Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 78
Mưa to tầm tã, tiếng gió gào thét, bầu trời giống như thủng một lỗ, khiến người ta hít thở không thông.
“Thế tử phi về đi, trời tối rồi, ngày mai lại tìm.”
A Lê lắc đầu, đẩy tỳ nữ ra: “Ta phải tìm được chàng ấy, mưa lớn như vậy, có lẽ chàng ấy đang ở một chỗ nào đó chờ ta, ta muốn đi tìm chàng.”
“Mưa lớn như vậy, Thế tử phi định đi đâu tìm, hơn nữa hiện giờ…” Tỳ nữ nhìn người ướt dầm dề trước mắt, giày dính đầy bùn đất, cánh tay cũng bị bụi gai cào bị thương, vết máu loang lổ.
Tỳ nữ khóc lên, có mấy lời nàng ấy nhịn rất lâu không dám nói, nhưng hiện giờ vì khuyên Thế tử phi nàng ấy không thể không chọc bỏ ảo tưởng của nàng.
“Thế tử phi, có thể Thế tử không thể về được nữa. Đê vỡ, hơn nửa thôn dân đều rơi xuống sông, sinh tử chưa biết, đã nhiều ngày như vậy rồi, sao còn có cơ hội sống chứ.”
“Thế tử phi phải bảo toàn chính mình, không vì gì thì cũng vì hài tử trong bụng người. Người muốn chờ Thế tử gia về để nói tin tức này với ngài ấy mà, người quên rồi sao?”
“Nếu Thế tử thật sự gặp nạn, ít nhất người cũng để lại huyết mạnh cho ngài ấy.”
A Lê vốn đã kiên cường chịu đựng cả ngày, lúc này đột nhiên không chịu nổi nữa.
Nàng ngồi liệt dưới đất, dù giấy ngả sang bên cạnh, giống như một đứa trẻ mà khóc lớn.
“Ta phải làm sao bây giờ, không có chàng ấy ta phải làm sao đây?” Nàng khóc lóc nói.
“Chúng ta còn có thể hồi Kinh.” Tỳ nữ nói: “Tuy không còn Duệ Vương phủ nữa, nhưng vẫn còn Tương Dương Hầu phủ.”
A Lê lắc đầu: “Ta không có nhà, không về được.”
Tỳ nữ cảm thấy lời này rất kỳ quái, đang muốn nói gì đó thì thấy thân dưới nàng chảy ra thứ gì đó màu đỏ.
Nàng ấy kinh hãi: “Máu! Là máu!”
...
“A Lê… A Lê…”
Dung Từ kinh hoàng tỉnh lại, lúc này mới tháng tư nhưng hắn lại đổ mồ hôi đầy người. Gã sai vặt nghe thấy động tĩnh thì lập tức vội vàng tiến vào: “Thế tử gia có gì phân phó sao.”
Dung Từ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cái màn, hắn chậm rãi lắc đầu: “Không có, đi ra ngoài đi.”
Gã sai vặt ra ngoài.
Dung Từ thất thần một lúc lâu rồi mới ngồi dậy. Giữa trưa có tiệc rượu với Doãn Thiệu Hâm và Mạnh Tử Duy, vì tâm trạng vui vẻ nên hắn uống hơi nhiều, không ngờ lúc nghỉ trưa lại mơ thấy cái này.
Đã lâu lắm rồi hắn không mơ đến giấc mơ này, đây cũng là chuyện hắn cố tình không muốn nhớ tới.
Bởi vì đây là chuyện khiến hắn cả đời khó quên.
Đời trước hắn không cam lòng để ngồi vị Hoàng đế vốn nên thuộc về phụ thân bị người khác đoạt mất, một lòng say mê với quyền thế, liên tục tranh đấu với người khác.
Hắn đứng trên đầu mũi nhọn, dựa vào thủ đoạn thu phục rất nhiều triều thần, nhiều lần ép Minh Huệ Đế đến mức bó tay không biện pháp.
Nhưng không ngờ hắn đi sai một bước, bị người hãm hại khiến Duệ Vương phủ bị xét nhà, một nửa quan viên trong triều đều bị nhốt vào ngục, ngay cả Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt cũng không thể may mắn thoát được.
