Phi Thiên
Chương 3718: Thiên hạ chấn kinh (1)
Lời này vừa nói ra, đám người Vũ Khúc không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay cho Phá Quân, thực sự là mỉa mai, loại lời này chắc cũng chỉ Phá Quân mới dám nói ra miệng.
Thanh Chủ tự kẽ răng bật lên một tiếng:
- Đây chính là sự trung thành của ngươi đối với trẫm?
Phá Quân cương ngạnh nói:
- Đây là thượng sách, bệ hạ thoái vị nâng đỡ điện hạ thượng vị lại đã làm sao? Đại quyền vẫn còn ở trong tay bệ hạ, lại có thể thỏa mãn tâm ý thiên hậu, Hạ Hầu gia cũng vừa lòng, có gì không tốt?
Thanh Chủ mặt banh lại, sít sao coi chừng hắn.
Phá Quân chắp tay, nói:
- Lão thần khẩn cầu bệ hạ xử tử Chiến Như Ý!
Hai quyền trong tay áo Thanh Chủ nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu trẫm không đáp ứng thì sao?
Vậy xin để lão thần quyết định thay bệ hạ, thủ cấp Chiến Như Ý, lão thần giúp bệ hạ đi lấy, miễn khiến bệ hạ không hạ được ngoạn tâm!
Phá Quân dứt lời, đột nhiên xoay người, bước nhanh hướng ra ngoài đại điện.
- Lão tặc! Ngươi dám!
Thanh Chủ chỉ vào Phá Quân gầm gào rống lên:
- Người đâu!
Hoa lạp, ngoài điện xuất hiện một đám người ngăn ở trước cửa, đều là người của cận vệ quân, những người này thấy là Phá Quân cũng đều khó xử a.
Cheng! Phá Quân nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên rút kiếm trong tay, chi xéo mặt đất, quay lưng về phía Thanh õ Chủ, nói:
- Hôm nay bệ hạ tất phải làm ra quyết định, hoặc là Chiến Như Ý chết, hoặc là lão thần chết, bệ hạ nguyện giết ngươi nào xin cứ tự tiện!
Nói rồi vung kiếm chỉ hướng nhân mã cận vệ quân ngăn trở, quát:
- Bản tọa muốn đi trừ sát họa yêu nghiệt loạn hoặc triều cương, nguyện theo ta thì đi, không nguyện theo ta thì... Nhường ra!
Thanh Chủ tức giận đến cả ngươi run lên, hắn thật hận không giết đi lão câu này, nhưng lý trí chưa mẫn diệt nói cho hắn, không thể giết, nếu thật vì bảo vệ Chiến Như Ý mà giết Phá Quân, vậy cả Chiến Như Ý cũng không giữ được, đến lúc đó sợ rằng không chỉ một mình Phá Quân muốn xin giết Chiến Như Ý, mà tất cả mọi người đều muốn xin giết, giết chết Phá Quân, nhân tâm giúp hắn duy trì đại quyền cũng lại triệt để tán mất, làm không khéo cả giang sơn cũng bị mai táng theo!
Đám người Vũ Khúc á khẩu không nói, thần tình nhìn hướng Phá Quân cũng dần trở nên nghiêm túc kính cẩn.
Cận vệ quần chặn trước cưa đối mặt nhìn nhau, mắt thấy Phá Quân rút kiếm từng bước bức lại gần, bọn họ cũng không thể không lấy ra vũ khí đối mặt.
Nhưng, Vũ Khúc tuy không lên tiếng, lại hướng những người này khẽ lắc đầu, ngay cả Thượng Quan Thanh cũng hướng những người này khẽ lắc đầu.
Thế là cận vệ quân chặn trước cửa liền bị Phá Quân bức đến từng bước lui ra sau, không người dám động thủ với Phá Quân.
Mắt thấy Phá Quân sắp rời khỏi Tinh thần điện, chuẩn bị giết hướng lãnh cung, mặt dưới lại không người dám ngăn, Thanh chu nắm chặt hai quyền đột nhiên trầm giọng nói:
- Chiến Như Ý đã mang cốt nhục của trẫm, ngươi muốn truy sát cả cốt nhục của trẫm luôn ư?
