Phi Thiên
Chương 2308: Bán nữ cầu vinh (Thượng)
Hắn biết rõ, hiện tại cho dù mình muốn chạy cũng chạy không được. Không xảy ra chuyện này hắn còn có thể rời khỏi nơi này. Nhưng vừa xảy ra chuyện này hắn đừng mong lại trốn được. Dựa vào năng lực của Chiến Bình cũng không có cách nào giúp nữ nhi mình chạy trốn. Với tình trạng trước mắt của hắn càng không thể nào thoát khỏi nơi đây. Nơi này chính là dải đất trung tâm của Thiên Đình được trọng binh thủ vệ.
Các huynh đệ trên dưới Hắc Long Tư trầm mặc đi theo. Không có một ai hé răng. Bọn họ chỉ có thể thầm thở dài ở trong lòng. Bọn họ chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Bọn họ chỉ có thể âm thầm bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt hành động. Tất cả đều biết Tổng Trấn đại nhân sắp gặp phải phiền phức lớn. Sợ rằng muốn không chết cũng khó.
Chỉ có điều các huynh đệ Hắc Long Tư cũng thật sự phục vị Tổng Trấn đại nhân này. Ngay cả chuyện như vậy hắn cũng dám làm. Đại danh năm đó huyết tẩy Thiên Nhai, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Sắc mặt Dương Triệu Thanh căng thẳng. Sắc mặt Từ Đường Nhiên trắng bệch. Đến tình trạng ngày hôm nay, nói cái gì đã muộn rồi. Ngươi từ chối ban thưởng thì cũng thôi. Làm gì phải nói ra câu bán nữ cầu vinh. Thiên Đế nạp phi làm sao có thể là bán nữ cầu vinh. Cho dù trên thực tế đúng là có chuyện như vậy, ngươi cũng không thể nói ra được. Đây không phải là đánh vào mặt Doanh Thiên Vương, mà là lúc Thiên Đế cưới vợ, bị ngươi đập bãi.
Một đám người yên tĩnh trở lại nơi dừng chân. Tất cả mọi người biết, Tổng Trấn đại nhân chạy trời không khỏi nắng.
Chuyện rất nhanh đã được truyền ra toàn bộ trên dưới Hắc Long Tư. Tin tức này có chút mạnh mẽ. Hắc Long Tư từ trên xuống dưới đều sôi trào một mảnh. Tất cả đều đang âm thầm bàn tán. Có người nói đại nhân có khí phách. Cũng không thiếu người nói đại nhân ngu xuẩn.
Thân không tháo giáp Miêu Nghị đi lại nặng nề. Hắn đi từng bước một tiến vào đại điện trong chính trường của phủ tổng trấn. Hắn đi lên bậc thang, xoay người ngồi ở trên ghế của mình. Hắn tháo thanh bảo kiếm bên hông xuống.
Cạch!
Vỏ thanh bảo kiếm bị hắn ném ở trên mặt đất. Hai tay hắn nắm ở trên chuôi kiếm, mặt không đổi sắc, chậm rãi nhắm hai mắt.
Hắn đang nhanh chóng suy nghĩ, hy vọng có thể tìm được biện pháp tránh thoát một kiếp nạn.
Dương Triệu Thanh và Từ Đường Nhiên đi theo hắn vào trong, đang đứng ở phía dưới nhìn nhau. Bọn họ thầm thở dài, không có quấy rầy hắn.
Nghe được tin tức, Dương Khánh và Diêm Tu đi đến. Dương Khánh đứng ở bên cạnh Dương Triệu Thanh chau mày, âm thầm hỏi thăm tình huống cụ thể chuyện xảy ra ở hiện trường. Diêm Tu lại chậm rãi đi tới bên cạnh Miêu Nghị, truyền âm nói:
- Đại nhân, ta có một biện pháp giúp tạm bảo vệ đại nhân. Tiết lộ công pháp tu luyện của ta. Thiên Đình tất nhiên sẽ không vội vã xử lý đại nhân.
Miêu Nghị nhẹ nhàng nâng một tay lên, ra hiệu hắn không nên nói nữa. Biện pháp như thế không khác gì uống rượu độc giải khát. Mặc dù có thể tạm bảo vệ chính mình, nhưng cuối cùng kết quả cũng không tốt gì. Một khi Diêm Tu để lộ ra, đã không phải là chuyện đùa nữa. Người phía trên tất nhiên sẽ điều tra hắn và thân tín của hắn. Đến lúc đó ngay cả đám người Dương Triệu Thanh cũng chạy không được.
