Phi Thiên
Chương 639-1: Đều là lỗi của Đường Quân (1)
Người khiến hắn muốn đi núp, không muốn gặp chính là hai thầy trò Hoa Ngọc và Phong Như Tu, hiện giờ mình đang giữ diện mạo chân thật, ‘Yến Bắc Hồng’ ở Tinh Túc hải và Miêu Nghị hôm nay đều là một người, nếu để hai thầy trò này đụng vào Quân Sử Nhạc Thiên Ba, mình sẽ hoàn toàn không cách nào giấu diếm.
Lần này không thể so với lúc ở Nam Cực Băng cung, khi đó hắn là mang mặt nạ.
Hắn đã sớm nói không muốn tới, Trình Ngạo Phương không nên ép hắn tới đây, đến thì đến đi, ai ngờ bên phía Vô Lượng quốc phái ai tới đón khách không phái, lại phái ra đệ tử của Đạo Thánh tự mình đến đón khách, thật sự khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới, làm hắn không còn đường quay lại, hiện tại che giấu cũng không còn kịp rồi.
Thân hình Miêu Nghị khẽ dịch bước, hơi chút co lại thân thể, bất động thanh sắc núp phía sau Trang Hữu Vưn.
- Nhạc huynh đi đường vất vả rồi!
Hoa Ngọc đã đi tới chắp tay đón chào.
- Không ngờ Hoa huynh lại đích thân tới đón Quân Sử.
Nhạc Thiên Ba cười chắp tay đáp lễ, thật ra tu vi của hắn cao hơn Hoa Ngọc rất nhiều, nhưng dù sao bối cảnh của ngươi ta cũng đặt ở đây, gọi một tiếng ‘Hoa huynh’ cũng không quá đáng.
Đoán chừng đây cũng là nguyên nhân bên phía Tiên quốc để Hoa Ngọc ra ngoài đón khách, người tới đều là những cao nhân giàu có tu vi cao siêu, động một chút là loại chư hầu một phương tay nắm đại quyền như Nhạc Thiên Ba, phần lượng đón khách nhẹ sẽ có hiềm nghi tiếp đón không được chu đáo, chẳng qua khiến cho Miêu Nghị có chút khổ không thể tả.
Sau khi hai người nói mấy câu khách sáo, Nhạc Thiên Ba thấy trên tay người đi theo đối phương cầm ngọc điệp, hắn không phải lần đầu tiên tham gia hoạt động tương tự, biết đây là danh sách ghi danh, cũng là an bài cho hoạt động phía sau, dù sao quy cách của đại hội giám bảo lần này tương đối cao, người tới đều là cao nhân giàu có, tu vi cao cường, ghi danh cũng chính là để tránh khỏi tạp nhân trộn lẫn vào bên trong.
Nhạc Thiên Ba nghiêng người, giới thiệu những người đi theo phía sau, người đi phía sau Hoa Ngọc lập tức cầm ngọc điệp nhanh chóng ghi nhớ, cử động này có thể nói là càng làm Miêu Nghị khổ khổ không thể tả.
Trong lòng Miêu Nghị oán giận, còn giới thiệu cái gì, để cho ta cúi thấp đầu đi qua không được sao?
Hắn chính là không có kinh nghiệm tham dự loại thịnh hội này, không hiểu giá thị trường.
Khi đến phiên Miêu Nghị, Hoa Ngọc ha hả cười nói:
- Vị này từng gặp qua ở Tây Túc Tinh cung, tên là Yến Bắc Hồng, nổi danh trong Tinh Túc hải! Nhạc huynh, ta nghe nói Yến Bắc Hồng nhậm chức ở Tử lộ Tiên quốc, Nhạc huynh từ lúc nào lại đào được người tới Thần Lộ vậy?
Hắn cười nói ha ha. Nhạc Thiên Ba cũng không giải thích được. Họ Hoa này uống lộn thuốc gì chứ, Yến Bắc Hồng gì chứ? Làm sao Miêu Nghị lại biến thành Yến Bắc Hồng?
