Phi Thiên
Chương 2200: Tỉnh táo lại
Thanh Chủ nói:
- Dù lão tam che giấu không nói nhưng chẳng lẽ hắn không biết một khi Yêu Tăng Nam Ba thoát khốn sẽ có hậu quả gì sao? Yêu Tăng Nam Ba sẽ tha cho hắn sao? Lẽ ra dù muốn giấu chúng ta thì lão tam cũng sẽ đi hủy thần hồn Yêu Tăng Nam Ba.
Hạ Hầu Thác nói:
- Đây là điều vi thần thấy đáng ngờ, nên vi thần không dám khẳng định có phải là Tam gia làm không.
- Hiện tại nói cái gì đều là suy đoán!
Thanh Chủ xoay người phất tay chỉ vào phụ nhân sợ run lập cập bò tới cửa:
- Nàng ta có đúng là đã gặp Yêu Tăng Nam Ba không, y có thật sự thoát khốn hay không cứ làm cho nàng ta tỉnh táo lại hỏi liền biết. Nghe nói Thiên Ông có ba gốc Hoàn Hồn thảo năm xưa lấy được, nên cần Thiên Ông nỡ bỏ một gốc thần thảo dùng vào việc nhỏ này vậy.
Người nổi điên và bị thương là hai loại tính chất, pháp lực có cao mấy, tiên thảo bình thường rất khó trợ giúp khỏe lại như cũ. Ví dụ thánh dược trị thương tinh hoa tiên thảo hoàn toàn vô dụng với loại bệnh này.
Hạ Hầu Thác khẽ thở dài:
- Thần thảo dù quý gía nhưng không quan trọng bằng việc này, miễn có thể hỏi rõ lý do thì bỏ một gốc thần thảo cũng không sao.
Hạ Hầu Thác lật tay lại, một gốc linh chi xanh biếc rực rỡ chói mắt cao cỡ thước nổi trên bàn tay lão. Hạ Hầu Thác quay đầu nhìn phụ nhân đã bò tới cửa.
Quảng Lệnh Công Quang Thiên Vương vung tay áo, vèo một tiếng phụ nhân áo đen dán mặt đất trượt về, bị khóa cứng trước mặt Hạ Hầu Thác, đôi mắt tán loạn tiêu cự tràn đầy kinh hoàng.
Linh khi lấp lánh nhiều màu từ tay Hạ Hầu Thác chậm rãi bay xuống nhẹ nhàng xoay tròn trên đầu phụ nhân kia. Pháp lực thúc giục, ánh sáng trên linh chi xanh biếc nhấp nháy, đột nhiên một dải sáng chiếu xuống bao trùm đầu phụ nhân.
Mấy người yên lặng chờ, nhìn chăm chú vào cảnh tượng.
Một lát sau đôi mắt mất tiêu cự dần tỉnh táo, vẻ mặt hãi hùng cũng giãn ra, phụ nhân đánh giá hai bên nhưng vẫn bị Quang Thiên Vương kiềm chế không thể nhúc nhích.
Chờ một lúc dải sáng bắn ra từ linh chi xanh biếc bỗng rút về, gốc linh chi rút nhỏ mấy vòng.
Hạ Hầu Thác thở hắt ra:
- Chắc là được rồi.
Hạ Hầu Thác lật tay cất linh chi.
Quảng Thiên Vương rút tay về chắp sau lưng. Phụ nhân thấy cơ thể lại tự do thì vội đứng dậy, đảo mắt nhìn mấy người xung quanh, thấy pháp tướng như thực chất giữa trán mấy người thì rất giật mình.
Phụ nhân kinh hoàng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hạo Đức Phương gật đầu nói:
- Thần thảo của Thiên Ông có hiệu quả phi phàm, xem ra khỏe thật rồi.
Thùng!
Hạ Hầu Thác giộng gậy xuống đất, quát:
- Tiểu yêu to gan, thấy Thiên Đế bệ hạ còn dám càn rỡ!
