Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!
Chương 105
Đồng tri phủ thành Từ đại nhân là quan khảo hạch địa phương năm nay, cuối tháng giêng đã đến huyện Thu Dương.
Phủ thành có hai vị đồng tri, một là Từ Thành Hiệu, một là Mục đồng tri, cũng chính là cha của sư huynh Mục Tiết hồi ở thư viện Bạch Dung.
Mỗi năm khảo hạch, hai vị đồng tri đều được phái xuống, bốc thăm để quyết định huyện nào sẽ khảo hạch, năm nay chắc là Từ Thành Hiệu bốc trúng huyện Thu Dương.
Lần này đến không chỉ để khảo hạch tình hình nhậm chức của quan địa phương, mà quân đồn trú của phủ Cẩm Đoàn cũng đóng ở huyện Thu Dương, tiện thể đến xem xét tình hình quân đội.
Từ đồng tri xuống huyện chưa đến huyện nha đã đến doanh trại Hà Phi, nhưng tướng quân Uy Bình lại đến huyện khác chiêu binh từ hôm trước, đồng tri đến mà không gặp được ai.
Phùng Vạn Hà rất ghét người cấp trên xuống khảo hạch, việc quân đồn trú vốn là do bộ binh triều đình phái người xuống tuần tra, giờ phủ thành cũng muốn đến xem xét, hắn ta lười phải dẫn quan văn đi dạo trong doanh trại, nói mấy lời khách sáo, biết hôm nay phủ thành có người đến nên đã đi từ sớm.
Chức quan đồng tri thấp hơn Phùng Vạn Hà, thấy ông ta vô lễ cũng không dám nổi giận, dù sao tướng quân Uy Bình này còn dám gây sự với tri phủ, ông ta chỉ là một đồng tri, cũng chỉ biết ghi lại tội vô lễ của Phùng Vạn Hà vào sổ.
Nhưng võ quan phần lớn đều như vậy, ghi lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Phùng Vạn Hà thì thoải mái, nhưng lại hại Đỗ Hành xui xẻo.
Đồng tri bị bẽ mặt ở doanh trại, tâm trạng không tốt, nên khi khảo hạch Đỗ Hành tất nhiên nghiêm khắc hơn.
Từ Thành Hiệu cũng không phải lần đầu đến huyện Thu Dương khảo hạch, lần này vừa vào địa phận huyện Thu Dương, thấy rất nhiều người dân đang khai khẩn đất hoang, xuống xe hỏi thăm thì ra là những người dân lang thang được an trí.
Đi thêm một đoạn, những làng mạc đi qua cũng rất nhộn nhịp, làng nào cũng có mương máng chạy qua, những chiếc guồng nước cũng đã được dựng lên.
Vào trong thành, dòng người qua lại rõ ràng cũng nhộn nhịp hơn trước rất nhiều.
Trước đây, huyện Thu Dương là huyện mà quan phủ thành ít muốn đến nhất, hoang vắng, lạc hậu, thuế má nông sản nộp lên khó khăn nhất không nói, còn vay tiền triều đình, nhiều lần gửi công văn đòi nợ nhưng ngay cả tri phủ nhắc đến cũng chậm trễ không trả, khiến tri phủ đau đầu.
Mới chưa đầy một năm không đến huyện Thu Dương, không ngờ lại thay đổi lớn đến vậy.
Ông ta nhớ kỳ đại tuyển trước, tri huyện Thu Dương vì không làm tròn trách nhiệm mà bị cách chức điều chuyển, vị tri huyện mới này nhậm chức chưa đầy nửa năm, mà huyện đã có sự thay đổi lớn như vậy.
Tuy rằng mỗi năm khảo hạch, địa phương thường xuyên có sự điều chỉnh tạm thời để đối phó với khảo hạch của cấp trên, làm cho có vẻ bề ngoài, nhưng những công trình và thay đổi rõ ràng ở huyện Thu Dương này không phải là việc làm trong một sớm một chiều, không phải vì đối phó khảo hạch mà có thể làm được trong thời gian ngắn, Từ Thành Hiệu thấy căn bệnh trầm kha của phủ thành đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, trong lòng cũng rất vui mừng.
Tâm trạng bực bội ở doanh trại cũng tan biến, đối với Đỗ Hành hòa nhã hơn rất nhiều, vuốt râu cười nói: “Tri phủ đại nhân thường nhắc đến Đỗ tri huyện, nói người trẻ tuổi tài giỏi, là vị quan lại có tài có đức, nhất định có thể quản lý tốt huyện Thu Dương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phụ lòng tri phủ đại nhân khen ngợi.”
“Đồng tri đại nhân quá khen, hạ quan không dám nhận. Hạ quan mới nhậm chức, nhiều việc trong huyện chưa được xử lý chu toàn, còn mong phủ thành thông cảm.”
Từ Thành Hiệu nói: “Đỗ tri huyện lo lắng cho dân chúng, phủ thành đều thấy, tự nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ địa phương phát triển.”
Quan khảo hạch ở huyện Thu Dương hai ngày, tiến hành khảo hạch sơ bộ về hộ tịch, ruộng đất, thủy lợi, trộm cắp… của địa phương.
Đỗ Hành lần này an trí dân lang thang, tăng thêm hộ tịch, lại khai hoang xây dựng thủy lợi, thậm chí còn tiêu diệt sơn tặc, từng việc từng việc đều là thành tích lớn, tính ra đã là một vị quan có nhiều đóng góp cho địa phương.
Từ Thành Hiệu ghi chép trung thực, càng thêm hài lòng với Đỗ Hành.
Ngày hôm sau, Từ Thành Hiệu phải đến huyện khác khảo hạch, huyện Thu Dương đang phát triển thịnh vượng, quan khảo hạch về phủ thành cũng có lời để nói, nên không ở lại huyện Thu Dương lâu.
Đỗ Hành tiễn Từ Thành Hiệu lên xe ở cổng huyện nha: “Huyện Thu Dương ấm áp, không thấy cái lạnh đầu xuân, các huyện khác đang rét nàng bân, đồng tri đại nhân lần này đi mong ngài bảo trọng sức khỏe.”
Từ Thành Hiệu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước rèm xe, dưới ánh mặt trời càng thêm dễ nhìn, nghe những lời quan tâm này, ông ta lần đầu tiên có một cảm nhận mới về sở thích của tri phủ.
“Được, bản quan nhất định sẽ bảo trọng, Đỗ tri huyện không cần tiễn xa, hãy quay về đi.”
Xe ngựa từ từ đi về phía đường cái, Đỗ Hành chắp tay sau lưng, nhìn xe ngựa đi khuất, trên mặt nở một nụ cười.
“Lần này quan trên đến khảo hạch, thật sự là thoải mái nhất.”
Tần Tiểu Mãn cười mỉm, nhỏ giọng nói với Đỗ Hành một câu, đang định nói lần khảo hạch này chắc chắn được đánh giá tốt.
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có hai người xông tới.
Giữa ban ngày ban mặt, động tác rất nhanh, Đỗ Hành đứng phía trước, thấy vậy theo bản năng che chắn cho Tần Tiểu Mãn.
Không ngờ người xông đến lại túm lấy hắn: “A Hành, ngươi thật sự đã trở về! Nghe nói ngươi làm tri huyện đại nhân, ban đầu ta còn không tin, hôm nay ta mang biểu muội ngươi đến, không ngờ lại là thật!”
