Phi Thiên
Chương 3825: Chiến Vị Ương (2)
- Ta... Nợ ngươi... Trả cho ngươi...
Lan Hầu bị lay động, miệng đang sặc máu bật ra một câu, đầu dần dần ngã sang một bên, đã không con động tĩnh gì nữa.
Trương Thiên Tiếu tấn tốc làm phép kiểm tra thân thể hắn, tức thì lại “ba” một tiếng, tát lên mặt Lan Hầu:
- Một mạng của người liền nghĩ trả mạng người một nhà cua ta? Không cho chết!
vừa nói vừa liên tiếp bạt tai.
Lan Hầu đã không còn phản ứng gì nữa, trong đầu Trương Thiên Tiếu ở một bên “ông” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đặt mông té ngồi xuống đất, hai mắt si ngốc nhìn mặt Lan Hầu, trong đầu là cảnh lúc hai người bái thiên địa...
Đơn Tình bước nhanh đi tới, cúi người dò xét Lan Hầu một lúc, hắn cũng đau đầu, hai người này là người cuả Vân Trị Thu, Vân Tri Thu từng dặn dò hắn giúp đỡ chiếu cố, bây giờ một người chết rồi, sau này làm sao ăn nói với Vân Tri Thu...
Chém giết ở Linh sơn đã kết thúc, một bộ nhân mã lục soát tứ xứ, Long Tín cùng Diêm Tu và Thanh chu Lục đạo họp mặt nhau trong Đại Lôi m tự, sau một hồi thương nghi mấy người quyết định vứt bỏ công tác lục soát mất thơi gian, đại quân chủ chiến bên kia đang lúc cần người, 2 phai chuẩn bị đái lĩnh nhân mã mau mau quay về.
Đăng báo ý kiến lên trên, mặt trên cũng đồng ý, chỉ cần chủ chiến trường có thể giành được thắng lợi, một ít dư nghiệt đào thoát cũng không thay đổi được cái gì, không cần lãng phí thời gian thêm, khoái tốc quét dọn chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm ghi lại vào sách liền có thể nhanh chóng rút đi.
Chúng nhân đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy Vân Phi Dương lách mình mà đến, một mặt u ám bẩm báo với Vân Ngạo Thiên:
- Gia gia, trượng phu của Song nhi, Sở Nguyên chiến tử rồi!
Hắn cũng không đỡ hơn bao nhiêu, trên người toàn là vết máu, cũng quấn mấy lớp băng, đồ tử đồ tôn Phật chủ động thủ liền nào phải ăn chay, công pháp địch phương tu luyện cũng không kém Đại Ma Vô Song quyết là mấy.
Chúng nhân nhìn nhau, chỉ cần là người tới tư tiểu thế giới đều biết Vân Tri Thu rất thương yêu người muội muội này.
Vân Ngạo Thiên miệng mối banh chặt không nói chuyện, chết nhiều người như vậy, hắn không tiện làm đắc thủ gì trước mặt đám đông thế này.
Ngược lại những người khác bao gồm cả Diêm Tu đều nói phải đi xem thử một cái, Diêm Tu vừa biết được tình huống liền đăng báo lên, tuy người chiến tử có không biết bao nhiêu mà kể, nhưng rốt cuộc muội muội của thiên hậu nương nương chứ không phải là người bình thường, người cũng không thể làm như không biết gì. Đối với những người khác mà nói, hiện nay thân phận của Vân Tri Thu thật sự đã không tầm thường, một câu nói liền có khả năng liên lụy tới lợi ích rất nhiều người.
Long Tín còn không rõ là chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng chúng nhân liền biết sợ là người chiến tử không phải kẻ tầm thường, tự nhiên cũng không nói gì thêm, chẳng qua vẫn khe khẽ truyền âm hỏi Diêm Tu, vừa nghe là muội muội mà Vân Tri Thu thương yêu nhất, thần tình lập tức nghiêm trang, thân làm thân quân hữu đô đốc đương nhiên phai biết sức ảnh hưởng của Vân Tri Thu đối với Miêu Nghị, vội vàng muốn cùng đi xem. Không có gì khác, ít nhất cũng là để nhận được mặt người.
Trên trường địa rộng rãi, rất nhiều thương viên đang được tiến hành cứu trị, trên đất không biết nằm bao nhiêu người, thương nặng, thương nhẹ đều có cả.
