Phi Thiên
Chương 2201: Hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai (Thượng)
Hồ Lệ Lệ chỉ là:
- Một hiệp cốc lớn gió âm rào rạt, trong vực sâu bên dưới có một ngôi chùa rất quỷ dị, một ngôi chùa khảm trong vách núi. Hắn ở trong chùa, nhưng không ra được, mỗi lần đi tới cửa chùa muốn bước ra thì trong chùa sẽ vang tiếng chuông chấn hắn trở lại. Hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa chùa nhìn chúng ta, khi nào hắn đứng ở cửa chùa thì chúng ta mới thấy mặt hắn.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Thanh Chủ vuốt râu nói:
- Nói vậy là thần hồn của y còn trong phong ấn chứ chưa thoát thân.
Hạ Hầu Thác thở phào nhẹ gật đầu.
Khấu Lăng Hư lại hỏi:
- Ngôi chùa đó và hiệp cốc nằm ở đâu?
Hồ Lệ Lệ nói:
- Tiểu yêu không biết, tiểu yêu bị truy sát lạc đường trong tinh vực chưa biết mới xông tới nơi đó.
Hạo Đức Phương nói:
- Vậy hãy kể tỉ mỉ ngươi đi thế nào, trở về như thế nào ra.
Hồ Lệ Lệ không dám từ chối, lập tức kể rõ toàn quá trình.
Như Hồ Lệ Lệ đã nói, nàng bị truy sát vô tình lạc đường đến chỗ đó, khi ấy nàng ở ngoài trời mở pháp nhãn thấy một hành tinh xinh đẹp tràn đầy sức sống, xem tinh đồ thấy là vùng đất chưa biết còn tưởng mình tìm được một hành tinh mới. Khi Hồ Lệ Lệ xông vào, đáp xuống đất mới biết đó chỉ là ảo giác. Hành tinh có lực lượng kỳ lạ khiến pháp lực của người mất kiểm soát, loáng thoáng nghe có người đọc kinh văn khiến người không kiềm được đi theo hướng phát ra kinh văn, cuối cùng Hồ Lệ Lệ vào nơi ác mộng quấn lấy nàng cả đời.
Nghe đến đây Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Phạn âm lấy mạng của Yêu Tăng Nam Ba, không ngờ bị hủy thân thể và pháp lực còn có thể dựa vào thần hồn thi triển thuật pháp này.
Thanh Chủ xua tay ra hiệu Hạ Hầu Thác đừng nói chuyện, ra dấu kêu Hồ Lệ Lệ kể tiếp.
Suy nghĩ của Hồ Lệ Lệ như trở lại lúc mới vào hiệp cốc, nàng hít thở dồn dập, mắt tràn đầy kinh hoàng.
Hiệp cốc kia gió âm rào rạt, sắc trời vĩnh viễn tối tăm, có rất nhiều xương khô, có hàng vạn đôi nam nữ trần truồng không mảnh vải che thân. Những nam nữ chia ra hai loại, hoặc là yêu hoặc là người. Người thì có nam có nữ, yêu thì đủ loài. Những nam nữ này việc làm duy nhất là giao phối, người và yêu giao phối. Từ khi Hồ Lệ Lệ đi vào hiệp cốc thì không thể kiểm soát bản thân, nàng chủ động cởi áo tham gia vào đám người giao hợp, hầu như mỗi ngày đều giao phối với người.
Thật ra mỗi người đều biết mình đang làm gì, trong lòng họ biết hết nhưng tiếng niệm kinh luôn quanh quẩn trong đầu khiến mỗi người không thể kiểm soát bản thân, thích thú với dục vọng nguyên thủy.
Nhiều người thường xuyên giao phối luôn có xác suất thụ thai. Nữ nhân sau khi mang thai dường như được chăm sóc đặc biệt, sẽ thoát khỏi đám người thường xuyên giao phối, bò tới ngoài chùa khảm trên vách núi nghỉ ngơi chờ sinh, Yêu Tăng Nam Ba sẽ đứng cạnh cửa nhìn bọn họ.
Người và yêu giao phối xác suất thành công không cao, nhưng Hồ Lệ Lệ không hiểu tại sao xác suất thụ thai vốn rất cao, nàng ở trong hiệp cốc mấy ngàn năm thành công thụ thai mười mấy lần, thành công sinh ra hơn mười trai, gái sơ sinh.
Sinh con xong mới là bắt đầu ác mộng. Qua thời kỳ trẻ em mọc răng sữa nếu không đủ thức ăn thì bắt đầu uống máu ăn thịt, nguồn máu thịt đến từ hàng vạn nam nữ giao phối.
