Phi Thiên
Chương 2420: Quấn lấy (1)
Chiến Như Ý vẫn thờ ơ ngồi đó như cũ, chẳng qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc gương đối diện có hơi lệch đi một chút.
Sau khi chú ý đến điểm đó, hai nha hoàn nhìn nhau lần nữa, nương nương đã từng bị tên kia treo trên cột cờ nhục nhã trắng trợn, kẻ thù lớn đến vậy, quả nhiên không thể nào quên đi dễ dàng như vậy.
Bạch Tuyết vội vàng kể tiếp:
- Nghe nói kỳ hạn trừng phạt nghìn năm đã gần kết thúc rồi, bên Ngự Viên Tổng Trấn Phủ đã phái người đi đón, nói cách khác hắn rất có thể còn sống trở về. Hoang Cổ Tử Địa đó, người bình thường nghe xong đã vô cùng sợ hãi, chỉ một tu sĩ Kim Liên như hắn lại có thể ở đó một nghìn năm. Vậy mà vẫn còn sống.
Ngân Sương:
- Cũng phải thừa nhận rằng mạng sống của tên kia cứng thật đó, nghe nói tên đó đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần, hiện tại cũng như thế, không biết hắn còn kiêu ngạo đến khi nào.
Bạch Tuyết:
- Hắc Long Ty đã đóng trú tại Ngự Viên trong thời gian đủ lâu, đợi đến lúc hắn trở về, Hắc Long Ty rất có thể phải chuyển đi. Ngự Viên vẫn còn nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Cung, nhưng một khi đã rời đi, lúc đó hoàn hoàn toàn toàn trở thành người của Tả Đốc Vệ, bệ hạ cũng phải nê vài phần mặt mũi của Tả Đốc Vệ Chỉ Huy Sứ, chúng ta sẽ không dễ dàng ra tay được nữa, nương nương, ngài muốn tìm cơ hội diệt trừ hắn không?
Hai người chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Chiến Như Ý.
Đôi mắt Chiến Như Ý nhìn vào trong gương hơi lay động, đã đến tình cảnh hiện tại, năm đó nàng bị người kia treo lên cột cờ, cùng hình ảnh nàng đã từng chủ động cởi áo lộ ngực trần trước mặt hắn, Chiến Như Ý đã không coi những việc đó là vô cùng nhục nhã.
Trái lại, có những hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong đầu nàng, người nào đó muốn rút kiếm dưới bậc thang, sau đó hắn bỗng dưng gây chuyện, bị người áp giải đi, chúng đã khắc sâu ấn tượng vào trong đầu nàng.
Người nọ đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, không khác gì tự phá hủy tương lai của mình, hành động hoàn toàn vứt bỏ tính mạng, tại sao hắn phải làm như vậy.
Nàng nhớ rất rõ, thời điểm bản thân mình sắp bước lên phượng liên đón dâu, tay cầm kiếm của người nọ dường như muốn rút ra.
Vì thế nàng tìm được cho mình một đáp án rất có khả năng xảy ra, mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt chờ đợi khoảnh khắc người ấy rút kiếm, nàng chấp nhận liều lĩnh đồng sinh cộng tử cùng hắn, nhưng có lẽ người đó không muốn nàng mắc míu vào chuyện này, không phải nàng trốn tránh đâu, chỉ là người đó không muốn nàng bị dính líu quá nhiều mà thôi, nếu không phải thế, hắn chẳng cần phải làm hành động cực kỳ ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không cần làm.
Thế nhưng nàng không hiểu, vì sao trước đó nàng vô cùng hi vọng, hắn lại chẳng mang nàng theo, chẳng lẽ bời vì nàng đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, không chịu được cuộc sống ẩn dật lánh đời?
Có một số việc đã không thể quay đầu lại, việc tiếp tục truy xét vấn đề năm đó đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì với nàng nữa, chẳng qua hành động mâu thuẫn của người nọ đã trở thành bí ẩn chìm sâu trong nội tâm nàng. Nàng vốn vô cùng đau lòng vì hành động của hắn, quyết tâm chôn vùi tất cả đau buồn cùng thù hận, nhưng những hành động tiếp theo theo đó của hắn lại khơi dậy tình yêu trong lòng nàng, hóa thành tiếc nuôi vĩnh viễn khó quên.
