Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam
Chương 89: Phải chùn chân bó gối hay phải bám trụ để duy trì cái gọi là công lý?
---
Hôm nay Hình Bộ tan việc sớm, lúc Phó Ninh Dung từ Hình Bộ trở về Phó gia, trời vẫn chưa tối.
Mấy ngày sau khi trở về từ quý phủ Nhị hoàng tử, tình hình không lạc quan lắm, người được phái đến Phùng phủ cũng không có hồi âm, hết lượt này đến lượt khác đều không có tin tức gì, thậm chí có người còn mất liên lạc.
Phó Ninh Dung trở về phủ, nàng luôn cảm thấy như mình đang bị theo dõi.
Bệnh tình đương kim Thánh Thượng không có chuyển biến tốt, tình thế rối ren, triều đình bất an.
Thế lực các bên đều đang tìm lối thoát, đã sớm lên kế hoạch.
Nàng biết mình không nên nóng vội, nhưng gần đây thì khác, lòng nàng rối bời, sợ bị chuyện khác chiếm giữ tâm tư, nàng không dám nhàn rỗi dù chỉ một giây. Mặt khác lại nóng lòng đi tìm lời giải, muốn phơi bày sự thật bị che giấu bấy lâu nay.
Vội vàng rất dễ mắc sai lầm.
Đương lúc nàng bấp bênh, ai đó đã âm thầm truyền cho nàng một lá thư mời dự tiệc tối.
Nội dung trong bức thư rất xảo diệu, thậm chí có phần bí ẩn. Phó Ninh Dung cầm bức thư nhìn nó cẩn thận, trong thư rõ ràng là cố ý dụ nàng đến đó, bình thường nàng sẽ không bao giờ tin, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt...
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(*).
(*) Không sợ tình huống (đã trong dự kiến) xảy ra 10.000 lần, chỉ sợ tình huống không thể ngờ tới (không có trong dự kiến) ập đến dù chỉ 1 lần.
Nàng nên khoanh tay chờ chết hay đánh cược một phen? Nếu có thể tìm ra manh mối liên quan, nếu có thể chạm được chân tướng thì sao? Trong lòng Phó Ninh Dung không khỏi có chút buông lỏng, lý trí nói cho nàng biết, nếu có thể đảm bảo an toàn cho mình thì tốt nhất là nên nắm bắt cơ hội.
Nàng phân phó cho thuộc hạ của mình, gửi một bức thư cho Hình Bộ Thượng thư, thông báo cho ngài về những người có thể liên quan đến án quan ngân.
Nàng cũng đến phòng của Phó Tông trước khi quyết định đi.
Phó Ninh Dung có phong thái kiên cường.
Là một vị quan của triều đình, mưa dầm thấm lâu, nàng làm việc gì cũng mạnh mẽ và dứt khoát.
Sau khi giúp Phó Tông thắp đèn và châm cho ông một tách trà, Phó Ninh Dung trầm giọng hỏi: "Cha, có bao giờ ngài nghĩ rằng việc Phó gia chúng ta quyết tâm đi theo Nhị hoàng tử thực sự là một quyết định đúng đắn không?"
"Tư Chi, con đang nghi ngờ phán đoán của Phó gia?" Nhấp một ngụm trà, Phó Tông ngước mắt nhìn nàng giữa hương trà thoang thoảng, "Đương kim Thánh Thượng cả thảy chỉ có mấy vị hoàng tử, có người thì hữu dũng vô mưu, có người thì ngoài cái danh ra thì chẳng còn gì giá trị(*). Ngoại trừ những vị này, chỉ có Thái Tử và Nhị hoàng tử của chúng ta là xuất chúng, ta cũng tin mình không phải là người duy nhất mà tất cả các quan trong triều ai cũng biết."
(*) Thành ngữ gốc 身无长物, hán việt: thân vô trường vật - trong ngữ cảnh này chỉ người giản dị, tự do tự tại, không bị danh lợi làm lung lay, xung quanh không có gì giá trị ngoài cái danh "hoàng tử"
Phó Tông nhấp một ngụm trà vào miệng, lại tiếp tục nói: "Thái Tử Tạ Du thủ đoạn khó lường, tính tình thì khó nắm bắt, con ở bên cạnh hắn không phải một hai ngày, con cảm thấy hắn sẽ là một vị Hoàng đế tốt sao?"
"Vậy phải mềm lòng nhu nhược thì mới tốt?" Phó Ninh Dung hỏi ngược lại: "Nếu người đó không giống như vẻ ngoài mà hắn thể hiện thì sao?"