Đứa bé dần lớn lên, Yêu Tăng Nam Ba bắt đầu truyền dạy công pháp tu hành cho. Không biết Yêu Tăng Nam Ba thi triển bí pháp gì mà người khác đến đây pháp lực mất khống chế, nhưng trẻ con được y dạy dỗ thì có thể tiếp tục tu luyện tại đây. Nhưng tựa như người khác không thể sử dụng pháp lực trong chỗ này, trẻ con lớn lên bắt đầu tu luyện công pháp quỷ tu. Có điều không đứa bé nào vượt qua được ải đau khổ nhất là chuyển đổi âm dương, từng tiếng gào thét thê lương chói tai vang lên vào phút cuối cuộc đời, sau khi chết sẽ bị người chia xác ra ăn.
Hồ Lệ Lệ trơ mắt nhìn từng đứa trẻ mình sinh ra chết thảm, bị người ta ăn thịt, người ngoài không cách nào hiểu thấu cảm giác đó.
Về sau có một nữ yêu và một hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai đến hiệp cốc. Nữ yêu giống như người khác, nhưng hòa thượng thì hình như không bị tiếng tụng kinh thôi miên tham gia vào hợp giao. Hòa thượng bị cảnh tượng trong hiệp cốc hù sợ, co giò bỏ chạy. Nhưng không thể thi triển pháp lực trong chỗ này, Yêu Tăng Nam Ba điều khiển nam nữ trong hiệp cốc truy sát theo đường hòa thượng chạy trốn.
Hòa thượng không đánh lại nhiều người như thế, hòa thượng bất chấp mạng sống bò tới vách núi cheo leo, bò lên nóc ngôi chùa chiếm cứ chỗ hiểm, nhất phu đương quan vạn phu mạc khai, ai bò lên là hòa thượng đá văng xuống. Nữ yêu đến cùng lúc với hòa thượng cũng bị vô tình đá lăn suýt té chết.
Hòa thượng vừa đánh vừa chửi Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa, chửi rất khó nghe, cái gì cũng dám chửi, không giống lời người xuất gia có thể nói ra.
Thấy nhiều người té chết mà không làm gì được hòa thượng thế là Yêu Tăng Nam Ba ngừng tấn công. Nhưng hòa thượng bị nhốt trên nóc chùa không dám xuống dưới. Sau đó hòa thượng đàm phán với Yêu Tăng Nam Ba, nói một tràng như cùng là đệ tử Phật môn, hy vọng y chịu thả mình đi. Yêu Tăng Nam Ba đưa ra điều kiện, nhưng hình như hòa thượng không tin tưởng y, nên hai người đàm phán tan vỡ.
Hòa thượng bị nhốt trên nóc nhà năm từng năm, có lẽ tận mắt thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm trong hiệp cốc quá nhiều nên có ngày hòa thượng đặt quyết tâm, ngồi khoanh chân trên nóc nhà, tháo niệm châu trên cổ tay xuống bắt đầu tụng kinh, dùng tiếng tụng lấn át thanh âm vô hình của Yêu Tăng Nam Ba.
Mặc dù hòa thượng không áp chế được nhưng ngày qua ngày, năm này sang năm khác đã hóa giải âm khí, lệ khí trong hiệp cốc.
Trong ngôi chùa kia mỗi cách ngàn năm sẽ có tiếng chuông vang lên, gióng lên một lúc cũng là khi Yêu Tăng Nam Ba ngừng tụng kinh điều khiển người. Lực lượng hạn chế pháp lực trong hành tinh này cũng sẽ biến mất một thời gian.
Hòa thượng đến mười mấy năm sau cơ hội ngàn năm một lần đã tới. Mọi người tỉnh táo lại lập tức thừa dịp chạy trốn muốn thoát khỏi hiệp cốc.
Nhưng cơ hội chỉ kéo dài giây lát, khi mọi người hoàn hồn lại mới trốn khỏi hành tinh không lâu thì trong đầu lại vang tiếng Yêu Tăng Nam Ba tụng kinh. Không biết Yêu Tăng Nam Ba cài cấm chế gì vào thân thể mọi người, cả đám ngoan ngoãn trở lại hiệp cốc.
Lần đầu tiên hòa thượng trải qua chuyện như vậy, chưa biết điều lạ trong đó, khi hòa thượng đã hiểu tình hình muốn trốn thì không thể trốn ra. Bởi vì hòa thượng mới chỉ có tu vi Tử Liên, không ai trợ giúp không thể toát khỏi hành tinh kia. Nhưng hòa thượng thừa dịp trốn ra hiệp cốc, Yêu Tăng Nam Ba xua chúng ta đi bắt người. Vạn người rượt bắt hòa thượng, còn hòa thượng thì liều mạng chạy trốn. Nhiều năm không ăn gì, không thể sử dụng pháp lực vậy mà hòa thượng chạy rất nhanh, cuối cùng nhảy vào một cái hồ to thành công trốn thoát.
