Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 79
Trong lòng A Lê thấy ngọt ngào vô cùng.
Cũng không biết vì sao, từ sau lúc định ra ngày thành hôn, nàng cảm thấy Dung Từ ca ca càng ngày càng mặt dày. Trước kia, những lời như thế này hắn sẽ không nói ra, nhưng giờ lại nói rất trôi chảy.
“Nếu như thế, trồng hoa nhài ở đây được không, ta thích mùi hoa nhài, chỗ này gần cửa sổ, nếu trồng nhiều hoa nhài thì chắc chắn trong phòng cũng thơm.”
“Được.” Dung Từ trả lời.
“Bên này thì…” A Lê chỉ vào một chỗ khác: “Trồng hoa hải đường, đến lúc đó ngắm hoa hải đường dưới trăng cũng rất thú vị.”
Dung Từ nhìn thoáng qua chỗ nàng chỉ, nơi đó là một đình hóng gió, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của hắn hơi tối lại.
Đời trước, sau khi A Lê gả cho hắn cũng trồng rất nhiều hải đường ở chỗ này.
Từ trước đến nay văn nhân nhã sĩ đều thích hải đường và ánh trăng, A Lê cũng không ngoại lệ.
Mỗi khi trăng tròn, nàng đều kêu tỳ nữ lấy một bầu rượu ra, sau đó trải giấy tuyên thành trong đình hóng gió, vẽ hoa hải đường dưới ánh trăng.
Có một lần lúc hắn tan sở trở về đúng lúc nàng vẽ tranh. Lúc đó đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, y phục nàng mỏng manh, tóc hơi cuốn lên.
Ánh trăng mông lung chiếu xuống tàng cây mà nàng cầm chén rượu lưu luyến giữa bụi hoa. Ánh trăng sáng tỏ, mỹ nhân hơi say, bộ dạng này của nàng khiến tất cả mọi vật trở nên ảm đạm.
Khi ấy trong mắt hắn không có ánh trăng cũng chẳng có hoa, chỉ có người đang say rượu.
Đêm hôm đó hai người lớn mật nếm thử ở đình hóng gió, khi động tình, nàng ngượng ngùng quay mặt đi kêu hắn là phu quân.
“Có được không?” Lúc này A Lê hỏi hắn.
“Được.” Dung Từ hứng thú nói: “Trồng hoa hải đường rất tốt.”
Giọng nói của hắn hơi khàn, A Lê kỳ quái nhìn hắn một cái, cũng không để trong lòng, nàng tiếp tục nhìn về phía bản vẽ:
“Nơi này ta muốn trồng… A…”
Còn chưa dứt lời, nàng bỗng bị Dung Từ kéo vào lòng, bản vẽ đáng thương rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, A Lê đáng thương trở thành cơm trong bụng hắn.
...
Lương phủ, bóng đêm thâm trầm.
Quận chúa Ngọc Mẫn mới trở về đã nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc trong phòng ngủ.
Phát hiện người bên trong đang làm gì, nàng ta tức giận vội vàng đi vào, quả nhiên thấy một đôi nam nữ đang trần truồng nằm trên giường nàng ta.
Nam tử dáng vẻ hưởng thụ, mà nữ tử ngồi ở bên trên cố gắng vặn vẹo vòng eo.
“Hay cho con tiện nhân nhà ngươi!” Nàng ta tiếng lên tát nữ tử kia một cái: “Ta mang ngươi đến là để ngươi hầu hạ bổn Quận chúa, không phải để ngươi đến để câu dẫn nam nhân.”
Tỳ nữ kia bị nàng ta đánh một cái thì hét lên, sau đó lại tiếp tục bò lên người nam nhân kia, dáng vẻ vội vàng giống như tìm rơm cứu mạng vậy.
Quận chúa Ngọc Mẫn lại định lên đánh người nhưng bị tỳ nữ bên cạnh ngăn lại.
Nàng ta nói: “Quận chúa, Hồng Anh không đúng lắm, chẳng lẽ là…”
Quận chúa Ngọc Mẫn áp xuống cơn tức giận trong lòng nhìn nhìn bọn họ, Hồng Anh đúng là không đúng lắm, thần thái hiện giờ của nàng ta giống hệt lúc nàng bị trúng thuốc.
Khó trách! Nàng ta biết mà, sao tỳ nữ bên người nàng ta có thể coi trọng phế vật Lương Tuấn Hoài này chứ.
