Phi Thiên
Chương 3717: Ngươi muốn bức trẫm thoái vị? (2)
Trong tình huống khó mà lựa chọn như bây giờ, đại đa không người dám xung phong đứng ra tỏ thái độ trước, có chút sự tình nếu mà bắt buộc phải luận phạt, giữa dẫn đầu cùng mù quáng là có sự khác biệt không hề nhẹ. Khi không ít người bắt đầu tỏ thái độ, những người khác cũng dồn dập hưởng ứng, hiện trường vang lên một mảnh tiếng hô ủng hộ Thanh Nguyên Tôn.
Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn đồng thời đại hỉ.
Đại cục đã định, tiếp sau chính là tấn tốc hành động, khống chế nhân mã U Minh đại quân, toàn bộ U Minh đại quân tịnh không phải người người đều nguyện phản bội Thanh Chủ, bởi thế quét sạch dị kỷ là điều vô cùng cấp bách, đây thường thường cũng là chuyện tàn khốc nhất, người mình phải giết người mình!
Hai người mới đi vào hậu điện, một viên tướng tấn tốc chạy tới, chính là kẻ trước đó ra tay đánh lén thịch sát Vương Định Triều, tên gọi Tân Phóng, khẩn cấp bẩm báo nói:
- Điện hạ, nhân viên Thiên cung phái tới truyền chỉ tựa hồ phát giác được dị thường, vừa động thân rời đi, chung ta ngăn hay là không ngăn?
Thanh Nguyên Tôn có vẻ hơi ngập ngừng, giết Vương Định Triều còn có thể biện hộ là mình không nhận được ý chỉ hoặc nói Vương Định Triều mưu đồ làm loạn, nhưng giết nhân viên truyền chỉ của Thiên cung chính là triệt để trở mặt, không khỏi nhìn hướng Dương Khánh.
Dương Khánh nhàn nhạt một tiếng:
- Chuyện tới nước này, điện hạ còn do dự không quyết ư?
Lúc này Hạ Hầu Thừa Vũ lại to ra quyết đoán khác hẳn ngày thường, quát:
- Tôn nhi, tên đã lên dây không thể không phát, cớ gì do dự không quyết?
Thanh Nguyên Tôn tâm một hoành, mặt lộ vẻ dữ dằn.
lạnh giọng nói với Tần Phóng.
- Giết!
Thế là, đám nhân viên truyền chỉ của Thiên cung vừa vội vã rời đi tới khu vực ra vào U Minh chi địa, liền bị một đám nhân mã đột nhiên toát ra bao vây lại đại lượng Phá pháp cung tập trung ngắm chuẩn vào bọn họ.
Tên chủ tướng truyền chỉ tức giận nói:
- Ta là quan viên truyền chỉ được bệ hạ khâm phá, các ngươi muốn làm cái gì, muốn tạo phản ư?
- Bắn tên!
Một viên tướng vung kiếm gầm lên. Trong tiếng phanh phanh gấp gáp, lưu quang dày đặc oánh giết mà tới.
Đồng thời, các chỗ trú quân của toàn bộ U Minh đại quân, khắp nơi đều vang lên một mảnh chém giết, khắp nơi đều là chém giết giữa phản quân cùng bộ phân nhân mã trung thành với Thanh Chủ, người khốn tại U Minh chi địa nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể tử trung dù sao cũng là số ít, kẻ sau nằm ở yếu thể tuyệt đối, chẳng mấy chốc hỗn loạn ở các nơi dần dần được lắng lại.
Thiên cung, Tinh thần điện, Thanh Chủ mặt mày xanh đen, bước nhanh đi tới đi lui, ngoài miệng tức tối quát:
- Nghịch tử! Tiện nhân! Nghịch tử! Tiện nhân.
Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Vũ Khúc đều lục tục đi tới, bên này vừa nhận được tin Vương Định Triều bị giết, liền khẩn cấp triệu hồi bọn họ tới.
Tinh linh trên tay mấy người cơ hồ chưa từng được hạ xuống, không ngừng tiếp phát các loại tin tức.
Một lát sau, Tư Mã Vấn Thiên ngẩng đầu nói:
- Bệ hạ, từ chứng kiến của người tai U Minh chi địa hình dung, thì quan viên truyền chỉ phái đi hẳn đã bị loạn quân vây công, không người nào sống sót!
