Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 157: Làm chứng
Edit + beta: Iris
Khe Hỏa Trại, đây là một dãy núi hoang vắng trải dài 800 dặm.
Đỉnh núi cao chót vót, xen kẽ nhau, ngước mắt là có thể nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh núi.
Nơi này quanh năm bị bóng tối bao phủ, nghe nói rằng đây là nơi thần tiên ngã xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khắp nơi là những bức tường đổ nát và đống tro tàn dày đặc chất đống dưới đất, tỏa ra hơi nóng.
Mặt đất nứt nẻ, môi trường tồi tàn, thậm chí không thể nhìn thấy một ngọn cỏ nào có thể sinh trưởng.
Bụi mịn bay khắp nơi, tro núi lửa tích tụ càng lúc càng dày, nhưng ở một thời khắc nào đó, đột nhiên bị một đôi ủng màu đen đá bay tứ tung.
Tro bụi lập tức rải đầy dưới đất.
Tần Giác mặc áo bào trắng đối lập với dãy núi, đôi mắt điềm tĩnh, tay áo dài quá cánh tay y, mũi kiếm của linh kiếm cắm xuống đất, do đang đi nên vẽ ra một vệt dài dưới đất.
"Ngươi đi đâu mất rồi?" Giọng của Đường Tử Thần truyền đến từ miếng ngọc bội treo bên hông Tần Giác, giọng nói rất khàn như là xen lẫn không ít tạp âm, giống như đang nói chuyện qua một tấm màn che.
Tần Giác không trả lời, ánh nắng ở khe Hỏa Trại quá độc hại, trong lúc đang đi, cuối cùng y cũng không chịu nổi nữa, kéo mũ áo choàng lên.
Thật khó để tưởng tượng, trong thời tiết cực kỳ giá lạnh vào tháng 12, lại có một nơi nóng bức và tàn khốc đến vậy.
Đường Tử Thần đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời thì có hơi mất kiên nhẫn:
"Rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không? Nơi đó đúng là có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng nếu ngươi bất cẩn bị gì đó thì sao?"
Khe Hỏa Trại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ giọng của Đường Tử Thần, Tần Giác không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
"Không đâu."
Y thờ ơ nói.
Một giọt mồ hôi rơi từ thái dương Tần Giác xuống.
Ở bên kia, Đường Tử Thần hừ một cái: "Ngươi tiếp tục sĩ diện đi, nếu ngươi chết bên trong, ta vẫn còn sống."
"Tuổi ta còn trẻ, ta cố gắng thêm mấy trăm năm, ngàn năm nữa, đến khi đám Vân Thời chết hết, ta sẽ đi đón Quý Từ về, yên tâm, ta sẽ dẫn hắn đến trước mộ của ngươi."
Trên mặt Tần Giác không chút gợn sóng, khi nghe thấy câu này thì hơi nhăn mày, mất kiên nhẫn nói: "Câm miệng, ồn quá."
Đường Tử Thần - người bị mắng là ồn ào - cũng rất khó chịu.
Hắn dứt khoát cắt đứt liên lạc.
Làm như ai cũng muốn nói chuyện với y vậy.
Nếu không phải bởi vì khe Hỏa Trại thực sự quá nguy hiểm, Đường Tử Thần chắc chắn sẽ không chủ động đi nói chuyện với cái hũ nút này.
Khe Hỏa Trại, nói trắng là là một dãy núi lửa khổng lồ, nơi đó được gọi là vực chết, chỉ cần đi vào đó sẽ cửu tử nhất sinh.
Nếu may mắn thì có thể sống sót trở về, mang theo vô số vàng bạc châu báu bí tịch võ công, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị đốt thành tro, mãi mãi ở lại khe Hỏa Trại, nhiều năm sau sẽ làm đất đá dưới chân một nhà thám hiểm mới.
Truyền thuyết kể rằng ở đó có bảo vật và thần dược do tiên nhân để lại, ăn một viên là có thể hiểu được vạn vật âm dương, rèn luyện gân cốt, tẩy tủy phạt kinh, tu vi tăng vọt, bước chân vào hàng ngũ bán tiên.
Tương đương với việc kế thừa y bát* của tiên nhân.
