Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 161: Em đồng ý
Người đàn ông hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Tần Bắc Phong. Khi nghe thấy quyết định cuối cùng chỉ là báo cảnh sát, nỗi sợ hãi khiến khóe môi anh ta co giật, nhưng lại vô thức nở một nụ cười.
Anh ta nghĩ rằng bọn họ sợ rồi, bèn ngẩng đầu lên đầy ngạo nghễ, hò hét không chút kiêng dè, bộ mặt xấu xí chẳng khác gì một con chuột to đang hả hê tìm thấy lỗ hổng chui ra khỏi hàng rào.
“Báo cảnh sát à? Báo cảnh sát thì làm được gì? Bọn họ không phải chỉ khuyên vợ chồng giải quyết nội bộ thôi sao? Dù ai đến thì thế nào? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, tôi là chồng cô ta, cô ta là vợ tôi…”
“Không phải nữa rồi!” Giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định của người phụ nữ cắt ngang lời anh ta.
Trong tiếng khóc vẫn còn phảng phất, từng chữ nặng như đinh đóng cột.
“Tôi sẽ ly hôn với anh.”
Người phụ nữ đã hiểu ra, kẻ khoác lên mình vỏ bọc của một người chồng trước mặt này không phải người tốt. Nhưng có một câu anh ta nói đúng: “Dù ai đến cũng vậy”.
Trước khi tự mình thoát khỏi sự nghi ngờ và phủ định bản thân, chẳng ai có thể thực sự giúp được cô, bất kể là ai đi chăng nữa. Sợi dây thừng đã thả xuống, nhưng có muốn nắm lấy hay không, quyền lựa chọn thuộc về cô.
Cô không muốn phải sống trong run sợ thêm nữa.
“Cô nói không phải là không phải à? Tôi sẽ không ly hôn đâu. Tôi sẽ bám theo cô suốt đời, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi. Tôi đã đi hỏi rồi, chỉ cần tôi không đồng ý, cô không thể ly hôn được!” Đối diện với thái độ cứng rắn hiếm thấy của vợ, người đàn ông vật lộn bò đến.
Vừa bò, anh ta vừa trừng mắt căm hận nhìn Tần Bắc Phong và Lộc Nhung: “Về phần bọn họ, những kẻ đến giúp cô, tôi sẽ kiện bọn họ vì tội hành hung. Sẽ không còn ai đến giúp cô nữa đâu, bỏ cuộc đi!”
Dáng vẻ điên cuồng của anh ta quả nhiên làm người phụ nữ sợ hãi, đôi mắt ngập nước lóe lên chút yếu đuối.
“Không sao đâu.” Lộc Nhung đương nhiên hiểu rõ cảm xúc của cô ấy, nắm chặt lấy tay cô ấy, mượn chút hơi ấm từ lòng bàn tay để tiếp thêm sức mạnh cho nhau: “Yên tâm, cứ để bọn tôi giải quyết.”
Từ lâu đã chẳng thể kiềm chế cơn bạo ngược trong lòng, Tần Bắc Phong nhận được tín hiệu từ cô, liền nở nụ cười đầy vẻ thú vị: “Vậy để tao đánh mày đến liệt nửa người, không thể tự chủ, không thể đại tiểu tiện, xem mày còn đi báo cảnh sát được không?”
Vừa nói, anh vừa chậm rãi xắn tay áo lên, những vết sẹo chi chít trên cánh tay săn chắc như lời cảnh cáo rằng anh không phải người dễ dây vào.
Ý thức được bản thân đã đụng phải kẻ không nên đụng, người đàn ông run rẩy nuốt nước bọt, đồng tử dần dần giãn ra: “Người nhà tao sẽ báo cảnh sát giúp tao.”
“Người nhà mày, ai cơ?” Tần Bắc Phong nhấc chân ra, cúi người xuống ghé sát mặt anh ta, khi bóng anh hoàn toàn bao phủ lên đối phương, anh mới giả vờ suy tư, tự hỏi rồi tự đáp: “À, là vợ mày.”
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, còn gần Tần Bắc Phong thì ác.
Trước ánh mắt hoảng loạn vô phương của gã chồng bạo hành, Lộc Nhung quay sang nhìn người hâm mộ, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Chào chị, nếu bạn trai em đánh chồng chị đến sống dở chết dở, chị có đồng ý giải quyết riêng, ký vào đơn bãi nại không?”
“Bọn em sẽ bồi thường tiền cho chị.”
