Phong Nguyệt Bất Lương Quan
Chương 3: Anh hùng không sợ hãi
Khuôn mặt nàng bị đầu ngón tay nhéo thành nụ cười, đôi mắt cũng chưa mở, khóe miệng nhếch lên đến lớn: "Có khi kiếp trước chúng ta đã từng gặp nhau, còn làm ngài nhớ mãi không quên, không bằng ngài chuộc nô gia để ta sống tốt hơn đi, cũng không uổng công ngài nhớ kiếp này."
Các cô nương ở thanh lâu hẳn nhiên đều ngóng trông được người chuộc ra ngoài hưởng phúc, cho nên nếu thật sự đã gặp qua, người này không có khả năng giả vờ không quen biết được.
Ân Qua Chỉ buông tay ra, giả vờ như không nghe thấy lời này, lập tức xoay người xuống giường, gọi nha hoàn tiến vào thay quần áo.
Phong Nguyệt đứng dậy, kéo chăn che người, dựa vào đầu giường nhìn hắn, tóc dài uốn lượn chấm đất, mặt mày lười biếng đa tình.
Ân Qua Chỉ làm như không thấy, thay áo bào trắng mới, vạt áo tung bay, phảng phất như thể hắn là thư sinh nho nhã nhu nhược. Lại quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như cũ không gợn sóng:
"Ngươi hành nghề đã bao lâu rồi?"
Không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, Phong Nguyệt nhướng mày, nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Hơn 2 năm."
"Luôn ở đây treo biển hành nghề?"
"Công tử cất nhắc sao." Phong Nguyệt nâng tay áo che miệng, cười khanh khách không ngừng: "Không phải ai cũng vào được Mộng Hồi Lâu đâu. Thời điểm nô gia mới vừa vào nghề đều là mang theo gối nửa đêm vào cửa, nào có chỗ nào để treo biển tiếp khách chứ? Cũng may là kinh nghiệm đủ, Kim mama mới thu nô gia. Ngài vẫn là khách nhân đầu tiên của nô gia ở Mộng Hồi Lâu này."
Khách nhân đầu tiên ở Mộng Hồi Lâu, không phải khách nhân đầu tiên của nàng, càng không phải người đàn ông đầu tiên của nàng.
Tối hôm qua hắn đã phát hiện nữ nhân này không phải tấm thân xử nữ. Nếu đã không phải tấm thân xử nữ, nếu muốn mang về, vậy càng kỳ cục.
Ân Qua Chỉ rũ mắt, vung tay áo định rời đi, bước chân tới cửa lại ngừng. Suy nghĩ một lát, trầm giọng mở miệng: "Nói với Kim mama, giữ thẻ bài của ngươi mấy ngày, ngày mai ta lại đến."
Ai da, còn thành khách hàng quen? Phong Nguyệt thực cảm động, nghĩ thầm nam nhân cùng cầm thú cũng hay thật, cái gì mà khí chất, cái gì mà tài nghệ chứ, đều là nước chảy mây bay, nói đến cùng vẫn là thích kiểu tiểu yêu tinh như nàng!
Mặc quần áo xong xuống giường, Phong Nguyệt liền chạy đến bên cạnh Ân Qua Chỉ mà cọ cọ, kéo vạt áo hắn xuống, bẹp một cái hôn lên má, xoắn eo thon nhỏ rồi nháy mắt: "Đa tạ công tử!"
Ân Qua Chỉ ghét bỏ xoa mặt, mở cửa đang muốn đi, bên ngoài vừa vặn có người vọt lại, thiếu chút nữa đụng phải hắn.
"Công tử!" Tùy tùng Quan Chỉ hạ giọng nói: "Trên phố Nhất Túc đã xảy ra chuyện, Dịch Tiểu thư ở bên kia."
Ân Qua Chỉ cau mày, không nói hai lời liền đi theo hắn đi ra ngoài.
