Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 158: Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?
Edit + beta: Iris
Vân Thời thật sự điên rồi, Quý Từ không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Sau khi nói xong câu đó, trong mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Quý Từ nhạy bén nhận ra điều không ổn, rút tay ra khỏi vòng tay của Vân Thời.
Vân Thời giật mình, lại cướp về lần nữa, sau khi sửng sốt một lúc lâu thì khiêng Quý Từ lên luôn.
Quý Từ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng đau xót.
Anh nhe răng trợn mắt, đánh vào lưng Vân Thời một cái:
"Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!"
Vân Thời không quan tâm, khiêng người đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến Quý Từ đang đấm đá trên vai mình.
Đằng sau vang lên tiếng lạch cạch, Liên Giao hoảng loạn làm đổ nghiên mực và mực nước, váy áo của nàng bị nhiễm đen.
Nàng nắm lấy ống tay áo Vân Thời: "Ngươi... Muốn làm cái gì?!"
"Ngươi thả huynh ấy ra!"
Tiểu cô nương nghẹn đỏ cả mặt, ánh mắt sợ hãi, ngón tay nắm chặt vạt áo Vân Thời đến trắng bệch.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh âm u của Vân Thời.
Trong mắt không có chút tình cảm nào, nhìn nàng như nhìn người chết.
Liên Giao hoảng sợ, tay càng nắm chặt vạt áo Vân Thời hơn.
Nước mắt bỗng chảy ra, rơi xuống sàn nhà.
Ngay khi Vân Thời không kiềm chế được muốn ra tay, Quý Từ đánh lên đầu Vân Thời:
"Ngươi không chịu để yên phải không?!"
Vân Thời bị cú đánh làm cho sửng sốt, bàn tay đang trói chặt Quý Từ cũng thả lỏng ra.
Sau khi cảm nhận được sức lực ở bên hông yếu đi, Quý Từ nhân cơ hội này nhảy xuống khỏi người Vân Thời.
Anh bình tĩnh nói: "Liên Giao mới 16 tuổi, ngươi nổi nóng với nàng làm gì?"
Vân Thời mím môi, cười nói: "Vậy không phạt nàng nữa, ngươi đi cùng ta."
Ống tay áo bị kéo.
Là Liên Giao.
Khi nàng sợ hãi sẽ có thói quen này, như thể chỉ cần kéo ống tay áo là có thể mang đến cảm giác an toàn cho nàng.
Quý Từ vươn tay lau khô nước mắt của Liên Giao:
"Đừng khóc, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn luyện chữ, ta đi ra ngoài một lát rồi về."
Liên Giao nghẹn ngào, không biết có phải do thói quen hay không, dù đang khóc nức nở nhưng cũng không phát ra tiếng.
Ngoan khủng khiếp.
Nàng và Quý Từ nhìn nhau một hồi thì ngoan ngoãn buông ống tay áo của Quý Từ ra, ngồi trở lại vị trí, dùng bàn tay vẫn còn đang run rẩy nhặt bút son lên, nghiêm túc luyện chữ.
Quý Từ chăm chú nhìn nàng một lúc, xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thời, nhoẻn miệng cười:
"Không đi à?"
Đi, đương nhiên phải đi.
Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Cô Hồng có thể dẫn anh ra ngoài, Vân Thời hắn dĩ nhiên cũng có thể.
Vân Thời nắm tay Quý Từ, dẫn người ra khỏi Thái Cực Điện.
Hai người hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ít nhất trong Thái Cực Điện thì là như vậy.
Ngay cả tùy tùng tiên đồng cũng rất ít khi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ.
Bọn họ đều đoán là vì Quý Từ thật sự rất ghét Vân tông chủ.
Bây giờ xem ra... Suy đoán này là đúng.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông Quý Từ chẳng vui vẻ chút nào hết.
Chỉ có Vân Thời là mỉm cười sung sướng.
Trái lại, lời đồn trong Đạo Tông càng ngày càng nhiều.
Quý Từ không biết những người khác nghĩ thế nào, cũng không biết Vân Thời muốn dẫn anh đi đâu.
Tay anh bị Vân Thời nắm lấy, thụ động bị dẫn đi về phía trước.
Trên đường đi, không ai dám nhìn anh, Quý Từ cũng cố không nhìn những người khác.
Chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, anh thấy được chút thương cảm trong ánh mắt các đệ tử đi ngang qua.
Anh cụp mắt xuống.
Không cần, anh không cần sự thương cảm.
Đây chỉ là tạm thời.
Cho dù không có Tần Giác, Quý Từ cũng không muốn yêu nhau với một người cố chấp điên cuồng như vậy.
"Tiểu Từ đang nghĩ gì đó?"
Phía trước, giọng nói dịu dàng của Vân Thời vang lên.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, tâm trạng Quý Từ vốn đang tệ, giờ càng bực bội hơn.
Anh bình tĩnh nói: "Suy nghĩ xem nên băm cái chân của ngươi như thế nào."
Lời nói mạo phạm như vậy, nhưng Vân Thời lại không hề tức giận:
"Ý tưởng hay."
"Không hổ là thủ đồ của bổn tọa."
Quý Từ: "..."
Tiện vậy mà cũng không chết được.*
*Nguyên văn "贱不死你" là một cách diễn đạt thông tục thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, thường được dùng để thể hiện sự tức giận, bất mãn hoặc khiêu khích, thường xuất hiện trong ngôn ngữ trực tuyến và giao tiếp nói hàng ngày, đặc biệt khi mọi người cảm thấy tức giận hoặc không hài lòng.
Vì sao trên đời này lại có người não tàn như vậy?
Anh thật sự muốn nổi giận.
Sau khi nói xong câu đó, tâm trạng Vân Thời hình như vô cùng thoải mái.
Hắn lại giang tay ra bế Quý Từ lên.
Động tác lần này dịu dàng hơn trước đó không ít, ít nhất không làm Quý Từ thấy đau.
Vân Thời cảm thấy điều này rất tuyệt vời, tiền đề là Quý Từ đừng dùng khuôn mặt quan tài này để nhìn hắn.
Vì vậy Vân Thời úp mặt Quý Từ vào ngực mình, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.
Quý Từ: "..."
Bị điên hay gì, toàn làm mấy thứ vô dụng.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chắc chắn là vô cùng ấm áp.
Giống như đôi tình nhân ôm nhau trên nền tuyết.
Vẻ mặt tươi cười của Vân Thời không giống giả bộ.
Chỉ có Quý Từ đang chôn trong đống y phục vải lụa là bình tĩnh hỏi:
【 Ngươi thật sự không có bàn tay vàng cho ta xài sao? 】
【 Ta thật sự không thể đích thân giết hắn sao? 】
Hệ thống nhảy ra, sau khi kiểm tra cẩn thận rồi nói:
【 Yêu ơi, cục xuyên sách không có phúc lợi này nhe ~ 】
Bộ phận rác rưởi gì vậy, ngay cả bàn tay vàng cũng không cho ký chủ.
Phiền muốn chết, anh nhất định phải tìm cơ hội khiếu nại bộ phận này.
Trong lúc Quý Từ đang chửi rủa, hệ thống lại vui vẻ nói:
【 Cục xuyên sách không có phúc lợi này, nhưng ở khu công lược yêu đương ban đầu của ta thì có đó. 】
【 Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, dựa theo nhiệm vụ và bối cảnh thế giới, chúng ta sẽ chế tạo bàn tay vàng theo ý nguyện của ký chủ, để ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. 】
Quý Từ vô cùng hâm mộ:【 Wow, thế sao cục xuyên sách lại keo kiệt như vậy? 】
Hệ thống:【 Yên tâm, mặc dù cục xuyên sách không có bàn tay vàng này, nhưng ta là hệ thống của khu công lược yêu đương, ta có quyền hạn mở bàn tay vàng nha ~ 】
Nghe vậy, Quý Từ hiểu ra gì đó, tức khắc trở nên hưng phấn:【 Ý của ngươi là? 】
【 Hệ thống khu công lược yêu đương, tạm thời bị điều tới làm việc tại cục xuyên sách, nhớ lộn điều lệ chế độ cũng có thể thông cảm đúng không? 】 Giọng hệ thống nghe rất nhẹ nhàng, 【 Nếu có phạt thì có lẽ cũng phạt nhẹ thôi nhỉ? 】
Quý Từ bị một đống lượng tin tức ập đến làm cho khiếp sợ mở to mắt:【 Ta... Ngươi... 】
Trong giọng của hệ thống mang theo ý cười: 【 Vậy nên ký chủ muốn bàn tay vàng gì, chỉ cần không phải là bàn tay vàng quá đáng như thả bug gây rối thế giới nguyên tác, ta có thể thỏa mãn cho ngươi ha ~ 】
Quý Từ mừng như điên: 【 Cha ơi! Ngươi chính là cha của ta! 】
Anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được, lưỡi dao thì phải dùng thép tốt.
