Phi Thiên
Chương 2413: Hình dáng chim gà (2)
Lúc này đây, hình dạng cái con chim nhỏ có đôi cánh thải sắc dần dần rõ ràng hơn, giống hệt như con gà, chỉ khác gà ở chỗ nó có bộ lông thải sắc tỏa ra ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ hoa lệ khoan thai, đôi chân vàng óng ánh, ánh mắt thanh tinh đôi đôi ngọc lưu ly, thần thái sáng láng, mang theo một chút uy nghi kiêu căng, mơ hồ biểu lộ ra sự cao cao tại thượng không tầm thường.
Ngoài những điều đó ra, cũng chẳng có gì quá thần kỳ, hình thể nhỏ nhắn đến không ngờ, nhưng đủ để khiến cho Miêu Nghị nghi ngờ, vì sao trong Long Diễm Trì lại xuất hiện hai con chim? Chẳng lẽ hai luồng âm thanh chấn động trời xanh kia chính là do chúng nó phát ra?
Chuyện này khiến Miêu Nghị dễ dàng liên tưởng đến hai quả trứng bằng đá kia mà Phượng Sào nhờ hắn ném vào trong Long Diễm Trì, hơn nữa nơi đây cũng không tầm thường, đôi lông mày hắn không khỏi lô ra chút thần sắc khiếp sợ, hỏi:
- Tiền bối, đây có phải là do hai quả trứng đá ta mang từ Phượng Sào đến đây biến thành không? Chẳng lẽ hai quả trứng bằng đá kia chính là trứng Phượng Hoàng? Hai người bọn chúng là Phượng Hoàng?
Hai con thải vũ điểu nhi vừa nghe thấy tiếng của hắn đã cúi đầu nhìn xuống dưới, đôi con ngươi thanh tinh sáng trong như lưu ly chăm chú quan sát cẩn thận Miêu Nghị.
Hắc Thán đang trốn ở một góc cũng nháy nhắn mắt, bộ dạng ngạc nhiên tò mò.
Liệt diễm long đầu không có bất kỳ câu trả lời thuyết phục nào, chỉ nhìn chằm chằm hai con thải vũ điểu nhi kia rồi phát ra tiếng “ai” thở dài nhẹ nhàng, bên trong từng lớp âm thanh trùng điệm mang theo vô cạn cảm xúc, ánh lửa chợt lóe lên, liệt diễm bên trong Long Diễm Trì nhanh chóng hóa thành hình dáng du long, liệt diễm long đầu nhanh chóng biến mất tăm tích, không còn thây gì nữa.
Hai thải vũ điểu nhi này dường như quen thuộc đường đi nước bước nơi này, nó vỗ cánh xuyên qua ngọn lửa hung mãnh trên Long Diễm Trì, không còn kề vai sát cánh với nhau, một lần nữa tách ra bay vào cửa trong nằm ở hậu điện phía sau tám chiếc ghế dựa.
Miêu Nghị cũng lách mình đi nhanh vào hậu điện. Hắc Thán nghe được tiếng bước chân đến địa cung, nó cũng vội vàng theo sau.
Vừa đi vào địa cung, Hắc Thán đang đứng giữa tám luồng tà khí, nó vung vẩy đuôi ngước nhìn lên trên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây quan sát hai thải vũ điểu nhi bay lượn xuyên thẳng qua tám luồng tà khí kia. Sau một lúc lâu, nó mới thấy chúng từ từ hạ cánh, đáp xuống bên cạnh hai thạch tháp, khép mắt nghênh đóng tà khi đang phun ra, ngẩng đầu cao ngạo.
Chưa được một lát, một mùi thơm lạ lùng khác thường sau khi hai thải vũ điểu nhi hấp thu tà khí tản ra, vô cùng dễ ngửi thấm tận ruột gan, làm cho tâm thần người ta cực kỳ sảng khoái, chẳng qua là nó khác với mùi thơm khi Hắc Thán hấp thu phát ra mà thôi.
Miêu Nghị đi đến giữa tám thạch tháp mở pháp nhãn, đã thấy được từng điểm hào quang tiêu tán như có như không bên trong cõi vô hình nào đó.