Đừng nói Nhạc Thiên Ba, Trình Ngạo Phương, Phong Trạch, Trang Hữu Văn cũng lần lượt quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị.
Nếu sự việc đã bại lộ. Miêu Nghị có thể xen lẫn đến hiện tại cũng không phải ngồi không, không đợi đám người Nhạc Thiên Ba làm ra phản ứng, hắn đã chắp tay nói:
- Yến Bắc Hồng bái kiến Hoa tiền bối.
Một đám người đến từ Thần Lộ nhất thời bị hắn làm cho đầu óc mê hoặc, nhưng thấy hắn tự thừa nhận mình là Yến Bắc Hồng, cũng biết trong chuyện này có nguyên nhân khác, trước mặt người ngoài không bóc trần người của mình. Đường đường là Quân Sử Thần Lộ Tiên quốc lại bị đẩy vào tình huống không thể không phối hợp với Miêu đại điện chủ diễn trò, cười phụ họa theo Hoa Ngọc mấy tiếng, chính hắn cũng không biết có cái gì buồn cười, chỉ cảm giác mình và Hoa Ngọc giống như đã uống nhầm thuốc.
Người đã giới thiệu xong, Hoa Ngọc nghiêng người nói:
- Như Tu, đưa nhóm người Nhạc Quân Sử đi nghỉ ngơi.
- Vâng!
Đồ tôn của Tiên Thánh là Phong Như Tu tự mình đưa tay mời dẫn đường.
Nhạc Thiên Ba và Hoa Ngọc chắp tay chào nhau, dẫn người đi theo. Miêu Nghị giống như tội nhân thiên cổ, thành thật đi theo phía sau cùng, nhưng vẫn không tránh được người phía trước không ngừng quay đầu lại nhìn về phía hắn. Ánh mắt của mọi người liên tục hồ nghi. Đoàn người ngủ lại ở biệt viện trong núi, hoàn cảnh thanh nhã đẹp đẽ, chỗ nghỉ ngơi của khách quý dĩ nhiên sẽ không quá tệ.
Sau khi Phong Như Tu an trí xong cho mọi người, khi đi qua bên cạnh Miêu Nghị còn chắp tay:
- Yến huynh!
Yến cái đầu ngươi! Sao không đi chết đi? Miêu Nghị oán thầm, cố gắng nặn ra nụ cười, chắp tay trả lễ:
- Phong huynh.
Đưa mắt tiễn Phong Như Tu.
Hắn không cần nhìn cũng biết, phía sau nhất định có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu lại, phát hiện mình đúng là liệu sự như thần, đoán chừng vị “Vu Hành giả” xuất quỷ nhập thần trong giới tu hành cũng không có gì hơn cái này.
Hắn không thể làm như không có chuyện gì phát sinh được, Nhạc Thiên Ba nói:
- Miêu... Yến Bắc Hồng, tới đây một chút.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho Phong Trạch, xoay người đi vào bên trong chính sảnh của biệt viện.
Phong Trạch lập tức sai sử Trúc Thượng Pha, Yến Tử Thu và Trang Hữu Văn đến bốn phía trông chừng, không cho người khác nhích tới gần. Còn bản thân hắn cùng hai vị cô cô của Trình Ngạo Phương cùng đi vào trong.
Miêu Nghị vẫn giữ vẻ mặt không thẹn với lương tâm, bình tĩnh đi vào, đứng trong nội đường.
Sau khi Nhạc Thiên Ba ngồi ngay ngắn ở trên, hai tay để lại đầu gối, nhìn Miêu Nghị lãnh đạm hỏi:
- Miêu Nghị, chuyện này là thế nào? Tại sao bọn họ lại gọi ngươi là Yến Bắc Hồng?
Ánh mắt của những người khác cũng chăm chú nhì vào hắn, cũng muốn biết rút cuộc là xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị nói:
- Khải bẩm Quân Sử, chuyện này nói ra rất phức tạp, sợ là nói mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết.
