Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 138: Bổn tọa không ngại tiễn ngươi một đoạn
Edit + beta: Iris
"Ngươi định cứ luôn ngăn cản chúng ta gặp mặt?"
Trong mắt Tần Giác toàn là lửa giận và không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Vân Thời mỉm cười, ung dung nói: "Ừ, có gì không đúng sao?"
Tần Giác lạnh lùng nhìn hắn, môi y mím lại thật chặt, ngón tay hơi run rẩy, bàn tay không kiềm chế được đặt lên thanh kiếm bên hông.
"Ta khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng ra tay."
Giọng Vân Thời thờ ơ, thậm chí còn xen chút tức giận:
"Những đệ tử bên ngoài là do ngươi xúi giục đúng không? Tần Giác, gan ngươi thật sự rất lớn."
"Phải biết rằng, trước đây, trong Đạo Tông chưa từng xảy ra chuyện như vậy."
Tần Giác ngước mắt nhìn về phía hắn: "Trước đây, trong Đạo Tông cũng chưa từng xảy ra chuyện một tông chủ giam cầm đồ đệ bên dưới vì dục vọng của bản thân."
"Vân tông chủ, ngươi không sợ nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ bị người đời cười nhạo sao?"
Y nói xong, trong điện trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Vân Thời cười rộ lên, nói một cách sâu xa:
"Ngươi rất có tài hùng biện, nhưng đáng tiếc, ngươi đã phạm sai lầm."
"Tu Chân giới là của riêng bổn tọa, ngươi nghĩ bọn họ có thể nghị luận gì về ta?"
Vân Thời khẽ giơ tay lên, Quý Từ bất giác buông lỏng tay Tần Giác ra.
Anh hoảng loạn muốn ở lại bên cạnh Tần Giác, nhưng luồng sức mạnh kia quá bá đạo, không cho Quý Từ cơ hội trốn thoát, không nói một lời đã kéo anh đi.
Chỉ trong thoáng chốc, Quý Từ dã bị Vân Thời ôm vào lòng.
Tức khắc, anh có cảm giác như muốn nôn ra hết chân giò mới ăn ban nãy lên người Vân Thời:
"Ngươi buông ta ra."
Vân Thời giả bộ như không nghe thấy, ung dung nói tiếp:
"Tu Chân giới không có ai dám can đảm làm trái ý ta, cho dù bổn tọa có bắt hàng trăm hàng ngàn nữ tử và nam tử đến tông môn để nuôi dưỡng, cũng không có ai dám xen vào."
"Ngươi có tin không, chỉ cần ta muốn, bọn họ có thể chủ động tặng người cho ta vì linh mạch và quyền thế."
Nói đến đây, Vân Thời hơi khựng lại, sau đó lập tức dịu giọng, cụp mắt xuống, nói:
"Đương nhiên, ta không cần người khác, ta chỉ cần ngươi."
Quý Từ: "..."
"Ta chỉ cần tiểu sư đệ."
Anh không khách sáo chút nào, không hề cảm động trước lời nói của Vân Thời.
Nghe vậy, Vân Thời thu lại nụ cười bên môi, sau đó lại nói với giọng ôn hòa:
"Không sao hết."
Quý Từ: "..."
Có phải ngươi còn nghĩ rằng bản thân rất thâm tình?
Quý Từ gần như trợn trắng mắt.
Nhận ra bầu không khí xấu hổ trong điện, Thanh Ngọc ho khan hai tiếng:
"Ta đưa Tần Giác ra ngoài."
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra ngoài điện.
Hai chân Tần Giác mất khống chế, cũng đi ra ngoài theo Thanh Ngọc.
Đây rõ ràng không phải là suy nghĩ thật sự của Tần Giác, khi y quay đầu lại, Quý Từ thấy y đang gồng đến mức có thể thấy rõ gân xanh trên trán.
Quý Từ muốn kêu tên y, nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào nói ra được.
Anh nhanh chóng nhận ra là do Vân Thời đang gây rối, lại bắt đầu giãy giụa.
Tuy nhiên, bây giờ linh lực toàn thân Quý Từ đang bị áp chế, anh không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Ngọc dẫn Tần Giác rời khỏi Thái Cực Điện.
Đến khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, Quý Từ vẫn còn ngơ ngác nhìn về hướng bọn họ rời đi.
... Tại sao lại như vậy?