Lúc đó A Lê đã gả cho hắn mười năm, trong mười năm này nàng không oán hận cũng không hối hận, chỉ yên lặng giúp hắn lo liệu gia nghiệp, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Sau đó bọn thị vệ dùng toàn lực cứu hắn và A Lê ra khỏi đại lao.
Hắn mang A Lê rời khỏi Kinh Thành, tìm một thôn trang lẩn trốn. Đồng thời cũng âm thầm liên lạc với thế lực cũ, đợi ngày Đông Sơn tái khởi.
Ngay lúc hắn đi xa nhà liên lạc với thế lực cũ, người của Minh Huệ Đế cũng tìm được tung tích của bọn họ.
Mấy ngày ấy vừa lúc mưa to, Minh Huệ Đế vì để hắn xuất hiện, không tiếc hy sinh tính mạng của bá tánh, đập vỡ đê, chặn đường cứu viện của quan phủ, mấy ngàn thôn dân của trấn Liên Hoa đều bị chết chìm trong nước lũ.
Mà không biết A Lê nghe tin tức từ ai, cho rằng lúc hắn về thôn thì chết trong nước lũ, nàng ngày đêm tìm kiếm. Đợi khi Dung Từ trở về trấn Liên Hoa thì cả người A Lê đã đầy máu nằm trong một y quán cũ nát. Nghe nói nàng vì tìm hắn mà không ngủ không nghỉ hai ngày đêm.
Còn nghe nói, nàng mang thai hài tử của hắn.
Hắn vô cùng hối hận.
Nhưng lúc đó trên đường đi vết thương cũ cả hắn tái phát, hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại, cũng không có ai báo cho hắn tin tức của A Lê.
Một lần bỏ lỡ trở thành âm dương cách biệt.
Nhớ lại chuyện đời trước khiến ánh mắt Dung Từ âm trầm.
Mạnh Tử Duy nói Hoàng đế không sống nổi hai tháng nữa, nhưng sao hắn có thể để ông ta chết dễ dàng như thế được? Ông ta hại chết A Lê của hắn, còn hại chết đứa con của bọn họ.
Đời này, hắn muốn để Minh Huệ Đế chết trong tuyệt vọng tột cùng.
Một lát sau, gã sai vặt ở bên ngoài thấp giọng bẩm báo: “Thế tử gia, Cẩm Thúy Các đưa đồ đến, ngài có muốn xem qua không?”
Dung Từ bình ổn lại tâm trạng rồi đi ra ngoài.
Ngày thành hôn của hắn và A Lê sắp đến, nhớ đến trong kho có một ít mã não và san hôn nên hắn đã kêu người mang đến Cẩm Thúy Các làm thành đồ trang sức.
“Thế tử gia, những thứ này đều là kiểu dáng đang lưu hành ở Kinh Thành, hơn nữa còn do thợ lành nghề chế tạo.” Chưởng quầy Cẩm Thúy Các giới thiệu: “Nếu nói lớn mật chút, thì nó còn tinh xảo hơn của các nương nương trong cung, đảm bảo Tống cô nương sẽ thích.”
Dung Từ cầm mấy thứ lên nhìn rồi phân phó: “Vậy đưa đến cho nàng.”
“Tuân lệnh.”
Hoàng cung, Minh Huệ Đế cũng bị một cơn ác mộng đánh thức.
Ông ta ngồi trên giường há miệng thở dốc, Trương Đức Cẩn nghe thấy tiếng liền đi vào bên trong.
“Hoàng thượng, người bị bóng đè sao.”
Biểu cảm của Minh Huệ Đế nham hiểm hung ác, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Bên ngoài có động tĩnh gì rồi.”
Ông ta muốn hỏi chuyện bên ngoài hoàng cung.
Trương Đức Cần trả lời: “Hoàng thượng, hôm nay Lương phủ cưới Quận chúa Ngọc Mẫn, hôn sự làm rất náo nhiệt long trọng, Nhàn phi và Trưởng Công chúa Lệ Dương đều trang điểm rất tinh xảo.”
