Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 162: Luật sư người
Đây là lần đầu tiên Lộc Nhung đến văn phòng luật sư.
Trước đây, cô luôn có một nỗi sợ mơ hồ khó diễn tả với những địa điểm liên quan đến tư pháp như đồn cảnh sát, văn phòng luật sư. Cô nghĩ rằng những nơi này không phải là chỗ có thể tiếp cận nếu không gặp phải chuyện lớn, cảm giác bất an khiến cô vô thức né tránh.
Bây giờ đã đến đây rồi, mới nhận ra cũng không phải là điều gì quá xa vời.
Lòng tham, sân hận, mê muội, thù hận—những thương nhân bị ràng buộc bởi lợi ích; những cụ già tóc bạc vì sinh lão bệnh tử mà muốn để lại di ngôn cho thế hệ sau; những đôi vợ chồng yêu nhau từ cái nắm tay cùng đi đến khi nhìn nhau mà sinh chán ghét…
Tất cả đều có.
Trăm cảnh đời muôn vẻ đều hiện rõ trong tầm mắt.
“Chị Linh, cuối cùng chỉ cần ký một chữ ở đây nữa là xong.”
Trong phòng tiếp khách, tiếng nói nhẹ nhàng kéo Lộc Nhung ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn sang hai người đang đứng đối diện ở hai đầu chiếc bàn dài.
Người chồng bạo hành sau vài ngày bị tạm giam, giờ đây khắp mặt đầy những vết bầm tím, mắt cũng đỏ ngầu, từng đường gân đỏ chằng chịt như mạng nhện. Bàn tay đang cầm bút của anh ta run lẩy bẩy, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Lộc Nhung nhận ra khẩu hình mơ hồ ấy.
“Xin lỗi.”
Lại là xin lỗi.
Những kẻ gây ra lỗi lầm chưa bao giờ tiếc lời xin lỗi, nhưng thế thì sao, xin lỗi là điều gì đáng để tự hào đến vậy sao?
Chẳng hiểu sao, Lộc Nhung lại nhớ đến một kiểu người khác—con bạc.
Sau khi mẹ cô mất tích, bố cô trở nên nóng nảy và đam mê cờ bạc, mỗi lần thua bài đều giậm chân giận dữ, tiếc nuối vì nước đi sai lầm.
Đúng vậy, họ hối hận, nhưng điều họ hối hận không phải vì đã cờ bạc, mà là vì đặt cược sai mà thôi.
Thậm chí chỉ là ván bài vừa rồi.
Họ đã sớm quên đi những sai lầm trước đó, những vũng nước đọng đầy bùn bẩn ngày qua ngày tích tụ.
“Cảm ơn cô.”
Lời cảm ơn khe khẽ cất lên kèm theo tiếng sột soạt của ngòi bút sắt lướt trên giấy.
Chị Linh không ngoảnh lại, đi thẳng về phía Lộc Nhung đang đợi.
Những vết đỏ nhàn nhạt còn lưu trên mặt cô ấy khiến người khác phải đau lòng, Lộc Nhung không kìm được lên tiếng: “Chị còn đau không?”
“Đau chứ.” Chị Linh đáp.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lộc Nhung lập tức lộ rõ sự hoảng hốt, hai tay bản năng giơ lên như muốn làm điều gì đó rồi lại không biết phải làm sao.
“Nhưng may mắn, đây là lần cuối cùng rồi.” Chị Linh nói tiếp: “Phải không?”
Khi nói điều này, gương mặt chị ánh lên dưới tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, trông thật rạng rỡ.
Lộc Nhung suýt nữa ngây ngẩn, sau đó khóe miệng cong lên, nở nụ cười đồng cảm.
Ly hôn xong, còn một số thủ tục liên quan đến phân chia tài sản cần phải xử lý. Thấy không còn việc gì nữa, Lộc Nhung lặng lẽ rời khỏi phòng để đi tìm Tần Bắc Phong.
Trước đó, vì sợ bản thân không kìm chế được mà đánh người thêm lần nữa, anh đành đứng đợi ở ngoài hành lang.
Cô gái đứng nép ở góc cửa, thấy anh đang nói chuyện với ai đó, theo bản năng dừng lại.
