Phong Nguyệt Bất Lương Quan
Chương 2: Cảm giác quen thuộc
Nhìn xem, người này lạnh lùng vô tình như vậy, đối phó với khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của nàng cũng chẳng khác gì! Khẳng định là ghi hận trong lòng vì bị nàng đập cho xanh mét mặt, bây giờ còn muốn để nàng nhéo ra bảy màu sặc sỡ chứ!
Cổ họng nuốt không được thở không xong, Phong Nguyệt vùng vẫy muốn bẻ tay Ân Qua Chỉ, nghĩ mình sắp bị bóp cổ chết rồi, dứt khoát duỗi chân dài ra, nhảy dựng lên kẹp chặt lấy eo hắn, bỗng nhiên đánh úp, móc tay làm thế "Khỉ ăn trộm đào"!
Ân Qua Chỉ không nghĩ người này sẽ phản kháng, cho dù có nghĩ cũng không nghĩ sẽ phản kháng như vậy, Ân Qua Chỉ vừa vặn né tránh, phất tay ném người ra ngoài!
"Tốt xấu gì cũng là nữ tử, sao ngươi lại hạ lưu như vậy!" Ân Qua Chỉ hung hăng phất phất vạt áo, chán ghét không thôi trừng mắt nhìn nàng.
Phong Nguyệt cố ho khan cho thuận khí, chậm rãi trợn mắt: "Ngài cũng tốt xấu gì cũng là công tử, không phải cũng rất hạ lưu sao? Sau lưng đóng cửa lại bắt nạt một nữ tử yếu ớt như ta thì tính là anh hùng hảo hán nỗi gì!"
Nữ tử yếu ớt?
Ân Qua Chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi với nàng, chỉ đi bước một tới gần nàng.
Còn tưởng có khí tiết mà tiếp tục cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, Chết tiệt! Có sát khí! Phong Nguyệt tức khắc cảm thấy khí tiết là thứ không đáng giá nhất trên đời! Nàng lau mặt, hất tay áo, hướng về phía hắn quỳ xuống, ôm đùi không buông tay:
"Công tử có chuyện gì muốn nói sao ~ ngài thật sự đã nghĩ oan người tốt rồi! Nô gia từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với kẻ ngoài nào, lại là lần đầu tiên treo biển hành nghề, không hề biết Thái Tử gia mà ngài nói. Biểu cảm khác lạ vừa rồi chỉ vì gương mặt này của ngài quá đẹp, làm nô gia nhớ tới cố nhân."
"Ồ?" Ân Qua Chỉ dừng lại cúi đầu nhìn người dưới chân, cười lạnh: "Cố nhân?"
"Chính là cố nhân bị chết rất thảm! Thất khiếu đổ máu, bị người ngũ mã phanh thây, chặt đứng xương cốt, không để lại một mảnh xương!" Phong Nguyệt nói xong một hơi không vấp, trong mắt hiện lên vẻ âm u, ngẩng đầu rồi lại cười nịnh nọt, đôi mắt híp lại: "Ta rất nhớ hắn, cho nên thấy ngài có chút kích động."
Là như vậy sao? Ân Qua Chỉ im lặng, ánh mắt chiếu từ đỉnh đầu nàng đi xuống, giống như dao nhỏ đâm nàng đau đớn.
Phong Nguyệt đón ánh mắt hắn, duỗi tay kéo y phục của mình ra, vặn vẹo bờ vai nhỏ nhắn, nháy mắt: "Hơn nữa, nếu nô gia muốn dụ dỗ Thái Tử, tại sao phải nhiệt tình với ngài như vậy? Thái Tử với ngài đều chỉ là ân khách, cho nên đối với nô gia mà nói, đều như nhau."
Nghĩ như vậy, thật ra nàng cũng không nói dối, mới vừa rồi còn dám trước mặt mọi người thò tay vào vạt áo hắn thăm dò, nếu mục đích là Thái Tử, vậy nàng tuyệt đối không nên dụ dỗ hắn.
Ân Qua Chỉ hai mắt híp lại, sát khí liền tan không ít, sau khi bình tĩnh một lát, hắn nói: "Nếu vậy, hóa ra là ta oan uổng ngươi."