Anh không rõ rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào, vì sao đám Vân Thời lại muốn giữ anh lại bên cạnh.
Chẳng phải trước đây Vân Thời là người cầm đầu vứt bỏ anh như giày rách sao?
Mắc gì bây giờ lại đối xử với anh như vậy?
Quý Từ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, đến khi bàn tay Vân Thời xoa lên cổ anh, anh mới chợt nhận ra mình đang run.
"Tình cảm giữa ngươi và hắn đúng là sâu sắc." Vân Thời hừ cười khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc của hắn.
Quý Từ hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Cái này thì có liên quan gì đến ngươi?"
Anh thử tránh đi, phát hiện lần này đã có thể tránh khỏi cái ôm của Vân Thời.
Quý Từ không chút do dự, ngay lập tức lao ra khỏi vòng tay của Vân Thời, sau đó chạy nhanh ra ngoài điện.
"Ngươi không thể rời khỏi Thái Cực Điện, cấm chế được đặt trên người ngươi, ngươi quên rồi sao?"
Giọng nói của Vân Thời chậm rãi vang lên phía sau.
Quý Từ dừng chân.
Anh thật sự không ra ngoài được.
Vân Thời ra tay rất thông minh, hắn thiết lập một lớp cấm chế trong Thái Cực Điện, đồng thời thiết lập một cấm chế khác trên người Quý Từ.
Chỉ cần cấm chế trên người Quý Từ chưa giải, thì dù có xé nát cấm chế ở Thái Cực Điện, anh cũng không thể bước ra khỏi Thái Cực Điện bước nào.
Nghĩ đến điều này, Quý Từ tức đến run người.
"Vân Thời, ngươi bây giờ chính là súc sinh."
"Ồ," Vân Thời thờ ơ nói, "Không sao cả, dù sao ta vẫn luôn như vậy."
Quý Từ: "..."
Anh vòng trở về, đá giày ra, chiếm nguyên chiếc giường, kéo chăn qua đầu.
Đầu tiên là quyền tự do cá nhân không được bảo đảm, sau đó là gân mạch trong cơ thể cũng bị phong ấn, giờ đây anh gần như không làm được gì.
Điều duy nhất đáng mừng có lẽ là Vân Thời đại phát từ bi không thẳng tay phá hủy linh đài gân mạch của anh.
Nếu làm vậy, bao nhiêu năm tháng tu hành của Quý Từ sẽ trôi sông trong gang tấc.
Tần Giác chỉ vừa mới rời đi mà Quý Từ đã cảm thấy có hơi nhớ y.
Nghĩ vậy, Quý Từ lại rụt vào trong chăn sâu hơn.
Đúng lúc này, anh nhận thấy có người kéo chăn xuống một chút, bên ngoài truyền đến giọng Vân Thời:
"Cẩn thận kín gió."
Quý từ tức giận nghĩ, nghẹn chết thì thôi.
Ngay khi anh đang tức giận với Vân Thời, bên ngoài Thái Cực Điện bỗng truyền đến tiếng "ầm!" rất lớn, ngay sau đó là một bóng người đập lên cột đá.
Quý Từ lập tức xốc chăn lên, cuống quít hỏi:
"Ai đang đánh nhau bên ngoài?!"
Bàn tay vừa duỗi ra của Vân Thời dừng lại trên không trung.
Vốn dĩ hắn muốn chạm vào Quý Từ, nhưng Quý Từ đã chủ động trước hắn một bước.
Không phải là vì hắn, chỉ là vì một ít động tĩnh bên ngoài không biết là do ai làm.
Ngay trước mặt Vân Thời, Quý Từ không thèm che giấu sự quan tâm đối với tình trạng của người đàn ông khác ở bên ngoài.
Cơn tức giận vốn đã bị đè nén từ khi hắn bước vào điện đột nhiên bùng lên.
Giọng Vân Thời lạnh lùng: "Ngươi rất lo cho hắn?"
Quý Từ mím môi, nhạy bén nhận ra cảm xúc của Vân Thời không ổn, sợ bản thân nếu tiếp tục không kiêng nể gì sẽ làm liên lụy đến Tần Giác đang ở bên ngoài, anh lập tức im lặng không nói nữa.
Nhưng im lặng chẳng phải là một hình thức khác của đồng ý sao?