Ở nước Ngô có rất ít người họ Dịch, người họ Dịch có thể làm Ân Qua Chỉ có phản ứng lại càng ít.
Thấy hắn ra cửa, Phong Nguyệt lập tức thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm nhìn nha hoàn phía sau: "Linh Thù, búi tóc lên! Động tác nhanh nhẹn, nhìn thật ngầu!"
Linh Thù nghe vậy, lập tức tiến lên buộc tóc cho nàng bằng dây buộc tóc màu đỏ, rất đơn giản nhanh chóng.
Phong Nguyệt không kịp chú ý tông cửa xông ra, đi thẳng lỗ chó sau hậu viện, đi đường tắt mới đuổi kịp Ân Qua Chỉ đang phi ngựa nước đại.
Chợt thấy một màu đỏ tươi phóng về phía mình, Ân Qua Chỉ lập tức ghìm ngựa, vó ngựa giơ cao, hơi che khuất ánh nắng.
"Ngươi làm gì!" Thấy rõ người trước mắt, Ân Qua Chỉ đen mặt: "Ngươi làm gì ở chỗ này!"
"Nô gia không phải chuột cho nên không thể ra khỏi hố, như này được không?" Phong Nguyệt đáng thương mếu máo, chạy tới chỗ người đàn ông bên ngựa, vươn bàn tay nhỏ: "Mới vừa một phen triền miên liền rời đi, người ta luyến tiếc công tử! Có chuyện gì sao, mang nô gia cùng đi với?"
Sự chán ghét trong mắt càng đậm, Ân Qua Chỉ nhìn nàng, thanh âm đều lạnh đi tám phần, "Ta ghét nhất bị nữ nhân cản đường, cút ngay!"
Đổi là người khác, sợ là đã bị hắn mắng đến đỏ mắt, nhưng Phong Nguyệt da mặt dày, hoàn toàn không sợ hắn, nhìn bàn đạp, một chân liền dẫm đi lên! Hồng y màu đỏ vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, rồi đáp xuống trên lưng ngựa.
Áo choàng trắng tung bay, cuốn theo màu đỏ của hồng y, triền miên đẹp mắt.
Nhưng Ân Qua Chỉ sắc mặt giờ rất khó coi, u ám như bầu trời trước cơn giông bão, ánh mắt sắc bén như tia chớp, vung roi ngựa như muốn đem người đánh tiếp.
Phong Nguyệt phản ứng cực nhanh, cúi đầu liền ôm eo người kia, nắm chặt hai tay rồi hô lớn: "Nếu chậm trễ thời gian ở trên người nô gia, công tử sẽ hỏng việc!"
Hắn chưa từng thấy một nữ nhân khó chơi như vậy! Ân Qua Chỉ nghiến răng nhưng không muốn chậm trễ nữa, giục ngựa chạy về phía trước.
Lưng ngựa xóc nảy, lại không phải yên đôi, Ân Qua Chỉ vốn cảm thấy chạy hai vòng khéo sẽ ngã xuống. Kết quả một đường chạy như điên đến thẳng đích, người sau lưng ngồi còn vững vàng hơn núi Thái Sơn.
"A ——"
Vừa ghìm cương ngựa liền nghe thấy đằng trước có tiếng thét chói tai, Ân Qua Chỉ cũng không rảnh để ý tới sau lưng người, xoay người xuống ngựa, khẽ quát một tiếng: "Quan Chỉ, hỗ trợ!"
Hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn lập tức từ bên bay ra, vọt vào đám người bên trong.
Phong Nguyệt giương mắt, liền thấy phía trước có lều cháo đổ trên bãi đất trống như đang tiếp tế dân chạy nạn. Tuy nhiên giống như gặp phải bạo dân, mười mấy người đàn ông quần áo tả tơi, bộ mặt hung ác vây quanh lều cháo, có người đánh người, có người cướp gạo. Trẻ con đang khóc, nữ nhân la hét, hỗn loạn một cách phi thường.