Lương Tuấn Hoài liếc nhìn nàng ta, càng đắc ý hơn: “Tiểu lẳng lơ tiếp tục đi, thân hình của ngươi còn ngon hơn Quận chúa nhà ngươi nhiều.”
Ngọc Mẫn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: “Lương Tuấn Hoài, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Từ khi nàng ta gả vào Lương gia, giống như trong một đêm đã cắt đứt hết quan hệ với thế giới bên ngoài, ngay cả việc lại mặt ngày thứ ba cũng không có.
Nàng ta gửi thư về phủ Công chúa, lại chỉ nhận được thư hồi đáp lạnh lùng của mẫu thân, nói nàng ta gả cho Lương gia thì phải làm tức phụ tốt của Lương gia.
Quận chúa Ngọc Mẫn không cam lòng, nhưng mặc cho nàng ta khóc nháo đập phá như thế nào thì người khác cũng chỉ thờ ơ.
Có một lần nàng ta phát giận rất lớn, người Lương gia vậy mà lại giam lỏng nàng ta lại, trong viện có một đống hộ vệ, ngay cả gửi thư cũng không gửi được.
Không ngờ tại địa phận của Kinh Thành lại có người dám khi dễ Quận chúa Ngọc Mẫn là nàng ta.
Nhưng nàng ta không nghĩ đến, ngay khi Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng ta và Lương Tuấn Hoài thì trong mắt mọi người nàng ta và Lương Tuấn Hoài đã vô dụng phế vật giống nhau rồi.
Đương nhiên không ai thèm quản, ngay cả Trưởng Công chúa Lệ Dương trước kia rất sủng ái nữ nhi cũng từ bỏ nàng ta.
Bởi vậy, Lương Tuấn Hoài càng thêm không kiêng nể gì, không chỉ thô lỗ với nàng ta ở trên giường, mà mỗi ngày còn tìm các cách khác nhau để nhục nhã nàng ta.
Nha hoàn trong viện của nàng ta gần như đã bị hắn ta ngủ hết, có khi còn làm xằng làm bậy trước mặt nàng ta.
Ngọc Mẫn vốn có tính bắt nạt kẻ yếu, nàng ta không dám chọc Lương Tuấn Hoài, nhưng tỳ nữ mà nàng ta còn không dám đụng sao?
Phàm là tỳ nữ bị Lương Tuấn Hoài ngủ qua đều bị nàng ta đánh thừa sống thiếu chết. Nhưng trước mắt, Lương Tuấn Hoài vậy mà lại dám đánh chủ ý lên tỳ nữ của nàng ta.
Chắc hẳn Hồng Anh không chịu theo hắn ta nên mới bị hắn ta hạ dược. Thấy bộ dạng dục tiên dục tử của Hồng Anh và dáng vẻ khiêu khích của Lương Tuấn Hoài, nàng ta càng tức giận.
Hai người điên loan đảo phượng ở trên giường của nàng ta, thật sự rất chói mắt.
Quận chúa Ngọc Mẫn đã nhẫn nhịn nhiều ngày, lúc này cơn tức giống như thủy triều ập đến, khiến nàng ta choáng váng.
Nàng ta lập tức đẩy tỳ nữ ra, sau đó cầm một cây kéo gần đó đi về phía giường.
Ngay sau đó trong phòng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Có người hô to: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Không bao lâu, Lương phu nhân theo tiếng kêu đi đến, thấy tình huống trong phòng thì suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Trên giường có một tỳ nữ người đầy máu đang nằm, mà nhi tử của bà ta Lương Tuấn Hoài đang che hạ bộ lại, đau đến mức đầu đầy mồ hôi.
Tập trung nhìn thì thấy, hạ bộ của hắn ta đang không ngừng chảy máu, thứ kia rơi dưới mặt đất. Mà Quận chúa Ngọc Mẫn đang gắt gao nắm chặt cái kéo dính máu, điên điên khùng khùng cười lớn.
...
Chuyện của Lương gia đương nhiên không giấu được Minh Huệ Đế ở trong cung, nhưng hiện tại ông ta cũng không có sức lực để quan tâm.
Lúc này, ông ta đang lâm hạnh phi tần.
Hôm nay ông ta đang rất có hứng thú, Thái y nói cái thai của ba vị mỹ nhân Bích Tiêu Cung khả năng là nhi tử, Minh Huệ Đế nghe thế thì cảm thấy cả người dồi dào sinh lực.
Sương mù quẩn quanh nhiều năm trong lòng ông ta tan đi, ông ta thấy được hy vọng thì lập tức bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu.
Sau bữa tối đã lật hai thẻ bài, còn dùng ba viên đan dược.