Vân Thời sắc mặt khó lường thu tay lại, chậm rãi nói:
"Làm tốt lắm."
Môi anh mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vân Thời xoay người rời khỏi điện.
Bên ngoài Thái Cực Điện, Thanh Ngọc và Tần Giác đối mặt nhau, trên người mỗi người đều có vết thương, đánh giáp lá cà, bầu không khí căng thẳng.
Tần Giác vịn cột đá từ từ đứng dậy, lấy ngón tay lau khô vết máu trên môi, lại vung kiếm lên lần nữa.
Thanh Ngọc mặc y phục màu trắng như ánh trăng, trong tay cầm một chiếc ô kiếm, nhìn y bằng ánh mắt thương xót, thở dài một tiếng:
"Hà tất gì phải như vậy, chỉ tự chuốc lấy cực khổ."
Tần Giác không nói chuyện, y biết hành động của mình không thỏa đáng, nhưng y không kiềm chế được bản thân.
Y muốn giết tất cả những người ở đây để trút giận.
Tần Giác không chút do dự, lại nhảy đến tấn công Thanh Ngọc!
Ánh sáng lạnh lẽo trắng bạc của thanh kiếm không gì có thể ngăn cản được, ngay khi sắp đâm tới Thanh Ngọc, bên trong Thái Cực Điện bộc phát một luồng uy áp cực mạnh, tức khắc đánh bật Tần Giác ra ngoài!
"Khụ khụ!"
Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, Tần Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm sâu thẳm.
Thanh Ngọc cất ô đi, nghiêng người sang một bên, hơi cúi đầu.
Khuôn mặt của Vân Thời hiện ra trong bóng tối, trong mắt hắn xuất hiện sự đố kỵ và điên cuồng mà người khác khó có thể nhìn thấy:
"Tần Giác, ngươi rất muốn chết đúng không?"
"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, bổn tọa không ngại tiễn ngươi một đoạn."
Vừa dứt lời, thanh kiếm rời vỏ với tốc độ nhanh như cắt, mũi kiếm sắc bén hướng về phía ngực Tần Giác!
"Vèo ——"
Mũi kiếm hoàn toàn đâm vào cơ thể người, máu chảy ra ngoài.
......
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hình như Tần Giác bị đâm thật... Mé Vân Thời!
"Ngươi định cứ luôn ngăn cản chúng ta gặp mặt?"
Trong mắt Tần Giác toàn là lửa giận và không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Vân Thời mỉm cười, ung dung nói: "Ừ, có gì không đúng sao?"
Tần Giác lạnh lùng nhìn hắn, môi y mím lại thật chặt, ngón tay hơi run rẩy, bàn tay không kiềm chế được đặt lên thanh kiếm bên hông.
"Ta khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng ra tay."
Giọng Vân Thời thờ ơ, thậm chí còn xen chút tức giận:
"Những đệ tử bên ngoài là do ngươi xúi giục đúng không? Tần Giác, gan ngươi thật sự rất lớn."
"Phải biết rằng, trước đây, trong Đạo Tông chưa từng xảy ra chuyện như vậy."
Tần Giác ngước mắt nhìn về phía hắn: "Trước đây, trong Đạo Tông cũng chưa từng xảy ra chuyện một tông chủ giam cầm đồ đệ bên dưới vì dục vọng của bản thân."
"Vân tông chủ, ngươi không sợ nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ bị người đời cười nhạo sao?"
Y nói xong, trong điện trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Vân Thời cười rộ lên, nói một cách sâu xa:
"Ngươi rất có tài hùng biện, nhưng đáng tiếc, ngươi đã phạm sai lầm."
"Tu Chân giới là của riêng bổn tọa, ngươi nghĩ bọn họ có thể nghị luận gì về ta?"
Vân Thời khẽ giơ tay lên, Quý Từ bất giác buông lỏng tay Tần Giác ra.
Anh hoảng loạn muốn ở lại bên cạnh Tần Giác, nhưng luồng sức mạnh kia quá bá đạo, không cho Quý Từ cơ hội trốn thoát, không nói một lời đã kéo anh đi.
Chỉ trong thoáng chốc, Quý Từ dã bị Vân Thời ôm vào lòng.
Tức khắc, anh có cảm giác như muốn nôn ra hết chân giò mới ăn ban nãy lên người Vân Thời:
"Ngươi buông ta ra."