Đến lúc đó chẳng lẽ còn lo không đánh chết được tên ngốc đang sung sướng trước mặt này?
Có lẽ sự hưng phấn của Quý Từ hiện lên quá rõ ràng, Vân Thời cúi đầu nhìn:
"Sao vậy, vui thế à?"
Rất nhanh thôi sẽ giết được tên chết bằm nhà ngươi, sao có thể không vui cho được?
Quý Từ: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Được rồi." Vân Thời vậy mà lại không truy hỏi.
Hắn ôm Quý Từ đi về một hướng, hình như là hướng linh mạch mà hắn cho các đại tông môn mượn.
Quý Từ không chú ý đến điều này, anh lại thảo luận với hệ thống:
【 Ngươi giúp ta như vậy, nếu bọn họ phạt nặng ngươi thì phải làm sao? 】
【 Không đâu. 】 Giọng hệ thống rất nhẹ nhàng, 【 Nhiệm vụ lần này của ta là ngươi, cũng không phải quản lý cục xuyên sách, hơn nữa cục xuyên sách có quy định không phạt ký chủ, yên tâm. 】
Quý Từ cảm động trào nước mắt: 【 Thống Thống, ngươi thật tốt, ta không biết phải làm gì để cảm ơn ngươi! 】
Hệ thống im lặng một giây, sau đó nói: 【 Chuyện này đơn giản thôi, lần sau ngươi và nhân vật chính ** nhớ kêu ta ra, đồng ý cho ta ghi hình toàn bộ quá trình là được rồi. 】
Tâm trạng phấn khích của Quý Từ lập tức bình tĩnh lại: "..."
Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Nếu có ghi hình thì cho xin nhẹ cái vid:>>>
Vân Thời thật sự điên rồi, Quý Từ không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Sau khi nói xong câu đó, trong mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Quý Từ nhạy bén nhận ra điều không ổn, rút tay ra khỏi vòng tay của Vân Thời.
Vân Thời giật mình, lại cướp về lần nữa, sau khi sửng sốt một lúc lâu thì khiêng Quý Từ lên luôn.
Quý Từ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng đau xót.
Anh nhe răng trợn mắt, đánh vào lưng Vân Thời một cái:
"Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!"
Vân Thời không quan tâm, khiêng người đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến Quý Từ đang đấm đá trên vai mình.
Đằng sau vang lên tiếng lạch cạch, Liên Giao hoảng loạn làm đổ nghiên mực và mực nước, váy áo của nàng bị nhiễm đen.
Nàng nắm lấy ống tay áo Vân Thời: "Ngươi... Muốn làm cái gì?!"
"Ngươi thả huynh ấy ra!"
Tiểu cô nương nghẹn đỏ cả mặt, ánh mắt sợ hãi, ngón tay nắm chặt vạt áo Vân Thời đến trắng bệch.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh âm u của Vân Thời.
Trong mắt không có chút tình cảm nào, nhìn nàng như nhìn người chết.
Liên Giao hoảng sợ, tay càng nắm chặt vạt áo Vân Thời hơn.
Nước mắt bỗng chảy ra, rơi xuống sàn nhà.
Ngay khi Vân Thời không kiềm chế được muốn ra tay, Quý Từ đánh lên đầu Vân Thời:
"Ngươi không chịu để yên phải không?!"
Vân Thời bị cú đánh làm cho sửng sốt, bàn tay đang trói chặt Quý Từ cũng thả lỏng ra.
Sau khi cảm nhận được sức lực ở bên hông yếu đi, Quý Từ nhân cơ hội này nhảy xuống khỏi người Vân Thời.
Anh bình tĩnh nói: "Liên Giao mới 16 tuổi, ngươi nổi nóng với nàng làm gì?"
Vân Thời mím môi, cười nói: "Vậy không phạt nàng nữa, ngươi đi cùng ta."
