Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 98: Rất Vui Được Làm Quen Với Em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lòng cô khó chịu."
"Điện hạ, chuyện này..."
Phạm Chu hỏi ý Giang Uẩn.
Trên núi ánh nắng chiếu rọi, vạn dặm trời trong, Thái tử trẻ tuổi khoác lên mình áo bào màu xanh, khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là ý tốt của Thái tử Tùy quốc thì cô xin nhận, thay cô cảm ơn điện hạ các ngươi."
"Vâng."
Phạm Chu lập tức cho người truyền lời.
Phạm Chu gọi Công Tôn Dương đến, bảo ông ở lại bảo vệ Giang Uẩn.
Công Tôn Dương có võ nghệ cao cường, nhìn chằm chằm Tùy Hành như nhìn kẻ thù, sau khi nghe nói tên Thái tử Tùy quốc này dám nảy ý xấu với điện hạ nhà mình, ánh mắt ông lập tức sắc bén như dao, theo dõi nhất cử nhất động của Tùy Hành.
Tùy Hành lau mồ hôi trên trán, duỗi đôi chân dài, lười biếng ngồi xuống cạnh Từ Kiều, hỏi: "Nhìn cô giống biến thái lắm à?"
Từ Kiều một lời khó nói nhìn hắn: "Điện hạ nghĩ sao?"
Trước đây mắng người ta là ngụy quân tử xấu xí, bây giờ thấy dung mạo thật của người ta rồi thì trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận, nếu ông là mưu sĩ tướng lĩnh của Giang quốc, nhất định phải đề phòng Tùy Hành như phòng trộm.
Từ Kiều nói xong, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện hốc mắt Tùy Hành hơi đỏ.
Từ Kiều sửng sốt một lúc, hỏi: "Điện hạ sao vậy?"
Nụ cười trên môi Tùy Hành biến mất, hắn nói: "Lòng cô khó chịu."
"Vừa rồi, cô nhìn thấy... y nhận mơ bằng tay trái."
Từ Kiều hơi khựng lại.
Ông lập tức ý thức được điều gì, hỏi: "Ý điện hạ là... vết thương cũ trên tay phải của Thái tử Giang quốc..."
Tùy Hành mím chặt môi, không nói gì.
Nhưng Từ Kiều hiểu, chắc chắn trong lòng điện hạ rất khó chịu.
Từ nhỏ Tùy Hành đã sống dưới cái bóng của Nhan thị, bởi vì bị Nhan thị kiểm soát, đến cả con ngựa mình thích cũng không có quyền quyết định. Cho nên sau khi nắm quyền trong quân, Tùy Hành dựa vào bản lĩnh của mình tạo được chỗ đứng vững chắc trên triều, hắn luôn có tính chiếm hữu tuyệt đối đối với những thứ mình yêu thích. Nói theo cách của Nhan hoàng hậu, chính là một con sói hoang ra sức bảo vệ thức ăn.
Tùy Hành không bao giờ cho phép người khác chạm vào thứ mà hắn thích.
Vậy mà bây giờ, báu vật hắn luôn nâng niu trong tay, lại bị chính bản thân hắn làm tổn thương, sao có thể không khó chịu cho được?
"Cô đúng là tên khốn nạn, vì sao đứng gần như vậy mà cô không nhận ra y? Rõ ràng lúc đó cô có thể nhìn thấy tay y."
Đôi tay thon dài như ngọc lúc giương cung bắn tên.
Có lẽ hắn đã quen nhìn dáng vẻ y nho nhã cầm bút viết chữ, nên không bao giờ nghĩ rằng đôi tay này cũng có thể giương cung cầm kiếm.
"Giang Dung Dữ."
Tùy Hành đọc đi đọc lại ba chữ này.
Trên người y rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật mà hắn không biết.
Hắn nhất định phải tìm hiểu mọi thứ về Giang Dung Dữ.
Y có dung mạo tuyệt thế, có tài hoa hơn người, phong nhã không ai sánh bằng, đáng lẽ y phải sống một đời vẻ vang kiêu ngạo, chứ không phải trốn sau bức màn, mặc cho thế nhân gièm pha chỉ trích.