Mặc kệ nàng hiện tại bình tĩnh thế nào đi nữa, chẳng qua trong lòng của một người con gái luôn ôm ấp giấc mộng tình yêu không có được, cũng đã từng hi vọng mình có được. Vì thế nàng muốn biết đáp án của một số việc, năm đó rốt cuộc vì sao hắn lại làm như vậy, có phải vì nàng không?
Hai nha hoàn lẵng lặng chờ đợi nàng đã chải tóc xong, Chiến Như Ý đứng dậy nhẹ nhàng, rời đi kéo theo tà váy dài, Ngân Sương, Bạch Tuyết chỉ biết nhìn nhau, không nhận được bất kỳ câu trả lời thuyết phục nào.
Dậu Đinh Vực, Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai, Vân Hoa Các, tại một cửa hiệu cầm đồ, hiện tại cũng bán một ít đồ trang sức tinh xảo khéo léo.
Chủ nhân của cửa hiệu này không phải ai khác ngoài Vân Tri Thu, cái tên Vân Hoa Các này không phải được sửa lại từ khi Vân Tri Thu đến đây, mà chính vì tấm biển hiệu này không bàn mà hợp ý với Vân Tri Thu, vì thế ma đạo đã sắp xếp cho nàng ở đây.
Bên trong cửa hàng, một gã đàn ông mang theo mấy phần khí thế chắp tay dạo quanh từng tủ trong sảnh ngắm nhìn các đồ trang sức vô cùng xinh đẹp bày biện trong cửa hàng, hắn khẽ vuốt cằm tỏ vẻ khen ngợi, theo sát phía sau là thủ hạ của hắn.
Gã đàn ông này chính là Đô Thống mới nhập chức của Dậu Đinh Vực, tên là Chử Tử Sơn. Hắn vốn là một Tổng Trấn được điều đến từ quân cận Vệ Hữu Đốc Vệ, nguyên nhân hắn thăng lên Đô Thống nhanh như vậy là có liên quan đến Nhiếp Vô Tiếu. Những năm gần đây, quân cận vệ điều đến đây không ít người, do đó đề bạt Chử Tử Sơn rất nhanh.
Tiểu nhị bên trong cửa hàng đương nhiên đối đãi với vị Đô Thống đại nhân này vô cùng lễ phép.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Nhi, thị nữ thiếp thân của Vân Tri Thu đi ra từ hậu đường, dưới sự hướng dẫn của một gã tiểu nhị khác nhanh chóng tiến lên chào:
- Bái kiến Đô Thống đại nhân.
Chử Tử Sơn chắp tay liếc nàng, hỏi:
- Vân chưởng quầy đâu?
Thiên Nhi mỉm cười trả lời:
- Quả thật là trùng hợp, chưởng quầy vừa đi ra ngoài có việc bận, không biết lúc nào mới trở về, chẳng biết Đô Thống đại nhân có dặn dò gì không, tiểu nữ sẽ nhanh chóng thay ngài báo lại.
Chữ Tử Sơn cười lạnh thành tiếng:
- Thật sự là quá đúng dịp nhi, bản thân ta đến đây đã ba lần đều là lúc Vân chưởng quầy ra ngoài, lần thứ tư này, ta không còn cách nào khác phải phí sức một chút, sai người đến đây hỏi thăm trước, dường như Vân chưởng quầy đã trở về cửa hàng cách đây một canh giờ, chẳng thấy nàng đi ra, tại sao lại biến mất rồi?
- Đô Thống đại nhân nhất định đã hiểu lầm rồi, chưởng quầy thực sự đã có việc đi ra ngoài, nhưng không đi cửa chính mà thôi.
Vẻ mặt tươi cười của Thiên Nhi vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm than khổ thấu trời.