Lúc này, hai mỹ nhân thân hình quyến rũ đang nằm đó, ông ta cảm thấy mình như long tinh hổ mãnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mà bên ngoài mành, thống lĩnh cấm quân Kỳ Lương Hàn mà ông ta đề bạt đang quỳ trên mặt đất bẩm báo chuyện Lương gia, nghe thấy âm thanh kiều diễm bên trong nhưng lại không dám lộ ra vẻ mặt khác thường.
"Hoàng Thượng, Lương gia đã nhốt Quận chúa Ngọc Mẫn lại, là nhốt ở… Phòng chứa củi."
“Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng nghe được tin tức này, đang ở bên ngoài muốn cầu kiến Hoàng Thượng.”
Kỳ Lương Hàn nói xong rồi chờ đợi, nhưng mãi không thấy Minh Huệ Đế đáp lại. Khi hắn ta đang định âm thầm nhìn xem, thì bên giường đột nhiên truyền tới tiếng hét.
"A… người đâu, mau tới đây! Hoàng Thượng hộc máu!"
...
Minh Huệ Đế ngất xỉu khi đang lâm hạnh mỹ nhân, đây là chuyện không hay ho gì, cho dù trong cung đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị lộ tin tức ra bên ngoài.
Chỉ qua một đêm, Kinh Thành lại có đề tài mới để bàn tán. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến Hoàng thượng, mọi người chỉ dám lén lút bàn tán.
“Nghe nói một đêm làm hai mỹ nhân, hai mỹ nhân kia giống như xà yêu quấn lấy Hoàng thượng, vậy nên mới khiến Hoàng thượng mất hết sức lực…”
"Ta thấy đây chỉ là lý do thoái thác trong cung nói mà thôi, có ai không biết mỗi ngày Hoàng Thượng đều lâm hạnh cung phi chứ? Vậy mà lại đẩy chuyện này lên đầu hai mỹ nhân kia.”
“Cũng đúng, hai mỹ nhân kia thật xui xẻo, chắc sẽ lấy danh quyến rũ Hoàng thượng để ban chết."
“Hiện tại Hoàng thượng tỉnh chưa.”
“Nghe nói vẫn đang hôn mê, tình hình không tốt lắm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều không hẹn mà cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.
Có người nhỏ giọng nói: “E là thời tiết sắp thay đổi rồi.”
Không phải thời tiết muốn thay đổi thì là gì?
Quân vương bị bệnh, không người chủ trì triều chính. Ba ngày sau, triều đình bắt đầu có người dâng tấu sớ mong người hoàng thất đức cao vọng trọng đứng ra xử lý công việc.
Nhưng người trong hoàng thất, ai có đức cao vọng trọng?
Cho dù có người đức cao vọng trọng thật, nhưng chỉ cần thấy Duệ Vương phủ thì sẽ không dám đứng ra.
Lúc này đám quan lại trên triều đình không ngừng tranh chấp, Doãn Thiệu Hâm dẫn đầu mời Duệ Vương nhiếp chính.
Chủ trương của hắn ta được hơn nửa triều thần ủng hộ.
Trước mắt Hoàng đế bị bệnh, tranh đấu giữa Hoàng gia và Duệ Vương phủ gần như đã đi đến hồi kết, chỉ cần là người có mắt đều biết nên chọn ai. Đương nhiên trừ một số ít đã bị Duệ Vương phủ coi thành địch không thể quay đầu được nữa, những người còn lại đều đứng về phía Duệ Vương.
Không đến nửa ngày đề nghị này của Doãn Thiệu Hâm đã được triều thần thông qua.
Duệ Vương khiêm tốn nhiều năm bắt đầu bước vào triều đình.
Nhưng Duệ Vương đã nhàn nhã nhiều năm không hiểu những việc này nên trên thực tế thì triều chính do Dung Từ làm chủ, đây là chuyện mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, không ai dám nhắc đến nửa câu.
Khoảng thời gian này, Dung Từ rất bận rộn. Chỉ chớp mắt đã bận bịu đến ngày sắp thành hôn.
Nghe thị vệ bẩm báo, hắng ngẩng đầu lên khỏi tấu chương.
“Bị bệnh?”
Thị vệ nói: “Ngưng Sương truyền tin tức đến nói đêm trước A Lê cô nương muốn mát chút nên mở cửa sổ đi ngủ, nhưng giữa đêm lại mưa, ngày hôm sau kêu đau đầu, vốn cho rằng không có gì đáng ngại nên không mời đại phu, nhưng đến chạng vạng ngày hôm qua đã bắt đầu sốt.”