Lúc này, lại có một tướng lĩnh Tùy quốc bắn tên xuyên qua lỗ vuông, binh lính reo hò như sấm, bầu không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt, dường như đã làm tản đi cái lạnh thấu xương của mùa đông.
"Tử Long Cốt."
Tùy Hành nói: "Cô muốn ngươi bằng mọi giá tìm Tử Long Cốt về đây, chân trời góc bể, bất kể nơi nào, dù trên đời chỉ còn lại một cây cuối cùng, cũng phải mang về cho cô."
Từ Kiều trịnh trọng gật đầu.
"Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức."
Tùy Hành lại cho người gọi Trần quốc chủ đến.
Trần quốc chủ run rẩy đứng ở một bên, tay áo rũ xuống, khuôn mặt mập mạp lấm tấm mồ hôi, "Không biết điện hạ có gì căn dặn?"
Tùy Hành: "Cô cho ngươi thời gian ba ngày, lập tức tháo dỡ đài Chiêu Hiền. Nếu để sót lại một viên gạch nào, cô sẽ hỏi tội ngươi."
Trần quốc chủ sửng sốt, lão không ngờ lại là chuyện này.
Sau đó lão khổ sở nói: "Ba... ba ngày? Ba ngày hạ thần còn không kịp chạy về Trần đô..."
Tùy Hành liếc lão một cái.
Trần quốc chủ đột nhiên ớn lạnh.
Lão vội vã gật đầu: "Vâng, vâng, hạ thần lập tức cho người làm ngay."
Trần quốc chủ vội chạy về, lão đã lớn tuổi, dáng vẻ lọm khọm thở không ra hơi, dặn dò người hầu đang dìu mình bên cạnh, nói: "Mau lên, gửi thư của quả nhân về Trần đô."
Trên đường về, Trần quốc chủ gặp Trần Kỳ.
Hai năm trước, lão luôn kiêng dè sợ hãi đứa con thứ lòng dạ độc ác này, mà hôm nay, Trần quốc chủ đột nhiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đắc ý liếc Trần Kỳ một cái, sau đó hừ lạnh, ngâm nga một khúc nhạc rồi bỏ đi.
Vòng thứ hai là đấu tay đôi, mỗi bên cử tướng lĩnh thi đấu theo cặp, binh khí tự chọn, nhưng không được gây hại đến tính mạng đối phương, bên nào rơi binh khí trước thì bên đó thua.
Phía Tùy quốc, Phàn Thất là người đầu tiên ra trận.
Binh khí của Phàn Thất là một cặp rìu lớn*, xưa nay bất khả chiến bại trên chiến trường, từng khiến vô số binh lính Sa Hồ khiếp sợ, Phạm Chu hỏi yêu cầu chọn tướng của Giang Uẩn.
Giang Uẩn nói: "Để Hoài Ân lên đi."
Giang Uẩn dặn dò Vân Hoài vài câu, Vân Hoài gật đầu nói: "Vâng, mạt tướng hiểu rồi."
Binh khí của Vân Hoài là một cây giáo dài*. Bây giờ mỗi lần gặp Giang Uẩn, Phàn Thất có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng y, lúc thấy người quen cũ là Vân Hoài ra trận, hắn lập tức cười ha hả: "Ê Vân rùa đen, hôm nay không làm rùa rụt đầu nữa hả?"
Vân Hoài lớn tiếng đáp lại: "Mong Phàn tướng quân chỉ giáo nhiều hơn."
Đang nói chuyện, hai người đã lướt qua vai nhau, bắt đầu so chiêu đầu tiên.
Phàn Thất nói: "Giáo tốt!"
Vân Hoài cũng cười lớn đáp: "Rìu tốt!"
Hai người cưỡi ngựa lùi về sau, lại thêm một chiêu nữa, hai rìu của Phàn Thất chặn mũi giáo của Vân Hoài, Vân Hoài đẩy mạnh giáo ra trước, lập tức dồn lực về phía Phàn Thất. Phàn Thất rút rìu ra đỡ, ngọn giáo bạc va vào thân rìu, lóe lên vô số tia lửa.