Trước đó Minh Huệ Đế đã tứ hôn cho Quận chúa Ngọc Mẫn và Lương Tuấn Hoài, Lương gia sợ đêm dài lắm mộng nên chọn ngày tốt gần nhất để đón dâu. Một là muốn lấy chuyện vui để áp xuống những gièm pha trước đó, hai là tránh để Trưởng Công chúa Lệ Dương gây chuyện.
Lương gia khua chiêng gõ trống chuẩn bị một tháng rồi nhanh chóng cưới Quận chúa Ngọc Mẫn vào cửa. Vốn muốn làm đơn giản nhưng Trưởng Công chúa Lệ Dương thấy chuyện đã khó có thể thay đổi thì lập tức yêu cầu hôn sự nhất định phải làm theo quy cách của Quận chúa.
Đương nhiên Minh Huệ Đế cũng không phản bác bà ta làm chuyện này, ông ta còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc tiền tài, Nhàn phi cũng cho thêm không ít trang sức.
Minh Huệ Đế nghe vậy gật đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Trương Đức Cần hơi chần chờ rồi nói: “Chuyện khác tạm thời không có, hiện giờ Duệ Vương phủ cũng đang chuẩn bị hôn sự, Dung Thế tử một lòng đợi đón dâu, không làm chuyện gì khác.”
“Đón dâu a, để cho hắn cưới.” Thần sắc Minh Huệ Đế vặn vẹo, Duệ Vương phủ càng náo nhiệt, ông ta mới càng dễ âm thầm thao tác.
Trương Đức Cần nghe ông ta nói vậy thì cảm thấy khó hiểu.
Sau một lúc, có cung nhân vui vẻ tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, có tin mừng!”
Hoàng thượng giương mắt, không nóng không lạnh nói: “Nói!”
“Hoàng thượng, vừa rồi Thái y đến bắt mạch cho ba vị nương nương trong Bích Tiêu Cung, tất cả đều có hỉ mạch.”
Nghe vậy, Minh Huệ Đế đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện ra ánh sáng.
“Quả nhiên là đại hỷ! Ha ha ha…” Ông ta cười lớn nói: “Trương Đức Cần! Truyền ý chỉ của trẫm, trọng thưởng Bích Tiêu Cung!”
“Tuân chỉ.” Trương Đức Cần cũng cười: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, ba vị nương nương đồng thời có thai, đây là chuyện chưa từng có, trong này chắc chắn có Hoàng tử.”
Minh Huệ Đế cũng tán đồng, đời này ông ta gian nan trong chuyện con nối dõi, hiện tại một lúc có ba thai, chắc hẳn là có một Hoàng tử.
“Phân phó để đám nô tài hầu hạ Bích Tiêu Cung cho tốt, nếu có sơ xuất gì, trẫm sẽ lấy mạng bọn họ!”
“Tuân chỉ.”
Nghĩ đến cái gì, Minh Huệ Đế lại nói: “May mà có mấy vị kỳ nhân dị sĩ ngươi tìm đến kia, nếu không có đan dược do họ luyện chế, trẫm không chắc… khụ khụ…”
“Hoàng thượng...” Trương Đức Cần tiếng lên xoa lưng giúp Minh Huệ Đế, ông ấy nói: “Nô tài hiểu rõ, một lát nữa nô tài lập tức truyền ý chỉ thưởng cho bọn họ.”
Minh Huệ Đế gật đầu.
Sau khi ho khan xong, trong lòng ông ta thoải mái, lại bắt đầu cười ha hả.
Sau đó lại phân phó: “Lúc này trẫm cảm thấy rất sung sức, đi, mang thẻ bài đến đây.”
Trương Đức Cần kinh ngạc: “Hoàng thượng muốn lật thẻ bài sao, nhưng thân thể của Hoàng thượng…”
“Không sao! Trẫm uống hai viên đan dược là được.”
Trước mắt đã có ba vị phi tần có thai, nếu ông ta chăm chỉ hơn chút thì nói không chừng sẽ có nhiều hơn nữa. Minh Huệ Đế mong ngóng ngày này đã lâu, ông ta gấp không chờ nổi muốn rửa mối nhục khi xưa.
“Mau đi!” Ông ta phân phó.
...