Trong lúc hỗn loạn, Quan Chỉ cứu ra một cô gái, một thân lăng la tơ lụa, vệt nước mắt chạy dài trên khuôn mặt như mảnh trăng non, biểu tình sững sờ mà nhìn đám bạo dân.
"Đừng làm bọn họ bị thương!" Dịch Chưởng Châu nức nở nói: "Bọn họ vô tội, đều là bá tánh mà!"
Phong Nguyệt nhướng mày.
Ân Qua Chỉ phất tay áo, bình tĩnh đi tới, nhìn nàng nói: "Bọn họ đều phá phách cướp bóc, nói vô tội cái gì?"
Dịch Chưởng Châu quay đầu nhìn hắn, mếu máo, nắm chặt tay nói: "Bọn họ đắc tội gì? Đều là bị người bức thành như vậy, nếu có cơm ăn, ai nguyện ý đến đây cướp đồ? Thóc gạo vốn dĩ cũng chuẩn bị cho bọn họ, bọn họ cầm đi là được."
Ân Qua Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn nói tiếp, lại cảm giác phía sau luồng khí sắc bén xuyên thủng, hắn vừa quay đầu lại, một thanh chùy thủ xẹt ngang trước mặt, thẳng tắp chén tới đầu Dịch Chưởng Châu!
Ân Qua Chỉ phản ứng cực nhanh, duỗi tay nắm lấy đầu chùy thủ, trở tay búng một cái, chấn động đến nỗi khiến người ta tê dại, trực tiếp buông tay.
Dịch Chưởng Châu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, bên cạnh Quan Chỉ có hai người vây quanh, trước mặt cũng đứng ba người. Đám dân tị nạn mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất, không biết vì sao lại đứng dậy, trong tay áo ngân quang lấp lánh, đồng loạt lao về phía bọn họ.
Đây rõ ràng ràng là một cái bẫy, nhưng Dịch Tiểu thư ở giữa cái bẫy cũng không làm gì cả, chỉ rống lên một tiếng: "Đừng giết người, chỉ cần chặn chúng lại!"
Phong Nguyệt mắt trợn trắng.
Người cản đường còn không thể giết, người bên kia lực đông thế mạnh, hiển nhiên Ân Qua Chỉ sẽ ở thế bất lợi. Nhưng Ân Qua Chỉ thật đúng là nghe nàng ta nói, không rút kiếm khỏi vỏ, xách theo vỏ kiếm gõ lên đỉnh đầu người, tranh thủ làm bọn họ chấn động não hoặc cái gì đó.
Quan Chỉ cũng thu đao, chật vật ứng phó bạo dân xung quanh.
Dịch Tiểu thư mang gia nô theo không nhiều, vì thế một lúc sau đã có nạn dân vượt qua lính canh, ném một cây gậy gỗ lớn vào nàng!
Dịch Chưởng Châu đồng tử hơi co lại, nàng bị kinh hoảng, theo bản năng lôi kéo gia nô bên cạnh muốn tránh, nhưng mà gậy gỗ vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ cực nhanh, căn bản muốn tránh cũng không được.
Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, đúng lúc này, anh hùng xuất hiện trên sân khấu, Phong Nguyệt không bị người chú ý ngay lúc này vọt lên, che đằng trước Dịch Chưởng Châu, giơ cao hai tay, giống như thần tiên kim quang lấp lánh trong thần thoại, không sợ hãi đón một đòn nặng nề.
Gia nô chung quanh đều chết lặng, bọn nha hoàn thét chói tai, Ân Qua Chỉ đang đánh nhau ở bên kia cũng bớt thời giờ quay đầu nhìn lại.
"Bùm ——" Gậy gỗ nện xuống, nặng đến mức phảng phất có thể nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn. Phong Nguyệt sắc mặt không thay đổi, khóe miệng còn một tia cười lạnh cao thủ.
