Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 179: Vũ nữ
Edit + beta: Iris
Tần Giác không thể ở từ đường quá lâu, đại điển đổi chủ bên ngoài còn đang đợi y chủ trì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể tranh thủ thân mật một lát, sau đó Tần Giác nhanh chóng rời đi.
Quý Từ tớ cảm thấy giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Bọn họ mới ở bên nhau bao lâu? Xếp hình chưa được mấy lần, chỉ vì đại điển đổi chủ mà phải lén lút yêu đương.
Đúng là đáng buồn, đáng tiếc!
Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc đã đến chạng vạng.
Quy trình bên ngoài đã gần xong hết.
Quà của khách khứa bên ngoài cũng lần lượt được đưa vào từ đường, Quý Từ ngồi xổm bên cạnh rương bảo vật, chọn đông chọn tây, trầm trồ khen ngợi.
Những tông môn nhỏ đó đã liều mạng thu gom chúng để được tông chủ mới của Đạo Tông phù hộ.
Chỉ là một tông môn nhỏ nhưng lại có thể lấy ra nhiều bảo vật quý hiếm như thế.
Chuyện này đúng là khiến của Quý Từ ngạc nhiên.
Bên ngoài, bữa tối đã bắt đầu dọn lên, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng đàn sáo vang lên, du dương êm tai.
Quý Từ không kìm nén được, kéo một điện tử hầu hạ bên ngoài vào, vừa mở miệng đã hỏi:
"Ta có thể ra ngoài ăn không?"
Đệ tử kia chớp chớp mắt, sau đó khó xử nói: "Cái này... Chỉ sợ là không được."
"Vì sao lại không được?" Quý Từ hơi sốt ruột, "Hoặc là ta có thể đeo khăn che mặt, vậy thì bọn họ sẽ không biết đó là ta."
Mà nói đến đây, Đạo Tông đúng là có nhiều thói xấu, vì sao tông chủ có đạo lữ lại không thể dẫn đạo lữ cùng tham gia?
Quý Từ anh cũng đâu có giết phu quân để chứng đạo.
Quý Từ phân tích ưu nhược điểm rồi giải thích cho đệ tử kia nghe.
Nghe xong, đệ tử kia thành công bị Quý Từ thuyết phục.
Hắn ngập ngừng vỗ tay một cái: "Đúng vậy! Là người đã có đạo lữ, vì sao lại không cho tham gia hoạt động với đạo lữ? Chẳng lẽ không phải là vì đám cẩu độc thân kia ghen ghét sao?"
Quý Từ tri kỷ không nhắc nhở hắn rằng hắn cũng không có đạo lữ, ngược lại hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tức không?"
Đệ tử kia đánh mạnh lên đùi, nghiêm nghị nói: "Tức!"
Quý Từ cười tủm tỉm nhét một nắm đậu phộng cho hắn, giả vờ an ủi:
"Ai da, đừng tức giận đừng tức giận, những nơi như vậy có rất nhiều quy định, nhất là Đạo Tông, không thể trách ngươi được."
Nói đến đây, anh đổi đề tài: "Haizz, chỉ là ta có chút không cam lòng, ngươi nhìn phu quân của ta xem, đệ ấy mặc hoa phục ăn sung mặc sướng ở bên ngoài, ngắm những tiên tử xinh đẹp nhảy múa, còn ta thì bị nhốt trong căn phòng nhỏ xíu này, ăn đậu phộng khô khan..."
Nghe đến đó, trong lòng đệ tử tức giận nói: "Thật quá đáng!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Quý Từ vô cùng đau đớn, "Đúng là quá buồn cười! Vì vậy ngươi cảm thấy..."
"Vì vậy có lẽ ta nên giúp Quý sư huynh ra ngoài ăn cơm!" Đệ tử vô cùng biết điều.
Quý Từ vui mừng: "Đúng là như thế."
Anh vừa nói xong, đệ tử kia hừng hực khí thế, chọn cho anh một bộ y phục hoa lệ:
"Đây, Quý sư huynh, chất liệu của y phục này không tệ, mặc dù ban đầu là làm cho Tần tông chủ mặc."