Vũ Khúc trầm giọng nói tiếp:
- Nhân mã trung với bệ hạ đang rơi vào tình thế vô cùng nguy cấp, yêu cầu khẩn cấp tiếp viện!
- Nghịch tử!
Thanh Chủ rống giận một tiếng, một chưởng vỗ lên án, tức giận đến râu tóc dựng cả lên.
Cao Quán hờ hững nói:
- Mấy ngàn vạn nhân mã tinh nhuệ đột nhiên thất không, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là Hạ Hầu gia ra tay?
Lời này quả thực là thêm dầu vào lửa, gò má Thanh Chủ căng chặt, đám người Thượng Quan Thanh trừng Cao Quán một cái, phát hiện gia hỏa này thật là hết thuốc chữa, thiên hậu đột nhiên chạy thoát, la5i làm ra việc này, không có Hạ Hầu gia ở đẳng sau động tay động chân mới là lạ, nói đến cùng là cũng bơi bệ hạ hộ lên vì ở lãnh cung kia mà ra, ngày sau cảm thấy bị oan ức, mới lôi kéo người nhà mẹ đẻ bắt đầu trả đũa.
Chỉ là mọi người đều không nghĩ thông, làm như vậy đối với Hạ Hầu gia lại có ích lợi gì?
Chính bản thân Thanh Chủ cũng không ngờ được chuyên ở lãnh cung có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, mới phát hiện trong chuyện này tựa hồ mình đã dự đoán sai lầm một cách tai hại về phản ứng của Hạ Hầu gia!
Nhưng đúng lúc này, ngoài đại điện có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Phá Quân tới!
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, có người nhịn không được mí mắt hơi nhảy, phát hiện Phá Quân là mặc chiến giáp mà tới, một thân trọng giáp sát khí đằng đằng.
Nhìn thấy Thanh Chủ, tay vịn bội kiếm giữa eo, cũng không hành lễ, chỉ lạnh lùng coi chừng Thanh Chủ.
Vũ Khúc vội ho một tiếng, nói:
- Phá Quân, U Minh đại quân bên kia đã xảy ra chuyện...
- Không cần ngươi nói, tình huống thế nào ta đều đã biết bên kia cũng có người của tả đốc vệ chuyển qua.
Phá Quân giơ tay ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Chủ không tha, trầm giọng nói:
- Nghe nói Chiến Như Ý tự tiên ra khỏi lãnh cung, bị thiên hậu bắt được tận mắt, thiên hậu vì duy hộ thiên điều mà chọc giận bệ hạ, bị bệ hạ giam lỏng vào Thiên Tẫn cung, thiên hậu bị oan khuất, mới chọc ra U Minh đại quân phản loạn, không biết có phải thế hay không?
Một số người nghe mà lúng túng, đây quả thực là đang chất vấn bệ hạ.
Khóe miệng Thanh Chủ co quắp lai, nói:
- Việc này không đơn giản như ngươi tưởng, bây giờ quay đầu nhìn lại hẳn là âm mưu của người nào đó!
Phá Quân hờ hững nói:
- Lão thần đầu óc không được, không nghe nổi mấy thứ quanh co lòng vòng này! Tuy thiên hậu lòng dạ hẹp hòi, nhưng chỉ cần bệ hạ chịu hạ mình dỗ dành, còn là rất dễ thuyết phục, bởi thế thỉnh cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ, áp giải Chiến Như Ý tới U Minh phủ tổng đốc giao cho thiên hậu tự hành xử trí, nếu bệ hạ không đành lòng nhìn nữ nhân mình yêu chịu nhục, vậy thì dứt khoát chút, trực tiếp xử tử nàng, để Thượng Quan Thanh tự thân bưng thủ cấp Chiến Như Ý tới bình phục lửa giận trong lòng thiên hậu, rồi hạ chỉ đặc xá phản quân, bảo chứng không truy cứu trách nhiệm, đồng thời bệ hạ thoái vị làm thái thượng, nhường chỗ cho điện hạ, bệ hạ đứng sau nâng đỡ, lấy đó tận nhanh lắng lại rối loạn trước mắt, đừng khiến lửa thiêu lớn để kẻ có tâm lợi dụng!
Đám người Vũ Khúc bị lời này làm cho chấn kinh đến trợn mắt há mồm, nhưng không thể phủ nhận, đây là phương pháp nhanh nhất lắng lại loạn cục bây giờ.
- Ngươi...
Thanh Chủ giận dữ chi vào Phá Quân, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bức trẫm thoái vị?
