Phi Thiên
Chương 2307: Mẹ nó, đây chính là một người điên (Hạ)
Quân lệnh như núi. Mặc dù trong lòng trên dưới Hắc Long Tư có chút do dự. Chỉ có điều mọi người chỉ nhận lệnh hành sự. Xảy ra chuyện giò cũng không thể trách được trên đầu chúng ta. Không chấp hành quân lệnh, phía sau mới thật sự là phiền phức.
Ầm một tiếng. Chợt có tiếng chiến giáp va chạm. Trong chớp mắt, đao thương giống như rừng chỉ về phía phía con cháu Doanh gia vừa chen ngang. Có vô số Phá Pháp Cung kéo căng dây cung chỉ vào bọn họ. Đồng thời cũng chỉ về phía người của Doanh gia đang ở bốn phía xung quanh.
Một việc vui lại biến thành như vậy, biến thành chuyện binh đao gặp nhau. Ngay cả người trong nhà Doanh gia cũng cảm giác có chút nóng nảy. Gương mặt già nua của Doanh Cửu Quang đã đen thành đáy nồi.
Lúc này, ngay cả quản gia Tả nhi cũng có phần không biết nên làm thế nào cho phải. Không phải Doanh gia sợ những tên lính tôm tướng cua này. Bọn họ tùy tiện có thể tiêu diệt. Nhưng nơi này là địa bàn của quân cận vệ, cũng ở trong phạm vi Thiên Cung quản lý. Nếu bọn họ ở chỗ này động tới đám lính tôm tướng cua này, coi như là ở dưới mí mắt của Thiên Đế động tới cận vệ của Thiên Đế. Lý do đầy đủ cũng sẽ thành không có lý do. Tính chất rất nghiêm trọng.
Cho dù xảy ra chuyện ngoại lệ, Thiên Đế không truy cứu, Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ làm sao có thể là người dễ trêu chọc được. Đánh tới trên địa bàn Phá Quân, Phá Quân còn dám chống đối Thiên Đế. Hắn tính tình như vậy sao có thể thả cho bọn họ nguyên lành rời đi? Doanh gia lại không dẫn theo nhân mã tới bên này. Bên này cũng không cho phép nhân mã bên ngoài tiến vào, căn bản không được dẫn vào. Ở địa bàn của quân cận vệ cùng Phá Quân động thủ, khẳng định sẽ bị thiệt, sẽ bị đại quân với cao thủ nhiều như mây bao vây tấn công. Nếu thật sự ầm ĩ lên, làm không tốt sẽ càng mất mặt hơn.
- Các ngươi không phải là muốn tạo phản chứ?
Tên con cháu Doanh gia kia nổi giận, chỉ vào mũi Miêu Nghị gầm lên. Hắn có lúc nào bị người ta làm như vậy chứ?
- Ngày vui làm cái gì vậy? Tất cả đều cút trở lại cho ta.
Đứng ở trên bậc thang trước điện, Doanh Cửu Quang hờ hững quát một tiếng. Sắc mặt hắn đã khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
Muốn hắn đường đường là Thiên Vương Tôn Sư cùng một tổng trấn nho nhỏ trực tiếp phân ra cao thấp, khó tránh khỏi quá đáng. Quan trọng chính là ở đây không phải nơi để hắn phát uy. Bằng không dù có lý cũng sẽ biến thành vô ý. Quan trọng hơn chính là, chuyện ngày hôm nay cho dù lập tức đánh chết Miêu Nghị hắn cũng không lấy được mặt mũi trở về. Mặt mũi của hắn sao có thể hòa với một nhân vật nhỏ được? Hôm nay là ngày vui của cháu gái hắn, cũng thực sự không thích hợp gây ra tang sự. Miêu Nghị nói ra những lời vậy, cũng không cần hắn động thủ. Miêu Nghị còn có thể sống được qua ngày hôm nay sao?
Hắn đã qua trạng thái tức giận, thoáng cái khôi phục lại sự lạnh lùng bình tĩnh. Hắn nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại, đưa ra quyết định.
Mấy con cháu Doanh gia còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Vẻ mặt bọn họ không cam lòng, nhìn về phía Doanh Thiên Vương. Kết quả, bọn họ nhìn thấy mặt Doanh Thiên Vương trầm xuống. Bọn họ sợ đến mức vội vàng quay trở lại.