- Một hiệp cốc lớn gió âm rào rạt, trong vực sâu bên dưới có một ngôi chùa rất quỷ dị, một ngôi chùa khảm trong vách núi. Hắn ở trong chùa, nhưng không ra được, mỗi lần đi tới cửa chùa muốn bước ra thì trong chùa sẽ vang tiếng chuông chấn hắn trở lại. Hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa chùa nhìn chúng ta, khi nào hắn đứng ở cửa chùa thì chúng ta mới thấy mặt hắn.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Thanh Chủ vuốt râu nói:
- Nói vậy là thần hồn của y còn trong phong ấn chứ chưa thoát thân.
Hạ Hầu Thác thở phào nhẹ gật đầu.
Khấu Lăng Hư lại hỏi:
- Ngôi chùa đó và hiệp cốc nằm ở đâu?
Hồ Lệ Lệ nói:
- Tiểu yêu không biết, tiểu yêu bị truy sát lạc đường trong tinh vực chưa biết mới xông tới nơi đó.
Hạo Đức Phương nói:
- Vậy hãy kể tỉ mỉ ngươi đi thế nào, trở về như thế nào ra.
Hồ Lệ Lệ không dám từ chối, lập tức kể rõ toàn quá trình.
Như Hồ Lệ Lệ đã nói, nàng bị truy sát vô tình lạc đường đến chỗ đó, khi ấy nàng ở ngoài trời mở pháp nhãn thấy một hành tinh xinh đẹp tràn đầy sức sống, xem tinh đồ thấy là vùng đất chưa biết còn tưởng mình tìm được một hành tinh mới. Khi Hồ Lệ Lệ xông vào, đáp xuống đất mới biết đó chỉ là ảo giác. Hành tinh có lực lượng kỳ lạ khiến pháp lực của người mất kiểm soát, loáng thoáng nghe có người đọc kinh văn khiến người không kiềm được đi theo hướng phát ra kinh văn, cuối cùng Hồ Lệ Lệ vào nơi ác mộng quấn lấy nàng cả đời.
Nghe đến đây Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Phạn âm lấy mạng của Yêu Tăng Nam Ba, không ngờ bị hủy thân thể và pháp lực còn có thể dựa vào thần hồn thi triển thuật pháp này.
Thanh Chủ xua tay ra hiệu Hạ Hầu Thác đừng nói chuyện, ra dấu kêu Hồ Lệ Lệ kể tiếp.
Suy nghĩ của Hồ Lệ Lệ như trở lại lúc mới vào hiệp cốc, nàng hít thở dồn dập, mắt tràn đầy kinh hoàng.
Hiệp cốc kia gió âm rào rạt, sắc trời vĩnh viễn tối tăm, có rất nhiều xương khô, có hàng vạn đôi nam nữ trần truồng không mảnh vải che thân. Những nam nữ chia ra hai loại, hoặc là yêu hoặc là người. Người thì có nam có nữ, yêu thì đủ loài. Những nam nữ này việc làm duy nhất là giao phối, người và yêu giao phối. Từ khi Hồ Lệ Lệ đi vào hiệp cốc thì không thể kiểm soát bản thân, nàng chủ động cởi áo tham gia vào đám người giao hợp, hầu như mỗi ngày đều giao phối với người.
Thật ra mỗi người đều biết mình đang làm gì, trong lòng họ biết hết nhưng tiếng niệm kinh luôn quanh quẩn trong đầu khiến mỗi người không thể kiểm soát bản thân, thích thú với dục vọng nguyên thủy.
Nhiều người thường xuyên giao phối luôn có xác suất thụ thai. Nữ nhân sau khi mang thai dường như được chăm sóc đặc biệt, sẽ thoát khỏi đám người thường xuyên giao phối, bò tới ngoài chùa khảm trên vách núi nghỉ ngơi chờ sinh, Yêu Tăng Nam Ba sẽ đứng cạnh cửa nhìn bọn họ.
Người và yêu giao phối xác suất thành công không cao, nhưng Hồ Lệ Lệ không hiểu tại sao xác suất thụ thai vốn rất cao, nàng ở trong hiệp cốc mấy ngàn năm thành công thụ thai mười mấy lần, thành công sinh ra hơn mười trai, gái sơ sinh.
Sinh con xong mới là bắt đầu ác mộng. Qua thời kỳ trẻ em mọc răng sữa nếu không đủ thức ăn thì bắt đầu uống máu ăn thịt, nguồn máu thịt đến từ hàng vạn nam nữ giao phối.
