Phi Thiên
Chương 2421: Quấn lấy (2)
Sự việc lần này cần phải kể rõ ngay lúc Chử Tử Sơn được thăng chức Đô Thống, có không ít người đến chúc mừng, Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai là địa bàn quản hạt của hắn, mặc kệ Thiên Nhai có quan hệ với thế lực quanh đây như thế nào đi nữa, dù sao cũng nằm trong phạm vi Dậu Định Vực., Vân Hóa Các cũng không thể tùy tiện phái một người hầu đến, do đó Vân Tri Thu phải đích thân đến tặng quà mừng. Chẳng ngờ được rằng, bởi vì chuyến đi này của Vân Tri Thu, Chử Tử Sơn đã xem trọng nàng, sự việc từ đó về sau vô cùng phiền phức, chẳng thể làm mất lòng hắn, chỉ đành tránh né mà thôi.
- Không đi ra từ cửa chính? Ta không ngại phải nói rõ, bốn phía Vân Hoa Các đều có người của ta theo dõi, chẳng biết Vân chưởng quầy đã đi từ cửa nào ra ngoài? Chẳng lẽ nàng ấy âm thầm đào ra?
Chữ Tử Sơn tiến lên một bước, ép Thiên Nhi nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng nói tràn đây nghiêm túc:
- Nói cho Vân chưởng quầy biết rằng, đây không phải là cách để tiếp đãi khách, từ bạn bè biến thành kẻ thù thì thực sực không quá tốt đâu, tuy rằng hiện tại nhúng tay chen vào Thiên Nhai, nhưng muốn một Vân Hoa Các đóng cửa, thực sự không phải chuyện gì lớn, trừ khi Vân Hoa Các trốn vĩnh viễn ở Thiên Nhai không ra!
- Đô Thống đại nhân...
Thiên Nhi muốn nói thêm điều gì đó, Chử Tử Sơn đã vung tay lên ngắt lời nàng.
- Không đến lượt ngươi nhiều chuyện, chỉ cần ngươi nói với Vân chưởng quầy, nếu hôm nay ta không gặp được nàng ấy thì đừng trách ta trở mặt, đi đi!
Trong lòng Thiên Nhi hừng hực lửa, những còn cách nào khác, đành phải yên lặng lui vào trong.
Chưa đầy một lát, Vân Tri Thu bước nhanh ra, mang theo tiếng ngọc bội leng keng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo phía sau nàng, ngoài ra còn có một ông lão có gương mặt không chút thay đổi.
- A! Sao Đô Thống đại nhân lại đến đây?
Vân Tri Thu đi từ xa đã mỉm cười, nhún người hành lễ với Chử Tử Sơn.
Vừa thấy Vân Tri Thu, vẻ mặt Chử Tử Sơn chẳng khác gì trời quang mây tạnh, trưng ra nụ cười tươi, ánh mắt dừng lại trên đường cong mềm mại thướt tha trên người Vân Tri Thu, mặc dù đã được che đậy bởi quần áo, nhưng hắn không nhịn được phải tưởng tượng đến cảnh xuân bên trong, lòng thầm khen, thực sự là một báu vật tuyệt diệu hiếm có khó tìm.
Kể từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Tri Thu, trong lòng của hắn đã dao động, tuy rằng Vân Tri Thu không thể tính là một người con gái đẹp tuyệt sắc, nhưng khi hắn vừa liếc mắt nhìn nàng, đã nhận định đây là một báu vật khó được, đối với ngươi có kinh nghiệm như hắn, rất nhiều thứ khó có thể che giấu, vì thế đã nhớ thương nàng.
Ánh mắt dâm tà của hắn dừng lại trên bầu ngực cao ngất của Vân Tri Thu, dần dần dời lên gương mặt đoan trang lại ẩn chứa sự quyết rũ, đẹp đẽ đang cười dài, hắn chắp tay nói:
- Vân chưởng quầy, Đô Thống ta muốn gặp người một lần cũng thật sự không dễ nha!