Tên cầm gậy gỗ trợn tròn mắt, nhìn nàng, ngơ ngác mở miệng: "Ngươi......"
"Cút!" Lời nói còn chưa nói xong, Quan Chỉ bên cạnh đã bay tới đá một cước, tên đó lăn một vòng lăn thật xa, gậy gỗ cũng rơi xuống đất, phát ra một thanh thanh âm chói tai.
Ân Qua Chỉ nhíu mày, vốn quá lười để chơi với bọn họ, nhưng xuống tay chợt trở lên tàn nhẫn, chỉ trong vòng mười chiêu, mấy đám đông nạn dân đã ngằm thẳng trên đường phố.
"Cô không sao chứ?" Hắn lui về bên người Dịch Chưởng Châu, hỏi một tiếng.
"...... Ta không sao." Dịch Chưởng Châu khiếp sợ nhìn Phong Nguyệt trước mặt, run rẩy nói: "Vị cô nương này...... thật sự cao thủ!"
Ân Qua Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi biết võ công sao?"
Phong Nguyệt trả lời bằng một giọng rất nhỏ: "Không biết."
"Không biết?" Ân Qua Chỉ đi đến trước mặt, nhìn tay nàng: "Không thể nào, nếu không ngươi sao có thể chặn gậy gỗ mà không chút sứt mẻ?"
"Không chút sứt mẻ là bởi vì ta có xương cốt." Phong Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi đảo mắt nhìn hắn, giây lát sau, nước mắt như suối trào ra: "Nhưng mà xương cốt mụ nội nó cũng không cứng như gỗ. Cánh tay ta nát rồi.. a a a cứu mạng!"
Ân Qua Chỉ: "......"
Hắn định duỗi tay muốn gỡ tay nàng xuống, ai ngờ còn chưa chạm vào, người này đã tru lên: "Đừng động! Đừng động! Thật sự hỏng rồi, không đùa đâu, tìm đại phu tới xem cho ta!"
Dịch Chưởng Châu nóng nảy, kéo ống tay áo Ân Qua Chỉ liền nói: "Mau đem vị cô nương này đến dược đường, bên kia có, đi hai bước là đến!"
Ân Qua Chỉ Nhìn nhìn lướt qua dược đường cách đó không xa, nói với Phong Nguyệt: "Tự mình đi qua đi, người khác động vào ngươi sẽ bị thương."
Phong Nguyệt nước mắt như mưa tuôn rơi, ai oán mà nhìn hắn một cái, vừa giơ hai tay lên cao, vừa khóc vừa tiến vào dược đường.
Quan Chỉ nhìn theo, rất muốn nói chủ tử nhà mình có thể cõng nàng trên lưng mà, ai ngờ vừa mới quay đầu liền thấy chủ tử nhà mình phảng phất đang cười.
Cười?! Quan Chỉ trợn tròn mắt, dùng sức dụi mắt lại xem, Ân Qua Chỉ vẫn là vẻ mặt vô cảm như vậy, đường nét bên sườn mặt thanh nhã mà lạnh băng, chỉ liếc Phong Nguyệt một cái, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng Dịch Chưởng Châu.
Là hắn hoa mắt đi, hoặc hôm nay ánh mặt trời quá chói, Quan Chỉ nghĩ, lắc đầu.
Làm việc gì cũng phải hy sinh, Phong Nguyệt biết, nhưng nàng không biết phải hy sinh thảm thiết như vậy, sớm biết đổi biện pháp cứu Dịch Tiểu thư thì tốt rồi.
Càng nghĩ càng thương tâm, càng khóc nhiều hơn, tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng toàn phố Nhất Túc, sợ tới mức con ngựa đang chạy như điên đến cũng lảo đảo,
"Điện hạ cẩn thận!" Thị vệ phía sau hô một tiếng.
