Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 99: Trận Chiến Này Là Trận Chiến Vì Nam Bắc
"Nối liền Hoàng Hà, thống nhất nam bắc."
Giang Uẩn ngước nhìn người trước mặt, khoảnh khắc này cũng giống như ngày xuân năm ấy, người nọ chẳng màng ánh mắt của mọi người, bất chấp lao về phía y.
Hắn có thân thể khỏe mạnh, có tình cảm cuồng nhiệt nhất thế gian.
Gặp được Tùy Hành là điều may mắn nhất trong đời y.
Đối phương nói: "Ngẩn ra đó làm gì, mau nhận đi."
Ánh mắt Giang Uẩn rơi vào bông hoa nhỏ có màu sắc đậm hơn so với đóa tuyết liên, một lúc sau, y khẽ cười nói: "Cảm ơn Tùy chó con, nhưng bông hoa này, ta không thể nhận."
Mọi người phía Giang quốc ai nấy đều sửng sốt.
Phạm Chu nghi ngờ mình nghe nhầm, vừa rồi điện hạ gọi Thái tử Tùy quốc là gì?
Tùy gì cơ?
Giang Uẩn vung tay áo đứng dậy, đôi mắt đen trong suốt nhìn Tùy Hành, nói: "Tùy Tễ Sơ, chúng ta nghiêm túc đấu một trận đi, chẳng cần nhường ai cả, để mọi người trong thiên hạ không còn gì để nói."
Một khắc sau, tướng lĩnh các nước ngồi xếp thành hai hàng ở một nơi vừa được dựng tạm trong lều.
Tức Mặc Thanh Vũ cũng được mời đến.
"Cờ chiến?"
Ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía thân ảnh màu xanh dịu dàng như ngọc. Thái tử trẻ tuổi đứng trong lều, thời gian như thể quay ngược về đêm mưa xuân năm ngoái, người nọ đội mưa, một mạch chạy đến phủ Tả tướng.
Ông vẫn luôn yêu thích đứa trẻ này.
Bây giờ sau khi biết được thân phận thực sự của y, tuy lòng yêu thích của ông vẫn không hề suy giảm, song lại cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối.
Làm Thái tử một nước vốn không dễ dàng, gánh nặng về giang sơn xã tắc quá đỗi lớn lao, một đứa trẻ trong sáng như ngọc thế này, vốn nên hòa mình với núi sông, một lòng say mê học tập mới phải.
Tuy nhiên, Giang quốc có một vị trữ quân như thế, quả thật là phúc của bách tính Giang Nam, Giang đế cũng coi như làm được một chuyện tốt.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ lại rơi vào Tùy Hành, người đang khoanh tay đứng ở phía bên kia.
Tùy Hành vẫn đang nghịch bông hoa đỏ trong tay, lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, không nhìn ra được tâm tình hiện tại của hắn.
Người này khỏe mạnh cường tráng, giữa thời thế loạn lạc, hắn sinh ra là để tung hoành ngang dọc, chinh chiến tứ phương, thực hiện sự nghiệp mở mang bờ cõi và xưng bá thiên hạ.
Chỉ tiếc, tính tình chả ra làm sao.
Tức Mặc Thanh Vũ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chăm chú vào Giang Uẩn.
"Không biết "cờ chiến" là có ý gì?"
Giang Uẩn nghiêng đầu nhìn Tùy Hành.
"Điện hạ không nói ý định của chúng ta cho Tả tướng sao?"
Tùy Hành lạnh lùng đáp: "Đó là ý định của Dung Dữ điện hạ, không phải của cô."
Nếu theo ý của hắn, hắn đã trực tiếp cướp người về trại rồi.
Giang Uẩn đành tự nói: "Cờ chiến, có nghĩa là mô phỏng theo bàn cờ để bố trận, quân lính hai bên có thể phân biệt dựa trên màu sắc đen trắng của chiến giáp, lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, từ đó sắp xếp trận hình. Cuối cùng, bên nào thành công bao vây đối phương, thì sẽ giành chiến thắng."
"Ba mươi vạn quân không thể lãng phí ở đây trong nửa tháng, nhưng thân là Thái tử Giang quốc, cô càng không thể chủ động nhường lại Mộ Vân Quan, bỏ mặc sống chết của hàng vạn bách tính Giang Nam. Cho nên, cô muốn bày một trận cờ ở nơi này, mỗi bên cử sáu trăm tướng sĩ tham chiến quyết định thắng thua. Mưu sĩ và tướng lĩnh hai bên có thể bày mưu hiến kế, sau cùng dùng hay không đều do chủ soái quyết định."
Bốn bề im lặng, giọng nói của Thái tử trẻ tuổi trong trẻo như tiếng ngọc rơi vào suối trong, vang vọng khắp lều.
Tuy Tùy Hành cũng đang nghe, nhưng hắn lại nhìn Giang Uẩn nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên y lấy thân phận Thái tử, cùng hắn đứng ở nơi này.
Đây cũng là lần đầu tiên, hắn nghe thấy Giang Uẩn xưng "cô", giọng nói đĩnh đạc, ban lệnh chỉ huy, hoàn toàn khác với tiểu tình nhân bé nhỏ thường nằm nhoài trên vai hắn làm nũng.
Song, thứ không thể thay thế chính là dáng vẻ nho nhã vô song đó, điều này khiến hắn lần nữa xác nhận, cả hai là cùng một người.
Hôm nay Giang Uẩn cũng mặc áo bào màu xanh, nhưng không phải loại giống thường ngày mà có thêu hoa văn màu vàng đậm ở viền áo, bên ngoài khoác một chiếc ngoại bào cùng màu. Trừ vẻ ngoài trang nhã, cả người y còn toát lên khí chất cao quý mà chỉ Thái tử một nước mới có.
Hắn thực sự đã tìm được một kho báu.
Tùy Hành nghĩ.
Bây giờ mỗi khi nghe ba tiếng "Giang Dung Dữ", Tùy Hành lại cảm thấy dễ chịu và êm tai hơn bất kỳ bản nhạc du dương nào trên đời.
Có điều, thân là Thái tử một nước, vì sao y lại lưu lạc đến một nơi như đài Thanh Tước? Trong suốt ba năm đó, vì sao không có ai tìm kiếm y? Giang Uẩn nói hắn là người đầu tiên biết chuyện này, vậy Giang đế thì sao, vì sao ông ấy không mảy may nghi ngờ điều này?
Tùy Hành chợt nhớ đến tin đồn Giang đế cưng chiều Sở vương, trong lòng không khỏi khinh miệt.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn, nói: "Nghe nói thời gian một năm rưỡi này điện hạ đều ở Ly Sơn luyện binh, sáng chế ra hơn hai mươi loại trận pháp mới, cô ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, hôm nay các vị tướng lĩnh đều tập hợp đông đủ, mong điện hạ có thể chỉ bảo nhiều hơn."