Nhưng sau hai chiêu, Vân Hoài bỗng thay đổi chiến thuật, bắt đầu phòng thủ thay vì tấn công. Phàn Thất xông đến mấy lần, nhưng không thể chạm vào một góc áo của Vân Hoài, hắn tức giận nói: "Vân Hoài Ân, ngươi lại muốn làm rùa đen phải không?"
Vân Hoài vẫn lựa chọn né tránh.
Tùy Hành ngồi xếp bằng, híp mắt lại, nói với Từ Kiều: "Dung Dữ điện hạ đang dắt chó đi dạo trên địa bàn của cô."
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều khiêm tốn hỏi: "Vậy điện hạ có muốn nhắc nhở Phàn Thất vài câu không?"
"Nhắc cái gì, y thích đi dạo thì cứ để y dạo."
Tùy Hành gọi người hầu đi lấy một chén rượu trái cây. Lúc người hầu bưng lên, hắn nhìn chất lỏng màu hổ phách trong chén, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt khựng lại hồi lâu.
Lúc người hầu của Tùy quốc bưng chén rượu đi tới, Công Tôn Dương lập tức rút kiếm chắn trước mặt Giang Uẩn, cảnh giác hỏi: "Định làm gì?"
Người hầu thấy ông hung dữ, vội vàng nói: "Tráng sĩ đừng hiểu lầm, đây là nước mật ong do Thái tử chúng ta đưa đến cho Dung Dữ điện hạ giải khát."
"..."
Công Tôn Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành đang mỉm cười nhìn về phía này, làm ra tư thế mời.
Công Tôn Dương kinh ngạc trước độ mặt dày vô liêm sỉ của đối phương, cau mày nói: "Chúng ta có rượu, bảo điện hạ các ngươi giữ lại tự uống đi!"
"Không sao."
Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Sau đó một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp vươn ra, cầm lấy cốc nước mật ong, nói: "Thay ta cảm ơn điện hạ các ngươi."
Người hầu cung kính đáp vâng.
Công Tôn Dương vội quay đầu lại, thấy Giang Uẩn đã uống một ngụm, ông giật mình: "Điện hạ!"
Giang Uẩn khẽ cười, nói: "Không sao đâu, đây là sân thi đấu, hắn không dám hạ độc cô."
Hắn?
Công Tôn Dương đành nói: "Điện hạ, kẻ này tàn nhẫn độc ác, là ác quỷ giết người không chớp mắt, ngài tuyệt đối không được lầm tưởng hắn là người tốt!"
Giang Uẩn nói: "Cô biết rồi."
Sau đó, Giang Uẩn chậm rãi nhấp ngụm thứ hai.
Vân Hoài một mực tránh né, Phàn Thất cạn kiệt sức lực, thở không ra hơi. Lúc hai người lướt qua vai nhau, Vân Hoài bất ngờ dùng chiêu hồi mã thương*, hất Phàn Thất ngã xuống ngựa.
*Hồi mã thương - 回马枪: một chiến thuật chiến đấu chủ yếu dùng cây thương/giáo làm vũ khí. Trong chiêu này, một bên giả vờ thua chạy, chờ cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.
Phàn Thất lăn trên mặt đất hai vòng, lúc này mới biết mình bị lừa, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Bà nội ngươi Vân đầu rùa, đợi đó cho lão tử!"
Vân Hoài ngồi trên ngựa, cười nói: "Tại hạ chờ Phàn tướng quân tái chiến!"
Vào lúc đó, doanh trại Thanh Lang được mệnh danh là "huyết đồ" Giang Bắc cuối cùng cũng áp đảo thành công, hiệp đấu này, quân Tùy giành chiến thắng.
Theo quy định, tướng lĩnh chiến thắng sẽ nhận được một bông hoa màu đỏ làm phần thưởng. Sau khi thi đấu kết thúc, mọi người sẽ dựa vào số hoa đỏ giành được quyết định bên thắng.
Tùy Hành nghịch bông hoa đỏ trong tay, sau đó đứng dậy, đi về phía đối diện.