Ống tay áo bị kéo.
Là Liên Giao.
Khi nàng sợ hãi sẽ có thói quen này, như thể chỉ cần kéo ống tay áo là có thể mang đến cảm giác an toàn cho nàng.
Quý Từ vươn tay lau khô nước mắt của Liên Giao:
"Đừng khóc, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn luyện chữ, ta đi ra ngoài một lát rồi về."
Liên Giao nghẹn ngào, không biết có phải do thói quen hay không, dù đang khóc nức nở nhưng cũng không phát ra tiếng.
Ngoan khủng khiếp.
Nàng và Quý Từ nhìn nhau một hồi thì ngoan ngoãn buông ống tay áo của Quý Từ ra, ngồi trở lại vị trí, dùng bàn tay vẫn còn đang run rẩy nhặt bút son lên, nghiêm túc luyện chữ.
Quý Từ chăm chú nhìn nàng một lúc, xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thời, nhoẻn miệng cười:
"Không đi à?"
Đi, đương nhiên phải đi.
Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Cô Hồng có thể dẫn anh ra ngoài, Vân Thời hắn dĩ nhiên cũng có thể.
Vân Thời nắm tay Quý Từ, dẫn người ra khỏi Thái Cực Điện.
Hai người hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ít nhất trong Thái Cực Điện thì là như vậy.
Ngay cả tùy tùng tiên đồng cũng rất ít khi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ.
Bọn họ đều đoán là vì Quý Từ thật sự rất ghét Vân tông chủ.
Bây giờ xem ra... Suy đoán này là đúng.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông Quý Từ chẳng vui vẻ chút nào hết.
Chỉ có Vân Thời là mỉm cười sung sướng.
Trái lại, lời đồn trong Đạo Tông càng ngày càng nhiều.
Quý Từ không biết những người khác nghĩ thế nào, cũng không biết Vân Thời muốn dẫn anh đi đâu.
Tay anh bị Vân Thời nắm lấy, thụ động bị dẫn đi về phía trước.
Trên đường đi, không ai dám nhìn anh, Quý Từ cũng cố không nhìn những người khác.
Chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, anh thấy được chút thương cảm trong ánh mắt các đệ tử đi ngang qua.
Anh cụp mắt xuống.
Không cần, anh không cần sự thương cảm.
Đây chỉ là tạm thời.
Cho dù không có Tần Giác, Quý Từ cũng không muốn yêu nhau với một người cố chấp điên cuồng như vậy.
"Tiểu Từ đang nghĩ gì đó?"
Phía trước, giọng nói dịu dàng của Vân Thời vang lên.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, tâm trạng Quý Từ vốn đang tệ, giờ càng bực bội hơn.
Anh bình tĩnh nói: "Suy nghĩ xem nên băm cái chân của ngươi như thế nào."
Lời nói mạo phạm như vậy, nhưng Vân Thời lại không hề tức giận:
"Ý tưởng hay."
"Không hổ là thủ đồ của bổn tọa."
Quý Từ: "..."
Tiện vậy mà cũng không chết được.*
*Nguyên văn "贱不死你" là một cách diễn đạt thông tục thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, thường được dùng để thể hiện sự tức giận, bất mãn hoặc khiêu khích, thường xuất hiện trong ngôn ngữ trực tuyến và giao tiếp nói hàng ngày, đặc biệt khi mọi người cảm thấy tức giận hoặc không hài lòng.
Vì sao trên đời này lại có người não tàn như vậy?
Anh thật sự muốn nổi giận.
Sau khi nói xong câu đó, tâm trạng Vân Thời hình như vô cùng thoải mái.
Hắn lại giang tay ra bế Quý Từ lên.
Động tác lần này dịu dàng hơn trước đó không ít, ít nhất không làm Quý Từ thấy đau.
Vân Thời cảm thấy điều này rất tuyệt vời, tiền đề là Quý Từ đừng dùng khuôn mặt quan tài này để nhìn hắn.
Vì vậy Vân Thời úp mặt Quý Từ vào ngực mình, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.
Quý Từ: "..."
Bị điên hay gì, toàn làm mấy thứ vô dụng.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chắc chắn là vô cùng ấm áp.
Giống như đôi tình nhân ôm nhau trên nền tuyết.