Tùy Hành nghiêng đầu sang một bên, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cô có sao?"
"Sao cô không biết?"
Từ Kiều: "..."
Chúng tướng Tùy quốc: "..."
Giang Uẩn nói: "Không có cũng chẳng sao, với sự thông minh và tài trí của điện hạ, cô tin, điện hạ có thể tùy cơ ứng biến, đồng thời nghĩ ra kế sách hoàn hảo hơn."
"Giang Dung Dữ."
Tùy Hành xoay người, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra em lại khéo ăn khéo nói như vậy."
Ánh mắt Giang Uẩn cong lên.
"Điện hạ quá khen, ta không dám nhận."
Các tướng lĩnh Tùy quốc cũng không lấy làm lạ, vì suy cho cùng, ngoại trừ những hành động kỳ quái như tặng kẹo mơ, dâng hoa tươi, mang nước mật ong thì thường ngày mỗi khi điện hạ nghị sự đều không nhịn được chế nhạo Thái tử Giang quốc vài câu.
Chúng tướng Giang quốc, dẫn đầu là Công Tôn Dương và Phạm Chu đều cảnh giác nhìn Tùy Hành, sợ tên Thái tử Tùy quốc tàn bạo độc ác này bất ngờ trở mặt, làm ra chuyện bất lợi với điện hạ nhà mình.
Tức Mặc Thanh Vũ ngồi ở sau bàn, đột nhiên hắng giọng.
"Dung Dữ à, cách này của ngươi không tệ, nhưng phần thưởng của trận chiến là gì?"
Đây cũng là điều mà tướng lĩnh hai bên quan tâm nhất. Mọi người lại nhìn Giang Uẩn. Tùy Hành cũng ngẩng đầu lên, đột nhiên muốn biết suy nghĩ của y.
Giang Uẩn nói: "Nối liền Hoàng Hà, thống nhất nam bắc."
Tức Mặc Thanh Vũ sửng sốt, vẻ mặt các tướng lĩnh cũng ngờ nghệch.
Chỉ vỏn vẹn tám chữ, nhưng lại như tiếng sấm bên tai, nếu đặt vào thế cục hiện nay của thiên hạ, điều này lớn lao cỡ nào, không cần nói cũng biết.
Giang Nam Giang Bắc xung đột gần trăm năm nay. Từ thời tổ tiên, hai bên đã chồng chất vô số mối huyết hải thâm thù, trăm năm nay luôn chia ra hai bên sông cai trị. Mặc dù hai nước tiềm ẩn vô số nhân tài, song trong khoảng thời gian đó vẫn có không ít anh hùng muốn đứng ra thống nhất thiên hạ, nhưng đều thất bại vì nhiều lý do khác nhau.
Mãi cho đến khi Tùy quốc xuất hiện một bậc kiêu hùng như Tùy Hành, Thái tử trẻ tuổi có dã tâm bừng bừng, chỉ trong ba năm đã có thể thống nhất các nước Giang Bắc, đồng thời tiếp tục chĩa mũi kiếm sắc bén vào vùng đất Giang Nam.
Giang Nam có đất đai màu mỡ, khí hậu ấm áp, phong cảnh nên thơ, đều là thứ mà Giang Bắc không có. Mà vùng trung nguyên rộng lớn hùng vĩ như Giang Bắc, có thảo nguyên sa mạc, dê cừu phong phú, cũng chính là thứ mà Giang Nam thiếu sót. Giang Nam Giang Bắc, thậm chí không ít bách tính có cùng gốc rễ nhưng vì nguyên do đối địch mà dần cắt đứt liên lạc.
Ngay cả gia tộc Tức Mặc có căn cơ sâu xa, cũng có thể tìm thấy dấu vết tổ tiên hàng trăm năm trước tại Giang Nam.
Nếu nối liền nam bắc, rất nhiều nguồn tài nguyên có thể bổ sung cho nhau, vô số bách tính có thể trở về cố hương nhận tổ quy tông.
Chỉ là bên trong can thiệp quá nhiều lợi ích, xưa nay vẫn chưa có ai dám đưa ra ý tưởng táo bạo như vậy.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ nhòe đi, đôi mắt của các tướng lĩnh cũng sáng lên, thậm chí còn ngấn nước.
Giang Uẩn nói: "Nếu trận này Tùy quốc thắng, cô sẽ chủ động mở cửa ngõ Mộ Vân Quan, cho phép tất cả bách tính vì nguyên nhân chiến tranh phải lưu lại Giang Nam trở về Giang Bắc, đồng thời mở cửa khẩu giao thương, cho phép Giang Bắc dùng mức giá thấp nhất thu mua hàng hóa Giang Nam trong vòng ba mươi năm. Thương nhân Giang Bắc chỉ cần có giấy phép thông hành thì có thể tự do đi lại ở Giang Nam, học sĩ Giang Bắc có thư tiến cử của quan phủ cũng có thể đến Giang Nam học tập. Nhưng nếu Giang quốc thắng, cô mong Tùy quốc có thể lui binh, trong vòng ba năm, không được xâm phạm một tấc đất nào của Giang Nam, còn về có đồng ý thống nhất nam bắc hay không, đều do điện hạ quyết định."
"Đương nhiên, bất kể là bên nào thắng, tất cả lương thực vật tư mà quân Tùy tiêu hao trong thời gian nửa tháng này, cô đều nguyện ý bồi thường phân nửa."
Đây thực sự là một giải pháp công bằng và chính đáng cho cả hai bên. Hơn nữa, nó còn là một giải pháp hòa bình, tránh thương vong và đổ máu trên quy mô lớn.
Tức Mặc Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy, vuốt râu gật đầu nói: "Lão phu cảm thấy cách này rất hay, dùng cờ vây thay cho trận chiến đẫm máu, một trận quyết định thắng thua, hạ cờ không hối hận, các vị nghĩ sao?"
Tất cả tướng lĩnh trong lều đều đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Chúng ta cũng đồng ý!"
"Thiên hạ, thương sinh."
Tức Mặc Thanh Vũ bước ra khỏi lều, cười nói với Triệu Diễn: "Đây quả thật là một ván cờ Linh Lung khác! Hay, quá hay!"
Đây là lần đầu tiên Triệu Diễn thấy sư phụ vui vẻ như vậy, vội hỏi: "Có cần đệ tử đi pha trà hoa cúc nụ tuyết Côn Luân cho sư phụ không?"
Tức Mặc Thanh Vũ xua tay: "Uống trà cái gì? Chúng ta đi uống rượu!"