Nhạc Thiên Ba lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nói đơn giản thôi, chỉ cần nói cho rõ ràng là được.
- Vâng!
Miêu Nghị trả lời:
- Bẩm Quân Sử, chuyện này dĩ nhiên bắt đầu từ dẹp loạn Tinh Túc hải, dẹp loạn hội mười năm, chín năm trước ty chức vẫn chỉ là một tên chém giết khắp nơi, khi đó còn chưa trao đổi tên với Yến Bắc Hồng. Chém giết đến sau này chúng ta mới phát hiện thì ra Lục Thánh cũng phái người tới tham gia hội dẹp loạn, người Tiên quốc chúng ta phái tới chính là Lục đệ tử Nguyệt Dao tiên tử của Tiên Thánh ... Có câu này không biết có nên nói hay không?
Nhạc Thiên Ba nói:
- Nói, thứ cho ngươi vô tội.
Đây là ngươi nói đấy! Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, lại tiếp tục nói:
- Nói thật, Lục Thánh phái người tới tham gia hội dẹp loạn Tinh Túc hải thuần túy là thêm phiền, có thể nói là hoàn toàn làm rối loạn hội dẹp loạn Tinh Túc hải...
Vừa nói hắn vừa có chút bận tâm nhìn Nhạc Thiên Ba.
Lời này có chút đại nghịch bất đạo, dù sao Tiên Thánh cũng là một trong Lục Thánh, nói như vậy chẳng khác nào đụng chạm đến Tiên Thánh, đám người Trình Ngạo Phương lập tức chăm chú quan sát phản ứng của Nhạc Thiên Ba.
Nhạc Thiên Ba cũng không cho rằng Miêu Nghị nói sai cái gì, Lục Thánh phái người đến hội dẹp loạn Tinh Tục hải, đích xác là làm rối loạn hội dẹp loạn Tinh Túc hải, nói chính xác là chỉ mang thêm phiền phức, tình huống của hội dẹp loạn mặc dù người ở cấp bậc như hắn sẽ không phí tâm đi chú ý đến tình huống cặn kẽ của một đám tu sĩ Thanh Liên, nhưng cũng nghe nói chút ít, so với hội dẹp loạn trước kia, quả thực có loạn hơn không ít.
---------------
Lần này không thể so với lúc ở Nam Cực Băng cung, khi đó hắn là mang mặt nạ.
Hắn đã sớm nói không muốn tới, Trình Ngạo Phương không nên ép hắn tới đây, đến thì đến đi, ai ngờ bên phía Vô Lượng quốc phái ai tới đón khách không phái, lại phái ra đệ tử của Đạo Thánh tự mình đến đón khách, thật sự khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới, làm hắn không còn đường quay lại, hiện tại che giấu cũng không còn kịp rồi.
Thân hình Miêu Nghị khẽ dịch bước, hơi chút co lại thân thể, bất động thanh sắc núp phía sau Trang Hữu Vưn.
- Nhạc huynh đi đường vất vả rồi!
Hoa Ngọc đã đi tới chắp tay đón chào.
- Không ngờ Hoa huynh lại đích thân tới đón Quân Sử.
Nhạc Thiên Ba cười chắp tay đáp lễ, thật ra tu vi của hắn cao hơn Hoa Ngọc rất nhiều, nhưng dù sao bối cảnh của ngươi ta cũng đặt ở đây, gọi một tiếng ‘Hoa huynh’ cũng không quá đáng.
Đoán chừng đây cũng là nguyên nhân bên phía Tiên quốc để Hoa Ngọc ra ngoài đón khách, người tới đều là những cao nhân giàu có tu vi cao siêu, động một chút là loại chư hầu một phương tay nắm đại quyền như Nhạc Thiên Ba, phần lượng đón khách nhẹ sẽ có hiềm nghi tiếp đón không được chu đáo, chẳng qua khiến cho Miêu Nghị có chút khổ không thể tả.
