Phi Thiên
Chương 2841: Thanh Chủ ra tay (2)
Công bằng cái rắm ấy! Đại thần của bốn quân đều hiểu rõ Thanh Chủ đang vận dụng thủ đoạn nhanh hiểm lợi dụng việc này chiếm lợi ích, sau khi phát sinh sự việc tại lần săn bắn tại U Tuyền, bốn quân Đông Tây Nam Bắc đều mượn cơ hội điều động đại quân lần này để tước đoạt hết toàn bộ quyền lực mấy vị người của Thanh Chủ rồi. Thử nghĩ mà xem, một khi đại chiến mở ra, vị trí tinh môn quan trọng đều nằm trong lòng bàn tay người của Thanh Chủ khống chế, bọn họ có thể dể dàng tấn công ngược trở lại, còn bọn hắn thì không thể triển khai phản công thuận lợi được, làm hỏng thời cơ chiến đấu chính là uy hiếp trí mạng, Tứ Đại Thiên Vương không thể nào để trường hợp này xảy ra, không khiến bọn họ mất hết quyền lực mới là chuyện lạ. Hiện tại Thanh Chủ mang bốn vị trí Hầu gia làm tiền đặt cược trên danh nghĩa, đây không phải là chiếm lợi trắng trợn thì còn là gì nữa?
Quan trọng là Thanh Chủ đang nắm quyền quyết định trong tay, cho dù là hắn thua mất bốn vị trí hay thắng được bốn vị trí này thì hắn đều có thể ra tay lựa chọn cực kỳ thoải mái.
Miêu Nghị cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ bản thân hắn còn chưa tiếp tục rót tiền đặt cược vào, trái lại Thanh Chủ đã tự móc tiền túi ra trợ giúp hắn, nhưng như thế cũng tốt, miền cho hắn rước thêm nhiều phiền phức.
Quảng Quân An nói:
- Bệ hạ, tiền đặt cược quá lớn, bốn người bọn thần không thể nào có quyền quyết định được bốn vị trí Hầu gia này.
Doanh Vô Mãn, Hạo Trạch, Khấu Tranh cũng nhìn nhau. Sau đó cùng nhau chắp tay nói theo:
- Đúng là như thế, kính xin bệ hạ thu hồi tiền cược.
Những người nào trong đại điện này cũng biết rõ, hiện tại bốn vị này cũng đang đại biểu cho bốn quân, chẳng qua là bởi vì cấp bậc không đủ nên phải làm bia đỡ đạn thôi.
Thanh Chủ liếc mắt nhìn những đại thần khác:
- Các ngươi không làm chủ được, vậy thì cấp trên của các ngươi có thể làm chủ.
Nếu Miêu Nghị đã cung cấp cho hắn một cơ hội tốt để ra tay, hắn không thể dễ dàng từ bỏ ý đồ được.
Ngọ Lộ Nguyên Soái Hoàng Hạo đứng lên, chắp tay hướng về Thanh Chủ tiếp lời:
- Bệ hạ, quan tước triều đình, đường đường là vị trí Hầu gia, sao có thể dùng nó làm tiền đặt cược như trò đùa, nếu truyền đi thì thể diện của Thiên Đình ở đâu đây? Tin tức này không nên được lan truyền ra ngoài thêm nữa, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!
Thanh Chủ muốn thể diện của mình, nhưng cũng phải xem thử cái giá để đổi lấy là như thế nào, huống chi hắn chiếm lợi thì đã tăng thêm phần thể diện cho hắn rồi. Nghe xong lời này, sắc mặt Thanh Chủ trầm xuống.
- Hiện tại thì biết rõ thể diện của Thiên Đình rồi sao? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi ngủ gà ngủ gật? Thời điểm bốn người kia đặt điều kiện với Ngưu Hữu Đức, ngươi đang ở đâu? Hiện tại lại dám bảo tin tức này không nên được lan truyền ra ngoài nữa? Hoàng Hạo trầm hỏi ngươi một câu, rốt cuộc thì ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ ngươi chính là người đứng phía sau màn cản trở Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người?
Thanh âm của hắn quanh quẩn rất lâu trong đại điện.
Lời nói này đã đủ khiến cho vị phu nhân Nguyên Soái ngồi cạnh hãi hùng khiếp vía rồi, cũng làm cho đại thần chung manh im lặng, lúc trước có ai nghĩ đến sự việc lại tiến triển đến nước này đâu chứ.
Hoàng Hạo nói:
- Bệ hạ bớt giận, thần hoàn toàn không có làm ra việc ngăn cản Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người.
- Còn các ngươi thì sao đây?