Phá Quân đã đi tới bậc cửa, đang muốn bước lên,thần hình chợt hơi ngưng lại, không bước chân lên mà chầm chậm quay người, da thịt trên mặt giật giật kịch liệt, lại kéo kiếm chầm chậm đi trở lại, lúc qua bên người Cao Quán, Vu Khúc trầm giọng nhắc nhở nói:
Phá Quân, không được làm loạn!
- Ngươi...
Phá Quân đột nhiên vung kiếm chỉ hướng Thanh Chủ, bi phẫn lắc đầu nói:
- Người ngồi lên cái vị trí nay, là do bao nhiêu huynh đệ năm đó quên cả sống chết, ném đầu lâu vẫy nhiệt huyết đẩy ngươi lên, người đáp ứng qua cái gì người nhớ không? Người đáp ứng bảo gia quyến bọn họ một đời áo cơm vô ưu, nhưng người hiện giờ! Nhưng người hiện giờ... Lại không tiếc vì một nữ nhân mà dao động giang sơn của chính mình, nếu giang sơn này không còn, người lấy cái gì để bảo những người kia một đời áo cơm vô ưu? Những người đã chết vì đẩy người thượng vị có đáng hay không, ngươi khiến những lão nhân cận vệ quân còn sống nhìn ngươi thế nào! Còn làm sao khiến người khác bán mạng cho ngươi? Ngươi học ai không học, phải muốn học Bạch lão tam kia, trên lưng người vác nhiều ân oán như vậy, lấy tư cách gì chơi trò tình tình ái ái hư vô phiêu miễu kia? Ai...
Một kiếm trùng trùng cắm xuống đất, cúi đầu rất lâu, xoay người chậm rãi lê bước rời đi:
- Tùy tiện người, thiên hạ này là thiên hạ của ngươi, ngươi là quân, ta là thần, người thích dày vò thế nào thì cứ thế mà dày vò tiếp, vị trí tả đốc vệ chỉ huy sứ này, lão thần không làm nổi nữa, không mặt mũi nào đối mặt với những huynh đệ đã chết kia, người chọn người khác mà làm thôi!
Hai vai rung lên, thân hình khom còng lại, phảng phất trong nháy mắt cả người đã già nua không ít.
- Phá Quân huynh!
Vũ Khúc bước ra một bước, vươn tay kéo lại khuỷu tay hắn, lắc lắc đầu.
Phá Quân nhìn hắn, hữu khí vô lực một tiếng:
- Buông ra!
Vu Khúc một mặt quấn quýt, đối mặt với nhãn thần như không còn thiết tha với sự sống của hắn, năm ngón đang nắm chặt khuỷu tay đối phương bỗng cứng lại, cuối cùng chậm rãi buông ra.
Phá Quân lê bước chầm chậm đi ra ngoài cửa đại điện, trọng giáp trên người trước đó còn khiến người ta cảm thấy uy vũ bá khí, lúc này lại phảng phất thành gánh nặng vô cùng.
Cận vệ quân chặn trước cửa không nhận được mệnh lệnh, không biết có nên tha Phá Quân rời đi hay không.
Vũ Khúc đột nhiên hai mắt bốc lửa, phẫn nộ quát:
- Ai dám ngăn hắn, ta lấy mạng chó kẻ đó, nhường ra!
Thanh âm giống như kinh lôi, chấn cho Tinh thần điện ông ông rung lên.
Mấy người trong điện không khỏi cả kinh, kẻ vốn có phong phạm nho tướng, ly khai sa trường từ không phát nộ như Vũ Khúc không ngờ lại tức giận phát hỏa, con là ở ngay trong Tinh thần điện, ngay trước mặt bệ hạ, cho dù là quay mặt lại, nhưng cũng là chuyện chưa từng có.
Thân thể Thanh Chủ cũng vô thức bị giọng nói này chấn cho run lên, cau may hồi lâu, lại không thấy có ý gì với thái độ của Vũ Khúc.
Kỳ thực không cần hắn biểu thị cái gì, giọng nói Vu Khúc vừa hô lên, cận vệ quân trước cửa đã không con ai tiếp tục chấp hành mệnh lệnh hắn, đột nhiên tách ra hai bên, nhượng ra một con đường cho Phá Quân, từng người mặt mày căng chặt, đưa mắt nhìn Phá Quân rời đi.