Lúc theo sự chỉ dẫn của Vân Phi Dương tìm được Vân Nhược Song, không ít người của Vân gia đã tụ tập ở nơi này, thi thể Sở Nguyên được đặt ngang trên mặt đất, trên mặt Vân Nhược Song không có thương tâm, cũng không có đau lòng, chỉ là qùy gối bên ngươi Sở Nguyên, ánh mắt nhìn Sở Nguyên không nhúc nhích, si si ngốc ngốc, ngược lại là nữ nhi Sở Vân Vô Song sấp trên thi thể phụ thân khóc đến chết đi sống lại.
Vân Hà, Vân Quyên, Vân Hương có người an ủi Sở Vân Vô Song, có người bồi bên cạnh Vân Nhược Song, Vân Hà khe lắc lắc đầu với đám người Vân Ngạo Thiên, ra hiệu đừng nói thêm gì cả, nhưng điều nên khuyên nên nói các nàng đều đã nói qua.
Diêm Tu trầm mặc, xoay người bước ra khỏi đám đông, nhìn quanh bốn phía, chợt ánh mắt hơi sững, nhìn thấy ngươi đã từng là bạn cữ của Miêu Nghị, Cổ Tam Chính dựng kiếm đứng sừng sững, thần tình hờ hững!
Ở trước mặt Cổ Tam Chính, một đám người ngồi vây quanh, Diêm Tu phân biệt một lúc, nhìn thấy có người khóc lóc, tựa hồ là Ô Mộng Lan, liền đi tới nhìn xem rốt cục là chuyện gì.
Phát giác ra Diêm Tu đi đến, đám người lũ lượt đưng dậy hành lễ:
- Đại nhân!
Anh mắt Diêm Tu rơi xuống trên ngươi Ô Mộng Lan vẫn đang qùy dưới đất, nhìn thấy Triệu Phi đã chết đi. Ánh mắt vừa động, lại rơi xuống một cỗ nữ thi không đầu, lại nhìn thấy Đam Lạc đơ đẫn ngồi ở một bên, Diêm Tu đại khái đoán ra nữ thi không đầu hẳn là Diệp Tâm.
Diêm Tu lại nhìn mấy người đang đứng chung quanh, Cổ Tam Chính một mặt lãnh mạc có vẻ không bị thương tổn gì cả, ẩn ước nghe nói qua vướng mắc tình ái giữa ba ngươi Diệp Tâm, Đàm Lạc cùng Cổ Tam Chính, chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, không nhìn được người thì chỉ sợ hắn cũng không nhớ nổi đã từng có chuyện này.
Ánh mắt dừng lại trên ngươi Tư Đồ Vô Uy cùng Đào Thanh Ly một lúc, cuối cùng rơi đến trên người La Bình cùng Văn Phương, Văn Phương sắc mặt trắng bệch, một cánh tay đã không còn, do La Bình đỡ lấy. Diêm Tu khe nhíu mày, nhớ tới một trung thân phận khác của Văn Phương, Văn Phương đã từng trêu đùa nhận Miêu Nghị làm ca ca.
Thấy những người này tụ cùng một chỗ, chắc là thường có lui tới trong Luyện Ngục. Diêm Tu có thể tưởng tượng ra, sở dĩ những người này có thể tụ cùng một chỗ e là cũng bởi Miêu Nghị mà ra, chỉ là Miêu Nghị đại sự quấn thân, một mực đi giữa lằn ranh sinh tử, đánh cờ cùng quần hùng, lại trường kỳ không gặp những người này, bình thường sợ là cũng khó nghĩ đến trên đầu bọn họ, cộng thêm trường kỳ tới nay bởi vì Miêu Nghị có ý che dấu thân phận, người trong tiểu thế giới có thể đi theo bên người Miêu Nghị cũng không nhiều, từ loại góc độ nào đó mà nói, Miêu Nghị cũng không muốn liên lụy đến những người này, hoặc giả nói không muốn để người ngoài có cơ hội lợi dụng sơ hở để xuống tay, năm xưa đại bộ phận người do Tinh Túc Hải tứ phương Túc Chủ mang đến đều bị diệt khẩu.
Mà những người này sợ rằng cũng không biết thân phận tại Thiên Đinh của Miêu Nghị, cho dù có nghe ngóng, nhưng chuyện ấy lớn lắm, người biết thực tình chắc cũng sẽ không cho họ biết. Chẳng qua có một điểm mà Diêm Tu biết, Miêu Nghị có để Dương Khánh quan chiếu những người này, ví như tài nguyên tu luyện là tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
Nhìn thấy những người này kẻ thì thương, người thì chết, trong lòng Diêm Tu cũng cảm khái vạn phần, quyết định làm chút gì đó cho bọn họ, chốc nữa lục bẩm báo chuyện Vân Nhược Song thì nhân tiện nhắc qua những người này với Miêu Nghị một cái, còn Miêu Nghị muốn gặp hay không đó là chuyện của Miêu Nghị, hắn cũng không thể làm chủ, có điều hắn đoán là bây giờ Miêu Nghị đã không tất yếu phải giấu diếm thân phận, hẳn nên sẽ hội kiến, điều hắn có thể giúp cũng chi đến thế mà thôi.