Đỗ Hành nhìn người phụ nữ như vừa nhìn thấy ánh sáng, tay dắt một cô gái trẻ, túm lấy góc áo hắn vui mừng khôn xiết.
“Ngươi là ai?”
“Ta là cô mẫu của ngươi! A Hành.” Người phụ nữ nói xong vội vàng kéo cô gái trẻ bên cạnh nói: “Dù năm tháng dài đằng đẵng, đã lâu không gặp ngươi không nhớ cô mẫu, cũng phải nhớ biểu muội chứ!”
“Trước kia hai người thanh mai trúc mã, ngươi còn nói muốn cưới biểu muội, hai nhà cũng đã định hôn ước rồi. Sau đó ngươi rời nhà đi nhiều năm không thấy trở về, không một tin tức, biểu muội chờ ngươi bao nhiêu năm, giờ đã thành gái lỡ thì rồi.”
Tần Tiểu Mãn vừa nghe đến thanh mai trúc mã, cưới hỏi gì đó, lập tức nổi cáu: “Bà đừng nói bậy, bà là ai mà dám nhận bừa bà con!”
“Sao lại nói vậy, người thân ruột thịt là người thân ruột thịt, làm sao có thể giả được, hộ tịch đều có ghi rõ ràng, ta chỉ là một phụ nữ tầm thường sao dám giả mạo thân thích?”
Nói xong người phụ nữ liền che mặt khóc: “A Hành, chẳng lẽ giờ ngươi bay cao đỗ đạt rồi không nhận cô mẫu này nữa sao?”
Cô gái trẻ bên cạnh cũng rơi nước mắt, trông thật đáng thương, giọng nói yếu ớt hỏi: “Biểu ca, huynh đã thành thân rồi sao? Vị này là phu lang của huynh sao? Bao nhiêu năm xa cách, huynh thật sự đã quên muội rồi sao?”
Hai người hát đệm cho nhau, giữa đường khóc lóc kể lể, lại còn ngay trước cổng huyện nha, như thể Đỗ Hành phụ bạc, bay cao đỗ đạt rồi không nhận người thân cũ, người qua đường không khỏi dừng lại xem náo nhiệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Thành Hiệu đã cho xe ngựa đi rồi, giờ lại quay trở lại.
Đỗ Hành vội vàng bước lên tạ tội: “Làm phiền đại nhân, chỉ là chút chuyện nhà.”
Từ Thành Hiệu nhìn hai người phụ nữ yếu đuối đang khóc, quần áo giản dị, đầu không cài trâm, rõ ràng là phụ nữ quê mùa nghèo khó, vừa rồi nghe được lờ mờ những lời than khóc của họ.
“Đây thật sự là cô mẫu của ngươi sao?”
Đỗ Hành chợt ngẩn ra, những năm nay trải qua không ít chuyện, hắn rất ít khi nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt, lục tìm trong ký ức, ở huyện Thu Dương quả thực có người thân thích này.
Năm đó nhà họ Đỗ sa sút, cha mẹ qua đời, nguyên chủ chỉ còn một người cô mẫu đã gả cho một địa chủ ở nông thôn.
Gia đình xảy ra chuyện, nợ một khoản tiền lớn, người cô này sợ bị liên lụy, ngay cả khi huynh trưởng qua đời cũng không đến dự đám tang.
Sau đó, nguyên chủ nợ nần chồng chất, tuy biết người cô này bạc tình, chắc cũng sẽ không giúp đỡ gì, nhưng cũng đành mặt dày đến cầu cứu người thân duy nhất này, nhưng đừng nói đến việc được giúp đỡ, ngay cả cổng nhà họ Đoàn mà cô mẫu gả vào cũng không vào được.
Nguyên chủ đau khổ, tuyên bố không còn người thân, lưu lạc đến huyện Lạc Hà, mới có câu chuyện sau này.
Lúc trước nhà nguyên chủ sa sút, người cô này không quan tâm, bây giờ thấy hắn ta bay cao đỗ đạt lại còn mặt mũi đến nhận thân thích, ai gặp chuyện này mà không thấy ghê tởm, e rằng nguyên chủ nếu còn sống hôm nay gặp tình cảnh này cũng không muốn nhận người cô này.
Người ngoài không biết sự tình, lại thấy hai người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, Đỗ Hành càng kiên quyết thì càng khiến người ta tin lời người phụ nữ nói, hắn ta quả nhiên là vừa đỗ đạt đã quên người thân cũ, đã cưới vợ còn phụ bạc người khác.
Mớ bòng bong này nhất thời giải thích không rõ, nhưng quan hệ họ hàng lại có bằng chứng xác thực, Đỗ Hành trước câu hỏi của Từ Thành Hiệu cũng chỉ đành cắn răng đáp: “Đúng vậy. Nhưng năm xưa hạ quan đã thành thân lập gia đình ở huyện Lạc Hà, đã nhập hộ nhà khác rồi.”
Từ Thành Hiệu nghe vậy cau mày, biết Đỗ Hành còn nhập nhà khác, ấn tượng lập tức giảm sút không ít: “Tuy là nhập nhà khác, nhưng ngươi vẫn họ Đỗ. Đã là cô mẫu ruột thịt sao lại để người ta ở đây khóc lóc thảm thiết như vậy, ngươi là cha mẹ quan của huyện, cũng là trụ cột của gia tộc, tuy làm quan phải vì nước vì dân, nhưng cũng phải quan tâm chăm sóc người thân.”
Đỗ Hành cắn răng chắp tay tạ lỗi: “Đồng tri đại nhân dạy bảo đúng, hạ quan nhất định ghi nhớ trong lòng. Chỉ là chút chuyện nhà, khiến đại nhân lo lắng, hạ quan hổ thẹn.”
Từ Thành Hiệu nói: “Làm quan, chuyện nhà và chuyện công không thể tách rời, nếu chuyện nhà không xử lý được, thì làm sao xử lý được chuyện công. Bên ngoài làm việc tốt, nhưng cũng phải tu tâm dưỡng tính.”
“Ngươi hãy xử lý tốt chuyện nhà đi, mong lần khảo hạch sau, phẩm hạnh tốt đẹp nhất.”
Ông ta thở dài, lên xe ngựa, lần này là thật sự đi rồi.
“Ha ha ha!”
Trên lầu trà ở đằng xa vang lên tiếng cười lớn.
“Lão gia quả nhiên thần cơ diệu toán, mời người thân cũ của tên tri huyện này đến, khiến hắn ta rối trí, nhìn thành tích khảo hạch năm nay đẹp đẽ như vậy, tiếc là hạng mục phẩm hạnh chắc chắn sẽ bị giảm điểm. Cũng để cho hắn ta nếm mùi thiệt thòi, mới biết lợi hại.”
Ngụy Hồng Minh đang ngồi trên lầu uống trà xem kịch hay, trà xuân thanh mát, cả người khoan khoái.
Thấy Từ Thành Hiệu lắc đầu bỏ đi, Đỗ Hành mời cô mẫu và biểu muội vào nhà, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Tần Tiểu Mãn bĩu môi, cau mày dẫn hai người vào nhà.
Cậu vốn còn đang giận Đỗ Hành có người biểu muội thanh mai trúc mã như vậy mà chưa từng nói với cậu, định đóng cửa lại hỏi tội hắn ta, không ngờ Từ Thành Hiệu lại quay trở lại, khiển trách Đỗ Hành một trận.