Thanh Chủ tự kẽ răng bật lên một tiếng:
- Đây chính là sự trung thành của ngươi đối với trẫm?
Phá Quân cương ngạnh nói:
- Đây là thượng sách, bệ hạ thoái vị nâng đỡ điện hạ thượng vị lại đã làm sao? Đại quyền vẫn còn ở trong tay bệ hạ, lại có thể thỏa mãn tâm ý thiên hậu, Hạ Hầu gia cũng vừa lòng, có gì không tốt?
Thanh Chủ mặt banh lại, sít sao coi chừng hắn.
Phá Quân chắp tay, nói:
- Lão thần khẩn cầu bệ hạ xử tử Chiến Như Ý!
Hai quyền trong tay áo Thanh Chủ nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu trẫm không đáp ứng thì sao?
Vậy xin để lão thần quyết định thay bệ hạ, thủ cấp Chiến Như Ý, lão thần giúp bệ hạ đi lấy, miễn khiến bệ hạ không hạ được ngoạn tâm!
Phá Quân dứt lời, đột nhiên xoay người, bước nhanh hướng ra ngoài đại điện.
- Lão tặc! Ngươi dám!
Thanh Chủ chỉ vào Phá Quân gầm gào rống lên:
- Người đâu!
Hoa lạp, ngoài điện xuất hiện một đám người ngăn ở trước cửa, đều là người của cận vệ quân, những người này thấy là Phá Quân cũng đều khó xử a.
Cheng! Phá Quân nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên rút kiếm trong tay, chi xéo mặt đất, quay lưng về phía Thanh õ Chủ, nói:
- Hôm nay bệ hạ tất phải làm ra quyết định, hoặc là Chiến Như Ý chết, hoặc là lão thần chết, bệ hạ nguyện giết ngươi nào xin cứ tự tiện!
Nói rồi vung kiếm chỉ hướng nhân mã cận vệ quân ngăn trở, quát:
- Bản tọa muốn đi trừ sát họa yêu nghiệt loạn hoặc triều cương, nguyện theo ta thì đi, không nguyện theo ta thì... Nhường ra!
Thanh Chủ tức giận đến cả ngươi run lên, hắn thật hận không giết đi lão câu này, nhưng lý trí chưa mẫn diệt nói cho hắn, không thể giết, nếu thật vì bảo vệ Chiến Như Ý mà giết Phá Quân, vậy cả Chiến Như Ý cũng không giữ được, đến lúc đó sợ rằng không chỉ một mình Phá Quân muốn xin giết Chiến Như Ý, mà tất cả mọi người đều muốn xin giết, giết chết Phá Quân, nhân tâm giúp hắn duy trì đại quyền cũng lại triệt để tán mất, làm không khéo cả giang sơn cũng bị mai táng theo!
Đám người Vũ Khúc á khẩu không nói, thần tình nhìn hướng Phá Quân cũng dần trở nên nghiêm túc kính cẩn.
Cận vệ quần chặn trước cưa đối mặt nhìn nhau, mắt thấy Phá Quân rút kiếm từng bước bức lại gần, bọn họ cũng không thể không lấy ra vũ khí đối mặt.
Nhưng, Vũ Khúc tuy không lên tiếng, lại hướng những người này khẽ lắc đầu, ngay cả Thượng Quan Thanh cũng hướng những người này khẽ lắc đầu.
Thế là cận vệ quân chặn trước cửa liền bị Phá Quân bức đến từng bước lui ra sau, không người dám động thủ với Phá Quân.
Mắt thấy Phá Quân sắp rời khỏi Tinh thần điện, chuẩn bị giết hướng lãnh cung, mặt dưới lại không người dám ngăn, Thanh chu nắm chặt hai quyền đột nhiên trầm giọng nói:
- Chiến Như Ý đã mang cốt nhục của trẫm, ngươi muốn truy sát cả cốt nhục của trẫm luôn ư?