"Không có vấn đề gì."
Quý Từ tự biết nhiêu đó là đủ rồi, cầm y phục chạy ra sau bình phong để thay.
Tóc được anh buộc lên bằng ngọc quan.
Dưới sự che chở của đệ tử kia, Quý Từ thành công đến quảng trường bên ngoài từ đường.
Nơi này quả nhiên to lớn đồ sộ như trong tưởng tượng của anh.
Mặc dù đông người, nhưng mọi người đều được sắp xếp chỗ ngồi vô cùng hợp lý, khoảng cách vừa phải, chính giữa chừa ra một khoảng đất trống, để các vũ nữ ca cơ đi lên biểu diễn.
Anh được đệ tử dẫn đến một góc ở hàng phía sau.
Nơi này có ít người nhất, hắn dìu Quý Từ đi đến đây, hơi khom người ra hiệu Quý Từ ngồi xuống:
"Ngồi ở đây đi."
Hắn không gọi là Quý sư huynh, ở đây có nhiều người như vậy, nếu bị người có lòng nghe được, chỉ sợ tình hình sẽ không tốt lắm.
Quý Từ rất hài lòng với vị trí mà đệ tử này chọn.
Ít người, không gian lớn, quan trọng nhất là "hàng xóm" bên cạnh rất quen mắt.
Chính là đệ tử tuấn tú ở Phi Hoa Cốc.
Thấy Quý Từ, hắn lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.
Sau khi ngồi xuống, Quý Từ nghiêng người dựa vào đệm mềm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía hắn:
"Sao lại bày ra vẻ mặt này, trông ta rất khó coi sao?"
"Không có không có!" Đệ tử kia vội vàng xua tay.
Mặt hắn đã đỏ từ tai cho đến cổ rồi, mắt hắn bị mù mới cảm thấy Quý Từ khó coi...
Quý Từ cười hì hì gắp một miếng xương sườn nhỏ vào trong chén của mình, sau đó như thể nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía đệ tử Phi Hoa Cốc bên cạnh mình:
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Nghe anh hỏi, đệ tử kia suýt nữa phun hớp rượu vừa uống vào ra ngoài.
"Khụ khụ khụ khụ! Ta... Tại hạ... Tại hạ tên là Mạnh Trung."
Nghe hắn trả lời, nụ cười bên môi Quý Từ càng trở nên sâu hơn.
Anh gật đầu một cách sâu xa: "Ồ ~ vậy à."
Quý Từ tự rót một ly rượu cho mình, uống một hớp nhỏ, sau đó thích thú hỏi:
"Ngươi cảm thấy Tần Giác thế nào?"
Mạnh Trung: "..."
Hắn có thể nói gì đây? Tần tông chủ chính là đạo lữ của vị này, chẳng lẽ hắn còn có thể nói bậy về Tần Giác trước mặt Quý Từ sao?
Rõ ràng là không thể nào!
Mạnh Trung căng da đầu nói: "Ta cảm thấy rất tốt."
Hắn chọn lọc câu chữ:
"Tần tông chủ tuổi trẻ tài cao, mặc dù tuổi không lớn, nhưng người có thể ra khỏi khe Hỏa Trại chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản."
"Hơn nữa hắn nói năng lịch sự, rất lễ phép, cách xử sự không có gì phải chê trách."
Mạnh Trung liếm môi: "Tại hạ cho rằng, Tần tông chủ là lãnh đạo trời sinh, Đạo Tông chắc chắn sẽ bước lên một cấp bậc cao hơn dưới sự lãnh đạo của hắn!"
Khi hắn nói những lời này, nụ cười bên môi Quý Từ chưa từng tắt lần nào.
Anh nói đầy ẩn ý: "Ồ ~ hóa ra là vậy à."
Mạnh Trung bị nụ cười của anh làm nổi da gà, căng da đầu, gật đầu: "Ừm, là thế đó."