"Biết ngài oan uổng nô gia còn không cho ta chút bồi thường sao?" Phong Nguyệt giận dữ đứng dậy, duỗi bàn tay sơn móng tay hướng ngực hắn chọc chọc, ra vẻ vô cùng oan ức lại phong tình vạn chủng.
Đầu ngón tay trông rất nhẹ nhàng, nhưng lúc chạm xuống, Ân Qua Chỉ chỉ cảm thấy như một chiếc đũa sắp đâm vào ngực hắn.
Đây là thần lực hay cố ý vậy?
Hắn thuận thế ngồi ở phía sau, ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ tử trước mắt đang dùng ngón trỏ chỉ vào môi, từng bước tới gần. Y phục trên người như nước tuột xuống, lộ ra dải lụa đỏ thật dài quấn quanh cổ tay.
Màu đỏ rất hợp với nàng, lụa đỏ cũng được buộc gọn gàng, chỉ cần hơi nhấc tay, nét quyến rũ lướt qua mặt mày chạm đến da thịt trắng muốt, rơi xuống váy lụa, nổi lên những gợn sóng mơ hồ có phần ái muội.
Không hổ người trong nghề, dụ dỗ người cũng có thủ đoạn.
Ân Qua Chỉ không phải người cấm dục, nhưng cũng không phải chủ động với bất kỳ ai, cho nên mặc dù cảnh trước mắt sống động khêu gợi, hắn cũng chỉ yên lặng nhìn, chờ yêu tinh này quấn lấy thân mình, thì thầm bên tai hắn thở ra hơi nóng.
Phong Nguyệt giống như xà tinh, leo lên thân mình hắn liền quấn chặt lấy, hai tay móc cổ, chân vòng qua eo như rất quen thuộc, nàng tìm chỗ thịt mềm sau tai hắn, nhẹ cắn một cái.
Ân Qua Chỉ kêu lên một tiếng, đồng tử hơi co lại.
Cảm giác ngứa ran quen thuộc lan khắp toàn thân, khiến hắn trở tay nhéo cánh tay của người kia: "Ngươi?!"
"A, chỗ này công tử cũng không chịu nổi sao?" Phong Nguyệt cười khanh khách.
Cũng?
Trong mắt có cái gì chợt lóe lên rồi biến mất, Ân Qua Chỉ trầm mặt.
Số nam nhân mà kỹ nữ hầu hạ cũng không biết bao nhiêu người, nghĩ biện pháp tìm điểm mẫn cảm trên người ân khách là chuyện thường thôi.
Hắn nhéo cổ tay nàng xem xét, một chút nội lực cũng không có, mềm như bông, không phải người biết võ.
Ân Qua Chỉ buông lỏng tay, nhắm mắt lại, khẽ "hừm" một tiếng, sau đó để nàng tùy ý làm càn trên người mình.
Vốn không nghĩ qua đêm bên ngoài, nhưng mà xem ra cũng khá thoải mái, vậy thì phá lệ đi.
Dưới ánh nến, Phong Nguyệt từng chút từng chút cởi xiêm ý của hắn, trượt tay từ cánh tay rắn chắc đi xuống, chui vào lòng bàn tay người đó, mở nắm tay, mười ngón đan vào nhau.
Ân Qua Chỉ nửa mở mắt.
"Ngươi khóc cái gì?" Hắn hỏi.
"Hả?" Phong Nguyệt không hiểu ra sao, duỗi tay sờ mặt, "Xì" một tiếng bật cười: "Ai da, đôi mắt này nô gia có tật xấu, buổi tối thấy ánh sáng sẽ dễ dàng rơi lệ, công tử không cần để ý."
Thấy sáng liền rơi lệ? Ân Qua Chỉ quay đầu, nhìn thoáng qua ngọn nến đang cháy trên bàn, đưa tay dập tắt.
Trong phòng nháy mắt tối sầm, bên ngoài ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể thấy đôi mắt lớn mở to như chuông đồng của Phong Nguyệt.
"Ta cũng không thích đốt đèn ngủ." Ân Qua Chỉ nhàn nhạt nói một câu, đứng dậy.