"Vâng!"
Triệu Diễn vui vẻ đi theo.
Đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc và binh lính tướng sĩ hai bên đều hồi hộp chờ đợi tin tức. Thái tử hai nước đối địch dẫn theo tướng lĩnh của mình vào lều nghị sự, chuyện này khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, cửa lều vẫn đóng chặt, không nghe thấy động tĩnh gì, Vệ quốc chủ không nhịn được hỏi Trần quốc chủ: "Trần huynh, lần này... chắc là không đánh nhau đâu nhỉ?"
Trần quốc chủ hờ hững liếc ông ta một cái.
"Yên tâm, dù ta và ngươi có đánh nhau thì bên trong cũng không đánh nổi."
Vệ quốc chủ: "..."
"Trần huynh, có phải huynh biết điều gì đó không?"
Vẻ mặt Trần quốc chủ nhất thời buồn bã: "Ta thì biết chuyện gì, bây giờ ta rầu sắp chết rồi."
Trên lầu cao đối diện cổng thành, Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh và Vân quốc chủ Vân Hạo cũng đang lo lắng quan sát.
Hai nước bá chủ giao chiến, không chỉ ảnh hưởng đến thiên hạ thương sinh mà còn ảnh hưởng đến các nước nhỏ như bọn họ. Hai người đều lo lắng bất an, nhìn về phía thiết kỵ và lều trại kéo dài vô tận.
Lạc Phụng Quân khoác ngoại bào màu trắng, ngồi trên lầu cao đàn khúc nhạc vui tươi.
Lạc Trường Khanh thật sự không biết sở thích này của con trai ông từ đâu mà ra, cảm thấy khúc này không hợp với tình cảnh hiện tại chút nào, không nhịn được nói: "Phụng Quân, con dừng một chút đi."
Lạc Phụng Quân lắc đầu.
Mặc dù ngón tay đang đàn những giai điệu vui tươi nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn nói: "Con cảm thấy, mình đã lĩnh ngộ được một vài thứ."
"Thứ gì?"
"Những thứ về mặt tình cảm, y nói đúng, đàn khúc, không chỉ cần kỹ năng mà còn cần tình cảm."
Lạc Trường Khanh cảm thấy con trai ông sắp bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Lúc này, doanh trại vẫn luôn đóng kín cuối cùng cũng mở ra, tướng lĩnh hai quân bước ra ngoài, đao kiếm vẫn còn nguyên trên thắt lưng, không hề có xung đột như mọi người suy đoán.
Lạc Trường Khanh và Vân Hạo nhìn về phía đối diện, Giang Nam và Giang Bắc, đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc cũng vội nhìn sang. Tuy nhiên các tướng lĩnh vẫn tụ tập trước lều, chưa chịu rời đi.
Phạm Chu lửa giận ngút trời, bởi vì vừa nãy cái tên Thái tử Tùy quốc kia đột nhiên ngang ngược bá đạo nắm tay điện hạ nhà ông, kéo điện hạ vào bức bình phong, còn nói muốn bàn chuyện riêng với Giang Uẩn.
Bàn chuyện thì bàn chuyện, lôi kéo điện hạ vào phòng làm gì?
Lúc này Phạm Chu mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ điện hạ và Thái tử Tùy quốc đã quen nhau từ trước? Không thể nào, nếu như vậy, vì sao Thái tử Tùy quốc lại hủy hoại danh tiếng của điện hạ? Năm ngoái gặp mặt trên sông, hắn còn ép điện hạ uống rượu mạnh, còn dùng mũi tên làm điện hạ bị thương.
Mà thái độ của điện hạ cũng kỳ lạ, không những không tức giận mà còn bảo bọn họ đợi ở bên ngoài.
Là người biết nội tình, Từ Kiều cũng rất xấu hổ, chỉ có thể bước tới chào hỏi Phạm Chu, nói: "Vị này chắc là Phạm tiên sinh nhỉ?"
Phạm Chu, Phạm Sĩ Nguyên, đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Thái tử Giang quốc, là người ngay thẳng chính trực, tâm tư thấu đáo, được Thái tử Giang quốc tín nhiệm, vừa nãy Từ Kiều nhìn thấy Phạm Chu đứng đầu nhóm mưu sĩ, khí chất hơn người, đã mơ hồ đoán được thân phận của ông.
Phạm Chu gật đầu: "Xin hỏi ngài là?"
"Tại hạ Từ Kiều, đảm nhận chức Hữu tướng quân ở doanh trại Thanh Lang."
Đây là vị trí rất cao trong quân doanh, không ít tướng lĩnh Giang quốc đều đưa mắt nhìn sang.
Đương nhiên Phạm Chu đã nghe danh của Từ Kiều, Từ Kiều không chỉ là mãnh tướng dưới trướng Tùy Hành mà còn đảm nhận một nửa chức quân sư, rất có tiếng ở Giang Bắc. Hai người chào hỏi lẫn nhau, Từ Kiều nói: "Tiên sinh yên tâm, điện hạ chúng ta tuyệt đối không làm hại đến Dung Dữ điện hạ."
Phạm Chu vẫn rất tức giận trước hành vi lỗ mãng của Tùy Hành, điện hạ từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nghiêm khắc. Cử chỉ nho nhã lễ độ, chưa từng làm gì không hợp với thân phận Thái tử một nước, đến cả tư thế ăn cơm uống nước cũng được người đời xem như chuẩn mực mà học tập. Cho tới khi gặp phải tên Thái tử Tùy quốc ngang ngược đó thì không khác gì cừu nhỏ gặp sói dữ, ông thật sự lo lắng điện hạ sẽ bị đối phương ăn sạch, chịu thiệt nghiêm trọng.
"Thái tử nước ngài đúng là càn rỡ vô lễ!"
"Vâng, vâng, điện hạ chúng ta xưa nay hống hách quen rồi. Hầy, lần này quả thật đã khiến Dung Dữ điện hạ chịu ấm ức. Đi thôi Phạm tiên sinh, chúng ta sang bên này nói chuyện."
Từ Kiều kéo Phạm Chu đang nổi giận đùng đùng sang một bên.
Trong lều, Giang Uẩn bị Tùy Hành đè xuống ghế dài, cuồng nhiệt hôn sâu.
Tùy Hành lao tới như hổ đói, hung hăng mạnh bạo, Giang Uẩn bị hắn hôn đến mức khó thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng Tùy Hành đã chặn cổ tay y lại, còn cướp đoạt hơi thở của y.
Tùy Hành vô cùng bất mãn, tiếp tục cởi y phục của Giang Uẩn.