Thiên Đế bệ hạ?
Phụ nhân áo đen vẻ mặt hoang mang nghi ngờ.
- Người không biết không có tội!
Thanh Chủ giơ tay lên:
- Cao Quan, đưa nàng ra ngoài xem.
- Tuân lệnh!
Cao Quan lĩnh mệnh bước tới kéo tay phụ nhân ra ngoài Tinh Thần điện..
Đám người Thanh Chủ xoay người nhìn.
Lát sau Cao Quan kéo phụ nhân về, nàng ta sợ hãi mặt trắng bệch. Lúc trước phụ nhân không biết đây là đâu, bị kéo ra ngắm cảnh thấy long khoanh phượng bay, thụy khí muôn vàn, nguyên cung điện to lớn xây bằng Nguyện Lực Châu, nhìn một đám thủ tướng giáp đỏ kết hợp lời quát của Hạ Hầu Thác là hiểu ngay đây là chỗ nào. Nàng đến Thiên cung, được gặp Thiên Đế!
Phụ nhân nhìn Thanh Chủ mặc long bào đứng giữa đám người, bản năng hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất dập đầu.
Phụ nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu yêu khấu kiến Thiên Đế bệ hạ, cung chúc bệ hạ vĩnh thọ vô cương!
Mấy người theo bước chân Thanh Chủ chậm rãi đi tới gần phụ nhân.
Thanh Chủ lạnh nhạt nói:
- Ngẩng đầu lên.
Phụ nhân áo đen run run từ từ ngước lên, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
Thanh Chủ hiền hòa nói:
- Không cần sợ, ngươi tên là gì, đến từ đâu?
Phụ nhân áo đen run giọng nói:
- Tiểu yêu tên Hồ Lệ Lệ, đến từ Cổ Hoang tinh đất Hỗn Loạn.
Thanh Chủ quay đầu, Cao Quan đứng một bên lập tức móc tinh linh ra không biết liên lạc với ai, rất nhanh nhận được trả lời.
Cao Quan nói:
- Cổ Hoang tinh đất Hỗn Loạn đúng là có một con hồ yêu ba đuôi tên Hồ Lệ Lệ, tu vi Kim Liên ngũ phẩm, tạm thời đúng như lời nàng nói.
Thanh Chủ tiếp tục hạ mình mở miệng hỏi:
- Hồ Lệ Lệ, tại sao lúc trước ngươi phát điên?
- Điên?
Hồ Lệ Lệ ngẩn ngơ, dường như nhớ đến điều gì làm khuôn mặt nàng tràn đầy đau khổ, lắc đầu nói:
- Tiểu yêu không biết, tiểu yêu chỉ biết là lúc trước đau đầu muốn nứt ra, khi tỉnh lại đã thấy bệ hạ.
Thanh Chủ nói:
- Khi ngươi điên loạn trong miệng luôn mồm kêu Yêu Tăng Nam Ba là vì sao?
Hạ Hầu Thác ở một bên quát:
- Không được giấu diếm điều gì, không thì...!
Thanh Chủ nhìn Hồ Lệ Lệ chằm chằm hơi giơ tay lên. Hạ Hầu Thác ngừng hăm dọa, lão là một trong những người lo Yêu Tăng Nam Ba tái xuất nhất, hậu quả cực kỳ đáng sợ cho Hạ Hầu gia tộc nên lão rất nôn nóng.
Biểu tình Hồ Lệ Lệ kinh hoàng sợ hãi run cầm cập, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt rơi như mưa.
Hồ Lệ Lệ nức nở:
- Hắn là ác ma.
Mấy người con ngươi co rút. Thanh Chủ nhìn hai bên.
Hạ Hầu Thác không kiềm được hỏi:
- Ngươi đã gặp Yêu Tăng Nam Ba?
Hồ Lệ Lệ gật đầu.
Hạ Hầu Thác hỏi:
- Bộ dạng của y ra sao?