Nếu quả thật sẽ xảy ra chuyện, không bằng một mình hắn gánh chịu. Như vậy cũng sẽ không liên lụy tới người khác. Còn có thể lưu lại cho Vân Tri Thu mấy thủ hạ tâm phúc.
Diêm Tu cũng biết biện pháp này không thích hợp. Nhưng bây giờ hắn thật sự không có cách nào. Thấy Miêu Nghị không đồng ý, hắn cũng chỉ đành đứng ở một bên không lên tiếng nữa.
Chỉ một lát sau, một hán tử hùng dũng oai vệ và một phụ nhân kiều diễm bước nhanh đến. Đó chính là hai Phó tổng trấn Hắc Long Tư, Đông Cửu Chân và Xích Yên.
- Đại nhân, ngài thật là hồ đồ. Sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy được!
Đông Cửu Chân vừa đi tới liền trực tiếp than trách một tiếng. Hiện tại hắn cũng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi nữa. Chuyện thật sự huyên náo quá lớn.
Miêu Nghị mở hai mắt ra, thản nhiên nói:
- Nước đã hắt ra, khó có thể hốt lại được. Lời đã nói ra khỏi miệng, hối hận cũng vô dụng. Yên tâm, chuyện là do ta gây ra. Sẽ không liên lụy tới mọi người.
Đông Cửu Chân không nói gì nữa. Nếu ngươi còn không sợ, vậy coi như ta cái gì cũng chưa nói. Nếu như ngươi xuống đài, ta không chừng còn nhận được vị trí của ngươi.
Xích Yên cái gì cũng không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị thật ra lại lóe sáng lên một cái. Trong đó có vài phần thưởng thức.
Nói thật, ngay từ đầu khi nàng tới Hắc Long Tư, đối với tổng trấn bất luận là tu vi vẫn kinh nghiệm và lý lịch cũng không bằng mình, lại làm thượng cấp của mình, trong lòng nàng thật ra có chút bất mãn. Trong lòng nàng thậm chí có chút khinh thường Miêu Nghị. Sau khi được biết về hành động của Miêu Nghị ở phủ Doanh Thiên Vương, nàng cũng thầm mắng một tiếng thật ngu xuẩn. Chỉ có điều đổi lại, nàng cũng bội phục Miêu Nghị bội phục. Chí ít đó là một người đàn ông ngu xuẩn!
Rất nhanh, Phi Hồng cũng từ phía sau điện nhanh chân bước ra ngoài, vẻ mặt lo âu nhìn Miêu Nghị. Nàng vừa nghe nói qua về chuyện này. Nàng không rõ tại sao Miêu Nghị phải làm ra loại chuyện vọng động như vậy.
Nàng chậm rãi đi lên bậc thang, nửa quỳ ở dưới gối Miêu Nghị, tay vịn ở trên đùi Miêu Nghị, nhẹ giọng nói:
- Để thiếp đi tìm can nương thử xem.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, khẽ gật đầu:
- Ừ.
Chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống.
Phi Hồng đứng dậy nhấc váy bước nhanh đi. Thân ảnh nàng biến mất ở trong bóng đêm ngoài cửa.
Mà Miêu Nghị cũng không cam chịu tâm ngồi chờ chết. lấy ra tinh linh nhanh chóng liên hệ với Khấu Văn Lam. Hiện tại người có khả năng bảo vệ hắn nhất, chỉ có Khấu Thiên Vương. Sau đó, hắn lại nhanh chóng liên hệ với Cao Quan, bày tỏ nguyện vọng nguyện ý đi Giám Sát Hữu Bộ, mong Cao Quan giúp hắn tránh thoát một kiếp này. Cao Quan từ chối cho ý kiến. Có cảm giác như không rảnh để ý tới hắn. Hắn cuối cùng lại liên lạc với Thiên Mão Tinh Quân, hi vọng Bàng Quán có thể có biện pháp nào đó giúp mình một tay.
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể tìm những người này thử một lần. Có hiệu quả hay không, hắn cũng không biết. Dù sao hắn lần này trực tiếp chọc phải trên đầu Thiên Đế.
Mọi người đứng ở dưới thấy hắn không ngừng liên hệ tinh linh, cũng không biết đang liên hệ cùng ai. Nhưng tất cả đều có thể nhìn ra, nhất định là đang tìm người cầu viện.