Miêu Nghị không quay đầu lại, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Nhân mã Hắc Long Tư cảnh giới bốn phía xung quanh, nhanh chóng theo hắn bỏ chạy.
Càn rỡ.
Trong lòng không ít con cháu Doanh gia xuất hiện hai chữ này.
Đơn giản là quá càn rỡ.
Ngày hôm nay bọn họ xem như đã được lĩnh giáo. Bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, trước đây, vì sao Ngưu Hữu Đức dám ở Thiên Nhai đại khai sát giới, vì sao dám đắc tội nhiều quyền quý Thiên Đình như vậy. Mẹ nó, đây chính là một người điên. Hắn ở ngay trước mặt Doanh Thiên Vương cũng dám đánh vào mặt Doanh Thiên Vương. Còn có cái gì mà kẻ điên này không dám làm nữa? Huyết tẩy Thiên Nhai đơn giản là quá bình thường
Doanh Lạc Hoàn sợ tới ngây người. Nàng không nghĩ như vậy. Nàng nhìn theo bóng dáng Miêu Nghị biến mất, trong mắt chợt hiện ra tia sáng kỳ dị. Nàng cảm thấy đây mới gọi là nam nhân. Lúc trước bản thân mình quả nhiên không nhìn lầm người.
Chỉ có điều trong nháy mắt, nàng lại buồn bã. Có phải là nam nhân hay không, đã hoàn toàn không có chút quan hệ gì với nữ nhi của mình.
Vì nữ nhi bỏ lỡ nam nhân tốt như vậy, nàng cảm thấy đáng tiếc không thôi. Nghĩ đến nữ nhi số khổ của mình, nàng lại vùi đầu vào trong lòng trượng phu, nức nở từng hồi.
Thế nhưng Chiến Bình không nói cho nàng biết, chuyện mình đã ngầm nói với Miêu Nghị. Bởi vì hắn biết phu nhân của mình không nhịn được Doanh Cửu Quang gõ, sớm muộn sẽ nói lộ ra hết. Bằng không để Doanh Lạc Hoàn biết chân tướng, chỉ sợ sẽ có tâm tư xé xác Miêu Nghị. Sao nàng còn có thể cảm thấy Miêu Nghị giống như nam nhân. Làm gì có nam nhân nào có thể làm được chuyện như vậy.
Chiến Bình vuốt ve phía sau lưng nàng. Lúc này trong đầu hắn thầm tặng hai chữ ngu xuẩn cho Miêu Nghị.
- Gia gia, phải tấu trình bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc cuồng đồ này.
Một người thế hệ cháu trong Doanh gia rất tức giận chắp tay nói.
- Chỉ là chuyện nhỏ. Có cái gì tốt để so đo.
Doanh Cửu Quang hờ hững ném lại một câu nói, sau đó xoay người trở về bên trong.
Phần ý chí và khí phách khoan hồng độ lượng này khiến thế hệ cháu Doanh gia không giải thích được. Tả nhi đi qua bên cạnh hắn âm thầm lắc đầu. Phát sinh chuyện như vậy còn cần gia gia ngươi đi tấu trình sao? Phương pháp lấy mạng người cũng có phân chia đẳng cấp cao thấp.
Mà Miêu Nghị ở bên kia, thật ra vừa dẫn nhân mã đi ra khỏi cửa lớn phủ Doanh Thiên Vương giăng đèn kết hoa, hắn đã hối hận. Thời điểm nên kích động, không kích động. Thời điểm không nên kích động lại kích động. Hắn biết mình nhất thời kích động đã khiến mình chạy trời không khỏi nắng.
...
Mặc dù hối hận vì nhất thời kích động mang đến phiền phức cho mình. Nhưng hắn càng hối hận hơn chính là đã như vậy trước đó vì sao không dẫn theo Chiến Như Ý rời đi? Hiện tại vừa hại Chiến Như Ý cũng hại cả chính mình. Cần gì phải làm như vậy. Đơn giản chính là ngu xuẩn.