Sau khi hai người nói mấy câu khách sáo, Nhạc Thiên Ba thấy trên tay người đi theo đối phương cầm ngọc điệp, hắn không phải lần đầu tiên tham gia hoạt động tương tự, biết đây là danh sách ghi danh, cũng là an bài cho hoạt động phía sau, dù sao quy cách của đại hội giám bảo lần này tương đối cao, người tới đều là cao nhân giàu có, tu vi cao cường, ghi danh cũng chính là để tránh khỏi tạp nhân trộn lẫn vào bên trong.
Nhạc Thiên Ba nghiêng người, giới thiệu những người đi theo phía sau, người đi phía sau Hoa Ngọc lập tức cầm ngọc điệp nhanh chóng ghi nhớ, cử động này có thể nói là càng làm Miêu Nghị khổ khổ không thể tả.
Trong lòng Miêu Nghị oán giận, còn giới thiệu cái gì, để cho ta cúi thấp đầu đi qua không được sao?
Hắn chính là không có kinh nghiệm tham dự loại thịnh hội này, không hiểu giá thị trường.
Khi đến phiên Miêu Nghị, Hoa Ngọc ha hả cười nói:
- Vị này từng gặp qua ở Tây Túc Tinh cung, tên là Yến Bắc Hồng, nổi danh trong Tinh Túc hải! Nhạc huynh, ta nghe nói Yến Bắc Hồng nhậm chức ở Tử lộ Tiên quốc, Nhạc huynh từ lúc nào lại đào được người tới Thần Lộ vậy?
Hắn cười nói ha ha. Nhạc Thiên Ba cũng không giải thích được. Họ Hoa này uống lộn thuốc gì chứ, Yến Bắc Hồng gì chứ? Làm sao Miêu Nghị lại biến thành Yến Bắc Hồng?
Đừng nói Nhạc Thiên Ba, Trình Ngạo Phương, Phong Trạch, Trang Hữu Văn cũng lần lượt quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị.
Nếu sự việc đã bại lộ. Miêu Nghị có thể xen lẫn đến hiện tại cũng không phải ngồi không, không đợi đám người Nhạc Thiên Ba làm ra phản ứng, hắn đã chắp tay nói:
- Yến Bắc Hồng bái kiến Hoa tiền bối.
Một đám người đến từ Thần Lộ nhất thời bị hắn làm cho đầu óc mê hoặc, nhưng thấy hắn tự thừa nhận mình là Yến Bắc Hồng, cũng biết trong chuyện này có nguyên nhân khác, trước mặt người ngoài không bóc trần người của mình. Đường đường là Quân Sử Thần Lộ Tiên quốc lại bị đẩy vào tình huống không thể không phối hợp với Miêu đại điện chủ diễn trò, cười phụ họa theo Hoa Ngọc mấy tiếng, chính hắn cũng không biết có cái gì buồn cười, chỉ cảm giác mình và Hoa Ngọc giống như đã uống nhầm thuốc.
Người đã giới thiệu xong, Hoa Ngọc nghiêng người nói:
- Như Tu, đưa nhóm người Nhạc Quân Sử đi nghỉ ngơi.
- Vâng!
Đồ tôn của Tiên Thánh là Phong Như Tu tự mình đưa tay mời dẫn đường.
Nhạc Thiên Ba và Hoa Ngọc chắp tay chào nhau, dẫn người đi theo. Miêu Nghị giống như tội nhân thiên cổ, thành thật đi theo phía sau cùng, nhưng vẫn không tránh được người phía trước không ngừng quay đầu lại nhìn về phía hắn. Ánh mắt của mọi người liên tục hồ nghi. Đoàn người ngủ lại ở biệt viện trong núi, hoàn cảnh thanh nhã đẹp đẽ, chỗ nghỉ ngơi của khách quý dĩ nhiên sẽ không quá tệ.
Sau khi Phong Như Tu an trí xong cho mọi người, khi đi qua bên cạnh Miêu Nghị còn chắp tay:
- Yến huynh!