Quỳnh Tinh Thiên Vương Phủ. Một cửa điện nặng nề mở rộng ra. Khấu Lăng Hư tạm dừng tu luyện chắp tay đi ra. Lão Đường nghênh đón. Trên thực tế trước khi Miêu Nghị cầu viện, bên này đã nhận được tin tức.
Các huynh đệ trên dưới Hắc Long Tư trầm mặc đi theo. Không có một ai hé răng. Bọn họ chỉ có thể thầm thở dài ở trong lòng. Bọn họ chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Bọn họ chỉ có thể âm thầm bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt hành động. Tất cả đều biết Tổng Trấn đại nhân sắp gặp phải phiền phức lớn. Sợ rằng muốn không chết cũng khó.
Chỉ có điều các huynh đệ Hắc Long Tư cũng thật sự phục vị Tổng Trấn đại nhân này. Ngay cả chuyện như vậy hắn cũng dám làm. Đại danh năm đó huyết tẩy Thiên Nhai, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Sắc mặt Dương Triệu Thanh căng thẳng. Sắc mặt Từ Đường Nhiên trắng bệch. Đến tình trạng ngày hôm nay, nói cái gì đã muộn rồi. Ngươi từ chối ban thưởng thì cũng thôi. Làm gì phải nói ra câu bán nữ cầu vinh. Thiên Đế nạp phi làm sao có thể là bán nữ cầu vinh. Cho dù trên thực tế đúng là có chuyện như vậy, ngươi cũng không thể nói ra được. Đây không phải là đánh vào mặt Doanh Thiên Vương, mà là lúc Thiên Đế cưới vợ, bị ngươi đập bãi.
Một đám người yên tĩnh trở lại nơi dừng chân. Tất cả mọi người biết, Tổng Trấn đại nhân chạy trời không khỏi nắng.
Chuyện rất nhanh đã được truyền ra toàn bộ trên dưới Hắc Long Tư. Tin tức này có chút mạnh mẽ. Hắc Long Tư từ trên xuống dưới đều sôi trào một mảnh. Tất cả đều đang âm thầm bàn tán. Có người nói đại nhân có khí phách. Cũng không thiếu người nói đại nhân ngu xuẩn.
Thân không tháo giáp Miêu Nghị đi lại nặng nề. Hắn đi từng bước một tiến vào đại điện trong chính trường của phủ tổng trấn. Hắn đi lên bậc thang, xoay người ngồi ở trên ghế của mình. Hắn tháo thanh bảo kiếm bên hông xuống.
Cạch!
Vỏ thanh bảo kiếm bị hắn ném ở trên mặt đất. Hai tay hắn nắm ở trên chuôi kiếm, mặt không đổi sắc, chậm rãi nhắm hai mắt.
Hắn đang nhanh chóng suy nghĩ, hy vọng có thể tìm được biện pháp tránh thoát một kiếp nạn.
Dương Triệu Thanh và Từ Đường Nhiên đi theo hắn vào trong, đang đứng ở phía dưới nhìn nhau. Bọn họ thầm thở dài, không có quấy rầy hắn.
Nghe được tin tức, Dương Khánh và Diêm Tu đi đến. Dương Khánh đứng ở bên cạnh Dương Triệu Thanh chau mày, âm thầm hỏi thăm tình huống cụ thể chuyện xảy ra ở hiện trường. Diêm Tu lại chậm rãi đi tới bên cạnh Miêu Nghị, truyền âm nói:
- Đại nhân, ta có một biện pháp giúp tạm bảo vệ đại nhân. Tiết lộ công pháp tu luyện của ta. Thiên Đình tất nhiên sẽ không vội vã xử lý đại nhân.
Miêu Nghị nhẹ nhàng nâng một tay lên, ra hiệu hắn không nên nói nữa. Biện pháp như thế không khác gì uống rượu độc giải khát. Mặc dù có thể tạm bảo vệ chính mình, nhưng cuối cùng kết quả cũng không tốt gì. Một khi Diêm Tu để lộ ra, đã không phải là chuyện đùa nữa. Người phía trên tất nhiên sẽ điều tra hắn và thân tín của hắn. Đến lúc đó ngay cả đám người Dương Triệu Thanh cũng chạy không được.
Nếu quả thật sẽ xảy ra chuyện, không bằng một mình hắn gánh chịu. Như vậy cũng sẽ không liên lụy tới người khác. Còn có thể lưu lại cho Vân Tri Thu mấy thủ hạ tâm phúc.