Vân Tri Thu có điểm khó chịu với cái nhìn chòng chọc không che giấu chút nào của người đối diện, năm đó khi còn ở tiểu thế giới, nàng đã gặp qua rất nhiều ánh mắt cùng loại như thế này, chẳng qua tất cả đều e sợ bối cảnh sau lưng của nàng nên không ai dám biểu lộ ra quá rõ ràng, sau khi đi đến Đại Thế Giới, bởi vì mối quan hệ giữa nàng và Ngưu Hữu Đức tại Thiên Nguyên Tinh Thiên Nhai, cũng chẳng có ai có thể làm vậy với nàng, lần này thực sự đã gặp phải một thứ vướng víu khó ứng phó rồi.
Nếu là trước kia, với tác phong của Vân Tri Thu, nàng sẽ chẳng quan tâm chút nào, dù sao nàng đã ăn mặc mát mẻ thì phải chống đỡ nổi ánh mắt của người khác chứ? Nhưng hiện giờ không còn giống thế nữa, dù sao hiện tại nàng đã lập gia đình, cần phải bớt phóng túng cách ăn mặc của mình, không bởi vì nguyên do nào khác, ít nhất là nàng phải suy xét đến cảm nhận của Miêu Nghị.
Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên Tinh rồi đến đây, Vân Tri Thu biết rõ tình hình đã không giống lúc trước, nên đã cố gắng hết sức không xuất hiện quá nhiều, ấy vậy mà chạy trời không khỏi nắng, cho dù nàng có trốn thế nào cũng chẳng thoát, chỉ vừa mới gửi quà tặng đã bị người khác xem trọng.
Trong lòng nàng hơi lo lắng, Miêu Nghị sắp rời khỏi Hoang Cổ Tử Địa rồi, nếu hắn biết chuyện này thì nàng không đoán được sự việc tiếp theo sẽ như thế nào, nàng hiểu rất rõ tính tình người đàn ông của mình, một khi giận dữ lên tận óc thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
Vì thế, nàng không thể không giao chuyện này cho đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi giải quyết, tuyệt đối không được cho Miêu Nghị biết nàng sẽ tự nghĩ cách ổn thỏa mọi việc, nếu không chỉ cần Miêu Nghị đang ở Hoang Cổ đã có đủ năng lực kinh sợ Lục Đạo, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nếu là người bình thường thì chẳng phải là việc gì lớn, nhưng nếu giết chết Đô Thống thì chẳng phải việc nhỏ gì cho cam, mà thế lực sau lưng của tên Đô Thống này lại có liên quan đến quân cận vệ Hữu Đốc Vệ của Thiên Đế, hậu quả khó lường, trong cơn giận dữ, Miêu Nghị hoàn toàn là người bất chấp hậu quả.
Vân Tri Thu biết đối phương đang có ý muốn vặn hỏi chính mình, vẻ mặt tràn ngập áy náy nói:
- Chuyện này đều do thị nữ của ta tự tiện quyết định, vì biết ta đang tư luyện, không muốn có ai quấy rầy, chẳng ngờ lại thất lễ với Đô Thống đại nhân, Vân Tri Thu xin nhận lỗi với ngài!
- Nếu chỉ là hiểu lầm, không nể mặt mũi của người khác nhưng phải nể mặt Vân chưởng quầy rồi.
Chử Tử Sơn cười ha ha, khoát tay áo, tỏ vẻ hào phóng ý bảo mọi việc đã qua, sau đó nhìn chung quanh nói:
- Vân chưởng quầy sẽ không chiêu đãi bổn Đô Thống ở đây đâu phải không?
- Mời ngài vào trong nhà gian!
Vân Tri Thu nhanh chóng nhường đường, tỏ ý dẫn người vào trong.
Sau khi đám người đi đến nhà gian, Chữ Tử Sơn nhìn ra phía bên ngoài rèm che, liền thấy người tới người lui tại chính đường của cửa hàng, thực sự không quá thuận tiện để hắn làm việc, vì thế hắn khẽ cau mày, nói:
- Vân chưởng quầy, ở đây không quá yên lặng, hay là lên lầu đi?
Vân Tri Thu lắc đầu, giải thích:
- Thiếp thân là phận nữ lưu, thật sự không thể gặp gỡ riêng một người đàn ông khác, cho dù ở đây, bên cạnh thiếp thân cũng phải có mấy người, kính xin Đô Thống đại nhân suy nghĩ cho sự trong sạch của thiếp thân.
Ý nàng gián tiếp biểu lộ sẽ không để những người của nàng đi khỏi đây.