Phá Quân một mặt chế nhạo nói:
- Đế vị tính cái gì? So được với Chiến Như Ý của bệ
hạ ư? Nếu bệ hạ để ý đế vị, còn vì nữ nhân kia làm ra mấy chuyện hồ đồ kia?
Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn đồng thời đại hỉ.
Đại cục đã định, tiếp sau chính là tấn tốc hành động, khống chế nhân mã U Minh đại quân, toàn bộ U Minh đại quân tịnh không phải người người đều nguyện phản bội Thanh Chủ, bởi thế quét sạch dị kỷ là điều vô cùng cấp bách, đây thường thường cũng là chuyện tàn khốc nhất, người mình phải giết người mình!
Hai người mới đi vào hậu điện, một viên tướng tấn tốc chạy tới, chính là kẻ trước đó ra tay đánh lén thịch sát Vương Định Triều, tên gọi Tân Phóng, khẩn cấp bẩm báo nói:
- Điện hạ, nhân viên Thiên cung phái tới truyền chỉ tựa hồ phát giác được dị thường, vừa động thân rời đi, chung ta ngăn hay là không ngăn?
Thanh Nguyên Tôn có vẻ hơi ngập ngừng, giết Vương Định Triều còn có thể biện hộ là mình không nhận được ý chỉ hoặc nói Vương Định Triều mưu đồ làm loạn, nhưng giết nhân viên truyền chỉ của Thiên cung chính là triệt để trở mặt, không khỏi nhìn hướng Dương Khánh.
Dương Khánh nhàn nhạt một tiếng:
- Chuyện tới nước này, điện hạ còn do dự không quyết ư?
Lúc này Hạ Hầu Thừa Vũ lại to ra quyết đoán khác hẳn ngày thường, quát:
- Tôn nhi, tên đã lên dây không thể không phát, cớ gì do dự không quyết?
Thanh Nguyên Tôn tâm một hoành, mặt lộ vẻ dữ dằn.
lạnh giọng nói với Tần Phóng.
- Giết!
Thế là, đám nhân viên truyền chỉ của Thiên cung vừa vội vã rời đi tới khu vực ra vào U Minh chi địa, liền bị một đám nhân mã đột nhiên toát ra bao vây lại đại lượng Phá pháp cung tập trung ngắm chuẩn vào bọn họ.
Tên chủ tướng truyền chỉ tức giận nói:
- Ta là quan viên truyền chỉ được bệ hạ khâm phá, các ngươi muốn làm cái gì, muốn tạo phản ư?
- Bắn tên!
Một viên tướng vung kiếm gầm lên. Trong tiếng phanh phanh gấp gáp, lưu quang dày đặc oánh giết mà tới.
Đồng thời, các chỗ trú quân của toàn bộ U Minh đại quân, khắp nơi đều vang lên một mảnh chém giết, khắp nơi đều là chém giết giữa phản quân cùng bộ phân nhân mã trung thành với Thanh Chủ, người khốn tại U Minh chi địa nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể tử trung dù sao cũng là số ít, kẻ sau nằm ở yếu thể tuyệt đối, chẳng mấy chốc hỗn loạn ở các nơi dần dần được lắng lại.
Thiên cung, Tinh thần điện, Thanh Chủ mặt mày xanh đen, bước nhanh đi tới đi lui, ngoài miệng tức tối quát:
- Nghịch tử! Tiện nhân! Nghịch tử! Tiện nhân.
Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Vũ Khúc đều lục tục đi tới, bên này vừa nhận được tin Vương Định Triều bị giết, liền khẩn cấp triệu hồi bọn họ tới.
Tinh linh trên tay mấy người cơ hồ chưa từng được hạ xuống, không ngừng tiếp phát các loại tin tức.
Một lát sau, Tư Mã Vấn Thiên ngẩng đầu nói:
- Bệ hạ, từ chứng kiến của người tai U Minh chi địa hình dung, thì quan viên truyền chỉ phái đi hẳn đã bị loạn quân vây công, không người nào sống sót!
Vũ Khúc trầm giọng nói tiếp:
- Nhân mã trung với bệ hạ đang rơi vào tình thế vô cùng nguy cấp, yêu cầu khẩn cấp tiếp viện!
- Nghịch tử!
Thanh Chủ rống giận một tiếng, một chưởng vỗ lên án, tức giận đến râu tóc dựng cả lên.