Tháng năm Thư viện Tĩnh Hương sẽ tốt nghiệp, hiện giờ cách lúc tốt nghiệp không lâu, A Lê cũng vì thế mà càng bận hơn.
Từ sau khi lập xuân nàng bắt đầu thích cưỡi ngựa đi học, nhưng hiện tại chỉ có thể ngồi xe ngựa, vì ngồi xe ngựa nàng có thể ôn tập thêm.
Hôm nay, theo thường lệ nàng học xong thì quay về biệt viện, thấy biệt viện im ắng, Thẩm Mục đứng trước cửa thư phòng đang đóng, A Lê vui mừng đưa sách cho Ngưng Sương rồi đi đến.
“A Lê cô nương.” Thẩm Mục thấy nàng đến thì hành lễ.
A Lê hỏi: “Dung Từ ca ca đến lúc nào thế?”
“Thế tử gia đến từ giờ Mùi, vẫn luôn ở bên trong đọc sách.”
A Lê gật đầu, làm động tác im lặng rồi nàng nhẹ chân đi vào.
Cửa thư phòng để ngỏ, A Lê thò đầu liếc vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Dung Từ đâu, vừa dịch chuyển tầm mắt đã thấy hắn đang dựa vào ghế, có lẽ đọc sách mệt nên ngủ rồi.
Dung Từ đang nghỉ ngơi, nhưng đã sớm nghe thấy tiếng A Lê và Thẩm Mục nói chuyện, cũng biết nàng lén lút đi vào.
Hắn nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên.
Một lát sau cảm thấy mắt bị bàn tay ấm áp che lại, sau đó tiểu cô nương tinh nghịch nói bên tay hắn: “Đoán xem ta là ai?”
Dung Từ mỉm cười, cũng giả vờ nghi ngờ nói: “Yêu tinh trong rừng.”
A Lê bĩu môi: “Không đúng.”
“Tiên nữ hạ phàm.”
“Đúng rồi!”
A Lê buông tay ra, di chuyển đến trước người hắn: “Nghe Thẩm Mục nói Dung Từ ca ca đến từ giờ Mùi, hôm nay không bận à?”
Dung Từ duỗi tay kéo nàng ngồi xuống.
A Lê thuận thế ngồi lên đùi hắn, bám vào cổ hắn làm nũng: “Ta còn tưởng rằng đến hưu mộc Dung Từ ca ca mới tới chứ.”
Đoạn thời gian này A Lê rất bận, Dung Từ cũng bận, hai người đã gần một tháng không gặp nhau.
“Buổi chiều rảnh rỗi, nhưng một lúc nữa phải quay về.”
Nghe vậy A Lê mất mát nói: “Một lúc thì một lúc vậy.”
“Ừm.” Dung Từ nhéo mũi nàng nói: “Tháng sáu thành hôn rồi, mấy ngày nay mẫu thân mời mấy thợ thủ công đến tu sửa lại viện của ta, giờ cũng đã gần xong, còn một số chỗ không biết nên làm thế nào, kêu ta tới hỏi nàng một chút.”
A Lê ngượng ngùng, nàng còn chưa gả đến đó đâu, sao có thể nhúng tay vào chuyện của Duệ Vương phủ chứ.
Nàng nói: “Dù sao cũng là chỗ của chàng, chàng tự quyết định là được.”
Dung Từ nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mềm mại không xương của nàng, không nhanh không chậm nói: “Là chỗ của ta nhưng tương lai cũng là của nàng, nàng phải thích mới được.”
Gương mặt của A Lê hơi nóng lên, nàng hỏi: “Là chuyện gì?”
Dung Từ ôm lấy eo nàng hơi cúi người lấy một tờ giấy bên cạnh bàn.
“Đây là bản vẽ sau khi tu sửa.” Hắn mở ra cho nàng xem: “Những chỗ này để lại cho nàng trồng hoa, mẫu thân nói giờ đang là mùa xuân rất thích hợp để trồng hoa, nên muốn hỏi nàng thích hoa gì để bảo người trồng.”
A Lê nghiêm túc nhìn, sau đó hỏi: “Vậy còn chàng, chàng thích cái gì?”