Hồ Lệ Lệ đáp:
- Đầu trọc, vóc người rất cao, một vai để trần, hai tay không mảnh vải, hai chân trần.
Những người khác không có gì nhưng Thanh Chủ, Hạ Hầu Thác biểu tình trầm trọng. Mấy người kia chưa gặp Yêu Tăng Nam Ba nhưng Thanh Chủ, Hạ Hầu Thác thì có. Đặc biệt là Hạ Hầu Thác rất quen thuộc Yêu Tăng Nam Ba, biết Hồ Lệ Lệ mô tả vóc dáng đúng là của Yêu Tăng Nam Ba.
Mấy người khác thấy phản ứng của Hạ Hầu Thác, Thanh Chủ thì biết lời hồ yêu nói gần như đúng hết.
Hạ Hầu Thác vẫn không tin, gặn hỏi:
- Không chỉ vóc dáng, khuôn mặt của hắn ra sao?
Hồ Lệ Lệ bắt đầu khóc:
- Không thấy rõ.
- Chẳng phải ngươi đã gặp y sao? Tại sao không thấy rõ?
- Người hắn như điêu khắc kim thân trong chùa, da vàng óc lóe sáng, chỉ xem đại khái vóc dáng chứ không thấy rõ mặt mũi được.
Mấy người nghe xong nhìn nhau, bao gồm Thanh Chủ. Họ nhìn Hạ Hầu Thác, ánh mắt khó hiểu.
Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Chắc là pháp tướng thần hồn của y, lúc trước khi y bị Lục Đồng Tử bắt giữ thì ta từng thấy, chỉ có bảy người chúng ta đã thấy, người ngoài lẽ ra không biết. Xem ra hồ yêu này không nói dối, Yêu Tăng Nam Ba còn chưa tái tạo thân thể.
Được xác nhận rồi Khấu Lăng Hư xen lời hỏi chuyện:
- Hồ Lệ Lệ, ta hỏi ngươi đã thấy hắn ở đâu?
- Dù lão tam che giấu không nói nhưng chẳng lẽ hắn không biết một khi Yêu Tăng Nam Ba thoát khốn sẽ có hậu quả gì sao? Yêu Tăng Nam Ba sẽ tha cho hắn sao? Lẽ ra dù muốn giấu chúng ta thì lão tam cũng sẽ đi hủy thần hồn Yêu Tăng Nam Ba.
Hạ Hầu Thác nói:
- Đây là điều vi thần thấy đáng ngờ, nên vi thần không dám khẳng định có phải là Tam gia làm không.
- Hiện tại nói cái gì đều là suy đoán!
Thanh Chủ xoay người phất tay chỉ vào phụ nhân sợ run lập cập bò tới cửa:
- Nàng ta có đúng là đã gặp Yêu Tăng Nam Ba không, y có thật sự thoát khốn hay không cứ làm cho nàng ta tỉnh táo lại hỏi liền biết. Nghe nói Thiên Ông có ba gốc Hoàn Hồn thảo năm xưa lấy được, nên cần Thiên Ông nỡ bỏ một gốc thần thảo dùng vào việc nhỏ này vậy.
Người nổi điên và bị thương là hai loại tính chất, pháp lực có cao mấy, tiên thảo bình thường rất khó trợ giúp khỏe lại như cũ. Ví dụ thánh dược trị thương tinh hoa tiên thảo hoàn toàn vô dụng với loại bệnh này.
Hạ Hầu Thác khẽ thở dài:
- Thần thảo dù quý gía nhưng không quan trọng bằng việc này, miễn có thể hỏi rõ lý do thì bỏ một gốc thần thảo cũng không sao.
Hạ Hầu Thác lật tay lại, một gốc linh chi xanh biếc rực rỡ chói mắt cao cỡ thước nổi trên bàn tay lão. Hạ Hầu Thác quay đầu nhìn phụ nhân đã bò tới cửa.