Thanh Chủ phất tay hỏi người trong điện:
- Sao không nói gì hết rồi? Có phải tất cả mọi người đều đã hạ quyết tâm ngăn cản Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người phải không?
Thấy Thanh Chủ ép buộc các đại thần tỏ thái độ của mình, phái hệ Tứ Đại Thiên Vương đương nhiên không thể ngồi không mặc cho việc này trở thành kết cục đã định. Hạo Trạch chắp tay cao giọng nói:
- Bệ hạ, tiền đánh cược lần này chỉ là việc giữa bọn thần và Ngưu Hữu Đức mà thôi, không liên quan gì đến những vị đại thần khác.
Thanh Chủ cười lạnh thành tiếng, hắn vuốt cằm nói:
- Nói rất hay! Nếu đây chỉ là chuyện tiền cược giữa ngươi và Ngưu Hữu Đức, đúng lúc thì các ngươi cũng đang ngồi ở vị trí Hầu gia, nếu bốn người các ngươi thua cược lần này, trẫm sẽ tước đoạt Hầu vị của các ngươi ngay lập tức!
Hắn chỉ chỉ bốn người, sau đó quay sang nhìn tất cả mọi người hỏi:
- Các khanh cảm thấy như thế nào?
Hắn vừa nói xong, Hạo Trạch đã bắt đầu kêu khổ trong lòng.
Chúng đại thần cũng thầm thở dài, mấy vị này thực sự vẫn con non kém hơn nhiều so với Tứ Đại Thiên Vương, hiện giờ nói ra những lời này cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, nếu thực sự tước đoạt Hầu vị của bốn vị này, chẳng phải kéo tất cả mọi người xuống nước hay sao đây, cho dù ván bài này thắng hay thua, các đại thần ngồi đây không thể nào đầy bốn vị này vào chỗ hiểm được. Hiện tại Thanh Chủ đã cưỡng ép tới mức độ này, mọi người đều đã nhận ra, Thanh Chủ đã không bỏ qua cho ván cược lần này rồi.
Tử Lộ Nguyên Soái Đằng Phi đứng lên, cười ha ha, trước tiên là trì hoãn không khí căng thẳng trong đại điện, sau đó mới chắp tay hướng về phía Thanh Chủ nói:
- Bệ hạ, nếu đánh cuộc việc này trước triều đình, thực sự không thể để tin tức này lan truyền ra ngoài được, nhưng bệ hạ đã nói một câu rất hay, hôm nay chính là tiệc mừng thọ của Thiên Ông, một trò đánh cược chỉ để giúp vui cho bữa tiệc này, lần sau không thể làm thế nữa! Vì vậy thần nguyện hưởng ứng theo lời của bệ hạ, ràng buộc thuộc hạ dưới trướng không ngăn cản Quỷ Thị nhận người.
Hắn đang đưa một bậc thanh đi xuống cho Hoàng Hạo, cũng như giúp Doanh Vô Mãn tránh thoát khỏi nguy hiểm lần này.
- Thần cũng tán thành việc trợ hứng!
Sửu Lộ Nguyên Soái Thành Thái Trạch cũng đứng lên hưởng ứng:
- Thần tán thành việc trợ hứng!
- Thần tán thành việc trợ hứng!
Một đám đại thần lần lượt bày tỏ thái độ của bản thân, nói cho cùng cũng chỉ vì muốn bảo vệ bốn vị kia mà thôi.
Sau khi tất cả đại thần đều bày tỏ thái độ, Thanh Chủ cũng lộ ra chút hài lòng gật đầu:
- Tốt! Thời hạn một năm sau, trẫm và các khanh nhìn kết quả thế nào rồi phán định!
Ai ngờ Hoàng Hạo lại chắp tay nói tiếp.
- Bệ hạ, náo loạn Hành Cung tin tức này cũng không thể để lan truyền ra ngoài được. Doanh Vô Khuyết và Ngưu Hữu Đức đều nói có lý riêng của mình, thần đề nghị phái người đi điều tra việc này, nhằm thắt chặt kỷ cương phép nước!
Hắn vừa nói xong, trong nội tâm của không ít người bắt đầu xoay chuyển, cũng hiểu được dụng ý của Hoàng Hạo, mượn việc điều tra để kéo dài ván bài, nói không chừng trong lúc điều tra có thể động tay động chân gì đó trực tiếp giết chết Ngưu Hữu Đức, vậy thì đánh cuộc lần này cũng sẽ tan rã theo rồi.