Giang Uẩn cau mày, thấy hắn giống như một con sói con, không có dấu hiệu dừng lại, vội đưa tay chặn hắn, nói: "Bây giờ không được."
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm: "Bây giờ biết sợ rồi? Cô thấy em to gan lắm, Dung Dữ điện hạ tiếng tăm lừng lẫy được bách tính Giang Nam tôn làm thần thánh, hôm nay không chỉ thuyết phục được chúng tướng Giang Nam, mà còn thuyết phục được đám mãnh tướng của cô, đúng là khiến cô nhìn bằng đôi mắt khác. Hôm nay cô phải phạt em, để em không còn mặt mũi nào gặp người ngoài."
Hắn đưa tay sờ soạng bên trong.
Giang Uẩn vòng tay qua cổ Tùy Hành, hôn nhẹ lên mặt hắn.
Y nói: "Tùy chó con, ta biết tấm lòng của huynh, nhưng ba mươi vạn quân không phải chuyện nhỏ, ta không thể trơ mắt nhìn huynh gánh chịu hậu quả, chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng cho thiên hạ một lời giải thích, được không?"
Tùy Hành không nói gì, động tác cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn đưa tay, từng chút cuộn ống tay áo bên phải của y lên, nhìn thấy vết sẹo cũ vẫn chưa lành, trái tim đau đớn co lại, hắn nghiến răng nói: "Đã thành như vậy rồi mà em còn muốn quyết chiến với cô. Giang Dung Dữ, cô không muốn em giải thích gì với thiên hạ cả, cũng không cần em đối mặt cùng cô, cô chỉ hy vọng em khỏe mạnh thôi, hiểu không?"
"Cô đã căm hận bản thân mình lắm rồi, em còn muốn dùng dao cứa vào tim cô sao?"
Giang Uẩn cong khóe môi, duỗi ngón tay chậm rãi lau đi hơi ẩm trên khóe mắt Tùy Hành.
Y nói: "Đương nhiên ta biết, nhưng ta không muốn huynh vì ta mà trở thành tội đồ. Tùy chó con, cuộc đời rất dài, mỗi giây phút tươi đẹp đều đáng trân trọng. Ta không muốn huynh lãng phí thời gian này vào cảm giác áy náy tội lỗi. Thay vì như vậy, ta thà được cùng huynh ngồi bên sông đối ẩm, dốc cạn chén rượu, nhàn nhã ngắm mây trôi, cứ thế đến hết đời".
"Chúng ta cùng nhau giải quyết trận này, sau đó cùng bé con của chúng ta sống thật tốt, được không?"
Tùy Hành nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Được."
"Cô sẽ ở bên em, cùng em quyết chiến trận này."
"Yên tâm, lần này cô sẽ không nhường em."
Hắn hung ác nói một câu, sau khi mở mắt ra. Mặc dù đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày.
"Nhưng cô cũng muốn em biết một chuyện."
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của Giang Uẩn.
Tùy Hành nói: "Cô đồng ý quyết chiến với em, không chỉ vì thiên hạ, không chỉ vì thương sinh, cô muốn thế nhân thấy rõ, Giang Dung Dữ không phải là một tên ngụy quân tử xấu xí giả tạo, em có tài năng xuất chúng, có phẩm đức hơn người, là Thái tử Giang Nam, xứng đáng ra trận chiến đấu cùng cô."
...
Tin tức hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc bày cờ trận ở Mộ Vân Quan, quyết một trận thắng thua đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ, danh sĩ các nước đua nhau chạy đến Mộ Vân Quan quan sát trận đấu.
Giang Uẩn đưa ra đề xuất, tất cả danh sĩ đều có thể hiến kế cho chủ soái, giúp chủ soái phá được ván cờ. Trận chiến này là trận chiến vì nam bắc, thiên hạ cùng chiến.
Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống Mộ Vân Quan, một ngàn hai trăm tướng sĩ mặc áo giáp sáng chói chia thành hai đội vuông, dàn trận bên trong thành.
Một bên áo trắng như tuyết, một bên áo đen như mực.
Màu sắc đối lập, giống như hai quân đen trắng trên bàn cờ.
Hai chiếc trống chiến màu đỏ khổng lồ được dựng trên tường thành Mộ Vân Quan, trên đài cao đối diện, sáng sớm mùa đông, dưới ánh mắt vạn người, Thái tử Giang Nam và Giang Bắc dẫn theo mưu sĩ tướng lĩnh của mình bước lên đài cao.
Sau cuộc gặp gỡ trên sông năm ngoái, đây là một cuộc đối đầu trực diện khác giữa hai Thái tử, đồng thời, bọn họ đã dùng phương thức trang trọng hơn, một lần nữa quyết định lại thế cục thiên hạ.
Một người mặc áo xanh thanh nhã, dịu dàng như ngọc, người còn lại khoác áo đỏ, oai phong lẫm liệt.
Giang Nam Giang Bắc, hai vị Thái tử, vừa hay lại như non nước Giang Nam và liệt mã Giang Bắc, khí chất tương phản rõ rệt.
Vạt áo xanh của Giang Uẩn tung bay, y bước lên thành lầu, khoảnh khắc đứng dưới trống chiến, Tùy Hành cũng leo lên đài cao đối diện, đó vốn dĩ là đài quan sát bị bỏ hoang, vừa hay có thể dùng làm dàn trống.
Hôm nay Tùy Hành mặc một bộ trang phục màu đỏ rực rỡ, bên ngoài khoác chiến giáp màu đen, trên trán có đeo dải băng đỏ, cao ngạo tuấn tú giống như chiến thần trên trời.
Hai người nhìn nhau từ xa.
Tùy Hành nhướng mày, không lập tức cầm dùi trống mà duỗi tay trái lấy một mũi tên sắt đen từ tay quân lính, trực tiếp đâm vào cánh tay phải của mình. Máu phun ra thấm ướt ngoại bào đỏ rực, nhưng nhìn từ phía ngoài vẫn không có dấu vết gì cả.
"Điện hạ!"
Chúng tướng kinh ngạc kêu lên, nhưng Tùy Hành đã giơ tay ngăn cản.
Hắn nhìn thân ảnh màu xanh trên bức tường đối diện, Tùy Hành vứt mũi tên, mỉm cười với y, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cầm hai chiếc dùi trống, bắt đầu đánh nhịp trống đầu tiên.
Cùng lúc đó, doanh trại hai nước bất ngờ chào đón hai vị khách không mời mà tới.
Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ đích thân ra cổng, vén áo bào quỳ xuống: "Thần cung nghênh bệ hạ."
Bên ngoài doanh trại Giang quốc, các thị vệ kinh ngạc nhìn vị quân thượng đến từ Giang đô, toàn bộ đều đồng loạt quỳ xuống.