Không sợ tà khí, lại có thể luyện hóa tà khí. Miêu Nghị gật đầu thừa nhận, xác định được hai thải vũ điểu nhi đó chính là hai con Phượng Hoàng còn nhỏ, hắn không khỏi hoài nghi chẳng lẽ bọn chúng do hai quả trứng kia biến thành sao?
Hắn khá nắm chắc chuyện có thể là như thế, nhưng hắn lại có một nghi vấn khác, nếu chúng thực sự là chim non thì vì sao chúng có thể quen thuộc địa hình ở đây đến vậy, có thể bay thẳng đến địa cụng tìm đên tà nguyên, luyện hóa tà khí?
Phải biết rằng thời điểm hắn vừa bước vào đây bởi vì muốn tìm được tà nguyên mà hắn đã choáng váng kinh khủng, chỉ có thể chui “ống khói” mới đến nơi này, điều đó khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Mặc dù Hắc Thán đã được Miêu Nghị căn dặn không được mở miệng nói chuyện làm loạn, nhưng nó vẫn không nhịn được hỏi lại:
- Hai con hình dạng chim gà này chính là Phượng Hoàng à?
Gì mà hình dạng chim gà? Miêu Nghị liếc mắt, phát hiện thằng này vốn từ có hạn nên thường xuyên chắp vá phát minh ra một số từ ngữ khiến người ta dở khóc dở cười thật sự không sai chút nào khi nói nó là tạp chủng.
- Hẳn là vậy đó! Ta cảnh cáo ngươi trước bọn chúng hấp thu tà khí của bọn chúng, ngươi hấp thu là chuyện của ngươi, nơi đây có tám mắt động không ảnh hưởng đến việc ngươi đang làm, thời gian chúng ta rời khỏi sắp đến, đừng gây chuyện gì nữa.
Miêu Nghị không thể không cảnh cáo nó lần nữa, thằng Hắc Thán này là thể loại không gây chuyện sẽ cảm thấy khó chịu, đối với Miêu Nghị thì ít nhất nó chính là như vậy, từ khi biết nói chuyện đã bỉ ổi không chịu được phải luôn luôn ở bên cạnh chỉ dạy tận tình, nếu không hắn cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Không đâu, làm sao ta có thể làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ được chứ.
Hắc Thán học theo bộ dạng ngẩng đầu kiêu ngạo của hai con thải vũ điểu nhi kia, ý bảo thân hình của nó lớn hơn hai con chim kia nhiều, sau đó nhảy lên một thạch tháp khác, gục đầu xuống tiếp tục hưởng thụ tà khí, bắt đầu chợp mắt.
Hai tay Miêu Nghị chắp ra sau lưng đi đến gần nhìn chằm chằm thải vũ điểu nhi một lúc lâu, cũng gần giống như vậy, hắn đã từng gặp qua Phượng Hoàng chính thức trên Thiên Đình, xinh đẹp hơn hai con chim non này nhiều, không có gì đáng để ngắm nghía, sau đó hắn xoay người rời đi, trở về ven hồ dung nham tiếp tục nắm thật chặt thời gian tu luyện.
Vài ngày sau, lời nói Miêu Nghị đã gần như gió thoảng qua tai, Hắc Thán đang nằm sấp thỉnh thoảng trợn mắt ngó nhìn hai con chim non vẫn đang duy trì động tác đứng đón gió, không thèm liếc nhìn bản thân Hắc Thán lần nào, vì để gây sự chú ý, nó bắt đầu không ngừng tạo ra một vài thanh âm, lắc lắc đuôi hay gõ móng vuốt lên tháp vài lần.
Kết quả vô dụng, hai con chim non kia không thèm bị quấy nhiều bởi tác động bên ngoài, vẫn như hai pho tượng đứng ngạo nghễ. Lại vài ngày sau đó, cuối cùng Hắc Thán nhảy xuống thạch tháp, trái qua phải lại, chậm rãi đến gần hai thải vũ điểu nhi, mở miệng nói:
- Các ngươi hai người là Phượng Hoàng à?