Giọng nói của Dung Từ hơi trầm xuống: “Sao đến giờ mới bẩm báo?”
Thị vệ cúi đầu: “Là… Là A Lê cô nương không cho nói.”
Dung Từ lập tức buông tấu chương xuống phân phó: “Chuẩn bị ngựa, đến Tương Dương Hầu phủ.”
Lúc ra cửa hắn gặp được Mạnh Tử Duy đang đi đến.
“Ai, ngươi đi đâu đó?”
Bước chân của Dung Từ vội vàng, giống như một cơn gió, không rảnh để ý đến y.
Phía sau Mạnh Tử Duy còn có những người khác, mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Vẫn là thị vệ bớt chút thời gian trả lời: “A Lê cô nương bị bệnh, hiện giờ Dung Thế tử đi qua đó.”
...
Tương Dương Hầu phủ, A Lê ốm yếu dựa vào giường, trên trán đắp một cái khăn, Liễu ma ma và Ngưng Sương ở bên cạnh khuyên nàng uống thuốc.
“Nếu cô nương còn không uống thì thuốc sẽ lạnh, đến lúc đó sẽ càng đắng.”
A Lê nói: “Không thể uống ít chút sao? Thuốc trước kia cũng đâu có đắng như này.”
Liễu ma ma nói: “Cô nương, trước đây là vì phu nhân thương tiếc người, nhưng hiện giờ cách lúc thành thân không đến ba ngày, nếu không uống thuốc mạnh thì sao khỏi được?”
“Ta cũng đâu bị nặng lắm, có lẽ nghỉ ngơi một đêm là khỏi rồi.” A Lê nói: “Các ngươi xem, hôm nay ta đâu có sốt nữa, không phải sao?”
“Đó là vì nàng đã uống thuốc.” Lúc này Dung Từ đi vào.
“Dung Thế tử.” Liễu ma ma và Ngưng Sương nhanh chóng hành lễ.
Dung Từ đi đến bên cạnh giường, lấy khăn trên trán A Lê ra, sau đó tiếp tục nói: “Nếu không uống thuốc sợ là hôm nay nàng còn không dậy nổi.”
A Lê bẹp miệng: “Nhưng thuốc này thật sự rất đắng.”
“Thuốc đắng dã tật.” Dung Từ nghiêm túc nói.
Hắn duỗi tay: “Mang thuốc đến đây.”
Ngưng Sương thấy hắn đến thì nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy vội vàng bưng thuốc tới. Thấy Dung Từ bưng thuốc lên nếm một ngụm trước sau đó mới đưa cho cô nương của các nàng uống, nàng đã thấy nhiều không trách.
Nhưng Liễu ma ma lại rất kinh ngạc.
Sau khi ra cửa, bà ấy hỏi: “Dung Thế tử làm gì vậy? Chẳng lẽ Dung Thế tử làm thế là vì thử thuốc có độc hay không?”
Ngưng Sương cười ra tiếng: “Đây là vì Dung Thế tử muốn uống thuốc với cô nương. Trước nay ngài ấy đều làm như vậy, thuốc có đắng đi nữa thì chỉ cần ngài ấy uống một ngụm là cô nương áy náy cũng sẽ uống.”
Lòng Liễu ma ma rất phức tạp, bà chỉ thấy qua người khác lấy mật để dỗ dành uống thuốc, chưa thấy ai dỗ bằng cách tự mình uống thuốc cả.
Mà ở trong phòng, A Lê hơi rối rắm, nhưng vẫn không muốn uống.
“Ta thật sự sắp khỏi rồi, đã uống thuốc cả ngày rồi, đủ rồi.”
“Đại phu nói phải uống mấy ngày.” Dung Từ hỏi.
A Lê chột dạ vươn hai ngón tay ra.
“Vậy phải uống, A Lê ngoan chút.” Dung Từ nói: “Vừa rồi ma ma nói rất đúng, nếu không khỏi bệnh thì sao mấy hôm nữa thành thân được? Lẽ nào nàng muốn té xỉu trên hỷ đường sao?”
Hắn vừa nói vậy A Lê lập tức đỏ mặt: “Không phải.”
Dung Từ mỉm cười: “Nếu đã như vậy thì phải ngoan ngoãn uống thuốc, được không?”
A Lê bị bệnh nên khá kiều khí: “Nhưng mà thật sự quá đắng.”
Dung Từ thở dài, im lặng một lúc, hắn ngửa đầu uống một ngụm nữa, sau đó đến gần môi nàng.