Vốn thấy lần khảo hạch này có thể được đánh giá tốt, bây giờ hai người này lại đến gây sự đúng lúc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đỗ Hành, đánh giá chắc chắn sẽ bị giảm điểm.
Cậu không khỏi thấy thương Đỗ Hành.
Đỗ Hữu Yến vào sảnh khách liền nhìn ngó xung quanh, sờ sờ bàn ghế lại nhìn chén trà, không còn vẻ đáng thương như lúc nãy: “Ta là lần đầu vào nhà chính của huyện nha, thật là khí phái. A Hành của chúng ta từ nhỏ đã có bản lĩnh, chỉ tiếc anh trai chị dâu mất sớm, không được thấy A Hành có ngày hôm nay. Nhà buôn bán luôn bị người ta bắt nạt, nếu thấy con cái làm quan to, nhất định sẽ vui lắm.”
“Xung quanh không còn ai, cô mẫu còn giả vờ gì nữa. Ai sai hai mẹ con đến gây rối?”
Vào trong sảnh, giọng Đỗ Hành lập tức lạnh lùng.
Đỗ Hữu Yến thấy khuôn mặt luôn hòa nhã bỗng nhiên lạnh lùng, trong lòng chấn động, sau đó lại nở nụ cười: “A Hành nói gì vậy, cô mẫu biết giờ ngươi làm quan to, khinh thường người thân nghèo khó như chúng ta, nhưng sao lại nói lời khó nghe như vậy, chụp mũ cho cô mẫu như vậy. Chúng ta là người một nhà mà!”
“Trước đây không đến tìm, sau này cũng không đến, chỉ đúng lúc quan trên đến khảo hạch mới đến tìm, ba câu hai lời không nói rõ đã khóc lóc kể lể ở cổng huyện nha, làm người ta nghĩ ta là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, cô còn nói không phải bị người ta sai khiến đến đây? Người nhà kiểu gì, lại không muốn thấy người khác tốt như vậy?”
Thấy hắn liên tục chất vấn, Đỗ Hữu Yến lùi lại một bước, đứa cháu trong ký ức là một tên thư sinh ngu ngốc, tâm tư đơn giản, rất dễ nắm bắt.
Giờ đây lại sắc sảo như vậy, khiến bà ta cảm thấy như hai người khác nhau, nếu không phải khuôn mặt cuốn hút kia vẫn giống như trong ký ức, bà ta còn tưởng mình nhận nhầm người.
Có thể thi đậu khi còn trẻ, lại còn làm quan đến ngày hôm nay, quả thật là thay đổi rất nhiều.
“Cô mẫu không biết hôm nay có quan trên đến khảo hạch, vừa rồi đó là quan khảo hạch sao? Ôi chao! Xem ra cô mẫu đã làm hỏng việc của ngươi rồi sao?”
Đỗ Hữu Yến tiếp tục giả ngốc: “Cô mẫu chỉ là người quê mùa, không giống ngươi học hành tử tế, sao biết được những điều này, chỉ là vừa gặp ngươi vui quá, ngươi đừng trách cô mẫu.”
Nói xong, Đỗ Hữu Yến liền kéo cô gái bên cạnh: “Bây giờ ngươi đã trở về rồi, hôn ước năm xưa với biểu muội cũng nên thực hiện, như vậy cũng an ủi vong linh cha mẹ ngươi.”
Vừa nói bà ta vừa nhìn Tần Tiểu Mãn đang trừng mắt với vẻ tiếc nuối: “Tuy ngươi đã cưới vợ cả, nhưng làm quan, tam thê tứ thiếp cũng không sao, biểu muội thật lòng thật dạ với ngươi, chỉ cần được gả cho ngươi, làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Không đợi người khác lên tiếng, bà ta liền tiến lên nắm tay Tần Tiểu Mãn: “Nhìn phu lang của ngươi thật hiền lành, có thêm người trong nhà nối dõi tông đường nhất định cũng vui vẻ. Nhà họ Đỗ ít con cháu, nên kéo dài hương khói.”
Tần Tiểu Mãn giật mạnh tay ra: “Sao nào, con gái bà cũng muốn đi theo người ở rể làm thiếp để hầu hạ ta à?”
“Này, ngươi…”
Đỗ Hữu Yến cau mày: “A Hành nhà chúng ta là quan lão gia, sao có thể chỉ có một vợ?”
Đoạn Tuyết tiến lên muốn nắm tay Đỗ Hành: “Biểu ca, những năm nay muội vẫn luôn đợi huynh, tưởng rằng không còn gặp lại huynh nữa, trời xanh có mắt, nhưng huynh lại muốn phụ muội sao?”
“Vớ vẩn, không người mai mối, không sính lễ, lấy đâu ra hôn ước mà phụ bạc.”
Đỗ Hành thấy hai mẹ con này sẽ không nói lời nào thật lòng, chỉ muốn gây sự, nói nhiều cũng vô ích.
“Người đâu, mời cô mẫu và biểu muội đến tây sương phòng nghỉ ngơi, từ quê lên huyện cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt thì đừng ra ngoài gây chuyện nữa.”
“Này, này! Đỗ Hành ngươi có ý gì, ngươi muốn giam lỏng cô mẫu và biểu muội sao! Còn có vương pháp không!”
Nhìn hai người bị lôi đi, Đỗ Hành bực bội ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tiểu Mãn đứng trước mặt, đôi mắt sắc như chim ưng, hắn lập tức đứng dậy.
Định đưa tay nắm tay Tần Tiểu Mãn, nhưng lại bị cậu tránh đi.
“Đệ đừng giận được không?”
“Không, ta muốn giận!”
Đỗ Hành nghe vậy mím môi, xem ra không giận lắm, vẫn có thể xoay chuyển được: “Sao lại nói chuyện giống Đạm Sách vậy.”
Tần Tiểu Mãn thật sự giận rồi: “Ý ngươi là ta đang làm nũng hả?”
“Ta nào dám.”
Tần Tiểu Mãn quát: “Ngươi cái gì cũng dám, lắm trò lắm quỷ! Lúc trước ta hỏi ngươi có người thân nào để đưa ngươi về không? Ngươi nói thế nào, ngươi nói không có người thân, cũng không còn ai cả! Bây giờ không chỉ có cô mẫu, mà còn có cô biểu muội nước mắt rơi lã chã đợi ngươi bao nhiêu năm nữa chứ.”
Cậu trừng mắt nhìn Đỗ Hành, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rắc rối của Vân Thanh Văn, mắt hơi đỏ lên: “Ngươi lừa ta! Ta muốn về nói với nhị thúc!”
Đỗ Hành liền giữ chặt Tần Tiểu Mãn đang định quay người bỏ đi, cầu xin: “Đừng, nhị thúc mà biết được còn không đến đánh gãy chân ta, sao đệ lại nhẫn tâm vậy.”
Hắn ôm cậu vào lòng, vỗ về sau gáy Tần Tiểu Mãn: “Đừng nói là đã hứa với đệ sẽ không cưới ai khác, cái gì mà biểu muội bà con gì đó, ta xưa nay không thích chuyện thân thích kết hôn, làm sao có thể cưới con gái của họ hàng.”
“Chuyện này nhất định là có người sắp đặt, muốn nhà chúng ta lục đục.”
Tần Tiểu Mãn úp mặt vào vai Đỗ Hành, cậu không đáp lời.