Đèn cảnh báo trong lòng Phạm Chu tăng lên cấp mười.
Không đợi Tùy Hành đi tới, ông đã tiến lên một bước, hỏi: "Không biết điện hạ định làm gì?"
Tùy Hành nhướng mày: "Cô thấy bông hoa này đẹp nên muốn tặng cho điện hạ các ngươi chơi, không được à?"
Phạm Chu: "..."
Phạm Chu trợn to mắt, cảm thấy tên Thái tử Tùy quốc này bị bệnh không nhẹ.
Các tướng lĩnh Tùy quốc không còn nghi hoặc khó hiểu nữa mà là trợn mắt há mồm, mọi người không nhịn được hỏi Từ Kiều: "Từ tướng quân, rốt cuộc điện hạ bị sao vậy?"
Từ Kiều cũng cảm thấy rất mất mặt.
Ông đáp: "Chắc là thấy sắc nổi ý."
Chúng tướng: "..."
Trong lúc Phạm Chu đang ngơ ngác thì Tùy Hành đã sải bước về phía Giang Uẩn.
Công Tôn Dương cố gắng ngăn cản, nhưng Tùy Hành đẩy ông ra, đưa bông hoa cho Giang Uẩn, nói: "Dung Dữ điện hạ, đây là món quà gặp gỡ thứ hai của cô ngày hôm nay."
"Rất vui được làm quen với em."
Phạm Chu thở dốc một trận, Vân Hoài không kiềm được kinh ngạc, nói: "Tên Tùy Tễ Sơ này lại muốn làm gì?"
Lúc này, giai điệu trên lầu cao đột nhiên thay đổi, từ day dứt buồn bã chuyển sang vui tươi sôi động, như thể đôi tình nhân xa cách lâu ngày đoàn tụ, đang dạo chơi bên bờ suối.
Ở đài quan sát, Vệ quốc chủ kinh ngạc hỏi Trần quốc chủ: "Hôm nay không phải là cuộc so tài giữa hai nước ư? Sao Thái tử điện hạ lại làm vậy?"
Trần quốc chủ giơ tay áo lên, hỏi: "Vợ ngươi đã mất bao nhiêu năm rồi?"
Vệ Liên ngờ nghệch.
"Ý gì?"
Trần quốc chủ lắc đầu nhìn ông ta: "Người như ngươi không bao giờ hiểu được."
Triệu Diễn cũng đi cùng Tức Mặc Thanh Vũ đến xem thi đấu, nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm động, không khỏi nhớ lại mùa xuân năm ấy ở Tùy đô.
Khi đó Thái tử điện hạ cũng giống như hôm nay, tặng đóa tuyết liên tượng trưng cho sự may mắn và tốt lành cho tiểu lang quân. Cảnh tượng năm ấy quá động lòng người, không ít họa sư ở Tùy đô đã trực tiếp khắc họa lại, lưu giữ làm kỷ niệm.
Triệu Diễn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng khịt mũi đầy lạnh lùng của Tức Mặc Thanh Vũ.
Triệu Diễn thấp thỏm nhìn sang.
Tức Mặc Thanh Vũ nói: "Lão phu thấy, tuy Thái tử Giang quốc không phải là Bao Tự*, nhưng hắn thì không khác gì tên hôn quân phóng lửa đốt đài chỉ vì đổi lấy nụ cười mỹ nhân."
*Lấy từ điển tích Bao Tự - mỹ nhân có nụ cười vong quốc, sử chép: "Bao Tự không thích cười, để khiến nàng cười, Chu U vương đã tìm đủ mọi cách chiều chuộng. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu, để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa, báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Chu U vương chợt nghĩ ra cách đốt lửa quanh tháp, chọc Bao Tự cười. Các nước chư hầu trông thấy cột lửa cháy, ngỡ là có giặc, bèn hớt hải mang quân đến cứu. Nhưng khi đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả, các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy, bật cười khúc khích. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng và Khuyển Nhung sang xâm lược, Chu U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của ông nên không đến. Nhà Chu từ đó mà suy vong."