Quảng Lệnh Công Quang Thiên Vương vung tay áo, vèo một tiếng phụ nhân áo đen dán mặt đất trượt về, bị khóa cứng trước mặt Hạ Hầu Thác, đôi mắt tán loạn tiêu cự tràn đầy kinh hoàng.
Linh khi lấp lánh nhiều màu từ tay Hạ Hầu Thác chậm rãi bay xuống nhẹ nhàng xoay tròn trên đầu phụ nhân kia. Pháp lực thúc giục, ánh sáng trên linh chi xanh biếc nhấp nháy, đột nhiên một dải sáng chiếu xuống bao trùm đầu phụ nhân.
Mấy người yên lặng chờ, nhìn chăm chú vào cảnh tượng.
Một lát sau đôi mắt mất tiêu cự dần tỉnh táo, vẻ mặt hãi hùng cũng giãn ra, phụ nhân đánh giá hai bên nhưng vẫn bị Quang Thiên Vương kiềm chế không thể nhúc nhích.
Chờ một lúc dải sáng bắn ra từ linh chi xanh biếc bỗng rút về, gốc linh chi rút nhỏ mấy vòng.
Hạ Hầu Thác thở hắt ra:
- Chắc là được rồi.
Hạ Hầu Thác lật tay cất linh chi.
Quảng Thiên Vương rút tay về chắp sau lưng. Phụ nhân thấy cơ thể lại tự do thì vội đứng dậy, đảo mắt nhìn mấy người xung quanh, thấy pháp tướng như thực chất giữa trán mấy người thì rất giật mình.
Phụ nhân kinh hoàng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hạo Đức Phương gật đầu nói:
- Thần thảo của Thiên Ông có hiệu quả phi phàm, xem ra khỏe thật rồi.
Thùng!
Hạ Hầu Thác giộng gậy xuống đất, quát:
- Tiểu yêu to gan, thấy Thiên Đế bệ hạ còn dám càn rỡ!
Thiên Đế bệ hạ?
Phụ nhân áo đen vẻ mặt hoang mang nghi ngờ.
- Người không biết không có tội!
Thanh Chủ giơ tay lên:
- Cao Quan, đưa nàng ra ngoài xem.
- Tuân lệnh!
Cao Quan lĩnh mệnh bước tới kéo tay phụ nhân ra ngoài Tinh Thần điện..
Đám người Thanh Chủ xoay người nhìn.
Lát sau Cao Quan kéo phụ nhân về, nàng ta sợ hãi mặt trắng bệch. Lúc trước phụ nhân không biết đây là đâu, bị kéo ra ngắm cảnh thấy long khoanh phượng bay, thụy khí muôn vàn, nguyên cung điện to lớn xây bằng Nguyện Lực Châu, nhìn một đám thủ tướng giáp đỏ kết hợp lời quát của Hạ Hầu Thác là hiểu ngay đây là chỗ nào. Nàng đến Thiên cung, được gặp Thiên Đế!
Phụ nhân nhìn Thanh Chủ mặc long bào đứng giữa đám người, bản năng hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất dập đầu.
Phụ nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu yêu khấu kiến Thiên Đế bệ hạ, cung chúc bệ hạ vĩnh thọ vô cương!
Mấy người theo bước chân Thanh Chủ chậm rãi đi tới gần phụ nhân.
Thanh Chủ lạnh nhạt nói:
- Ngẩng đầu lên.
Phụ nhân áo đen run run từ từ ngước lên, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
Thanh Chủ hiền hòa nói:
- Không cần sợ, ngươi tên là gì, đến từ đâu?
Phụ nhân áo đen run giọng nói:
- Tiểu yêu tên Hồ Lệ Lệ, đến từ Cổ Hoang tinh đất Hỗn Loạn.
Thanh Chủ quay đầu, Cao Quan đứng một bên lập tức móc tinh linh ra không biết liên lạc với ai, rất nhanh nhận được trả lời.