Yến cái đầu ngươi! Sao không đi chết đi? Miêu Nghị oán thầm, cố gắng nặn ra nụ cười, chắp tay trả lễ:
- Phong huynh.
Đưa mắt tiễn Phong Như Tu.
Hắn không cần nhìn cũng biết, phía sau nhất định có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu lại, phát hiện mình đúng là liệu sự như thần, đoán chừng vị “Vu Hành giả” xuất quỷ nhập thần trong giới tu hành cũng không có gì hơn cái này.
Hắn không thể làm như không có chuyện gì phát sinh được, Nhạc Thiên Ba nói:
- Miêu... Yến Bắc Hồng, tới đây một chút.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho Phong Trạch, xoay người đi vào bên trong chính sảnh của biệt viện.
Phong Trạch lập tức sai sử Trúc Thượng Pha, Yến Tử Thu và Trang Hữu Văn đến bốn phía trông chừng, không cho người khác nhích tới gần. Còn bản thân hắn cùng hai vị cô cô của Trình Ngạo Phương cùng đi vào trong.
Miêu Nghị vẫn giữ vẻ mặt không thẹn với lương tâm, bình tĩnh đi vào, đứng trong nội đường.
Sau khi Nhạc Thiên Ba ngồi ngay ngắn ở trên, hai tay để lại đầu gối, nhìn Miêu Nghị lãnh đạm hỏi:
- Miêu Nghị, chuyện này là thế nào? Tại sao bọn họ lại gọi ngươi là Yến Bắc Hồng?
Ánh mắt của những người khác cũng chăm chú nhì vào hắn, cũng muốn biết rút cuộc là xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị nói:
- Khải bẩm Quân Sử, chuyện này nói ra rất phức tạp, sợ là nói mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết.
Nhạc Thiên Ba lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nói đơn giản thôi, chỉ cần nói cho rõ ràng là được.
- Vâng!
Miêu Nghị trả lời:
- Bẩm Quân Sử, chuyện này dĩ nhiên bắt đầu từ dẹp loạn Tinh Túc hải, dẹp loạn hội mười năm, chín năm trước ty chức vẫn chỉ là một tên chém giết khắp nơi, khi đó còn chưa trao đổi tên với Yến Bắc Hồng. Chém giết đến sau này chúng ta mới phát hiện thì ra Lục Thánh cũng phái người tới tham gia hội dẹp loạn, người Tiên quốc chúng ta phái tới chính là Lục đệ tử Nguyệt Dao tiên tử của Tiên Thánh ... Có câu này không biết có nên nói hay không?
Nhạc Thiên Ba nói:
- Nói, thứ cho ngươi vô tội.
Đây là ngươi nói đấy! Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, lại tiếp tục nói:
- Nói thật, Lục Thánh phái người tới tham gia hội dẹp loạn Tinh Túc hải thuần túy là thêm phiền, có thể nói là hoàn toàn làm rối loạn hội dẹp loạn Tinh Túc hải...
Vừa nói hắn vừa có chút bận tâm nhìn Nhạc Thiên Ba.
Lời này có chút đại nghịch bất đạo, dù sao Tiên Thánh cũng là một trong Lục Thánh, nói như vậy chẳng khác nào đụng chạm đến Tiên Thánh, đám người Trình Ngạo Phương lập tức chăm chú quan sát phản ứng của Nhạc Thiên Ba.
Nhạc Thiên Ba cũng không cho rằng Miêu Nghị nói sai cái gì, Lục Thánh phái người đến hội dẹp loạn Tinh Tục hải, đích xác là làm rối loạn hội dẹp loạn Tinh Túc hải, nói chính xác là chỉ mang thêm phiền phức, tình huống của hội dẹp loạn mặc dù người ở cấp bậc như hắn sẽ không phí tâm đi chú ý đến tình huống cặn kẽ của một đám tu sĩ Thanh Liên, nhưng cũng nghe nói chút ít, so với hội dẹp loạn trước kia, quả thực có loạn hơn không ít.
---------------