Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Iris
Tần Giác thu viên đá lại, y vốn muốn giải thích, thật ra thời gian hồi* của viên đá không lâu như vậy.
*Kiểu như chơi game dùng skill xong thì phải chờ CD, chờ hồi chiêu ấy
Nhưng khi y ngước nhìn Quý Từ, phát hiện anh đang ăn chân giò vô cùng vui vẻ, cuối cùng vẫn nuốt lại lời muốn nói.
Tần Giác ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn Quý Từ gặm chân giò, cuối cùng hỏi:
"Vân Thời ức hiếp huynh?"
Quý Từ chớp chớp mắt: "Tạm thời thì chưa."
Nói xong câu đó, anh hơi khựng lại rồi nói tiếp:
"Nhưng ta nghi là não hắn có vấn đề, suốt ngày toàn nói khùng nói điên."
Nghe vậy, trong mắt Tần Giác hiện lên vẻ nghiêm túc:
"Hắn đúng là điên rồi."
Y đứng dậy, kéo Quý Từ đứng lên theo:
"Có thể đi ra ngoài không?"
Quý Từ bị xách lên, ném chân giò vào bình đựng cặn trà*, do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn nói:
*Bình đựng cặn trà (tra đẩu "渣斗")
"Ta cảm thấy nguy hiểm*."
*Nguyên văn là "我觉得悬", từ "悬" nếu là động từ thì là treo lủng lẳng, giơ cao, thấp thỏm, nhớ mong, xa cách; còn nếu là tính từ thì là nguy hiểm. Mình không hiểu ý lắm nên ghi đại.
Vân Thời sẽ không cho phép.
Huống hồ ở Tu Chân giới này, có ai có thể đấu lại Vân Thời sao?
Cho dù hôm nay có chạy thoát, hôm sau cũng sẽ bị bắt về.
Trừ khi hai người họ mạnh đến mức có thể chống lại Vân Thời.
Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này gần như không có khả năng.
Hai người không nói gì.
"Thế..." Tần Giác mới thốt ra chữ đầu tiên, rèm cửa lại bị xốc lên lần nữa.
Y hơi giật mình, quay đầu lại nhìn.
Là Thanh Ngọc.
Quý Từ vô thức lui về sau hai bước.
Để ý thấy hành động của anh, Tần Giác nắm lấy cổ tay Quý Từ.
Sau đó nhìn về phía người đối diện với ánh mắt lạnh lùng.
Dường như Thanh Ngọc không ngờ lại nhìn thấy Tần Giác ở chỗ này.
Hắn nhìn đôi tay đang đan vào nhau của hai người, khẽ nhướng mày, chậm rãi nói:
"Không ngờ ngươi thật sự có thể phá vỡ cấm chế của Vân tông chủ."
Tần Giác cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: "Sao nào, rất bất ngờ hả?"
Thanh Ngọc nhìn chằm chằm y một lúc, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
Hắn không muốn lãng phí quá nhiều sức lực trên người Tần Giác, khi Thanh Ngọc nhìn về phía Quý Từ, cuối cùng ánh mắt cũng ôn hòa hơn một chút:
"Ngươi đã lén ăn gì đó à?"
Quý Từ hơi khựng lại, vội móc khăn ra lau miệng, sau đó không nói câu nào.
Có thể nói gì đây? Quý Từ bị giam lỏng ở Thái Cực Điện, mấy ngày nay chỉ toàn nhìn khuôn mặt thúi kia của Vân Thời, ngày nhìn đêm nhìn, nhìn đến mức muốn ói.
Sau đó khó khăn lắm Vân Thời mới nới lỏng việc giám sát anh, Quý Từ tưởng mình sẽ có thể nhìn thấy những khuôn mặt mới mẻ khác, ai ngờ lại là mặt của mấy tên trưởng lão.
Ai thèm nhìn bọn họ, dù sao cũng không đẹp bằng tiểu sư đệ.
Nhất là Thanh Ngọc, tên này hình như nghĩ rằng hắn có đủ tư cách bày ra khuôn mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa để quanh quẩn trước mặt Quý Từ.
Một ngày Quý Từ có thể nhìn thấy hắn tận 800 lần, người khiến anh thấy phiền nhất chính là Thanh Ngọc.
Quý Từ bị hỏi nhiều lần liên tiếp thì cũng không trả lời, Thanh Ngọc cụp mắt xuống, trong mắt toàn là vẻ đau thương:
"Tiểu Từ không muốn nhìn thấy ta sao?"
Quý Từ chỉ lo nhìn Tần Giác: "Ngươi nghĩ sao? Bộ trong lòng ngươi không rõ sao?"
"Nếu ta kêu ngươi thả ta ra khỏi Thái Cực Điện, ngươi có thả không?"
Nghe thấy câu này, Thanh Ngọc từ từ nhìn sang chỗ khác.
Quả nhiên.
Quý Từ cười nhạo trong lòng, trợn trắng mắt, ôm Tần Giác chặt hơn.
Thật ra anh cũng không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình thế nào.