Cao Quán hờ hững nói:
- Mấy ngàn vạn nhân mã tinh nhuệ đột nhiên thất không, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là Hạ Hầu gia ra tay?
Lời này quả thực là thêm dầu vào lửa, gò má Thanh Chủ căng chặt, đám người Thượng Quan Thanh trừng Cao Quán một cái, phát hiện gia hỏa này thật là hết thuốc chữa, thiên hậu đột nhiên chạy thoát, la5i làm ra việc này, không có Hạ Hầu gia ở đẳng sau động tay động chân mới là lạ, nói đến cùng là cũng bơi bệ hạ hộ lên vì ở lãnh cung kia mà ra, ngày sau cảm thấy bị oan ức, mới lôi kéo người nhà mẹ đẻ bắt đầu trả đũa.
Chỉ là mọi người đều không nghĩ thông, làm như vậy đối với Hạ Hầu gia lại có ích lợi gì?
Chính bản thân Thanh Chủ cũng không ngờ được chuyên ở lãnh cung có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, mới phát hiện trong chuyện này tựa hồ mình đã dự đoán sai lầm một cách tai hại về phản ứng của Hạ Hầu gia!
Nhưng đúng lúc này, ngoài đại điện có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Phá Quân tới!
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, có người nhịn không được mí mắt hơi nhảy, phát hiện Phá Quân là mặc chiến giáp mà tới, một thân trọng giáp sát khí đằng đằng.
Nhìn thấy Thanh Chủ, tay vịn bội kiếm giữa eo, cũng không hành lễ, chỉ lạnh lùng coi chừng Thanh Chủ.
Vũ Khúc vội ho một tiếng, nói:
- Phá Quân, U Minh đại quân bên kia đã xảy ra chuyện...
- Không cần ngươi nói, tình huống thế nào ta đều đã biết bên kia cũng có người của tả đốc vệ chuyển qua.
Phá Quân giơ tay ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Chủ không tha, trầm giọng nói:
- Nghe nói Chiến Như Ý tự tiên ra khỏi lãnh cung, bị thiên hậu bắt được tận mắt, thiên hậu vì duy hộ thiên điều mà chọc giận bệ hạ, bị bệ hạ giam lỏng vào Thiên Tẫn cung, thiên hậu bị oan khuất, mới chọc ra U Minh đại quân phản loạn, không biết có phải thế hay không?
Một số người nghe mà lúng túng, đây quả thực là đang chất vấn bệ hạ.
Khóe miệng Thanh Chủ co quắp lai, nói:
- Việc này không đơn giản như ngươi tưởng, bây giờ quay đầu nhìn lại hẳn là âm mưu của người nào đó!
Phá Quân hờ hững nói:
- Lão thần đầu óc không được, không nghe nổi mấy thứ quanh co lòng vòng này! Tuy thiên hậu lòng dạ hẹp hòi, nhưng chỉ cần bệ hạ chịu hạ mình dỗ dành, còn là rất dễ thuyết phục, bởi thế thỉnh cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ, áp giải Chiến Như Ý tới U Minh phủ tổng đốc giao cho thiên hậu tự hành xử trí, nếu bệ hạ không đành lòng nhìn nữ nhân mình yêu chịu nhục, vậy thì dứt khoát chút, trực tiếp xử tử nàng, để Thượng Quan Thanh tự thân bưng thủ cấp Chiến Như Ý tới bình phục lửa giận trong lòng thiên hậu, rồi hạ chỉ đặc xá phản quân, bảo chứng không truy cứu trách nhiệm, đồng thời bệ hạ thoái vị làm thái thượng, nhường chỗ cho điện hạ, bệ hạ đứng sau nâng đỡ, lấy đó tận nhanh lắng lại rối loạn trước mắt, đừng khiến lửa thiêu lớn để kẻ có tâm lợi dụng!
Đám người Vũ Khúc bị lời này làm cho chấn kinh đến trợn mắt há mồm, nhưng không thể phủ nhận, đây là phương pháp nhanh nhất lắng lại loạn cục bây giờ.
- Ngươi...
Thanh Chủ giận dữ chi vào Phá Quân, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bức trẫm thoái vị?
Phá Quân một mặt chế nhạo nói:
- Đế vị tính cái gì? So được với Chiến Như Ý của bệ
hạ ư? Nếu bệ hạ để ý đế vị, còn vì nữ nhân kia làm ra mấy chuyện hồ đồ kia?