Không phải ôm Phong Nguyệt trong ngực đứng lên, cũng không phải ôm lấy nàng đứng lên, chính là khi nàng đang quấn lấy trên người hắn, đứng lên!
Vốn đang ở tư thái duyên dáng, Phong Nguyệt nháy mắt hét lên một tiếng, vẫn còn đang treo trên người hắn, run rẩy nói: "Ngài nên nâng ta một chút!"
"Nâng?"
"Chính là đừng làm ta ngã!"
Ân Qua Chỉ nhấc chân hướng tới phía giường, nói: "Nếu ngã thì ngươi tự mình bò dậy là được, ta lười động."
Phong Nguyệt: "......"
Nàng cam chịu ôm chặt người này, nhưng thật ra đang tức giận cười lớn. Nhiều năm qua đi mà Ân Đại hoàng tử vẫn không biết chăm sóc nữ nhân như vậy. Nực cười hơn chính là, cho dù tính hắn có vô tâm như vậy, số nữ nhân muốn ngã trên người hắn rồi tự bò dậy cũng có thể xếp hàng dài từ đầu phố Chiêu Diêu đến cuối phố Hưởng Ngọc.
Đây mới là cuộc sống mà!
Phong Nguyệt cam chịu bám lấy hắn, mãi đến khi hắn nằm lên giường, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ cắn môi nghiến lợi nói: "Công tử đúng là không giống với nam nhân bình thường khác, thật là lạnh lùng đấy."
"Ngươi cũng không giống với kỹ nữ bình thường, đặc biệt chói mắt."
Thanh âm từ trong lồ.ng ngực hắn phát ra, Phong Nguyệt cười duyên, rúc vào trong lồ.ng ngực hắn, ngón tay một đường trượt xuống: "Nam nhân đến nơi này chẳng phải là tìm một một cô nương nhìn thuận mắt, cùng nhau qua một đêm xuân sao? Có người thích tao nhã, có người thích kiểu chói mắt như nô gia. Thậm chí nói còn có rất nhiều người thích chói mắt như nô gia vậy, lại e ngại thân phận địa vị, ngượng ngùng không dám nói ra."
Lại giống mặt người dạ thú như hắn.
Ân Qua Chỉ k.êu rên một tiếng, không phải tán đồng, cũng không phải phản đối, mà là bởi vì yêu tinh trên người này lại nắm lấy nơi mẫn cảm của hắn.
Đây là đã hầu hạ bao nhiêu người mới có thể tìm một phát là chuẩn trên người hắn?
Ân Qua Chỉ có chút ghét bỏ nàng dơ, nhưng giờ muốn rời đi cũng không còn kịp rồi, trên người nóng như lửa đốt, vẻ mặt cũng bởi vì chịu đủ k.ích thích, giác quan dần trở lên mơ hồ.
Đã lâu không có người cho hắn cảm giác như vậy, giống như sợi dây thừng trói buộc hắn đã bị chặt đứt, khiến hắn trầm luân vào dòng nước xiết không đáy, chìm xuống mất hút...
Vạn kiếp bất phục.
Phong Nguyệt cả đêm không nhàn rỗi, bởi vì nàng không biết sau hừng đông người này sẽ làm gì với nàng, cho nên đã cố gắng hết sức dùng mọi thủ đoạn, khơi dậy ngọn lửa mà hắn cố giấu. Trên người hắn không có chỗ nào nàng không quen thuộc, nhưng hiện tại nàng lại là bộ dáng hắn hoàn toàn không quen thuộc.
Địch trong sáng ta trong tối, trận này đương nhiên Phong Nguyệt đại thắng, mặc dù cuối cùng là nàng bị trói vào thành giường xin tha, nhưng vẻ ngoài mất không chế của Ân Qua Chỉ cũng khiến nàng rất vui mừng.
Mọi thứ đều thay đổi, ít nhất thân thể vẫn phù hợp.
Hai người ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi Ân Qua Chỉ mở mắt ra, Phong Nguyệt cũng vừa lúc tỉnh, mơ mơ màng màng lẩm bẩm cái gì, duỗi tay liền ôm eo hắn, dụi trong lồ.ng ngực.