"Lòng cô khó chịu."
"Điện hạ, chuyện này..."
Phạm Chu hỏi ý Giang Uẩn.
Trên núi ánh nắng chiếu rọi, vạn dặm trời trong, Thái tử trẻ tuổi khoác lên mình áo bào màu xanh, khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là ý tốt của Thái tử Tùy quốc thì cô xin nhận, thay cô cảm ơn điện hạ các ngươi."
"Vâng."
Phạm Chu lập tức cho người truyền lời.
Phạm Chu gọi Công Tôn Dương đến, bảo ông ở lại bảo vệ Giang Uẩn.
Công Tôn Dương có võ nghệ cao cường, nhìn chằm chằm Tùy Hành như nhìn kẻ thù, sau khi nghe nói tên Thái tử Tùy quốc này dám nảy ý xấu với điện hạ nhà mình, ánh mắt ông lập tức sắc bén như dao, theo dõi nhất cử nhất động của Tùy Hành.
Tùy Hành lau mồ hôi trên trán, duỗi đôi chân dài, lười biếng ngồi xuống cạnh Từ Kiều, hỏi: "Nhìn cô giống biến thái lắm à?"
Từ Kiều một lời khó nói nhìn hắn: "Điện hạ nghĩ sao?"
Trước đây mắng người ta là ngụy quân tử xấu xí, bây giờ thấy dung mạo thật của người ta rồi thì trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận, nếu ông là mưu sĩ tướng lĩnh của Giang quốc, nhất định phải đề phòng Tùy Hành như phòng trộm.
Từ Kiều nói xong, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện hốc mắt Tùy Hành hơi đỏ.
Từ Kiều sửng sốt một lúc, hỏi: "Điện hạ sao vậy?"
Nụ cười trên môi Tùy Hành biến mất, hắn nói: "Lòng cô khó chịu."
"Vừa rồi, cô nhìn thấy... y nhận mơ bằng tay trái."
Từ Kiều hơi khựng lại.
Ông lập tức ý thức được điều gì, hỏi: "Ý điện hạ là... vết thương cũ trên tay phải của Thái tử Giang quốc..."
Tùy Hành mím chặt môi, không nói gì.
Nhưng Từ Kiều hiểu, chắc chắn trong lòng điện hạ rất khó chịu.
Từ nhỏ Tùy Hành đã sống dưới cái bóng của Nhan thị, bởi vì bị Nhan thị kiểm soát, đến cả con ngựa mình thích cũng không có quyền quyết định. Cho nên sau khi nắm quyền trong quân, Tùy Hành dựa vào bản lĩnh của mình tạo được chỗ đứng vững chắc trên triều, hắn luôn có tính chiếm hữu tuyệt đối đối với những thứ mình yêu thích. Nói theo cách của Nhan hoàng hậu, chính là một con sói hoang ra sức bảo vệ thức ăn.
Tùy Hành không bao giờ cho phép người khác chạm vào thứ mà hắn thích.
Vậy mà bây giờ, báu vật hắn luôn nâng niu trong tay, lại bị chính bản thân hắn làm tổn thương, sao có thể không khó chịu cho được?
"Cô đúng là tên khốn nạn, vì sao đứng gần như vậy mà cô không nhận ra y? Rõ ràng lúc đó cô có thể nhìn thấy tay y."
Đôi tay thon dài như ngọc lúc giương cung bắn tên.
Có lẽ hắn đã quen nhìn dáng vẻ y nho nhã cầm bút viết chữ, nên không bao giờ nghĩ rằng đôi tay này cũng có thể giương cung cầm kiếm.
"Giang Dung Dữ."
Tùy Hành đọc đi đọc lại ba chữ này.
Trên người y rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật mà hắn không biết.
Hắn nhất định phải tìm hiểu mọi thứ về Giang Dung Dữ.
Y có dung mạo tuyệt thế, có tài hoa hơn người, phong nhã không ai sánh bằng, đáng lẽ y phải sống một đời vẻ vang kiêu ngạo, chứ không phải trốn sau bức màn, mặc cho thế nhân gièm pha chỉ trích.