Người ta vẫn vô cùng thanh cao, vẫn thờ ơ như trước, Hắc Thán đang ngó ngó bọn chúng trái phải lập tức khó chịu. Vậy mà không thèm nhìn nó, tục ngữ nói người không phạm ta, ta không phạm người! Vì vậy nó bắt đầu nói lời khó nghe:
- Gia gia của các ngươi đây, nếu đã ngủ cùng một ổ với ông đây rồi, với hình dáng chim gà như các ngươi mà còn dám giả vờ thanh cao trước mặt ông đây à?
Ngoài những điều đó ra, cũng chẳng có gì quá thần kỳ, hình thể nhỏ nhắn đến không ngờ, nhưng đủ để khiến cho Miêu Nghị nghi ngờ, vì sao trong Long Diễm Trì lại xuất hiện hai con chim? Chẳng lẽ hai luồng âm thanh chấn động trời xanh kia chính là do chúng nó phát ra?
Chuyện này khiến Miêu Nghị dễ dàng liên tưởng đến hai quả trứng bằng đá kia mà Phượng Sào nhờ hắn ném vào trong Long Diễm Trì, hơn nữa nơi đây cũng không tầm thường, đôi lông mày hắn không khỏi lô ra chút thần sắc khiếp sợ, hỏi:
- Tiền bối, đây có phải là do hai quả trứng đá ta mang từ Phượng Sào đến đây biến thành không? Chẳng lẽ hai quả trứng bằng đá kia chính là trứng Phượng Hoàng? Hai người bọn chúng là Phượng Hoàng?
Hai con thải vũ điểu nhi vừa nghe thấy tiếng của hắn đã cúi đầu nhìn xuống dưới, đôi con ngươi thanh tinh sáng trong như lưu ly chăm chú quan sát cẩn thận Miêu Nghị.
Hắc Thán đang trốn ở một góc cũng nháy nhắn mắt, bộ dạng ngạc nhiên tò mò.
Liệt diễm long đầu không có bất kỳ câu trả lời thuyết phục nào, chỉ nhìn chằm chằm hai con thải vũ điểu nhi kia rồi phát ra tiếng “ai” thở dài nhẹ nhàng, bên trong từng lớp âm thanh trùng điệm mang theo vô cạn cảm xúc, ánh lửa chợt lóe lên, liệt diễm bên trong Long Diễm Trì nhanh chóng hóa thành hình dáng du long, liệt diễm long đầu nhanh chóng biến mất tăm tích, không còn thây gì nữa.
Hai thải vũ điểu nhi này dường như quen thuộc đường đi nước bước nơi này, nó vỗ cánh xuyên qua ngọn lửa hung mãnh trên Long Diễm Trì, không còn kề vai sát cánh với nhau, một lần nữa tách ra bay vào cửa trong nằm ở hậu điện phía sau tám chiếc ghế dựa.
Miêu Nghị cũng lách mình đi nhanh vào hậu điện. Hắc Thán nghe được tiếng bước chân đến địa cung, nó cũng vội vàng theo sau.
Vừa đi vào địa cung, Hắc Thán đang đứng giữa tám luồng tà khí, nó vung vẩy đuôi ngước nhìn lên trên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây quan sát hai thải vũ điểu nhi bay lượn xuyên thẳng qua tám luồng tà khí kia. Sau một lúc lâu, nó mới thấy chúng từ từ hạ cánh, đáp xuống bên cạnh hai thạch tháp, khép mắt nghênh đóng tà khi đang phun ra, ngẩng đầu cao ngạo.
Chưa được một lát, một mùi thơm lạ lùng khác thường sau khi hai thải vũ điểu nhi hấp thu tà khí tản ra, vô cùng dễ ngửi thấm tận ruột gan, làm cho tâm thần người ta cực kỳ sảng khoái, chẳng qua là nó khác với mùi thơm khi Hắc Thán hấp thu phát ra mà thôi.
Miêu Nghị đi đến giữa tám thạch tháp mở pháp nhãn, đã thấy được từng điểm hào quang tiêu tán như có như không bên trong cõi vô hình nào đó.
Không sợ tà khí, lại có thể luyện hóa tà khí. Miêu Nghị gật đầu thừa nhận, xác định được hai thải vũ điểu nhi đó chính là hai con Phượng Hoàng còn nhỏ, hắn không khỏi hoài nghi chẳng lẽ bọn chúng do hai quả trứng kia biến thành sao?