Vân Thời giả bộ như không nghe thấy, ung dung nói tiếp:
"Tu Chân giới không có ai dám can đảm làm trái ý ta, cho dù bổn tọa có bắt hàng trăm hàng ngàn nữ tử và nam tử đến tông môn để nuôi dưỡng, cũng không có ai dám xen vào."
"Ngươi có tin không, chỉ cần ta muốn, bọn họ có thể chủ động tặng người cho ta vì linh mạch và quyền thế."
Nói đến đây, Vân Thời hơi khựng lại, sau đó lập tức dịu giọng, cụp mắt xuống, nói:
"Đương nhiên, ta không cần người khác, ta chỉ cần ngươi."
Quý Từ: "..."
"Ta chỉ cần tiểu sư đệ."
Anh không khách sáo chút nào, không hề cảm động trước lời nói của Vân Thời.
Nghe vậy, Vân Thời thu lại nụ cười bên môi, sau đó lại nói với giọng ôn hòa:
"Không sao hết."
Quý Từ: "..."
Có phải ngươi còn nghĩ rằng bản thân rất thâm tình?
Quý Từ gần như trợn trắng mắt.
Nhận ra bầu không khí xấu hổ trong điện, Thanh Ngọc ho khan hai tiếng:
"Ta đưa Tần Giác ra ngoài."
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra ngoài điện.
Hai chân Tần Giác mất khống chế, cũng đi ra ngoài theo Thanh Ngọc.
Đây rõ ràng không phải là suy nghĩ thật sự của Tần Giác, khi y quay đầu lại, Quý Từ thấy y đang gồng đến mức có thể thấy rõ gân xanh trên trán.
Quý Từ muốn kêu tên y, nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào nói ra được.
Anh nhanh chóng nhận ra là do Vân Thời đang gây rối, lại bắt đầu giãy giụa.
Tuy nhiên, bây giờ linh lực toàn thân Quý Từ đang bị áp chế, anh không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Ngọc dẫn Tần Giác rời khỏi Thái Cực Điện.
Đến khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, Quý Từ vẫn còn ngơ ngác nhìn về hướng bọn họ rời đi.
... Tại sao lại như vậy?
Anh không rõ rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào, vì sao đám Vân Thời lại muốn giữ anh lại bên cạnh.
Chẳng phải trước đây Vân Thời là người cầm đầu vứt bỏ anh như giày rách sao?
Mắc gì bây giờ lại đối xử với anh như vậy?
Quý Từ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, đến khi bàn tay Vân Thời xoa lên cổ anh, anh mới chợt nhận ra mình đang run.
"Tình cảm giữa ngươi và hắn đúng là sâu sắc." Vân Thời hừ cười khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc của hắn.
Quý Từ hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Cái này thì có liên quan gì đến ngươi?"
Anh thử tránh đi, phát hiện lần này đã có thể tránh khỏi cái ôm của Vân Thời.
Quý Từ không chút do dự, ngay lập tức lao ra khỏi vòng tay của Vân Thời, sau đó chạy nhanh ra ngoài điện.
"Ngươi không thể rời khỏi Thái Cực Điện, cấm chế được đặt trên người ngươi, ngươi quên rồi sao?"
Giọng nói của Vân Thời chậm rãi vang lên phía sau.
Quý Từ dừng chân.
Anh thật sự không ra ngoài được.
Vân Thời ra tay rất thông minh, hắn thiết lập một lớp cấm chế trong Thái Cực Điện, đồng thời thiết lập một cấm chế khác trên người Quý Từ.
Chỉ cần cấm chế trên người Quý Từ chưa giải, thì dù có xé nát cấm chế ở Thái Cực Điện, anh cũng không thể bước ra khỏi Thái Cực Điện bước nào.
Nghĩ đến điều này, Quý Từ tức đến run người.
"Vân Thời, ngươi bây giờ chính là súc sinh."
"Ồ," Vân Thời thờ ơ nói, "Không sao cả, dù sao ta vẫn luôn như vậy."
Quý Từ: "..."
Anh vòng trở về, đá giày ra, chiếm nguyên chiếc giường, kéo chăn qua đầu.
Đầu tiên là quyền tự do cá nhân không được bảo đảm, sau đó là gân mạch trong cơ thể cũng bị phong ấn, giờ đây anh gần như không làm được gì.