Đỗ Hành kể lại toàn bộ ký ức về cô mẫu và biểu muội nhà họ Đỗ cho Tần Tiểu Mãn nghe.
“Cô mẫu lạnh nhạt, có hay không cũng như nhau, năm đó ta mới nói vậy. Là ta không tốt, khiến đệ buồn, ta nhất định sẽ xử lý rõ ràng chuyện này, cho đệ một lời giải thích, được không?”
Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Hành, nghe xong câu chuyện không khỏi thấy xót xa, cậu ừ một tiếng: “Ta đi xem Đạm Sách và Thừa Ý.”
Đỗ Hành vẫn không buông tay cậu ra.
“Làm gì vậy?”
Đỗ Hành biết tính Tần Tiểu Mãn, giận nhanh nguôi nhanh, có lẽ chỉ vài câu là hết giận, hoặc có lẽ quay đầu lại đã quên mất, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Những lời ta nói đệ có nghe không?”
“Ta biết rồi.”
Đỗ Hành giờ mới thở phào nhẹ nhõm, buông cậu ra.
Đến huyện cũng đã lâu rồi, dù nông thôn tin tức bế tắc, nhưng đã nửa năm trôi qua, hắn lại làm không ít chuyện, Đỗ Hành không tin người cô mẫu ở nông thôn này lại không biết hắn là tri huyện đại nhân.
Lúc đó không đến nhận thân, chắc chắn cũng biết trước đó đã đắc tội cháu trai khó mà vãn hồi, dù đến nhận thân cũng không được lợi gì, còn có thể tự rước họa vào thân.
Mà nhân dịp khảo hạch đến đây, mục đích e rằng cũng không phải để nhận thân, chủ yếu là muốn gây chuyện.
Đằng sau không có người xúi giục, bà ta sao dám làm vậy.
Đỗ Hành suy đoán, người đưa hai mẹ con này đến, chắc chắn là người có thù oán với hắn.
Trong huyện Thu Dương này, người có mâu thuẫn với hắn nhất, ngoài Ngụy gia còn ai vào đây nữa.
Hắn tức giận trong lòng, Ngụy gia hành sự thật gian xảo, nắm bắt thời cơ phản kích hắn, đưa hai người phụ nữ đến gây rối thật sự là đáng ghét.
Giờ đây không chỉ khiến quan khảo hạch cấp trên có ấn tượng xấu về hắn, mà còn phải hầu hạ hai người phụ nữ này ăn ngon mặc đẹp, không thể làm gì họ, nếu không để họ ra ngoài ồn ào, danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại.
Không trách Giang Khải dặn hắn phải cẩn thận Ngụy gia, quan địa phương kiêng dè rắn địa phương cũng có lý do.
Việc gì cũng có hai mặt, đã đưa người đến rồi, cũng coi như là có một sơ hở.
Đỗ Hành gọi hai người đến, dặn dò kỹ càng.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Thừa Ý và Đạm Sách đi dạo trong vườn để tiêu cơm, đi ngang qua thư phòng thì thấy Đỗ Hành một mình xử lý công việc.
Thừa Ý nghiêng đầu, không thấy bóng dáng Tần Tiểu Mãn.
Đạm Sách lắc tay Thừa Ý, kéo cậu sang một bên: “Hôm nay nhà có một vị thẩm thẩm và tỷ tỷ kỳ lạ đến.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Thẩm thẩm nói muốn tỷ tỷ làm tiểu mẫu của ta.”
Thừa Ý trợn tròn mắt: “Đừng nói bậy.”
Đạm Sách nghiêm túc nói: “Ta không nói bậy.”
Thừa Ý kéo Đạm Sách chạy vào phòng chính, thấy Tần Tiểu Mãn đã rửa mặt xong.
“Cha nhỏ muốn ngủ rồi sao?”
“Hai đứa sao lại đến đây?”
Tần Tiểu Mãn vẫy tay với hai đứa nhỏ, cậu sờ lưng Đạm Sách, thấy không bị ướt mồ hôi, chứng tỏ sau khi ăn cơm xong đã không chạy lung tung.
“Cha nhỏ hôm nay sao không ở thư phòng cùng phụ thân xử lý công việc?”
“Phụ thân đâu phải con nít, cần người đi cùng sao? Cha nhỏ muốn ngủ rồi.”
Thừa Ý nắm tay Tần Tiểu Mãn: “Cha nhỏ và cha cãi nhau sao?”
“Không có.”
“Vậy Thừa Ý đi gọi phụ thân đến ngủ cùng cha nhỏ.”
Tần Tiểu Mãn cười: “Cha nhỏ cũng không phải con nít, ngủ cũng không cần người ngủ cùng. Phụ thân còn nhiều việc phải làm, đừng làm phiền phụ thân.”
“Vậy Đạm Sách không có việc gì phải làm, Đạm Sách cũng không thấy phiền, ngủ cùng Cha nhỏ là được rồi.”
Tần Tiểu Mãn quay đầu lại thì thấy Đạm Sách đã cởi giày, bò lên giường.
Cậu đang định nói phải về phòng mình ngủ, nghĩ lại rồi nói: “Được rồi, vậy Thừa Ý và Đạm Sách tối nay ngủ cùng Cha nhỏ.”
Đạm Sách vui vẻ nhảy trên giường: “Được, được!”
Đỗ Hành xử lý xong công việc về phòng, đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn dầu màu vàng ấm áp.
Hơi ngạc nhiên vì Tiểu Mãn hôm nay ngủ sớm vậy.
Hắn vô thức bước nhẹ chân, cởi áo, nhẹ nhàng vén rèm định lên giường, thì thấy ba bóng người trên giường.
Nằm giữa là Tần Tiểu Mãn, bên trái là Thừa Ý ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng, bên phải là Đạm Sách nằm dang tay dang chân.
“Sao tiểu tử này lại ở đây?”
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành: “Nói là muốn ngủ cùng ta.”
“Vậy ta ngủ ở đâu?”
Tần Tiểu Mãn hất hàm lên.
Đỗ Hành quay đầu nhìn trường kỷ bên cửa sổ, hắn xoa xoa eo, than thở: “Ngủ ở đó ta sẽ bị đau lưng.”
Tần Tiểu Mãn liếc mắt, coi như không nghe thấy.
“Ta bế tiểu tử này về phòng.”
Thừa Ý ngủ say, người ấm áp, cơ thể vẫn rất mềm mại, Đỗ Hành đắp chăn cho bé rồi bế về phòng.
Tiếp theo lại đi bế Đạm Sách đang nằm dang rộng chân tay, gió đêm lạnh, có chút động tĩnh Đạm Sách liền tỉnh dậy.
Bé mơ màng mở mắt, nhìn cằm hơi mọc râu của cha mình, giọng ngái ngủ nhẹ nhàng gọi: “Cha.”
“Hửm?”
Đỗ Hành cúi đầu nhìn Đạm Sách trong lòng, lúc không nghịch ngợm thì vẫn rất ngoan ngoãn, dù sao lông mày có chút giống Thừa Ý.
Hắn không khỏi nổi lòng thương con, đang định dịu dàng nói sắp đến phòng rồi, có thể ngủ ngon rồi, thì nghe con trai nói: “Cha có thể cãi nhau với Cha nhỏ mỗi ngày được không?”
“?”
“Như vậy Đạm Sách và ca ca sẽ được ngủ cùng cha nhỏ mỗi tối.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Hay là bế vứt đi cho xong rồi.