Đúng là nhìn không ra, trong lòng bọn họ lại đánh giá Tần Giác cao như thế.
Sau khi cười xong, Quý Từ cụp mắt xuống, tập trung ăn uống.
Vũ nữ đằng trước tư thế quyến rũ, thân như cành liễu, mềm mại không xương, vũ điệu không hề tục tằng, ngược lại thanh nhã động lòng người.
Nhất là vị ở giữa.
Nàng mặc bạch sam thanh lịch, khi khiêu vũ thì nhón nhẹ bàn chân ngọc ngà, đồng thời xoay người khiến làn váy bung ra như đóa hoa.
Thước tha lả lướt, hà tư nguyệt vận*.
*Hà tư nguyệt vận (霞姿月韵): là một thành ngữ chỉ người có phong thái thanh lịch nho nhã.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Quý Từ cứ cảm thấy vũ nữ kia thường liếc nhìn qua phía bên này.
Cảm giác đó vô cùng huyền diệu, nếu muốn Quý Từ hình dung trạng thái hiện giờ của vũ nữ thì đó chính là... Liếc mắt đưa tình.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ đã tự dọa sợ bản thân.
Tội lỗi tội lỗi, nói không chừng cô nương người ta chỉ tùy tiện nhìn qua mà thôi thì sao? Quý Từ anh không thể càng sống càng thụt lùi, trở thành tín nam bình thường rác rưởi được.
Ngay khi anh đang nghĩ như vậy, lại thấy vũ nữ kia càng lúc càng đến gần anh hơn.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn theo vũ nữ, dĩ nhiên cũng nhìn vào Quý Từ.
Quý Từ tự rót cho mình một ly rượu, đang định uống thì thấy trước mặt xuất hiện một đôi mắt xinh đẹp.
Vũ nữ kia nhẹ nhàng quét ống tay áo to rộng qua khuôn mặt của Quý Từ, tức khắc anh ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.
Ngay sau đó, vũ nữ kia lấy một đóa hoa màu đỏ ướt át, đặt chính xác vào...
Vào người Quý Từ.
Quý Từ: "???"
Tần Giác không thể ở từ đường quá lâu, đại điển đổi chủ bên ngoài còn đang đợi y chủ trì.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể tranh thủ thân mật một lát, sau đó Tần Giác nhanh chóng rời đi.
Quý Từ tớ cảm thấy giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Bọn họ mới ở bên nhau bao lâu? Xếp hình chưa được mấy lần, chỉ vì đại điển đổi chủ mà phải lén lút yêu đương.
Đúng là đáng buồn, đáng tiếc!
Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc đã đến chạng vạng.
Quy trình bên ngoài đã gần xong hết.
Quà của khách khứa bên ngoài cũng lần lượt được đưa vào từ đường, Quý Từ ngồi xổm bên cạnh rương bảo vật, chọn đông chọn tây, trầm trồ khen ngợi.
Những tông môn nhỏ đó đã liều mạng thu gom chúng để được tông chủ mới của Đạo Tông phù hộ.
Chỉ là một tông môn nhỏ nhưng lại có thể lấy ra nhiều bảo vật quý hiếm như thế.
Chuyện này đúng là khiến của Quý Từ ngạc nhiên.
Bên ngoài, bữa tối đã bắt đầu dọn lên, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng đàn sáo vang lên, du dương êm tai.
Quý Từ không kìm nén được, kéo một điện tử hầu hạ bên ngoài vào, vừa mở miệng đã hỏi:
"Ta có thể ra ngoài ăn không?"
Đệ tử kia chớp chớp mắt, sau đó khó xử nói: "Cái này... Chỉ sợ là không được."
"Vì sao lại không được?" Quý Từ hơi sốt ruột, "Hoặc là ta có thể đeo khăn che mặt, vậy thì bọn họ sẽ không biết đó là ta."
Mà nói đến đây, Đạo Tông đúng là có nhiều thói xấu, vì sao tông chủ có đạo lữ lại không thể dẫn đạo lữ cùng tham gia?
Quý Từ anh cũng đâu có giết phu quân để chứng đạo.