Đứa bé dần lớn lên, Yêu Tăng Nam Ba bắt đầu truyền dạy công pháp tu hành cho. Không biết Yêu Tăng Nam Ba thi triển bí pháp gì mà người khác đến đây pháp lực mất khống chế, nhưng trẻ con được y dạy dỗ thì có thể tiếp tục tu luyện tại đây. Nhưng tựa như người khác không thể sử dụng pháp lực trong chỗ này, trẻ con lớn lên bắt đầu tu luyện công pháp quỷ tu. Có điều không đứa bé nào vượt qua được ải đau khổ nhất là chuyển đổi âm dương, từng tiếng gào thét thê lương chói tai vang lên vào phút cuối cuộc đời, sau khi chết sẽ bị người chia xác ra ăn.
Hồ Lệ Lệ trơ mắt nhìn từng đứa trẻ mình sinh ra chết thảm, bị người ta ăn thịt, người ngoài không cách nào hiểu thấu cảm giác đó.
Về sau có một nữ yêu và một hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai đến hiệp cốc. Nữ yêu giống như người khác, nhưng hòa thượng thì hình như không bị tiếng tụng kinh thôi miên tham gia vào hợp giao. Hòa thượng bị cảnh tượng trong hiệp cốc hù sợ, co giò bỏ chạy. Nhưng không thể thi triển pháp lực trong chỗ này, Yêu Tăng Nam Ba điều khiển nam nữ trong hiệp cốc truy sát theo đường hòa thượng chạy trốn.
Hòa thượng không đánh lại nhiều người như thế, hòa thượng bất chấp mạng sống bò tới vách núi cheo leo, bò lên nóc ngôi chùa chiếm cứ chỗ hiểm, nhất phu đương quan vạn phu mạc khai, ai bò lên là hòa thượng đá văng xuống. Nữ yêu đến cùng lúc với hòa thượng cũng bị vô tình đá lăn suýt té chết.
Hòa thượng vừa đánh vừa chửi Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa, chửi rất khó nghe, cái gì cũng dám chửi, không giống lời người xuất gia có thể nói ra.
Thấy nhiều người té chết mà không làm gì được hòa thượng thế là Yêu Tăng Nam Ba ngừng tấn công. Nhưng hòa thượng bị nhốt trên nóc chùa không dám xuống dưới. Sau đó hòa thượng đàm phán với Yêu Tăng Nam Ba, nói một tràng như cùng là đệ tử Phật môn, hy vọng y chịu thả mình đi. Yêu Tăng Nam Ba đưa ra điều kiện, nhưng hình như hòa thượng không tin tưởng y, nên hai người đàm phán tan vỡ.
Hòa thượng bị nhốt trên nóc nhà năm từng năm, có lẽ tận mắt thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm trong hiệp cốc quá nhiều nên có ngày hòa thượng đặt quyết tâm, ngồi khoanh chân trên nóc nhà, tháo niệm châu trên cổ tay xuống bắt đầu tụng kinh, dùng tiếng tụng lấn át thanh âm vô hình của Yêu Tăng Nam Ba.
Mặc dù hòa thượng không áp chế được nhưng ngày qua ngày, năm này sang năm khác đã hóa giải âm khí, lệ khí trong hiệp cốc.
Trong ngôi chùa kia mỗi cách ngàn năm sẽ có tiếng chuông vang lên, gióng lên một lúc cũng là khi Yêu Tăng Nam Ba ngừng tụng kinh điều khiển người. Lực lượng hạn chế pháp lực trong hành tinh này cũng sẽ biến mất một thời gian.
Hòa thượng đến mười mấy năm sau cơ hội ngàn năm một lần đã tới. Mọi người tỉnh táo lại lập tức thừa dịp chạy trốn muốn thoát khỏi hiệp cốc.
Nhưng cơ hội chỉ kéo dài giây lát, khi mọi người hoàn hồn lại mới trốn khỏi hành tinh không lâu thì trong đầu lại vang tiếng Yêu Tăng Nam Ba tụng kinh. Không biết Yêu Tăng Nam Ba cài cấm chế gì vào thân thể mọi người, cả đám ngoan ngoãn trở lại hiệp cốc.
Lần đầu tiên hòa thượng trải qua chuyện như vậy, chưa biết điều lạ trong đó, khi hòa thượng đã hiểu tình hình muốn trốn thì không thể trốn ra. Bởi vì hòa thượng mới chỉ có tu vi Tử Liên, không ai trợ giúp không thể toát khỏi hành tinh kia. Nhưng hòa thượng thừa dịp trốn ra hiệp cốc, Yêu Tăng Nam Ba xua chúng ta đi bắt người. Vạn người rượt bắt hòa thượng, còn hòa thượng thì liều mạng chạy trốn. Nhiều năm không ăn gì, không thể sử dụng pháp lực vậy mà hòa thượng chạy rất nhanh, cuối cùng nhảy vào một cái hồ to thành công trốn thoát.