Giang Uẩn ngước nhìn người trước mặt, khoảnh khắc này cũng giống như ngày xuân năm ấy, người nọ chẳng màng ánh mắt của mọi người, bất chấp lao về phía y.
Hắn có thân thể khỏe mạnh, có tình cảm cuồng nhiệt nhất thế gian.
Gặp được Tùy Hành là điều may mắn nhất trong đời y.
Đối phương nói: "Ngẩn ra đó làm gì, mau nhận đi."
Ánh mắt Giang Uẩn rơi vào bông hoa nhỏ có màu sắc đậm hơn so với đóa tuyết liên, một lúc sau, y khẽ cười nói: "Cảm ơn Tùy chó con, nhưng bông hoa này, ta không thể nhận."
Mọi người phía Giang quốc ai nấy đều sửng sốt.
Phạm Chu nghi ngờ mình nghe nhầm, vừa rồi điện hạ gọi Thái tử Tùy quốc là gì?
Tùy gì cơ?
Giang Uẩn vung tay áo đứng dậy, đôi mắt đen trong suốt nhìn Tùy Hành, nói: "Tùy Tễ Sơ, chúng ta nghiêm túc đấu một trận đi, chẳng cần nhường ai cả, để mọi người trong thiên hạ không còn gì để nói."
Một khắc sau, tướng lĩnh các nước ngồi xếp thành hai hàng ở một nơi vừa được dựng tạm trong lều.
Tức Mặc Thanh Vũ cũng được mời đến.
"Cờ chiến?"
Ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía thân ảnh màu xanh dịu dàng như ngọc. Thái tử trẻ tuổi đứng trong lều, thời gian như thể quay ngược về đêm mưa xuân năm ngoái, người nọ đội mưa, một mạch chạy đến phủ Tả tướng.
Ông vẫn luôn yêu thích đứa trẻ này.
Bây giờ sau khi biết được thân phận thực sự của y, tuy lòng yêu thích của ông vẫn không hề suy giảm, song lại cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối.
Làm Thái tử một nước vốn không dễ dàng, gánh nặng về giang sơn xã tắc quá đỗi lớn lao, một đứa trẻ trong sáng như ngọc thế này, vốn nên hòa mình với núi sông, một lòng say mê học tập mới phải.
Tuy nhiên, Giang quốc có một vị trữ quân như thế, quả thật là phúc của bách tính Giang Nam, Giang đế cũng coi như làm được một chuyện tốt.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ lại rơi vào Tùy Hành, người đang khoanh tay đứng ở phía bên kia.
Tùy Hành vẫn đang nghịch bông hoa đỏ trong tay, lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, không nhìn ra được tâm tình hiện tại của hắn.
Người này khỏe mạnh cường tráng, giữa thời thế loạn lạc, hắn sinh ra là để tung hoành ngang dọc, chinh chiến tứ phương, thực hiện sự nghiệp mở mang bờ cõi và xưng bá thiên hạ.
Chỉ tiếc, tính tình chả ra làm sao.
Tức Mặc Thanh Vũ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chăm chú vào Giang Uẩn.
"Không biết "cờ chiến" là có ý gì?"
Giang Uẩn nghiêng đầu nhìn Tùy Hành.
"Điện hạ không nói ý định của chúng ta cho Tả tướng sao?"
Tùy Hành lạnh lùng đáp: "Đó là ý định của Dung Dữ điện hạ, không phải của cô."
Nếu theo ý của hắn, hắn đã trực tiếp cướp người về trại rồi.
Giang Uẩn đành tự nói: "Cờ chiến, có nghĩa là mô phỏng theo bàn cờ để bố trận, quân lính hai bên có thể phân biệt dựa trên màu sắc đen trắng của chiến giáp, lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, từ đó sắp xếp trận hình. Cuối cùng, bên nào thành công bao vây đối phương, thì sẽ giành chiến thắng."
"Ba mươi vạn quân không thể lãng phí ở đây trong nửa tháng, nhưng thân là Thái tử Giang quốc, cô càng không thể chủ động nhường lại Mộ Vân Quan, bỏ mặc sống chết của hàng vạn bách tính Giang Nam. Cho nên, cô muốn bày một trận cờ ở nơi này, mỗi bên cử sáu trăm tướng sĩ tham chiến quyết định thắng thua. Mưu sĩ và tướng lĩnh hai bên có thể bày mưu hiến kế, sau cùng dùng hay không đều do chủ soái quyết định."
Bốn bề im lặng, giọng nói của Thái tử trẻ tuổi trong trẻo như tiếng ngọc rơi vào suối trong, vang vọng khắp lều.
Tuy Tùy Hành cũng đang nghe, nhưng hắn lại nhìn Giang Uẩn nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên y lấy thân phận Thái tử, cùng hắn đứng ở nơi này.
Đây cũng là lần đầu tiên, hắn nghe thấy Giang Uẩn xưng "cô", giọng nói đĩnh đạc, ban lệnh chỉ huy, hoàn toàn khác với tiểu tình nhân bé nhỏ thường nằm nhoài trên vai hắn làm nũng.
Song, thứ không thể thay thế chính là dáng vẻ nho nhã vô song đó, điều này khiến hắn lần nữa xác nhận, cả hai là cùng một người.
Hôm nay Giang Uẩn cũng mặc áo bào màu xanh, nhưng không phải loại giống thường ngày mà có thêu hoa văn màu vàng đậm ở viền áo, bên ngoài khoác một chiếc ngoại bào cùng màu. Trừ vẻ ngoài trang nhã, cả người y còn toát lên khí chất cao quý mà chỉ Thái tử một nước mới có.
Hắn thực sự đã tìm được một kho báu.
Tùy Hành nghĩ.
Bây giờ mỗi khi nghe ba tiếng "Giang Dung Dữ", Tùy Hành lại cảm thấy dễ chịu và êm tai hơn bất kỳ bản nhạc du dương nào trên đời.
Có điều, thân là Thái tử một nước, vì sao y lại lưu lạc đến một nơi như đài Thanh Tước? Trong suốt ba năm đó, vì sao không có ai tìm kiếm y? Giang Uẩn nói hắn là người đầu tiên biết chuyện này, vậy Giang đế thì sao, vì sao ông ấy không mảy may nghi ngờ điều này?
Tùy Hành chợt nhớ đến tin đồn Giang đế cưng chiều Sở vương, trong lòng không khỏi khinh miệt.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn, nói: "Nghe nói thời gian một năm rưỡi này điện hạ đều ở Ly Sơn luyện binh, sáng chế ra hơn hai mươi loại trận pháp mới, cô ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, hôm nay các vị tướng lĩnh đều tập hợp đông đủ, mong điện hạ có thể chỉ bảo nhiều hơn."