“Chị có thể mua vô số loài hoa mà chị thích, làm một cái vòng hoa tặng chồng mình.”
——
Anh ta và vợ yêu nhau từ thời cấp ba đến đại học, tốt nghiệp xong thì kết hôn.
Vì vợ thích hoa nên anh ta đã chọn một lễ cưới theo phong cách phương Tây, những cánh hoa hồng trắng phủ khắp lễ đường, thậm chí còn cẩn thận mời hẳn một người giả làm cha xứ đến chứng giám.
Khi ấy, anh ta còn rất trẻ, khoác lên bộ lễ phục đuôi tôm đen, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương đã tỉ mỉ chọn lựa, căng thẳng đến mức suýt không nói nên lời.
“Anh có đồng ý cưới người phụ nữ này không, yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, bất kể cô ấy nghèo khó, ốm đau hay tàn tật, cho đến khi lìa đời? Anh có đồng ý không?”
“Tôi, tôi, tôi đồng ý.”
Dáng vẻ lắp bắp của chú rể khiến khách khứa cười ồ lên, cũng khiến người anh ta yêu bật cười.
“Em có đồng ý gả cho người đàn ông này không, yêu thương anh ấy, chung thủy với anh ấy, bất kể anh ấy nghèo khó, ốm đau hay tàn tật, cho đến khi lìa đời? Em có đồng ý không?”
Người phụ nữ đang chìm trong biển tình yêu e thẹn vén tấm khăn voan lên, trao cho người yêu một nụ hôn.
“Em đồng ý.”
——
“Tôi đồng ý.”
Mấy năm đã trôi qua, giọng nói của vợ vẫn không hề thay đổi, khi thốt ra ba chữ ấy, vẫn dịu dàng như thuở ban đầu.
Vậy thì điều gì đã thay đổi? Cái gì đã dẫn đến cục diện như ngày hôm nay? Là cú tát hôm nay sao, hay là cái tát lần trước?
Người đàn ông chán nản ngồi bệt trên sàn nhà, nhìn căn phòng trống trải sau khi vợ rời đi, chỉ cảm thấy tất cả đã quá muộn.
Ngay từ khi anh ta không tin tưởng vợ mình, nghi ngờ cô ấy có quan hệ với người khác, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được rồi.
Sự ghê tởm vừa nổi lên, mọi thứ lập tức đổ vỡ. Mà tất cả chỉ là kết quả của chính anh ta mà thôi—tự làm tự chịu.
Anh ta nghĩ rằng bọn họ sợ rồi, bèn ngẩng đầu lên đầy ngạo nghễ, hò hét không chút kiêng dè, bộ mặt xấu xí chẳng khác gì một con chuột to đang hả hê tìm thấy lỗ hổng chui ra khỏi hàng rào.
“Báo cảnh sát à? Báo cảnh sát thì làm được gì? Bọn họ không phải chỉ khuyên vợ chồng giải quyết nội bộ thôi sao? Dù ai đến thì thế nào? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, tôi là chồng cô ta, cô ta là vợ tôi…”
“Không phải nữa rồi!” Giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định của người phụ nữ cắt ngang lời anh ta.
Trong tiếng khóc vẫn còn phảng phất, từng chữ nặng như đinh đóng cột.
“Tôi sẽ ly hôn với anh.”
Người phụ nữ đã hiểu ra, kẻ khoác lên mình vỏ bọc của một người chồng trước mặt này không phải người tốt. Nhưng có một câu anh ta nói đúng: “Dù ai đến cũng vậy”.
Trước khi tự mình thoát khỏi sự nghi ngờ và phủ định bản thân, chẳng ai có thể thực sự giúp được cô, bất kể là ai đi chăng nữa. Sợi dây thừng đã thả xuống, nhưng có muốn nắm lấy hay không, quyền lựa chọn thuộc về cô.
Cô không muốn phải sống trong run sợ thêm nữa.
“Cô nói không phải là không phải à? Tôi sẽ không ly hôn đâu. Tôi sẽ bám theo cô suốt đời, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi. Tôi đã đi hỏi rồi, chỉ cần tôi không đồng ý, cô không thể ly hôn được!” Đối diện với thái độ cứng rắn hiếm thấy của vợ, người đàn ông vật lộn bò đến.
Vừa bò, anh ta vừa trừng mắt căm hận nhìn Tần Bắc Phong và Lộc Nhung: “Về phần bọn họ, những kẻ đến giúp cô, tôi sẽ kiện bọn họ vì tội hành hung. Sẽ không còn ai đến giúp cô nữa đâu, bỏ cuộc đi!”