=))) Đẻ được thằng con có hiếu quá, mát lòng mát dạ
Phủ thành có hai vị đồng tri, một là Từ Thành Hiệu, một là Mục đồng tri, cũng chính là cha của sư huynh Mục Tiết hồi ở thư viện Bạch Dung.
Mỗi năm khảo hạch, hai vị đồng tri đều được phái xuống, bốc thăm để quyết định huyện nào sẽ khảo hạch, năm nay chắc là Từ Thành Hiệu bốc trúng huyện Thu Dương.
Lần này đến không chỉ để khảo hạch tình hình nhậm chức của quan địa phương, mà quân đồn trú của phủ Cẩm Đoàn cũng đóng ở huyện Thu Dương, tiện thể đến xem xét tình hình quân đội.
Từ đồng tri xuống huyện chưa đến huyện nha đã đến doanh trại Hà Phi, nhưng tướng quân Uy Bình lại đến huyện khác chiêu binh từ hôm trước, đồng tri đến mà không gặp được ai.
Phùng Vạn Hà rất ghét người cấp trên xuống khảo hạch, việc quân đồn trú vốn là do bộ binh triều đình phái người xuống tuần tra, giờ phủ thành cũng muốn đến xem xét, hắn ta lười phải dẫn quan văn đi dạo trong doanh trại, nói mấy lời khách sáo, biết hôm nay phủ thành có người đến nên đã đi từ sớm.
Chức quan đồng tri thấp hơn Phùng Vạn Hà, thấy ông ta vô lễ cũng không dám nổi giận, dù sao tướng quân Uy Bình này còn dám gây sự với tri phủ, ông ta chỉ là một đồng tri, cũng chỉ biết ghi lại tội vô lễ của Phùng Vạn Hà vào sổ.
Nhưng võ quan phần lớn đều như vậy, ghi lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Phùng Vạn Hà thì thoải mái, nhưng lại hại Đỗ Hành xui xẻo.
Đồng tri bị bẽ mặt ở doanh trại, tâm trạng không tốt, nên khi khảo hạch Đỗ Hành tất nhiên nghiêm khắc hơn.
Từ Thành Hiệu cũng không phải lần đầu đến huyện Thu Dương khảo hạch, lần này vừa vào địa phận huyện Thu Dương, thấy rất nhiều người dân đang khai khẩn đất hoang, xuống xe hỏi thăm thì ra là những người dân lang thang được an trí.
Đi thêm một đoạn, những làng mạc đi qua cũng rất nhộn nhịp, làng nào cũng có mương máng chạy qua, những chiếc guồng nước cũng đã được dựng lên.
Vào trong thành, dòng người qua lại rõ ràng cũng nhộn nhịp hơn trước rất nhiều.
Trước đây, huyện Thu Dương là huyện mà quan phủ thành ít muốn đến nhất, hoang vắng, lạc hậu, thuế má nông sản nộp lên khó khăn nhất không nói, còn vay tiền triều đình, nhiều lần gửi công văn đòi nợ nhưng ngay cả tri phủ nhắc đến cũng chậm trễ không trả, khiến tri phủ đau đầu.
Mới chưa đầy một năm không đến huyện Thu Dương, không ngờ lại thay đổi lớn đến vậy.
Ông ta nhớ kỳ đại tuyển trước, tri huyện Thu Dương vì không làm tròn trách nhiệm mà bị cách chức điều chuyển, vị tri huyện mới này nhậm chức chưa đầy nửa năm, mà huyện đã có sự thay đổi lớn như vậy.
Tuy rằng mỗi năm khảo hạch, địa phương thường xuyên có sự điều chỉnh tạm thời để đối phó với khảo hạch của cấp trên, làm cho có vẻ bề ngoài, nhưng những công trình và thay đổi rõ ràng ở huyện Thu Dương này không phải là việc làm trong một sớm một chiều, không phải vì đối phó khảo hạch mà có thể làm được trong thời gian ngắn, Từ Thành Hiệu thấy căn bệnh trầm kha của phủ thành đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, trong lòng cũng rất vui mừng.
Tâm trạng bực bội ở doanh trại cũng tan biến, đối với Đỗ Hành hòa nhã hơn rất nhiều, vuốt râu cười nói: “Tri phủ đại nhân thường nhắc đến Đỗ tri huyện, nói người trẻ tuổi tài giỏi, là vị quan lại có tài có đức, nhất định có thể quản lý tốt huyện Thu Dương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phụ lòng tri phủ đại nhân khen ngợi.”
“Đồng tri đại nhân quá khen, hạ quan không dám nhận. Hạ quan mới nhậm chức, nhiều việc trong huyện chưa được xử lý chu toàn, còn mong phủ thành thông cảm.”
Từ Thành Hiệu nói: “Đỗ tri huyện lo lắng cho dân chúng, phủ thành đều thấy, tự nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ địa phương phát triển.”
Quan khảo hạch ở huyện Thu Dương hai ngày, tiến hành khảo hạch sơ bộ về hộ tịch, ruộng đất, thủy lợi, trộm cắp… của địa phương.
Đỗ Hành lần này an trí dân lang thang, tăng thêm hộ tịch, lại khai hoang xây dựng thủy lợi, thậm chí còn tiêu diệt sơn tặc, từng việc từng việc đều là thành tích lớn, tính ra đã là một vị quan có nhiều đóng góp cho địa phương.
Từ Thành Hiệu ghi chép trung thực, càng thêm hài lòng với Đỗ Hành.
Ngày hôm sau, Từ Thành Hiệu phải đến huyện khác khảo hạch, huyện Thu Dương đang phát triển thịnh vượng, quan khảo hạch về phủ thành cũng có lời để nói, nên không ở lại huyện Thu Dương lâu.
Đỗ Hành tiễn Từ Thành Hiệu lên xe ở cổng huyện nha: “Huyện Thu Dương ấm áp, không thấy cái lạnh đầu xuân, các huyện khác đang rét nàng bân, đồng tri đại nhân lần này đi mong ngài bảo trọng sức khỏe.”
Từ Thành Hiệu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước rèm xe, dưới ánh mặt trời càng thêm dễ nhìn, nghe những lời quan tâm này, ông ta lần đầu tiên có một cảm nhận mới về sở thích của tri phủ.
“Được, bản quan nhất định sẽ bảo trọng, Đỗ tri huyện không cần tiễn xa, hãy quay về đi.”
Xe ngựa từ từ đi về phía đường cái, Đỗ Hành chắp tay sau lưng, nhìn xe ngựa đi khuất, trên mặt nở một nụ cười.
“Lần này quan trên đến khảo hạch, thật sự là thoải mái nhất.”
Tần Tiểu Mãn cười mỉm, nhỏ giọng nói với Đỗ Hành một câu, đang định nói lần khảo hạch này chắc chắn được đánh giá tốt.
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có hai người xông tới.
Giữa ban ngày ban mặt, động tác rất nhanh, Đỗ Hành đứng phía trước, thấy vậy theo bản năng che chắn cho Tần Tiểu Mãn.
Không ngờ người xông đến lại túm lấy hắn: “A Hành, ngươi thật sự đã trở về! Nghe nói ngươi làm tri huyện đại nhân, ban đầu ta còn không tin, hôm nay ta mang biểu muội ngươi đến, không ngờ lại là thật!”