Cũng không biết vì sao, từ sau lúc định ra ngày thành hôn, nàng cảm thấy Dung Từ ca ca càng ngày càng mặt dày. Trước kia, những lời như thế này hắn sẽ không nói ra, nhưng giờ lại nói rất trôi chảy.
“Nếu như thế, trồng hoa nhài ở đây được không, ta thích mùi hoa nhài, chỗ này gần cửa sổ, nếu trồng nhiều hoa nhài thì chắc chắn trong phòng cũng thơm.”
“Được.” Dung Từ trả lời.
“Bên này thì…” A Lê chỉ vào một chỗ khác: “Trồng hoa hải đường, đến lúc đó ngắm hoa hải đường dưới trăng cũng rất thú vị.”
Dung Từ nhìn thoáng qua chỗ nàng chỉ, nơi đó là một đình hóng gió, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của hắn hơi tối lại.
Đời trước, sau khi A Lê gả cho hắn cũng trồng rất nhiều hải đường ở chỗ này.
Từ trước đến nay văn nhân nhã sĩ đều thích hải đường và ánh trăng, A Lê cũng không ngoại lệ.
Mỗi khi trăng tròn, nàng đều kêu tỳ nữ lấy một bầu rượu ra, sau đó trải giấy tuyên thành trong đình hóng gió, vẽ hoa hải đường dưới ánh trăng.
Có một lần lúc hắn tan sở trở về đúng lúc nàng vẽ tranh. Lúc đó đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, y phục nàng mỏng manh, tóc hơi cuốn lên.
Ánh trăng mông lung chiếu xuống tàng cây mà nàng cầm chén rượu lưu luyến giữa bụi hoa. Ánh trăng sáng tỏ, mỹ nhân hơi say, bộ dạng này của nàng khiến tất cả mọi vật trở nên ảm đạm.
Khi ấy trong mắt hắn không có ánh trăng cũng chẳng có hoa, chỉ có người đang say rượu.
Đêm hôm đó hai người lớn mật nếm thử ở đình hóng gió, khi động tình, nàng ngượng ngùng quay mặt đi kêu hắn là phu quân.
“Có được không?” Lúc này A Lê hỏi hắn.
“Được.” Dung Từ hứng thú nói: “Trồng hoa hải đường rất tốt.”
Giọng nói của hắn hơi khàn, A Lê kỳ quái nhìn hắn một cái, cũng không để trong lòng, nàng tiếp tục nhìn về phía bản vẽ:
“Nơi này ta muốn trồng… A…”
Còn chưa dứt lời, nàng bỗng bị Dung Từ kéo vào lòng, bản vẽ đáng thương rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, A Lê đáng thương trở thành cơm trong bụng hắn.
...
Lương phủ, bóng đêm thâm trầm.
Quận chúa Ngọc Mẫn mới trở về đã nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc trong phòng ngủ.
Phát hiện người bên trong đang làm gì, nàng ta tức giận vội vàng đi vào, quả nhiên thấy một đôi nam nữ đang trần truồng nằm trên giường nàng ta.
Nam tử dáng vẻ hưởng thụ, mà nữ tử ngồi ở bên trên cố gắng vặn vẹo vòng eo.
“Hay cho con tiện nhân nhà ngươi!” Nàng ta tiếng lên tát nữ tử kia một cái: “Ta mang ngươi đến là để ngươi hầu hạ bổn Quận chúa, không phải để ngươi đến để câu dẫn nam nhân.”
Tỳ nữ kia bị nàng ta đánh một cái thì hét lên, sau đó lại tiếp tục bò lên người nam nhân kia, dáng vẻ vội vàng giống như tìm rơm cứu mạng vậy.
Quận chúa Ngọc Mẫn lại định lên đánh người nhưng bị tỳ nữ bên cạnh ngăn lại.
Nàng ta nói: “Quận chúa, Hồng Anh không đúng lắm, chẳng lẽ là…”
Quận chúa Ngọc Mẫn áp xuống cơn tức giận trong lòng nhìn nhìn bọn họ, Hồng Anh đúng là không đúng lắm, thần thái hiện giờ của nàng ta giống hệt lúc nàng bị trúng thuốc.
Khó trách! Nàng ta biết mà, sao tỳ nữ bên người nàng ta có thể coi trọng phế vật Lương Tuấn Hoài này chứ.
Lương Tuấn Hoài liếc nhìn nàng ta, càng đắc ý hơn: “Tiểu lẳng lơ tiếp tục đi, thân hình của ngươi còn ngon hơn Quận chúa nhà ngươi nhiều.”