Điều duy nhất đáng mừng có lẽ là Vân Thời đại phát từ bi không thẳng tay phá hủy linh đài gân mạch của anh.
Nếu làm vậy, bao nhiêu năm tháng tu hành của Quý Từ sẽ trôi sông trong gang tấc.
Tần Giác chỉ vừa mới rời đi mà Quý Từ đã cảm thấy có hơi nhớ y.
Nghĩ vậy, Quý Từ lại rụt vào trong chăn sâu hơn.
Đúng lúc này, anh nhận thấy có người kéo chăn xuống một chút, bên ngoài truyền đến giọng Vân Thời:
"Cẩn thận kín gió."
Quý từ tức giận nghĩ, nghẹn chết thì thôi.
Ngay khi anh đang tức giận với Vân Thời, bên ngoài Thái Cực Điện bỗng truyền đến tiếng "ầm!" rất lớn, ngay sau đó là một bóng người đập lên cột đá.
Quý Từ lập tức xốc chăn lên, cuống quít hỏi:
"Ai đang đánh nhau bên ngoài?!"
Bàn tay vừa duỗi ra của Vân Thời dừng lại trên không trung.
Vốn dĩ hắn muốn chạm vào Quý Từ, nhưng Quý Từ đã chủ động trước hắn một bước.
Không phải là vì hắn, chỉ là vì một ít động tĩnh bên ngoài không biết là do ai làm.
Ngay trước mặt Vân Thời, Quý Từ không thèm che giấu sự quan tâm đối với tình trạng của người đàn ông khác ở bên ngoài.
Cơn tức giận vốn đã bị đè nén từ khi hắn bước vào điện đột nhiên bùng lên.
Giọng Vân Thời lạnh lùng: "Ngươi rất lo cho hắn?"
Quý Từ mím môi, nhạy bén nhận ra cảm xúc của Vân Thời không ổn, sợ bản thân nếu tiếp tục không kiêng nể gì sẽ làm liên lụy đến Tần Giác đang ở bên ngoài, anh lập tức im lặng không nói nữa.
Nhưng im lặng chẳng phải là một hình thức khác của đồng ý sao?
Vân Thời sắc mặt khó lường thu tay lại, chậm rãi nói:
"Làm tốt lắm."
Môi anh mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vân Thời xoay người rời khỏi điện.
Bên ngoài Thái Cực Điện, Thanh Ngọc và Tần Giác đối mặt nhau, trên người mỗi người đều có vết thương, đánh giáp lá cà, bầu không khí căng thẳng.
Tần Giác vịn cột đá từ từ đứng dậy, lấy ngón tay lau khô vết máu trên môi, lại vung kiếm lên lần nữa.
Thanh Ngọc mặc y phục màu trắng như ánh trăng, trong tay cầm một chiếc ô kiếm, nhìn y bằng ánh mắt thương xót, thở dài một tiếng:
"Hà tất gì phải như vậy, chỉ tự chuốc lấy cực khổ."
Tần Giác không nói chuyện, y biết hành động của mình không thỏa đáng, nhưng y không kiềm chế được bản thân.
Y muốn giết tất cả những người ở đây để trút giận.
Tần Giác không chút do dự, lại nhảy đến tấn công Thanh Ngọc!
Ánh sáng lạnh lẽo trắng bạc của thanh kiếm không gì có thể ngăn cản được, ngay khi sắp đâm tới Thanh Ngọc, bên trong Thái Cực Điện bộc phát một luồng uy áp cực mạnh, tức khắc đánh bật Tần Giác ra ngoài!
"Khụ khụ!"
Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, Tần Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm sâu thẳm.
Thanh Ngọc cất ô đi, nghiêng người sang một bên, hơi cúi đầu.
Khuôn mặt của Vân Thời hiện ra trong bóng tối, trong mắt hắn xuất hiện sự đố kỵ và điên cuồng mà người khác khó có thể nhìn thấy:
"Tần Giác, ngươi rất muốn chết đúng không?"
"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, bổn tọa không ngại tiễn ngươi một đoạn."
Vừa dứt lời, thanh kiếm rời vỏ với tốc độ nhanh như cắt, mũi kiếm sắc bén hướng về phía ngực Tần Giác!
"Vèo ——"
Mũi kiếm hoàn toàn đâm vào cơ thể người, máu chảy ra ngoài.
......
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hình như Tần Giác bị đâm thật... Mé Vân Thời!