Có một số việc khiến chính hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ vì máu mình đã lạnh. Nhưng lại phát hiện có vài thứ trong xương cốt vẫn khó có thể sửa đổi. Trải qua bao nhiêu đau khổ sinh sinh tử tử, đi tới này hôm nay lại còn có thể làm ra được loại chuyện máu nóng xông lên đầu.
Ầm một tiếng. Chợt có tiếng chiến giáp va chạm. Trong chớp mắt, đao thương giống như rừng chỉ về phía phía con cháu Doanh gia vừa chen ngang. Có vô số Phá Pháp Cung kéo căng dây cung chỉ vào bọn họ. Đồng thời cũng chỉ về phía người của Doanh gia đang ở bốn phía xung quanh.
Một việc vui lại biến thành như vậy, biến thành chuyện binh đao gặp nhau. Ngay cả người trong nhà Doanh gia cũng cảm giác có chút nóng nảy. Gương mặt già nua của Doanh Cửu Quang đã đen thành đáy nồi.
Lúc này, ngay cả quản gia Tả nhi cũng có phần không biết nên làm thế nào cho phải. Không phải Doanh gia sợ những tên lính tôm tướng cua này. Bọn họ tùy tiện có thể tiêu diệt. Nhưng nơi này là địa bàn của quân cận vệ, cũng ở trong phạm vi Thiên Cung quản lý. Nếu bọn họ ở chỗ này động tới đám lính tôm tướng cua này, coi như là ở dưới mí mắt của Thiên Đế động tới cận vệ của Thiên Đế. Lý do đầy đủ cũng sẽ thành không có lý do. Tính chất rất nghiêm trọng.
Cho dù xảy ra chuyện ngoại lệ, Thiên Đế không truy cứu, Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ làm sao có thể là người dễ trêu chọc được. Đánh tới trên địa bàn Phá Quân, Phá Quân còn dám chống đối Thiên Đế. Hắn tính tình như vậy sao có thể thả cho bọn họ nguyên lành rời đi? Doanh gia lại không dẫn theo nhân mã tới bên này. Bên này cũng không cho phép nhân mã bên ngoài tiến vào, căn bản không được dẫn vào. Ở địa bàn của quân cận vệ cùng Phá Quân động thủ, khẳng định sẽ bị thiệt, sẽ bị đại quân với cao thủ nhiều như mây bao vây tấn công. Nếu thật sự ầm ĩ lên, làm không tốt sẽ càng mất mặt hơn.
- Các ngươi không phải là muốn tạo phản chứ?
Tên con cháu Doanh gia kia nổi giận, chỉ vào mũi Miêu Nghị gầm lên. Hắn có lúc nào bị người ta làm như vậy chứ?
- Ngày vui làm cái gì vậy? Tất cả đều cút trở lại cho ta.
Đứng ở trên bậc thang trước điện, Doanh Cửu Quang hờ hững quát một tiếng. Sắc mặt hắn đã khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
Muốn hắn đường đường là Thiên Vương Tôn Sư cùng một tổng trấn nho nhỏ trực tiếp phân ra cao thấp, khó tránh khỏi quá đáng. Quan trọng chính là ở đây không phải nơi để hắn phát uy. Bằng không dù có lý cũng sẽ biến thành vô ý. Quan trọng hơn chính là, chuyện ngày hôm nay cho dù lập tức đánh chết Miêu Nghị hắn cũng không lấy được mặt mũi trở về. Mặt mũi của hắn sao có thể hòa với một nhân vật nhỏ được? Hôm nay là ngày vui của cháu gái hắn, cũng thực sự không thích hợp gây ra tang sự. Miêu Nghị nói ra những lời vậy, cũng không cần hắn động thủ. Miêu Nghị còn có thể sống được qua ngày hôm nay sao?
Hắn đã qua trạng thái tức giận, thoáng cái khôi phục lại sự lạnh lùng bình tĩnh. Hắn nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại, đưa ra quyết định.
Mấy con cháu Doanh gia còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Vẻ mặt bọn họ không cam lòng, nhìn về phía Doanh Thiên Vương. Kết quả, bọn họ nhìn thấy mặt Doanh Thiên Vương trầm xuống. Bọn họ sợ đến mức vội vàng quay trở lại.
Miêu Nghị không quay đầu lại, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Nhân mã Hắc Long Tư cảnh giới bốn phía xung quanh, nhanh chóng theo hắn bỏ chạy.