Đỗ Hành nhìn người phụ nữ như vừa nhìn thấy ánh sáng, tay dắt một cô gái trẻ, túm lấy góc áo hắn vui mừng khôn xiết.
“Ngươi là ai?”
“Ta là cô mẫu của ngươi! A Hành.” Người phụ nữ nói xong vội vàng kéo cô gái trẻ bên cạnh nói: “Dù năm tháng dài đằng đẵng, đã lâu không gặp ngươi không nhớ cô mẫu, cũng phải nhớ biểu muội chứ!”
“Trước kia hai người thanh mai trúc mã, ngươi còn nói muốn cưới biểu muội, hai nhà cũng đã định hôn ước rồi. Sau đó ngươi rời nhà đi nhiều năm không thấy trở về, không một tin tức, biểu muội chờ ngươi bao nhiêu năm, giờ đã thành gái lỡ thì rồi.”
Tần Tiểu Mãn vừa nghe đến thanh mai trúc mã, cưới hỏi gì đó, lập tức nổi cáu: “Bà đừng nói bậy, bà là ai mà dám nhận bừa bà con!”
“Sao lại nói vậy, người thân ruột thịt là người thân ruột thịt, làm sao có thể giả được, hộ tịch đều có ghi rõ ràng, ta chỉ là một phụ nữ tầm thường sao dám giả mạo thân thích?”
Nói xong người phụ nữ liền che mặt khóc: “A Hành, chẳng lẽ giờ ngươi bay cao đỗ đạt rồi không nhận cô mẫu này nữa sao?”
Cô gái trẻ bên cạnh cũng rơi nước mắt, trông thật đáng thương, giọng nói yếu ớt hỏi: “Biểu ca, huynh đã thành thân rồi sao? Vị này là phu lang của huynh sao? Bao nhiêu năm xa cách, huynh thật sự đã quên muội rồi sao?”
Hai người hát đệm cho nhau, giữa đường khóc lóc kể lể, lại còn ngay trước cổng huyện nha, như thể Đỗ Hành phụ bạc, bay cao đỗ đạt rồi không nhận người thân cũ, người qua đường không khỏi dừng lại xem náo nhiệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Thành Hiệu đã cho xe ngựa đi rồi, giờ lại quay trở lại.
Đỗ Hành vội vàng bước lên tạ tội: “Làm phiền đại nhân, chỉ là chút chuyện nhà.”
Từ Thành Hiệu nhìn hai người phụ nữ yếu đuối đang khóc, quần áo giản dị, đầu không cài trâm, rõ ràng là phụ nữ quê mùa nghèo khó, vừa rồi nghe được lờ mờ những lời than khóc của họ.
“Đây thật sự là cô mẫu của ngươi sao?”
Đỗ Hành chợt ngẩn ra, những năm nay trải qua không ít chuyện, hắn rất ít khi nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt, lục tìm trong ký ức, ở huyện Thu Dương quả thực có người thân thích này.
Năm đó nhà họ Đỗ sa sút, cha mẹ qua đời, nguyên chủ chỉ còn một người cô mẫu đã gả cho một địa chủ ở nông thôn.
Gia đình xảy ra chuyện, nợ một khoản tiền lớn, người cô này sợ bị liên lụy, ngay cả khi huynh trưởng qua đời cũng không đến dự đám tang.
Sau đó, nguyên chủ nợ nần chồng chất, tuy biết người cô này bạc tình, chắc cũng sẽ không giúp đỡ gì, nhưng cũng đành mặt dày đến cầu cứu người thân duy nhất này, nhưng đừng nói đến việc được giúp đỡ, ngay cả cổng nhà họ Đoàn mà cô mẫu gả vào cũng không vào được.
Nguyên chủ đau khổ, tuyên bố không còn người thân, lưu lạc đến huyện Lạc Hà, mới có câu chuyện sau này.
Lúc trước nhà nguyên chủ sa sút, người cô này không quan tâm, bây giờ thấy hắn ta bay cao đỗ đạt lại còn mặt mũi đến nhận thân thích, ai gặp chuyện này mà không thấy ghê tởm, e rằng nguyên chủ nếu còn sống hôm nay gặp tình cảnh này cũng không muốn nhận người cô này.
Người ngoài không biết sự tình, lại thấy hai người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, Đỗ Hành càng kiên quyết thì càng khiến người ta tin lời người phụ nữ nói, hắn ta quả nhiên là vừa đỗ đạt đã quên người thân cũ, đã cưới vợ còn phụ bạc người khác.
Mớ bòng bong này nhất thời giải thích không rõ, nhưng quan hệ họ hàng lại có bằng chứng xác thực, Đỗ Hành trước câu hỏi của Từ Thành Hiệu cũng chỉ đành cắn răng đáp: “Đúng vậy. Nhưng năm xưa hạ quan đã thành thân lập gia đình ở huyện Lạc Hà, đã nhập hộ nhà khác rồi.”
Từ Thành Hiệu nghe vậy cau mày, biết Đỗ Hành còn nhập nhà khác, ấn tượng lập tức giảm sút không ít: “Tuy là nhập nhà khác, nhưng ngươi vẫn họ Đỗ. Đã là cô mẫu ruột thịt sao lại để người ta ở đây khóc lóc thảm thiết như vậy, ngươi là cha mẹ quan của huyện, cũng là trụ cột của gia tộc, tuy làm quan phải vì nước vì dân, nhưng cũng phải quan tâm chăm sóc người thân.”
Đỗ Hành cắn răng chắp tay tạ lỗi: “Đồng tri đại nhân dạy bảo đúng, hạ quan nhất định ghi nhớ trong lòng. Chỉ là chút chuyện nhà, khiến đại nhân lo lắng, hạ quan hổ thẹn.”
Từ Thành Hiệu nói: “Làm quan, chuyện nhà và chuyện công không thể tách rời, nếu chuyện nhà không xử lý được, thì làm sao xử lý được chuyện công. Bên ngoài làm việc tốt, nhưng cũng phải tu tâm dưỡng tính.”
“Ngươi hãy xử lý tốt chuyện nhà đi, mong lần khảo hạch sau, phẩm hạnh tốt đẹp nhất.”
Ông ta thở dài, lên xe ngựa, lần này là thật sự đi rồi.
“Ha ha ha!”
Trên lầu trà ở đằng xa vang lên tiếng cười lớn.
“Lão gia quả nhiên thần cơ diệu toán, mời người thân cũ của tên tri huyện này đến, khiến hắn ta rối trí, nhìn thành tích khảo hạch năm nay đẹp đẽ như vậy, tiếc là hạng mục phẩm hạnh chắc chắn sẽ bị giảm điểm. Cũng để cho hắn ta nếm mùi thiệt thòi, mới biết lợi hại.”
Ngụy Hồng Minh đang ngồi trên lầu uống trà xem kịch hay, trà xuân thanh mát, cả người khoan khoái.
Thấy Từ Thành Hiệu lắc đầu bỏ đi, Đỗ Hành mời cô mẫu và biểu muội vào nhà, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Tần Tiểu Mãn bĩu môi, cau mày dẫn hai người vào nhà.
Cậu vốn còn đang giận Đỗ Hành có người biểu muội thanh mai trúc mã như vậy mà chưa từng nói với cậu, định đóng cửa lại hỏi tội hắn ta, không ngờ Từ Thành Hiệu lại quay trở lại, khiển trách Đỗ Hành một trận.