*Y bát (衣钵): truyền từ đời này sang đời khác; áo cà sa và bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... Truyền lại cho đời sau)
Tiến vào khe Hỏa Trại, lấy được bảo vật của tiên nhân là cách nhanh nhất mà Tần Giác có thể nghĩ ra để nâng cao tu vi của mình.
Y không chờ nổi, sư huynh cũng không chờ nổi.
Sau khi ngắt ngọc bội liên lạc, Tần Giác tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này như cách biệt với thế giới bên ngoài, cho dù có tu vi bảo vệ cũng không thể chống được gió cát bay vào mắt.
Đôi mắt Tần Giác khô khốc, nhưng không vì vậy mà dừng chân lại.
Thậm chí chỉ khựng lại một chút cũng không có.
Không biết đi được bao lâu, trong tầm mắt Tần Giác xuất hiện một nấm mồ.
Phần trên của túi đất hình vòm nhọn, màu đất nhòe đi vàng như nến.
Tần Giác chỉ nhìn chằm chằm một lúc, những nấm mồ đó bắt đầu rung chuyển, từng bàn tay trắng xanh chui ra từ trong đó.
Móng tay sắc nhọn, khuôn mặt khiến người ta sợ hãi.
Là tử thi được núi lửa nuôi dưỡng, là quái vật không có tình người, chỉ biết chém giết.
Tần Giác lạnh lùng nhìn chúng nó bước từng bước đến gần mình.
Khuôn mặt thanh niên âm u, ngón tay thon dài vuốt ve nhẫn bạc đeo trên đốt ngón tay.
Giây tiếp theo, một tử thi cao lớn được thả ra.
Nó khác với đám ăn mặc không chỉnh tề kia, nó mặc y phục của con người, rất sạch sẽ đẹp đẽ, trên mặt không hề có chút vết bẩn nào, thậm chí mái tóc đen bóng, ngũ quan tuấn tú.
Minh Viễn mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó tức giận gầm lên với Tần Giác.
Vẻ mặt Tần Giác không thay đổi: "Giết chúng."
Minh Viễn lui về sau hai bước, rõ ràng không muốn nghe lời y.
Tần Giác đã đoán trước được cảnh này, giọng nói bình tĩnh:
"Quý Từ bị bắt, nếu ngươi còn muốn gặp lại huynh ấy thì nhanh chóng trở thành trợ lực của ta."
Minh Viễn cố nuốt tiếng rống giận về.
Nó nhìn Tần Giác một lúc, sau đó xoay người, lao vào đàn tử phi như một cơn gió.
Vô số cánh tay cánh chân rơi xuống đất, thổi tung đám tro núi lửa không biết đã tồn tại bao lâu.
Minh Viễn lau sạch vết máu trên mặt, nếu nhìn thoáng qua, không khác gì những tử thi không có lý trí kia.
Nó dọn dẹp chướng ngại phía trước, Tần Giác mặc áo bào trắng đi đằng sau nó.
Vạt áo trắng tinh không dính chút tro bụi và máu nào.
Sạch sẽ gọn gàng đến khó tin.
Nơi đây là luyện ngục nhân gian, vậy Đạo Tông thì sao?
Sư huynh ở Đạo Tông có khỏe không?
-
"Tốt, sao có thể tệ được chứ? Ngày nào Vân tông chủ cũng dâng vật vô cùng quý giá đến cho ta, ta làm sao dám bắt bẻ?"
Quý Từ cầm quyển sách trong tay ngồi bên cửa sổ, trước mặt là Liên Giao ngoan ngoãn dựa vào bàn viết chữ.
Anh cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào một chữ trong số đó, nhỏ giọng nói:
"Chữ này, viết sai rồi."
Liên Giao ngước lên xin lỗi, cầm lấy một tờ giấy khác, bắt đầu viết chữ.
Vân Thời đứng cách đó không xa, vẻ mặt u ám:
"Ta không phải muốn cãi nhau với ngươi, nếu không phải ngươi tự tiện trốn đi..."
"Sao vậy, Vân tông chủ cảm thấy chuyện mình giam cầm thủ đồ trong tẩm điện rất vinh quang à?"