Người đối diện có khuôn mặt thanh tú, mặc áo hoodie tối màu, cặp kính gọng đen trên mặt không che được ánh mắt trong veo, khiến người ta có cảm giác rất đỗi lương thiện, vô hại, chẳng chút tâm cơ nào, trông như một sinh viên mới bước chân vào xã hội.
Nếu không phải có người đi ngang qua gọi một tiếng “Luật sư Chung”, Lộc Nhung hoàn toàn không thể tưởng tượng người này lại là một luật sư.
Hơn nữa, trong tay anh ta còn đang cầm một chai…
Lộc Nhung nhìn kỹ hơn, sữa bổ sung canxi cho trẻ em?!
“Đánh người, xúi giục cố ý gây thương tích, ‘hớp sữa’ — một khi bị phát hiện, vợ và người đánh đều phạm cùng tội.”
“Ồ.” Tần Bắc Phong lười nhác hừ một tiếng.
“Cậu, ‘hớp sữa’— phạm pháp.”
Luật sư Chung nói chuyện với một nhịp ngắt quãng kỳ quặc, cộng thêm tiếng sữa gần như cạn đáy phát ra tiếng động òm ọp, khiến Lộc Nhung nghe mà vừa buồn cười vừa không nỡ nhìn, muốn bật cười mà lại sợ bị phát hiện đang nghe lén.
Cô đã như vậy, sắc mặt của Tần Bắc Phong tự nhiên cũng chẳng tốt lành gì hơn.
Anh lẽ nào lại không hiểu mấy điều luật mà luật sư Chung đang nói sao?
Bạo lực có thể là sai, nhưng mà sướng tay lắm, anh chẳng có kiên nhẫn chờ ông trời giáng sấm sét trừng phạt đám súc sinh đó.
Tần Bắc Phong không muốn tiếp tục trò chuyện về chuyện phạm pháp hay không phạm pháp nữa, từ trước đến nay, điều anh để tâm chỉ là cảm giác thỏa mãn hay không.
Xã hội mới với những quan niệm văn minh hiện đại, khiến con người không thể hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của chính mình.
Nói chính xác hơn là không dám hạ thấp.
Dù sao anh cũng khác bọn họ, anh là kẻ ngoại lệ, là kẻ khác biệt hoàn toàn.
Tần Bắc Phong nhìn về phía đại sảnh nối liền cuối hành lang, ở đó rộng lớn vô cùng, người đến người đi, vội vội vàng vàng, kẻ đi người đến, chỉ có mình anh bất động, thần sắc lặng lẽ sâu thẳm, tựa như một pho tượng cổ kính.
Chỉ tiếc rằng bức tượng ấy rất ngầu, nhưng âm thanh nền lại là…
“Ọt—”
“Câm miệng, đừng hút nữa.” Tần Bắc Phong nhịn không nổi mà buông tiếng chửi.
Luật sư Chung bị giọng nói lớn của anh dọa cho giật mình, vài giây sau mới chợt ngộ ra, chìa ra một hộp sữa mới: “Cậu cũng muốn uống hả?”
Sữa là do một cậu nhóc tặng, cậu bé bị bố mẹ ruột bạo hành trong thời gian dài, hôm nay đến văn phòng cùng với bố mẹ nuôi, mặc bộ đồ mới tinh tươm, trong chiếc cặp sách đeo sau lưng nhét đầy đồ ăn vặt yêu thích.
Hộp sữa chưa lớn bằng bàn tay ấy ở ngay trước mặt, Tần Bắc Phong giằng co giữa việc giơ tay nhận lấy và nắm tay đấm thẳng vào người đối diện.
“Có thể, giúp cậu cao hơn.” Luật sư Chung nhìn dòng chữ in trên hộp sữa nói.
“…” Tần Bắc Phong càng thêm cạn lời, ngẫm lại thì con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi cần cao thêm hả?
Hiểu ra ý tứ trong ánh mắt anh, luật sư Chung kịp thời sửa lời: “Làm trắng da, sữa, làm trắng da.”
“…” Tần Bắc Phong hít sâu một hơi, gần như bất lực: “Cậu bị dị ứng với tôi à?”
