Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1142
Chương 1142
Thủ quyết của Liễu Kim Sinh biến ảo, miệng lẩm bẩm, hô lên: “Đi!”
Hai con rồng rít gào bay về phía anh.
Lý Dục Thần không hề hoang mang, trong tay xuất hiện một gậy như ý. Anh nhẹ nhàng vung lên, sương mù giăng đầy, tử vân chợt hiện.
Tử vân và mây mù lượn lờ trước người anh, nắng chiều chiếu rọi, mây tía mịt mù, hào quang chói lọi, khiến ráng màu nơi cuối chân trời trở nên ảm đạm.
Hai bóng rồng lao tới, những đám mây tía kia lập tức tụ lại, bao vây.
Hai rồng quấy động, đảo loạn tử vân, lại muốn lao xuống.
Gậy như ý của Lý Dục Thần lần nữa vung lên, tử vân tiếp tục sinh ra, hội hợp với tử vân hồi nãy, lại bao lấy hai con rồng.
Cứ thế, tử vân càng ngày càng nhiều, đám mây càng ngày càng dày.
Hai con rồng vặn vẹo giãy giụa trong đám mây, lúc thấy đầu rồng, khi thấy đuôi rồng, nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn không thể phá tan mây mù.
Liễu Kim Sinh vô cùng sốt ruột, không ngờ hai long hồn lại bị một cây gậy như ý nho nhỏ của Lý Dục Thần vây khốn.
Lúc này ông ta hơi hối hận, Nhiếp Hồn Thuật Lan Môn chỉ có Nam Hải Đường học đến cảnh giới tối cao. Giết chết Nam Hải Đường, ông ta chỉ có thể dùng Thất Trọng Bảo Hàm khống chế long hồn. Trên Thất Trọng Bảo Hàm có chú văn thần kỳ, đồng thời có chú ngữ để khống chế, nhưng nhà họ Liễu chủ yếu truyền lại võ đạo, ông ta chỉ học được chút da lông loại chú thuật này.
Vốn cho rằng hai con rồng vừa xông ra, ông ta sẽ không có địch thủ tại Hoa Hạ, giết một tên Lý Dục Thần còn không phải chuyện nhỏ, nhưng không nghĩ tới Lý Dục Thần chỉ phất tay liền vây lấy hai long hồn.
Liễu Kim Sinh không biết anh dùng pháp thuật gì, nhưng ông ta biết, khi một người đang thi pháp, nhất định không thể phân tâm.
“Hai vị tộc thúc, lúc này không lên thì còn chờ đến khi nào!”, ông ta nói.
Hai vị trưởng lão nhà họ Liễu như vừa mới tỉnh mộng, lập tức lao về phía Lý Dục Thần.
Hai người đều là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, nếu đồng thời ra tay, uy lực tất không nhỏ. Đáng tiếc, trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai người liền bay ngược ra ngoài, đâm vào tường thành, biến thành bánh thịt.
Liễu Kim Sinh vốn không hề trông cậy vào hai vị tộc thúc giết được Lý Dục Thần, ông ta chỉ lợi dụng bọn họ để khiến anh phân tâm. Lúc bọn họ ra tay, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thừa dịp Lý Dục Thần chuyên chú đánh nhau với long hồn trên bầu trời, cộng thêm hai trưởng lão quấy nhiễu anh, Liễu Kim Sinh tận dụng thời cơ. Ông ta rút ra một đoản kiếm từ bên hông, ngưng tụ công lực suốt đời, đâm một kiếm về phía Lý Dục Thần.
Sau khi Liễu Kim Sinh đột phá đỉnh cao võ học, đây là kiếm đầu tiên ông ta sử dụng ra toàn bộ tuyệt học nhà họ Liễu.
Vì sao một đao của Itazura Kazuyoshi lại lợi hại? Không phải vì cảnh giới thật sự của Itazura Kazuyoshi cao hơn bọn họ nhiều ít, mà lúc thi triển ra một đao kia, ông ta bị dồn vào tử địa, toàn lực ra tay, không hề giữ lại.
Một cao thủ Tông Sư, đặc biệt là Đại Tông Sư luyện được võ hồn, nếu bọn họ không màng đến sinh tử, không để lại đường lui, một kiếm ngưng tụ công lực suốt đời chắc chắn rất đáng sợ.
Uy lực của một kiếm này không kém hơn một đao của Itazura Kazuyoshi bao nhiêu.
Tất nhiên, Itazura Kazuyoshi không giết được Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không chờ mong một kiếm này của mình có thể giết anh. Nhưng chỉ cần một kiếm này làm anh phân tâm, để hai long hồn thoát vòng vây, Lý Dục Thần hẳn phải chết không nghi ngờ.