Dung Từ nói: “Thứ A Lê thích chính là thứ ta thích.”
“Thế tử phi về đi, trời tối rồi, ngày mai lại tìm.”
A Lê lắc đầu, đẩy tỳ nữ ra: “Ta phải tìm được chàng ấy, mưa lớn như vậy, có lẽ chàng ấy đang ở một chỗ nào đó chờ ta, ta muốn đi tìm chàng.”
“Mưa lớn như vậy, Thế tử phi định đi đâu tìm, hơn nữa hiện giờ…” Tỳ nữ nhìn người ướt dầm dề trước mắt, giày dính đầy bùn đất, cánh tay cũng bị bụi gai cào bị thương, vết máu loang lổ.
Tỳ nữ khóc lên, có mấy lời nàng ấy nhịn rất lâu không dám nói, nhưng hiện giờ vì khuyên Thế tử phi nàng ấy không thể không chọc bỏ ảo tưởng của nàng.
“Thế tử phi, có thể Thế tử không thể về được nữa. Đê vỡ, hơn nửa thôn dân đều rơi xuống sông, sinh tử chưa biết, đã nhiều ngày như vậy rồi, sao còn có cơ hội sống chứ.”
“Thế tử phi phải bảo toàn chính mình, không vì gì thì cũng vì hài tử trong bụng người. Người muốn chờ Thế tử gia về để nói tin tức này với ngài ấy mà, người quên rồi sao?”
“Nếu Thế tử thật sự gặp nạn, ít nhất người cũng để lại huyết mạnh cho ngài ấy.”
A Lê vốn đã kiên cường chịu đựng cả ngày, lúc này đột nhiên không chịu nổi nữa.
Nàng ngồi liệt dưới đất, dù giấy ngả sang bên cạnh, giống như một đứa trẻ mà khóc lớn.
“Ta phải làm sao bây giờ, không có chàng ấy ta phải làm sao đây?” Nàng khóc lóc nói.
“Chúng ta còn có thể hồi Kinh.” Tỳ nữ nói: “Tuy không còn Duệ Vương phủ nữa, nhưng vẫn còn Tương Dương Hầu phủ.”
A Lê lắc đầu: “Ta không có nhà, không về được.”
Tỳ nữ cảm thấy lời này rất kỳ quái, đang muốn nói gì đó thì thấy thân dưới nàng chảy ra thứ gì đó màu đỏ.
Nàng ấy kinh hãi: “Máu! Là máu!”
...
“A Lê… A Lê…”
Dung Từ kinh hoàng tỉnh lại, lúc này mới tháng tư nhưng hắn lại đổ mồ hôi đầy người. Gã sai vặt nghe thấy động tĩnh thì lập tức vội vàng tiến vào: “Thế tử gia có gì phân phó sao.”
Dung Từ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cái màn, hắn chậm rãi lắc đầu: “Không có, đi ra ngoài đi.”
Gã sai vặt ra ngoài.
Dung Từ thất thần một lúc lâu rồi mới ngồi dậy. Giữa trưa có tiệc rượu với Doãn Thiệu Hâm và Mạnh Tử Duy, vì tâm trạng vui vẻ nên hắn uống hơi nhiều, không ngờ lúc nghỉ trưa lại mơ thấy cái này.
Đã lâu lắm rồi hắn không mơ đến giấc mơ này, đây cũng là chuyện hắn cố tình không muốn nhớ tới.
Bởi vì đây là chuyện khiến hắn cả đời khó quên.
Đời trước hắn không cam lòng để ngồi vị Hoàng đế vốn nên thuộc về phụ thân bị người khác đoạt mất, một lòng say mê với quyền thế, liên tục tranh đấu với người khác.
Hắn đứng trên đầu mũi nhọn, dựa vào thủ đoạn thu phục rất nhiều triều thần, nhiều lần ép Minh Huệ Đế đến mức bó tay không biện pháp.
Nhưng không ngờ hắn đi sai một bước, bị người hãm hại khiến Duệ Vương phủ bị xét nhà, một nửa quan viên trong triều đều bị nhốt vào ngục, ngay cả Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt cũng không thể may mắn thoát được.