Chử Tử Sơn bị lời nói của Vân Tri Thu bịt kín toàn bộ đường đi, hắn thấy không nên cưỡng ép quá đáng, nhưng không sao, lần này hắn tới đây chỉ là muốn giải quyết toàn bộ mọi chuyện, chặt đứt đường lui của nàng, sớm hay muộn gì thì người con gái này cũng sẽ cùng mình hưởng lạc thú, cần gì phải quá nóng lòng gấp gáp trong chốc lát.
- Không đi ra từ cửa chính? Ta không ngại phải nói rõ, bốn phía Vân Hoa Các đều có người của ta theo dõi, chẳng biết Vân chưởng quầy đã đi từ cửa nào ra ngoài? Chẳng lẽ nàng ấy âm thầm đào ra?
Chữ Tử Sơn tiến lên một bước, ép Thiên Nhi nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng nói tràn đây nghiêm túc:
- Nói cho Vân chưởng quầy biết rằng, đây không phải là cách để tiếp đãi khách, từ bạn bè biến thành kẻ thù thì thực sực không quá tốt đâu, tuy rằng hiện tại nhúng tay chen vào Thiên Nhai, nhưng muốn một Vân Hoa Các đóng cửa, thực sự không phải chuyện gì lớn, trừ khi Vân Hoa Các trốn vĩnh viễn ở Thiên Nhai không ra!
- Đô Thống đại nhân...
Thiên Nhi muốn nói thêm điều gì đó, Chử Tử Sơn đã vung tay lên ngắt lời nàng.
- Không đến lượt ngươi nhiều chuyện, chỉ cần ngươi nói với Vân chưởng quầy, nếu hôm nay ta không gặp được nàng ấy thì đừng trách ta trở mặt, đi đi!
Trong lòng Thiên Nhi hừng hực lửa, những còn cách nào khác, đành phải yên lặng lui vào trong.
Chưa đầy một lát, Vân Tri Thu bước nhanh ra, mang theo tiếng ngọc bội leng keng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo phía sau nàng, ngoài ra còn có một ông lão có gương mặt không chút thay đổi.
- A! Sao Đô Thống đại nhân lại đến đây?
Vân Tri Thu đi từ xa đã mỉm cười, nhún người hành lễ với Chử Tử Sơn.
Vừa thấy Vân Tri Thu, vẻ mặt Chử Tử Sơn chẳng khác gì trời quang mây tạnh, trưng ra nụ cười tươi, ánh mắt dừng lại trên đường cong mềm mại thướt tha trên người Vân Tri Thu, mặc dù đã được che đậy bởi quần áo, nhưng hắn không nhịn được phải tưởng tượng đến cảnh xuân bên trong, lòng thầm khen, thực sự là một báu vật tuyệt diệu hiếm có khó tìm.
Kể từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Tri Thu, trong lòng của hắn đã dao động, tuy rằng Vân Tri Thu không thể tính là một người con gái đẹp tuyệt sắc, nhưng khi hắn vừa liếc mắt nhìn nàng, đã nhận định đây là một báu vật khó được, đối với ngươi có kinh nghiệm như hắn, rất nhiều thứ khó có thể che giấu, vì thế đã nhớ thương nàng.
Ánh mắt dâm tà của hắn dừng lại trên bầu ngực cao ngất của Vân Tri Thu, dần dần dời lên gương mặt đoan trang lại ẩn chứa sự quyết rũ, đẹp đẽ đang cười dài, hắn chắp tay nói:
- Vân chưởng quầy, Đô Thống ta muốn gặp người một lần cũng thật sự không dễ nha!
Vân Tri Thu có điểm khó chịu với cái nhìn chòng chọc không che giấu chút nào của người đối diện, năm đó khi còn ở tiểu thế giới, nàng đã gặp qua rất nhiều ánh mắt cùng loại như thế này, chẳng qua tất cả đều e sợ bối cảnh sau lưng của nàng nên không ai dám biểu lộ ra quá rõ ràng, sau khi đi đến Đại Thế Giới, bởi vì mối quan hệ giữa nàng và Ngưu Hữu Đức tại Thiên Nguyên Tinh Thiên Nhai, cũng chẳng có ai có thể làm vậy với nàng, lần này thực sự đã gặp phải một thứ vướng víu khó ứng phó rồi.