- Chốc nữa ta sẽ bẩm báo cho Thánh vương!
Diêm Tu âm sầm khàn khàn lên giọng nói một câu, nói xong liền quay đầu rời đi, không nhắc tới chuyên Thánh vương chính là Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, cũng tức là Ngưu Hưu Đức hiện nay đang tranh hùng cùng hai người Thanh, Phật, Luyện Ngục bên này một mực bị phong tỏa tin tức, hắn cũng không biết bọn họ có biết hay không, chuyện không nên làm hắn không cần phải nói nhiều, huống hồ bây giơ chiến sự chưa bình, còn chưa biết kết qủa cuối cùng sẽ thế nào, hắn cũng không muốn phải bảo chứng gì cả.
Mấy người đưa mắt nhìn hắn rời đi, đều biết hiện nay thân phận chính mình sai lệch Diêm Tu rất nhiều, nhìn nhưng người lui tới bên cạnh Diêm Tu bây giờ thì biết, những người này ai cũng đều rất khách khí với Diêm Tu, ngay cả Văn Phương đều không tiện hỏi chuyên về đại ca.
Mà Tư Đồ Vô Úy càng là trong lòng u ám, năm đó bởi vì hắn muốn cùng một chỗ vơi Đào Thanh Ly, mới nháo đến mức hắn, Triệu Phi cùng Miêu Nghị mỗi người mỗi ngã, là hắn vứt bỏ bọn họ, còn khiến Miêu Nghị lưng vác bêu danh, hắn biết chuyện này nhiều ít sản sinh chút khúc mắc trong lòng ba người, nếu không với giao tinh đương thời của ba người, nếu là một mực đi cùng nhau, chỉ sợ bây giờ ba người đã là phen quang cảnh khác, có lẽ Triệu Phi sẽ không vẫn lạc ở đây...
Lan Hầu bị lay động, miệng đang sặc máu bật ra một câu, đầu dần dần ngã sang một bên, đã không con động tĩnh gì nữa.
Trương Thiên Tiếu tấn tốc làm phép kiểm tra thân thể hắn, tức thì lại “ba” một tiếng, tát lên mặt Lan Hầu:
- Một mạng của người liền nghĩ trả mạng người một nhà cua ta? Không cho chết!
vừa nói vừa liên tiếp bạt tai.
Lan Hầu đã không còn phản ứng gì nữa, trong đầu Trương Thiên Tiếu ở một bên “ông” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đặt mông té ngồi xuống đất, hai mắt si ngốc nhìn mặt Lan Hầu, trong đầu là cảnh lúc hai người bái thiên địa...
Đơn Tình bước nhanh đi tới, cúi người dò xét Lan Hầu một lúc, hắn cũng đau đầu, hai người này là người cuả Vân Trị Thu, Vân Tri Thu từng dặn dò hắn giúp đỡ chiếu cố, bây giờ một người chết rồi, sau này làm sao ăn nói với Vân Tri Thu...
Chém giết ở Linh sơn đã kết thúc, một bộ nhân mã lục soát tứ xứ, Long Tín cùng Diêm Tu và Thanh chu Lục đạo họp mặt nhau trong Đại Lôi m tự, sau một hồi thương nghi mấy người quyết định vứt bỏ công tác lục soát mất thơi gian, đại quân chủ chiến bên kia đang lúc cần người, 2 phai chuẩn bị đái lĩnh nhân mã mau mau quay về.
Đăng báo ý kiến lên trên, mặt trên cũng đồng ý, chỉ cần chủ chiến trường có thể giành được thắng lợi, một ít dư nghiệt đào thoát cũng không thay đổi được cái gì, không cần lãng phí thời gian thêm, khoái tốc quét dọn chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm ghi lại vào sách liền có thể nhanh chóng rút đi.
Chúng nhân đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy Vân Phi Dương lách mình mà đến, một mặt u ám bẩm báo với Vân Ngạo Thiên:
- Gia gia, trượng phu của Song nhi, Sở Nguyên chiến tử rồi!