Lúc đó A Lê đã gả cho hắn mười năm, trong mười năm này nàng không oán hận cũng không hối hận, chỉ yên lặng giúp hắn lo liệu gia nghiệp, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Sau đó bọn thị vệ dùng toàn lực cứu hắn và A Lê ra khỏi đại lao.
Hắn mang A Lê rời khỏi Kinh Thành, tìm một thôn trang lẩn trốn. Đồng thời cũng âm thầm liên lạc với thế lực cũ, đợi ngày Đông Sơn tái khởi.
Ngay lúc hắn đi xa nhà liên lạc với thế lực cũ, người của Minh Huệ Đế cũng tìm được tung tích của bọn họ.
Mấy ngày ấy vừa lúc mưa to, Minh Huệ Đế vì để hắn xuất hiện, không tiếc hy sinh tính mạng của bá tánh, đập vỡ đê, chặn đường cứu viện của quan phủ, mấy ngàn thôn dân của trấn Liên Hoa đều bị chết chìm trong nước lũ.
Mà không biết A Lê nghe tin tức từ ai, cho rằng lúc hắn về thôn thì chết trong nước lũ, nàng ngày đêm tìm kiếm. Đợi khi Dung Từ trở về trấn Liên Hoa thì cả người A Lê đã đầy máu nằm trong một y quán cũ nát. Nghe nói nàng vì tìm hắn mà không ngủ không nghỉ hai ngày đêm.
Còn nghe nói, nàng mang thai hài tử của hắn.
Hắn vô cùng hối hận.
Nhưng lúc đó trên đường đi vết thương cũ cả hắn tái phát, hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại, cũng không có ai báo cho hắn tin tức của A Lê.
Một lần bỏ lỡ trở thành âm dương cách biệt.
Nhớ lại chuyện đời trước khiến ánh mắt Dung Từ âm trầm.
Mạnh Tử Duy nói Hoàng đế không sống nổi hai tháng nữa, nhưng sao hắn có thể để ông ta chết dễ dàng như thế được? Ông ta hại chết A Lê của hắn, còn hại chết đứa con của bọn họ.
Đời này, hắn muốn để Minh Huệ Đế chết trong tuyệt vọng tột cùng.
Một lát sau, gã sai vặt ở bên ngoài thấp giọng bẩm báo: “Thế tử gia, Cẩm Thúy Các đưa đồ đến, ngài có muốn xem qua không?”
Dung Từ bình ổn lại tâm trạng rồi đi ra ngoài.
Ngày thành hôn của hắn và A Lê sắp đến, nhớ đến trong kho có một ít mã não và san hôn nên hắn đã kêu người mang đến Cẩm Thúy Các làm thành đồ trang sức.
“Thế tử gia, những thứ này đều là kiểu dáng đang lưu hành ở Kinh Thành, hơn nữa còn do thợ lành nghề chế tạo.” Chưởng quầy Cẩm Thúy Các giới thiệu: “Nếu nói lớn mật chút, thì nó còn tinh xảo hơn của các nương nương trong cung, đảm bảo Tống cô nương sẽ thích.”
Dung Từ cầm mấy thứ lên nhìn rồi phân phó: “Vậy đưa đến cho nàng.”
“Tuân lệnh.”
Hoàng cung, Minh Huệ Đế cũng bị một cơn ác mộng đánh thức.
Ông ta ngồi trên giường há miệng thở dốc, Trương Đức Cẩn nghe thấy tiếng liền đi vào bên trong.
“Hoàng thượng, người bị bóng đè sao.”
Biểu cảm của Minh Huệ Đế nham hiểm hung ác, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Bên ngoài có động tĩnh gì rồi.”
Ông ta muốn hỏi chuyện bên ngoài hoàng cung.
Trương Đức Cần trả lời: “Hoàng thượng, hôm nay Lương phủ cưới Quận chúa Ngọc Mẫn, hôn sự làm rất náo nhiệt long trọng, Nhàn phi và Trưởng Công chúa Lệ Dương đều trang điểm rất tinh xảo.”
