Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3824: Chiến Vị Ương (1)



Trong tinh không, vài ngàn tăng lữ cùng vài trăm dư nghiệt ma đạo do Đơn Tình soái lĩnh hung hăng xung đụng cùng một nơi.
Dư nghiệt ma đạo ở ngoại giới tự nhiên không chỉ có mấy trăm người này, nhưng bình thường sẽ không toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, mà phân tán rải rác ở các nơi, số đi theo bên người Đơn Tình tơi phiến tinh vực này chỉ có mấy trăm người mà thôi.
Đơn Tinh cầm một đôi đại chùy trong tay suất tiên xông vào trong đám tăng lữ, khua múa song chùy nện cho đối phương thổ huyết bay loạn, không ai có thể ngăn.
Đơn Tình càng giết càng hứng khởi, đang “ha ha” cười lớn thì đột nhiên bên cạnh có người lớn tiếng nhắc nhở nói:
- Đại tướng quân, viện quân địch phương tới rồi!
Khua múa song chùy đánh bay tên tăng lữ còn chưa kịp trốn đi gần đó, Đơn Tình tấn tốc nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một chi cận vệ quân ước chừng vài vạn nhân mã đang phi tốc hướng tới bên này.
Mặc dù cận vệ quân của Thanh chủ về cơ bản đã được tập kết lại, nhưng còn có một bộ phận bởi vì trước đó tránh né khá xa nên chưa thể kịp thời đuổi theo đội ngũ mà tán rải ra, với cơ số khổng lồ của cận vệ quân, những chi nhân mã tán rải này động một tí cũng là lấy vạn ma tính. Nếu đã chưa thể kịp thời đuổi theo đội ngũ, đến sau nhân mã Phật giới các nơi tập kết gặp phải trở lực, những nhân mã cận vệ quân tán rải này tự nhiên được phát huy tác dụng.
Nhân mã cận vệ quân xông tới bên này, kéo ra trận thế bày ra Phá pháp cung, chủ tướng lớn tiếng hiệu triệu những viện binh đang kịch chiến kia triệt ly.
- Quấn chặt bọn họ!
Đơn Tình nhìn ra manh mối lập tức cao giọng hò hét, một khi để những viện binh này triệt ly, lúc đó mấy trăm ngươi bọn họ liền trở thành bia ngắm sống. Chẳng qua nghe ý tứ trong lời chỉ huy của hắn, thì tựa hồ còn muốn tìm cơ hội xông vào trong nhân mã cận vệ quân, lấy mấy trăm người đại chiến một trận với mấy vạn người của đối phương.
Đơn Tình cuồng vọng như thế không phải là không có nguyên nhân, không nói tu vị chính bản thân hắn, chỉ dựa vào đám người bên cạnh hắn đều có tu vị được tính là cao thủ, chí ít mạnh hơn địch phương nhiều, mà nhân mã đối phương cũng không phải qua nhiều, nếu đánh lên cơ hội thắng không hề nhỏ.
Dưới sự chỉ huy của hắn, tăng lữ trốn đi nơi khác đều bị trực tiếp đánh giết, chỉ riêng trốn hướng nhân mã cận vệ quân bên kia là hạ thủ lưu tình, thừa thế nương theo đuổi giết tiếp cận lại gần.
Mắt thấy đám người Đơn Tình xen lẫn với đám tăng lữ, vừa đánh vừa chạy xông hướng bên này, tương lĩnh chỉ huy cận vệ quân nhìn ra đám người Đơn Tình thực lực bất phàm, một khi giáp lá cà cùng đối phương tất sẽ phiền hà to. Tuy viện binh là quân bạn, nhưng thân làm chủ tướng, lúc tất yếu vẫn phải suy xét cho huynh đệ của chính mình.
Chủ tướng khẽ cắn răng, quyết đoán vung tay hạ lệnh nói:
- Ngắm chuẩn tặc tử, bắn tên!
Sát na lưu quang như mưa, không quản trong trận doanh đối phương có người mình hay không, cũng không quản ngộ thương quân bạn, mưa tên tung bay mà đến.
- A
Trong đám người đang hỗn chiến lập tức vang lên một mảnh tiếng kêu thảm.
Trương Thiên Tiếu tấn tốc khua múa thuẫn bài ngăn trở, một đợt lưu quang đánh bay thuẫn bai trong tay nàng, bản thân Trương Thiên Tiếu cũng bị chấn đến sặc máu, bắp đùi không được thuẫn bài bao hộ bị xuyên thủng, mắt thấy mưa tên đợt tiếp theo phóng tới, trước mắt chợt lóe một nhân ảnh, là Lan Hầu khua múa thuẫn bài ngăn ở trước người nàng.
Thuẫn bài vừa được giơ lên cũng bị đánh bay, lại giúp Trương Thiên Tiếu ngăn đi một kích trí mạng, nhưng thuẫn bai trên tay giơ lên cũng đồng nghĩa với trước người bản thân không có gì phòng ngự, “phốc phốc” mấy đóa huyết hoa từ trên ngươi Lan Hầu phun ra.
- Triệt!
Đơn Tình cuồng hống một tiếng, dẫn theo nhân mã thừa lại vội vã triệt ly, không tránh về sau cũng không được, đối phương quá ác, cả người mình đều giết, muốn mượn đám tăng lữ này ngăn cản cũng vô dụng.
Trương Thiên Tiếu bắt lấy tay Lan Hầu, thừa dịp đợt mưa tên thứ hai vừa kết thúc, vội vàng kéo Lan Hầu triệt thoái.
May mắn là nhân mã cận vệ quân biết bên này tu vi không bằng người, muốn đuổi cũng đuổi không kịp, vừa thấy quân địch triệt ly, không tiện tiếp tục hạ độc thủ với những tăng lữ kia, lập tức đình chỉ công kích.
Trương Thiên Tiếu luống cuống tay chân kéo Lan Hầu bay vội ra sau, trên người Lan Hầu đã bị xuyên thủng mấy huyết động, máu tuôn ra như suối, miệng cũng đang sặc máu, Trương Thiên Tiếu lấy ra tinh hoa tiên thảo liều mạng nhét vào trong miệng Lan Hầu.
Đợi đến bên này tìm được một viên tinh cầu hoang vu để tạm thời đặt chân, Lan Hầu nằm xuống đất, bắt lấy cổ tay Trương Thiên Tiếu, miệng mũi rỉ máu lắc lắc đầu, ra hiệu báo nàng không cần cố nữa, ý là bản thân đã không được rồi.
Trương Thiên Tiếu nổi giận, nắm lấy vạt áo hắn, giận nói:
- Ai khiến ngươi cứu ta!
Lan Hầu phí sức, gắng gượng làm phép nói:
- Ngươi không sao là tốt rồi.
- Không khiến ngươi cứu, cũng không cần ngươi cứu.
Trương Thiên Tiếu như điên lên, xô đẩy hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...