Lúc này, lại có một tướng lĩnh Tùy quốc bắn tên xuyên qua lỗ vuông, binh lính reo hò như sấm, bầu không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt, dường như đã làm tản đi cái lạnh thấu xương của mùa đông.
"Tử Long Cốt."
Tùy Hành nói: "Cô muốn ngươi bằng mọi giá tìm Tử Long Cốt về đây, chân trời góc bể, bất kể nơi nào, dù trên đời chỉ còn lại một cây cuối cùng, cũng phải mang về cho cô."
Từ Kiều trịnh trọng gật đầu.
"Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức."
Tùy Hành lại cho người gọi Trần quốc chủ đến.
Trần quốc chủ run rẩy đứng ở một bên, tay áo rũ xuống, khuôn mặt mập mạp lấm tấm mồ hôi, "Không biết điện hạ có gì căn dặn?"
Tùy Hành: "Cô cho ngươi thời gian ba ngày, lập tức tháo dỡ đài Chiêu Hiền. Nếu để sót lại một viên gạch nào, cô sẽ hỏi tội ngươi."
Trần quốc chủ sửng sốt, lão không ngờ lại là chuyện này.
Sau đó lão khổ sở nói: "Ba... ba ngày? Ba ngày hạ thần còn không kịp chạy về Trần đô..."
Tùy Hành liếc lão một cái.
Trần quốc chủ đột nhiên ớn lạnh.
Lão vội vã gật đầu: "Vâng, vâng, hạ thần lập tức cho người làm ngay."
Trần quốc chủ vội chạy về, lão đã lớn tuổi, dáng vẻ lọm khọm thở không ra hơi, dặn dò người hầu đang dìu mình bên cạnh, nói: "Mau lên, gửi thư của quả nhân về Trần đô."
Trên đường về, Trần quốc chủ gặp Trần Kỳ.
Hai năm trước, lão luôn kiêng dè sợ hãi đứa con thứ lòng dạ độc ác này, mà hôm nay, Trần quốc chủ đột nhiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đắc ý liếc Trần Kỳ một cái, sau đó hừ lạnh, ngâm nga một khúc nhạc rồi bỏ đi.
Vòng thứ hai là đấu tay đôi, mỗi bên cử tướng lĩnh thi đấu theo cặp, binh khí tự chọn, nhưng không được gây hại đến tính mạng đối phương, bên nào rơi binh khí trước thì bên đó thua.
Phía Tùy quốc, Phàn Thất là người đầu tiên ra trận.
Binh khí của Phàn Thất là một cặp rìu lớn*, xưa nay bất khả chiến bại trên chiến trường, từng khiến vô số binh lính Sa Hồ khiếp sợ, Phạm Chu hỏi yêu cầu chọn tướng của Giang Uẩn.
Giang Uẩn nói: "Để Hoài Ân lên đi."
Giang Uẩn dặn dò Vân Hoài vài câu, Vân Hoài gật đầu nói: "Vâng, mạt tướng hiểu rồi."
Binh khí của Vân Hoài là một cây giáo dài*. Bây giờ mỗi lần gặp Giang Uẩn, Phàn Thất có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng y, lúc thấy người quen cũ là Vân Hoài ra trận, hắn lập tức cười ha hả: "Ê Vân rùa đen, hôm nay không làm rùa rụt đầu nữa hả?"
Vân Hoài lớn tiếng đáp lại: "Mong Phàn tướng quân chỉ giáo nhiều hơn."
Đang nói chuyện, hai người đã lướt qua vai nhau, bắt đầu so chiêu đầu tiên.
Phàn Thất nói: "Giáo tốt!"
Vân Hoài cũng cười lớn đáp: "Rìu tốt!"
Hai người cưỡi ngựa lùi về sau, lại thêm một chiêu nữa, hai rìu của Phàn Thất chặn mũi giáo của Vân Hoài, Vân Hoài đẩy mạnh giáo ra trước, lập tức dồn lực về phía Phàn Thất. Phàn Thất rút rìu ra đỡ, ngọn giáo bạc va vào thân rìu, lóe lên vô số tia lửa.