Hắn khá nắm chắc chuyện có thể là như thế, nhưng hắn lại có một nghi vấn khác, nếu chúng thực sự là chim non thì vì sao chúng có thể quen thuộc địa hình ở đây đến vậy, có thể bay thẳng đến địa cụng tìm đên tà nguyên, luyện hóa tà khí?
Phải biết rằng thời điểm hắn vừa bước vào đây bởi vì muốn tìm được tà nguyên mà hắn đã choáng váng kinh khủng, chỉ có thể chui “ống khói” mới đến nơi này, điều đó khiến hắn không thể không nghi ngờ.
Mặc dù Hắc Thán đã được Miêu Nghị căn dặn không được mở miệng nói chuyện làm loạn, nhưng nó vẫn không nhịn được hỏi lại:
- Hai con hình dạng chim gà này chính là Phượng Hoàng à?
Gì mà hình dạng chim gà? Miêu Nghị liếc mắt, phát hiện thằng này vốn từ có hạn nên thường xuyên chắp vá phát minh ra một số từ ngữ khiến người ta dở khóc dở cười thật sự không sai chút nào khi nói nó là tạp chủng.
- Hẳn là vậy đó! Ta cảnh cáo ngươi trước bọn chúng hấp thu tà khí của bọn chúng, ngươi hấp thu là chuyện của ngươi, nơi đây có tám mắt động không ảnh hưởng đến việc ngươi đang làm, thời gian chúng ta rời khỏi sắp đến, đừng gây chuyện gì nữa.
Miêu Nghị không thể không cảnh cáo nó lần nữa, thằng Hắc Thán này là thể loại không gây chuyện sẽ cảm thấy khó chịu, đối với Miêu Nghị thì ít nhất nó chính là như vậy, từ khi biết nói chuyện đã bỉ ổi không chịu được phải luôn luôn ở bên cạnh chỉ dạy tận tình, nếu không hắn cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Không đâu, làm sao ta có thể làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ được chứ.
Hắc Thán học theo bộ dạng ngẩng đầu kiêu ngạo của hai con thải vũ điểu nhi kia, ý bảo thân hình của nó lớn hơn hai con chim kia nhiều, sau đó nhảy lên một thạch tháp khác, gục đầu xuống tiếp tục hưởng thụ tà khí, bắt đầu chợp mắt.
Hai tay Miêu Nghị chắp ra sau lưng đi đến gần nhìn chằm chằm thải vũ điểu nhi một lúc lâu, cũng gần giống như vậy, hắn đã từng gặp qua Phượng Hoàng chính thức trên Thiên Đình, xinh đẹp hơn hai con chim non này nhiều, không có gì đáng để ngắm nghía, sau đó hắn xoay người rời đi, trở về ven hồ dung nham tiếp tục nắm thật chặt thời gian tu luyện.
Vài ngày sau, lời nói Miêu Nghị đã gần như gió thoảng qua tai, Hắc Thán đang nằm sấp thỉnh thoảng trợn mắt ngó nhìn hai con chim non vẫn đang duy trì động tác đứng đón gió, không thèm liếc nhìn bản thân Hắc Thán lần nào, vì để gây sự chú ý, nó bắt đầu không ngừng tạo ra một vài thanh âm, lắc lắc đuôi hay gõ móng vuốt lên tháp vài lần.
Kết quả vô dụng, hai con chim non kia không thèm bị quấy nhiều bởi tác động bên ngoài, vẫn như hai pho tượng đứng ngạo nghễ. Lại vài ngày sau đó, cuối cùng Hắc Thán nhảy xuống thạch tháp, trái qua phải lại, chậm rãi đến gần hai thải vũ điểu nhi, mở miệng nói:
- Các ngươi hai người là Phượng Hoàng à?
Người ta vẫn vô cùng thanh cao, vẫn thờ ơ như trước, Hắc Thán đang ngó ngó bọn chúng trái phải lập tức khó chịu. Vậy mà không thèm nhìn nó, tục ngữ nói người không phạm ta, ta không phạm người! Vì vậy nó bắt đầu nói lời khó nghe:
- Gia gia của các ngươi đây, nếu đã ngủ cùng một ổ với ông đây rồi, với hình dáng chim gà như các ngươi mà còn dám giả vờ thanh cao trước mặt ông đây à?