“Không có.” Luật sư Chung không nghe ra được ẩn ý trong lời anh: “Tôi chỉ dị ứng với khoai mỡ.”
“Cậu dị ứng khoai mỡ là cậu đáng đời, với lại chuyện đó xảy ra từ lâu rồi, đừng có nhắc lại nữa.”
Lời anh vừa dứt, một giọng nói dịu dàng bất chợt chen vào, cắt đứt cơn “hành hạ” của Tần Bắc Phong.
Đang ẩn nấp ở góc tường, Lộc Nhung cố nhịn cười đến mức lưng cong lại, không thẳng nổi.
Đây là mèo lớn nhà cô đó, bình thường đi đường hận không thể vênh mặt đến trời, nhìn ai cũng bằng nửa con mắt hoặc nắm đấm đó, thế mà hôm nay cũng có ngày như thế này, cũng có ngày phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này.
Sớm biết vậy đã lấy điện thoại ra quay rồi.
Cô gái âm thầm tiếc nuối, lại thấy vị luật sư luôn đơ cứng, chẳng chút biểu cảm nào vừa rồi, khi người phụ nữ kia xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng bừng, ánh lên sự rạng rỡ.
Viên đá biến thành chú cún nhỏ, còn mọc thêm bông hoa nhỏ trên đầu.
Vậy còn mèo lớn nhà mình là gì?
Là con sư tử đá canh giữ cổng nhà cổ… hoặc là con hổ dữ tợn, nghiêm nghị và đầy uy phong, lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào vặn đầu kẻ trộm vào nhà làm bóng đá chơi.
Cuối cùng, Lộc Nhung bị chính trí tưởng tượng của mình chọc cười thành tiếng.
Tiếng cười của cô vừa cất lên, Tần Bắc Phong đã phát hiện cô ở đó từ lâu, bèn quay đầu lại, nhướn mày lên, trở về dáng vẻ kiêu ngạo vốn có.
“Bảo bối, lại đây.”
Hừm, sư tử đá lên tiếng rồi.
Lộc Nhung ngoan ngoãn bước tới, tựa vào người anh.
“Xem kịch đã đủ chưa?” Tần Bắc Phong ôm lấy eo cô, véo nhẹ như lời cảnh cáo.
Giỏi lắm, bắt nạt người trong nhà thì hay lắm sao. Lộc Nhung không dám cãi lại, chỉ dám thầm than trong lòng.
“Ngốc nghếch.” Tần Bắc Phong dịu dàng xoa đầu cô.
“Anh Tần, không giới thiệu một chút sao?” Người phụ nữ tên Kỷ Uyển Khanh khẽ dùng tập tài liệu trong tay chạm nhẹ vào bàn tay đang làm loạn của Chung Dụ.
Luật sư Chung lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, chờ hai vị “phụ huynh” nói chuyện xong.
“Con bé nhà tôi, Lộc Nhung.” Tần Bắc Phong rất tự hào, rồi ghé vào tai Lộc Nhung thì thầm: “Kỷ Uyển Khanh, trùm khuyên người ta ly hôn ở văn phòng luật, mỗi năm khuyên được đến cả ngàn cặp đấy.”
“Quá khen rồi.” Kỷ Uyển Khanh không chút khách sáo nhận lấy lời khen, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tự hào tương tự.
“Còn về người này…” Đến khi giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi kia, rõ ràng Tần Bắc Phong không mấy vui vẻ.
Anh không vui, nhưng Lộc Nhung thì vui lắm, mắt sáng rực muốn biết người khiến mèo lớn nhà cô cứng họng là ai.
“Chung Dụ, luật sư Chung.” Năm chữ, ngắn gọn vô cùng.
Chỉ thế thôi sao?!
Gương mặt Lộc Nhung lập tức lộ vẻ thất vọng, tinh thần hăng hái muốn chèn ép Tần Bắc Phong cũng nguội theo.
Tuy nhiên, cô không có cơ hội trêu chọc anh, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không trêu lại cô, tính xấu của Tần Bắc Phong chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn cả.
“Đừng có gọi sai là ‘luật sư người’ nữa đấy.”
“…”
Chuyện từ bao lâu rồi, có thể đừng nhắc mãi được không!