Diệp Ngự Khanh vội vàng ghìm ngựa, áo xanh tung bay, không chút nguy hiểm. Nhìn chăm chú về phía trước lại thấy hồng y cô nương đang khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay giơ lên cao, từng bước tránh sang một bên. Bộ dáng kia muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Các cô nương ở thanh lâu hẳn nhiên đều ngóng trông được người chuộc ra ngoài hưởng phúc, cho nên nếu thật sự đã gặp qua, người này không có khả năng giả vờ không quen biết được.
Ân Qua Chỉ buông tay ra, giả vờ như không nghe thấy lời này, lập tức xoay người xuống giường, gọi nha hoàn tiến vào thay quần áo.
Phong Nguyệt đứng dậy, kéo chăn che người, dựa vào đầu giường nhìn hắn, tóc dài uốn lượn chấm đất, mặt mày lười biếng đa tình.
Ân Qua Chỉ làm như không thấy, thay áo bào trắng mới, vạt áo tung bay, phảng phất như thể hắn là thư sinh nho nhã nhu nhược. Lại quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như cũ không gợn sóng:
"Ngươi hành nghề đã bao lâu rồi?"
Không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, Phong Nguyệt nhướng mày, nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Hơn 2 năm."
"Luôn ở đây treo biển hành nghề?"
"Công tử cất nhắc sao." Phong Nguyệt nâng tay áo che miệng, cười khanh khách không ngừng: "Không phải ai cũng vào được Mộng Hồi Lâu đâu. Thời điểm nô gia mới vừa vào nghề đều là mang theo gối nửa đêm vào cửa, nào có chỗ nào để treo biển tiếp khách chứ? Cũng may là kinh nghiệm đủ, Kim mama mới thu nô gia. Ngài vẫn là khách nhân đầu tiên của nô gia ở Mộng Hồi Lâu này."
Khách nhân đầu tiên ở Mộng Hồi Lâu, không phải khách nhân đầu tiên của nàng, càng không phải người đàn ông đầu tiên của nàng.
Tối hôm qua hắn đã phát hiện nữ nhân này không phải tấm thân xử nữ. Nếu đã không phải tấm thân xử nữ, nếu muốn mang về, vậy càng kỳ cục.
Ân Qua Chỉ rũ mắt, vung tay áo định rời đi, bước chân tới cửa lại ngừng. Suy nghĩ một lát, trầm giọng mở miệng: "Nói với Kim mama, giữ thẻ bài của ngươi mấy ngày, ngày mai ta lại đến."
Ai da, còn thành khách hàng quen? Phong Nguyệt thực cảm động, nghĩ thầm nam nhân cùng cầm thú cũng hay thật, cái gì mà khí chất, cái gì mà tài nghệ chứ, đều là nước chảy mây bay, nói đến cùng vẫn là thích kiểu tiểu yêu tinh như nàng!
Mặc quần áo xong xuống giường, Phong Nguyệt liền chạy đến bên cạnh Ân Qua Chỉ mà cọ cọ, kéo vạt áo hắn xuống, bẹp một cái hôn lên má, xoắn eo thon nhỏ rồi nháy mắt: "Đa tạ công tử!"
Ân Qua Chỉ ghét bỏ xoa mặt, mở cửa đang muốn đi, bên ngoài vừa vặn có người vọt lại, thiếu chút nữa đụng phải hắn.
"Công tử!" Tùy tùng Quan Chỉ hạ giọng nói: "Trên phố Nhất Túc đã xảy ra chuyện, Dịch Tiểu thư ở bên kia."
Ân Qua Chỉ cau mày, không nói hai lời liền đi theo hắn đi ra ngoài.
Ở nước Ngô có rất ít người họ Dịch, người họ Dịch có thể làm Ân Qua Chỉ có phản ứng lại càng ít.