Quý Từ đặt sách xuống, khóe mắt nhếch lên, cười như có như không:
"Nói cách khác, nếu không phải Vân tông chủ giam ta ở chỗ này, sao ta phải tìm mọi cách chạy trốn?"
Vân Thời muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Nếu hắn không làm như vậy, Quý Từ và hắn sẽ không có cơ hội dính líu đến nhau.
Sắc mặt Vân Thời thay đổi khó lường, cuối cùng chỉ nhíu mày.
Hắn hồi phục tinh thần từ trong cơn tức giận, thờ ơ nói: "Ta không cãi nhau với ngươi."
Vân Thời xoay người đi, thắp lò sưởi lớn trong tẩm điện, giọng nói ôn hòa:
"Ngày mai ta cử người đến làm sàn sưởi ấm, ngươi sẽ không lạnh như vậy nữa."
Quý Từ bật cười: "Ta nào dám phá nhà ở của Vân tông chủ?"
Nói xong thì nhẹ nhàng lật qua một trang giấy.
Anh vốn tưởng rằng Vân Thời sẽ không nhịn được rồi rời đi, ai ngờ lại có tiếng bước chân đến gần, trên má chợt thấy ấm áp, là Vân Thời vén tóc ra sau tai giúp anh.
Vân Thời ngắm nhìn đường nét khuôn mặt Quý Từ một lúc, sau đó thở dài:
"Làm cho ngươi dùng, sao có thể gọi là phá?"
"Ta mừng còn không kịp."
Quý Từ vô thức muốn phản bác, nhưng bây giờ hơi thở của Vân Thời quá nguy hiểm.
Như là cố ý thả ra để uy hiếp anh, cái lạnh như lưỡi dao sắc bén, ấn chặt vào cổ anh.
Vân Thời ung dung nói:
"Nếu nghĩ kỹ lại thì ta không cần phải tức giận làm gì."
"Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, nhiêu đó thôi cũng đủ rồi."
Hắn cong mắt lên:
"Dạo gần đây Đạo Tông có rất nhiều người, đều đến đây để mượn linh mạch, vốn dĩ ta còn thấy phiền phức, nhưng bây giờ ấy à..."
"Để những con kiến đó đến làm chứng cho chúng ta, thế nào?"
Khe Hỏa Trại, đây là một dãy núi hoang vắng trải dài 800 dặm.
Đỉnh núi cao chót vót, xen kẽ nhau, ngước mắt là có thể nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh núi.
Nơi này quanh năm bị bóng tối bao phủ, nghe nói rằng đây là nơi thần tiên ngã xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khắp nơi là những bức tường đổ nát và đống tro tàn dày đặc chất đống dưới đất, tỏa ra hơi nóng.
Mặt đất nứt nẻ, môi trường tồi tàn, thậm chí không thể nhìn thấy một ngọn cỏ nào có thể sinh trưởng.
Bụi mịn bay khắp nơi, tro núi lửa tích tụ càng lúc càng dày, nhưng ở một thời khắc nào đó, đột nhiên bị một đôi ủng màu đen đá bay tứ tung.
Tro bụi lập tức rải đầy dưới đất.
Tần Giác mặc áo bào trắng đối lập với dãy núi, đôi mắt điềm tĩnh, tay áo dài quá cánh tay y, mũi kiếm của linh kiếm cắm xuống đất, do đang đi nên vẽ ra một vệt dài dưới đất.
"Ngươi đi đâu mất rồi?" Giọng của Đường Tử Thần truyền đến từ miếng ngọc bội treo bên hông Tần Giác, giọng nói rất khàn như là xen lẫn không ít tạp âm, giống như đang nói chuyện qua một tấm màn che.
Tần Giác không trả lời, ánh nắng ở khe Hỏa Trại quá độc hại, trong lúc đang đi, cuối cùng y cũng không chịu nổi nữa, kéo mũ áo choàng lên.
Thật khó để tưởng tượng, trong thời tiết cực kỳ giá lạnh vào tháng 12, lại có một nơi nóng bức và tàn khốc đến vậy.
Đường Tử Thần đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời thì có hơi mất kiên nhẫn:
"Rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không? Nơi đó đúng là có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng nếu ngươi bất cẩn bị gì đó thì sao?"
Khe Hỏa Trại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ giọng của Đường Tử Thần, Tần Giác không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
"Không đâu."