Nhưng sau hai chiêu, Vân Hoài bỗng thay đổi chiến thuật, bắt đầu phòng thủ thay vì tấn công. Phàn Thất xông đến mấy lần, nhưng không thể chạm vào một góc áo của Vân Hoài, hắn tức giận nói: "Vân Hoài Ân, ngươi lại muốn làm rùa đen phải không?"
Vân Hoài vẫn lựa chọn né tránh.
Tùy Hành ngồi xếp bằng, híp mắt lại, nói với Từ Kiều: "Dung Dữ điện hạ đang dắt chó đi dạo trên địa bàn của cô."
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều khiêm tốn hỏi: "Vậy điện hạ có muốn nhắc nhở Phàn Thất vài câu không?"
"Nhắc cái gì, y thích đi dạo thì cứ để y dạo."
Tùy Hành gọi người hầu đi lấy một chén rượu trái cây. Lúc người hầu bưng lên, hắn nhìn chất lỏng màu hổ phách trong chén, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt khựng lại hồi lâu.
Lúc người hầu của Tùy quốc bưng chén rượu đi tới, Công Tôn Dương lập tức rút kiếm chắn trước mặt Giang Uẩn, cảnh giác hỏi: "Định làm gì?"
Người hầu thấy ông hung dữ, vội vàng nói: "Tráng sĩ đừng hiểu lầm, đây là nước mật ong do Thái tử chúng ta đưa đến cho Dung Dữ điện hạ giải khát."
"..."
Công Tôn Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành đang mỉm cười nhìn về phía này, làm ra tư thế mời.
Công Tôn Dương kinh ngạc trước độ mặt dày vô liêm sỉ của đối phương, cau mày nói: "Chúng ta có rượu, bảo điện hạ các ngươi giữ lại tự uống đi!"
"Không sao."
Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Sau đó một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp vươn ra, cầm lấy cốc nước mật ong, nói: "Thay ta cảm ơn điện hạ các ngươi."
Người hầu cung kính đáp vâng.
Công Tôn Dương vội quay đầu lại, thấy Giang Uẩn đã uống một ngụm, ông giật mình: "Điện hạ!"
Giang Uẩn khẽ cười, nói: "Không sao đâu, đây là sân thi đấu, hắn không dám hạ độc cô."
Hắn?
Công Tôn Dương đành nói: "Điện hạ, kẻ này tàn nhẫn độc ác, là ác quỷ giết người không chớp mắt, ngài tuyệt đối không được lầm tưởng hắn là người tốt!"
Giang Uẩn nói: "Cô biết rồi."
Sau đó, Giang Uẩn chậm rãi nhấp ngụm thứ hai.
Vân Hoài một mực tránh né, Phàn Thất cạn kiệt sức lực, thở không ra hơi. Lúc hai người lướt qua vai nhau, Vân Hoài bất ngờ dùng chiêu hồi mã thương*, hất Phàn Thất ngã xuống ngựa.
*Hồi mã thương - 回马枪: một chiến thuật chiến đấu chủ yếu dùng cây thương/giáo làm vũ khí. Trong chiêu này, một bên giả vờ thua chạy, chờ cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.
Phàn Thất lăn trên mặt đất hai vòng, lúc này mới biết mình bị lừa, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Bà nội ngươi Vân đầu rùa, đợi đó cho lão tử!"
Vân Hoài ngồi trên ngựa, cười nói: "Tại hạ chờ Phàn tướng quân tái chiến!"
Vào lúc đó, doanh trại Thanh Lang được mệnh danh là "huyết đồ" Giang Bắc cuối cùng cũng áp đảo thành công, hiệp đấu này, quân Tùy giành chiến thắng.
Theo quy định, tướng lĩnh chiến thắng sẽ nhận được một bông hoa màu đỏ làm phần thưởng. Sau khi thi đấu kết thúc, mọi người sẽ dựa vào số hoa đỏ giành được quyết định bên thắng.
Tùy Hành nghịch bông hoa đỏ trong tay, sau đó đứng dậy, đi về phía đối diện.