Rõ ràng anh biết, với thực lực lúc này của Tần Giác, y không thể nào mang anh ra ngoài, nhưng so với các trưởng lão hai mặt bắt ép giam cầm anh, Quý Từ vẫn thích ở bên cạnh Tần Giác.
Ngay lúc này, Tần Giác xoay người về phía anh, thong thả hôn lên má anh.
Ngay trước mặt Thanh Ngọc.
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Thanh Ngọc tức khắc trở nên khó coi.
Hắn lạnh lùng quát lớn:
"Ban ngày ban mặt, trước mặt trưởng bối, các ngươi kiềm chế một chút!"
Tần Giác mỉm cười: "Sao, chúng ta đã thành niên hết rồi, cho dù là dựa theo tu vi thì cũng đã có thể rời tông môn tự lập môn phái, có phải trưởng lão quản hơi nhiều rồi không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Vân Thời càng khó coi hơn.
Hắn định nói thêm gì đó thì âm thanh bên ngoài Thái Cực Điện trở nên yên ắng.
Tim Quý Từ đập thình thịch, ngay sau đó, Vân Thời từ bên ngoài bước vào.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi vì bị đệ tử làm phiền, khi bước vào trong thì có hơi cau mày, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Giác trong điện, hắn hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
"Tần Giác, chưa có sự cho phép của tông chủ mà ngươi lại dám bước vào nơi ở của tông chủ sao?"
Hắn thở dài:
"Quả nhiên, đệ tử tuổi còn nhỏ quá nghịch ngợm, Tiểu Từ phải chăm sóc ngươi cả ngày chắc rất vất vả."
"Thế này đi, mặc dù quy định ở tông môn rất khắt khe, nhưng nể tình Tần Giác lần đầu phạm tội, ta chỉ sắp xếp cho hắn bị phạt một trăm roi linh tiên (roi linh), thấy được không?"
Một trăm roi linh tiên, dù là người có tu vi Đại Thừa kỳ cũng không thể chịu nổi chứ đừng nói là Tần Giác.
Quý Từ đột nhiên kéo Tần Giác ra sau lưng để bảo vệ:
"Vân Thời, ngươi đang nói khùng nói điên gì vậy? Nói thế nào thì đệ ấy cũng từng là đệ tử của ngươi!"
Nghe vậy, Vân Thời tò mò nghiêng đầu: "Vậy hả? Sao ta không biết gì nhỉ."
Hắn giả vờ suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng trong danh sách đệ tử của ta vẫn chưa có tên hắn, Tiểu Từ chớ có nói bậy."
Nói đến đây, giọng Vân Thời trở nên lạnh lẽo:
"Người tới, kéo hắn xuống cho ta."
Tiên đồng luôn đứng canh gác bên ngoài lập tức đi vào, không nói lời nào đã kéo Tần Giác đi.
"Các ngươi dám động vào đệ ấy thử xem!"
Các tiên đồng dừng chân, hết nhìn Quý Từ rồi lại nhìn Vân Thời, tay chân luống cuống.
Bọn họ không biết nên làm gì bây giờ, trong khoảng thời gian này, Vân Thời kêu bọn họ phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Quý Từ, các tiên đồng mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng không dám đoán tiếp.
Bây giờ Quý Từ lên tiếng, tất nhiên bọn họ không dám lộn xộn.
Quý Từ miễn cưỡng khôi phục tâm trạng của mình, nhìn về phía Vân Thời, cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh:
"Nếu đánh đệ ấy một trăm roi bằng linh tiên, đệ ấy sẽ mất mạng."
Vân Thời mỉm cười: "Sao có thể mất mạng được chứ, nếu hắn đã có thể đột phá cấm chế ta để lại, chắc hẳn hắn cực kỳ lợi hại, sao lại không chịu nổi một trăm roi?"
"Roi đó là roi bình thường hả? Đó là roi linh tiên đấy!" Quý Từ sốt ruột, suýt nữa hét khàn giọng.
Roi linh tiên, loại roi này có thể khiến tu sĩ mất đi sự bảo vệ của linh lực, cơ thể không khác gì người phàm, cực kỳ yếu ớt, nếu bị quất một trăm roi, cho dù Tần Giác không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."
Vân Thời thấy Quý Từ khó chịu thì rót một tách trà cho anh, dịu dàng nói:
"Họng có đau không? Uống nước đi."
Quý Từ tức ngực, hất tách trà xuống đất.
"Cách xa ta ra một chút!"
Mảnh sứ rơi vỡ trên đất, nước trà làm ướt ống tay áo của Vân Thời.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn không hề tức giận, thậm chí còn thích thú nói:
"Quả nhiên người đẹp rất dễ nổi nóng."
Hắn nhìn về phía Tần Giác: "Được rồi, nếu ngươi đã không muốn, vậy thì không phạt nữa."
Vân Thời mỉm cười dịu dàng:
"Nhưng ngươi đứng đây cũng đã lâu rồi, Tần Giác, cũng đến lúc ngươi nên rời đi rồi."
Vừa dứt lời, Quý Từ hoảng loạn nắm lấy ống tay áo y:
Tần Giác quay đầu nhìn anh, ngón tay xoa xoa cổ tay Quý Từ:
"Đừng sợ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...