Cho nên, bố mèo lớn thì mãi vẫn là bố mèo lớn mà thôi.
Trước đây, cô luôn có một nỗi sợ mơ hồ khó diễn tả với những địa điểm liên quan đến tư pháp như đồn cảnh sát, văn phòng luật sư. Cô nghĩ rằng những nơi này không phải là chỗ có thể tiếp cận nếu không gặp phải chuyện lớn, cảm giác bất an khiến cô vô thức né tránh.
Bây giờ đã đến đây rồi, mới nhận ra cũng không phải là điều gì quá xa vời.
Lòng tham, sân hận, mê muội, thù hận—những thương nhân bị ràng buộc bởi lợi ích; những cụ già tóc bạc vì sinh lão bệnh tử mà muốn để lại di ngôn cho thế hệ sau; những đôi vợ chồng yêu nhau từ cái nắm tay cùng đi đến khi nhìn nhau mà sinh chán ghét…
Tất cả đều có.
Trăm cảnh đời muôn vẻ đều hiện rõ trong tầm mắt.
“Chị Linh, cuối cùng chỉ cần ký một chữ ở đây nữa là xong.”
Trong phòng tiếp khách, tiếng nói nhẹ nhàng kéo Lộc Nhung ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn sang hai người đang đứng đối diện ở hai đầu chiếc bàn dài.
Người chồng bạo hành sau vài ngày bị tạm giam, giờ đây khắp mặt đầy những vết bầm tím, mắt cũng đỏ ngầu, từng đường gân đỏ chằng chịt như mạng nhện. Bàn tay đang cầm bút của anh ta run lẩy bẩy, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Lộc Nhung nhận ra khẩu hình mơ hồ ấy.
“Xin lỗi.”
Lại là xin lỗi.
Những kẻ gây ra lỗi lầm chưa bao giờ tiếc lời xin lỗi, nhưng thế thì sao, xin lỗi là điều gì đáng để tự hào đến vậy sao?
Chẳng hiểu sao, Lộc Nhung lại nhớ đến một kiểu người khác—con bạc.
Sau khi mẹ cô mất tích, bố cô trở nên nóng nảy và đam mê cờ bạc, mỗi lần thua bài đều giậm chân giận dữ, tiếc nuối vì nước đi sai lầm.
Đúng vậy, họ hối hận, nhưng điều họ hối hận không phải vì đã cờ bạc, mà là vì đặt cược sai mà thôi.
Thậm chí chỉ là ván bài vừa rồi.
Họ đã sớm quên đi những sai lầm trước đó, những vũng nước đọng đầy bùn bẩn ngày qua ngày tích tụ.
“Cảm ơn cô.”
Lời cảm ơn khe khẽ cất lên kèm theo tiếng sột soạt của ngòi bút sắt lướt trên giấy.
Chị Linh không ngoảnh lại, đi thẳng về phía Lộc Nhung đang đợi.
Những vết đỏ nhàn nhạt còn lưu trên mặt cô ấy khiến người khác phải đau lòng, Lộc Nhung không kìm được lên tiếng: “Chị còn đau không?”
“Đau chứ.” Chị Linh đáp.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lộc Nhung lập tức lộ rõ sự hoảng hốt, hai tay bản năng giơ lên như muốn làm điều gì đó rồi lại không biết phải làm sao.
“Nhưng may mắn, đây là lần cuối cùng rồi.” Chị Linh nói tiếp: “Phải không?”
Khi nói điều này, gương mặt chị ánh lên dưới tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, trông thật rạng rỡ.
Lộc Nhung suýt nữa ngây ngẩn, sau đó khóe miệng cong lên, nở nụ cười đồng cảm.
Ly hôn xong, còn một số thủ tục liên quan đến phân chia tài sản cần phải xử lý. Thấy không còn việc gì nữa, Lộc Nhung lặng lẽ rời khỏi phòng để đi tìm Tần Bắc Phong.
Trước đó, vì sợ bản thân không kìm chế được mà đánh người thêm lần nữa, anh đành đứng đợi ở ngoài hành lang.
Cô gái đứng nép ở góc cửa, thấy anh đang nói chuyện với ai đó, theo bản năng dừng lại.