Ngọc Mẫn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: “Lương Tuấn Hoài, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Từ khi nàng ta gả vào Lương gia, giống như trong một đêm đã cắt đứt hết quan hệ với thế giới bên ngoài, ngay cả việc lại mặt ngày thứ ba cũng không có.
Nàng ta gửi thư về phủ Công chúa, lại chỉ nhận được thư hồi đáp lạnh lùng của mẫu thân, nói nàng ta gả cho Lương gia thì phải làm tức phụ tốt của Lương gia.
Quận chúa Ngọc Mẫn không cam lòng, nhưng mặc cho nàng ta khóc nháo đập phá như thế nào thì người khác cũng chỉ thờ ơ.
Có một lần nàng ta phát giận rất lớn, người Lương gia vậy mà lại giam lỏng nàng ta lại, trong viện có một đống hộ vệ, ngay cả gửi thư cũng không gửi được.
Không ngờ tại địa phận của Kinh Thành lại có người dám khi dễ Quận chúa Ngọc Mẫn là nàng ta.
Nhưng nàng ta không nghĩ đến, ngay khi Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng ta và Lương Tuấn Hoài thì trong mắt mọi người nàng ta và Lương Tuấn Hoài đã vô dụng phế vật giống nhau rồi.
Đương nhiên không ai thèm quản, ngay cả Trưởng Công chúa Lệ Dương trước kia rất sủng ái nữ nhi cũng từ bỏ nàng ta.
Bởi vậy, Lương Tuấn Hoài càng thêm không kiêng nể gì, không chỉ thô lỗ với nàng ta ở trên giường, mà mỗi ngày còn tìm các cách khác nhau để nhục nhã nàng ta.
Nha hoàn trong viện của nàng ta gần như đã bị hắn ta ngủ hết, có khi còn làm xằng làm bậy trước mặt nàng ta.
Ngọc Mẫn vốn có tính bắt nạt kẻ yếu, nàng ta không dám chọc Lương Tuấn Hoài, nhưng tỳ nữ mà nàng ta còn không dám đụng sao?
Phàm là tỳ nữ bị Lương Tuấn Hoài ngủ qua đều bị nàng ta đánh thừa sống thiếu chết. Nhưng trước mắt, Lương Tuấn Hoài vậy mà lại dám đánh chủ ý lên tỳ nữ của nàng ta.
Chắc hẳn Hồng Anh không chịu theo hắn ta nên mới bị hắn ta hạ dược. Thấy bộ dạng dục tiên dục tử của Hồng Anh và dáng vẻ khiêu khích của Lương Tuấn Hoài, nàng ta càng tức giận.
Hai người điên loan đảo phượng ở trên giường của nàng ta, thật sự rất chói mắt.
Quận chúa Ngọc Mẫn đã nhẫn nhịn nhiều ngày, lúc này cơn tức giống như thủy triều ập đến, khiến nàng ta choáng váng.
Nàng ta lập tức đẩy tỳ nữ ra, sau đó cầm một cây kéo gần đó đi về phía giường.
Ngay sau đó trong phòng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Có người hô to: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Không bao lâu, Lương phu nhân theo tiếng kêu đi đến, thấy tình huống trong phòng thì suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Trên giường có một tỳ nữ người đầy máu đang nằm, mà nhi tử của bà ta Lương Tuấn Hoài đang che hạ bộ lại, đau đến mức đầu đầy mồ hôi.
Tập trung nhìn thì thấy, hạ bộ của hắn ta đang không ngừng chảy máu, thứ kia rơi dưới mặt đất. Mà Quận chúa Ngọc Mẫn đang gắt gao nắm chặt cái kéo dính máu, điên điên khùng khùng cười lớn.
...
Chuyện của Lương gia đương nhiên không giấu được Minh Huệ Đế ở trong cung, nhưng hiện tại ông ta cũng không có sức lực để quan tâm.
Lúc này, ông ta đang lâm hạnh phi tần.
Hôm nay ông ta đang rất có hứng thú, Thái y nói cái thai của ba vị mỹ nhân Bích Tiêu Cung khả năng là nhi tử, Minh Huệ Đế nghe thế thì cảm thấy cả người dồi dào sinh lực.
Sương mù quẩn quanh nhiều năm trong lòng ông ta tan đi, ông ta thấy được hy vọng thì lập tức bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu.
Sau bữa tối đã lật hai thẻ bài, còn dùng ba viên đan dược.