Tạ Du ít nhất trước sau như một.
Liệu Nhị hoàng tử có phải là người tốt bụng được người khác nhìn nhận, hay còn có một loại tính nết khác.
Đi theo Tạ Du nhiều năm như vậy, từ ấn tượng đầu tiên cho đến nay, Phó Ninh Dung kỳ thật đã có một vài thay đổi cái nhìn về hắn.
Tạ Du tuy có khuyết điểm, một số tính nết có thể cần phải thay đổi, nhưng hắn có thể dựa vào thủ đoạn cũng như năng lực của bản thân để hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo nhất.
Một người làm Hoàng đế trong tương lai cần phải mạnh mẽ và quyết đoán, trước những trở ngại cần phải nhanh chóng đưa ra phán đoán của mình, đưa toàn thể quan viên, toàn dân thoát khỏi tình trạng khó khăn, không thể chỉ cần nhân từ và tử tế là có thể làm được.
"Tư Chi, ta hỏi con, tại sao lại bảo vệ Thái Tử như vậy?" Phó Tông rõ ràng là không hài lòng với những lời của Phó Ninh Dung, "Hắn là người như thế nào Phó gia chúng ta biết rõ nhất, cho dù tất cả mọi người đã quên chuyện xảy ra với Phó Địch năm đó, ta với tư cách là một người cha, sẽ không bao giờ quên chuyện này."
Chuyện về huynh trưởng Phó Địch luôn là khúc mắc trong lòng Phó Tông.
Hiểu biết của Phó Ninh Dung về vấn đề này rất mơ hồ, nghe loáng thoáng ý của ông tựa như chuyện này có liên quan đến Tạ Du, nhưng trực giác luôn chuẩn xác của nàng nói với nàng rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Ngay cả Phó Ninh Dung cũng không ý thức được mình đang thiên vị Tạ Du.
"Cha... Tư Chi không phải bênh vực Thái Tử, cũng không có ý gì khác. Tư Chi chỉ muốn hỏi, nếu như Nhị hoàng thật sự làm chuyện bất lợi cho triều đình, chúng ta cũng phải hết lòng ủng hộ và giúp đỡ hắn hay sao?"
Đặt tách trà xuống, Phó Tông chậm rãi thở ra một hơi.
Sau lưng Thái tử không còn Khương hoàng hậu, nhưng sau lưng Nhị hoàng tử lại có Lưu Hoàng quý phi chăm sóc.
Tuy rằng ông không biết Nhị hoàng tử đang ngấm ngầm làm chuyện gì, nhưng ít nhất ông biết nhìn rõ tình hình phe phái: "Có một số việc chúng ta không thể khống chế, tỷ như điều này, một khi tên đã bắn thì sẽ không có đường quay đầu lại."
"Coi như chúng ta bỏ qua ân oán với Thái Tử, quay đầu ủng hộ hắn, các quan viên khác trong triều sẽ nghĩ gì về chúng ta? Gió chiều nào theo chiều nấy? Như vậy, cho dù là bên nào đăng cơ thì chúng ta cũng sẽ không nếm được quả ngọt. Đến lúc đó Phó gia phải cầm cự như thế nào đây?"
Phó Ninh Dung không nói nữa.
Vốn định thông qua cuộc nói chuyện này để làm rõ manh mối, nhưng không ngờ lòng nàng lại càng rối bời.
Nàng dừng lại, Phó Tông lại chỉ điểm nàng: "Tư Chi, con phải giải quyết rõ ràng mối quan hệ của chính mình, phải biết rằng khi ở bên ngoài, con không chỉ đại diện cho bản thân mà còn cả Phó gia ở sau lưng."
Nếu một ngày nào đó danh tính của nàng bị phát hiện và gây nguy hiểm cho Phó gia, dưới tình huống tất yếu, Phó Tông sẽ có thể vì lợi ích của Phó gia mà bỏ rơi nàng.
Biết rằng những tổn hại khi chân tướng bị bại lộ sẽ khiến cả hai đều không thể chấp nhận được, liệu chúng ta có nên lặp đi lặp lại sai lầm hay chỉ biết cắn răng chịu đựng và bước tiếp?
Phải chùn chân bó gối hay phải bám trụ để duy trì cái gọi là công lý?
Không muốn chỉ trích Phó Tông, Phó Ninh Dung chỉ có thể hy vọng Phó gia sẽ không chạm vào bất cứ điều gì có hại cho triều đình hay cho bách tính.
Những chuyện mà Nhị hoàng tử đã làm, Phó Tông tốt nhất không nên biết gì cả.
--