Tùy Hành nghiêng đầu sang một bên, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cô có sao?"
"Sao cô không biết?"
Từ Kiều: "..."
Chúng tướng Tùy quốc: "..."
Giang Uẩn nói: "Không có cũng chẳng sao, với sự thông minh và tài trí của điện hạ, cô tin, điện hạ có thể tùy cơ ứng biến, đồng thời nghĩ ra kế sách hoàn hảo hơn."
"Giang Dung Dữ."
Tùy Hành xoay người, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra em lại khéo ăn khéo nói như vậy."
Ánh mắt Giang Uẩn cong lên.
"Điện hạ quá khen, ta không dám nhận."
Các tướng lĩnh Tùy quốc cũng không lấy làm lạ, vì suy cho cùng, ngoại trừ những hành động kỳ quái như tặng kẹo mơ, dâng hoa tươi, mang nước mật ong thì thường ngày mỗi khi điện hạ nghị sự đều không nhịn được chế nhạo Thái tử Giang quốc vài câu.
Chúng tướng Giang quốc, dẫn đầu là Công Tôn Dương và Phạm Chu đều cảnh giác nhìn Tùy Hành, sợ tên Thái tử Tùy quốc tàn bạo độc ác này bất ngờ trở mặt, làm ra chuyện bất lợi với điện hạ nhà mình.
Tức Mặc Thanh Vũ ngồi ở sau bàn, đột nhiên hắng giọng.
"Dung Dữ à, cách này của ngươi không tệ, nhưng phần thưởng của trận chiến là gì?"
Đây cũng là điều mà tướng lĩnh hai bên quan tâm nhất. Mọi người lại nhìn Giang Uẩn. Tùy Hành cũng ngẩng đầu lên, đột nhiên muốn biết suy nghĩ của y.
Giang Uẩn nói: "Nối liền Hoàng Hà, thống nhất nam bắc."
Tức Mặc Thanh Vũ sửng sốt, vẻ mặt các tướng lĩnh cũng ngờ nghệch.
Chỉ vỏn vẹn tám chữ, nhưng lại như tiếng sấm bên tai, nếu đặt vào thế cục hiện nay của thiên hạ, điều này lớn lao cỡ nào, không cần nói cũng biết.
Giang Nam Giang Bắc xung đột gần trăm năm nay. Từ thời tổ tiên, hai bên đã chồng chất vô số mối huyết hải thâm thù, trăm năm nay luôn chia ra hai bên sông cai trị. Mặc dù hai nước tiềm ẩn vô số nhân tài, song trong khoảng thời gian đó vẫn có không ít anh hùng muốn đứng ra thống nhất thiên hạ, nhưng đều thất bại vì nhiều lý do khác nhau.
Mãi cho đến khi Tùy quốc xuất hiện một bậc kiêu hùng như Tùy Hành, Thái tử trẻ tuổi có dã tâm bừng bừng, chỉ trong ba năm đã có thể thống nhất các nước Giang Bắc, đồng thời tiếp tục chĩa mũi kiếm sắc bén vào vùng đất Giang Nam.
Giang Nam có đất đai màu mỡ, khí hậu ấm áp, phong cảnh nên thơ, đều là thứ mà Giang Bắc không có. Mà vùng trung nguyên rộng lớn hùng vĩ như Giang Bắc, có thảo nguyên sa mạc, dê cừu phong phú, cũng chính là thứ mà Giang Nam thiếu sót. Giang Nam Giang Bắc, thậm chí không ít bách tính có cùng gốc rễ nhưng vì nguyên do đối địch mà dần cắt đứt liên lạc.
Ngay cả gia tộc Tức Mặc có căn cơ sâu xa, cũng có thể tìm thấy dấu vết tổ tiên hàng trăm năm trước tại Giang Nam.
Nếu nối liền nam bắc, rất nhiều nguồn tài nguyên có thể bổ sung cho nhau, vô số bách tính có thể trở về cố hương nhận tổ quy tông.
Chỉ là bên trong can thiệp quá nhiều lợi ích, xưa nay vẫn chưa có ai dám đưa ra ý tưởng táo bạo như vậy.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ nhòe đi, đôi mắt của các tướng lĩnh cũng sáng lên, thậm chí còn ngấn nước.
Giang Uẩn nói: "Nếu trận này Tùy quốc thắng, cô sẽ chủ động mở cửa ngõ Mộ Vân Quan, cho phép tất cả bách tính vì nguyên nhân chiến tranh phải lưu lại Giang Nam trở về Giang Bắc, đồng thời mở cửa khẩu giao thương, cho phép Giang Bắc dùng mức giá thấp nhất thu mua hàng hóa Giang Nam trong vòng ba mươi năm. Thương nhân Giang Bắc chỉ cần có giấy phép thông hành thì có thể tự do đi lại ở Giang Nam, học sĩ Giang Bắc có thư tiến cử của quan phủ cũng có thể đến Giang Nam học tập. Nhưng nếu Giang quốc thắng, cô mong Tùy quốc có thể lui binh, trong vòng ba năm, không được xâm phạm một tấc đất nào của Giang Nam, còn về có đồng ý thống nhất nam bắc hay không, đều do điện hạ quyết định."
"Đương nhiên, bất kể là bên nào thắng, tất cả lương thực vật tư mà quân Tùy tiêu hao trong thời gian nửa tháng này, cô đều nguyện ý bồi thường phân nửa."
Đây thực sự là một giải pháp công bằng và chính đáng cho cả hai bên. Hơn nữa, nó còn là một giải pháp hòa bình, tránh thương vong và đổ máu trên quy mô lớn.
Tức Mặc Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy, vuốt râu gật đầu nói: "Lão phu cảm thấy cách này rất hay, dùng cờ vây thay cho trận chiến đẫm máu, một trận quyết định thắng thua, hạ cờ không hối hận, các vị nghĩ sao?"
Tất cả tướng lĩnh trong lều đều đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Chúng ta cũng đồng ý!"
"Thiên hạ, thương sinh."
Tức Mặc Thanh Vũ bước ra khỏi lều, cười nói với Triệu Diễn: "Đây quả thật là một ván cờ Linh Lung khác! Hay, quá hay!"
Đây là lần đầu tiên Triệu Diễn thấy sư phụ vui vẻ như vậy, vội hỏi: "Có cần đệ tử đi pha trà hoa cúc nụ tuyết Côn Luân cho sư phụ không?"
Tức Mặc Thanh Vũ xua tay: "Uống trà cái gì? Chúng ta đi uống rượu!"
"Vâng!"