Nàng hiểu quá rõ, Vân Tri Thu không thể không né gã đàn ông này, nàng thực sự bị hắn quấn lấy rồi, xác thực mà nói thì chính là bị người này xem trọng.
Sau khi chú ý đến điểm đó, hai nha hoàn nhìn nhau lần nữa, nương nương đã từng bị tên kia treo trên cột cờ nhục nhã trắng trợn, kẻ thù lớn đến vậy, quả nhiên không thể nào quên đi dễ dàng như vậy.
Bạch Tuyết vội vàng kể tiếp:
- Nghe nói kỳ hạn trừng phạt nghìn năm đã gần kết thúc rồi, bên Ngự Viên Tổng Trấn Phủ đã phái người đi đón, nói cách khác hắn rất có thể còn sống trở về. Hoang Cổ Tử Địa đó, người bình thường nghe xong đã vô cùng sợ hãi, chỉ một tu sĩ Kim Liên như hắn lại có thể ở đó một nghìn năm. Vậy mà vẫn còn sống.
Ngân Sương:
- Cũng phải thừa nhận rằng mạng sống của tên kia cứng thật đó, nghe nói tên đó đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần, hiện tại cũng như thế, không biết hắn còn kiêu ngạo đến khi nào.
Bạch Tuyết:
- Hắc Long Ty đã đóng trú tại Ngự Viên trong thời gian đủ lâu, đợi đến lúc hắn trở về, Hắc Long Ty rất có thể phải chuyển đi. Ngự Viên vẫn còn nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Cung, nhưng một khi đã rời đi, lúc đó hoàn hoàn toàn toàn trở thành người của Tả Đốc Vệ, bệ hạ cũng phải nê vài phần mặt mũi của Tả Đốc Vệ Chỉ Huy Sứ, chúng ta sẽ không dễ dàng ra tay được nữa, nương nương, ngài muốn tìm cơ hội diệt trừ hắn không?
Hai người chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Chiến Như Ý.
Đôi mắt Chiến Như Ý nhìn vào trong gương hơi lay động, đã đến tình cảnh hiện tại, năm đó nàng bị người kia treo lên cột cờ, cùng hình ảnh nàng đã từng chủ động cởi áo lộ ngực trần trước mặt hắn, Chiến Như Ý đã không coi những việc đó là vô cùng nhục nhã.
Trái lại, có những hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong đầu nàng, người nào đó muốn rút kiếm dưới bậc thang, sau đó hắn bỗng dưng gây chuyện, bị người áp giải đi, chúng đã khắc sâu ấn tượng vào trong đầu nàng.
Người nọ đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, không khác gì tự phá hủy tương lai của mình, hành động hoàn toàn vứt bỏ tính mạng, tại sao hắn phải làm như vậy.
Nàng nhớ rất rõ, thời điểm bản thân mình sắp bước lên phượng liên đón dâu, tay cầm kiếm của người nọ dường như muốn rút ra.
Vì thế nàng tìm được cho mình một đáp án rất có khả năng xảy ra, mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt chờ đợi khoảnh khắc người ấy rút kiếm, nàng chấp nhận liều lĩnh đồng sinh cộng tử cùng hắn, nhưng có lẽ người đó không muốn nàng mắc míu vào chuyện này, không phải nàng trốn tránh đâu, chỉ là người đó không muốn nàng bị dính líu quá nhiều mà thôi, nếu không phải thế, hắn chẳng cần phải làm hành động cực kỳ ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không cần làm.
Thế nhưng nàng không hiểu, vì sao trước đó nàng vô cùng hi vọng, hắn lại chẳng mang nàng theo, chẳng lẽ bời vì nàng đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, không chịu được cuộc sống ẩn dật lánh đời?
Có một số việc đã không thể quay đầu lại, việc tiếp tục truy xét vấn đề năm đó đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì với nàng nữa, chẳng qua hành động mâu thuẫn của người nọ đã trở thành bí ẩn chìm sâu trong nội tâm nàng. Nàng vốn vô cùng đau lòng vì hành động của hắn, quyết tâm chôn vùi tất cả đau buồn cùng thù hận, nhưng những hành động tiếp theo theo đó của hắn lại khơi dậy tình yêu trong lòng nàng, hóa thành tiếc nuôi vĩnh viễn khó quên.