Vốn thấy lần khảo hạch này có thể được đánh giá tốt, bây giờ hai người này lại đến gây sự đúng lúc, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đỗ Hành, đánh giá chắc chắn sẽ bị giảm điểm.
Cậu không khỏi thấy thương Đỗ Hành.
Đỗ Hữu Yến vào sảnh khách liền nhìn ngó xung quanh, sờ sờ bàn ghế lại nhìn chén trà, không còn vẻ đáng thương như lúc nãy: “Ta là lần đầu vào nhà chính của huyện nha, thật là khí phái. A Hành của chúng ta từ nhỏ đã có bản lĩnh, chỉ tiếc anh trai chị dâu mất sớm, không được thấy A Hành có ngày hôm nay. Nhà buôn bán luôn bị người ta bắt nạt, nếu thấy con cái làm quan to, nhất định sẽ vui lắm.”
“Xung quanh không còn ai, cô mẫu còn giả vờ gì nữa. Ai sai hai mẹ con đến gây rối?”
Vào trong sảnh, giọng Đỗ Hành lập tức lạnh lùng.
Đỗ Hữu Yến thấy khuôn mặt luôn hòa nhã bỗng nhiên lạnh lùng, trong lòng chấn động, sau đó lại nở nụ cười: “A Hành nói gì vậy, cô mẫu biết giờ ngươi làm quan to, khinh thường người thân nghèo khó như chúng ta, nhưng sao lại nói lời khó nghe như vậy, chụp mũ cho cô mẫu như vậy. Chúng ta là người một nhà mà!”
“Trước đây không đến tìm, sau này cũng không đến, chỉ đúng lúc quan trên đến khảo hạch mới đến tìm, ba câu hai lời không nói rõ đã khóc lóc kể lể ở cổng huyện nha, làm người ta nghĩ ta là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, cô còn nói không phải bị người ta sai khiến đến đây? Người nhà kiểu gì, lại không muốn thấy người khác tốt như vậy?”
Thấy hắn liên tục chất vấn, Đỗ Hữu Yến lùi lại một bước, đứa cháu trong ký ức là một tên thư sinh ngu ngốc, tâm tư đơn giản, rất dễ nắm bắt.
Giờ đây lại sắc sảo như vậy, khiến bà ta cảm thấy như hai người khác nhau, nếu không phải khuôn mặt cuốn hút kia vẫn giống như trong ký ức, bà ta còn tưởng mình nhận nhầm người.
Có thể thi đậu khi còn trẻ, lại còn làm quan đến ngày hôm nay, quả thật là thay đổi rất nhiều.
“Cô mẫu không biết hôm nay có quan trên đến khảo hạch, vừa rồi đó là quan khảo hạch sao? Ôi chao! Xem ra cô mẫu đã làm hỏng việc của ngươi rồi sao?”
Đỗ Hữu Yến tiếp tục giả ngốc: “Cô mẫu chỉ là người quê mùa, không giống ngươi học hành tử tế, sao biết được những điều này, chỉ là vừa gặp ngươi vui quá, ngươi đừng trách cô mẫu.”
Nói xong, Đỗ Hữu Yến liền kéo cô gái bên cạnh: “Bây giờ ngươi đã trở về rồi, hôn ước năm xưa với biểu muội cũng nên thực hiện, như vậy cũng an ủi vong linh cha mẹ ngươi.”
Vừa nói bà ta vừa nhìn Tần Tiểu Mãn đang trừng mắt với vẻ tiếc nuối: “Tuy ngươi đã cưới vợ cả, nhưng làm quan, tam thê tứ thiếp cũng không sao, biểu muội thật lòng thật dạ với ngươi, chỉ cần được gả cho ngươi, làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Không đợi người khác lên tiếng, bà ta liền tiến lên nắm tay Tần Tiểu Mãn: “Nhìn phu lang của ngươi thật hiền lành, có thêm người trong nhà nối dõi tông đường nhất định cũng vui vẻ. Nhà họ Đỗ ít con cháu, nên kéo dài hương khói.”
Tần Tiểu Mãn giật mạnh tay ra: “Sao nào, con gái bà cũng muốn đi theo người ở rể làm thiếp để hầu hạ ta à?”
“Này, ngươi…”
Đỗ Hữu Yến cau mày: “A Hành nhà chúng ta là quan lão gia, sao có thể chỉ có một vợ?”
Đoạn Tuyết tiến lên muốn nắm tay Đỗ Hành: “Biểu ca, những năm nay muội vẫn luôn đợi huynh, tưởng rằng không còn gặp lại huynh nữa, trời xanh có mắt, nhưng huynh lại muốn phụ muội sao?”
“Vớ vẩn, không người mai mối, không sính lễ, lấy đâu ra hôn ước mà phụ bạc.”
Đỗ Hành thấy hai mẹ con này sẽ không nói lời nào thật lòng, chỉ muốn gây sự, nói nhiều cũng vô ích.
“Người đâu, mời cô mẫu và biểu muội đến tây sương phòng nghỉ ngơi, từ quê lên huyện cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt thì đừng ra ngoài gây chuyện nữa.”
“Này, này! Đỗ Hành ngươi có ý gì, ngươi muốn giam lỏng cô mẫu và biểu muội sao! Còn có vương pháp không!”
Nhìn hai người bị lôi đi, Đỗ Hành bực bội ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tiểu Mãn đứng trước mặt, đôi mắt sắc như chim ưng, hắn lập tức đứng dậy.
Định đưa tay nắm tay Tần Tiểu Mãn, nhưng lại bị cậu tránh đi.
“Đệ đừng giận được không?”
“Không, ta muốn giận!”
Đỗ Hành nghe vậy mím môi, xem ra không giận lắm, vẫn có thể xoay chuyển được: “Sao lại nói chuyện giống Đạm Sách vậy.”
Tần Tiểu Mãn thật sự giận rồi: “Ý ngươi là ta đang làm nũng hả?”
“Ta nào dám.”
Tần Tiểu Mãn quát: “Ngươi cái gì cũng dám, lắm trò lắm quỷ! Lúc trước ta hỏi ngươi có người thân nào để đưa ngươi về không? Ngươi nói thế nào, ngươi nói không có người thân, cũng không còn ai cả! Bây giờ không chỉ có cô mẫu, mà còn có cô biểu muội nước mắt rơi lã chã đợi ngươi bao nhiêu năm nữa chứ.”
Cậu trừng mắt nhìn Đỗ Hành, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rắc rối của Vân Thanh Văn, mắt hơi đỏ lên: “Ngươi lừa ta! Ta muốn về nói với nhị thúc!”
Đỗ Hành liền giữ chặt Tần Tiểu Mãn đang định quay người bỏ đi, cầu xin: “Đừng, nhị thúc mà biết được còn không đến đánh gãy chân ta, sao đệ lại nhẫn tâm vậy.”
Hắn ôm cậu vào lòng, vỗ về sau gáy Tần Tiểu Mãn: “Đừng nói là đã hứa với đệ sẽ không cưới ai khác, cái gì mà biểu muội bà con gì đó, ta xưa nay không thích chuyện thân thích kết hôn, làm sao có thể cưới con gái của họ hàng.”
“Chuyện này nhất định là có người sắp đặt, muốn nhà chúng ta lục đục.”
Tần Tiểu Mãn úp mặt vào vai Đỗ Hành, cậu không đáp lời.
Đỗ Hành kể lại toàn bộ ký ức về cô mẫu và biểu muội nhà họ Đỗ cho Tần Tiểu Mãn nghe.