Cảm giác trong lồ.ng ngực ấm áp, trong lòng có chút khác thường, hắn một tay kéo nàng ra, nhéo cằm nàng, nhìn cẩn thận: "Có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu không?"
Cổ họng nuốt không được thở không xong, Phong Nguyệt vùng vẫy muốn bẻ tay Ân Qua Chỉ, nghĩ mình sắp bị bóp cổ chết rồi, dứt khoát duỗi chân dài ra, nhảy dựng lên kẹp chặt lấy eo hắn, bỗng nhiên đánh úp, móc tay làm thế "Khỉ ăn trộm đào"!
Ân Qua Chỉ không nghĩ người này sẽ phản kháng, cho dù có nghĩ cũng không nghĩ sẽ phản kháng như vậy, Ân Qua Chỉ vừa vặn né tránh, phất tay ném người ra ngoài!
"Tốt xấu gì cũng là nữ tử, sao ngươi lại hạ lưu như vậy!" Ân Qua Chỉ hung hăng phất phất vạt áo, chán ghét không thôi trừng mắt nhìn nàng.
Phong Nguyệt cố ho khan cho thuận khí, chậm rãi trợn mắt: "Ngài cũng tốt xấu gì cũng là công tử, không phải cũng rất hạ lưu sao? Sau lưng đóng cửa lại bắt nạt một nữ tử yếu ớt như ta thì tính là anh hùng hảo hán nỗi gì!"
Nữ tử yếu ớt?
Ân Qua Chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi với nàng, chỉ đi bước một tới gần nàng.
Còn tưởng có khí tiết mà tiếp tục cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, Chết tiệt! Có sát khí! Phong Nguyệt tức khắc cảm thấy khí tiết là thứ không đáng giá nhất trên đời! Nàng lau mặt, hất tay áo, hướng về phía hắn quỳ xuống, ôm đùi không buông tay:
"Công tử có chuyện gì muốn nói sao ~ ngài thật sự đã nghĩ oan người tốt rồi! Nô gia từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với kẻ ngoài nào, lại là lần đầu tiên treo biển hành nghề, không hề biết Thái Tử gia mà ngài nói. Biểu cảm khác lạ vừa rồi chỉ vì gương mặt này của ngài quá đẹp, làm nô gia nhớ tới cố nhân."
"Ồ?" Ân Qua Chỉ dừng lại cúi đầu nhìn người dưới chân, cười lạnh: "Cố nhân?"
"Chính là cố nhân bị chết rất thảm! Thất khiếu đổ máu, bị người ngũ mã phanh thây, chặt đứng xương cốt, không để lại một mảnh xương!" Phong Nguyệt nói xong một hơi không vấp, trong mắt hiện lên vẻ âm u, ngẩng đầu rồi lại cười nịnh nọt, đôi mắt híp lại: "Ta rất nhớ hắn, cho nên thấy ngài có chút kích động."
Là như vậy sao? Ân Qua Chỉ im lặng, ánh mắt chiếu từ đỉnh đầu nàng đi xuống, giống như dao nhỏ đâm nàng đau đớn.
Phong Nguyệt đón ánh mắt hắn, duỗi tay kéo y phục của mình ra, vặn vẹo bờ vai nhỏ nhắn, nháy mắt: "Hơn nữa, nếu nô gia muốn dụ dỗ Thái Tử, tại sao phải nhiệt tình với ngài như vậy? Thái Tử với ngài đều chỉ là ân khách, cho nên đối với nô gia mà nói, đều như nhau."
Nghĩ như vậy, thật ra nàng cũng không nói dối, mới vừa rồi còn dám trước mặt mọi người thò tay vào vạt áo hắn thăm dò, nếu mục đích là Thái Tử, vậy nàng tuyệt đối không nên dụ dỗ hắn.
Ân Qua Chỉ hai mắt híp lại, sát khí liền tan không ít, sau khi bình tĩnh một lát, hắn nói: "Nếu vậy, hóa ra là ta oan uổng ngươi."
"Biết ngài oan uổng nô gia còn không cho ta chút bồi thường sao?" Phong Nguyệt giận dữ đứng dậy, duỗi bàn tay sơn móng tay hướng ngực hắn chọc chọc, ra vẻ vô cùng oan ức lại phong tình vạn chủng.