Nếu là trước kia, với tác phong của Vân Tri Thu, nàng sẽ chẳng quan tâm chút nào, dù sao nàng đã ăn mặc mát mẻ thì phải chống đỡ nổi ánh mắt của người khác chứ? Nhưng hiện giờ không còn giống thế nữa, dù sao hiện tại nàng đã lập gia đình, cần phải bớt phóng túng cách ăn mặc của mình, không bởi vì nguyên do nào khác, ít nhất là nàng phải suy xét đến cảm nhận của Miêu Nghị.
Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên Tinh rồi đến đây, Vân Tri Thu biết rõ tình hình đã không giống lúc trước, nên đã cố gắng hết sức không xuất hiện quá nhiều, ấy vậy mà chạy trời không khỏi nắng, cho dù nàng có trốn thế nào cũng chẳng thoát, chỉ vừa mới gửi quà tặng đã bị người khác xem trọng.
Trong lòng nàng hơi lo lắng, Miêu Nghị sắp rời khỏi Hoang Cổ Tử Địa rồi, nếu hắn biết chuyện này thì nàng không đoán được sự việc tiếp theo sẽ như thế nào, nàng hiểu rất rõ tính tình người đàn ông của mình, một khi giận dữ lên tận óc thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
Vì thế, nàng không thể không giao chuyện này cho đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi giải quyết, tuyệt đối không được cho Miêu Nghị biết nàng sẽ tự nghĩ cách ổn thỏa mọi việc, nếu không chỉ cần Miêu Nghị đang ở Hoang Cổ đã có đủ năng lực kinh sợ Lục Đạo, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nếu là người bình thường thì chẳng phải là việc gì lớn, nhưng nếu giết chết Đô Thống thì chẳng phải việc nhỏ gì cho cam, mà thế lực sau lưng của tên Đô Thống này lại có liên quan đến quân cận vệ Hữu Đốc Vệ của Thiên Đế, hậu quả khó lường, trong cơn giận dữ, Miêu Nghị hoàn toàn là người bất chấp hậu quả.
Vân Tri Thu biết đối phương đang có ý muốn vặn hỏi chính mình, vẻ mặt tràn ngập áy náy nói:
- Chuyện này đều do thị nữ của ta tự tiện quyết định, vì biết ta đang tư luyện, không muốn có ai quấy rầy, chẳng ngờ lại thất lễ với Đô Thống đại nhân, Vân Tri Thu xin nhận lỗi với ngài!
- Nếu chỉ là hiểu lầm, không nể mặt mũi của người khác nhưng phải nể mặt Vân chưởng quầy rồi.
Chử Tử Sơn cười ha ha, khoát tay áo, tỏ vẻ hào phóng ý bảo mọi việc đã qua, sau đó nhìn chung quanh nói:
- Vân chưởng quầy sẽ không chiêu đãi bổn Đô Thống ở đây đâu phải không?
- Mời ngài vào trong nhà gian!
Vân Tri Thu nhanh chóng nhường đường, tỏ ý dẫn người vào trong.
Sau khi đám người đi đến nhà gian, Chữ Tử Sơn nhìn ra phía bên ngoài rèm che, liền thấy người tới người lui tại chính đường của cửa hàng, thực sự không quá thuận tiện để hắn làm việc, vì thế hắn khẽ cau mày, nói:
- Vân chưởng quầy, ở đây không quá yên lặng, hay là lên lầu đi?
Vân Tri Thu lắc đầu, giải thích:
- Thiếp thân là phận nữ lưu, thật sự không thể gặp gỡ riêng một người đàn ông khác, cho dù ở đây, bên cạnh thiếp thân cũng phải có mấy người, kính xin Đô Thống đại nhân suy nghĩ cho sự trong sạch của thiếp thân.
Ý nàng gián tiếp biểu lộ sẽ không để những người của nàng đi khỏi đây.
Chử Tử Sơn bị lời nói của Vân Tri Thu bịt kín toàn bộ đường đi, hắn thấy không nên cưỡng ép quá đáng, nhưng không sao, lần này hắn tới đây chỉ là muốn giải quyết toàn bộ mọi chuyện, chặt đứt đường lui của nàng, sớm hay muộn gì thì người con gái này cũng sẽ cùng mình hưởng lạc thú, cần gì phải quá nóng lòng gấp gáp trong chốc lát.