Trước đó Minh Huệ Đế đã tứ hôn cho Quận chúa Ngọc Mẫn và Lương Tuấn Hoài, Lương gia sợ đêm dài lắm mộng nên chọn ngày tốt gần nhất để đón dâu. Một là muốn lấy chuyện vui để áp xuống những gièm pha trước đó, hai là tránh để Trưởng Công chúa Lệ Dương gây chuyện.
Lương gia khua chiêng gõ trống chuẩn bị một tháng rồi nhanh chóng cưới Quận chúa Ngọc Mẫn vào cửa. Vốn muốn làm đơn giản nhưng Trưởng Công chúa Lệ Dương thấy chuyện đã khó có thể thay đổi thì lập tức yêu cầu hôn sự nhất định phải làm theo quy cách của Quận chúa.
Đương nhiên Minh Huệ Đế cũng không phản bác bà ta làm chuyện này, ông ta còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc tiền tài, Nhàn phi cũng cho thêm không ít trang sức.
Minh Huệ Đế nghe vậy gật đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Trương Đức Cần hơi chần chờ rồi nói: “Chuyện khác tạm thời không có, hiện giờ Duệ Vương phủ cũng đang chuẩn bị hôn sự, Dung Thế tử một lòng đợi đón dâu, không làm chuyện gì khác.”
“Đón dâu a, để cho hắn cưới.” Thần sắc Minh Huệ Đế vặn vẹo, Duệ Vương phủ càng náo nhiệt, ông ta mới càng dễ âm thầm thao tác.
Trương Đức Cần nghe ông ta nói vậy thì cảm thấy khó hiểu.
Sau một lúc, có cung nhân vui vẻ tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, có tin mừng!”
Hoàng thượng giương mắt, không nóng không lạnh nói: “Nói!”
“Hoàng thượng, vừa rồi Thái y đến bắt mạch cho ba vị nương nương trong Bích Tiêu Cung, tất cả đều có hỉ mạch.”
Nghe vậy, Minh Huệ Đế đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện ra ánh sáng.
“Quả nhiên là đại hỷ! Ha ha ha…” Ông ta cười lớn nói: “Trương Đức Cần! Truyền ý chỉ của trẫm, trọng thưởng Bích Tiêu Cung!”
“Tuân chỉ.” Trương Đức Cần cũng cười: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, ba vị nương nương đồng thời có thai, đây là chuyện chưa từng có, trong này chắc chắn có Hoàng tử.”
Minh Huệ Đế cũng tán đồng, đời này ông ta gian nan trong chuyện con nối dõi, hiện tại một lúc có ba thai, chắc hẳn là có một Hoàng tử.
“Phân phó để đám nô tài hầu hạ Bích Tiêu Cung cho tốt, nếu có sơ xuất gì, trẫm sẽ lấy mạng bọn họ!”
“Tuân chỉ.”
Nghĩ đến cái gì, Minh Huệ Đế lại nói: “May mà có mấy vị kỳ nhân dị sĩ ngươi tìm đến kia, nếu không có đan dược do họ luyện chế, trẫm không chắc… khụ khụ…”
“Hoàng thượng...” Trương Đức Cần tiếng lên xoa lưng giúp Minh Huệ Đế, ông ấy nói: “Nô tài hiểu rõ, một lát nữa nô tài lập tức truyền ý chỉ thưởng cho bọn họ.”
Minh Huệ Đế gật đầu.
Sau khi ho khan xong, trong lòng ông ta thoải mái, lại bắt đầu cười ha hả.
Sau đó lại phân phó: “Lúc này trẫm cảm thấy rất sung sức, đi, mang thẻ bài đến đây.”
Trương Đức Cần kinh ngạc: “Hoàng thượng muốn lật thẻ bài sao, nhưng thân thể của Hoàng thượng…”
“Không sao! Trẫm uống hai viên đan dược là được.”
Trước mắt đã có ba vị phi tần có thai, nếu ông ta chăm chỉ hơn chút thì nói không chừng sẽ có nhiều hơn nữa. Minh Huệ Đế mong ngóng ngày này đã lâu, ông ta gấp không chờ nổi muốn rửa mối nhục khi xưa.
“Mau đi!” Ông ta phân phó.
...