Đầu ngón tay trông rất nhẹ nhàng, nhưng lúc chạm xuống, Ân Qua Chỉ chỉ cảm thấy như một chiếc đũa sắp đâm vào ngực hắn.
Đây là thần lực hay cố ý vậy?
Hắn thuận thế ngồi ở phía sau, ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ tử trước mắt đang dùng ngón trỏ chỉ vào môi, từng bước tới gần. Y phục trên người như nước tuột xuống, lộ ra dải lụa đỏ thật dài quấn quanh cổ tay.
Màu đỏ rất hợp với nàng, lụa đỏ cũng được buộc gọn gàng, chỉ cần hơi nhấc tay, nét quyến rũ lướt qua mặt mày chạm đến da thịt trắng muốt, rơi xuống váy lụa, nổi lên những gợn sóng mơ hồ có phần ái muội.
Không hổ người trong nghề, dụ dỗ người cũng có thủ đoạn.
Ân Qua Chỉ không phải người cấm dục, nhưng cũng không phải chủ động với bất kỳ ai, cho nên mặc dù cảnh trước mắt sống động khêu gợi, hắn cũng chỉ yên lặng nhìn, chờ yêu tinh này quấn lấy thân mình, thì thầm bên tai hắn thở ra hơi nóng.
Phong Nguyệt giống như xà tinh, leo lên thân mình hắn liền quấn chặt lấy, hai tay móc cổ, chân vòng qua eo như rất quen thuộc, nàng tìm chỗ thịt mềm sau tai hắn, nhẹ cắn một cái.
Ân Qua Chỉ kêu lên một tiếng, đồng tử hơi co lại.
Cảm giác ngứa ran quen thuộc lan khắp toàn thân, khiến hắn trở tay nhéo cánh tay của người kia: "Ngươi?!"
"A, chỗ này công tử cũng không chịu nổi sao?" Phong Nguyệt cười khanh khách.
Cũng?
Trong mắt có cái gì chợt lóe lên rồi biến mất, Ân Qua Chỉ trầm mặt.
Số nam nhân mà kỹ nữ hầu hạ cũng không biết bao nhiêu người, nghĩ biện pháp tìm điểm mẫn cảm trên người ân khách là chuyện thường thôi.
Hắn nhéo cổ tay nàng xem xét, một chút nội lực cũng không có, mềm như bông, không phải người biết võ.
Ân Qua Chỉ buông lỏng tay, nhắm mắt lại, khẽ "hừm" một tiếng, sau đó để nàng tùy ý làm càn trên người mình.
Vốn không nghĩ qua đêm bên ngoài, nhưng mà xem ra cũng khá thoải mái, vậy thì phá lệ đi.
Dưới ánh nến, Phong Nguyệt từng chút từng chút cởi xiêm ý của hắn, trượt tay từ cánh tay rắn chắc đi xuống, chui vào lòng bàn tay người đó, mở nắm tay, mười ngón đan vào nhau.
Ân Qua Chỉ nửa mở mắt.
"Ngươi khóc cái gì?" Hắn hỏi.
"Hả?" Phong Nguyệt không hiểu ra sao, duỗi tay sờ mặt, "Xì" một tiếng bật cười: "Ai da, đôi mắt này nô gia có tật xấu, buổi tối thấy ánh sáng sẽ dễ dàng rơi lệ, công tử không cần để ý."
Thấy sáng liền rơi lệ? Ân Qua Chỉ quay đầu, nhìn thoáng qua ngọn nến đang cháy trên bàn, đưa tay dập tắt.
Trong phòng nháy mắt tối sầm, bên ngoài ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể thấy đôi mắt lớn mở to như chuông đồng của Phong Nguyệt.
"Ta cũng không thích đốt đèn ngủ." Ân Qua Chỉ nhàn nhạt nói một câu, đứng dậy.
Không phải ôm Phong Nguyệt trong ngực đứng lên, cũng không phải ôm lấy nàng đứng lên, chính là khi nàng đang quấn lấy trên người hắn, đứng lên!
