Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1141



Chương 1141

“Nhà họ Liễu có long hồn, mà Lan Môn có Nhiếp Hồn Thuật, đây chính là cơ sở hợp tác giữa tôi với sư phụ Nam Hải Đường của bà”.

Nghe đến đó, khuôn mặt Nhất Chi Mai chật vật rơi lệ. Sư phụ bà ta kính yêu nhất lại là người khởi xướng tất cả.

“Các người đã hợp tác, tại sao còn muốn giết bà ta?”, Nhất Chi Mai hỏi lại.

“Tham! Bà ta quá tham lam!”, Liễu Kim Sinh lớn tiếng nói: “Nếu không phải Nhiếp Hồn Quyết Lan Môn chỉ có nữ mới học được, tôi cần gì phải hợp tác với bà ta? Vốn đã thảo luận xong xuôi, đợi tôi mượn Hỏa Long Châu cân bằng khí Thái Âm rồi đột phá Tiên Thiên xong, tôi sẽ đưa Hỏa Long Châu cho bà ta. Nhưng lòng tham bà ta không đáy, thừa dịp tôi tham gia đại hội võ lâm tại Tiền Đường, bà ta đến nhà họ Liễu trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, còn định tới cổ trại thả Xích Giao ra. May mắn trước khi đi tôi đã chuẩn bị sẵn, thả ra Bảo Hàm giả, nếu không thì sẽ gây ra họa lớn. Nếu Xích Giao bị bà ta thả ra, một khi mất khống chế, thành phố Dũng sẽ xảy ra sinh linh đồ thán! Liễu Kim Sinh tôi trở thành tội nhân thiên cổ!”

Liễu Kim Sinh nói mà lòng đầy căm phẫn, như thể Nam Hải Đường làm ra chuyện tội ác tày trời không có tính người, mà ông ta là anh hùng cứu vớt dân chúng thành phố Dũng.

“A Mai, quay trở về bên cạnh tôi đi. Mặc dù tôi từng lừa bà, nhưng tình cảm của tôi đối với bà là thật. Nếu không phải có tôi che chở, bà cũng không thể yên ổn sống tại thành phố Hoà đến hiện tại. A Mai, trở về, chỉ cần bà ở bên cạnh tôi, sau này bà không cần sợ gì cả. Tôi là người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ, bà chính là đệ nhất phu nhân!”

“Phì!”, Nhất Chi Mai mắng mỏ: “Thật không ngờ ông chẳng những ích kỷ mà còn không biết xấu hổ như vậy! Nhìn ông nhiều thêm một lần, tôi lại buồn nôn một lần!”

“Tôi sớm đã bảo da mặt ông ta dày nhất thiên hạ rồi”, Lý Dục Thần nói.

Liễu Kim Sinh cười lạnh: “A Mai, chẳng lẽ bà trâu già gặm cỏ non, thích tên họ Lý này đấy chứ? Bà đừng quên, anh ta đã đính hôn. Bà vừa lòng người ta, nhưng người ta chưa chắc đã vừa lòng bà đâu”.

Nhất Chi Mai tức giận không mắng nên lời. Bà ta siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy, nước mắt trong mắt sớm đã bị lửa giận hong khô, chỉ còn lại tia máu màu đỏ.

Nhìn dáng vẻ tức giận của bà ta, Liễu Kim Sinh đắc ý nở nụ cười.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chị Mai, an ủi: “Chị Mai, đừng nghe ông ta nói bậy. Ông ta đùn đẩy trách nhiệm cho một người chết, sư phụ bà chưa chắc là người như ông ta nói”.

Chị Mai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhiều chút ấm áp, thấp giọng nói: “Dục Thần, giúp tôi giết ông ta!”

Lý Dục Thần đáp: “Được”.

Anh bước lên trước hai bước, ngăn chị Mai ở sau người, quay mặt về phía Liễu Kim Sinh: “Nhà họ Liễu có công bảo vệ vùng biển của Hoa Hạ, tôi vốn không muốn giết ông. Nhưng người như ông thực sự đáng chết, đã đến mức không giết không được”.

Liễu Kim Sinh cười haha đáp: “Lý Dục Thần! Cậu thật sự coi mình là Tông Sư đệ nhất Nam Giang đấy à! Đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu có thể giết Itazura trong một đao, bởi cậu vốn không hề dùng công phu võ đạo! Thứ cậu dùng chỉ là tà thuật méo mó mà thôi! Nếu trước kia, tôi còn e ngại cậu mấy phần, nhưng hôm nay…”

Ông ta giơ Thất Trọng Bảo Hàm trong tay lên.

“Tôi có hai con rồng trong tay, tôi không sợ cậu! Hoa Hạ mênh mông, mình tôi vô địch! Họ Lý, chịu chết đi!”

Dứt lời, ông ta ném Thất Trọng Bảo Hàm lên không trung.

Hộp mở ra từng tầng, bảy cái hộp bay thành một loạt, trong hộp cuối cùng bay ra hai hạt châu một đỏ một trắng. Chúng quấn quanh, lăn tròn trên không trung, như thể mặt trăng với mặt trời.

Chỉ chốc lát sau, chúng hóa thành hai bóng rồng bay vòng vòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...