Y thờ ơ nói.
Một giọt mồ hôi rơi từ thái dương Tần Giác xuống.
Ở bên kia, Đường Tử Thần hừ một cái: "Ngươi tiếp tục sĩ diện đi, nếu ngươi chết bên trong, ta vẫn còn sống."
"Tuổi ta còn trẻ, ta cố gắng thêm mấy trăm năm, ngàn năm nữa, đến khi đám Vân Thời chết hết, ta sẽ đi đón Quý Từ về, yên tâm, ta sẽ dẫn hắn đến trước mộ của ngươi."
Trên mặt Tần Giác không chút gợn sóng, khi nghe thấy câu này thì hơi nhăn mày, mất kiên nhẫn nói: "Câm miệng, ồn quá."
Đường Tử Thần - người bị mắng là ồn ào - cũng rất khó chịu.
Hắn dứt khoát cắt đứt liên lạc.
Làm như ai cũng muốn nói chuyện với y vậy.
Nếu không phải bởi vì khe Hỏa Trại thực sự quá nguy hiểm, Đường Tử Thần chắc chắn sẽ không chủ động đi nói chuyện với cái hũ nút này.
Khe Hỏa Trại, nói trắng là là một dãy núi lửa khổng lồ, nơi đó được gọi là vực chết, chỉ cần đi vào đó sẽ cửu tử nhất sinh.
Nếu may mắn thì có thể sống sót trở về, mang theo vô số vàng bạc châu báu bí tịch võ công, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị đốt thành tro, mãi mãi ở lại khe Hỏa Trại, nhiều năm sau sẽ làm đất đá dưới chân một nhà thám hiểm mới.
Truyền thuyết kể rằng ở đó có bảo vật và thần dược do tiên nhân để lại, ăn một viên là có thể hiểu được vạn vật âm dương, rèn luyện gân cốt, tẩy tủy phạt kinh, tu vi tăng vọt, bước chân vào hàng ngũ bán tiên.
Tương đương với việc kế thừa y bát* của tiên nhân.
*Y bát (衣钵): truyền từ đời này sang đời khác; áo cà sa và bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... Truyền lại cho đời sau)
Tiến vào khe Hỏa Trại, lấy được bảo vật của tiên nhân là cách nhanh nhất mà Tần Giác có thể nghĩ ra để nâng cao tu vi của mình.
Y không chờ nổi, sư huynh cũng không chờ nổi.
Sau khi ngắt ngọc bội liên lạc, Tần Giác tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này như cách biệt với thế giới bên ngoài, cho dù có tu vi bảo vệ cũng không thể chống được gió cát bay vào mắt.
Đôi mắt Tần Giác khô khốc, nhưng không vì vậy mà dừng chân lại.
Thậm chí chỉ khựng lại một chút cũng không có.
Không biết đi được bao lâu, trong tầm mắt Tần Giác xuất hiện một nấm mồ.
Phần trên của túi đất hình vòm nhọn, màu đất nhòe đi vàng như nến.
Tần Giác chỉ nhìn chằm chằm một lúc, những nấm mồ đó bắt đầu rung chuyển, từng bàn tay trắng xanh chui ra từ trong đó.
Móng tay sắc nhọn, khuôn mặt khiến người ta sợ hãi.
Là tử thi được núi lửa nuôi dưỡng, là quái vật không có tình người, chỉ biết chém giết.
Tần Giác lạnh lùng nhìn chúng nó bước từng bước đến gần mình.
Khuôn mặt thanh niên âm u, ngón tay thon dài vuốt ve nhẫn bạc đeo trên đốt ngón tay.
Giây tiếp theo, một tử thi cao lớn được thả ra.
Nó khác với đám ăn mặc không chỉnh tề kia, nó mặc y phục của con người, rất sạch sẽ đẹp đẽ, trên mặt không hề có chút vết bẩn nào, thậm chí mái tóc đen bóng, ngũ quan tuấn tú.
Minh Viễn mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó tức giận gầm lên với Tần Giác.
Vẻ mặt Tần Giác không thay đổi: "Giết chúng."
Minh Viễn lui về sau hai bước, rõ ràng không muốn nghe lời y.