Quý Từ phân tích ưu nhược điểm rồi giải thích cho đệ tử kia nghe.
Nghe xong, đệ tử kia thành công bị Quý Từ thuyết phục.
Hắn ngập ngừng vỗ tay một cái: "Đúng vậy! Là người đã có đạo lữ, vì sao lại không cho tham gia hoạt động với đạo lữ? Chẳng lẽ không phải là vì đám cẩu độc thân kia ghen ghét sao?"
Quý Từ tri kỷ không nhắc nhở hắn rằng hắn cũng không có đạo lữ, ngược lại hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tức không?"
Đệ tử kia đánh mạnh lên đùi, nghiêm nghị nói: "Tức!"
Quý Từ cười tủm tỉm nhét một nắm đậu phộng cho hắn, giả vờ an ủi:
"Ai da, đừng tức giận đừng tức giận, những nơi như vậy có rất nhiều quy định, nhất là Đạo Tông, không thể trách ngươi được."
Nói đến đây, anh đổi đề tài: "Haizz, chỉ là ta có chút không cam lòng, ngươi nhìn phu quân của ta xem, đệ ấy mặc hoa phục ăn sung mặc sướng ở bên ngoài, ngắm những tiên tử xinh đẹp nhảy múa, còn ta thì bị nhốt trong căn phòng nhỏ xíu này, ăn đậu phộng khô khan..."
Nghe đến đó, trong lòng đệ tử tức giận nói: "Thật quá đáng!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Quý Từ vô cùng đau đớn, "Đúng là quá buồn cười! Vì vậy ngươi cảm thấy..."
"Vì vậy có lẽ ta nên giúp Quý sư huynh ra ngoài ăn cơm!" Đệ tử vô cùng biết điều.
Quý Từ vui mừng: "Đúng là như thế."
Anh vừa nói xong, đệ tử kia hừng hực khí thế, chọn cho anh một bộ y phục hoa lệ:
"Đây, Quý sư huynh, chất liệu của y phục này không tệ, mặc dù ban đầu là làm cho Tần tông chủ mặc."
"Không có vấn đề gì."
Quý Từ tự biết nhiêu đó là đủ rồi, cầm y phục chạy ra sau bình phong để thay.
Tóc được anh buộc lên bằng ngọc quan.
Dưới sự che chở của đệ tử kia, Quý Từ thành công đến quảng trường bên ngoài từ đường.
Nơi này quả nhiên to lớn đồ sộ như trong tưởng tượng của anh.
Mặc dù đông người, nhưng mọi người đều được sắp xếp chỗ ngồi vô cùng hợp lý, khoảng cách vừa phải, chính giữa chừa ra một khoảng đất trống, để các vũ nữ ca cơ đi lên biểu diễn.
Anh được đệ tử dẫn đến một góc ở hàng phía sau.
Nơi này có ít người nhất, hắn dìu Quý Từ đi đến đây, hơi khom người ra hiệu Quý Từ ngồi xuống:
"Ngồi ở đây đi."
Hắn không gọi là Quý sư huynh, ở đây có nhiều người như vậy, nếu bị người có lòng nghe được, chỉ sợ tình hình sẽ không tốt lắm.
Quý Từ rất hài lòng với vị trí mà đệ tử này chọn.
Ít người, không gian lớn, quan trọng nhất là "hàng xóm" bên cạnh rất quen mắt.
Chính là đệ tử tuấn tú ở Phi Hoa Cốc.
Thấy Quý Từ, hắn lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.
Sau khi ngồi xuống, Quý Từ nghiêng người dựa vào đệm mềm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía hắn:
"Sao lại bày ra vẻ mặt này, trông ta rất khó coi sao?"
"Không có không có!" Đệ tử kia vội vàng xua tay.
Mặt hắn đã đỏ từ tai cho đến cổ rồi, mắt hắn bị mù mới cảm thấy Quý Từ khó coi...