Thấy hắn ra cửa, Phong Nguyệt lập tức thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm nhìn nha hoàn phía sau: "Linh Thù, búi tóc lên! Động tác nhanh nhẹn, nhìn thật ngầu!"
Linh Thù nghe vậy, lập tức tiến lên buộc tóc cho nàng bằng dây buộc tóc màu đỏ, rất đơn giản nhanh chóng.
Phong Nguyệt không kịp chú ý tông cửa xông ra, đi thẳng lỗ chó sau hậu viện, đi đường tắt mới đuổi kịp Ân Qua Chỉ đang phi ngựa nước đại.
Chợt thấy một màu đỏ tươi phóng về phía mình, Ân Qua Chỉ lập tức ghìm ngựa, vó ngựa giơ cao, hơi che khuất ánh nắng.
"Ngươi làm gì!" Thấy rõ người trước mắt, Ân Qua Chỉ đen mặt: "Ngươi làm gì ở chỗ này!"
"Nô gia không phải chuột cho nên không thể ra khỏi hố, như này được không?" Phong Nguyệt đáng thương mếu máo, chạy tới chỗ người đàn ông bên ngựa, vươn bàn tay nhỏ: "Mới vừa một phen triền miên liền rời đi, người ta luyến tiếc công tử! Có chuyện gì sao, mang nô gia cùng đi với?"
Sự chán ghét trong mắt càng đậm, Ân Qua Chỉ nhìn nàng, thanh âm đều lạnh đi tám phần, "Ta ghét nhất bị nữ nhân cản đường, cút ngay!"
Đổi là người khác, sợ là đã bị hắn mắng đến đỏ mắt, nhưng Phong Nguyệt da mặt dày, hoàn toàn không sợ hắn, nhìn bàn đạp, một chân liền dẫm đi lên! Hồng y màu đỏ vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, rồi đáp xuống trên lưng ngựa.
Áo choàng trắng tung bay, cuốn theo màu đỏ của hồng y, triền miên đẹp mắt.
Nhưng Ân Qua Chỉ sắc mặt giờ rất khó coi, u ám như bầu trời trước cơn giông bão, ánh mắt sắc bén như tia chớp, vung roi ngựa như muốn đem người đánh tiếp.
Phong Nguyệt phản ứng cực nhanh, cúi đầu liền ôm eo người kia, nắm chặt hai tay rồi hô lớn: "Nếu chậm trễ thời gian ở trên người nô gia, công tử sẽ hỏng việc!"
Hắn chưa từng thấy một nữ nhân khó chơi như vậy! Ân Qua Chỉ nghiến răng nhưng không muốn chậm trễ nữa, giục ngựa chạy về phía trước.
Lưng ngựa xóc nảy, lại không phải yên đôi, Ân Qua Chỉ vốn cảm thấy chạy hai vòng khéo sẽ ngã xuống. Kết quả một đường chạy như điên đến thẳng đích, người sau lưng ngồi còn vững vàng hơn núi Thái Sơn.
"A ——"
Vừa ghìm cương ngựa liền nghe thấy đằng trước có tiếng thét chói tai, Ân Qua Chỉ cũng không rảnh để ý tới sau lưng người, xoay người xuống ngựa, khẽ quát một tiếng: "Quan Chỉ, hỗ trợ!"
Hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn lập tức từ bên bay ra, vọt vào đám người bên trong.
Phong Nguyệt giương mắt, liền thấy phía trước có lều cháo đổ trên bãi đất trống như đang tiếp tế dân chạy nạn. Tuy nhiên giống như gặp phải bạo dân, mười mấy người đàn ông quần áo tả tơi, bộ mặt hung ác vây quanh lều cháo, có người đánh người, có người cướp gạo. Trẻ con đang khóc, nữ nhân la hét, hỗn loạn một cách phi thường.
Trong lúc hỗn loạn, Quan Chỉ cứu ra một cô gái, một thân lăng la tơ lụa, vệt nước mắt chạy dài trên khuôn mặt như mảnh trăng non, biểu tình sững sờ mà nhìn đám bạo dân.