“Cô mẫu lạnh nhạt, có hay không cũng như nhau, năm đó ta mới nói vậy. Là ta không tốt, khiến đệ buồn, ta nhất định sẽ xử lý rõ ràng chuyện này, cho đệ một lời giải thích, được không?”
Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Hành, nghe xong câu chuyện không khỏi thấy xót xa, cậu ừ một tiếng: “Ta đi xem Đạm Sách và Thừa Ý.”
Đỗ Hành vẫn không buông tay cậu ra.
“Làm gì vậy?”
Đỗ Hành biết tính Tần Tiểu Mãn, giận nhanh nguôi nhanh, có lẽ chỉ vài câu là hết giận, hoặc có lẽ quay đầu lại đã quên mất, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Những lời ta nói đệ có nghe không?”
“Ta biết rồi.”
Đỗ Hành giờ mới thở phào nhẹ nhõm, buông cậu ra.
Đến huyện cũng đã lâu rồi, dù nông thôn tin tức bế tắc, nhưng đã nửa năm trôi qua, hắn lại làm không ít chuyện, Đỗ Hành không tin người cô mẫu ở nông thôn này lại không biết hắn là tri huyện đại nhân.
Lúc đó không đến nhận thân, chắc chắn cũng biết trước đó đã đắc tội cháu trai khó mà vãn hồi, dù đến nhận thân cũng không được lợi gì, còn có thể tự rước họa vào thân.
Mà nhân dịp khảo hạch đến đây, mục đích e rằng cũng không phải để nhận thân, chủ yếu là muốn gây chuyện.
Đằng sau không có người xúi giục, bà ta sao dám làm vậy.
Đỗ Hành suy đoán, người đưa hai mẹ con này đến, chắc chắn là người có thù oán với hắn.
Trong huyện Thu Dương này, người có mâu thuẫn với hắn nhất, ngoài Ngụy gia còn ai vào đây nữa.
Hắn tức giận trong lòng, Ngụy gia hành sự thật gian xảo, nắm bắt thời cơ phản kích hắn, đưa hai người phụ nữ đến gây rối thật sự là đáng ghét.
Giờ đây không chỉ khiến quan khảo hạch cấp trên có ấn tượng xấu về hắn, mà còn phải hầu hạ hai người phụ nữ này ăn ngon mặc đẹp, không thể làm gì họ, nếu không để họ ra ngoài ồn ào, danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại.
Không trách Giang Khải dặn hắn phải cẩn thận Ngụy gia, quan địa phương kiêng dè rắn địa phương cũng có lý do.
Việc gì cũng có hai mặt, đã đưa người đến rồi, cũng coi như là có một sơ hở.
Đỗ Hành gọi hai người đến, dặn dò kỹ càng.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Thừa Ý và Đạm Sách đi dạo trong vườn để tiêu cơm, đi ngang qua thư phòng thì thấy Đỗ Hành một mình xử lý công việc.
Thừa Ý nghiêng đầu, không thấy bóng dáng Tần Tiểu Mãn.
Đạm Sách lắc tay Thừa Ý, kéo cậu sang một bên: “Hôm nay nhà có một vị thẩm thẩm và tỷ tỷ kỳ lạ đến.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Thẩm thẩm nói muốn tỷ tỷ làm tiểu mẫu của ta.”
Thừa Ý trợn tròn mắt: “Đừng nói bậy.”
Đạm Sách nghiêm túc nói: “Ta không nói bậy.”
Thừa Ý kéo Đạm Sách chạy vào phòng chính, thấy Tần Tiểu Mãn đã rửa mặt xong.
“Cha nhỏ muốn ngủ rồi sao?”
“Hai đứa sao lại đến đây?”
Tần Tiểu Mãn vẫy tay với hai đứa nhỏ, cậu sờ lưng Đạm Sách, thấy không bị ướt mồ hôi, chứng tỏ sau khi ăn cơm xong đã không chạy lung tung.
“Cha nhỏ hôm nay sao không ở thư phòng cùng phụ thân xử lý công việc?”
“Phụ thân đâu phải con nít, cần người đi cùng sao? Cha nhỏ muốn ngủ rồi.”
Thừa Ý nắm tay Tần Tiểu Mãn: “Cha nhỏ và cha cãi nhau sao?”
“Không có.”
“Vậy Thừa Ý đi gọi phụ thân đến ngủ cùng cha nhỏ.”
Tần Tiểu Mãn cười: “Cha nhỏ cũng không phải con nít, ngủ cũng không cần người ngủ cùng. Phụ thân còn nhiều việc phải làm, đừng làm phiền phụ thân.”
“Vậy Đạm Sách không có việc gì phải làm, Đạm Sách cũng không thấy phiền, ngủ cùng Cha nhỏ là được rồi.”
Tần Tiểu Mãn quay đầu lại thì thấy Đạm Sách đã cởi giày, bò lên giường.
Cậu đang định nói phải về phòng mình ngủ, nghĩ lại rồi nói: “Được rồi, vậy Thừa Ý và Đạm Sách tối nay ngủ cùng Cha nhỏ.”
Đạm Sách vui vẻ nhảy trên giường: “Được, được!”
Đỗ Hành xử lý xong công việc về phòng, đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn dầu màu vàng ấm áp.
Hơi ngạc nhiên vì Tiểu Mãn hôm nay ngủ sớm vậy.
Hắn vô thức bước nhẹ chân, cởi áo, nhẹ nhàng vén rèm định lên giường, thì thấy ba bóng người trên giường.
Nằm giữa là Tần Tiểu Mãn, bên trái là Thừa Ý ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng, bên phải là Đạm Sách nằm dang tay dang chân.
“Sao tiểu tử này lại ở đây?”
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành: “Nói là muốn ngủ cùng ta.”
“Vậy ta ngủ ở đâu?”
Tần Tiểu Mãn hất hàm lên.
Đỗ Hành quay đầu nhìn trường kỷ bên cửa sổ, hắn xoa xoa eo, than thở: “Ngủ ở đó ta sẽ bị đau lưng.”
Tần Tiểu Mãn liếc mắt, coi như không nghe thấy.
“Ta bế tiểu tử này về phòng.”
Thừa Ý ngủ say, người ấm áp, cơ thể vẫn rất mềm mại, Đỗ Hành đắp chăn cho bé rồi bế về phòng.
Tiếp theo lại đi bế Đạm Sách đang nằm dang rộng chân tay, gió đêm lạnh, có chút động tĩnh Đạm Sách liền tỉnh dậy.
Bé mơ màng mở mắt, nhìn cằm hơi mọc râu của cha mình, giọng ngái ngủ nhẹ nhàng gọi: “Cha.”
“Hửm?”
Đỗ Hành cúi đầu nhìn Đạm Sách trong lòng, lúc không nghịch ngợm thì vẫn rất ngoan ngoãn, dù sao lông mày có chút giống Thừa Ý.
Hắn không khỏi nổi lòng thương con, đang định dịu dàng nói sắp đến phòng rồi, có thể ngủ ngon rồi, thì nghe con trai nói: “Cha có thể cãi nhau với Cha nhỏ mỗi ngày được không?”
“?”
“Như vậy Đạm Sách và ca ca sẽ được ngủ cùng cha nhỏ mỗi tối.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Hay là bế vứt đi cho xong rồi.
=))) Đẻ được thằng con có hiếu quá, mát lòng mát dạ