Triệu Diễn vui vẻ đi theo.
Đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc và binh lính tướng sĩ hai bên đều hồi hộp chờ đợi tin tức. Thái tử hai nước đối địch dẫn theo tướng lĩnh của mình vào lều nghị sự, chuyện này khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, cửa lều vẫn đóng chặt, không nghe thấy động tĩnh gì, Vệ quốc chủ không nhịn được hỏi Trần quốc chủ: "Trần huynh, lần này... chắc là không đánh nhau đâu nhỉ?"
Trần quốc chủ hờ hững liếc ông ta một cái.
"Yên tâm, dù ta và ngươi có đánh nhau thì bên trong cũng không đánh nổi."
Vệ quốc chủ: "..."
"Trần huynh, có phải huynh biết điều gì đó không?"
Vẻ mặt Trần quốc chủ nhất thời buồn bã: "Ta thì biết chuyện gì, bây giờ ta rầu sắp chết rồi."
Trên lầu cao đối diện cổng thành, Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh và Vân quốc chủ Vân Hạo cũng đang lo lắng quan sát.
Hai nước bá chủ giao chiến, không chỉ ảnh hưởng đến thiên hạ thương sinh mà còn ảnh hưởng đến các nước nhỏ như bọn họ. Hai người đều lo lắng bất an, nhìn về phía thiết kỵ và lều trại kéo dài vô tận.
Lạc Phụng Quân khoác ngoại bào màu trắng, ngồi trên lầu cao đàn khúc nhạc vui tươi.
Lạc Trường Khanh thật sự không biết sở thích này của con trai ông từ đâu mà ra, cảm thấy khúc này không hợp với tình cảnh hiện tại chút nào, không nhịn được nói: "Phụng Quân, con dừng một chút đi."
Lạc Phụng Quân lắc đầu.
Mặc dù ngón tay đang đàn những giai điệu vui tươi nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn nói: "Con cảm thấy, mình đã lĩnh ngộ được một vài thứ."
"Thứ gì?"
"Những thứ về mặt tình cảm, y nói đúng, đàn khúc, không chỉ cần kỹ năng mà còn cần tình cảm."
Lạc Trường Khanh cảm thấy con trai ông sắp bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Lúc này, doanh trại vẫn luôn đóng kín cuối cùng cũng mở ra, tướng lĩnh hai quân bước ra ngoài, đao kiếm vẫn còn nguyên trên thắt lưng, không hề có xung đột như mọi người suy đoán.
Lạc Trường Khanh và Vân Hạo nhìn về phía đối diện, Giang Nam và Giang Bắc, đại thần quốc chủ các nước phụ thuộc cũng vội nhìn sang. Tuy nhiên các tướng lĩnh vẫn tụ tập trước lều, chưa chịu rời đi.
Phạm Chu lửa giận ngút trời, bởi vì vừa nãy cái tên Thái tử Tùy quốc kia đột nhiên ngang ngược bá đạo nắm tay điện hạ nhà ông, kéo điện hạ vào bức bình phong, còn nói muốn bàn chuyện riêng với Giang Uẩn.
Bàn chuyện thì bàn chuyện, lôi kéo điện hạ vào phòng làm gì?
Lúc này Phạm Chu mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ điện hạ và Thái tử Tùy quốc đã quen nhau từ trước? Không thể nào, nếu như vậy, vì sao Thái tử Tùy quốc lại hủy hoại danh tiếng của điện hạ? Năm ngoái gặp mặt trên sông, hắn còn ép điện hạ uống rượu mạnh, còn dùng mũi tên làm điện hạ bị thương.
Mà thái độ của điện hạ cũng kỳ lạ, không những không tức giận mà còn bảo bọn họ đợi ở bên ngoài.
Là người biết nội tình, Từ Kiều cũng rất xấu hổ, chỉ có thể bước tới chào hỏi Phạm Chu, nói: "Vị này chắc là Phạm tiên sinh nhỉ?"
Phạm Chu, Phạm Sĩ Nguyên, đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Thái tử Giang quốc, là người ngay thẳng chính trực, tâm tư thấu đáo, được Thái tử Giang quốc tín nhiệm, vừa nãy Từ Kiều nhìn thấy Phạm Chu đứng đầu nhóm mưu sĩ, khí chất hơn người, đã mơ hồ đoán được thân phận của ông.
Phạm Chu gật đầu: "Xin hỏi ngài là?"
"Tại hạ Từ Kiều, đảm nhận chức Hữu tướng quân ở doanh trại Thanh Lang."
Đây là vị trí rất cao trong quân doanh, không ít tướng lĩnh Giang quốc đều đưa mắt nhìn sang.
Đương nhiên Phạm Chu đã nghe danh của Từ Kiều, Từ Kiều không chỉ là mãnh tướng dưới trướng Tùy Hành mà còn đảm nhận một nửa chức quân sư, rất có tiếng ở Giang Bắc. Hai người chào hỏi lẫn nhau, Từ Kiều nói: "Tiên sinh yên tâm, điện hạ chúng ta tuyệt đối không làm hại đến Dung Dữ điện hạ."
Phạm Chu vẫn rất tức giận trước hành vi lỗ mãng của Tùy Hành, điện hạ từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nghiêm khắc. Cử chỉ nho nhã lễ độ, chưa từng làm gì không hợp với thân phận Thái tử một nước, đến cả tư thế ăn cơm uống nước cũng được người đời xem như chuẩn mực mà học tập. Cho tới khi gặp phải tên Thái tử Tùy quốc ngang ngược đó thì không khác gì cừu nhỏ gặp sói dữ, ông thật sự lo lắng điện hạ sẽ bị đối phương ăn sạch, chịu thiệt nghiêm trọng.
"Thái tử nước ngài đúng là càn rỡ vô lễ!"
"Vâng, vâng, điện hạ chúng ta xưa nay hống hách quen rồi. Hầy, lần này quả thật đã khiến Dung Dữ điện hạ chịu ấm ức. Đi thôi Phạm tiên sinh, chúng ta sang bên này nói chuyện."
Từ Kiều kéo Phạm Chu đang nổi giận đùng đùng sang một bên.
Trong lều, Giang Uẩn bị Tùy Hành đè xuống ghế dài, cuồng nhiệt hôn sâu.
Tùy Hành lao tới như hổ đói, hung hăng mạnh bạo, Giang Uẩn bị hắn hôn đến mức khó thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng Tùy Hành đã chặn cổ tay y lại, còn cướp đoạt hơi thở của y.
Tùy Hành vô cùng bất mãn, tiếp tục cởi y phục của Giang Uẩn.
Giang Uẩn cau mày, thấy hắn giống như một con sói con, không có dấu hiệu dừng lại, vội đưa tay chặn hắn, nói: "Bây giờ không được."