Lúc này, hai mỹ nhân thân hình quyến rũ đang nằm đó, ông ta cảm thấy mình như long tinh hổ mãnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mà bên ngoài mành, thống lĩnh cấm quân Kỳ Lương Hàn mà ông ta đề bạt đang quỳ trên mặt đất bẩm báo chuyện Lương gia, nghe thấy âm thanh kiều diễm bên trong nhưng lại không dám lộ ra vẻ mặt khác thường.
"Hoàng Thượng, Lương gia đã nhốt Quận chúa Ngọc Mẫn lại, là nhốt ở… Phòng chứa củi."
“Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng nghe được tin tức này, đang ở bên ngoài muốn cầu kiến Hoàng Thượng.”
Kỳ Lương Hàn nói xong rồi chờ đợi, nhưng mãi không thấy Minh Huệ Đế đáp lại. Khi hắn ta đang định âm thầm nhìn xem, thì bên giường đột nhiên truyền tới tiếng hét.
"A… người đâu, mau tới đây! Hoàng Thượng hộc máu!"
...
Minh Huệ Đế ngất xỉu khi đang lâm hạnh mỹ nhân, đây là chuyện không hay ho gì, cho dù trong cung đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị lộ tin tức ra bên ngoài.
Chỉ qua một đêm, Kinh Thành lại có đề tài mới để bàn tán. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến Hoàng thượng, mọi người chỉ dám lén lút bàn tán.
“Nghe nói một đêm làm hai mỹ nhân, hai mỹ nhân kia giống như xà yêu quấn lấy Hoàng thượng, vậy nên mới khiến Hoàng thượng mất hết sức lực…”
"Ta thấy đây chỉ là lý do thoái thác trong cung nói mà thôi, có ai không biết mỗi ngày Hoàng Thượng đều lâm hạnh cung phi chứ? Vậy mà lại đẩy chuyện này lên đầu hai mỹ nhân kia.”
“Cũng đúng, hai mỹ nhân kia thật xui xẻo, chắc sẽ lấy danh quyến rũ Hoàng thượng để ban chết."
“Hiện tại Hoàng thượng tỉnh chưa.”
“Nghe nói vẫn đang hôn mê, tình hình không tốt lắm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều không hẹn mà cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.
Có người nhỏ giọng nói: “E là thời tiết sắp thay đổi rồi.”
Không phải thời tiết muốn thay đổi thì là gì?
Quân vương bị bệnh, không người chủ trì triều chính. Ba ngày sau, triều đình bắt đầu có người dâng tấu sớ mong người hoàng thất đức cao vọng trọng đứng ra xử lý công việc.
Nhưng người trong hoàng thất, ai có đức cao vọng trọng?
Cho dù có người đức cao vọng trọng thật, nhưng chỉ cần thấy Duệ Vương phủ thì sẽ không dám đứng ra.
Lúc này đám quan lại trên triều đình không ngừng tranh chấp, Doãn Thiệu Hâm dẫn đầu mời Duệ Vương nhiếp chính.
Chủ trương của hắn ta được hơn nửa triều thần ủng hộ.
Trước mắt Hoàng đế bị bệnh, tranh đấu giữa Hoàng gia và Duệ Vương phủ gần như đã đi đến hồi kết, chỉ cần là người có mắt đều biết nên chọn ai. Đương nhiên trừ một số ít đã bị Duệ Vương phủ coi thành địch không thể quay đầu được nữa, những người còn lại đều đứng về phía Duệ Vương.
Không đến nửa ngày đề nghị này của Doãn Thiệu Hâm đã được triều thần thông qua.
Duệ Vương khiêm tốn nhiều năm bắt đầu bước vào triều đình.
Nhưng Duệ Vương đã nhàn nhã nhiều năm không hiểu những việc này nên trên thực tế thì triều chính do Dung Từ làm chủ, đây là chuyện mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, không ai dám nhắc đến nửa câu.
Khoảng thời gian này, Dung Từ rất bận rộn. Chỉ chớp mắt đã bận bịu đến ngày sắp thành hôn.
Nghe thị vệ bẩm báo, hắng ngẩng đầu lên khỏi tấu chương.
“Bị bệnh?”
Thị vệ nói: “Ngưng Sương truyền tin tức đến nói đêm trước A Lê cô nương muốn mát chút nên mở cửa sổ đi ngủ, nhưng giữa đêm lại mưa, ngày hôm sau kêu đau đầu, vốn cho rằng không có gì đáng ngại nên không mời đại phu, nhưng đến chạng vạng ngày hôm qua đã bắt đầu sốt.”