Phá Quân đã đi tới bậc cửa, đang muốn bước lên,thần hình chợt hơi ngưng lại, không bước chân lên mà chầm chậm quay người, da thịt trên mặt giật giật kịch liệt, lại kéo kiếm chầm chậm đi trở lại, lúc qua bên người Cao Quán, Vu Khúc trầm giọng nhắc nhở nói:
Phá Quân, không được làm loạn!
- Ngươi...
Phá Quân đột nhiên vung kiếm chỉ hướng Thanh Chủ, bi phẫn lắc đầu nói:
- Người ngồi lên cái vị trí nay, là do bao nhiêu huynh đệ năm đó quên cả sống chết, ném đầu lâu vẫy nhiệt huyết đẩy ngươi lên, người đáp ứng qua cái gì người nhớ không? Người đáp ứng bảo gia quyến bọn họ một đời áo cơm vô ưu, nhưng người hiện giờ! Nhưng người hiện giờ... Lại không tiếc vì một nữ nhân mà dao động giang sơn của chính mình, nếu giang sơn này không còn, người lấy cái gì để bảo những người kia một đời áo cơm vô ưu? Những người đã chết vì đẩy người thượng vị có đáng hay không, ngươi khiến những lão nhân cận vệ quân còn sống nhìn ngươi thế nào! Còn làm sao khiến người khác bán mạng cho ngươi? Ngươi học ai không học, phải muốn học Bạch lão tam kia, trên lưng người vác nhiều ân oán như vậy, lấy tư cách gì chơi trò tình tình ái ái hư vô phiêu miễu kia? Ai...
Một kiếm trùng trùng cắm xuống đất, cúi đầu rất lâu, xoay người chậm rãi lê bước rời đi:
- Tùy tiện người, thiên hạ này là thiên hạ của ngươi, ngươi là quân, ta là thần, người thích dày vò thế nào thì cứ thế mà dày vò tiếp, vị trí tả đốc vệ chỉ huy sứ này, lão thần không làm nổi nữa, không mặt mũi nào đối mặt với những huynh đệ đã chết kia, người chọn người khác mà làm thôi!
Hai vai rung lên, thân hình khom còng lại, phảng phất trong nháy mắt cả người đã già nua không ít.
- Phá Quân huynh!
Vũ Khúc bước ra một bước, vươn tay kéo lại khuỷu tay hắn, lắc lắc đầu.
Phá Quân nhìn hắn, hữu khí vô lực một tiếng:
- Buông ra!
Vu Khúc một mặt quấn quýt, đối mặt với nhãn thần như không còn thiết tha với sự sống của hắn, năm ngón đang nắm chặt khuỷu tay đối phương bỗng cứng lại, cuối cùng chậm rãi buông ra.
Phá Quân lê bước chầm chậm đi ra ngoài cửa đại điện, trọng giáp trên người trước đó còn khiến người ta cảm thấy uy vũ bá khí, lúc này lại phảng phất thành gánh nặng vô cùng.
Cận vệ quân chặn trước cửa không nhận được mệnh lệnh, không biết có nên tha Phá Quân rời đi hay không.
Vũ Khúc đột nhiên hai mắt bốc lửa, phẫn nộ quát:
- Ai dám ngăn hắn, ta lấy mạng chó kẻ đó, nhường ra!
Thanh âm giống như kinh lôi, chấn cho Tinh thần điện ông ông rung lên.
Mấy người trong điện không khỏi cả kinh, kẻ vốn có phong phạm nho tướng, ly khai sa trường từ không phát nộ như Vũ Khúc không ngờ lại tức giận phát hỏa, con là ở ngay trong Tinh thần điện, ngay trước mặt bệ hạ, cho dù là quay mặt lại, nhưng cũng là chuyện chưa từng có.
Thân thể Thanh Chủ cũng vô thức bị giọng nói này chấn cho run lên, cau may hồi lâu, lại không thấy có ý gì với thái độ của Vũ Khúc.
Kỳ thực không cần hắn biểu thị cái gì, giọng nói Vu Khúc vừa hô lên, cận vệ quân trước cửa đã không con ai tiếp tục chấp hành mệnh lệnh hắn, đột nhiên tách ra hai bên, nhượng ra một con đường cho Phá Quân, từng người mặt mày căng chặt, đưa mắt nhìn Phá Quân rời đi.