Một đám đại thần đang muốn hưởng ứng, ai ngờ Thanh Chủ đã ra tay chặn đứng nói trước:
- Làm huyên náo ồn ào gây sự tại Hành Cung, mặc kệ là ai có lý đi chăng nữa, chỉ cần nhường nhịn nhau một chút là xong việc rồi, hết lần này đến lần khác xem thường thiên uy! Trẫm không cần biết kết quả điều tra như thế nào, trừng phạt trước rồi nói sau đi! Hiện tại trẫm nể mặt đây là ngày vui của Thiên Ông, trẫm không muốn giết người làm mất hứng, tội chết có thể thoát nhưng tội sống khó tha, người đâu, mang hai người này xuống, phạt mười roi để răn đe!
Quan trọng là Thanh Chủ đang nắm quyền quyết định trong tay, cho dù là hắn thua mất bốn vị trí hay thắng được bốn vị trí này thì hắn đều có thể ra tay lựa chọn cực kỳ thoải mái.
Miêu Nghị cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ bản thân hắn còn chưa tiếp tục rót tiền đặt cược vào, trái lại Thanh Chủ đã tự móc tiền túi ra trợ giúp hắn, nhưng như thế cũng tốt, miền cho hắn rước thêm nhiều phiền phức.
Quảng Quân An nói:
- Bệ hạ, tiền đặt cược quá lớn, bốn người bọn thần không thể nào có quyền quyết định được bốn vị trí Hầu gia này.
Doanh Vô Mãn, Hạo Trạch, Khấu Tranh cũng nhìn nhau. Sau đó cùng nhau chắp tay nói theo:
- Đúng là như thế, kính xin bệ hạ thu hồi tiền cược.
Những người nào trong đại điện này cũng biết rõ, hiện tại bốn vị này cũng đang đại biểu cho bốn quân, chẳng qua là bởi vì cấp bậc không đủ nên phải làm bia đỡ đạn thôi.
Thanh Chủ liếc mắt nhìn những đại thần khác:
- Các ngươi không làm chủ được, vậy thì cấp trên của các ngươi có thể làm chủ.
Nếu Miêu Nghị đã cung cấp cho hắn một cơ hội tốt để ra tay, hắn không thể dễ dàng từ bỏ ý đồ được.
Ngọ Lộ Nguyên Soái Hoàng Hạo đứng lên, chắp tay hướng về Thanh Chủ tiếp lời:
- Bệ hạ, quan tước triều đình, đường đường là vị trí Hầu gia, sao có thể dùng nó làm tiền đặt cược như trò đùa, nếu truyền đi thì thể diện của Thiên Đình ở đâu đây? Tin tức này không nên được lan truyền ra ngoài thêm nữa, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!
Thanh Chủ muốn thể diện của mình, nhưng cũng phải xem thử cái giá để đổi lấy là như thế nào, huống chi hắn chiếm lợi thì đã tăng thêm phần thể diện cho hắn rồi. Nghe xong lời này, sắc mặt Thanh Chủ trầm xuống.
- Hiện tại thì biết rõ thể diện của Thiên Đình rồi sao? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi ngủ gà ngủ gật? Thời điểm bốn người kia đặt điều kiện với Ngưu Hữu Đức, ngươi đang ở đâu? Hiện tại lại dám bảo tin tức này không nên được lan truyền ra ngoài nữa? Hoàng Hạo trầm hỏi ngươi một câu, rốt cuộc thì ngươi có mục đích gì? Chẳng lẽ ngươi chính là người đứng phía sau màn cản trở Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người?
Thanh âm của hắn quanh quẩn rất lâu trong đại điện.
Lời nói này đã đủ khiến cho vị phu nhân Nguyên Soái ngồi cạnh hãi hùng khiếp vía rồi, cũng làm cho đại thần chung manh im lặng, lúc trước có ai nghĩ đến sự việc lại tiến triển đến nước này đâu chứ.
Hoàng Hạo nói:
- Bệ hạ bớt giận, thần hoàn toàn không có làm ra việc ngăn cản Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người.
- Còn các ngươi thì sao đây?
Thanh Chủ phất tay hỏi người trong điện:
- Sao không nói gì hết rồi? Có phải tất cả mọi người đều đã hạ quyết tâm ngăn cản Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị nhận người phải không?
Thấy Thanh Chủ ép buộc các đại thần tỏ thái độ của mình, phái hệ Tứ Đại Thiên Vương đương nhiên không thể ngồi không mặc cho việc này trở thành kết cục đã định. Hạo Trạch chắp tay cao giọng nói:
- Bệ hạ, tiền đánh cược lần này chỉ là việc giữa bọn thần và Ngưu Hữu Đức mà thôi, không liên quan gì đến những vị đại thần khác.