Hắn cũng không đỡ hơn bao nhiêu, trên người toàn là vết máu, cũng quấn mấy lớp băng, đồ tử đồ tôn Phật chủ động thủ liền nào phải ăn chay, công pháp địch phương tu luyện cũng không kém Đại Ma Vô Song quyết là mấy.
Chúng nhân nhìn nhau, chỉ cần là người tới tư tiểu thế giới đều biết Vân Tri Thu rất thương yêu người muội muội này.
Vân Ngạo Thiên miệng mối banh chặt không nói chuyện, chết nhiều người như vậy, hắn không tiện làm đắc thủ gì trước mặt đám đông thế này.
Ngược lại những người khác bao gồm cả Diêm Tu đều nói phải đi xem thử một cái, Diêm Tu vừa biết được tình huống liền đăng báo lên, tuy người chiến tử có không biết bao nhiêu mà kể, nhưng rốt cuộc muội muội của thiên hậu nương nương chứ không phải là người bình thường, người cũng không thể làm như không biết gì. Đối với những người khác mà nói, hiện nay thân phận của Vân Tri Thu thật sự đã không tầm thường, một câu nói liền có khả năng liên lụy tới lợi ích rất nhiều người.
Long Tín còn không rõ là chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng chúng nhân liền biết sợ là người chiến tử không phải kẻ tầm thường, tự nhiên cũng không nói gì thêm, chẳng qua vẫn khe khẽ truyền âm hỏi Diêm Tu, vừa nghe là muội muội mà Vân Tri Thu thương yêu nhất, thần tình lập tức nghiêm trang, thân làm thân quân hữu đô đốc đương nhiên phai biết sức ảnh hưởng của Vân Tri Thu đối với Miêu Nghị, vội vàng muốn cùng đi xem. Không có gì khác, ít nhất cũng là để nhận được mặt người.
Trên trường địa rộng rãi, rất nhiều thương viên đang được tiến hành cứu trị, trên đất không biết nằm bao nhiêu người, thương nặng, thương nhẹ đều có cả.
Lúc theo sự chỉ dẫn của Vân Phi Dương tìm được Vân Nhược Song, không ít người của Vân gia đã tụ tập ở nơi này, thi thể Sở Nguyên được đặt ngang trên mặt đất, trên mặt Vân Nhược Song không có thương tâm, cũng không có đau lòng, chỉ là qùy gối bên ngươi Sở Nguyên, ánh mắt nhìn Sở Nguyên không nhúc nhích, si si ngốc ngốc, ngược lại là nữ nhi Sở Vân Vô Song sấp trên thi thể phụ thân khóc đến chết đi sống lại.
Vân Hà, Vân Quyên, Vân Hương có người an ủi Sở Vân Vô Song, có người bồi bên cạnh Vân Nhược Song, Vân Hà khe lắc lắc đầu với đám người Vân Ngạo Thiên, ra hiệu đừng nói thêm gì cả, nhưng điều nên khuyên nên nói các nàng đều đã nói qua.
Diêm Tu trầm mặc, xoay người bước ra khỏi đám đông, nhìn quanh bốn phía, chợt ánh mắt hơi sững, nhìn thấy ngươi đã từng là bạn cữ của Miêu Nghị, Cổ Tam Chính dựng kiếm đứng sừng sững, thần tình hờ hững!
Ở trước mặt Cổ Tam Chính, một đám người ngồi vây quanh, Diêm Tu phân biệt một lúc, nhìn thấy có người khóc lóc, tựa hồ là Ô Mộng Lan, liền đi tới nhìn xem rốt cục là chuyện gì.
Phát giác ra Diêm Tu đi đến, đám người lũ lượt đưng dậy hành lễ:
- Đại nhân!
Anh mắt Diêm Tu rơi xuống trên ngươi Ô Mộng Lan vẫn đang qùy dưới đất, nhìn thấy Triệu Phi đã chết đi. Ánh mắt vừa động, lại rơi xuống một cỗ nữ thi không đầu, lại nhìn thấy Đam Lạc đơ đẫn ngồi ở một bên, Diêm Tu đại khái đoán ra nữ thi không đầu hẳn là Diệp Tâm.
Diêm Tu lại nhìn mấy người đang đứng chung quanh, Cổ Tam Chính một mặt lãnh mạc có vẻ không bị thương tổn gì cả, ẩn ước nghe nói qua vướng mắc tình ái giữa ba ngươi Diệp Tâm, Đàm Lạc cùng Cổ Tam Chính, chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, không nhìn được người thì chỉ sợ hắn cũng không nhớ nổi đã từng có chuyện này.