Cao Quan nói:
- Cổ Hoang tinh đất Hỗn Loạn đúng là có một con hồ yêu ba đuôi tên Hồ Lệ Lệ, tu vi Kim Liên ngũ phẩm, tạm thời đúng như lời nàng nói.
Thanh Chủ tiếp tục hạ mình mở miệng hỏi:
- Hồ Lệ Lệ, tại sao lúc trước ngươi phát điên?
- Điên?
Hồ Lệ Lệ ngẩn ngơ, dường như nhớ đến điều gì làm khuôn mặt nàng tràn đầy đau khổ, lắc đầu nói:
- Tiểu yêu không biết, tiểu yêu chỉ biết là lúc trước đau đầu muốn nứt ra, khi tỉnh lại đã thấy bệ hạ.
Thanh Chủ nói:
- Khi ngươi điên loạn trong miệng luôn mồm kêu Yêu Tăng Nam Ba là vì sao?
Hạ Hầu Thác ở một bên quát:
- Không được giấu diếm điều gì, không thì...!
Thanh Chủ nhìn Hồ Lệ Lệ chằm chằm hơi giơ tay lên. Hạ Hầu Thác ngừng hăm dọa, lão là một trong những người lo Yêu Tăng Nam Ba tái xuất nhất, hậu quả cực kỳ đáng sợ cho Hạ Hầu gia tộc nên lão rất nôn nóng.
Biểu tình Hồ Lệ Lệ kinh hoàng sợ hãi run cầm cập, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt rơi như mưa.
Hồ Lệ Lệ nức nở:
- Hắn là ác ma.
Mấy người con ngươi co rút. Thanh Chủ nhìn hai bên.
Hạ Hầu Thác không kiềm được hỏi:
- Ngươi đã gặp Yêu Tăng Nam Ba?
Hồ Lệ Lệ gật đầu.
Hạ Hầu Thác hỏi:
- Bộ dạng của y ra sao?
Hồ Lệ Lệ đáp:
- Đầu trọc, vóc người rất cao, một vai để trần, hai tay không mảnh vải, hai chân trần.
Những người khác không có gì nhưng Thanh Chủ, Hạ Hầu Thác biểu tình trầm trọng. Mấy người kia chưa gặp Yêu Tăng Nam Ba nhưng Thanh Chủ, Hạ Hầu Thác thì có. Đặc biệt là Hạ Hầu Thác rất quen thuộc Yêu Tăng Nam Ba, biết Hồ Lệ Lệ mô tả vóc dáng đúng là của Yêu Tăng Nam Ba.
Mấy người khác thấy phản ứng của Hạ Hầu Thác, Thanh Chủ thì biết lời hồ yêu nói gần như đúng hết.
Hạ Hầu Thác vẫn không tin, gặn hỏi:
- Không chỉ vóc dáng, khuôn mặt của hắn ra sao?
Hồ Lệ Lệ bắt đầu khóc:
- Không thấy rõ.
- Chẳng phải ngươi đã gặp y sao? Tại sao không thấy rõ?
- Người hắn như điêu khắc kim thân trong chùa, da vàng óc lóe sáng, chỉ xem đại khái vóc dáng chứ không thấy rõ mặt mũi được.
Mấy người nghe xong nhìn nhau, bao gồm Thanh Chủ. Họ nhìn Hạ Hầu Thác, ánh mắt khó hiểu.
Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Chắc là pháp tướng thần hồn của y, lúc trước khi y bị Lục Đồng Tử bắt giữ thì ta từng thấy, chỉ có bảy người chúng ta đã thấy, người ngoài lẽ ra không biết. Xem ra hồ yêu này không nói dối, Yêu Tăng Nam Ba còn chưa tái tạo thân thể.
Được xác nhận rồi Khấu Lăng Hư xen lời hỏi chuyện:
- Hồ Lệ Lệ, ta hỏi ngươi đã thấy hắn ở đâu?