Người đối diện có khuôn mặt thanh tú, mặc áo hoodie tối màu, cặp kính gọng đen trên mặt không che được ánh mắt trong veo, khiến người ta có cảm giác rất đỗi lương thiện, vô hại, chẳng chút tâm cơ nào, trông như một sinh viên mới bước chân vào xã hội.
Nếu không phải có người đi ngang qua gọi một tiếng “Luật sư Chung”, Lộc Nhung hoàn toàn không thể tưởng tượng người này lại là một luật sư.
Hơn nữa, trong tay anh ta còn đang cầm một chai…
Lộc Nhung nhìn kỹ hơn, sữa bổ sung canxi cho trẻ em?!
“Đánh người, xúi giục cố ý gây thương tích, ‘hớp sữa’ — một khi bị phát hiện, vợ và người đánh đều phạm cùng tội.”
“Ồ.” Tần Bắc Phong lười nhác hừ một tiếng.
“Cậu, ‘hớp sữa’— phạm pháp.”
Luật sư Chung nói chuyện với một nhịp ngắt quãng kỳ quặc, cộng thêm tiếng sữa gần như cạn đáy phát ra tiếng động òm ọp, khiến Lộc Nhung nghe mà vừa buồn cười vừa không nỡ nhìn, muốn bật cười mà lại sợ bị phát hiện đang nghe lén.
Cô đã như vậy, sắc mặt của Tần Bắc Phong tự nhiên cũng chẳng tốt lành gì hơn.
Anh lẽ nào lại không hiểu mấy điều luật mà luật sư Chung đang nói sao?
Bạo lực có thể là sai, nhưng mà sướng tay lắm, anh chẳng có kiên nhẫn chờ ông trời giáng sấm sét trừng phạt đám súc sinh đó.
Tần Bắc Phong không muốn tiếp tục trò chuyện về chuyện phạm pháp hay không phạm pháp nữa, từ trước đến nay, điều anh để tâm chỉ là cảm giác thỏa mãn hay không.
Xã hội mới với những quan niệm văn minh hiện đại, khiến con người không thể hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của chính mình.
Nói chính xác hơn là không dám hạ thấp.
Dù sao anh cũng khác bọn họ, anh là kẻ ngoại lệ, là kẻ khác biệt hoàn toàn.
Tần Bắc Phong nhìn về phía đại sảnh nối liền cuối hành lang, ở đó rộng lớn vô cùng, người đến người đi, vội vội vàng vàng, kẻ đi người đến, chỉ có mình anh bất động, thần sắc lặng lẽ sâu thẳm, tựa như một pho tượng cổ kính.
Chỉ tiếc rằng bức tượng ấy rất ngầu, nhưng âm thanh nền lại là…
“Ọt—”
“Câm miệng, đừng hút nữa.” Tần Bắc Phong nhịn không nổi mà buông tiếng chửi.
Luật sư Chung bị giọng nói lớn của anh dọa cho giật mình, vài giây sau mới chợt ngộ ra, chìa ra một hộp sữa mới: “Cậu cũng muốn uống hả?”
Sữa là do một cậu nhóc tặng, cậu bé bị bố mẹ ruột bạo hành trong thời gian dài, hôm nay đến văn phòng cùng với bố mẹ nuôi, mặc bộ đồ mới tinh tươm, trong chiếc cặp sách đeo sau lưng nhét đầy đồ ăn vặt yêu thích.
Hộp sữa chưa lớn bằng bàn tay ấy ở ngay trước mặt, Tần Bắc Phong giằng co giữa việc giơ tay nhận lấy và nắm tay đấm thẳng vào người đối diện.
“Có thể, giúp cậu cao hơn.” Luật sư Chung nhìn dòng chữ in trên hộp sữa nói.
“…” Tần Bắc Phong càng thêm cạn lời, ngẫm lại thì con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi cần cao thêm hả?
Hiểu ra ý tứ trong ánh mắt anh, luật sư Chung kịp thời sửa lời: “Làm trắng da, sữa, làm trắng da.”
“…” Tần Bắc Phong hít sâu một hơi, gần như bất lực: “Cậu bị dị ứng với tôi à?”
“Không có.” Luật sư Chung không nghe ra được ẩn ý trong lời anh: “Tôi chỉ dị ứng với khoai mỡ.”