Đèn cảnh báo trong lòng Phạm Chu tăng lên cấp mười.
Không đợi Tùy Hành đi tới, ông đã tiến lên một bước, hỏi: "Không biết điện hạ định làm gì?"
Tùy Hành nhướng mày: "Cô thấy bông hoa này đẹp nên muốn tặng cho điện hạ các ngươi chơi, không được à?"
Phạm Chu: "..."
Phạm Chu trợn to mắt, cảm thấy tên Thái tử Tùy quốc này bị bệnh không nhẹ.
Các tướng lĩnh Tùy quốc không còn nghi hoặc khó hiểu nữa mà là trợn mắt há mồm, mọi người không nhịn được hỏi Từ Kiều: "Từ tướng quân, rốt cuộc điện hạ bị sao vậy?"
Từ Kiều cũng cảm thấy rất mất mặt.
Ông đáp: "Chắc là thấy sắc nổi ý."
Chúng tướng: "..."
Trong lúc Phạm Chu đang ngơ ngác thì Tùy Hành đã sải bước về phía Giang Uẩn.
Công Tôn Dương cố gắng ngăn cản, nhưng Tùy Hành đẩy ông ra, đưa bông hoa cho Giang Uẩn, nói: "Dung Dữ điện hạ, đây là món quà gặp gỡ thứ hai của cô ngày hôm nay."
"Rất vui được làm quen với em."
Phạm Chu thở dốc một trận, Vân Hoài không kiềm được kinh ngạc, nói: "Tên Tùy Tễ Sơ này lại muốn làm gì?"
Lúc này, giai điệu trên lầu cao đột nhiên thay đổi, từ day dứt buồn bã chuyển sang vui tươi sôi động, như thể đôi tình nhân xa cách lâu ngày đoàn tụ, đang dạo chơi bên bờ suối.
Ở đài quan sát, Vệ quốc chủ kinh ngạc hỏi Trần quốc chủ: "Hôm nay không phải là cuộc so tài giữa hai nước ư? Sao Thái tử điện hạ lại làm vậy?"
Trần quốc chủ giơ tay áo lên, hỏi: "Vợ ngươi đã mất bao nhiêu năm rồi?"
Vệ Liên ngờ nghệch.
"Ý gì?"
Trần quốc chủ lắc đầu nhìn ông ta: "Người như ngươi không bao giờ hiểu được."
Triệu Diễn cũng đi cùng Tức Mặc Thanh Vũ đến xem thi đấu, nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm động, không khỏi nhớ lại mùa xuân năm ấy ở Tùy đô.
Khi đó Thái tử điện hạ cũng giống như hôm nay, tặng đóa tuyết liên tượng trưng cho sự may mắn và tốt lành cho tiểu lang quân. Cảnh tượng năm ấy quá động lòng người, không ít họa sư ở Tùy đô đã trực tiếp khắc họa lại, lưu giữ làm kỷ niệm.
Triệu Diễn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng khịt mũi đầy lạnh lùng của Tức Mặc Thanh Vũ.
Triệu Diễn thấp thỏm nhìn sang.
Tức Mặc Thanh Vũ nói: "Lão phu thấy, tuy Thái tử Giang quốc không phải là Bao Tự*, nhưng hắn thì không khác gì tên hôn quân phóng lửa đốt đài chỉ vì đổi lấy nụ cười mỹ nhân."
*Lấy từ điển tích Bao Tự - mỹ nhân có nụ cười vong quốc, sử chép: "Bao Tự không thích cười, để khiến nàng cười, Chu U vương đã tìm đủ mọi cách chiều chuộng. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu, để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa, báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Chu U vương chợt nghĩ ra cách đốt lửa quanh tháp, chọc Bao Tự cười. Các nước chư hầu trông thấy cột lửa cháy, ngỡ là có giặc, bèn hớt hải mang quân đến cứu. Nhưng khi đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả, các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy, bật cười khúc khích. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng và Khuyển Nhung sang xâm lược, Chu U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của ông nên không đến. Nhà Chu từ đó mà suy vong."