Diêm Tu cũng biết biện pháp này không thích hợp. Nhưng bây giờ hắn thật sự không có cách nào. Thấy Miêu Nghị không đồng ý, hắn cũng chỉ đành đứng ở một bên không lên tiếng nữa.
Chỉ một lát sau, một hán tử hùng dũng oai vệ và một phụ nhân kiều diễm bước nhanh đến. Đó chính là hai Phó tổng trấn Hắc Long Tư, Đông Cửu Chân và Xích Yên.
- Đại nhân, ngài thật là hồ đồ. Sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy được!
Đông Cửu Chân vừa đi tới liền trực tiếp than trách một tiếng. Hiện tại hắn cũng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi nữa. Chuyện thật sự huyên náo quá lớn.
Miêu Nghị mở hai mắt ra, thản nhiên nói:
- Nước đã hắt ra, khó có thể hốt lại được. Lời đã nói ra khỏi miệng, hối hận cũng vô dụng. Yên tâm, chuyện là do ta gây ra. Sẽ không liên lụy tới mọi người.
Đông Cửu Chân không nói gì nữa. Nếu ngươi còn không sợ, vậy coi như ta cái gì cũng chưa nói. Nếu như ngươi xuống đài, ta không chừng còn nhận được vị trí của ngươi.
Xích Yên cái gì cũng không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị thật ra lại lóe sáng lên một cái. Trong đó có vài phần thưởng thức.
Nói thật, ngay từ đầu khi nàng tới Hắc Long Tư, đối với tổng trấn bất luận là tu vi vẫn kinh nghiệm và lý lịch cũng không bằng mình, lại làm thượng cấp của mình, trong lòng nàng thật ra có chút bất mãn. Trong lòng nàng thậm chí có chút khinh thường Miêu Nghị. Sau khi được biết về hành động của Miêu Nghị ở phủ Doanh Thiên Vương, nàng cũng thầm mắng một tiếng thật ngu xuẩn. Chỉ có điều đổi lại, nàng cũng bội phục Miêu Nghị bội phục. Chí ít đó là một người đàn ông ngu xuẩn!
Rất nhanh, Phi Hồng cũng từ phía sau điện nhanh chân bước ra ngoài, vẻ mặt lo âu nhìn Miêu Nghị. Nàng vừa nghe nói qua về chuyện này. Nàng không rõ tại sao Miêu Nghị phải làm ra loại chuyện vọng động như vậy.
Nàng chậm rãi đi lên bậc thang, nửa quỳ ở dưới gối Miêu Nghị, tay vịn ở trên đùi Miêu Nghị, nhẹ giọng nói:
- Để thiếp đi tìm can nương thử xem.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, khẽ gật đầu:
- Ừ.
Chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống.
Phi Hồng đứng dậy nhấc váy bước nhanh đi. Thân ảnh nàng biến mất ở trong bóng đêm ngoài cửa.
Mà Miêu Nghị cũng không cam chịu tâm ngồi chờ chết. lấy ra tinh linh nhanh chóng liên hệ với Khấu Văn Lam. Hiện tại người có khả năng bảo vệ hắn nhất, chỉ có Khấu Thiên Vương. Sau đó, hắn lại nhanh chóng liên hệ với Cao Quan, bày tỏ nguyện vọng nguyện ý đi Giám Sát Hữu Bộ, mong Cao Quan giúp hắn tránh thoát một kiếp này. Cao Quan từ chối cho ý kiến. Có cảm giác như không rảnh để ý tới hắn. Hắn cuối cùng lại liên lạc với Thiên Mão Tinh Quân, hi vọng Bàng Quán có thể có biện pháp nào đó giúp mình một tay.
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể tìm những người này thử một lần. Có hiệu quả hay không, hắn cũng không biết. Dù sao hắn lần này trực tiếp chọc phải trên đầu Thiên Đế.
Mọi người đứng ở dưới thấy hắn không ngừng liên hệ tinh linh, cũng không biết đang liên hệ cùng ai. Nhưng tất cả đều có thể nhìn ra, nhất định là đang tìm người cầu viện.
Quỳnh Tinh Thiên Vương Phủ. Một cửa điện nặng nề mở rộng ra. Khấu Lăng Hư tạm dừng tu luyện chắp tay đi ra. Lão Đường nghênh đón. Trên thực tế trước khi Miêu Nghị cầu viện, bên này đã nhận được tin tức.