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm: "Bây giờ biết sợ rồi? Cô thấy em to gan lắm, Dung Dữ điện hạ tiếng tăm lừng lẫy được bách tính Giang Nam tôn làm thần thánh, hôm nay không chỉ thuyết phục được chúng tướng Giang Nam, mà còn thuyết phục được đám mãnh tướng của cô, đúng là khiến cô nhìn bằng đôi mắt khác. Hôm nay cô phải phạt em, để em không còn mặt mũi nào gặp người ngoài."
Hắn đưa tay sờ soạng bên trong.
Giang Uẩn vòng tay qua cổ Tùy Hành, hôn nhẹ lên mặt hắn.
Y nói: "Tùy chó con, ta biết tấm lòng của huynh, nhưng ba mươi vạn quân không phải chuyện nhỏ, ta không thể trơ mắt nhìn huynh gánh chịu hậu quả, chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng cho thiên hạ một lời giải thích, được không?"
Tùy Hành không nói gì, động tác cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn đưa tay, từng chút cuộn ống tay áo bên phải của y lên, nhìn thấy vết sẹo cũ vẫn chưa lành, trái tim đau đớn co lại, hắn nghiến răng nói: "Đã thành như vậy rồi mà em còn muốn quyết chiến với cô. Giang Dung Dữ, cô không muốn em giải thích gì với thiên hạ cả, cũng không cần em đối mặt cùng cô, cô chỉ hy vọng em khỏe mạnh thôi, hiểu không?"
"Cô đã căm hận bản thân mình lắm rồi, em còn muốn dùng dao cứa vào tim cô sao?"
Giang Uẩn cong khóe môi, duỗi ngón tay chậm rãi lau đi hơi ẩm trên khóe mắt Tùy Hành.
Y nói: "Đương nhiên ta biết, nhưng ta không muốn huynh vì ta mà trở thành tội đồ. Tùy chó con, cuộc đời rất dài, mỗi giây phút tươi đẹp đều đáng trân trọng. Ta không muốn huynh lãng phí thời gian này vào cảm giác áy náy tội lỗi. Thay vì như vậy, ta thà được cùng huynh ngồi bên sông đối ẩm, dốc cạn chén rượu, nhàn nhã ngắm mây trôi, cứ thế đến hết đời".
"Chúng ta cùng nhau giải quyết trận này, sau đó cùng bé con của chúng ta sống thật tốt, được không?"
Tùy Hành nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Được."
"Cô sẽ ở bên em, cùng em quyết chiến trận này."
"Yên tâm, lần này cô sẽ không nhường em."
Hắn hung ác nói một câu, sau khi mở mắt ra. Mặc dù đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày.
"Nhưng cô cũng muốn em biết một chuyện."
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của Giang Uẩn.
Tùy Hành nói: "Cô đồng ý quyết chiến với em, không chỉ vì thiên hạ, không chỉ vì thương sinh, cô muốn thế nhân thấy rõ, Giang Dung Dữ không phải là một tên ngụy quân tử xấu xí giả tạo, em có tài năng xuất chúng, có phẩm đức hơn người, là Thái tử Giang Nam, xứng đáng ra trận chiến đấu cùng cô."
...
Tin tức hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc bày cờ trận ở Mộ Vân Quan, quyết một trận thắng thua đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ, danh sĩ các nước đua nhau chạy đến Mộ Vân Quan quan sát trận đấu.
Giang Uẩn đưa ra đề xuất, tất cả danh sĩ đều có thể hiến kế cho chủ soái, giúp chủ soái phá được ván cờ. Trận chiến này là trận chiến vì nam bắc, thiên hạ cùng chiến.
Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống Mộ Vân Quan, một ngàn hai trăm tướng sĩ mặc áo giáp sáng chói chia thành hai đội vuông, dàn trận bên trong thành.
Một bên áo trắng như tuyết, một bên áo đen như mực.
Màu sắc đối lập, giống như hai quân đen trắng trên bàn cờ.
Hai chiếc trống chiến màu đỏ khổng lồ được dựng trên tường thành Mộ Vân Quan, trên đài cao đối diện, sáng sớm mùa đông, dưới ánh mắt vạn người, Thái tử Giang Nam và Giang Bắc dẫn theo mưu sĩ tướng lĩnh của mình bước lên đài cao.
Sau cuộc gặp gỡ trên sông năm ngoái, đây là một cuộc đối đầu trực diện khác giữa hai Thái tử, đồng thời, bọn họ đã dùng phương thức trang trọng hơn, một lần nữa quyết định lại thế cục thiên hạ.
Một người mặc áo xanh thanh nhã, dịu dàng như ngọc, người còn lại khoác áo đỏ, oai phong lẫm liệt.
Giang Nam Giang Bắc, hai vị Thái tử, vừa hay lại như non nước Giang Nam và liệt mã Giang Bắc, khí chất tương phản rõ rệt.
Vạt áo xanh của Giang Uẩn tung bay, y bước lên thành lầu, khoảnh khắc đứng dưới trống chiến, Tùy Hành cũng leo lên đài cao đối diện, đó vốn dĩ là đài quan sát bị bỏ hoang, vừa hay có thể dùng làm dàn trống.
Hôm nay Tùy Hành mặc một bộ trang phục màu đỏ rực rỡ, bên ngoài khoác chiến giáp màu đen, trên trán có đeo dải băng đỏ, cao ngạo tuấn tú giống như chiến thần trên trời.
Hai người nhìn nhau từ xa.
Tùy Hành nhướng mày, không lập tức cầm dùi trống mà duỗi tay trái lấy một mũi tên sắt đen từ tay quân lính, trực tiếp đâm vào cánh tay phải của mình. Máu phun ra thấm ướt ngoại bào đỏ rực, nhưng nhìn từ phía ngoài vẫn không có dấu vết gì cả.
"Điện hạ!"
Chúng tướng kinh ngạc kêu lên, nhưng Tùy Hành đã giơ tay ngăn cản.
Hắn nhìn thân ảnh màu xanh trên bức tường đối diện, Tùy Hành vứt mũi tên, mỉm cười với y, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cầm hai chiếc dùi trống, bắt đầu đánh nhịp trống đầu tiên.
Cùng lúc đó, doanh trại hai nước bất ngờ chào đón hai vị khách không mời mà tới.
Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ đích thân ra cổng, vén áo bào quỳ xuống: "Thần cung nghênh bệ hạ."
Bên ngoài doanh trại Giang quốc, các thị vệ kinh ngạc nhìn vị quân thượng đến từ Giang đô, toàn bộ đều đồng loạt quỳ xuống.