Dáng vẻ điên cuồng của anh ta quả nhiên làm người phụ nữ sợ hãi, đôi mắt ngập nước lóe lên chút yếu đuối.
“Không sao đâu.” Lộc Nhung đương nhiên hiểu rõ cảm xúc của cô ấy, nắm chặt lấy tay cô ấy, mượn chút hơi ấm từ lòng bàn tay để tiếp thêm sức mạnh cho nhau: “Yên tâm, cứ để bọn tôi giải quyết.”
Từ lâu đã chẳng thể kiềm chế cơn bạo ngược trong lòng, Tần Bắc Phong nhận được tín hiệu từ cô, liền nở nụ cười đầy vẻ thú vị: “Vậy để tao đánh mày đến liệt nửa người, không thể tự chủ, không thể đại tiểu tiện, xem mày còn đi báo cảnh sát được không?”
Vừa nói, anh vừa chậm rãi xắn tay áo lên, những vết sẹo chi chít trên cánh tay săn chắc như lời cảnh cáo rằng anh không phải người dễ dây vào.
Ý thức được bản thân đã đụng phải kẻ không nên đụng, người đàn ông run rẩy nuốt nước bọt, đồng tử dần dần giãn ra: “Người nhà tao sẽ báo cảnh sát giúp tao.”
“Người nhà mày, ai cơ?” Tần Bắc Phong nhấc chân ra, cúi người xuống ghé sát mặt anh ta, khi bóng anh hoàn toàn bao phủ lên đối phương, anh mới giả vờ suy tư, tự hỏi rồi tự đáp: “À, là vợ mày.”
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, còn gần Tần Bắc Phong thì ác.
Trước ánh mắt hoảng loạn vô phương của gã chồng bạo hành, Lộc Nhung quay sang nhìn người hâm mộ, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Chào chị, nếu bạn trai em đánh chồng chị đến sống dở chết dở, chị có đồng ý giải quyết riêng, ký vào đơn bãi nại không?”
“Bọn em sẽ bồi thường tiền cho chị.”
“Chị có thể mua vô số loài hoa mà chị thích, làm một cái vòng hoa tặng chồng mình.”
——
Anh ta và vợ yêu nhau từ thời cấp ba đến đại học, tốt nghiệp xong thì kết hôn.
Vì vợ thích hoa nên anh ta đã chọn một lễ cưới theo phong cách phương Tây, những cánh hoa hồng trắng phủ khắp lễ đường, thậm chí còn cẩn thận mời hẳn một người giả làm cha xứ đến chứng giám.
Khi ấy, anh ta còn rất trẻ, khoác lên bộ lễ phục đuôi tôm đen, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương đã tỉ mỉ chọn lựa, căng thẳng đến mức suýt không nói nên lời.
“Anh có đồng ý cưới người phụ nữ này không, yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, bất kể cô ấy nghèo khó, ốm đau hay tàn tật, cho đến khi lìa đời? Anh có đồng ý không?”
“Tôi, tôi, tôi đồng ý.”
Dáng vẻ lắp bắp của chú rể khiến khách khứa cười ồ lên, cũng khiến người anh ta yêu bật cười.
“Em có đồng ý gả cho người đàn ông này không, yêu thương anh ấy, chung thủy với anh ấy, bất kể anh ấy nghèo khó, ốm đau hay tàn tật, cho đến khi lìa đời? Em có đồng ý không?”
Người phụ nữ đang chìm trong biển tình yêu e thẹn vén tấm khăn voan lên, trao cho người yêu một nụ hôn.
“Em đồng ý.”
——
“Tôi đồng ý.”
Mấy năm đã trôi qua, giọng nói của vợ vẫn không hề thay đổi, khi thốt ra ba chữ ấy, vẫn dịu dàng như thuở ban đầu.
Vậy thì điều gì đã thay đổi? Cái gì đã dẫn đến cục diện như ngày hôm nay? Là cú tát hôm nay sao, hay là cái tát lần trước?
Người đàn ông chán nản ngồi bệt trên sàn nhà, nhìn căn phòng trống trải sau khi vợ rời đi, chỉ cảm thấy tất cả đã quá muộn.
Ngay từ khi anh ta không tin tưởng vợ mình, nghi ngờ cô ấy có quan hệ với người khác, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được rồi.
Sự ghê tởm vừa nổi lên, mọi thứ lập tức đổ vỡ. Mà tất cả chỉ là kết quả của chính anh ta mà thôi—tự làm tự chịu.