần:
"Ngươi quan tâm người nhà của ta như vậy, là muốn đoạn tụ với ta sao?"
Công tử vui mừng: "Làm sao ngươi biết?! Ngươi cũng có ý đúng không?!"
Quý Từ: "..."
Hủy diệt đi, cái thế giới khốn nạn này.
Mãi đến khi trăng treo đầu cành, đại điển đổi chủ mới coi như là kết thúc.
Khách khứa lần lượt rời khỏi bữa tiệc, Quý Từ cũng định lén lút trộn lẫn vào đám đông để đi ra ngoài.
Ngặt nỗi có quá nhiều người xung quanh chú ý đến anh, không ít người đến đây muốn xin tên và phương thức liên hệ với Quý Từ.
Anh bây giờ có thể nói là không thể di chuyển được.
Vốn muốn nhờ Mạnh Trung hỗ trợ giúp mình, nhưng ai ngờ Quý Từ vừa quay đầu lại thì phát hiện tên nhóc kia đã cách xa anh 800m từ khi nào.
Ở khoảng cách này, cho dù có một con mãng xà lớn xuất hiện từ không trung cũng không thể nào nuốt Quý Từ để giúp đỡ anh.
Không còn cách nào khác, Quý Từ biết bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ngay khi anh thầm lấy hết can đảm, suy nghĩ xem có nên nói mình bị bệnh liệt dương để lừa đám người chay mặn không kiêng này không, thì trên cổ tay đột nhiên mát lạnh.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Quý Từ ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tần Giác.
Quý Từ: "..."
Yết hầu anh giật giật, sau đó nở nụ cười xấu hổ:
"Cái đó, Tần tông chủ..."
Còn chưa nói xong, Tần Giác đã kéo anh vào từ đường.
Chỉ cần là nơi Tần Giác đi qua, đám đông sẽ tự giác chừa ra một đường đủ để hai người đi.
Sau khi bóng dáng hai người Tần Giác hoàn toàn biến mất, không biết là ai mở miệng chỉ trích mạnh mẽ:
"Rõ như ban ngày, trước mặt bao nhiêu người, Tần tông chủ bắt một nam tử trẻ trung đi như vậy! Bộ không sợ đạo lữ thất vọng buồn lòng sao?!"
Trong đám đông, môi Mạnh Trung giật giật, nhẹ giọng nói: "Lỡ như đó là đạo lữ của Tần tông chủ thì sao?"
Vừa dứt lời, xung quanh lại sửng sốt.
"Có lý."
"Cũng chưa chắc, không phải nói là đại điển đổi chủ không được dẫn đạo lữ tông của chủ tham gia sao?"
"Ai ra cái quy định quá đáng vậy? Nếu để ta lên làm tông chủ, ta chẳng những muốn dẫn đạo lữ tham gia đại điển, còn muốn dẫn tất cả bình thê thị thiếp theo bên cạnh, xem có ai dám nói một chữ nào với ta không!"
"Ngươi cứ khoác lác đi."
—
Dù bên ngoài có bàn luận thế nào thì bên trong từ đường cũng không nghe được gì.
Bây giờ Quý Từ có hơi căng thẳng.
Một lúc lâu sau, trong không gian yên tĩnh, Tần Giác mới mở miệng trước:
"Biết sai chưa?"
Quý Từ trầm giọng: "Biết sai rồi!"
"Sai chỗ nào?" Tần Giác lại hỏi.
Quý Từ nhốt mình trong vỏ ốc, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi do dự nói:
"Sai ở chỗ quá đẹp trai."
Tần Giác: "..."
Quý Từ cảm thấy mình nói rất có lý.
Nếu không phải vì bề ngoài quá đẹp trai, anh sẽ bị vũ nữ kia nhìn trúng rồi tặng hoa tỏ tình chắc?
Nếu vũ nữ kia không tặng hoa cho anh, Tần Giác cũng sẽ không chú ý tới anh đã đến đại điển đổi chủ, dĩ nhiên cũng sẽ không truy hỏi trách mắng.
Ừm, nói có sách mách có chứng, rất thuyết phục.
Nhìn khuôn mặt tự tin của Quý Từ, Tần Giác từ bỏ việc giảng đạo lý với anh, ngược lại nói:
"Sư huynh đang mặc y phục của ta."
Nghe vậy, Quý Từ cúi đầu nhìn: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Rất đẹp, nhưng hơi rộng..."
"Từ từ, tay đệ đang đặt ở đâu vậy hả?"
"Đệt, Tần Giác đệ vô sỉ!"