Vốn đang ở tư thái duyên dáng, Phong Nguyệt nháy mắt hét lên một tiếng, vẫn còn đang treo trên người hắn, run rẩy nói: "Ngài nên nâng ta một chút!"
"Nâng?"
"Chính là đừng làm ta ngã!"
Ân Qua Chỉ nhấc chân hướng tới phía giường, nói: "Nếu ngã thì ngươi tự mình bò dậy là được, ta lười động."
Phong Nguyệt: "......"
Nàng cam chịu ôm chặt người này, nhưng thật ra đang tức giận cười lớn. Nhiều năm qua đi mà Ân Đại hoàng tử vẫn không biết chăm sóc nữ nhân như vậy. Nực cười hơn chính là, cho dù tính hắn có vô tâm như vậy, số nữ nhân muốn ngã trên người hắn rồi tự bò dậy cũng có thể xếp hàng dài từ đầu phố Chiêu Diêu đến cuối phố Hưởng Ngọc.
Đây mới là cuộc sống mà!
Phong Nguyệt cam chịu bám lấy hắn, mãi đến khi hắn nằm lên giường, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ cắn môi nghiến lợi nói: "Công tử đúng là không giống với nam nhân bình thường khác, thật là lạnh lùng đấy."
"Ngươi cũng không giống với kỹ nữ bình thường, đặc biệt chói mắt."
Thanh âm từ trong lồ.ng ngực hắn phát ra, Phong Nguyệt cười duyên, rúc vào trong lồ.ng ngực hắn, ngón tay một đường trượt xuống: "Nam nhân đến nơi này chẳng phải là tìm một một cô nương nhìn thuận mắt, cùng nhau qua một đêm xuân sao? Có người thích tao nhã, có người thích kiểu chói mắt như nô gia. Thậm chí nói còn có rất nhiều người thích chói mắt như nô gia vậy, lại e ngại thân phận địa vị, ngượng ngùng không dám nói ra."
Lại giống mặt người dạ thú như hắn.
Ân Qua Chỉ k.êu rên một tiếng, không phải tán đồng, cũng không phải phản đối, mà là bởi vì yêu tinh trên người này lại nắm lấy nơi mẫn cảm của hắn.
Đây là đã hầu hạ bao nhiêu người mới có thể tìm một phát là chuẩn trên người hắn?
Ân Qua Chỉ có chút ghét bỏ nàng dơ, nhưng giờ muốn rời đi cũng không còn kịp rồi, trên người nóng như lửa đốt, vẻ mặt cũng bởi vì chịu đủ k.ích thích, giác quan dần trở lên mơ hồ.
Đã lâu không có người cho hắn cảm giác như vậy, giống như sợi dây thừng trói buộc hắn đã bị chặt đứt, khiến hắn trầm luân vào dòng nước xiết không đáy, chìm xuống mất hút...
Vạn kiếp bất phục.
Phong Nguyệt cả đêm không nhàn rỗi, bởi vì nàng không biết sau hừng đông người này sẽ làm gì với nàng, cho nên đã cố gắng hết sức dùng mọi thủ đoạn, khơi dậy ngọn lửa mà hắn cố giấu. Trên người hắn không có chỗ nào nàng không quen thuộc, nhưng hiện tại nàng lại là bộ dáng hắn hoàn toàn không quen thuộc.
Địch trong sáng ta trong tối, trận này đương nhiên Phong Nguyệt đại thắng, mặc dù cuối cùng là nàng bị trói vào thành giường xin tha, nhưng vẻ ngoài mất không chế của Ân Qua Chỉ cũng khiến nàng rất vui mừng.
Mọi thứ đều thay đổi, ít nhất thân thể vẫn phù hợp.
Hai người ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi Ân Qua Chỉ mở mắt ra, Phong Nguyệt cũng vừa lúc tỉnh, mơ mơ màng màng lẩm bẩm cái gì, duỗi tay liền ôm eo hắn, dụi trong lồ.ng ngực.
Cảm giác trong lồ.ng ngực ấm áp, trong lòng có chút khác thường, hắn một tay kéo nàng ra, nhéo cằm nàng, nhìn cẩn thận: "Có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu không?"