Giọng nói của Dung Từ hơi trầm xuống: “Sao đến giờ mới bẩm báo?”
Thị vệ cúi đầu: “Là… Là A Lê cô nương không cho nói.”
Dung Từ lập tức buông tấu chương xuống phân phó: “Chuẩn bị ngựa, đến Tương Dương Hầu phủ.”
Lúc ra cửa hắn gặp được Mạnh Tử Duy đang đi đến.
“Ai, ngươi đi đâu đó?”
Bước chân của Dung Từ vội vàng, giống như một cơn gió, không rảnh để ý đến y.
Phía sau Mạnh Tử Duy còn có những người khác, mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Vẫn là thị vệ bớt chút thời gian trả lời: “A Lê cô nương bị bệnh, hiện giờ Dung Thế tử đi qua đó.”
...
Tương Dương Hầu phủ, A Lê ốm yếu dựa vào giường, trên trán đắp một cái khăn, Liễu ma ma và Ngưng Sương ở bên cạnh khuyên nàng uống thuốc.
“Nếu cô nương còn không uống thì thuốc sẽ lạnh, đến lúc đó sẽ càng đắng.”
A Lê nói: “Không thể uống ít chút sao? Thuốc trước kia cũng đâu có đắng như này.”
Liễu ma ma nói: “Cô nương, trước đây là vì phu nhân thương tiếc người, nhưng hiện giờ cách lúc thành thân không đến ba ngày, nếu không uống thuốc mạnh thì sao khỏi được?”
“Ta cũng đâu bị nặng lắm, có lẽ nghỉ ngơi một đêm là khỏi rồi.” A Lê nói: “Các ngươi xem, hôm nay ta đâu có sốt nữa, không phải sao?”
“Đó là vì nàng đã uống thuốc.” Lúc này Dung Từ đi vào.
“Dung Thế tử.” Liễu ma ma và Ngưng Sương nhanh chóng hành lễ.
Dung Từ đi đến bên cạnh giường, lấy khăn trên trán A Lê ra, sau đó tiếp tục nói: “Nếu không uống thuốc sợ là hôm nay nàng còn không dậy nổi.”
A Lê bẹp miệng: “Nhưng thuốc này thật sự rất đắng.”
“Thuốc đắng dã tật.” Dung Từ nghiêm túc nói.
Hắn duỗi tay: “Mang thuốc đến đây.”
Ngưng Sương thấy hắn đến thì nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy vội vàng bưng thuốc tới. Thấy Dung Từ bưng thuốc lên nếm một ngụm trước sau đó mới đưa cho cô nương của các nàng uống, nàng đã thấy nhiều không trách.
Nhưng Liễu ma ma lại rất kinh ngạc.
Sau khi ra cửa, bà ấy hỏi: “Dung Thế tử làm gì vậy? Chẳng lẽ Dung Thế tử làm thế là vì thử thuốc có độc hay không?”
Ngưng Sương cười ra tiếng: “Đây là vì Dung Thế tử muốn uống thuốc với cô nương. Trước nay ngài ấy đều làm như vậy, thuốc có đắng đi nữa thì chỉ cần ngài ấy uống một ngụm là cô nương áy náy cũng sẽ uống.”
Lòng Liễu ma ma rất phức tạp, bà chỉ thấy qua người khác lấy mật để dỗ dành uống thuốc, chưa thấy ai dỗ bằng cách tự mình uống thuốc cả.
Mà ở trong phòng, A Lê hơi rối rắm, nhưng vẫn không muốn uống.
“Ta thật sự sắp khỏi rồi, đã uống thuốc cả ngày rồi, đủ rồi.”
“Đại phu nói phải uống mấy ngày.” Dung Từ hỏi.
A Lê chột dạ vươn hai ngón tay ra.
“Vậy phải uống, A Lê ngoan chút.” Dung Từ nói: “Vừa rồi ma ma nói rất đúng, nếu không khỏi bệnh thì sao mấy hôm nữa thành thân được? Lẽ nào nàng muốn té xỉu trên hỷ đường sao?”
Hắn vừa nói vậy A Lê lập tức đỏ mặt: “Không phải.”
Dung Từ mỉm cười: “Nếu đã như vậy thì phải ngoan ngoãn uống thuốc, được không?”
A Lê bị bệnh nên khá kiều khí: “Nhưng mà thật sự quá đắng.”
Dung Từ thở dài, im lặng một lúc, hắn ngửa đầu uống một ngụm nữa, sau đó đến gần môi nàng.