Quý Từ cười hì hì gắp một miếng xương sườn nhỏ vào trong chén của mình, sau đó như thể nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía đệ tử Phi Hoa Cốc bên cạnh mình:
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Nghe anh hỏi, đệ tử kia suýt nữa phun hớp rượu vừa uống vào ra ngoài.
"Khụ khụ khụ khụ! Ta... Tại hạ... Tại hạ tên là Mạnh Trung."
Nghe hắn trả lời, nụ cười bên môi Quý Từ càng trở nên sâu hơn.
Anh gật đầu một cách sâu xa: "Ồ ~ vậy à."
Quý Từ tự rót một ly rượu cho mình, uống một hớp nhỏ, sau đó thích thú hỏi:
"Ngươi cảm thấy Tần Giác thế nào?"
Mạnh Trung: "..."
Hắn có thể nói gì đây? Tần tông chủ chính là đạo lữ của vị này, chẳng lẽ hắn còn có thể nói bậy về Tần Giác trước mặt Quý Từ sao?
Rõ ràng là không thể nào!
Mạnh Trung căng da đầu nói: "Ta cảm thấy rất tốt."
Hắn chọn lọc câu chữ:
"Tần tông chủ tuổi trẻ tài cao, mặc dù tuổi không lớn, nhưng người có thể ra khỏi khe Hỏa Trại chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản."
"Hơn nữa hắn nói năng lịch sự, rất lễ phép, cách xử sự không có gì phải chê trách."
Mạnh Trung liếm môi: "Tại hạ cho rằng, Tần tông chủ là lãnh đạo trời sinh, Đạo Tông chắc chắn sẽ bước lên một cấp bậc cao hơn dưới sự lãnh đạo của hắn!"
Khi hắn nói những lời này, nụ cười bên môi Quý Từ chưa từng tắt lần nào.
Anh nói đầy ẩn ý: "Ồ ~ hóa ra là vậy à."
Mạnh Trung bị nụ cười của anh làm nổi da gà, căng da đầu, gật đầu: "Ừm, là thế đó."
Đúng là nhìn không ra, trong lòng bọn họ lại đánh giá Tần Giác cao như thế.
Sau khi cười xong, Quý Từ cụp mắt xuống, tập trung ăn uống.
Vũ nữ đằng trước tư thế quyến rũ, thân như cành liễu, mềm mại không xương, vũ điệu không hề tục tằng, ngược lại thanh nhã động lòng người.
Nhất là vị ở giữa.
Nàng mặc bạch sam thanh lịch, khi khiêu vũ thì nhón nhẹ bàn chân ngọc ngà, đồng thời xoay người khiến làn váy bung ra như đóa hoa.
Thước tha lả lướt, hà tư nguyệt vận*.
*Hà tư nguyệt vận (霞姿月韵): là một thành ngữ chỉ người có phong thái thanh lịch nho nhã.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Quý Từ cứ cảm thấy vũ nữ kia thường liếc nhìn qua phía bên này.
Cảm giác đó vô cùng huyền diệu, nếu muốn Quý Từ hình dung trạng thái hiện giờ của vũ nữ thì đó chính là... Liếc mắt đưa tình.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ đã tự dọa sợ bản thân.
Tội lỗi tội lỗi, nói không chừng cô nương người ta chỉ tùy tiện nhìn qua mà thôi thì sao? Quý Từ anh không thể càng sống càng thụt lùi, trở thành tín nam bình thường rác rưởi được.
Ngay khi anh đang nghĩ như vậy, lại thấy vũ nữ kia càng lúc càng đến gần anh hơn.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn theo vũ nữ, dĩ nhiên cũng nhìn vào Quý Từ.
Quý Từ tự rót cho mình một ly rượu, đang định uống thì thấy trước mặt xuất hiện một đôi mắt xinh đẹp.
Vũ nữ kia nhẹ nhàng quét ống tay áo to rộng qua khuôn mặt của Quý Từ, tức khắc anh ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.
Ngay sau đó, vũ nữ kia lấy một đóa hoa màu đỏ ướt át, đặt chính xác vào...
Vào người Quý Từ.
Quý Từ: "???"