“Cậu dị ứng khoai mỡ là cậu đáng đời, với lại chuyện đó xảy ra từ lâu rồi, đừng có nhắc lại nữa.”
Lời anh vừa dứt, một giọng nói dịu dàng bất chợt chen vào, cắt đứt cơn “hành hạ” của Tần Bắc Phong.
Đang ẩn nấp ở góc tường, Lộc Nhung cố nhịn cười đến mức lưng cong lại, không thẳng nổi.
Đây là mèo lớn nhà cô đó, bình thường đi đường hận không thể vênh mặt đến trời, nhìn ai cũng bằng nửa con mắt hoặc nắm đấm đó, thế mà hôm nay cũng có ngày như thế này, cũng có ngày phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này.
Sớm biết vậy đã lấy điện thoại ra quay rồi.
Cô gái âm thầm tiếc nuối, lại thấy vị luật sư luôn đơ cứng, chẳng chút biểu cảm nào vừa rồi, khi người phụ nữ kia xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng bừng, ánh lên sự rạng rỡ.
Viên đá biến thành chú cún nhỏ, còn mọc thêm bông hoa nhỏ trên đầu.
Vậy còn mèo lớn nhà mình là gì?
Là con sư tử đá canh giữ cổng nhà cổ… hoặc là con hổ dữ tợn, nghiêm nghị và đầy uy phong, lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào vặn đầu kẻ trộm vào nhà làm bóng đá chơi.
Cuối cùng, Lộc Nhung bị chính trí tưởng tượng của mình chọc cười thành tiếng.
Tiếng cười của cô vừa cất lên, Tần Bắc Phong đã phát hiện cô ở đó từ lâu, bèn quay đầu lại, nhướn mày lên, trở về dáng vẻ kiêu ngạo vốn có.
“Bảo bối, lại đây.”
Hừm, sư tử đá lên tiếng rồi.
Lộc Nhung ngoan ngoãn bước tới, tựa vào người anh.
“Xem kịch đã đủ chưa?” Tần Bắc Phong ôm lấy eo cô, véo nhẹ như lời cảnh cáo.
Giỏi lắm, bắt nạt người trong nhà thì hay lắm sao. Lộc Nhung không dám cãi lại, chỉ dám thầm than trong lòng.
“Ngốc nghếch.” Tần Bắc Phong dịu dàng xoa đầu cô.
“Anh Tần, không giới thiệu một chút sao?” Người phụ nữ tên Kỷ Uyển Khanh khẽ dùng tập tài liệu trong tay chạm nhẹ vào bàn tay đang làm loạn của Chung Dụ.
Luật sư Chung lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, chờ hai vị “phụ huynh” nói chuyện xong.
“Con bé nhà tôi, Lộc Nhung.” Tần Bắc Phong rất tự hào, rồi ghé vào tai Lộc Nhung thì thầm: “Kỷ Uyển Khanh, trùm khuyên người ta ly hôn ở văn phòng luật, mỗi năm khuyên được đến cả ngàn cặp đấy.”
“Quá khen rồi.” Kỷ Uyển Khanh không chút khách sáo nhận lấy lời khen, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tự hào tương tự.
“Còn về người này…” Đến khi giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi kia, rõ ràng Tần Bắc Phong không mấy vui vẻ.
Anh không vui, nhưng Lộc Nhung thì vui lắm, mắt sáng rực muốn biết người khiến mèo lớn nhà cô cứng họng là ai.
“Chung Dụ, luật sư Chung.” Năm chữ, ngắn gọn vô cùng.
Chỉ thế thôi sao?!
Gương mặt Lộc Nhung lập tức lộ vẻ thất vọng, tinh thần hăng hái muốn chèn ép Tần Bắc Phong cũng nguội theo.
Tuy nhiên, cô không có cơ hội trêu chọc anh, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không trêu lại cô, tính xấu của Tần Bắc Phong chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn cả.
“Đừng có gọi sai là ‘luật sư người’ nữa đấy.”
“…”
Chuyện từ bao lâu rồi, có thể đừng nhắc mãi được không!
Cho nên, bố mèo lớn thì mãi vẫn là bố mèo lớn mà thôi.