Tháng năm Thư viện Tĩnh Hương sẽ tốt nghiệp, hiện giờ cách lúc tốt nghiệp không lâu, A Lê cũng vì thế mà càng bận hơn.
Từ sau khi lập xuân nàng bắt đầu thích cưỡi ngựa đi học, nhưng hiện tại chỉ có thể ngồi xe ngựa, vì ngồi xe ngựa nàng có thể ôn tập thêm.
Hôm nay, theo thường lệ nàng học xong thì quay về biệt viện, thấy biệt viện im ắng, Thẩm Mục đứng trước cửa thư phòng đang đóng, A Lê vui mừng đưa sách cho Ngưng Sương rồi đi đến.
“A Lê cô nương.” Thẩm Mục thấy nàng đến thì hành lễ.
A Lê hỏi: “Dung Từ ca ca đến lúc nào thế?”
“Thế tử gia đến từ giờ Mùi, vẫn luôn ở bên trong đọc sách.”
A Lê gật đầu, làm động tác im lặng rồi nàng nhẹ chân đi vào.
Cửa thư phòng để ngỏ, A Lê thò đầu liếc vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Dung Từ đâu, vừa dịch chuyển tầm mắt đã thấy hắn đang dựa vào ghế, có lẽ đọc sách mệt nên ngủ rồi.
Dung Từ đang nghỉ ngơi, nhưng đã sớm nghe thấy tiếng A Lê và Thẩm Mục nói chuyện, cũng biết nàng lén lút đi vào.
Hắn nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên.
Một lát sau cảm thấy mắt bị bàn tay ấm áp che lại, sau đó tiểu cô nương tinh nghịch nói bên tay hắn: “Đoán xem ta là ai?”
Dung Từ mỉm cười, cũng giả vờ nghi ngờ nói: “Yêu tinh trong rừng.”
A Lê bĩu môi: “Không đúng.”
“Tiên nữ hạ phàm.”
“Đúng rồi!”
A Lê buông tay ra, di chuyển đến trước người hắn: “Nghe Thẩm Mục nói Dung Từ ca ca đến từ giờ Mùi, hôm nay không bận à?”
Dung Từ duỗi tay kéo nàng ngồi xuống.
A Lê thuận thế ngồi lên đùi hắn, bám vào cổ hắn làm nũng: “Ta còn tưởng rằng đến hưu mộc Dung Từ ca ca mới tới chứ.”
Đoạn thời gian này A Lê rất bận, Dung Từ cũng bận, hai người đã gần một tháng không gặp nhau.
“Buổi chiều rảnh rỗi, nhưng một lúc nữa phải quay về.”
Nghe vậy A Lê mất mát nói: “Một lúc thì một lúc vậy.”
“Ừm.” Dung Từ nhéo mũi nàng nói: “Tháng sáu thành hôn rồi, mấy ngày nay mẫu thân mời mấy thợ thủ công đến tu sửa lại viện của ta, giờ cũng đã gần xong, còn một số chỗ không biết nên làm thế nào, kêu ta tới hỏi nàng một chút.”
A Lê ngượng ngùng, nàng còn chưa gả đến đó đâu, sao có thể nhúng tay vào chuyện của Duệ Vương phủ chứ.
Nàng nói: “Dù sao cũng là chỗ của chàng, chàng tự quyết định là được.”
Dung Từ nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mềm mại không xương của nàng, không nhanh không chậm nói: “Là chỗ của ta nhưng tương lai cũng là của nàng, nàng phải thích mới được.”
Gương mặt của A Lê hơi nóng lên, nàng hỏi: “Là chuyện gì?”
Dung Từ ôm lấy eo nàng hơi cúi người lấy một tờ giấy bên cạnh bàn.
“Đây là bản vẽ sau khi tu sửa.” Hắn mở ra cho nàng xem: “Những chỗ này để lại cho nàng trồng hoa, mẫu thân nói giờ đang là mùa xuân rất thích hợp để trồng hoa, nên muốn hỏi nàng thích hoa gì để bảo người trồng.”
A Lê nghiêm túc nhìn, sau đó hỏi: “Vậy còn chàng, chàng thích cái gì?”
Dung Từ nói: “Thứ A Lê thích chính là thứ ta thích.”