Ánh mắt dừng lại trên ngươi Tư Đồ Vô Uy cùng Đào Thanh Ly một lúc, cuối cùng rơi đến trên người La Bình cùng Văn Phương, Văn Phương sắc mặt trắng bệch, một cánh tay đã không còn, do La Bình đỡ lấy. Diêm Tu khe nhíu mày, nhớ tới một trung thân phận khác của Văn Phương, Văn Phương đã từng trêu đùa nhận Miêu Nghị làm ca ca.
Thấy những người này tụ cùng một chỗ, chắc là thường có lui tới trong Luyện Ngục. Diêm Tu có thể tưởng tượng ra, sở dĩ những người này có thể tụ cùng một chỗ e là cũng bởi Miêu Nghị mà ra, chỉ là Miêu Nghị đại sự quấn thân, một mực đi giữa lằn ranh sinh tử, đánh cờ cùng quần hùng, lại trường kỳ không gặp những người này, bình thường sợ là cũng khó nghĩ đến trên đầu bọn họ, cộng thêm trường kỳ tới nay bởi vì Miêu Nghị có ý che dấu thân phận, người trong tiểu thế giới có thể đi theo bên người Miêu Nghị cũng không nhiều, từ loại góc độ nào đó mà nói, Miêu Nghị cũng không muốn liên lụy đến những người này, hoặc giả nói không muốn để người ngoài có cơ hội lợi dụng sơ hở để xuống tay, năm xưa đại bộ phận người do Tinh Túc Hải tứ phương Túc Chủ mang đến đều bị diệt khẩu.
Mà những người này sợ rằng cũng không biết thân phận tại Thiên Đinh của Miêu Nghị, cho dù có nghe ngóng, nhưng chuyện ấy lớn lắm, người biết thực tình chắc cũng sẽ không cho họ biết. Chẳng qua có một điểm mà Diêm Tu biết, Miêu Nghị có để Dương Khánh quan chiếu những người này, ví như tài nguyên tu luyện là tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
Nhìn thấy những người này kẻ thì thương, người thì chết, trong lòng Diêm Tu cũng cảm khái vạn phần, quyết định làm chút gì đó cho bọn họ, chốc nữa lục bẩm báo chuyện Vân Nhược Song thì nhân tiện nhắc qua những người này với Miêu Nghị một cái, còn Miêu Nghị muốn gặp hay không đó là chuyện của Miêu Nghị, hắn cũng không thể làm chủ, có điều hắn đoán là bây giờ Miêu Nghị đã không tất yếu phải giấu diếm thân phận, hẳn nên sẽ hội kiến, điều hắn có thể giúp cũng chi đến thế mà thôi.
- Chốc nữa ta sẽ bẩm báo cho Thánh vương!
Diêm Tu âm sầm khàn khàn lên giọng nói một câu, nói xong liền quay đầu rời đi, không nhắc tới chuyên Thánh vương chính là Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, cũng tức là Ngưu Hưu Đức hiện nay đang tranh hùng cùng hai người Thanh, Phật, Luyện Ngục bên này một mực bị phong tỏa tin tức, hắn cũng không biết bọn họ có biết hay không, chuyện không nên làm hắn không cần phải nói nhiều, huống hồ bây giơ chiến sự chưa bình, còn chưa biết kết qủa cuối cùng sẽ thế nào, hắn cũng không muốn phải bảo chứng gì cả.
Mấy người đưa mắt nhìn hắn rời đi, đều biết hiện nay thân phận chính mình sai lệch Diêm Tu rất nhiều, nhìn nhưng người lui tới bên cạnh Diêm Tu bây giờ thì biết, những người này ai cũng đều rất khách khí với Diêm Tu, ngay cả Văn Phương đều không tiện hỏi chuyên về đại ca.
Mà Tư Đồ Vô Úy càng là trong lòng u ám, năm đó bởi vì hắn muốn cùng một chỗ vơi Đào Thanh Ly, mới nháo đến mức hắn, Triệu Phi cùng Miêu Nghị mỗi người mỗi ngã, là hắn vứt bỏ bọn họ, còn khiến Miêu Nghị lưng vác bêu danh, hắn biết chuyện này nhiều ít sản sinh chút khúc mắc trong lòng ba người, nếu không với giao tinh đương thời của ba người, nếu là một mực đi cùng nhau, chỉ sợ bây giờ ba người đã là phen quang cảnh khác, có lẽ Triệu Phi sẽ không vẫn lạc ở đây...