Càn rỡ.
Trong lòng không ít con cháu Doanh gia xuất hiện hai chữ này.
Đơn giản là quá càn rỡ.
Ngày hôm nay bọn họ xem như đã được lĩnh giáo. Bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, trước đây, vì sao Ngưu Hữu Đức dám ở Thiên Nhai đại khai sát giới, vì sao dám đắc tội nhiều quyền quý Thiên Đình như vậy. Mẹ nó, đây chính là một người điên. Hắn ở ngay trước mặt Doanh Thiên Vương cũng dám đánh vào mặt Doanh Thiên Vương. Còn có cái gì mà kẻ điên này không dám làm nữa? Huyết tẩy Thiên Nhai đơn giản là quá bình thường
Doanh Lạc Hoàn sợ tới ngây người. Nàng không nghĩ như vậy. Nàng nhìn theo bóng dáng Miêu Nghị biến mất, trong mắt chợt hiện ra tia sáng kỳ dị. Nàng cảm thấy đây mới gọi là nam nhân. Lúc trước bản thân mình quả nhiên không nhìn lầm người.
Chỉ có điều trong nháy mắt, nàng lại buồn bã. Có phải là nam nhân hay không, đã hoàn toàn không có chút quan hệ gì với nữ nhi của mình.
Vì nữ nhi bỏ lỡ nam nhân tốt như vậy, nàng cảm thấy đáng tiếc không thôi. Nghĩ đến nữ nhi số khổ của mình, nàng lại vùi đầu vào trong lòng trượng phu, nức nở từng hồi.
Thế nhưng Chiến Bình không nói cho nàng biết, chuyện mình đã ngầm nói với Miêu Nghị. Bởi vì hắn biết phu nhân của mình không nhịn được Doanh Cửu Quang gõ, sớm muộn sẽ nói lộ ra hết. Bằng không để Doanh Lạc Hoàn biết chân tướng, chỉ sợ sẽ có tâm tư xé xác Miêu Nghị. Sao nàng còn có thể cảm thấy Miêu Nghị giống như nam nhân. Làm gì có nam nhân nào có thể làm được chuyện như vậy.
Chiến Bình vuốt ve phía sau lưng nàng. Lúc này trong đầu hắn thầm tặng hai chữ ngu xuẩn cho Miêu Nghị.
- Gia gia, phải tấu trình bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc cuồng đồ này.
Một người thế hệ cháu trong Doanh gia rất tức giận chắp tay nói.
- Chỉ là chuyện nhỏ. Có cái gì tốt để so đo.
Doanh Cửu Quang hờ hững ném lại một câu nói, sau đó xoay người trở về bên trong.
Phần ý chí và khí phách khoan hồng độ lượng này khiến thế hệ cháu Doanh gia không giải thích được. Tả nhi đi qua bên cạnh hắn âm thầm lắc đầu. Phát sinh chuyện như vậy còn cần gia gia ngươi đi tấu trình sao? Phương pháp lấy mạng người cũng có phân chia đẳng cấp cao thấp.
Mà Miêu Nghị ở bên kia, thật ra vừa dẫn nhân mã đi ra khỏi cửa lớn phủ Doanh Thiên Vương giăng đèn kết hoa, hắn đã hối hận. Thời điểm nên kích động, không kích động. Thời điểm không nên kích động lại kích động. Hắn biết mình nhất thời kích động đã khiến mình chạy trời không khỏi nắng.
...
Mặc dù hối hận vì nhất thời kích động mang đến phiền phức cho mình. Nhưng hắn càng hối hận hơn chính là đã như vậy trước đó vì sao không dẫn theo Chiến Như Ý rời đi? Hiện tại vừa hại Chiến Như Ý cũng hại cả chính mình. Cần gì phải làm như vậy. Đơn giản chính là ngu xuẩn.
Có một số việc khiến chính hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ vì máu mình đã lạnh. Nhưng lại phát hiện có vài thứ trong xương cốt vẫn khó có thể sửa đổi. Trải qua bao nhiêu đau khổ sinh sinh tử tử, đi tới này hôm nay lại còn có thể làm ra được loại chuyện máu nóng xông lên đầu.