Thanh Chủ cười lạnh thành tiếng, hắn vuốt cằm nói:
- Nói rất hay! Nếu đây chỉ là chuyện tiền cược giữa ngươi và Ngưu Hữu Đức, đúng lúc thì các ngươi cũng đang ngồi ở vị trí Hầu gia, nếu bốn người các ngươi thua cược lần này, trẫm sẽ tước đoạt Hầu vị của các ngươi ngay lập tức!
Hắn chỉ chỉ bốn người, sau đó quay sang nhìn tất cả mọi người hỏi:
- Các khanh cảm thấy như thế nào?
Hắn vừa nói xong, Hạo Trạch đã bắt đầu kêu khổ trong lòng.
Chúng đại thần cũng thầm thở dài, mấy vị này thực sự vẫn con non kém hơn nhiều so với Tứ Đại Thiên Vương, hiện giờ nói ra những lời này cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, nếu thực sự tước đoạt Hầu vị của bốn vị này, chẳng phải kéo tất cả mọi người xuống nước hay sao đây, cho dù ván bài này thắng hay thua, các đại thần ngồi đây không thể nào đầy bốn vị này vào chỗ hiểm được. Hiện tại Thanh Chủ đã cưỡng ép tới mức độ này, mọi người đều đã nhận ra, Thanh Chủ đã không bỏ qua cho ván cược lần này rồi.
Tử Lộ Nguyên Soái Đằng Phi đứng lên, cười ha ha, trước tiên là trì hoãn không khí căng thẳng trong đại điện, sau đó mới chắp tay hướng về phía Thanh Chủ nói:
- Bệ hạ, nếu đánh cuộc việc này trước triều đình, thực sự không thể để tin tức này lan truyền ra ngoài được, nhưng bệ hạ đã nói một câu rất hay, hôm nay chính là tiệc mừng thọ của Thiên Ông, một trò đánh cược chỉ để giúp vui cho bữa tiệc này, lần sau không thể làm thế nữa! Vì vậy thần nguyện hưởng ứng theo lời của bệ hạ, ràng buộc thuộc hạ dưới trướng không ngăn cản Quỷ Thị nhận người.
Hắn đang đưa một bậc thanh đi xuống cho Hoàng Hạo, cũng như giúp Doanh Vô Mãn tránh thoát khỏi nguy hiểm lần này.
- Thần cũng tán thành việc trợ hứng!
Sửu Lộ Nguyên Soái Thành Thái Trạch cũng đứng lên hưởng ứng:
- Thần tán thành việc trợ hứng!
- Thần tán thành việc trợ hứng!
Một đám đại thần lần lượt bày tỏ thái độ của bản thân, nói cho cùng cũng chỉ vì muốn bảo vệ bốn vị kia mà thôi.
Sau khi tất cả đại thần đều bày tỏ thái độ, Thanh Chủ cũng lộ ra chút hài lòng gật đầu:
- Tốt! Thời hạn một năm sau, trẫm và các khanh nhìn kết quả thế nào rồi phán định!
Ai ngờ Hoàng Hạo lại chắp tay nói tiếp.
- Bệ hạ, náo loạn Hành Cung tin tức này cũng không thể để lan truyền ra ngoài được. Doanh Vô Khuyết và Ngưu Hữu Đức đều nói có lý riêng của mình, thần đề nghị phái người đi điều tra việc này, nhằm thắt chặt kỷ cương phép nước!
Hắn vừa nói xong, trong nội tâm của không ít người bắt đầu xoay chuyển, cũng hiểu được dụng ý của Hoàng Hạo, mượn việc điều tra để kéo dài ván bài, nói không chừng trong lúc điều tra có thể động tay động chân gì đó trực tiếp giết chết Ngưu Hữu Đức, vậy thì đánh cuộc lần này cũng sẽ tan rã theo rồi.
Một đám đại thần đang muốn hưởng ứng, ai ngờ Thanh Chủ đã ra tay chặn đứng nói trước:
- Làm huyên náo ồn ào gây sự tại Hành Cung, mặc kệ là ai có lý đi chăng nữa, chỉ cần nhường nhịn nhau một chút là xong việc rồi, hết lần này đến lần khác xem thường thiên uy! Trẫm không cần biết kết quả điều tra như thế nào, trừng phạt trước rồi nói sau đi! Hiện tại trẫm nể mặt đây là ngày vui của Thiên Ông, trẫm không muốn giết người làm mất hứng, tội chết có thể thoát nhưng tội sống khó tha, người đâu, mang hai người này xuống, phạt mười roi để răn đe!