Tần Giác đã đoán trước được cảnh này, giọng nói bình tĩnh:
"Quý Từ bị bắt, nếu ngươi còn muốn gặp lại huynh ấy thì nhanh chóng trở thành trợ lực của ta."
Minh Viễn cố nuốt tiếng rống giận về.
Nó nhìn Tần Giác một lúc, sau đó xoay người, lao vào đàn tử phi như một cơn gió.
Vô số cánh tay cánh chân rơi xuống đất, thổi tung đám tro núi lửa không biết đã tồn tại bao lâu.
Minh Viễn lau sạch vết máu trên mặt, nếu nhìn thoáng qua, không khác gì những tử thi không có lý trí kia.
Nó dọn dẹp chướng ngại phía trước, Tần Giác mặc áo bào trắng đi đằng sau nó.
Vạt áo trắng tinh không dính chút tro bụi và máu nào.
Sạch sẽ gọn gàng đến khó tin.
Nơi đây là luyện ngục nhân gian, vậy Đạo Tông thì sao?
Sư huynh ở Đạo Tông có khỏe không?
-
"Tốt, sao có thể tệ được chứ? Ngày nào Vân tông chủ cũng dâng vật vô cùng quý giá đến cho ta, ta làm sao dám bắt bẻ?"
Quý Từ cầm quyển sách trong tay ngồi bên cửa sổ, trước mặt là Liên Giao ngoan ngoãn dựa vào bàn viết chữ.
Anh cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào một chữ trong số đó, nhỏ giọng nói:
"Chữ này, viết sai rồi."
Liên Giao ngước lên xin lỗi, cầm lấy một tờ giấy khác, bắt đầu viết chữ.
Vân Thời đứng cách đó không xa, vẻ mặt u ám:
"Ta không phải muốn cãi nhau với ngươi, nếu không phải ngươi tự tiện trốn đi..."
"Sao vậy, Vân tông chủ cảm thấy chuyện mình giam cầm thủ đồ trong tẩm điện rất vinh quang à?"
Quý Từ đặt sách xuống, khóe mắt nhếch lên, cười như có như không:
"Nói cách khác, nếu không phải Vân tông chủ giam ta ở chỗ này, sao ta phải tìm mọi cách chạy trốn?"
Vân Thời muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Nếu hắn không làm như vậy, Quý Từ và hắn sẽ không có cơ hội dính líu đến nhau.
Sắc mặt Vân Thời thay đổi khó lường, cuối cùng chỉ nhíu mày.
Hắn hồi phục tinh thần từ trong cơn tức giận, thờ ơ nói: "Ta không cãi nhau với ngươi."
Vân Thời xoay người đi, thắp lò sưởi lớn trong tẩm điện, giọng nói ôn hòa:
"Ngày mai ta cử người đến làm sàn sưởi ấm, ngươi sẽ không lạnh như vậy nữa."
Quý Từ bật cười: "Ta nào dám phá nhà ở của Vân tông chủ?"
Nói xong thì nhẹ nhàng lật qua một trang giấy.
Anh vốn tưởng rằng Vân Thời sẽ không nhịn được rồi rời đi, ai ngờ lại có tiếng bước chân đến gần, trên má chợt thấy ấm áp, là Vân Thời vén tóc ra sau tai giúp anh.
Vân Thời ngắm nhìn đường nét khuôn mặt Quý Từ một lúc, sau đó thở dài:
"Làm cho ngươi dùng, sao có thể gọi là phá?"
"Ta mừng còn không kịp."
Quý Từ vô thức muốn phản bác, nhưng bây giờ hơi thở của Vân Thời quá nguy hiểm.
Như là cố ý thả ra để uy hiếp anh, cái lạnh như lưỡi dao sắc bén, ấn chặt vào cổ anh.
Vân Thời ung dung nói:
"Nếu nghĩ kỹ lại thì ta không cần phải tức giận làm gì."
"Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, nhiêu đó thôi cũng đủ rồi."
Hắn cong mắt lên:
"Dạo gần đây Đạo Tông có rất nhiều người, đều đến đây để mượn linh mạch, vốn dĩ ta còn thấy phiền phức, nhưng bây giờ ấy à..."
"Để những con kiến đó đến làm chứng cho chúng ta, thế nào?"