"Đừng làm bọn họ bị thương!" Dịch Chưởng Châu nức nở nói: "Bọn họ vô tội, đều là bá tánh mà!"
Phong Nguyệt nhướng mày.
Ân Qua Chỉ phất tay áo, bình tĩnh đi tới, nhìn nàng nói: "Bọn họ đều phá phách cướp bóc, nói vô tội cái gì?"
Dịch Chưởng Châu quay đầu nhìn hắn, mếu máo, nắm chặt tay nói: "Bọn họ đắc tội gì? Đều là bị người bức thành như vậy, nếu có cơm ăn, ai nguyện ý đến đây cướp đồ? Thóc gạo vốn dĩ cũng chuẩn bị cho bọn họ, bọn họ cầm đi là được."
Ân Qua Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn nói tiếp, lại cảm giác phía sau luồng khí sắc bén xuyên thủng, hắn vừa quay đầu lại, một thanh chùy thủ xẹt ngang trước mặt, thẳng tắp chén tới đầu Dịch Chưởng Châu!
Ân Qua Chỉ phản ứng cực nhanh, duỗi tay nắm lấy đầu chùy thủ, trở tay búng một cái, chấn động đến nỗi khiến người ta tê dại, trực tiếp buông tay.
Dịch Chưởng Châu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, bên cạnh Quan Chỉ có hai người vây quanh, trước mặt cũng đứng ba người. Đám dân tị nạn mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất, không biết vì sao lại đứng dậy, trong tay áo ngân quang lấp lánh, đồng loạt lao về phía bọn họ.
Đây rõ ràng ràng là một cái bẫy, nhưng Dịch Tiểu thư ở giữa cái bẫy cũng không làm gì cả, chỉ rống lên một tiếng: "Đừng giết người, chỉ cần chặn chúng lại!"
Phong Nguyệt mắt trợn trắng.
Người cản đường còn không thể giết, người bên kia lực đông thế mạnh, hiển nhiên Ân Qua Chỉ sẽ ở thế bất lợi. Nhưng Ân Qua Chỉ thật đúng là nghe nàng ta nói, không rút kiếm khỏi vỏ, xách theo vỏ kiếm gõ lên đỉnh đầu người, tranh thủ làm bọn họ chấn động não hoặc cái gì đó.
Quan Chỉ cũng thu đao, chật vật ứng phó bạo dân xung quanh.
Dịch Tiểu thư mang gia nô theo không nhiều, vì thế một lúc sau đã có nạn dân vượt qua lính canh, ném một cây gậy gỗ lớn vào nàng!
Dịch Chưởng Châu đồng tử hơi co lại, nàng bị kinh hoảng, theo bản năng lôi kéo gia nô bên cạnh muốn tránh, nhưng mà gậy gỗ vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ cực nhanh, căn bản muốn tránh cũng không được.
Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, đúng lúc này, anh hùng xuất hiện trên sân khấu, Phong Nguyệt không bị người chú ý ngay lúc này vọt lên, che đằng trước Dịch Chưởng Châu, giơ cao hai tay, giống như thần tiên kim quang lấp lánh trong thần thoại, không sợ hãi đón một đòn nặng nề.
Gia nô chung quanh đều chết lặng, bọn nha hoàn thét chói tai, Ân Qua Chỉ đang đánh nhau ở bên kia cũng bớt thời giờ quay đầu nhìn lại.
"Bùm ——" Gậy gỗ nện xuống, nặng đến mức phảng phất có thể nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn. Phong Nguyệt sắc mặt không thay đổi, khóe miệng còn một tia cười lạnh cao thủ.
Tên cầm gậy gỗ trợn tròn mắt, nhìn nàng, ngơ ngác mở miệng: "Ngươi......"