Mặc kệ nàng hiện tại bình tĩnh thế nào đi nữa, chẳng qua trong lòng của một người con gái luôn ôm ấp giấc mộng tình yêu không có được, cũng đã từng hi vọng mình có được. Vì thế nàng muốn biết đáp án của một số việc, năm đó rốt cuộc vì sao hắn lại làm như vậy, có phải vì nàng không?
Hai nha hoàn lẵng lặng chờ đợi nàng đã chải tóc xong, Chiến Như Ý đứng dậy nhẹ nhàng, rời đi kéo theo tà váy dài, Ngân Sương, Bạch Tuyết chỉ biết nhìn nhau, không nhận được bất kỳ câu trả lời thuyết phục nào.
Dậu Đinh Vực, Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai, Vân Hoa Các, tại một cửa hiệu cầm đồ, hiện tại cũng bán một ít đồ trang sức tinh xảo khéo léo.
Chủ nhân của cửa hiệu này không phải ai khác ngoài Vân Tri Thu, cái tên Vân Hoa Các này không phải được sửa lại từ khi Vân Tri Thu đến đây, mà chính vì tấm biển hiệu này không bàn mà hợp ý với Vân Tri Thu, vì thế ma đạo đã sắp xếp cho nàng ở đây.
Bên trong cửa hàng, một gã đàn ông mang theo mấy phần khí thế chắp tay dạo quanh từng tủ trong sảnh ngắm nhìn các đồ trang sức vô cùng xinh đẹp bày biện trong cửa hàng, hắn khẽ vuốt cằm tỏ vẻ khen ngợi, theo sát phía sau là thủ hạ của hắn.
Gã đàn ông này chính là Đô Thống mới nhập chức của Dậu Đinh Vực, tên là Chử Tử Sơn. Hắn vốn là một Tổng Trấn được điều đến từ quân cận Vệ Hữu Đốc Vệ, nguyên nhân hắn thăng lên Đô Thống nhanh như vậy là có liên quan đến Nhiếp Vô Tiếu. Những năm gần đây, quân cận vệ điều đến đây không ít người, do đó đề bạt Chử Tử Sơn rất nhanh.
Tiểu nhị bên trong cửa hàng đương nhiên đối đãi với vị Đô Thống đại nhân này vô cùng lễ phép.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Nhi, thị nữ thiếp thân của Vân Tri Thu đi ra từ hậu đường, dưới sự hướng dẫn của một gã tiểu nhị khác nhanh chóng tiến lên chào:
- Bái kiến Đô Thống đại nhân.
Chử Tử Sơn chắp tay liếc nàng, hỏi:
- Vân chưởng quầy đâu?
Thiên Nhi mỉm cười trả lời:
- Quả thật là trùng hợp, chưởng quầy vừa đi ra ngoài có việc bận, không biết lúc nào mới trở về, chẳng biết Đô Thống đại nhân có dặn dò gì không, tiểu nữ sẽ nhanh chóng thay ngài báo lại.
Chữ Tử Sơn cười lạnh thành tiếng:
- Thật sự là quá đúng dịp nhi, bản thân ta đến đây đã ba lần đều là lúc Vân chưởng quầy ra ngoài, lần thứ tư này, ta không còn cách nào khác phải phí sức một chút, sai người đến đây hỏi thăm trước, dường như Vân chưởng quầy đã trở về cửa hàng cách đây một canh giờ, chẳng thấy nàng đi ra, tại sao lại biến mất rồi?
- Đô Thống đại nhân nhất định đã hiểu lầm rồi, chưởng quầy thực sự đã có việc đi ra ngoài, nhưng không đi cửa chính mà thôi.
Vẻ mặt tươi cười của Thiên Nhi vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm than khổ thấu trời.
Nàng hiểu quá rõ, Vân Tri Thu không thể không né gã đàn ông này, nàng thực sự bị hắn quấn lấy rồi, xác thực mà nói thì chính là bị người này xem trọng.