Vẻ mặt tươi cười của Vân Thời không giống giả bộ.
Chỉ có Quý Từ đang chôn trong đống y phục vải lụa là bình tĩnh hỏi:
【 Ngươi thật sự không có bàn tay vàng cho ta xài sao? 】
【 Ta thật sự không thể đích thân giết hắn sao? 】
Hệ thống nhảy ra, sau khi kiểm tra cẩn thận rồi nói:
【 Yêu ơi, cục xuyên sách không có phúc lợi này nhe ~ 】
Bộ phận rác rưởi gì vậy, ngay cả bàn tay vàng cũng không cho ký chủ.
Phiền muốn chết, anh nhất định phải tìm cơ hội khiếu nại bộ phận này.
Trong lúc Quý Từ đang chửi rủa, hệ thống lại vui vẻ nói:
【 Cục xuyên sách không có phúc lợi này, nhưng ở khu công lược yêu đương ban đầu của ta thì có đó. 】
【 Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, dựa theo nhiệm vụ và bối cảnh thế giới, chúng ta sẽ chế tạo bàn tay vàng theo ý nguyện của ký chủ, để ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. 】
Quý Từ vô cùng hâm mộ:【 Wow, thế sao cục xuyên sách lại keo kiệt như vậy? 】
Hệ thống:【 Yên tâm, mặc dù cục xuyên sách không có bàn tay vàng này, nhưng ta là hệ thống của khu công lược yêu đương, ta có quyền hạn mở bàn tay vàng nha ~ 】
Nghe vậy, Quý Từ hiểu ra gì đó, tức khắc trở nên hưng phấn:【 Ý của ngươi là? 】
【 Hệ thống khu công lược yêu đương, tạm thời bị điều tới làm việc tại cục xuyên sách, nhớ lộn điều lệ chế độ cũng có thể thông cảm đúng không? 】 Giọng hệ thống nghe rất nhẹ nhàng, 【 Nếu có phạt thì có lẽ cũng phạt nhẹ thôi nhỉ? 】
Quý Từ bị một đống lượng tin tức ập đến làm cho khiếp sợ mở to mắt:【 Ta... Ngươi... 】
Trong giọng của hệ thống mang theo ý cười: 【 Vậy nên ký chủ muốn bàn tay vàng gì, chỉ cần không phải là bàn tay vàng quá đáng như thả bug gây rối thế giới nguyên tác, ta có thể thỏa mãn cho ngươi ha ~ 】
Quý Từ mừng như điên: 【 Cha ơi! Ngươi chính là cha của ta! 】
Anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được, lưỡi dao thì phải dùng thép tốt.
Đến lúc đó chẳng lẽ còn lo không đánh chết được tên ngốc đang sung sướng trước mặt này?
Có lẽ sự hưng phấn của Quý Từ hiện lên quá rõ ràng, Vân Thời cúi đầu nhìn:
"Sao vậy, vui thế à?"
Rất nhanh thôi sẽ giết được tên chết bằm nhà ngươi, sao có thể không vui cho được?
Quý Từ: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Được rồi." Vân Thời vậy mà lại không truy hỏi.
Hắn ôm Quý Từ đi về một hướng, hình như là hướng linh mạch mà hắn cho các đại tông môn mượn.
Quý Từ không chú ý đến điều này, anh lại thảo luận với hệ thống:
【 Ngươi giúp ta như vậy, nếu bọn họ phạt nặng ngươi thì phải làm sao? 】
【 Không đâu. 】 Giọng hệ thống rất nhẹ nhàng, 【 Nhiệm vụ lần này của ta là ngươi, cũng không phải quản lý cục xuyên sách, hơn nữa cục xuyên sách có quy định không phạt ký chủ, yên tâm. 】
Quý Từ cảm động trào nước mắt: 【 Thống Thống, ngươi thật tốt, ta không biết phải làm gì để cảm ơn ngươi! 】
Hệ thống im lặng một giây, sau đó nói: 【 Chuyện này đơn giản thôi, lần sau ngươi và nhân vật chính ** nhớ kêu ta ra, đồng ý cho ta ghi hình toàn bộ quá trình là được rồi. 】
Tâm trạng phấn khích của Quý Từ lập tức bình tĩnh lại: "..."
Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Nếu có ghi hình thì cho xin nhẹ cái vid:>>>