"Cút!" Lời nói còn chưa nói xong, Quan Chỉ bên cạnh đã bay tới đá một cước, tên đó lăn một vòng lăn thật xa, gậy gỗ cũng rơi xuống đất, phát ra một thanh thanh âm chói tai.
Ân Qua Chỉ nhíu mày, vốn quá lười để chơi với bọn họ, nhưng xuống tay chợt trở lên tàn nhẫn, chỉ trong vòng mười chiêu, mấy đám đông nạn dân đã ngằm thẳng trên đường phố.
"Cô không sao chứ?" Hắn lui về bên người Dịch Chưởng Châu, hỏi một tiếng.
"...... Ta không sao." Dịch Chưởng Châu khiếp sợ nhìn Phong Nguyệt trước mặt, run rẩy nói: "Vị cô nương này...... thật sự cao thủ!"
Ân Qua Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi biết võ công sao?"
Phong Nguyệt trả lời bằng một giọng rất nhỏ: "Không biết."
"Không biết?" Ân Qua Chỉ đi đến trước mặt, nhìn tay nàng: "Không thể nào, nếu không ngươi sao có thể chặn gậy gỗ mà không chút sứt mẻ?"
"Không chút sứt mẻ là bởi vì ta có xương cốt." Phong Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi đảo mắt nhìn hắn, giây lát sau, nước mắt như suối trào ra: "Nhưng mà xương cốt mụ nội nó cũng không cứng như gỗ. Cánh tay ta nát rồi.. a a a cứu mạng!"
Ân Qua Chỉ: "......"
Hắn định duỗi tay muốn gỡ tay nàng xuống, ai ngờ còn chưa chạm vào, người này đã tru lên: "Đừng động! Đừng động! Thật sự hỏng rồi, không đùa đâu, tìm đại phu tới xem cho ta!"
Dịch Chưởng Châu nóng nảy, kéo ống tay áo Ân Qua Chỉ liền nói: "Mau đem vị cô nương này đến dược đường, bên kia có, đi hai bước là đến!"
Ân Qua Chỉ Nhìn nhìn lướt qua dược đường cách đó không xa, nói với Phong Nguyệt: "Tự mình đi qua đi, người khác động vào ngươi sẽ bị thương."
Phong Nguyệt nước mắt như mưa tuôn rơi, ai oán mà nhìn hắn một cái, vừa giơ hai tay lên cao, vừa khóc vừa tiến vào dược đường.
Quan Chỉ nhìn theo, rất muốn nói chủ tử nhà mình có thể cõng nàng trên lưng mà, ai ngờ vừa mới quay đầu liền thấy chủ tử nhà mình phảng phất đang cười.
Cười?! Quan Chỉ trợn tròn mắt, dùng sức dụi mắt lại xem, Ân Qua Chỉ vẫn là vẻ mặt vô cảm như vậy, đường nét bên sườn mặt thanh nhã mà lạnh băng, chỉ liếc Phong Nguyệt một cái, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng Dịch Chưởng Châu.
Là hắn hoa mắt đi, hoặc hôm nay ánh mặt trời quá chói, Quan Chỉ nghĩ, lắc đầu.
Làm việc gì cũng phải hy sinh, Phong Nguyệt biết, nhưng nàng không biết phải hy sinh thảm thiết như vậy, sớm biết đổi biện pháp cứu Dịch Tiểu thư thì tốt rồi.
Càng nghĩ càng thương tâm, càng khóc nhiều hơn, tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng toàn phố Nhất Túc, sợ tới mức con ngựa đang chạy như điên đến cũng lảo đảo,
"Điện hạ cẩn thận!" Thị vệ phía sau hô một tiếng.
Diệp Ngự Khanh vội vàng ghìm ngựa, áo xanh tung bay, không chút nguy hiểm. Nhìn chăm chú về phía trước lại thấy hồng y cô nương đang khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay giơ lên cao, từng bước tránh sang một bên. Bộ dáng kia muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.